Vay nóng Tima

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0583

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0583: Đại hội Gây dựng sự nghiệp
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

Đến nay Lý Kỳ võ, thương hai thứ đều gánh vác. Quân Khí Giám bên kia còn chưa cất bước, đại hội Gây dựng sự nghiệp bên này thì đã hừng hực khí thế tiến hành. Thực ra đối với đại hội Gây dựng sự nghiệp lần này mà nói, Lý Kỳ đã bắt đầu chuẩn bị từ lâu, công việc tuyên truyền cũng được làm rất chu đáo.

Sáng sớm hôm đó, cánh cổng Cục Thương Vụ mở to, người ra người vào nườm nượp không dứt, có kẻ ăn mặc hoa lệ, áo gấm sang trọng, phong thái tự tin, bên người còn dẫn theo mấy đứa tùy tùng, lại có người khoác trên mình áo vải bố, trông rất hoàn cảnh, gánh quang gánh hoặc ôm mẹt cứ như đi chợ, nhưng trên mặt ai ai cũng chứa chan nụ cười của hi vọng. Bọn họ có một điểm chung, đó là tất cả đều có thư mời.

Để tiết kiệm thời gian của cả hai bên, Lý Kỳ biến Thương Vụ Cục thành một cơ quan trung gian. Những tiểu thương hay bách tính muốn tham gia đại hội Gây dựng sự nghiệp, bắt buộc phải mang sản phẩm của mình tới Thương Vụ Cục, sau khi Thương Vụ Cục nghiên cứu xong, thấy sản phẩm đó có sức hấp dẫn nhất định rồi mới phê chuẩn bọn họ tham gia đại hội Gây dựng sự nghiệp. Tuy nhiên do bây giờ mới là giai đoạn khởi đầu nên Lý Kỳ đã hạ mọi tiêu chuẩn đến mức thấp nhất. Đối với những người giàu cũng vậy, đều phải thông qua nghiên cứu trước.

Vừa đi vào trong Thương Vụ Cục, chỉ thấy tiền viện chật ních người, những tiểu thương dưới sự sắp xếp của nhân viên Thương Vụ Cục đều đã tìm thấy quầy hàng của mình, bày những sản phẩm của mình ra, đợi thần tài ghé thăm. Mấy tì nữ thì bưng trà và điểm tâm đi qua đi lại giữa đám người, những thứ này là miễn phí, Lý Kỳ biết những tiểu thương kia nhất định sẽ đến từ rất sớm, xem ra ngay cả thời gian ăn sáng cũng không có, thế là chuẩn bị đầy đủ bánh trái cho bọn họ dùng.

Quả nhiên, đám tiểu thương và bách tính kia nào đã được nếm qua hương vị bánh điểm tâm của Túy Tiên Cư, liền bỏ việc buôn bán đấy đã, chén cho no trước rồi tính sau.

Đám nhà giàu mặc dù chứng kiến những hành vi đó của đám tiểu thương thì có đôi chút buồn nôn, nhưng chẳng còn cách nào khác. Bọn họ hôm nay đến đây cũng là để làm ăn. Khi mới bắt đầu, sự phân hóa hai cực giàu nghèo khá nghiêm trọng, đám người giàu thì đứng trên hành lang cười đùa tán gẫu, còn đám người nghèo thì tất bật làm việc giữa sân. Nhưng về sau, những thương phẩm đặc biệt được đưa ra đã hấp dẫn ánh mắt của đám người giàu, hai tầng lớp cứ thế mà hòa vào với nhau.

Một lúc sau, một tốp người từ hậu viện đi ra, những người này là những đại chủ có thể coi là số một số hai thành Biện Kinh, còn cả một số con cháu đại gia tộc. Người đi đầu tiên, chính là Kinh Tế Sử sáng chói như mặt trời giữa ban ngày - Lý Kỳ.

- Lỳ Kỳ à, lão phu thật phục ngươi rồi đó, cũng chỉ có ngươi mới nghĩ ra biện pháp này. Hồng Tề vuốt vuốt chòm râu cười ha hả nói.

Lý Kỳ cười nói: - Thất Công quá lời rồi. Thực ra điều này cũng không có gì ghê gớm, vấn đề chỉ là trước đây không ai tình nguyện làm thôi. Nói rồi lại hướng về những người còn lại nói: - Các vị, có câu người chết vì tiền, chim chết vì thực. Tham tiền không phải là sai, mấu chốt là kiếm tiền cũng phải có cách. Với thực lực của các vị, ngày ngày trông chờ vào mấy mẫu đất, thật là lãng phí quá. Hơn nữa chỉ cần mưa to gió lớn là lo lắng đến mất ăn mất ngủ, chỉ sợ xảy ra thiên tai. Trước đây ta đã từng nói, không nên để hết trứng vào giỏ, mà phải dũng cảm mở ra con đường mới, phải làm được điều là đằng đông không sáng thì đằng tây phải rạng, thua lỗ một bên cũng không vấn đề gì. Muốn làm được điều đó, chỉ có kinh doanh mới giúp được các vị. Nói theo ngôn ngữ kinh doanh, thì ta cho rằng việc buôn đất là quá đầu cơ, và khá mạo hiểm. Cho nên vẫn cứ là kinh doanh chân chính là ổn nhất. Nói đến kinh doanh chân chính thì thương phẩm là thứ tối quan trọng. Một sản phẩm tốt có thể đem đến cho các vị lượng tài sản vô cùng tận, mà những sản phẩm tốt thực sự lại thường ở đâu đó trong dân gian, vậy phải xem các vị có con mắt thông tuệ nhìn ra hay không thôi.

Mọi người nghe xong gật đầu rối rít.

Chu Thanh cười nói: - Vậy chúng ta hãy mau đi xem đi.

- Được được được.

Đoàn người đi vào trong viện, những người còn lại thấy Lý Kỳ đến, lũ lượt hành lễ. Lý Kỳ vừa cười vừa hướng về bọn họ chào một câu, sau đó để bọn họ ai vào việc nấy.

Hồng Bát Kim chợt thấy một ông lão trạc độ 50 tuổi thu dọn tay nải chuẩn bị rời đi, trong lòng thấy tò mò, liền bước tới, những người khác cũng đi theo, nghe thấy hắn hỏi: - Ta nói này ông già, đại hội Gây dựng sự nghiệp vừa mới bắt đầu, sao ngươi đã đi vậy?

Ông lão kia nhếch môi cười hớn hở nói: - Xin đáp lời lão gia, việc buôn bán của lão đã xong rồi, có vị đại tài chủ nói muốn hợp tác với lão, đầu tư tiền cho ta kinh doanh.

Lý Kỳ nhướn mày, đoạn nhanh chóng chắp tay cười nói: - Vậy thì xin chúc mừng rồi, tuy nhiên ông cũng chớ có vội đi, để tránh bị lừa, để cho yên tâm thì mời ông và vị đại tài chủ đó tới tiền sảnh đăng kí, ngoài ra Thương Vụ Cục chúng ta còn giúp ông xem xét kĩ càng hợp đồng, cố gắng giúp ông có được điều kiện hợp tác tốt nhất.

Ông lão kia cười ha ha nói: - Đa tạ đại nhân nhắc nhở, điều này thì lão biết, vị đại tài chủ đó cũng bảo lão nhanh chóng vào trong đăng kí.

Gấp gáp thế sao, lẽ nào là bảo bối gì đó? Hồng Bát Kim nghe mà càng đâm ra tò mò, nói:

- Có thể mang sản phẩm của ông ra cho bọn ta ngắm nghía chút được không?

Ông lão kia thấy có Lý Kỳ ở đó nên cũng không lo lắng, vọc hai bàn tay chai sạn vào túi nải mò một lúc, đoạn bất ngờ lôi ra một cái hộp gỗ nhỏ, rồi lại lấy ra từ cái hộp gỗ một bộ tú lơ khơ đưa cho Hồng Bát Kim, cười lớn nói: - Đây chính là thứ mà hôm nay lão mang tới.

Tú lơ khơ? Hồng Bát Kim ngây người ra, đỡ lấy xem, trong mắt lóe lên một niềm vui bất ngờ, lập tức chia một ít cho Hồng Tề, một ít cho Lý Kỳ.

Lý Kỳ cầm tú lơ khơ uốn vài cái, thấy độ dai rất tốt, đồng thời độ bóng cũng vừa phải, cạnh góc trơn loáng, tốt hơn nhiều so với tú lơ khơ ở sòng bài Hồng Vạn.

Hồng Tề vội hỏi:

- Cái này là ông làm?

Ông lão gật gật đầu nói: - Lão trước kia là thợ làm giấy, sau đó do bệnh nặng, ông chủ đã cho ta nghỉ việc, nhà lão lại chẳng có ruộng đất, cũng chẳng biết làm gì khác, sau khi khỏi bệnh, chỉ biết làm ít giấy đi bán, kiếm bát cơm qua ngày, tuy nhiên chẳng kiếm được bao nhiêu, Cho mãi đến năm ngoái, lão mới thấy ở kinh thành xuất hiện một thứ gọi là tú lơ khơ, thế là bèn nghĩ xem có làm được tú lơ khơ mang đi bán không. Khi mới bắt đầu, lão chỉ dựa vào quân tú lơ khơ sẵn có, vẽ hình thù lên giấy, sau đó cắt bằng đúng kích cỡ tú lơ khơ, bán cho bà con hàng xóm lân cận chơi. Đến sau này thì lão mới làm ra loại giấy cứng này, nhưng gia đình lão tối mặt tối mũi cả ngày cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, cho nên muốn đến đây thử vận may, thật không ngờ là vừa đến nơi đã có đại tài chủ tìm ta, ha ha.

Đám tiểu thương bên cạnh nhìn ông lão với vẻ ngưỡng mộ thèm thuồng.

Phụ tử nhà Hồng Tề nhìn nhau một cái, đoạn Hồng Tế bỗng nhiên nói: - Ta là chủ của sòng bài Hồng Vạn, ta có một xưởng chuyên sản xuất tú lơ khơ. Hay là hai ta hợp tác với nhau, ông yên tâm, đãi ngộ của ta dành cho ông sẽ cao hơn người kia nhiều.

Ông lão kia dứt khoát lắc đầu nói: - Vậy thì không được, lão đã đồng ý với vị đại tài chủ kia nhất quyết không tìm người khác rồi, hơn nữa số tiền ông ta đưa cho lão đủ nhiều rồi, lão hài lòng rồi.

Hồng Bát Kim cau mày nói: - Vậy ông có thể nói cho ta biết tên của vị tài chủ kia không?

Ông lão kia vừa định mở miệng, chợt nghe thấy từ phía sau có người nói: - Haizzz, ta nói này Lưu ca, sao huynh vẫn còn ở đây, chẳng phải là ta đã bảo huynh ra hậu viện đợi ta sao?

Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, người đó chính là người buôn hàng tạp hóa lớn nhất kinh thành, Hà Cửu Thúc.

Ông lão chỉ Hà Cửu Thúc nói: - Chính là vị đại tài chủ này.

Hà Cửu Thúc thấy Hồng Tề, trong mắt lóe lên một vẻ sắc lẹm, chắp tay cười ha ha nói: - Hà Cửu bái kiến Kinh Tế Sử, các vị, đã lâu không gặp.

Hồng Bát Kim hừ một tiếng, nói: - Thì ra là ngươi, vậy thì cũng chẳng có gì là lạ, ngươi vội vã thúc giục ông lão này đi đăng kí, căn bản là muốn đề phòng sòng bài Hồng Vạn bọn ta đây mà.

Hà Cửu Thúc cười nói: - Hồng Bát, cũng không thể nói như vây được, mọi người đều đến làm ăn, đương nhiên là dựa vào bản lĩnh của mình mà kiếm ăn. Chưa biết chừng chúng ta về sau lại có thể hợp tác ý chứ.

Người này thật là khôn ranh, chả trách có thể trở thành nhà buôn tạp hóa lớn nhất kinh thành. Lý Kỳ chợt thấy theo sau Hà Cửu Thúc còn có một người nữa, trên tay người đó cầm một cái sọt, trong sọt có vài quả cầu. Xét về chất da thì không khác gì với cầu bình thường. Đoạn cười ha ha nói: - Cửu Thúc, xem ra ngươi dự tính làm nhà cung ứng đồ thể thao lớn nhất đây.

Hà Cửu Thúc cười ha ha nói: - Kinh Tế Sử quá khen rồi, chỉ là buôn bán nhỏ, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới đâu. Nói rồi hướng về phía ông lão kia nói: - Lưu ca, chúng ta mau tới hậu viện thôi.

Ông lão kia vội gật đầu.

- Kinh Tế Sử, các vị, Hà Cửu xin cáo từ.

Lý Kỳ cười nói: - Các vị đi thong thả.

Đợi mấy người kia dời đi xong, Hồng Bát Kim hậm hực nói:

- Cha à, cái tên Hà Cửu này thật là khốn kiếp, rõ ràng là y đang muốn giật bát cơm của chúng ta.

Hồng Tề dường như đang suy ngẫm vấn đề gì nên không lên tiếng.

Hồng Bát Kim thì nghĩ là Hồng Tề vì tức quá mà không nói thành lời, bèn hướng về Lý Kỳ nói: - Lý Kỳ, việc này đều trách ngươi cả đó.

Lý Kỳ ngạc nhiên hỏi: - Trách ta? Sao có thể nói vậy được chứ?

Hồng Bát Kim hậm hực: - Nếu như ngươi không mời bọn ta ra hậu viện ngồi chơi, thì tên Hà Cửu kia sao có thể hớt tay trên chứ.

Mẹ kiếp. Thằng nhãi ngươi đừng có tới cho xong, cha con nhà này quả là chả khác gì nhau. Lý Kỳ phật ý nói: - Bát Kim Thúc, thực ra ngươi có thể không đến mà.

Hồng Bát Kim trợn trừng hai mắt, kích động như muốn giết người.

Hồng Tề bỗng nhiên nói: - Bát Kim, thay vì ngươi ở đây vô cớ sinh sự, chi bằng tới hậu viện xem tình hình thế nào, cha nhớ là Hà Cửu không có xưởng làm giấy đâu.

Hồng Bát Kim nhướn mày lên gật đầu nói: - Vâng, con đi bây giờ.

Bọn người này đúng là buôn bán đến thành tinh rồi, trong lòng kẻ nào kẻ đó đều có một cái bàn tính như ý cả. Lý Kỳ chỉ biết cười, chợt phát hiện ra những người đứng cạnh mình đều biến đâu mất cả, cười thầm, xem ra chiêu hớt tay trên này của Hà Cửu Thúc đã làm thức tỉnh bọn họ đây.

Lý Kỳ rảnh rỗi chẳng có việc gì, đi ngó nghiêng khắp nơi, đột nhiên hắn bị quầy hàng ở góc bên phải thu hút, đoạn tiến lên phía trước, chỉ thấy trên tấm chiếu bày các loại chao đèn, sờ vào giống như làm bằng sứ, nhưng độ trong suốt thì rất cao. Mặc dù hình vẽ trên chao đèn chẳng ra gì, nhưng việc làm bằng sứ thì quả là mới lạ, Lý Kỳ cũng lần đầu tiên nhìn thấy.

Lý Kỳ cầm lấy một cái lên nghịch một hồi, đoạn nhìn chủ nhân của quầy hàng, thấy đó là một thanh niên trạc 30 tuổi, hỏi: - Ngươi tên gì?

Thanh niên kia cúi đầu đáp: - Bẩm đại nhân, tại hạ tên Vi Vinh, từ Tây Kinh Lạc Dương tới.

- Lạc Dương? Lý Kỳ gật đầu, cười nói: - Chỗ này đều do ngươi làm?

Thanh niên kia gật đầu, vẻ mặt buồn rầu kể: - Nhà tiểu nhân đời này qua đời khác đều là thợ gốm sứ, số chao đèn này thực ra là do gia phụ sáng tạo. Chỉ tiếc là chẳng bao lâu thì ông ấy qua đời, ông hi vọng tiểu nhân có thể phát triển cái nghiệp làm gốm sứ của Vi gia, nhưng gia đình tiểu nhân chỉ có một xưởng chế tác nhỏ, mà giá thành phẩm của loại chao đèn này khá cao, cho nên người mua rất ít, việc kinh doanh ngày càng bết bát, có lẽ sắp sập tiệm đến nơi rồi. Mấy ngày trước nghe nói ở đây có tổ chức đại hội Gây dựng sự nghiệp, cho nên muốn đến thử xem, nhưng vẫn cứ chẳng có thu hoạch nào cả.

Mặc dù cái chao đèn này của ngươi là độc nhất vô nhị, nhưng những hình vẽ trên đó thì tồi quá, mà giá tiền lại không thấp, người ta nhìn một cái, ấn tượng đương nhiên là không tốt rồi, lại hỏi thêm giá tiền nữa thì ma nó mới thèm mua. Tuy nhiên, chỉ cần thay đổi một chút, số chao đèn này có thể bán với số lượng lớn cũng nên, biết đâu giá cả còn có thể tăng lên nhiều. Bởi vì người bình thường thì không dùng nổi loại chao đèn này, chủ yếu là nhằm vào những người có tiền.

Lý Kỳ không khỏi có chút động lòng, ngầm nhẩm tính một chút, người buôn bán mà, nhìn thấy thời cơ đến, khó mà không lay động.

Lúc này, bên cạnh chợt vang lên một tiếng cười: - Ta nói này Kinh Tế Sử, việc kinh doanh của ngươi thế là đủ nhiều rồi, còn ham hố cái việc buôn bán nhỏ lẻ này làm gì nữa.

Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một vị công tử trạc độ 20 tuổi, vội cười nói: - Ồ, thì ra là Dương công tử, hân hạnh, hân hạnh.

Cái vị Dương công tử này quả là không vừa, nếu như người bình thường thì ai dám nói năng với Lý Kỳ ngay giữa Thương Vụ Cục như vậy. Y chính là anh ruột của phi tử hiện được Tống Huy Tông cưng chiều nhất Dương Quý Phi, tên là Dương Phàm. Tên tiểu tử này đặc biệt ham tiền, ngày trước khá thân cận với Vương Tuyên Ân, làm không ít những việc bẩn thỉu. Nhưng gần đây thấy tứ tiểu công tử trong kinh thành ai nấy đều giàu nứt đố đổ vách, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ, cũng muốn học cách buôn bán. Y biết tất cả những điều đó đều nhờ vào Lý Kỳ, nên gần đây y muốn giao hảo với Lý Kỳ. Tuy nhiên gần đây Lý Kỳ bận đến chết, căn bản không có thời gian để tâm đến y, hôm nay có thể coi như một cơ hội cho y.

*****

Dương Phàm chắp chắp tay, sau đó chỉ vào đồ sứ trong tay Lý Kỳ: - Kinh tế sử không phải là coi trọng chiếc đèn này chứ?

Lý Kỳ tâm sáng như gương, gật gật đầu nói: - Hơi động lòng mà thôi.

Dương Phàm ồ lên một tiếng, nói: - Nhưng ta thấy cái đèn lồng này cũng không có gì đặc biệt mà.

Lý Kỳ biết y đang có ý thăm dò mình, cũng không giấu diếm nói: - Vậy thì không phải, chất liệu này tốt hơn bình thường rất nhiều, hơn nữa độ trong suốt cao, nếu vẻ ngoài có thể làm cho hoàn mỹ hơn nữa, thì chắc chắn là sẽ bán được nhiều. Dương công tử chắc cũng rõ, chỗ chúng ta quan to nhiều, mà những quan này lại thích mở tiệc đêm, mời ca kĩ, quan kĩ đến quý phủ đàn hát góp vui. Buổi tối nhất định phải đốt đèn, cho nên ánh sáng đèn có thể nói là một trong những thứ quan trọng nhất trong buổi tối, không thể thiếu nó được. Chớ có coi thường chiếc chụp đèn nho nhỏ này, nó có thể làm cho ngọn đèn ố vàng tản ra những tia sáng bắt mắt, còn khiến người ta say mê hơn cả giọng hót của chim hoàng anh.

Vi Vinh vội vàng gật đầu: - Ý đại nhân là, ánh sáng mà chiếc đèn này phát ra buổi tối khiến người ta mê đắm.

Dương Phàm ngẩn người, ánh mắt chợt lóe sáng.

Lý Kỳ cười ha hả, đưa chụp đèn cho Vi Vinh, cười nói: - Nếu sau khi đại hội lập nghiệp kết thúc, mà vẫn không có người đến tìm ngươi, ngươi cứ đi đến công ty tập đoàn Túy Tiên Cư tìm một cô nương tên là Tiểu Ngọc, nói là ta bảo ngươi đi tìm nàng.

Vi Vinh mừng rỡ, gật đầu liên tục nói: - Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân.

Đôi mắt Dương Phàm đảo qua một vòng, cười ha hả nói: - Kinh tế sử, Thương Vụ cục các ngươi tổ chức đại hội lập nghiệp này, có phải là giúp người khác làm ăn. Ngươi cũng biết, những người tới nơi này không phải ai cũng là xuất thân thương nhân, cũng rất nhiều người không biết buôn bán.

Ngươi cứ nói như là ngươi biết ấy, đúng là vừa muốn làm kỹ nữ, vừa muốn lập đền thờ. Lý Kỳ ha hả nói: - Đương nhiên, việc giải quyết công việc của chúng ta cũng rất chu toàn, chỉ cần sau khi hai bên xác định hợp tác, nếu như cần thiết, chúng ta sẽ cũng cấp một số phương án làm ăn.

Dương Phàm cười nói: - Thế còn lương là do Kinh tế sử quyết định?

Lý Kỳ chẳng thèm nói với y, nói thẳng: - Nếu như Dương công tử cần, ta có thể kiến nghị cho ngươi.

Mắt Dương Phàm rực sáng, vội vàng gật đầu: - Được được được.

- Dương công tử khan đã, ta có việc rồi, lúc khác có thời gian cùng uống trà.

- Nhất định, nhất định, chỉ sợ đến lúc đó Kinh tế sử chê ta phiền.

- Ha ha, Dương công tử nói đùa rồi. Xin phép!

- Mời!

Sau khi từ biệt Dương Phàm, Lý Kỳ lại đi loanh quanh trong viện, thấy mọi người đều nhiệt tình hơn bình thường, trong lòng cũng yên tâm nhiều. Bỗng nhiên, trong đám người đó, hắn bỗng phát hiện ra một bóng hình quen thuộc, đi tới, vỗ mạnh vào vai lão, lớn tiếng: - Thái viên ngoại!

Thái Mẫn Đức sợ tới mức giật mình, quay đầu nhìn lại thấy Lý Kỳ, con ngươi đã đảo nhanh đến nỗi không nhìn thấy hình nữa:

- Lý công tử, Thái mỗ đã nhiều tuổi, ngươi ít dọa Thái mỗ thôi.

Lý Kỳ cười ha hả, hỏi: - Không biết viên ngoại nhìn cái gì mà chăm chú vậy?

Thái Mẫn Đức giơ tay lên.

- Đương quy?

Thái Mẫn Đức cười nói: - Mắt công tử tốt quá!

- Chẳng lẽ viên ngoại muốn kinh doanh dược phẩm?

Thái Mẫn Đức gật gật đầu nói: - Giới tửu lâu có người lợi hại như công tử, Thái mỗ chỉ sợ khó có thể ra mặt, cho nên phải mau chóng tìm đường lui mới được.

Ngươi muốn đổi nghề, cũng đừng có tham lam mảnh đất Giang Nam này. Lý Kỳ cười ha hả nói: - Viên ngoại nói đùa rồi, nhưng viên ngoại muốn kinh doanh dược liệu đúng là nằm ngoài suy đoán của ta.

Thái Mẫn Đức cười nói: - Thái Mỗ học hành không nhiều, cũng không hiểu nhiều. Từ nấu ăn ra, chỉ có hiểu biết một ít về thuốc. Trước đây lúc còn ở trong Thái sư phủ, còn đặc biệt học được một ít, vẫn là câu cũ, làm ăn quan trọng là làm quen, ngoài việc kinh doanh dược phẩm, ta cũng không làm được việc gì khác.

- Thì ra là thế. Lý Kỳ gật đầu, cười nói: - Tuy nhiên tầm nhìn của viên ngoại thật khiến người ta bái phục.

- Sao lại nói vậy?

- Viên ngoại đang thử ta sao?

- Không dám, không dám.

Lý Kỳ cười ha hả, nói: - Là người thì phải ăn cơm, ăn cơm thì phải uống rượu, hơn nữa Đại Tống chúng ta, những gia đình bình thường đều không thể làm cơm ở nhà, cho nên lợi nhuận trong tửu lâu là vô cùng lớn, lại có tính liên tục mạnh mẽ, chỉ cần kinh doanh tốt, là có thể sống sót lâu dài, trừ phi ngày nào đó người không cần phải ăn cơm nữa. Cùng đạo lý đó, là người thì có lúc sẽ bị bệnh, bị bệnh thì phải đi bốc thuốc, cái này có thể không kiếm tiền sao? Viên ngoại lúc tuổi còn trẻ, đã có thể nắm chắc hai việc làm ăn có thể kiếm được tiền nhất vả cũng ổn định nhất trên thế giới, thậm chí đến sách còn không muốn đọc, đúng là giỏi hơn ta nhiều.

- Ai da, coi như Thái mỗ xin ngươi, ngươi đừng có mỉa mai Thái mỗ nữa. Thái mỗ nào có không muốn đọc sách, chỉ có điều Thái mỗ xuất thân nhà nông, căn bản không có tư cách đọc sách. Thái Mẫn Đức u oán liếc nhìn Lý Kỳ một cái, lập tức lại cười ha hả: - Tuy nhiên ý tưởng của công tử và Thái mỗ đúng là không mưu mà hợp, thuốc men đều là những thứ không thể thiếu trong sinh hoạt của mọi người, chỉ cần để ý một chút, ít nhất sẽ không bị lỗ vốn.

- Đúng vậy, đúng vậy, không biết viên ngoại có thu hoạch được gì không?

Thái Mẫn Đức cười cười, nói: - Thu hoạch thì thật ra cũng có. Nhưng không biết có được hay không, chỉ là kinh doanh thuốc men, kiếm tiền khó, dù sao trên đời không phải chỉ có mình ngươi bán thuốc, cho nên còn phải có phương thuốc tốt. Vừa nãy ta có nói chuyện với lang trung và mấy người bán thuốc, bọn họ đều nói rất hay, nhưng đây là chuyện liên quan đến mạng người, Thái mỗ sao có thể tin tưởng bọn họ, điều này khiến Thái mỗ vô cùng khó xử.

Lý Kỳ cười nói: - Về điểm này, viên ngoại cứ yên tâm, ngươi cũng biết đây là chuyện liên quan đến mạng người, nếu như ta không nắm chắc, không dám để bọn họ đến nơi này. Tất cả kinh doanh về dược liệu, ta đều phái ngươi đi điều tra kĩ càng, đều không có vấn đề gì.

Thái Mẫn Đức nhướn mày nói: - Các ngươi đã điều tra rồi?

Lão hồ ly này, thật là cẩn thận quá mà, trời sinh đã có tài làm thương nhân. Lý Kỳ cười khổ nói: - Viên ngoại quá lo lắng rồi, đây là phương thuốc bí mật của đối phương, chúng ta sao có thể đi yêu cầu. Cho dù chúng ta muốn, bọn họ cũng không đồng ý cho. Chúng ta đi là phái người đi điều tra những bệnh nhân dùng thuốc của bọn họ, còn điều tra dược liệu có trong phương thuốc, nhưng cân lượng mỗi vị thuốc, chúng ta đều chưa hỏi qua. Nhưng có một câu ta muốn nói trước, cái này phải chú ý bốc đúng thuốc đúng bệnh, viên ngoại nếu như làm kinh doanh, phải cẩn thận đấy.

Thái Mẫn Đức gật gật đầu nói: - Điều này ta biết, ta biết rằng, cái này cũng giống như nấu ăn.

Lý Kỳ cười, bỗng nhiên nghe được giọng nói của Hồng Thiên Cửu: - Ai ô, đã bắt đầu rồi, ca ca, đều trách huynh, rõ là lâu, không chừng chúng ta đã bỏ qua mấy trò hay rồi.

Lý Kỳ đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy đám người Tứ tiểu công tử bước vào từ cổng, Hồng Thiên Cửu cực kì bất mãn hét lớn về phía Cao Nha Nội đang cầm một đóa hoa hồng kiều diễm.

Cao Nha Nội tranh giành nói: - Tiểu Cửu, cái này sao có thể trách ta, chuyện này nói nhanh là nhanh được sao?

Sài Thông nhíu mày nói: - Tiểu tử người ban ngày tuyên dâm, còn mặt mũi mà nói, lần sau đừng mong bọn ta chờ ngươi.

- Đúng vậy, đúng vậy.

Cao Nha Nội khó chịu nói: - Cái gì mà ban ngày tuyên dâm. Ngươi quá hạ lưu rồi, ta đây chính là nối tiếp hương khói cho Cao gia, đây gọi là đại sự, ngươi có hiểu không?

- Ta hạ lưu?

Sài Thông tức giận đến nỗi mặt mũi tái mét, cũng không suy nghĩ nhiều, quát: - Sinh sôi nảy nở? Thằng nhãi ngươi đã có ba con trai, hai con gái rồi, còn nhiều hơn bọn ta, còn phải vội vã như vậy sao? Tiểu Cửu chín đời đơn truyền, cũng không gấp gáp như ngươi.

Cao Nha Nội hếch miệng, theo bản năng vuốt bông hoa trên tóc, đắc ý nói: - Đó là ta có bản lĩnh, các ngươi đều hâm mộ.

- Ngươi

Phàn Thiếu Bạch vội nói: - Được rồi, được rồi, mấy người các ngươi đừng cãi nhau nữa, nhiều người đang nhìn kìa. Trong lòng lại thầm nghĩ, kiếp trước ta tạo nghiệt chướng gì, mà lại làm bằng hữu với đám người này.

Bọn dở hơi này. Lý Kỳ vỗ trán, nói với Thái Mẫn Đức một tiếng. - Thất lễ rồi. Sau đó đi về phía bốn tiểu công tử.

Cao Nha Nội vừa thấy Lý Kỳ đến, bước lên phía trước nói: - Lý Kỳ, ngươi đến thật đúng lúc, mau phân xử cho ta.

Nơi này nhiều người như vậy, còn bình cái nỗi gì, ngươi mặt dày, nhưng ta thì không. Lý Kỳ nhấc tay, nói: - Đừng, đừng, ta biết Nha Nội ngươi thiên phú dị bẩm, ta hâm mộ đố kị còn không được.

Cao Nha Nội đắc ý, nói với đám người Sài Thông: - Nhìn thấy chưa, nhìn thấy chưa, Lý Kỳ người ta thẳng thắn như vậy, có gì nói nấy, đúng là tiểu nhân!

- Ừ? Tiểu nhân? Lý Kỳ kinh ngạc nhìn Cao Nha Nội.

Cao Nha Nội cười ha hả: - Lý Kỳ, hai chúng ta đều là những người thẳng thắn, có gì nói nấy, ngươi cũng đừng khách khí, quân tử thật sự sẽ không ghen tị, ngụy quân tử lại không thể nói ra, duy chỉ có tiểu nhân thật sự mới có thể nói trắng ra như vậy được.

Phàn Thiếu Bạch cười ha hả: - Nha Nội, lần này người bàn luận sâu sắc như vậy, bọn ta bái phục.

Đám người Sài Thông cũng đều bật cười ha hả, mà ngay những người bên cạnh cũng cúi đầu trộm cười.

Lý Kỳ thật muốn tát một cái tất cả đám người này, cắn răng cười nói: - Nha Nội, xem ra gần đây học vấn của ngươi tiến bộ rồi, lời nói ra đều là có lý cả.

- Ha ha, đúng vậy, đúng vậy. Cao Nha Nội gật đầu, thứ cảm giác đắc ý đó không thể diễn tả được bằng lời.

Xin ngươi! Ta đang khen ngươi hay sao? Lý Kỳ thật hết chỗ nói.

Hồng Thiên Cửu bỗng nhiên ghé mặt sát vào Lý Kỳ, vẻ mặt lo lắng nói: - Lý đại ca, trên đại hội lập nghiệp của ngươi có thứ gì hay, chúng ta có phải là đã bỏ qua rất nhiều trò thú vị không?

Bốn tiểu công tử này tính cách khác biệt, ai cũng có nét riêng, lão tử ít không địch được nhiều! Lý Kỳ gãi đầu thật mạnh, tức giận nói: - Xin lỗi, gu của ta và các ngươi hoàn toàn không giống nhau, các ngươi đừng hỏi ta, tự mình đi xem đi.

Vừa dứt lời, chỉ nghe vèo một tiếng, Hồng Thiên Cửu liền biến mất trong đám người đông đúc.

Lý Kỳ thở gấp nói: - Xin lỗi, ta còn có việc phải làm, thất lễ! Hắn tức giận hừ một tiếng, xoay người bỏ đi.

Phàn Thiếu Bạch hiếm khi nhìn thấy bộ dạng này của Lý Kỳ, đi lên phía trước vỗ vai Cao Nha Nội, cười nói:

- Nha Nội, chỉ e trên đời này cũng chỉ có ngươi có thể khiến cho Kim Đao Trù Vương danh tiếng lẫy lừng có cái bộ dạng này thôi.

Cao Nha Nội nháy đôi mắt to, mơ hồ nói: - Ngươi nhìn thấy ta chọc hắn lúc này, ta rõ ràng là đang khen hắn mà. Giọng điệu y vô cùng thành khẩn.

- Ựa!

Vừa hay Sài Thông đi lướt qua chỗ người y, lúc này tức giận nói: - Vậy thì ngươi về sau chớ có khen ta.

Cao Nha Nội khẽ nhếch mép: - Ngươi là ngụy quân tử!

Sài Thông vấp chân, suýt ngã xuống đất, trong lòng hô khóc, kết bạn không cẩn thận a.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-1753)


<