Vay nóng Tinvay

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0570

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0570: Tiến thoái lưỡng nan
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

Ngưu Cao này đến tột cùng là làm việc gì vậy, nhanh như vậy đã để cho người phát hiện. Trong lòng Lý Kỳ rùng mình, trên mặt thì kinh ngạc nói:

- Bá mẫu, cái gì trạm canh gác thăm dò, cháu không biết, chắc có người ở trước mặt bá mẫu phỉ báng cháu đây mà. Thật sự là buồn cười, lại có người dám tác loạn ở trên đầu bổn soái. Bá mẫu, bá mẫu cứ yên tâm, cháu lập tức phái người đi tra rõ việc này.

Kỹ xảo diễn xuất quá thần kỳ nha!

Tiểu tử này thật đúng là biết giả vờ, đã đến lúc này còn không chịu thừa nhận. Bạch phu nhân cười khanh khách, lại là một trận ba đào mãnh liệt, lập tức nói:

- Được rồi, được rồi, cậu không cần phải cố làm ra vẻ huyền bí ở trong này, kỳ thật ta không hề để ý.

- Cháu...

Lý Kỳ còn muốn biện giải, nhưng Bạch phu nhân lại không cho hắn cơ hội này, nói:

- Ta lại không phải người ngu, sao có thể nhìn không ra, cậu nhậm chức ngày đầu tiên, liền gây ra động tĩnh lớn như vậy, đây căn bản cũng không giống phong cách làm việc của cậu, cậu đơn giản chính là muốn thử xem, rốt cuộc có bao nhiêu người có quan hệ với Quân Khí Giám. Tuy nhiên cậu yên tâm, lão nhân không có một chút can hệ với việc này. Ha hả, hiện tại chỉ sợ cậu cũng biết rõ rồi, thế nào, hiện giờ có phải cậu cảm thấy tiến thoái lưỡng nan hay không.

Chết tiệt! Lão tử thật sự là một chút quyền riêng tư cũng không có a. Lý Kỳ sửng sốt, lập tức thở dài, ngồi xuống, nói:

- Nếu bá mẫu cũng đều biết rồi, vậy cháu không nói nhiều nữa, sự tình chính là như vậy đấy, kính xin bá mẫu ban thưởng cho cháu cẩm nang diệu kế.

- Cái gì cẩm nang diệu kế.

Bạch phu nhân lườm hắn một cái, nói:

- Ta cũng không phải Gia Cát thánh nhân kia.

Lý Kỳ gượng cười, nói:

- Bá mẫu quá khiêm nhường, cháu thấy so với Gia Cát thánh nhân bá mẫu còn lợi hại hơn chút, liếc mắt một cái liền khám phá hạ sách của cháu.

- Đây đã tính là cái gì.

Bạch phu nhân lắc đầu, nói:

- Chẳng lẽ cậu còn tính toán giấu diếm ai sao? Chẳng qua sẽ không ai để ý đâu, càng sẽ thêm không để ý tới cậu. Giám sự quân Khí Giám, nghe thì rất hay, nhưng cậu cho là thực dễ làm như vậy sao? Những thứ khác không nói. Nói ngay tam ti thôi, nếu tam ti có người muốn chỉnh cậu, vậy thì thật là quá dễ dàng. Trước kia tuy rằng cậu thân kiêm số chức, nhưng ít ra đều cậu tự tính toán. Nhưng hiện tại cậu lại tự mua dây buộc mình, ta thật không biết cậu làm như vậy đến tột cùng là vì cái gì.

Lời này của bà không sai chút nào. Quân Khí Giám kỳ thật một ngành vô cùng đặc biệt, không nói đến bên trong ẩn núp đầy nước luộc béo bở, hơn nữa còn chịu rất nhiều ngành kiềm chế. Nếu có chiến sự, đám người Vương Phủ, Đồng Quán đều có thể trực tiếp chưởng quản Quân Khí Giám. Khi không có chiến sự, bọn họ cũng có thể can thiệp vào Quân Khí Giám, bởi vì ngươi tạo bao nhiêu vũ khí, cũng không phải là giám sự Quân Khí Giám ngươi nói là được, còn phải trải qua tỉ mỉ thảo luận, mới có thể quyết định. Tuy nói Lý Kỳ là nhân vật số một của Quân Khí Giám, nhưng nếu không có những ngành khác phối hợp, cấp trên phê chuẩn, nửa bước hắn cũng khó đi, còn phải cầu người khắp nơi, bị khắp nơi kiềm chế.

"Móa nó chứ! Bà nghĩ rằng ta muốn sao. Ta muốn là vì mình, ta đây ôm đồm nhiều như vậy làm gì, ta cũng muốn giống bà thôi, ở nhà trải qua cuộc sống gia đình bình yên nha". Trong lòng Lý Kỳ thoáng cảm thấy có chút tủi thân. Nhưng cũng không muốn nhận thua như vậy, chết cũng chống đỡ, nói:

- Bá mẫu, mọi thứ còn chưa bắt đầu, tại sao bá mẫu nói giống như cháu nhất định phải thua vậy, ai chết vào tay ai còn chưa biết đâu.

- Đương nhiên, ta đương nhiên sẽ không nghĩ như vậy.

Bạch phu nhân khẽ mỉm cười, nói:

- Thắng hay thua, vậy được xem mục đích của cậu là cái gì?

Lý Kỳ cau mày nói:

- Mục đích của cháu? Có ý tứ gì?

Bạch phu nhân nói:

- Nếu là chỉ là cậu muốn từ giữa thu lợi, vậy lấy thực lực của cậu hiện nay, tuyệt đối có thể lăn lộn ở bên trong như cá gặp nước, điều này đối với cá nhân cậu mà nói, là trăm lợi mà không có một hại.

Nực cười! Bà nha cũng quá xem thường người đi, nếu ta là vì mình, ta cũng sẽ không dính vào việc này, lão tử còn không nghèo đến mức đó đâu. Lý Kỳ thản nhiên nói:

- Như nếu không phải thì sao?

Bạch phu nhân cười khổ nói:

- Vậy cậu sẽ thua không thể nghi ngờ, thậm chí những cố gắng trước kia của cậu, một ngày đều sẽ bị mất hết.

Lý Kỳ nghe vậy không khỏi có chút căm tức, tin tưởng sẽ không ai thích cảm giác bị người ta phán tử hình. Hắn ngạo khí nói:

- Bá mẫu, lời này của bá mẫu không khỏi cũng quá chắc chắc đi, cháu càng muốn đi thử một chút, xem Quân Khí Giám này đến cùng có phải là đầm rồng hang hổ mà bá mẫu nói hay không.

Bạch phu nhân nhướn mày, nói:

- Cậu cũng không nên hành động theo cảm tính.

Lý Kỳ mỉm cười, nói:

- Cũng không phải cháu hành động theo cảm tính, bằng không lúc đầu cháu cũng sẽ không tiếp cửa tồi này. Cháu thừa nhận, mới vừa rồi là cháu có chút khiếp đảm, nhưng hiện tại cháu nghĩ rất rõ ràng, hơn nữa cháu cũng đã hứa hẹn ở trước mặt Hoàng thượng, có thể nói là không thể lui được nữa.

- Vậy cậu tính làm như thế nào?

Lý Kỳ hừ một tiếng, ngẩng đầu nói:

- Không biết.

Bạch phu nhân cười khúc khích, nói:

- Cậu như thế mà còn không gọi là hành động theo cảm tính?

Lý Kỳ tức giận nói:

- Tuy rằng hiện tại cháu thật sự không nghĩ được, nhưng không có nghĩa là ngày mai, ngày kia cháu không thể nghĩ được. Dù sao cháu lại không vội, cho dù những người cấp trên đó không sợ, vậy những người cấp dưới có thể không sợ sao, cháu dọa bọn họ là được rồi đi.

Bạch phu nhân lười nghe hắn nói hươu nói vượn, nói:

- Cậu thật sự đã quyết định rồi sao?

Lý Kỳ gật đầu khẳng định nói:

- Đúng vậy, nếu đã làm chức giám sự này rồi, tuyệt đối sẽ không mặc kệ bỏ qua.

Bạch phu nhân thở dài, nói:

- Kỳ thật lúc ta tới cũng đã đoán được, nhưng ta còn ôm lấy một tia hy vọng. Đáng tiếc quá. Nếu cậu đã quyết định làm như vậy, vậy thì chỉ có một con đường khả thi mà thôi.

Lý Kỳ nói:

- Phá rồi lại lập.

Bạch phu nhân sửng sốt, thoáng gật đầu, nói:

- Hiện giờ vận thế cậu khá vượng, có lẽ thật sự có khả năng cũng còn chưa thể biết được, hy vọng lần này ta đã đoán sai.

- Trí giả ngàn lo, tất có một mất.

- Cái gì trí giả, ta chỉ là một ngu phụ thôi, bằng không lúc trước ta cũng sẽ không cho phép Thất nương với cậu rồi. Lão nhân mới là chân chính trí giả!

Bạch phu nhân than một tiếng, đứng dậy, đi ra ngoài.

Từ một câu nói sau cùng này xem ra, bà vẫn mơ hồ tỏ vẻ bản thân không ưa Lý Kỳ.

- Bá mẫu đi thong thả.

- Ừ!

Bạch phu nhân lại liếc mắt nhìn Lý Kỳ một cái, lắc đầu, sau đó đi ra ngoài.

Lý Kỳ ngồi trở lại ở chỗ ngồi của mình, ngửa mặt thở dài một tiếng, thì thào thì thầm:

- Phá rồi lại lập, phá rồi lại lập.

Một lát sau, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một tràng tiếng gõ cửa, Lý Kỳ vừa thấy, kinh ngạc nói:

- Lỗ Mỹ Mỹ? Sao cô lại đến đây, mau vào đi.

Lỗ Mỹ Mỹ đi đến, cúi đầu, vẻ mặt áy náy nói:

- Sư phụ, rất xin lỗi.

Lý Kỳ ngơ ngẩn nói:

- Có ý gì?

Lỗ Mỹ Mỹ cắn chặt răng, nói:

- Ta tuyệt đối thật không ngờ sâu rượu kia lại lấy oán trả ơn, vụng trộm uống rượu trong hầm rượu.

Lý Kỳ sửng sốt, cười nói:

- Cô biết được từ đâu?

- Buổi sáng hôm nay. Trong lúc vô tình ta biết được từ trong miệng Lục Tử tiểu sư phụ đấy.

Tiểu Lục Tử này thật đúng là một cái miệng rộng. Lý Kỳ gật gật đầu nói:

- Vậy cô có đi tìm sâu rượu kia không?

Lỗ Mỹ Mỹ vẻ giận nói:

- Đi rồi, nhưng nhưng còn không có tìm được.

- Vậy là tốt rồi.

Lý Kỳ cười, nói:

- Kỳ thật việc này ta đã sớm biết, chẳng qua là khi đó ta khá bận, cho nên không quan tâm.

Nói tới đây, hắn bỗng nhiên cười, gật đầu nói:

- Cũng tốt, cũng tốt, hiện giờ vừa lúc trong lòng ta nghẹn một hơi, mượn lão để trút giận.

Sắc mặt Lỗ Mỹ Mỹ căng thẳng. Vội hỏi:

- Sư phụ, kỳ thật kỳ thật lão cũng chỉ khá thích uống rượu, cũng không ác ý, ta đi nói một tiếng với lão, bảo lão đừng làm như vậy nữa, kính xin sư phụ tha cho lão một lần này.

- Cô yên tâm, ta sẽ không làm thương tổn lão đâu. Nhưng, ta mời lão đến cũng không phải là bảo lão tới nơi này uống rượu, ta muốn tài cán của lão để ta sử dụng. Đây mới là mấu chốt, kỳ thật chỉ tửu lượng của lão, có thể uống được bao nhiêu chứ.

Lý Kỳ khẽ mỉm cười, bỗng nhiên nói:

- Lỗ Mỹ Mỹ. Cô có tin ta hay không?

Lỗ Mỹ Mỹ gật đầu nói:

- Đương nhiên tin rồi.

- Vậy là được rồi.

Khóe miệng Lý Kỳ nhếch lên một chút ý cười tà ác, nói:

- Nếu là cô đụng phải sâu rượu, cô nhất định đừng cho lão biết cô có biết chuyện lão trộm rượu. Ngược lại cô còn phải tìm cơ sẽ nói cho lão biết, rượu tốt nhất Túy Tiên Cư chính là Tuyệt thế Vô Song, giấu trong hầm rượu trong Tần phủ.

- Cái gì!

Lại qua ba ngày. Ba ngày này Tuần san Đại Tống Thời đại vẫn lấy nghi thức thăng quốc kỳ làm nội dung chính. Không ngoài dự tính của Lý Kỳ, bài văn của Lý Thanh Chiếu ngày đó vừa mới đăng lên, liền lập tức dẫn tới mọi người chú ý, mà thu hút chú ý nhất vẫn là đám người Trần Đông.

Tuy nhiên, Lý Kỳ tính đến để việc này trôi qua một đoạn thời gian, đầu tiên là hắn lấy ra một ít bài văn thượng đẳng từ bên trong tuần san đã ra nhiều ngày, làm thành một đặc san, sau đó bảo nhà máy in ấn gia tăng in ấn, chuẩn bị phát tới các nơi. Mặt khác, hắn lại bắt đầu phong trào tuyển người một vòng mới, chiêu mời số lượng lớn người giỏi in ấn, mặt khác hắn còn phân phó Tần Cối lại đi trong triều tuyển người, nhưng người tuyển lần này đều là phái đi tới những vùng đất bên ngoài.

Hiển nhiên, hắn đã phát động kế hoạch trở thành bá chủ ngành in.

Tuần san Đại Tống Thời đại tuy rằng sắp khôi phục trạng thái bình thường, nhưng Xạ Điêu Anh Hùng Truyện chỉ sợ còn phải tiếp tục ngừng tạm thời. Phong Nghi Nô chưa trở về, mà Tần phu nhân lại đang dỗi Lý Kỳ. Lý Kỳ sắp nói cạn nước miếng rồi, Tần phu nhân vẫn không đáp ứng, Lý Kỳ tức giận nhảy chồm chồm, nhưng cũng không làm gì được.

Hiện giờ hắn đã chuẩn bị bị nước miếng để dìm chết đám người Cao Nha Nội.

Về phần Quân Khí Giám bên kia, kể từ ngày đó náo loạn như vậy một lần, cũng không thấy làm gì tiếp nữa, thậm chí là ngay cả đi hắn cũng không có đi, điều này làm cho rất nhiều người đều không hiểu ra sao cả, nhưng trong lòng cũng dần dần quên đi việc này, cũng không lo lắng giống như vừa mới ban đầu nữa.

Lại là một đêm trăng mờ gió cao (thích hợp làm chuyện xấu).

Tần phủ.

Một bóng đen quỷ mị từ sau tường Tần phủ nhảy xuống, mũi chân vừa mới vừa rơi xuống đất, liền nhanh chóng chạy về phía trước.

Sau một lúc lâu, bóng đen này liền đi tới phụ cận Ngự tửu phường, nhưng thấy kẻ đó giấu mình ở dưới một cây đại thụ, đôi con ngươi xem chừng chung quanh, thấy bốn phía không ai, lập tức nhón chân lên chạy tới hướng Ngự tửu phường.

- Gâu gâu gâu!

Những tiếng chó sủa đột nhiên vang lên.

Hoá ra trước cửa Ngự tửu phường có hai con chó săn lớn canh giữ.

Bóng đen kia chẳng những không sợ, đột nhiên dạng hai chân, cúi thấp thân mình, gầm nhẹ một tiếng, hai con chó săn kia khẽ u u vài tiếng, thối lui đến trong góc tường.

- Hai con súc sinh các ngươi này cũng dám trông cửa, thật là làm cho người cười đến rụng răng, so với Tiểu Hoa nhà ta còn yếu hơn.

Bóng đen kia khinh thường lắc đầu, nhìn chung quanh một chút, rất nhanh vọt tới, đem thân mình dán lên cửa, cổ tay run lên, chỉ thấy một xiên sắt nhỏ xíu nằm trong tay, không tới hai giây, khóa kia đã bị kẻ đó mở ra.

Gã khẩn trương vọt đến đi vào bên trong. Mới vừa vào cửa, mặt gã đã có vẻ hưởng thụ nói:

- Thơm quá nha. Hoá ra thật là rượu chân chính đều ở đây.

Gã khẩn trương lấy ra một cây nến nhỏ, dùng cây hỏa chiết châm lên.

Khi gã nhìn thấy cả phòng đều là thùng rượu gỗ sắp hàng chỉnh tề ở trên giá rượu, cả người đều ngây ra, trong ánh mắt là vừa mừng vừa sợ.

Chỉ thấy gã đi vào trước mặt giá rượu, vẫn chưa vội vã lấy rượu, mà là cầm ngọn nến nhìn nhìn ở phía trước từng thùng rượu, miệng thì thầm:

- Mỹ Mỹ nói Tuyệt thế Vô Song trên đời chỉ có một trăm thùng, nhưng nơi này hình như không chỉ một trăm thùng nha, nhiều rượu như vậy, ta làm sao biết rượu nào là Tuyệt thế Vô Song chứ. Ôi, sớm biết như thế, sáng nay nên hỏi rõ ràng một chút rồi.

Người này đúng là kẻ điên sâu rượu kia.

Đang lúc gã hết sức buồn bực, bỗng nhiên mơ hồ nhìn thấy mặt sau một loạt giá rượu tựa hồ bị cái gì che mất, gã đi qua nhìn lên, nhất thời ngẩn ngơ, chỉ thấy một khối vải đỏ to như vậy che trọn cái giá rượu, trên vải bố đỏ đó viết bốn chữ to "Tuyệt thế Vô Song".

- Đây thật đúng là đến khi tìm được chẳng tốn chút công phu.

Sâu rượu thiếu chút nữa vui đến phát khóc, xốc vải đỏ lên, một tay nhấc ra một thùng rượu, vừa mới mở cái nắp, một mùi rượu nồng đậm liền xông thẳng vào mặt, thiếu chút nữa gã say ngã xuống đất, vui vẻ nói:

- Không hổ là Tuyệt thế Vô Song, rượu ngon, rượu ngon.

Gã lại thổi tắt ngọn nến, hai tay ôm quanh một thùng rượu, vui vẻ đi ra cửa. Nhẹ nhàng mở cửa, ló đầu ra nhìn, thấy bên ngoài không có ai, mới đi ra, buông thùng rượu, vòng qua lưng, khóa cử lại, còn thuận tay vuốt ve hai con lớn chó săn kia, ha hả nói:

- Thực ngoan.

Gã một tay khiêng thùng rượu trên vai, vừa mới ngẩng đầu, chợt nghe được một trận tiếng bước chân dồn dập.

Nháy mắt, phụ cận Ngự tửu phường bị ánh lửa chiếu sáng trưng.

Mấy đạo ánh sáng mạnh bất thình lình chiếu vào khiến sâu rượu căn bản không mở mắt ra được, một tay che khuất mắt, chốc lát sau, gã mới chậm rãi mở mắt ra. Vừa thấy, lập tức ngây ra như phỗng.

Chỉ thấy chung quanh gã tất cả đều là cung tiễn thủ, hơn nữa còn là ba tầng trong, ba tầng ngoài, vây chật như nêm cối, ít nhất cũng có chừng một trăm người, mặc dù võ công của gã cao tới đâu, đối mặt nhiều cung tiễn thủ như vậy, gã cũng chỉ có chạy đằng trời.

Sâu rượu kia đối mặt với hơn một trăm cái mũi tên, hốc mắt đỏ lên, thấp giọng khóc lóc kể lể nói:

- Ta chỉ là muốn lấy chút rượu giải khát thôi, các ngươi có cần phải đối xử với ta như vậy không?


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-1753)


<