Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0526

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0526: Sòng bạc kiểu mới
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Trong kinh thành, món kho bất chấp mọi thứ, mà càng ngày càng ngiêm trọng, gần một ngày, mà không ai không biết, không ai không hiểu, hơn nữa mấy đồ này ngoài người già không ăn được ra, trẻ con, người lớn, con gái đều thích ăn, do cách ăn tương đối thuận tiện, có thể lấy ăn khi đi đường, nên món kho hiện nay đã trở thành đồ ăn vặt của đại chúng. Nhưng cũng chính vì vậy, nên ngược lại món sấy của Kim Lâu tránh được một kiếp, không thất bại thảm hại, dù sao khách hàng cũng có định nghĩa về hai thực phẩm này giống nhau, hoàn toàn có thể là hai trong một.

Đương nhiên, mặc dù không đến mức thất bại thảm hại, nhưng cũng không tránh khỏi tổn thất, thật ra đừng nói là đồ sấy ngay cả thực phẩm thịt truyền thống, đều giống mấy món thịt chín này, đều nhận được sự tấn công không nhỏ.

Túy Tiên Cư và Kim Lâu cạnh tranh túi bụi, khiến cho chưởng quầy những tửu lâu khác rất mệt mỏi, đồ sấy vừa nổi bật xong, lại đến món kho xuất hiện, mỗi ngày bọn họ đều run như cầy sấy, chỉ trông mong Kim Lâu và Túy Tiên Cư ngừng thi đua những món ngon của bọn họ.

Cũng may đang là thời điểm cải cách nền kinh tế, nên Lý Kỳ không đến mức đuổi tận giết tuyệt, đến giờ hắn vẫn chưa mở rộng kinh doanh nước kho, cũng không khuếch đại, mà chỉ đem món kho hoàn thiện đến đại lý bán, ngay cả Túy Tiên Cư cũng không bán, kể từ đó, chưởng quầy mấy đại lý này không ngừng vui mừng, cũng hung hăng xả được nỗi bực dọc trong lòng.

Phàn Thiếu Bạch lập tức từ người bị hại lớn nhất, trở thành người có lợi lớn nhất, y không vui sao được, Phàn Lâu can tâm tình nguyện mở tiệc, mời Lý Kỳ còn có đám thổ phỉ Cao nha nội kia tới bóc lột y.

Tuy nhiên, Lý Kỳ cũng không đi, hiện giờ hắn có nhiều việc bận.

Đầu tiên, Tuần san chuyện xưa của Thái sư học viện rốt cục xuất hiện rồi, dĩ nhiên lấy "Anh Hùng Xạ Điêu" làm chiêu bài, mặt khác Lý Kỳ tăng thêm chuyên mục kinh tế trên tuần san.

Kỳ thật tuần san chuyện xưa có thể thuận lợi xuất hiện như vậy, hầu như không gặp trở ngại gì, vẫn là do cải cách của Lý Kỳ, vì trước đó mấy ngày, mấy bài văn chương của đám người Âu Dương Triệt bọn họ đã trải xong đường cho tuần san chuyện xưa.

Trải qua " Tam Quốc Diễn Nghĩa" chấn động một thời. Lý Kỳ đã có danh tiếng ở giới văn đàn, mặt khác cộng thêm mấy chữ " Cố vấn Phong Nghi Nô", vậy càng khủng khiếp nha, hiện giờ truyện Anh Hùng Xạ Điêu đưa ra, lập tức nhận được sự chú ý của mọi người, đặt biệt là mấy công tử ca như Cao Nha Nội, càng như nhặt được chí bảo, xem đến say sưa si mê.

Nhưng tiếc là Anh Hùng Xạ Điêu chỉ ra từng chương, hơn nữa còn là năm ngày một chương. Điều này làm cho đám mê truyện kia bực tức, thầm muốn đập đầu vào tường, đều la hét muốn đi tìm Lý Kỳ nói lí lẽ, nhưng lại không một ai biết Lý Kỳ ở nơi nào.

Mà ngay cả Tần phu nhân ở chung mái nhà với Lý Kỳ cũng không biết, nàng chỉ biết mấy ngày này đều mang theo Mã Kiều đi sớm về muộn, giống như cả ngày không bận không hết việc.

Một ngày chập tối này, mặt trời về hướng tây, bầu trời nhuộm lên màu xanh lam xinh đẹp, tựa như đem đến cho bầu trời một tầng hoàng kim, sắc hoàng kim đem bóng dáng con người kéo rất dài rất dài.

Phủ Khai Phong.

Két.. Một tiếng. Bên trong cửa phủ mở ra, chỉ thấy đi ra một đám người, đi trước là hai vị, trong đó có một vị là thanh niên để tóc ngắn. Người này chính là Lý Kỳ mà Cao Nha Nội đang đau khổ truy tìm. Vị còn lại là một người đàn ông trung niên người bụng phệ, người này họ Vương tên Đỉnh, chính là Quang Lộc Đại Phu là Thiếu Doãn phủ Khai Phong.

Phủ doãn Khai Phong kỳ thật bình thường đều là một số thân vương dùng để lấy danh nghĩa, nhưng không quản sự. Thật sự quản sự vẫn là Thiếu Doãn phủ Khai Phong.

Phía sau hai người còn có Mã Kiều và vài vị quan lại đi theo, mấy vị quan lại kia mỗi người đều là mặt mày hớn hở, giống như sắp gặp đại hỷ sự vậy.

Ra cửa chính. Vương Đỉnh chắp tay cười nói: - Tại hạ hôm nay có thể kết giao với thanh niên tài tuấn giống Lý Đại phu, quả thật phúc khí của tại hạ, ngày khác sẽ tới cửa thăm hỏi.

Lý Kỳ ha hả nói: - Không thể đổi ngày nha, chúng ta đã định rồi.

Vương Đỉnh cười ha hả, nói: - Đúng đúng đúng, sao ta lại quên mất việc này.

Lý Kỳ cười nói:

- Vương Thiếu doãn mời trở về, tại hạ cáo từ, ngày khác tụ họp.

- Vậy được, ta tiễn đến đây, Lý đại phu đi cẩn thận.

- Cáo từ.

- Mời.

Lý Kỳ và Mã Kiều từ bậc thang xuống, cưỡi ngựa, lại hướng tới đám người Vương Đỉnh chắp tay, sau đó mới bước tới Tần Phủ. Đám người Vương Đỉnh cũng quay về.

- Phù! Rốt cục nói xong rồi.

Ánh mắt Lý Kỳ thoáng nhìn về phía sau, liền thở một hơi dài, thần sắc mệt mỏi.

Mã Kiều cười nói: - Phó soái, ngươi thật sự là lợi hại, trưa nay khi chúng ta tới, Vương thiếu doãn cái gì kia quả thực chính là chả khác gì ôn thần, không lạnh không nóng, ngay cả nước trà đều nguội. Nhưng ngươi coi sắc mặt vừa rồi kia của gã, còn thiếu mỗi nước nhận phó soái làm cha nuôi nữa thôi.

- Ta mới không sinh ra đứa con già như vậy. Lý Kỳ ha hả cười, nói: - Bọn họ là có thể nói là thương nhân buôn bán đồ ăn lớn nhất trong phủ Khai Phong rồi, đây vốn cũng không có cái gì không đúng, dù sao người nào làm quan mà không mò chút thu nhập thêm, nhưng con mẹ nó bán còn đắt hơn so với ai khác, thậm chí có chút thời điểm còn bức bách mạnh hơn một ít thương nhân đi mua rau xanh của gã, khiến cho người khác giận mà không dám nói gì. Nhưng, hiện giờ triều đình coi trọng thương nhân, bọn họ sao còn không dám gây ngược, rau xanh này lại không dễ bảo quản, không tới hai ngày liền hỏng toàn bộ rồi, bọn họ có thể không hận ta sao. Nhưng bên ta mới vừa rồi nói sẽ bao tất cả đồ ăn của bọn họ, gồm ba năm tương lai đấy, bọn họ có thể không vui sao.

Mã Kiều ha hả cười nói: - Tuy nhiên bản lĩnh mặc cả của phó soái ngươi cũng rất cao nha, con mẹ nó trực tiếp chém một nửa, thật sự là sảng khoái.

Lý Kỳ hừ nói: - Ta cần số lượng nhiều như vậy, giá cả phải rẻ hơn, tính ra, căn bản bọn họ cũng không thiệt đâu, ngươi nghĩ mà xem, nếu họ dựa vào cách bán cũ, đầu tiên là ra hàng vừa chậm vừa ít, tự nhiên đồ ăn hư nhiều, lại tốn không ít tinh lực, nhưng ngày nay bọn họ không cần phải nghĩ nữa, thu về trực tiếp giao đi Túy Tiên Cư, thuận tiện hơn nhiều, hiện nay ta còn phải lung lay bọn họ, bằng không, hừ, sao có cái giá này.

Thế này mà ngươi còn chưa thấy đủ? mặt Mã Kiều lộ vẻ kinh ngạc, lại hỏi: - Phó soái chúng ta ngày mai lại đi tìm ai?

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Tạm thời đến đây đi. Còn lại những người đó, hiện giờ ta không đủ vốn để nói chuyện với bọn chúng, phải đợi đến khi triều đình giảm thuế, chính là thực hành cải cách, ta đi tìm bọn họ nói chuyện.

Mã Kiều gật đầu nói: - Như vậy cũng rất tốt, mấy ngày nay chúng ta đi khắp kinh thành một lượt, thật đủ mệt rồi.

Lý Kỳ tức giận nói: - Không phải đâu, ngươi cũng mệt mỏi? Mấy ngày nay ngươi uống không ít rượu miễn phí nha.

Mã Kiều nhớ tới mấy ngày này thịt cá, rượu ngon món ngon, không khỏi ha hả cười trộm hai tiếng.

Hai người đón ánh nắng chiều trở lại Tần phủ, vừa mới đi đến cửa, thì Tần phu nhân và Lý Thanh Chiếu bước ra.

Lý Kỳ vội xuống ngựa đến, vẫy tay nói: - Thanh Chiếu tỷ tỷ.

Hiện giờ cuộc sống Lý Thanh Chiếu là sáng 9h đi làm, chiều 5h về, sáng sớm liền tới Tần phủ cùng Tần phu nhân nghiên cứu đám đồ cổ Triệu Giai quyên tặng, chạng vạng mới trở về.

Lý Thanh Chiếu khẽ mỉm cười, nói: - Ngươi đã trở lại nha.

Lý Kỳ gật đầu, vuốt mông ngựa nói: - Thanh Chiếu tỷ tỷ không mong hồi đáp, không ngại cực khổ mà đến giúp đỡ, quả thật là người tốt, nhân thế theo không kịp, Lý Kỳ vạn lần khâm phục, Trong lòng vạn lần cảm kích.

Lý Thanh Chiếu nghe được hai gò má ửng hồng, nàng chín phần chín là xuất phát từ tâm tư, thật không có chút quan hệ nào. Ngượng ngùng cười, không ra tiếng.

Lý Kỳ cười ha hả, lại hỏi: - Đúng rồi, Thanh Chiếu tỷ tỷ, không biết còn bao lâu nữa mới có thể tính xong?

- Điều này.

Lý Thanh Chiếu không khỏi có chút do dự, nếu tính giá của mỗi kiện kim thạch cổ họa kia. Căn bản không cần bao lâu, nhưng vấn đề là Lý Thanh Chiếu còn phải sao chép, còn phải giám định và thưởng thức. Vậy là kéo dài thời gian, không phải một ngày có thể hoàn thành.

Tần phu nhân thấy sắc mặt Lý Thanh Chiếu quẫn bách, vội đứng ra nói: - Sợ rằng cần phải một thời gian dài, Kim Cơ Hôi bên kia thiếu tiền sao?

- Không thiếu. Không thiếu. Lý Kỳ ta thiếu tiền khi nào.

Lý Kỳ khẩn trương nói lên hai câu, lại cười trộm nói: - Kỳ thật các ngươi làm càng lâu, ta càng vui mừng chút.

- Hả?

Lý Thanh Chiếu kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.

Chết tiệt! lỡ miệng nói. Lý Kỳ khẩn trương nói sang chuyện khác: - May hôm nay ta hết bận rồi. Nếu Thanh Chiếu tỷ tỷ ở lại đây ăn cơm, ta làm vài món ăn để Thanh Chiếu tỷ tỷ nhấm nháp.

Lý Thanh Chiếu mỉm cười nói: - Ý tốt của ngươi ta xin nhận, chỉ là ta phải về.

Lý Kỳ thấy nàng phải nhất quyết, biết là giữ lại lại cũng là không làm nên chuyện gì, gật đầu cười nói: - Vậy được, Thanh Chiếu tỷ tỷ đi thong thả.

Lý Thanh Chiếu gật đầu, nói với Tần phu nhân: - Muội muội, muội đưa đến đây thôi, tỷ tỷ đi trước đây.

Tần phu nhân cười gật đầu nói: - Tỷ tỷ đi thong thả.

Lý Thanh Chiếu lại khẽ vuốt cằm nhìn Lý Kỳ, sau đó liền lên kiệu.

Đợi Lý Thanh Chiếu đi rồi, Tần phu nhân bỗng nhiên nói với Lý Kỳ: - Lý Kỳ, Hồng vạn đổ phường bên kia có phái người đến, nói sòng bạc đã thành lập xong được, bảo ngươi ngày mai đi qua xem.

- Vậy sao?

Lý Kỳ mặt vui vẻ, cười ha hả nói: - Này thật sự là tới đúng lúc nha.

Tần phu nhân không có hảo cảm gì với sòng bạc cả, nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó liền xoay người chuẩn bị trở về. Lý Kỳ vội vàng đuổi theo, cười hì hì hỏi: - Phu nhân, ngươi làm sao mà không hỏi xem mấy ngày nay ta đi đâu?

Tần phu nhân hỏi ngược lại: - Sao ta phải hỏi?

Lý Kỳ buồn bực nói: - Dù gì chúng ta cũng sống cùng một mái nhà, phu nhân không quan tâm ta sao?

Tần phu nhân cười nói: - Nếu cậu định nghĩa được quan tâm là như thế nào, vậy Cao Nha Nội bọn họ là người quan tâm cậu nhất?

Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Sao lại nói vậy?

Tần phu nhân cười nói: - Bởi vì mấy ngày nay bọn họ một ngày mấy lần đến tìm cậu, mà mỗi lần còn hỏi cậu đi đâu? Nàng nói xong liền đi vào trong phòng.

Mẹ nó chứ! Bọn họ đâu có quan tâm ta, bọn họ quan tâm mấy con điêu kia, Lý Kỳ sửng sốt một chút, vội đuổi theo reo lên: - Phu nhân, phu nhân đã hiểu lầm, ta là một nam nhân bình thường nha.

Hôm sau.

Vì Hồng Bát Kim hẹn hắn xế chiều đi, cho nên Lý Kỳ vừa ngủ đủ mới tỉnh dậy, sau khi ăn xong cơm trưa, hắn mới cùng Mã Kiều cưỡi ngựa đi tới tây thành.

Đi được một lát, hai người tới trước cửa sòng bạc, ngẩng đầu nhìn, thấy phòng ca hát diễn kịch đã hoàn toàn thay đổi, hiện giờ đã biến thành một sòng bạc kiểu mới xanh vàng rực rỡ, kích thước to lớn, khiến người ta than thở không ngừng, căn bản là sòng bài nhỏ không thể so sánh.

Trước cửa lớn để hai tòa tượng đá không phải ưư không phải hổ, mà là hai thần tài, đang cầm một thỏi vàng thật lớn, người còn lại cầm một bức mảnh dài hẹp, mặt trên điêu khắc bốn chữ "Chúc mừng phát tài"

Hơn nữa còn là phiên bản hoạt hoạ đấy, nhìn vào là khiến người yêu thích.

Lý Kỳ dường như rất vừa lòng với điểm này của bản thân, không khỏi cười ha hả vài tiếng.

Nhưng vào lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng vó ngựa, , Lý Kỳ khẩn trương quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mấy cỗ xe ngựa chậm rãi hướng đến bên này, ở giữa cỗ xe ngựa càng dọa người, đúng là Lương Sư Thành.

Hả. Những tài thần này đều đến rồi, xem ra hôm nay thật sự là một ngày làm người ta chờ mong nha, oa ha ha.

*****

Trong nháy mắt, mấy cỗ xe ngựa liền đi tới trước mặt Lý Kỳ.

"Xuyyyyyy."

Lương Sư Thành hét một tiếng bén nhọn, ở trên xe ngựa xuống vài người.

Một người cầm đầu ch ngưlà Tống Huy Tông, ngoTống bạnhống Huy Tôải y còn cònhai Đại hộ pháp, Vương Phủ và Lý Bang Ngạn. Trừ đó ra còn có cha con Cao Cầu, ba đời Hồng gia, tổng cộng chín người.

Bát Kim ca luôn luôn dũng mãnh vô cùng, lúc này lộ ra chút nơm nớp lo sợ, đứng ở phía sau mấy người, cực kỳ thành thật.

- Đại quan nhân.

Lý Kỳ bước lên trước hai bước, vái chào.

- Miễn lễ.

Tống Huy Tông vung tay lên, ha hả nói: - Ta sớm đã nghe nói trong sòng bạc kiểu mới này có nhiều trò thú vị, cũng may hôm nay ta không bận việc, bèn đến xem xem.

Bạo đổ mồ hôi! Xin hỏi ngươi có ngày nó nkhông rảnh rỗi hả? Lý Kỳ ha hả nói: - Đại quan nhân có thể tới, thật là dấu hiệu tốt nha, ta thấy sòng bạc này sau nsònnhất định tiền vào như nước.

Tống Huy Tông cười ha hả, bỗng nhiên ánh mắt nhìn hai tòa tượng đá phía sau Lý Kỳ kia, hạ chân mày, tỉ mỉ xem xét hai tượng đá kia một hồi, ha hả nói: - Tên tiểu nhân này thật là thú vị, Lý Kỳ cái này do ngươi sắp đặt ư.

Lý Kỳ ừ một tiếng, đưa tay chỉ vào c K bên trái kia nói: - Cái này gọi là chiêu tài. Lại chỉ sang chỉ bên phải kia nói: - Cái này gọi là tiến bảo.

- Chiêu tài tiến bảo. Ừ, không tệ, thật sự là không tệ.

Tống Huy Tông gật gật đầu, lại nói: - Đúng rồi, nghe nói gần đây ngươi đang tiến hành tuyển người ở các phủ nha cũng không tệ lắm.

Lý Kỳ chắp tay cười nói: - Đây toàn bộ là đại quan nhân phù hộ cho, Lý Kỳ thật sự không dám tranh công.

- Tiểu tử ngươi.

Tống Huy Tông cười lắc đầu, nói: - Đi thôi, chúng ta đi vào nhìn sòng bạc kiểu mới cái đi, ta thật sự rất ngạc nhiên, rốt cuộc cái sòng bạc này là cái mô hình gì.

- Vâng.

Mọi người cùng đồng thanh đáp.

Tống Huy Tông khẽ mỉm cười. Cất bước đống Hubên trong.

Vương Phủ, Lý Bang Ngạn, Cao Cầu, Lương Sư Thành bốn người theo sát phía sau.

Lý Kỳ đang muốn theo sau, bỗng nhiên cảm thấy phía sau có người dùng lực giữ chặt hắn, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tay phải Cao Nha Nội bắt lấy vạt áo sau của hắn, quắt miệng, vẻ mặt u oán nhìn hắn, khiến hắn sởn tóc gáy, kinh ngạc nói: - Nha nội, ngươi muốn làm gì?

Cao Nha Nội nói: - Mấy ngày nay ngươi đi đâu đây?

Mẹ nó. Xem ra lại là vì chuyện con điêu kia. Lý Kỳ trợn trắng mắt nói:

- Ôi, Cao Thanh Thiên. Ngươi đừng cứ cho rằng ta với ngươi giống nhau, ta có rất nhiều chuyện bận rộn, nhanh buông ra, để nhiều người nhìn thấy không tốt.

Cao Nha Nội vừa nghe xưng hô Cao Thanh Thiên, trong lòng vui vẻ. Rụt tay lại, rất là vô lại nói: - Vậy ta cho qua. Ngươi mau đưa bản chính Anh Hùng Xạ Điêu chuyển cho ta xem.

Hồng Thiên Cửu ở một bên vội hỏi: - Lý đại ca. Huynh cứ yên tâm, ta tuyệt đối không cướp với ca ca đâu, huynh cho mình y là được rồi.

Cao Nha Nội vui vẻ nói: - Tiểu Cửu, ngươi thực biết nói nghĩa khí.

Hồng Thiên Cửu ha hả nói: - Đ ng Thiên Cửu.

Mẹ nó chứ. Nếu thật sự ta cho y, ngươi còn phải tới cướp sao. y xem xong thì không đến lượt ngươi ư. Lý Kỳ cảm thấy chỉ số thông minh của tên tiểu tử này kéo xuống thấp, nói: - Hai vị, ta đã nói ở lần đầu tiên rồi, câu chuyện này là viết một quyển phát một quyển. Hiện giờ quyển sách mới nhất còn đang sản xuất ở bên trong, ngươi kêu ta lấy cái gì cho các ngươi a.

Cao Nha Nội lắc đầu nói: - Ta không tin.

Hồng Thiên Cửu nói:

- Đung đây, sao ngươi phải làm thế, quá đáng lắm.

Lý Kỳ cười nói: - Không phải ta đây muốn cho mọi người càng nhanh xem được hay sao, nếu như đợi ta sáng tác xong, ước chừng phải đợi đến sang năm cơ, các ngươi hy vọng vậy sao?

- Ách.

Hai người ngơ ngác nhìn nhau, Cao Nha Nội lại nói: - Vậy ngươi nói cho ta biết, có thất thân không?

Lý Kỳ sắc mặt kinh ngạc nói: - Thất thân cái gì? Nha nội, lời này của ngươi nên nói rõ ràng chút đi, tránh để người khác hiểu lầm.

Cao Nha Nội tức giận nói: - Ta hỏi Bao Tích Nhược có thất thân không?

Tổ sư nhà nó chứ! Sao cứ thích hỏi vấn đề này thế. Lý Kỳ buồn bực nói: - Nha nội, nếu Bao Tích Nhược ở bên cạnh ngươi, vậy nàng có thất thân không?

Cao Nha Nội hừ nói: - Cái này còn phải nói, đương nhiên là thất rồi, ngươi đừng xem thường người khác.

Mẹ nó, lão tử chính là coi trọng ngươi, còn hỏi như vậy. Lý Kỳ vỗ hai tay, nói: - Vậy không phải đã kết thúc rồi.

Hồng Thiên Cửu lại hỏi: - Ôi ôi ôi, Lý đại ca, Khâu Xử Cơ kia lại là đệ nhất thiên hạ, y thật sự thật là lợi hại, không ngờ có thể sử dụng nội công bức rượu ra, ta muốn có bản lĩnh này của y, chậc chậc chậc, uống đổ Mã Kiều không thành vấn đề chứ.

Mã Kiều ở một bên khó chịu nói: - Đừng nói không có chuyện này, cứ cho là có, ta cũng không sợ y, ta muốn xem y có bao nhiêu nội công chó má kia.

Nhưng vào lúc này, chợt nghe được phía trước Cao Cầu hô: - Lý Kỳ, Khang nhi, các ngươi còn đứng ở đó làm chi?

- Đến đây, đến đây. Lý Kỳ kêu lên hai tiếng, lại nói với Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu:

- Được rồi, được rồi, sau này tự các ngươi sẽ biết, chúng ta nhanh qua đi. Hắn nói xong liền vội vội vàng vàng đi theo.

Mọi người đi vào bên trong cửa lớnmàu đỏ thắm, đập vào mắt không phải là lần lượt từng chiếu bạc mà mọi người tưởng tượng, mà là gian phòng để ở, trong phòng rất rộng, hai bên để mấy cái ghế sô pha, một dãy ghế và vài cái bàn trà.

Ở đông kinh Biện Lương tấc đất tấc vàng, tự nhiên Lý Kỳ không thể lãng phí như vậy, chỉ thấy bên trái bên phải bức tường kia có bốn miếng bảng đen, trên bảng đen có viết là điểm số hội thi đá cầu, chuẩn xác mà nói, phía trên vẽ lên bàn đồ phân tích.

Sòng bạc ấy ư, sao mbạ thiếu loại cá độ này.

Tống Huy Tông đứng ở trong phòng nhìn trái phải, cười ha ha nói: - Có ý tứ, có ý tứ". Dừng một chút, bỗng nhiên ông ta chỉ vào bảng đen bên trái, hướng tới Lý Bang Ngạn hỏi: - Sĩ Mỹ, ba ngày sau đội hoàng gia với Tề Vân Xã, ngươi nói bên nào sẽ thắng?

Lý Bang Ngạn ra vẻ trầm ngâm một hồi, mới nói: - Thưa đại quan nhân, thực lực hai đội tương đối, thật sự thần rất khó đoán.

Tống Huy Tông lại hỏi: - Vậy cho ngươi đi đặt cược, ngươi sẽ cược bên kia thắng chứ?

Lý Bang Ngạn nói: - Thần là xuất thân từ Tề Vân xã, đương nhiên là cược Tề Vân xã thắng.

Tống Huy Tông cười gật gật đầu, nói: - Vậy ngươi sẽ đặt cược?

Lý Bang Ngạn ngượng ngùng nói: - Thật ra thần đã cược một trăm quan Tề Vân Xã thắng.

Tống Huy Tông ồ một tiếng, ánh mắt liếc về phía Hồng Bát Kim. Người sau vội vàng tiến lên nói: - Đại quan nhân, tả tướng nói không sai, hôm trước ông ta đã hạ một trăm quan cho Tề Vân xã rồi.

Tống Huy Tông hơi nhếch mép, nói: - Tốt lắm, ta cũng ra một trăm quan. Có điều ta cược đội hoàng gia của ta thắng.

Hồng Bát Kim kinh sợ nói: - Vâng, tiểu nhân nhớ rồi.

Tống Huy Tông lại hướng tới Lý Kỳ hỏi: - Lý Kỳ, ngươi có đặt cược không?

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Đại quan nhân, thứ đá cầu ta không hiểu, cho nên rất ít chơi, bình thường đều là cố ý thổi phồng một chút thôi.

- Ngươi đúng là cẩn thận nha, nhưng ta khen ngợi ngươi ở điểm này.

Tống Huy Tông cười liếc mắt nhìn Lý Kỳ một cái, nhấc chân đi vào bên trong.

Đi một vòng hành lang, mọi người lại đang đi tới trước một cánh cửa, lúc này cửa lớn đóng chặt. Dường như muốn hoãn đến cuối cùng.

Hồng Bát Kim tiến lên một bước, nói: - Mở cửa.

Vừa dứt lời, chỉ nghe két.. Một tiếng, cửa chính bên trong từ từ mở ra, bên trong chỉ thấy một đám ánh sáng. Rất nhanh, một vệt trắng từ bên trong chiếu ra. Nhất thời làm cho hành lang mờ tối sáng trưng.

- Hoan nghênh ghn nghê.

Mọi người vừa đến trước cửa. Nhất thời hít mạnh một hơi, chỉ thấy phía sau cửa trước là một bậc thang máy, đứng dưới bậc thang có hơn ba mươi vị khoảng mười tám tuổi, các thiếu nữ chiều cao gần như nhau, đứng thành hình chữ v. Hai tay để ở trước bụng, mặt mỉm cười, khẽ vuốt cằm, một người cầm đầu tuổi khá lớn, khoảng 25-26 tuổi, đang mặc sườn xám màu tím, vừa thấy đã biết khí chất cao hơn nhưng người còn lại một bậc, hẳn là một thủ lĩnh đây.

Liếc nhìn lại, thưởng thức cảnh đẹp. Mọi người đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy bên trong đặt lớn nhỏ không đều nhau, các bàn bạc hình dạng khác nhau, ít nhất cũng có chừng ba mươi bàn, mặt bàn là một màu xanh lá cây đậm, bên cạnh còn có vài cái ghế, có nhiều có ít, mỗi một bàn bạc đều có một người sắc mặt bình tĩnh, trầm ổn, có nam có nữ, bên trái còn có một cái quầy bar lớn, trong quầy bar có mấy người pha rượu. Nhìn tráng lệ, làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

Từ hôm nay trở đi, khái niệm sòng bạc và sòng bài có thể tách ra.

Tống Huy Tông mặt lộ vẻ vẻ hưng phấn, chỉ vào những cô gái kia hỏi: - Những người này lữn

Bạo đổ mồ hôi! Quả nhiên là phong lưu thiên tử, đi vào sòng bạc không ngờ câu hỏi đầu tiên vẫn là không rời khỏi nữ nhân. Lý Kỳ đáp: - Ồ, các nàng vốn là dân chạy nạn.

- Dân chạy nạn?

Tống Huy Tông chấn động, nói: - Này thật đúng là không nhìn ra.

Lý Kỳ cười nói: - Thật sự là có lỗi, nên nói mấy tháng trước các nàng là dân chạy nạn, hiện giờ các nàng là nhóm học sinh đầu tiên tốt nghiệp trường học viện Thái Sư.

Tống Huy Tông ha hả cười, nói: - Thật không, Ha ha Thái sư học viện này thật sự là một nơi thần kỳ nha, chỉ có mấy tháng, đã khiến cho người ta thay đổi toàn tiện, hoàn toàn không nhìn ra các nàng từng là dân chạy nạn, không tệ, thật là không tệ.

Lý Kỳ cười nói: - Điều này cũng có sự nỗ lực của các nàng, Thái sư học viên chỉ cho các nàng cơ hội một lần, nói cho các nàng biết phải dựa vào đôi tay để nuôi dưỡng mình như thế nào.

Tống Huy Tông ừ một tiếng, nói: - Nếu Đại Tống ta có mấy cái học viện như thế này thì tốt biết mấy.

Nói xong ông ta lại hướng tới Hồng Tề nói: - Thất công, ngươi có thể thu nhận các nàng, xem như đã giúp đỡ ta rất nhiều nha.

Hồng Tề vội thở dài nói: - Đại quan nhân quá khen, tiểu nhân hổ thẹn quá.

Lý Bang Ngạn và Vương Phủ ở một bên sau khi nghe xong, cảm thấy trên mặt không ánh sáng.

Tống Huy Tông thoáng liếc bọn họ một cái, nhìn khắp một cái, hứng trí nói: - Giờ có thể chơi không?

Hồng Bát Kim nói:

- Đương nhiên có thể, đại quan nhân mau mời.

Mấy người từ dưới bậc thang đến, đi vào bên cạnh trước một quầy, Tống Huy Tông hiếu kỳ nói: - Lẽ nào vào đây còn phải thu tiền?

Hồng Bát Kim dường như rất sợ hãi nói chuyện với Tống Huy Tông, giống như sợ mình nói sai lời, hướng tới Lý Kỳ đưa mắt liếc ra ý một cái, để hắn nói.

- Đương nhiên không phải.. Lý Kỳ cười, giải thích nói: - Ở sòng bạc ngoài cá cược tiền mặt ra, còn có tiền chip.

- Tiền chip.

- Không sai.

Lý Kỳ hướng tới nhân viên ký sổ phía trước sân khấu gật đầu. Chỉ thấy nhân viên thu ngân kia từ dưới quầy lấy ra một mâm gỗ hình vuông, trong mâm gỗ có năm màu rực rỡ, theo thứ tự từ trái qua phải là màu trắng, màu xanh da trời pha lẫn xanh lá cây, nâu, màu tím năm loại màu sắc, đường kính của chip ước chừng ba cm được sắp xếp chỉnh tề thành hình bầu dục.

Tống Huy Tông cảm thấy hiếu kỳ, tiện tay cầm một con chip màu trắng, nhưng tay này vừa mới chạm đến, thì có cảm giác thụt xuống, nhìn kỹ, ồ lên một tiếng, kinh ngạc nói: - Một trăm văn?

*****

Mọi người nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc củaTống Huy Tông, liền cầm lấy một cái xem, hóa ra ở mặt trước con chip có một vết sâu.

- Năm trăm văn?

- Một quan?

Vương Phủ và Lý Bang Ngạn lần lượt kêu lên.

Tống Huy Tông nghe thấy lại sửng sốt, nhìn lên, thấy vết sâu phía trên lại không giống bọn họ, hiếu kỳ nói: - Lý Kỳ, vì sao bọn họ không giống ta.

Mẹ nó chứ. Màu sắc không giống nhau, đương nhiên trên mặt cũng không giống nhau mà. Vấn đề này Lý Kỳ bị Tống Huy Tông đánh bại rồi, ngượng ngùng giải thích nói: - Đại quan nhân, năm loại màu sắc này không giống nhau, màu trắng đại diện một trăm văn, màu lục đại biểu năm trăm văn, màu xanh da trời pha lẫn xanh lá cây đại diện cho một quan, nâu đại diện cho năm quan, màu tím đại biểu cho mười quan. Khi khách hàng đến có thể lấy tiền đổi ra tiền chip, lúc đi có thể lấy chip để đổi ra tiền.

- Ah. Thì ra là thế.

Tống Huy Tông bừng tỉnh ngộ, nói: - Một khi đã như vậy, vậy thì trong người không đủ một trăm văn thì không thể vào chơi rồi.

- Đương nhiên không phải, dù khách có một đồng tiền cũng có thể vào chơi.

Lý Kỳ lắc đầu, nói: - Trước đó thần đã nói rồi, khách có thể lựa chọn đổi tiền chip, cũng có thể dùng tiền mặt chơi trực tiếp. Mấy tiền chip này thiết kế là để hướng đến mấy người giàu, chư vị ngẫm lại xem, mấy người giàu kia đến sòng bạc, còn phải mang theo một hòm bạc lớn chạy các bàn, không thuận tiện chút nào, nhưng dùng tiền chip này thuận tiện hơn nhiều, đổi cũng rất bình đẳng, chúng ta sẽ không thu phí bất cứ thủ tục nào.

Lý Bang Ngạn nghe thấy liền gật đầu, nói: - Không tệ, không tệ, chủ ý này thật sự là tốt.

Tống Huy Tông cũng gật đầu vài cái, ngón tay cái nhẹ nhàng chà xát lên con chip, nói:

- Đây là chất sứ hay sao?

Lý Kỳ cười nói: - Đúng vậy.

Tống Huy Tông khẽ nhíu mày, ói: - Vậy ngươi cũng quá nhỏ mọn, sờ lên đồng chip này không bóng loáng chút nào, thô ráp quá.

Cao Nha Nội ha hả nói: - Triệu thúc thúc, Lý Kỳ người này mặc dù là rất nhỏ mọn, nhưng hắn cố ý làm đồng chip như vậy đấy, thực sự không phải vì tiêt kiêm tiên.

Mẹ. Lão keo kiệt? Lý Kỳ tức giận nói:

- Nha nội, ta mời ngươi ăn cơm không ít nha.

Cao Nha Nội quyệt miệng nói: - Ngươi chỉ mời vài lần mà thôi, không nhiều bằng một nửa Thiếu Bach người ta.

- Lý Kỳ keo kiệt, ta đây đã biết, việc này không cần chấp.

Tống Huy Tông nói xong cười ha hả, nói: - Tuy nhiên Lý Kỳ à, vì sao ngươi phải làm như vậy?

Dựa vào! Con mẹ ngươi không phải nói ta keo kiệt sao, giờ lại còn đến hỏi lão tử, thật sự là không có cốt khí. Lý Kỳ âm thầm khinh bỉ Tống Huy Tông, gượng cười nói: - Như vậy cũng là vì phòng ngừa. Cũng là ngăn chặn các hạng người làm giả tiền chip.

- Phòng ngừa?

Lý Kỳ gật đầu nói: - Đúng vậy, kỳ thật lúc trước khi ta nghĩ đến cái đồng tiền chip này. Liền hạ quyết tâm. Nếu không tìm được một loại men sứ thích hợp, ta đã không làm đồng chip này, cũng may trời không phụ lòng người, lúc cuối năm năm ngoái, ta phát hiện ở phía tây ngoại ô có một xưởng nung đồ sứ nhỏ.

Hồng Thiên Cửu chen miệng nói: - Bây giờ xưởng của người ta không còn nhỏ nữa. Trong kinh thành cũng được xem như thứ nhất thứ nhì rồi.

Hồng Bát Kim trầm giọng nói: - Nghiệt tử, nơi này đâu có chỗ cho ngươi nói chuyện.

- Không sao không sao. Tống Huy Tông nghe được tò mò, khoát tay. hỏi: - Đây là chuyện gì đã xảy ra?

Lý Kỳ cười nói: - Chuyện là như vầy, thời điểm đó ta tìm được một nhà xưởng nhỏ, bọn họ gần như đóng cửa, tựa như đại quan nhân ngươi nói như vậy, đồ sứ mà họ nung ra, biểu hiện không bóng loáng, sờ tới sờ lui như có viên bi, hơn nữa rất nặng, vô cùng cứng rắn, nếu không có dùng sức quẳng, thì quẳng không nát đâu. Nhưng thay lời mà nói, sứ mà họ nung ra lại là độc nhất vô nhị, mấu chốt là men phối hợp của họ, vì thế ta đã cho họ một đơn đặt hàng lớn, vậy mới khiến cho nhà xưởng kia hồi sinh, sau này Thất công tử bọn họ lại góp cổ phần vào xưởng kia, để họ chuyên môn nung chế tiền chip cho sòng bạc, sau này nếu Đại tống ta càng thêm giàu có rồi, còn đẩy mạnh về mặt giá trị đồng tiền chip.

Tống Huy Tông gật đầu nói: - Thì ra là thế, men sứ này dùng để nung chế đồ sứ bình thường, nhất định không thích hợp, nhưng nếu dùng trên bề mặt đồng tiền chip thì quá thích hợp.

Lý Kỳ gật đầu nói: - Đại quan nhân nói rất đúng, kỳ thật là Đại Tống ta có rất nhiều thương phẩm tiềm lực, chỉ cần dùng cho thích đáng, vậy sẽ đem đến nguồn của cải vô tận, đây là một phần rất quan trọng trong kiến thiết kinh tế.

Tống Huy Tông cười nói:

- Không tệ, không tệ, đem chút nhìn qua vô dụng gì đó chuyển hóa thành thứ hữu dụng, chủ ý này đích thật là vô cùng tốt, ta đồng ý ngươi làm như vậy.

- Đa tạ đại quan nhân ủng hộ.

Vương Phủ bỗng nhiên nói: - Nhưng chỉ dựa vào xúc giác để phán đoán thật giả có phải có chút không ổn.

- Vương tướng nói rất đúng, kỳ thật đồng chip này còn có một bí mật lớn.

Tống Huy Tông ồ một tiếng, nói: - Vậy ngươi mau nói nghe đi.

- Vâng.

Lý Kỳ cầm lấy một khối con chip màu trắng cho ra ánh sáng hơi lay động từ cao xuống, chỉ thấy ở giữa con chip của hắn có vết sâu nổi lên tia hồng quang mơ hồ.

Mọi người đều giật mình, vội cầm con chip lên tay học làm theo, thấy đều có hồng quang. Tống Huy Tông hỏi: - Đồng chip này sao có thể như vậy được?

Lý Kỳ cười khổ nói: - Thật không dám giấu, về điểm này ta cũng không biết, cái này là bí quyết của người ta, sao có thể dễ dàng nói cho ta biết. Kỳ thật về điểm này, hắn thật sự không rõ, xem chừng ngay cả đông chủ xưởng đó cũng nói không rõ ràng, nhưng Lý Kỳ biết rằng nguyên liệu men sứ này là từ bên trong khoáng thạch tôi luyện ra, bên trong chứa rất nhiều nguyên tố hoá học, hồng quang phải là nguyên tố hoá học này phát huy tác dụng.

Mọi người vừa nghe là bí quyết, nhất thời hiểu được. Tống Huy Tông cũng không có hỏi tới, hướng tới Lương Sư Thành nói: - Mang bạc tới rồi sao?

- Đem rồi, đem rồi.

Lương Sư Thành làm một thái giám nhu thuận như vậy, biết hôm nay Tống Huy Tông muốn đi sòng bạc, hướng tới phía sau vẫy tay, người sau lập tức tiến lên đây, đem cái bọc trên vai đặt lên bàn, vừa nhìn, bên trong tất cả đều là những thoi bac, ngân quang lóng lánh, thấy nhân viên thu ngân kia mắt nhìn không chớp.

Tống Huy Tông cười nói: - Toàn bộ đổi thành mười quan cho ta đấy. Tin rằng cho dù quân minh nào đến, bọn họ đều chọn mặt giá trị lớn nhất đấy, thế này nhất định rồi.

- Xin khách quan chờ một chút.

Vương Phủ, Lý Bang Ngạn, Cao Cầu bọn họ cũng bắt đầu cho người của mình lấy tiền đổi sang chip rồi, nhưng bọn họ đều đổi năm quan đấy.

Vương Phủ thấy Cao Cầu, đám người Hồng Bát Kim đều phải lấy bạc ra, cười ha hả nói: - Thái úy, nghe nói sòng bạc này ngươi cũng có phần. Tại sao ngươi phải lấy bạc ra.

Cao Cầu cười khổ nói: - Có điều mà Vương tướng không biết, kỳ thật sòng bạc này không phải là của một người, tất cả đông chủ lớn nhỏ là bảy tám người, nếu không đưa tiền, đến lúc đó các khoản sao được tính rõ ràng.

Vương Phủ gật đầu cười nói: - Thì ra là thế, hèn gì, hèn gì.

Lý Kỳ nói: - Mấy vị không ngại cứ vào xem trước, đợi lát sẽ có người đem chip đưa đến tay các vị.

- Như vậy cũng tốt.

Tống Huy Tông nói xong liền bước chân đi vào, ông ta hướng tới cái bàn to nhất ở giữa, đi đến chiếu bạc bắt mắt nhất. Những người còn lại cũng theo sát tới.

Mọi người đi tới trước bàn, chỉ thấy trên vải xanh viết "Trang"."Nhàn", "Hòa", "Đối tử" và đám hình vẽ.

Tống Huy Tông chỉ vào chiếu bạc hỏi: - Cái này chơi thế nào?

Lý Kỳ cười nói: - Có câu vui một mình không bằng vui chung, cái này gọi là bách gia nhạc, nơi này có thuyết minh quy tắc. Tay trái hắn chỉ xuống góc dưới.

Mặc dù nói vậy. Nhưng hắn vẫn tỉ mỉ giới thiệu một lượt với các vị.

Tống Huy Tông bọn họ đối với phương diện chơi này thì đều là người lành nghề, vừa nghe đã hiểu. Ánh mắt tìm tòi trên chiếu bạc. Hỏi: - A? Này sao trên chiếu bạc không có bài lơ-khơ?

Lý Kỳ chìa tay trái ra bên cạnh nói: - Tất cả bài lơ khơ ở trong cái hộp dài kia.

Tống Huy Tông nhìn theo ngón tay hắn, thấy một cái hộp đỏ dài, người chia bài kia cũng nhanh lẹ, tay đè ở đằng trước hộp, hướng về phía trước lôi kéo. Nói: - Mời quan khách xem.

- Thì ra là thế.

Tống Huy Tông ha hả cười, xoa tay, cười nói: - Bách gia nhạc, lấy tên này đẹp. Chúng ta thử cái này trước đi.

- Vâng.

Mọi người đều ngồi xuống, mặt khác, nhân viên phục vụ trong sòng bạc cũng đưa đến tiền chip cho đám đông, mặt khác mỗi người còn được trình lên một ly Thiên hạ vô song.

Lý Bang Ngạn uống một hớp rượu, cười hỏi: - Rượu này không cần tiền sao?

Dựa vào! Ngươi nghĩ nhiều quá rồi, nếu không cần tiền, đến thêm mấy Mã Kiều thì ta phải phá sản rồi. Lý Kỳ ngượng ngùng nói: - Tả tướng, rượu ở đại sảnh này vẫn phải trả tiền, hơn nữa còn mắc hơn bên ngoài một chút, đương nhiên, hôm nay không cần, các vị vui vẻ là được.

Tống Huy Tông khoát tay, nói: - Tốt lắm, tốt lắm, nhanh lên bắt đầu đi.

Mẹ nó chứ, Ngươi không đặt cược, bắt đầu thế nào được. Lý Kỳ hết chỗ nói rồi.

Người chia bài kia cho rằng là vấn đề của mình, sắc mặt căng thẳng, vội đưa tay ra nói: - Các vị khách, mời đặt cược.

Ánh mắt Tống Huy Tông ở trên "Trang", "Nhàn", bồi hồi một chút, cười nói: - Ta vẫn tương đối thích Trang, mười quan trang trước đi. Ông ta nói xong liền lấy ra một đồng chip phóng tới trên trang.

Bụp bụp bụp.

Lý Kỳ chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái, đợi hắn định mắt, chỉ thấy trên mặt "trang" đã có mấy đồng chip, ba loại còn lại đều trơ trụi, tuy nhiên đặt cược cao nhất vẫn là Tống Huy Tông, thầm mắng, Mẹ nó! Các ngươi cứ chem gio không có văn hóa, lão tử khinh thường các ngươi, được, các ngươi đều mua trang, ta đây mua nhàn nhé. Hắn quyết định chủ ý, cầm lấy một khối chip chuẩn bị đặt ở "Nhàn", nhưng tay vẫn đang ở khoảng giữa, hắn nghĩ lại, không đúng, trang nhàn, trang nhàn. Nhưng nhàn đối lập với trang, nếu mua nhàn, có phải ta đang đối mặt với hoàng thượng, cái này không thể, còn chưa chọn ổn thỏa, mua "hòa" thử xem. Nghĩ đến đây, hắn liền đặt tiền ở trên hòa.

Tống Huy Tông không thấy ai mua nhàn, hẽ cau mày nói: -Sao vậy, ngươi không xem kĩ nhàn, có trang không nhàn, vậy không thú vị rồi.

Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu sau khi nghe xong, đồng thời vui mừng nhướng mày, không hẹn mà đồng thời cùng lấy chip ra đặt lên nhàn tất cả đồng thanh nói:

- Ta mua nhàn.

Lời vừa nói, hai hàng này lại nói với đối phương: - Tiểu Cửu (ca ca), ta nghĩ xem bài.

Hồng Bát Kim vội hỏi: - Tiểu Cửu, ngươi để cho Khang nhi xem đi.

Cao Cầu ha hả nói: - Không sao không sao, hai người các ngươi một người xem một tấm là được rồi.

Cao Nha Nội nói: - Phụ thân nói rất đúng. Tiểu Cửu, hai chúng ta hợp tác, nhất định thông sát.

Hồng Thiên Cửu gật đầu nói: - Đúng vậy, đúng vậy.

Cao Cầu cau mày nói: - Khang nhi sao ngươi nói chuyện như vậy?

Tống Huy Tông khoát tay, cười nói: - Không sao, những người tới đây ai không muốn thông sát chứ, hôm nay mọi người không cần e dè, cứ vui chơi thoải mái.

Người chia bài thấy bọn họ định rời tay, bắt đầu chia bài rồi, gã phát cho Tống Huy Tông và Cao Nha Nội hai bên hai tờ bài.

Tống Huy Tông không có cái kiểu như dân cờ bạc đời sau, cái gì thổi nha, bốn phía nha. Ông ta cũng không hiểu, cầm lấy vừa thấy, ha hả cười nói: - Ơ, có tám điểm a. Nói xong ông ta liền buông bài xuống, chỉ thấy là một con q và một con 8.

Không thể nào. Vận may như vậy? Lý Kỳ trong lòng có chút buồn bực, ngày đầu tiền đã thua tiền, thật không phải là dấu hiệu tốt.

Đám người Vương Phủ đều quá đỗi vui mừng, nịnh hót liên tục, làm cho Tống Huy Tông lại đắc ý, hướng tới Cao Nha Nội bọn họ nói: - Khang nhi. Đến lượt các ngươi rồi.

Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu trong tay mỗi người dựa theo một tấm bài, liếc mắt nhau, tất cả lại đồng thanh nói: - Ngươi xem trước.

Hai người lại sửng sốt.

Hồng Thiên Cửu thấy ánh mắt giết người của Hồng Bát Kim, vẻ mặt đưa đám nói: - Vậy ta xem trước.

Tiểu tử này không hổ là đứa con của Đổ vương, quả thực có thể xưng là vô sự tự thông (không thầy cũng tự thông tỏ). Chỉ thấy y cúi đầu thấp xuống, hai mắt bằng mặt bàn, ngón cái tay phải chậm rãi xốc lên một góc bài. Híp mắt xem xét phía dưới, cực giống dân cờ bạc đời sau.

Tống Huy Tông coi bộ dáng của Hồng Thiên Cửu, không khỏi ha hả cười ra tiếng, tuy rằng trong lòng của ông ta rất muốn đem đáp án vạch trần, nhưng cũng không thúc giục bọn họ.

- Oa!

Hồng Thiên Cửu bỗng nhiên kinh hô một tiếng, thần khí đem xốc lên đến mười phần bài. Hì hì nói: - Bài này thật là thú vị, là một cây 9, cùng ta thật xứng.

Cao Nha Nội ha ha nói: - Chín, vây mơi tôt chư. Chỉ cần ta thủ hạ là 10, j, q, k, vậy chúng ta thắng liền.

Phần thắng này là rất lớn đấy.

Không khí lập tức khẩn trương lên.

Trên mặt Tống Huy Tông tuy rằng mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lại có chút chờ mong và lo âu.

Cao Cầu lại căm tức nhìn con của mình, dường như chỉ cần Cao Nha Nội đưa ra chín điểm, sẽ nhào tới.

Trong lòng Cao Nha Nội cũng rất khẩn trương nha, học một bước bắt đầu của Hồng Thiên Cửu kia, cúi đầu nhìn.

Vào thời điểm mấu chốt này, chợt nghe được một người kêu lên: - Cây 2, cây 2.

Đám người Vương Phủ quay đầu nhìn lại, ra tiếng đúng là Lương Sư Thành đứng ở phía sau Tống Huy Tông, chỉ thấy tên không có tiểu kê kê này đang nhón chân lên, nhìn vào lá bài ở trong tay Cao Nha, miệng lẩm bẩm.

Cao Nha Nội ngốc nghếch này lập tức nhập vào tình trạng, hoàn toàn không để ý cái tôn ti gì, vừa nói, vừa la lớn: - Mười j q k.

Cao Cầu thấy Cao Nha Nội không ngờ cùng ẩn tướng tranh nhau hét lên, tức giận nổi trận lôi đình, nếu không ngại Tống Huy Tông ngồi ở chỗ này, e chừng có một cuộc ẩu đả lâu rồi.

Nhưng theo sau đám người Vương Phủ cũng tới tham dự rồi khiêu chiến.

Lý Kỳ nhìn thấy bộ dáng mọi người, thật sự là dở khóc dở cười, thầm nghĩ, xem ra tính đánh bạc thật sự là tính nhân thiên, căn bản cũng không cần học.

- A!

Cao Nha Nội bỗng nhiên kinh sợ kêu một tiếng, reo lên: - Chín.

Đám người Vương Phủ sắc mặt căng thẳng.

BA một tiếng vang nhỏ, Cao Nha Nội đem bài quẳng ở trên bàn, mọi người nhìn lên, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, hoá ra lá bài tẩy của Cao Nha Nội cũng là một con 9, có thể là bọn họ dường như đều đem lực chú ý đặt ở trên mặt Nhàn, quên rằng còn có Hòa tồn tại.

Không phải đâu, cái này cũng có thể thắng, xem ra ngoại trừ Phong Nghi Nô là bà bà điên, thật đúng là không ai có thể chống đỡ được cuộc đánh bạc của ta đâu. Lý Kỳ cố nén cười ý, cả người run rẩy.

Lúc này người chia bài cầm lấy hai bên bài, ở trước mặt mọi người giơ giơ lên, nói: - Trang tám điểm, nhàn tám điểm, đánh hòa.

Nói xong, gã liền không lưu tình chút nào lấy số chip trên mặt "Trang, nhàn" thu về, sau đó lại bồi thường cho Lý Kỳ số chip tương ứng.

Ánh mắt mọi người đều nhìn phía Lý Kỳ, vẻ mặt mỗi người rất phức tạp.

Chó má, Các ngươi cứ nhìn ta như vậy làm gì, ta vừa rồi không có thắng tiền của các ngươi, giống như dù sao nói thế nào đều là ta thắng rồi. Lý Kỳ ngượng ngùng nói: - Hòa khí sinh tài mà.

Tống Huy Tông cười nói: - Ngươi chớ đắc ý, giờ này mới bắt đầu. Nói xong ông ta lại cầm lấy hai đồng tiền chip đặt ở trên trang, nói: - Tiếp tục trang.

Đám người Vương Phủ đang chuẩn bị thề sống chết đi theo hết sức, lại nghe được Tống Huy Tông nói: - Đây chỉ là cuộc chơi, các ngươi muốn mua cái gì thì mua cái đó, không cần phải theo ta.

Cái này, trong lòng bọn họ cùng nghĩ thầm rằng, có phải Tống Huy Tông ngại bọn họ liên lụy ông ta không. Vì thế lại đồng thời đem con chip đặt ở trên mặt Nhàn.

Lý Kỳ ha hả nói:

- Vậy ta vẫn tiếp tục hòa khí sinh tài đi. Nói xong hắn lại ném một đồng chip đến trên mặt "Hòa".

Hồng Thiên Cửu thấy Trang, Nhàn đều là các đại lão, biết bàn bài này xem vô vọng, nghĩ thầm rằng Lý đại ca vượng như vậy, hay là theo chân hắn đi được rồi, vì thế cũng mua năm quan tiền hòa.

Hiện giờ chỉ còn lại Cao Nha Nội không đặt cược, tay y ngứa nha, thích xem bài a. Do dự trong chốc lát, y bỗng nhiên cầm lấy một xấp con chip đặt rất nhanh ở trên mặt Nhàn, sau đó nhanh chóng thu tay lại, cúi đầu nói: - Ta mua hai mươi quan nhàn.

Cao Cầu lúc này cả giận nói: - Nghiệt tử, ngươi thật sự là không có tôn ti tý nào rồi, nơi này sao có phần ngươi xem bài.

Vương Phủ vội hỏi: - Thái úy không được tức giận, Khang nhi muốn nhìn thì để cho nó nhìn đi.

Lý Bang Ngạn cũng gật đầu.

Cao Cầu sửng sốt, lập tức kịp phản ứng, thầm nghĩ, hay nhỉ, các ngươi đều sợ thắng Hoàng thượng, thì để cho con của ta đứng ở phía trước mũi nhọn, thật sự là đủ giảo hoạt. Ôi, Khang nhi đứa nhỏ này là thiếu phân tâm nhãn, nếu Khang nhi có thể giống với Lý Kỳ. Vậy thì ta chết cũng nhắm mắt.

Cao Nha Nội này là tên không có tim không có phổi, còn hướng tới đám người Vương Phủ nói lời cảm tạ.

Người chia bài kia đợi cho bọn họ nói rõ. Mới bắt đầu chia bài.

Tống Huy Tông lần này không giống lúc nãy vội vàng xao động như vậy. Cũng lựa chọn từ từ xem, nhưng ông ta cũng không khoa trương như Cao Nha Nội, mà chỉ tựa đầu về phía sau rụt rụt.

Một lát, ông ta đã để lộ ra ngay lá bài thứ nhất, là một cây A.

Cao Nha Nội bên kia cũng lộ ra ngay lá bài thứ nhất, cũng là một tấm A.

- Tám tám tám tám.

Cao Nha Nội lại bắt đầu cầu thần bái Phật rồi.

Tống Huy Tông khẽ mỉm cười. Bắt đầu xem lá bài thứ hai, đám người Vương Phủ đều muốn ngó đầu thăm dò. Tống Huy Tông nhướn mày, liếc trái phải bọn họ một cái, bọn họ khẩn trương rụt đầu. Vô cùng buồn cười.

Tống Huy Tông bỗng nhiên nhướn mày, trở mình mở ra, là một cây 5.

Cao Nha Nội cố ý đợi Tống Huy Tông mở bài trước, coi số điểm ông ta cũng không phải lớn, trong lòng không ngừng mừng thầm, tay bắt đầu run rẩy, chậm rãi xốc lên tấm chủ bài kia đến.

Trong lòng Cao Cầu cũng khẩn trương vạn phần, sợ đứa con mình thắng Tống Huy Tông, vỗ bàn một cái quát: - Tiểu tử ngươi làm sao phiền toái như vậy, mau mau lật ra.

Cao Nha Nội trong lúc hết sức chăm chú, bị Cầu Ca làm giật mình, tay run lên, không ngờ đem bài tú-lơ-khơ xốc lên.

Một cây 6 khiến đám người Vương Phủ không thôi buồn bực.

- Oa! Ta thắng, oa ha ha.

Cao Nha Nội trực tiếp nhảy lên, hưng phấn hoa chân múa tay vui sướng, chợt thấy bên cạnh có người kéo tay áo của y, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hồng Thiên Cửu hướng tới y nháy mắt thật mạnh, y mới phản ứng lại, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Cầu Ca sắc mặt xanh mét nhìn y, sắc mặt ngẩn ngơ, đột nhiên ngồi xuống, cúi đầu, bắt đầu giả vờ làm người chết.

- Nhà trang sáu điểm, nhà nhàn bảy điểm, nhà nhàn thắng.

Sau khi người chia bài kia tuyên bố kết quả, lại lấy đi tiền của Tống Huy Tông và Lý Kỳ, còn có tiền của Hồng Thiên Cửu, sau đó lại bồi thường cho Cao Nha Nội, đám người Vương Phủ.

Đối với bọn họ những người này mà nói, những số tiền này là chuyện nhỏ, mấu chốt là không ai muốn thua, thua liền hai trận trên mặt Tống Huy Tông hơi hơi lộ ra một chút không hài lòng.

Lương Sư Thành hướng tới Lý Kỳ đưa mắt liếc một cái ra ý, khiến hắn nghĩ chút biện pháp.

Mẹ. Nhìn ta làm gì? Ta cũng không phải Cao Tiến, Cao Tiến ngồi ở đối diện rồi. Trong lòng Lý Kỳ buồn bực không thôi, ngượng ngùng nói: - Đại quan nhân, nơi này còn có rất nhiều loại trò chơi hay, nếu không chúng ta lại xem bàn khác đi.

Lòng hắn nghĩ có lẽ vị trí này bất lợi với Tống Huy Tông, đổi bàn khác khả năng sẽ khá hơn một chút.

Đám người Vương Phủ vội vàng gật đầu.

Tống Huy Tông nhìn chung quanh, trong lòng cũng sợ hãi mất mặt, vì thế gật đầu cười nói:

- Cũng tốt, cũng tốt, chúng ta phải đi bàn khác xem một chút đi.

Người xung quanh đầu tiên là đi tới bàn bài cửu, vận khí của Tống Huy Tông dường như vẫn không được tốt lắm, đợi đến ván thứ năm, ông ta mới thắng một ván, xem như mở màn. Mọi người rốt cục cũng nhẹ nhàng thở ra, nhưng tình huống sau đó vẫn không mấy lạc quan.

Người thua luôn sẽ cảm thấy không thú vị, vì thế mấy người lại đi tới trước bàn hai mốt điểm, Tống Huy Tông nghe cách chơi này khác biệt với bách lạc gia không lớn, đã nghĩ đi thử cách khác xem, mấy người đi vòng vo một vòng, đi vào mầu chung trước bàn.

Hôm nay vận khí của Tống Huy Tông thật sự là cõng về đến tận nhà, ông ta mua Đại, nhưng mà mở liền tám trận Tiểu.

Cái này, mọi người đều luống cuống, không người nào dám mua giống Tống Huy Tông, rất sợ rước họa vào thân, lại không dám mua lớn, chỉ mua cả đôi, giống thì cùng nhau thua, Cao Cầu hướng tới Lý Kỳ nháy mắt, nhưng Lý Kỳ lại không hiểu thuật cược, cũng chỉ có thể lo lắng suông, trong lòng hận chết người lắc con súc sắc này, thầm mắng, ngươi đây không phải lừa người sao, tuy nói ta cho ngươi đến lắc, chính là cho ngươi đến lừa người đấy, nhưng ngươi lừa ai không tốt ư, cố tình lừa Hoàng thượng, hôm khai trương đó, ngươi không mở cho ta liền hai mươi tám Tiểu, lão tử liền đuổi việc ngươi.

Không biết Cầu Ca hiện giờ rất muốn giết tên khốn kiếp này.

Trong nháy mắt, trong tay Tống Huy cũng chỉ còn lại có hai đồng chip, trên mặt thấy nhịn không được rồi. Không khí cũng theo đó trở nên tương đương áp lực, ngay cả Cao Nha Nội cái thằng kia cũng không dám lên tiếng rồi.

Tống Huy Tông bất động đứng lên, nói: - Lên lầu hai nhìn cái.

Mấy người tới lầu hai, tuy rằng lầu hai so với lầu một xa hoa hơn, là do một dãy phòng tạo thành, nhưng những thứ này đều là để chuẩn bị cho kẻ có tiền chơi đại lão nhị, xì tố, mạt chược, cũng không có tân kỳ gì đó.

Tống Huy Tông tâm tình vốn là không tốt, thoáng nhìn thoáng qua, cảm thấy rất không thú vị.

Cao Cầu cứng ngắc đi lên trước, cười nói: - Đại quan nhân, tại đây mặt sau bờ sông còn có một thuyền đánh bạc, là chuyên môn dùng để chiêu đãi quý khách đặc biệt đấy, nếu không mời ngài đến xem.

- Thuyền đánh bạc

Tống Huy Tông khó khăn lộ ra vẻ mỉm cười, gật đầu nói: - Đi, thì đi đến đó xem.

Mấy người lại đang đi xuống lầu dưới, ánh mắt Tống Huy Tông bỗng nhiên liếc sang bên phải, giơ tay lên chỉ ra, hỏi: - Vậy kia là cái gì?

Lý Kỳ sửng sốt, quay đầu nhìn lên, nói: - Ồ, đó là bàn quay.

Thiếu bàn quay, cách chơi kinh điển như vậy, vậy còn có thể trở thành sòng bạc ư, tuy nhiên bàn quay này là thiết bị có giá trị nhất trong sòng bạc này đó, dù sao yêu cầu bàn quay thật sự quá cao, không biết phía trước đã báo phế bao nhiêu rồi.

- Bàn quay? Nhìn lên có chút thú vị. Tống Huy Tông cười, nhấc chân đi tới.

Lão Đại, ngươi đừng đùa được không, ta sắp gánh không được rồi, này thật sự là muốn lấy mạng người a. Lý Kỳ vẻ mặt cầu xin tới cùng.

Mấy người tới trước bàn quay, Lý Kỳ nơm nớp lo sợ đem cách chơi nói một lượt.

Tống Huy Tông thoáng gật đầu, tay chỉ lên bàn, nói: - Ý của ngươi là, hễ là đè trúng bất kỳ một số trong ba mươi bảy số này, như vậy phải bồi thường ba mươi lăm lần?

Trời. Lòng tham như vậy? Tại vận khí của ngươi đó, chỉ sợ mua cả đêm cũng mua không trúng nha. Lý Kỳ ngượng ngùng nói: - Đại quan nhân nói không sai, chính là như thế.

Lúc này, một nhân viên phục vụ nữ lại bưng vài chén rượu đi tới, Tống Huy Tông tiện tay cầm một ly, bỗng nhiên cười hỏi: - Không biết tiểu nương tử xuân xanh mấy phần?

Ý gì? Ngươi sẽ không thua tiền, thì nghĩ cần người đi, điều này cũng thật là bá đạo. Lý Kỳ có chút nhìn không hiểu.

Nhân viên phục vụ nữ kia nhất thời ngây ngẩn cả người.

Hồng Bát Kim hiện giờ sớm đã đổ mồ hôi đầy đầu rồi, kỳ thật phía sau lưng cũng đã ướt đẫm rồi, vội hỏi: - Ngươi còn ngây ngốc làm gì, còn không mau trả lời lời của đại quan nhân đi.

Nhân viên phục vụ nữ kia mới phản ứng, vội hỏi: - Thưa đại quan nhân... , tiểu nữ tử năm nay mười chín.

Tống Huy Tông cười, tung tung trên tay hai con chip cuối cùng, nói: - Vậy được, ta liền mua mười chín. Ông ta nói xong đã đem con chip đặt ở trên mặt con số mười chín.

Không khí nhất thời trở nên dị thường khẩn trương, nếu ngày đầu tiên này đến thì Tống Huy Tông thua sạch, bọn họ thật không biết phải như thế nào cho tốt, dù sao thiên uy khó dò nha.

Người chia bài kia thấy Lý Kỳ bọn họ đều vẻ mặt đổ mồ hôi, không khỏi cũng khẩn trương lên, mặc kệ tự tiện lay động bàn quay.

Lý Kỳ thấy việc đã đến nước này, cũng không có cách nào, hướng tới người chia bài kia gật đầu.

Nhưng người chia bài kia lúc đang muốn lay động đĩa quay, Tống Huy Tông bỗng nhiên khoát tay, nói: - Đợi lát.

Mọi người đều kinh ngạc.

Tống Huy Tông hướng tới Lý Kỳ nói: - Lý Kỳ, ngươi tới xoay.

- Thần?

Lý Kỳ chỉ vào cái mũi của mình cả kinh kêu lên.

- Đúng vậy, chính là ngươi.

Tống Huy Tông ha hả cười, nói: - Ngươi vẫn luôn là phúc tướng của ta, có ngươi đang ở đây, mọi việc ta vẫn luôn thuận lợi, cho nên ta tin tưởng ngươi.

Đại ca, ngươi đừng mê tín như vậy được không, phúc tướng gì? Kia đều là lão tử có bản lĩnh, nhưng cái đồ chơi này, lão tử thật đúng là chơi không được, thắng thua toàn bộ do trời làm chủ a, hơn nữa ngươi tính hóa đơn, tỷ lệ này quá nhỏ

Thật sự Lý kỳ sắp khóc rồi.

Tống Huy Tông nhíu mày, nói: - Thế nào? Ngươi vẫn không tin ta? Hay là không tin chính ngươi?

Lý Kỳ nức nở nói: - Không không có, thần đương nhiên tin tưởng đại quan nhân, chỉ có điều lúc này thần quá cảm động, tuy nhiên hai chữ phúc tướng, Lý Kỳ thật sự là chịu hổ thẹn nha.

Tống Huy Tông ha hả nói: - Vậy ngươi mau qua đi.

Amen! Vọng Phật tổ phù hộ! Ồ không không không không, hẳn là A Di Đà Phật, vọng Jésus cứu! Mẹ nó chứ. Vẫn bị niệm sai hai lần, thật sự là năm xưa bất lợi a!

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<