Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0468

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0468: Dã Thú đối đầu ngụy quân tử
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Lý Kỳ và Phong Nghi Nô vừa đi vừa tranh cãi ầm ĩ vào trong trường, , ở đầu cầu thang bỗng thấy 1 vị công tử đang nói nhảm linh tinh đi xuống.

Đúng là Cao Nha Nội.

Lý Kỳ, Phong Nương Tử, hai người cũng tới xem ta thi đấu à.

Cao Nha Nội vốn là nhìn thấy Lý Kỳ, đang chuẩn bị vẫy tay chào hỏi thì thấy Phong Nghi Nô cũng ở bên cạnh Lý Kỳ, chỉ nghe thấy vèo một tiếng, hắn đã đứng bên cạnh Phong Nghi Nô, khiến Lý Kỳ thấy lạnh một bên.

Phong Nghi Nô phát hiện ra Lý Kỳ đang nhích lại gần, , hắn vuốt cằm nói: - À, là thái úy mời ta đến.

Ôi cha mẹ ơi..

Cao Nha Nội mở trừng hai mắt, trong mắt lộ ra vẻ phấn khích.

Cái thằng này chắc lại hiểu lầm rồi, chỉ số thông minh à? Lý Kỳ bỗng nói: - Nha nội, ngươi chơi golf thấy vui không?

Vui lắm, vui lắm

Cao Nha Nội gật đầu thật mạnh, lập tức trả lời lại, , âu sầu nói: - Không phải là hai cây côn gỗ sao, có cần lúc nào cũng phải đề cập đến nó không?

Lý Kỳ giận dữ, , gầm hét lên:

- Hai cây côn gỗ? ta phải cực khổ lắm buôn bán cả nửa tháng mới làm ra được, thế mà mới chơi được một lần, mấy người các ngươi đã....

- Mượn đi rồi, mượn đi rồi

Cao Nha Nội vội ngắt lời hắn, , rồi lại liếc mắt nhìn sang Phong Nghi Nô, biểu thị hắn phải chú ý dùng từ.

Lý Kỳ hừ một tiếng, nói: - Trận đấu sắp bắt đầu rồi, ngươi còn ở đây mò mẫm lắc lư làm cái gì?

Cao Nha Nội nói: - Cha ta bảo ta lên trên chào hỏi mấy vị thúc bá một tiếng.

Lý Kỳ nhỏ giọng nói: - Hoàng thượng có đến không?

Cao Nha Nội buồn bực nói: - Không có, tuy nhiên Tống đại học sĩ có đến đây, ôi..

Lý Kỳ nghi hoặc, , nói: - Người than thở gì thế?

Cha hắn đến rồi, thế thì chốc nữa ta cũng không thể sử dụng hết các chiêu số của ngươi rồi.

Chiêu số nào của ta?

Lý Kỳ sửng sốt, sau đó lại khụ khụ vài tiếng nói: - Nha nội, trận đấu sắp bắt đầu rồi. ngươi mau chuẩn bị đi.

Cao Nha Nội ồ một tiếng. Lại quay sang cười nịnh với Phong Nghi Nô: - Phong Nương Tử, vì cô, ta sẽ nhất định không thua trận đấu này.

Thằng này thật quá là lẻo mép. Lý Kỳ khẽ nhấp nháy môi, , miệng vẫn cứ dính chặt như con ba ba cười không ra tiếng.

Phong Nghi Nô dở khóc dở cười nói: - Ngươi cũng mau chuẩn bị đi.

- À, vậy ta xin cáo từ trước.

Cao Nha Nội nói xong liền vội vã chạy về phía phòng nghỉ.

Lý Kỳ cười ha hả với Phong Nghi Nô, nói: - Phong Nương Tử, Cao Nha Nội hẳn là đang cuồng si cô nha.

Phong Nghi Nô hừ nhẹ một tiếng, nói: - Chả phải vương gia nước Kim kia cũng cuồng si Bao Tích Nhược sao?

- Cô có thể đừng nhắc đến Bao Tích Nhược được không? ta muốn điên lên rồi.

- Ngươi điên rồi, thì ta lại chẳng nói nữa.

Hai người vốn là vào trong tiệc khách quý của Cao Cầu, nhưng lần này tới tới xem đội hình trận mở màn không mạnh như thế, nhưng cũng thấy các quan nhất phẩm, , nhị phẩm. Cao Cầu vốn muốn để Lý Kỳ ngồi cùng chỗ với ông ta, nhưng Lý Kỳ không thích ngồi cùng với đám người kia nên đã từ chối khéo.

Cao Cầu cũng biết chuyện giữa hắn và Tống Mặc Tuyền, nên cũng không giữ lại nữa.

Sau đó, , Lý Kỳ và Phong Nghi Nô đi đến chỗ mà Cao Cầu đã chuẩn bị riêng cho họ trong buổi tiệc

- Này, sao cô ngồi xa như vậy? cô đâu có bị hôi nách.

- Nam nữ thụ thụ bất thân.

Lý Kỳ buồn bực nói: - Cô lúc nào cũng chạy đến phòng làm việc của ta để nghe kể chuyện, sao không nói nam nữ thụ thụ bất thân vậy?

Phong Nghi Nô thản nhiên nói: - Ta đây là vì công sự, chuyện của học viện ta cũng nên bỏ ra chút công sức mà.

Bà nương chết tiệt này, đúng là điển hình của câu qua cầu rút ván mà. Lý Kỳ hung hăng nói: - Lần sau cô đừng mơ tưởng bảo ta đến xem thi đấu cùng cô. ta sẽ không bao giờ mắc lừa nữa đâu, thật là đáng ghét.

Đúng lúc này, bỗng bên ngoài vang lên một tiếng cười lớn như tiếng chuông bạc:

- Ai chà, ai lại khiến quan Yến Sử tức giận đến vậy?

Vừa dứt lời, thì thấy từ bên ngoài có một cô gái lẳng lơ đi tới. Mặt trái xoan, một đôi mắt phượng chớp chớp không ngừng, đôi môi đỏ tươi mềm mại với một nụ cười luôn túc trực trên môi. Cô gái này vô cùng quyến rũ, nước da mềm mại trơn bóng trong trắng lộ hồng. Nàng ta mặc chiếc sườn xám màu đỏ tím kia cũng để lộ ra vóc dáng đẹp vô cùng.

Grừ... Ngực cô gái này ít nhất từ cũng mức d trở lên. Lý Kỳ sững sờ, sau đó liền đứng dậy chắp tay cười nói: - Thì ra là Từ hành thủ, thất kính, thất kính.

Người vừa tới là người tổ chức buổi đại tiệc hôm nay, Từ Bà Tức

Nếu như Cao Kỳ đã mời người tổ chức tiền nhiệm, đương nhiên sẽ không quên mời người tổ chức đương nhiệm. Hơn nữa, , Từ Bà Tức này còn là người biểu diễn cac khúc chủ đề cho đại hội thi đấu đá cầu.

- Không dám, , không dám.

Từ Bà Tức thi lễ lại với Lý Kỳ nói: - Dân nữ Từ Bà Tức bái kiến Quan Yến Sử.

- Ai da... Từ hành thủ khách khí quá rồi, xin mau đứng lên cho.

Từ Bà Tức hơi liếc mắt nhìn Phong Nghi Nô. Ánh mắt thoáng có sự ghen tị, cười nói: - Phong tỷ tỷ, đã lâu không gặp rồi, vẫn khỏe chứ?

Phong Nghi Nô mỉm cười nói: - Muội muội gần đây vẫn ổn chứ? Giọng nàng rất bình thản.

- Cũng bình thường, , chưa nói tới là tốt hay xấu.

Từ Bà Tức khẽ lắc đầu, bỗng đi tới bên cạnh Lý Kỳ, , chỉ sang chỗ cạnh hắn, , cười nói: - Quan Yến Sử không ngại ta ngồi đây chứ?

Lý Kỳ sửng sốt, , lập tức vui mừng hớn hở nói: - À đâu có phiền hà gì, đương nhiên là không, tại hạ rất vinh hạnh.

- Đa tạ

Từ Bà Tức khẽ vuốt cằm, sau đó liền nhẹ nhàng ngồi xuống.

Đây là lần đầu tiên Lý Kỳ thấy một mỹ nhân mặc sườn xám bước ra đẹp đến vậy, trong lòng không khỏi tăng thêm 3 phần thiện cảm với Từ Bà Tức. Kiểu hình tượng thay cho lời này này thực sự khiến người ta cảm thấy tò mò, Lý Kỳ cười ha hả nói: - Từ hành thủ, cô thấy chiếc sườn xám này thế nào?

Từ Bà Tức nở một nụ cười quyến rũ nói: - Xiêm y do Quan yến sử thiết kế đương nhiên là không còn gì để nói. Tuy nhiên trong lòng Bà Tức vẫn thấy tò mò rằng vì sao Quan Yến Sử ngài khi trước lại tặng ta miễn phí sườn xám cùng những trang sức kiểu mới này vậy?

Đổ mồ hôi! Cô không hỏi ta đòi tiền, thì ta đã kiếm được rồi. Lý Kỳ khẳng khái nói:

- Từ Hành Thủ có điều chưa biết, chiếc sườn xám này không phải ai cũng có thể mặc, chỉ có đại mỹ nhân thiên tư quốc sắc như Từ Hành Thủ nàng mới có thể mặc được chiếc sườn xám đẹp như vậy. Nói là người đẹp vì lụa nhưng ta lại cho rằng người lại làm cho lụa thêm đẹp nên nếu cô thích mặc, thì đó chính là vinh hạnh của tại hạ, nói đến chữ tiền thì quá là tầm thường rồi.

Từ Bà Tức che miệng cười khanh khách nói: - Quan yến sử ngài thật là biết nói chuyện, nhưng ta thấy Phong tỷ tỷ còn hợp hơn ta ấy chứ.

Lý Kỳ cười ha hả nói: - Mỗi người mỗi vẻ, chưa nói tới ai thích hợp hơn ai, chẳng qua hiện nay từ hành thủ vẫn là thắng một bậc a.

- Hả? Trong mắt Từ Bà Tức lộ ra vẻ vui sướng, nhưng ngoài miệng vẫn nói: - Quan yến sử không phải là đang cố ý nói để ta vui đấy chứ?

Lý Kỳ hai tay mở ra, cười nói: - Ít nhất thì tối này cô mặc chiếc sườn xám này cũng đẹp hơn cô ấy.

- Hừ

Hắn vừa dứt lời thì bên cạnh vang lên một tiếng hừ nhẹ

Từ Bà Tức khóe miệng mỉm cười, hướng mắt sang nhìn Phong Nghi Nô

Nàng hừ gì mạnh vậy, vị cô nương này đang ăn mặc lộng lẫy, trang sức đầy người vậy, đương nhiên là phải dụ dỗ nàng ta, thật đúng là chẳng hiểu gì hết. Lý Kỳ cười ha hả nói: - Phong Nương Tử hôm nay có hơi bị ốm nhẹ, đang bị nghẹt mũi. À đúng rồi, gần đây Chu Gia lại đang gấp rút may vá thêu thùa trang phục cho đại hội đá cầu. Hi vọng Từ Hành Thủ bỏ chút thời gian tới xem một lượt, cũng tiện để đưa ra một vài góp ý

Từ Bà Tức vui vẻ nói: - Vậy thì Bà Tức không thể từ chối rồi.

- Cũng nên thế mà.

Cứ thế một lúc, hai người bỗng trở nên thân quen hơi, cứ như là bạn cũ đã lâu không gặp vậy. Lý Kỳ cảm thấy Từ Bà Tức này rất là cởi mở. Chuyện gì cũng có thể nói được, trời nam đất bấc, sườn xám nội y, chẳng có gì là không nói được. Còn Phong Nghi Nô ở bên cạnh thì mặt vẫn cứ lạnh tanh, đi ra phía sau, bàn tay đã biến thành những hình trảo, những ngón tay thon dài, móng tay trắng nõn, đang tỏa ta âm khí.

Bịch bịch bịch..

Đến khi tiếng trống báo hiệu trận đấu sắp bắt đầu vang lên, Lý Kỳ và Từ Bà Tức mới thôi nói chuyện.

Lý Kỳ lúc này mới nhớ tới bên mình còn có một vị đại mỹ nữ. Hắn liếc mắt nhìn Phong Nghi Nô một cái, hít một hơi thật sâu, cả kinh nói: - Phong Nương Tử, tay nàng bị chuột rút à?

Phong Nghi Nô mau chóng nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn của mình lại. Ngượng ngùng nói: - Tay ngươi bị chuột rút ý.

Sớm hay muộn thì nữ nhân này cũng cho lão tử ăn một chiêu cửu âm bạch cốt trảo, nên đề phòng vẫn hơn. Lý Kỳ trong lòng vẫn có chút sợ hãi với tư thế tay của Phong Nghi Nô kia, vậy là hướng mắt vùi đầu vào trong đấu trường.

Chỉ thấy đội của Thái Uý Phủ mặc đồng phục màu đỏ, còn đội của tài tử mặc đồng phục màu tím. Hai bên đã tiến vào trong sân. Cuộc đại chiến sắp bắt đầu.

Đứng đầu bên Thái Uý Phủ là Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu làm thành một đôi. Còn bên kia cũng là đối thủ một mất một còn của bọn họ là Tống Ngọc Thần và Trâu Tử Kiến.

Không thể ngờ được tên mập thế này cũng đứng đầu sân đấy. Lý Kỳ trông thấy Trâu Tử Kiến đứng đầu nên có chút kinh ngạc.

- Tống Ngọc Thần. Tống Ngọc Thần

Gần như cả trường đều là fan hâm mộ của Tống Ngọc Thần, tiếng hô hò ầm ĩ, tiếng hô sau còn to hơn tiếng hô trước.

Tiếng chống chiêng lại vang lên, trân đấu chính thức bắt đầu.

Bên giao bóng là đội tài tử

Bên kia vừa mới nhận bóng thì một bóng đen đã lướt qua, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tên béo mập đang nhếch môi, vẻ mặt đang cười khinh bỉ nói:

- Ha ha, Tào Chính Văn, đừng mơ qua được Chu Đại gia của ngươi.

Khí thế bên kia bị áp đảo trong chốc lát.

Tào Chính Văn có vẻ lúng túng, vội vàng chuyền bóng ra bên ngoài.

Thái úy phủ trừ 3 vị công tử ca này ra, thì thực lực của những người khác cũng đều thuộc hàng đầu. phía giữa san đậu tài tử đã qua bảy tám chân chuyền bóng, còn có một cơ hội để truyền bóng lên đầu sân.

- Ngọc Thần

Ngô Ngọc Thanh ở giữa sân, , với 1 chiêu gió bay đã đá cầu lên phía trước cho Tống Ngọc Thần.

Cao Nha Nội áp sáp bên Tống Ngọc Thần, cười lạnh nói: - Tống Ngọc Thần, ngươi đừng mơ tưởng qua cửa ải này của ta.

Tống Ngọc Thần mắt chợt lóe lên, , dựa vào ưu thế cao vượt trội của mình đã ép chặt Cao Nha Nội về sau thân mình.

Trong nháy mắt, Tống Ngọc Thần đã khống chế được bóng, bỗng nghe thấy tiếng Tống Ngọc Thần kêu lên, cả người bay lên cao, rồi rơi bịch một cái xuống đất.

Trận khai màn này khiến toàn bộ ngươi xem sợ ngây người.

Phù..

Lý Kỳ phun ngụm nước trà ra, kêu lên:

- Áp sát vào, không thể nào, sau vừa mới đá mà đã mạnh ghê vậy

Phong Nghi Nô hừ nói: - Việc gì ngươi phải kinh ngạc vậy, đây chẳng phải là do ngươi dạy sao?

Lý Kỳ cãi lại: - Gì thế, Phong Nương Tử, nói năng phải có căn cứ chứ. Ta đâu có dạy bọn họ Nhưng trong lòng lại nghĩ, chiêu số mà lão tử đã dạy, chắc sẽ không bị phát hiện hết chứ?

- Ngọc Thần, Ngọc Thần

Đám người Châu Tử Kiến lập tức vây lấy, mắt nhìn lo âu Tống Ngọc Thần đang nằm rên rỉ trên mặt đất.

Đám người Hồng Thiên Cửu cũng chạy tới. Hồng Thiên Cửu nhỏ giọng nói: - Ca ca, ngươi ngươi không phải đã quá mạnh tay đấy chứ?

Cao Nha Nội nao nao, cả giận nói: - Móa ơi, nha nội ta đây căn bản cũng không có làm gì nha, là kia Tống điểu nhân cố ý gài lão tử, lý đâu có thế.

Hồng Thiên Cửu vừa nghe, nhíu mày, lại thầm nghĩ, ca ca chắc có lẽ không nói dối ta, chẳng lẽ thật sự là cái thằng kia cố ý?

Trâu Tử Kiến sau khi nghe xong, tức giận mắng: - Nha nội, ngươi quá vô liêm sỉ rồi, chính mình đá trái với quy tắc, còn không chịu nhận sai.

Cao Nha Nội chỉ vào Trâu Tử Kiến nổi giận mắng: - Nhận cái mẹ ngươi, cái thằng béo thối tha nhà ngươi. Nha Nội ta hôm nay phải dạy dỗ ngươi 1 phen, Tam Lam, , Tiểu Cửu chúng ta lên.

- Tới thì tới, người khác sợ Cao Nha Nội nhà ngươi, ta đây chẳng sợ.

Hai bên xoắn ống tay áo lên chuẩn bị đánh nhau.

Grừ.. Đánh nhau à? cũng phấn khích đây. Lý Kỳ mỉm cười ha hả.

*****

Bốn phía trong sân lập tức vang lên tiếng hò hét, đinh tai nhức óc. Khán giả la hét yêu cầu đuổi Cao Nha Nội khỏi sân.

Nhưng không giống với trận đầu tiên, bất kể có phải là Thái Uý Phủ hay không, thì hầu hết khán giả trong sân đều đang la ó Cao Nha Nội. Dù sao thì Cao Nha Nội cũng không biết điều như Vương Tuyên Ân, lại gây chuyện thị phi, đắc tội với không ít người, ngay cả đám người Hồng Thiên Cửu, vốn là bạn tốt.

Cao Nha Nội nghe thấy những tiếng la ó này, trong lòng vừa thấy ấm ức, vừa phẫn nội, định xông lên chuẩn bị tính sổ với đối phương, - Tống điểu nhân, lão tử liều mạng với ngươi.

Hồng Thiên Cửu chỉ sợ tình thế trở nên hỗn loạn nên theo sát phía sau.

Chu Hoa cũng ục ịch theo sau phất phất cờ hò reo nói: - Trâu Tiểu Bàn, đến đây, đánh với Châu gia gia vài chiêu.

Trâu Tử Kiến xưa nay ghét nhất nghe thấy Chu Hoa gọi y là Trâu Tiểu Bàn, cái biệt hiệu mập mạp này y vốn đã rất kiêng kỵ. Giờ lại không thể chịu được việc Chu Hoa còn béo hơn y mà dám gọi y là thằng béo, vậy là y nhảy dựng lên nói: - Chu Tiểu Nhi, lão tử sợ ngươi à.

- Nha Nội, Nha Nội bớt giận đi.

Một vài người đá cầu giỏi bên Thái Uý Phủ giữ chặt lấy ba vị công tử này. Hôm nay Cao Cầu đã dặn dò riêng bọn họ, bảo bọn họ nhất định phải coi chừng Cao Nha Nội, đừng để y gây rối.

- Tất cả dừng tay lại cho ta.

Một tiếng hét lớn vang lên, tiếp đó là một người đàn ông trung niên đi tới. Người này là trọng tài trận đấu hôm nay.

Ân oán giữa Tứ tiểu công tử và Tống Ngọc Thần cùng những người liên can thì ngay cả những người qua đường cũng biết. Cha mẹ hai bên đều đã nghe qua. Tuy rằng Cao Cầu thích bao che cho con. Nhưng trước Đại học sĩ, Hàn Lâm Viện, ông ta cũng phải nể Tống Mặc Tuyền vài phần. Để đảm bảo trận thi đấu diễn ra công bằng và đề phòng Cao Nha Nội làm điều gì đó quá khích, Cao Cầu đã mời riêng một vị trọng tài trong cung đình tới.

Người này họ Lưu, tên Hạo Chính, khoảng bốn mươi tuổi, đảm nhiệm chức Hình Bộ Thị Lang trong triều. Do trời sinh ra ông ta có khuôn mặt khắc khổ nên ngày nào cũng có vẻ không vui. Khi cười với khi không cười đều giống nhau. Nên người ngoài đã tự đặt cho ông ta một cái biệt hiệu, tên là trọng phán quan mặt đen. Trước đây, ông ta có làm trọng tài cho Tống Huy Tông. Sở dĩ Tống Huy Tông thích ông ta làm trọng tài, là bởi người này "không hề có một hạt cát nào", có thể nói là chấp pháp như sơn, lại thích đá cầu. Nên nếu như đổi lại là người khác nói thì: Ai dám phê phán Tống Huy Tông phạm quy, mà Tống Huy Tống lại là người khai sinh ra kỹ thuật bóng đá. Ông ta cũng không hi vọng bị người khác nói không dùng đến võ mà thắng.

Hai bên thấy Lưu Hạo Chính đi tới, lập tức im lặng. Vừa rồi, người trách móc ác liệt nhất là Chu Hoa cũng đã trốn ra phía sau.

- Lưu Tứ Thúc, cái thằng Tống Ngọc Thần kia chơi tiểu xảo, thúc phải nghiêm trị y. Cao Nha Nội chỉ vào Tống Ngọc Thần nói.

Lưu Hạo Chính mặt không chút thay đổi trừng mắt nhìn y, người phía sau lập tức ngậm miệng lại. Lưu Hạo Chính lại quay sang nhìn đám người Trâu Tử Kiến một cái, tên mập Trâu Tử Kiến cũng vội vã cúi đầu xuống đất.

Mới chỉ một ánh mắt thôi đã khiến đám con nhà quan, con nhà giàu lập tức sợ hãi, là biết ngay được tiếng tăm của người này.

Lưu Hạo Chính không để ý tới bọn họ, mà đi đến cạnh Tống Ngọc Thần. Lúc này Tống Ngọc Thần đã được người đỡ lên. Lưu Hạo Chính ân cần hỏi han: - Ngọc Thần, thương thế của cháu thế nào rồi?

Tống Ngọc Thần lắc đầu, rồi làm ra vẻ quân tử khiêm tốn, nói: - Đa tạ tứ thúc quan tâm, chỉ là chút chầy xước ngoài da, không có gì đáng ngại.

Y nói giơ hai tay ra, nhưng thấy trên cổ tay có rất nhiều chỗ bị xước xát.

Lưu Hạo Chính trước tiên để Tống Ngọc Thần ra ngoài sân băng bó lại miệng vết thương, sau đó tuyên bố Cao Nha Nội phạm quy nghiêm trọng một lần, coi đó là cảnh cáo. Phạm quy nghiêm trọng ở đây tương đương với thẻ vàng sau này, nếu là hai lần thì trực tiếp đuổi ra khỏi sân. Thậm chí còn có thể căn cứ theo tình hình phán đoán xem liệu có tăng hình phạt hay không.

- Cái gì! Lưu Tứ Thúc, có phải thúc đang ngủ không đấy? Hô Hô Hô

Cao Nha Nội mới nói được nửa lời, Hông Thiên Cửu liền vội vã che miệng y lại, nếu mà để y nói tiếp thì thế nào cũng bị đuôi ra khỏi sân.

Lưu Thiên Hạo quay sang Hồng Thiên Cửu Nói:

- Cháu bỏ nó ra, để ta nghe xem nó muốn nói gì.

Thực ra trước khi Lưu Hạo Chính đến, cũng đã nghe qua những việc cái đám cầm thú thị vệ kia đã làm. Nên là cũng đã đến chủ trì công động. Nhưng Lưu Hạo Chính chẳng ngờ được, trận đấu vừa mới bắt đầu đã xảy ra chuyện như vậy.

Tuy nhiên, lúc ấy do Cao Nha Nội và Tống Ngọc Thần đang ra sức tranh bóng nên hai bên tay đều có chút tác động. Chỉ có điểm này thì cũng khó để phán đoán. Nhưng ấn tượng mà Tống Ngọc Thần để lại chính là hình ảnh quân tử khiêm tốn vừa rồi. Mà Cao Nha Nội quả thực là một Hỗn Thế Ma Vương, hơn nữa Tống Ngọc Thần lại là người bị hại. Quan niệm vào trước làm chủ này khiến ông ta vẫn nghiêng về phía Tống Ngọc Thần, hơn nữa ông ta cũng tính toán là phải giết gà dọa khỉ nhằm ngăn chặn sự việc thế này xảy ra lần nữa.

Hồng Thiên Cửu ngượng ngùng cười, nói nhỏ vào tai Cao Nha Nội: - Ca ca chớ manh động, giữ lại núi xanh thì lo gì không có củi đốt. Nói xong, y mới buông tay ra.

Cao Nha Nội hai tay nắm chặt, hai mắt nóng bừng bừng như lửa đốt. Có thể khiến y giận dữ như vậy, trên thế gian này chắc có một người. Chính là tên Vương Tuyên Ân đang ôm bụng cười trên khán đày, trừ lần này ra, y chưa từng chịu sự ấm ức đến vậy.

Lưu Chính Hạo nói: - Nếu cháu không có gì để nói, thế thì tiếp tục trận đấu đi.

Hồng Thiên Cửu nhướn mày, nhỏ giọng nói vài câu bên tai Chu Hoa.

Chu Hoa vỗ ngực một cái, ha hả nói: - Tiểu Cửu, ngươi yên tâm, việc này cứ để ta lo.

Lúc Lý Kỳ còn đang buồn bực vì thấy cuộc ẩu đả đã chết từ trong trứng nước, thì nghe thấy tiếng mắng vọng lại từ chỗ của Cao Cầu trong buổi tiệc, hắn cười thầm, xem ra Cầu Ca bị chọc tức rồi.

Từ Bà Tức bên cạnh thấy Lý Kỳ tự dưng mỉm cười, mới tò mò hỏi: - Quan yến sử sao lại cười vậy?

Lý Kỳ ngẩn ra cười nói: - Ồ, ta đang buồn cười vì Cao Nha Nội bị người ta đùa bỡn.

Vừa dứt lời thì bên cạnh lại có tiếng hừ nhẹ: - Mượn cớ, rõ ràng là Cao Nha Nội bị người ta đẩy trước.

Chết tiệt! lời này mà để tên ngốc kia nghe thấy được thì chắc đau lòng lắm đây. Lý Kỳ chỉ cười không nói, tóm lại là cái hình tượng Cao Nha Nội tội ác chồng chất đã ăn sâu vào suy nghĩ mọi người rồi nên có giải thích cũng vô ích. Hơn nữa hắn cũng không có căn cứ chính xác, chỉ đơn giản ra dựa vào cảm giác thôi. Do hắn biết Phong Nghi Nô lúc này, sẽ nghĩ Cao Nha Nội chắc chắn chỉ là muốn dẫn bóng, chứ không có ý làm hại đối phương.

Trong sân, Tống Ngọc Thần sau khi được băng bó vết thương, đã trở lại sân, trận đấu được bắt đầu. Đội Tài Tử ở đầu sân giao bóng.

Nhưng bóng còn chưa giao thì hai bên lại bắt đầu giao chiến.

Hai tên Chu Hoa và Trâu Tử Kiến trông như hai cục thịt tròn chen tới chen lui, trông thật khiến người ta phát ói.

- Mau chuyền qua đây.

Trâu Tử Kiến phải vất vả lắm mới giành được vị trí tốt nhất, lập tức giơ tay reo ầm lên.

Người kia liền vội vàng đẩy bóng qua.

Bóng còn chưa rơi xuống, lại nghe thấy một tiếng "a" thảm thiết kêu lên, chỉ thấy Chu Hoa tay ôm bụng, rơi thẳng xuống đất, oạch một tiếng, rồi lộn nhào, ra sức kêu la.

Tình hình lúc này cũng không khác gì lúc nãy, chỉ có điều duy không không giống đấy là Lưu Hạo Chính không cho dừng trận đấu lại, coi như không nghe thấy.

Trâu Tử Kiến nhận được bóng, trước mắt thấy không có một cầu thủ phòng ngự nào bên đội bạn, liền vô cùng mừng rỡ, cầm bóng xông thẳng hướng về phía Long Môn

Chu Hoa nằm trên mặt đấy vẻ mặt ngỡ ngàng, nhìn theo cái bóng mập mạp đi xa.

Bà nó, không ngờ tốc độ của tên mập kia cũng không tồi. Lý Kỳ thấy kỹ thuật dẫn bóng Trâu Tử Kiến rất thành thục, trong lòng không khỏi trầm trồ khen ngợi

Không chút do dự, đội tài tử dẫn trước một bàn..

- Hay!

- Tử Kiến sút rất tốt!

Đám người Tống Ngọc Thần đều vây lấy, trầm trồ khen ngợi Trâu Tử Kiến.

Từ khán phòng cũng vang lên tiếng hoan hô.

Cao Nha Nội cảm thấy mình bị đối xử không công bằng, ấm ức đến phát khóc, liền la lớn lên: - Tứ Thúc, sao thúc không phạt tên mập kia phạm quy?

Lưu Hạo Chính mới hỏi ngược lại: - Cháu nói tên mập nào?

- Đương nhiên là Trâu Tiểu Bàn, ôi.. cái mông của tôi ngã sưng hết lên rồi.

Chu Hoa vừa xoa cái mông lớn của mình, vừa bước nhanh tới, miệng thì vẫn hét lên.

Lưu Hạo Chính sắc mặt không chút thay đổi nói: -Vừa rồi Châu Tử Kiến không hề đẩy ngươi, là ngươi tự ngã, nếu mà nói ta phạt thì phải phạt ngươi phạm quy đấy.

Ách.. sao lại bị phát hiện ra rồi.

Chu Hoa nhăn mặt lại, vừa xoa mông vừa nhỏ giọng nói.

- Tiểu nhân vô liên xỉ. Đáng đời.

- Ha Ha..

Đám người Tống Ngọc Thần đi qua dương dương đắc ý, kẻ nào cũng làm ra bộ mặt khinh thường.

Lưu Hạo Chính nói: - Các ngươi còn đứng ở đây làm chi, còn không mau về chỗ đi.

- A..

Đám người Cao Nha Nội đều đã hiểu ra, mặt ai cũng tối xầm lại, không dám nhiều lời, lần lượt quay trở lại trông sân.

Chu Hoa đi bên cạnh Hồng Thiên Cửu nói:

- Tiểu Cửu, chiêu này của ngươi không được rồi, phán quan mặt đen chỉ cần liếc mắt cái là nhận ra ngay.

Hồng Thiên Cửu tức giận nói: - Là do ngươi giả bộ không giống, ngươi xem tên Tống Ngọc Thần kia làm chầy xước hết cả tay, ngươi chỉ biết che cái mông thôi. Máu còn chẳng thấy thì ai sẽ tin ngươi chứ

- Gì? Lại còn phải chảy máu cơ à.. thế người làm đi.

Hồng Thiên cửu đảo mắt, gãi đầu nói: - Ngươi rút dây động rừng rồi, ta mà thử lại thì cũng chẳng linh nghiệm nữa. Xem ra cách đá này của Lý Ca thật đúng là khó học, sớm biết thế này, lúc trước đã đi thỉnh giáo hắn.

A

Hai người lại reo lên.

Sau khi tiếng trống chiêng vang lên, trận đấu lại tiếp tục.

Lần này tới lượt đội Thái Uý phủ mở bóng.

Cao Nha Nội chảy thẳng xuống sân sau, reo lên: - Mau chuyền bóng lên đây.

Đồng đội thấy người reo lên là Cao Nha Nội không dám chậm trễ, vội vàng chuyền bóng cho y.

Cao Nha Nội nhận được bóng vừa quay người lại thì loáng cái trước mắt, đã thấy Tống Ngọc Thần đến trước mặt y. Đang cơn tức giận, Cao Nha Nội vừa giữ bóng vừa cười lạnh nói: - Thằng đê tiện.

- Như nhau, như nhau.

Tống Ngọc Thần hừ nói: - Ngươi nghĩ rằng ta không biết việc các ngươi tính toán để đối phó với bọn ta sao. Ta đây chẳng qua là ra tay trước chiếm lợi thế thôi. Thực ra với tính cách của y, đây chẳng qua là chuyện vặt. Nhưng y hiểu rất rõ Cao Nha Nội, biết nếu không làm như vậy thì bên mình nhất định sẽ gặp bất lợi. Sau khi cân nhắc lợi hại, bên Tống Ngọc Thần đã thống nhất tán thành việc ra tay trước để chiếm lợi thế. Hơn nữa còn lựa chọn chiến thuật bắt giặc trước rồi mới bắt vua.

Y nói xong liền lao thân mình lên, miệng thì thầm: - Tuy nhiên, việc này cũng chỉ có thể trách bản thân ngươi. Nếu không phải do ngươi làm nhiều việc ác, tiếng ác đồn xa thì sao Lưu Tứ Thúc có thể dễ dàng tin ta đến vậy. Ngươi xem, có khán giả nào trên kia ủng hộ các ngươi không? Thanh danh của Thái Uý Phủ đều bị ngươi hủy rồi. Có câu là người đắc đạo thì được giúp nhiều, còn người thất đạo thì được giúp ít. Trận đọ sức này chắc chắn các ngươi sẽ thua.

Cao Nha Nội nhất thời nổi trận lôi đình, xoay người mắng - Con mẹ ngươi nói bậy.

Nhưng chính vì vậy, mà y làm mất bóng trong chân.

Tống Ngọc Thần đương nhiên là nhận lấy bóng, thoải mái dẫn bóng rồi chuyền cho Trâu Tử Kiến. Hai người chạy về phía Long Môn như điên, bóng được chuyền đi chuyền lại trong chân hai người, vô cùng ăn ý.

Bởi không ai có thể nghĩ rằng một người có kỹ thuật cầm bóng cao như Cao Nha Nội lại có thể dễ dàng bị người khác cướp được như thế, nên nhất thời đều không kịp phản ứng. Đợi đến khi bọn họ tỉnh ngộ lại thì đã không có cách nào ngăn được Ngọc Thần và Trâu Tử Kiến rồi.

Cuối cùng Tống Ngọc Thần như một con yến về tổ, vô cùng phóng khoáng sút bóng bay vun vút về phía cầu môn.

Nhất thời một đợt hét chói tai vang lên, xem ra các fan hâm mộ bất kể tuổi tác ai cũng đều vui mừng như điên.

- Ngọc Thần, Chân cậu sút thật là đẹp.

- Ha Ha, chúng ta dẫn hai bàn rồi.

Những người còn lại đều chạy tới chúc mừng.

Còn phía bên Thái Uý phủ sau khi bị dẫn hai bàn thì lập tức bị giảm sĩ khí.

Bây giờ đến lượt Cao Cầu đứng ngồi không yên, đứng dậy, đi lên phía trước. Ông ta làm ra vẻ mặt chỉ tiếc là không thể tự mình xuống sân đá. Cũng phải biết rằng nhờ vào môn đá cầu này thì ông ta mới leo lên được vị trí này. Hơn nữa đội Thái Uý Phủ đá cầu đều được người trong kinh thành khen đá hay. Thế mà hôm nay mới đá trận đầu tiên đã thành ra như vậy. Nên bảo ông ta làm sao có thể không nóng nảy cho được.

Hồng Thiên Cửu chạy tới, buồn bực nói: - Ca Ca, ngươi sao vậy? Sao lại để Tống Ngọc Thần cướp bóng được chứ, hay là tối qua lại hành sự quá sức?

Chu Hoa gãi đầu nói: - Không đúng, cứ cho là Nha Nội hành sự quá sức thì cũng không thể nào bị tên điểu nhân Tống Ngọc Thần cướp bóng được. Hay là do Phong Nương Tử đến khiến Nha Nội căng thẳng?

Hồng Thiên Cửu gật gật đầu nói: - Đúng đúng đúng, Tam Lang, ngươi nói cũng có lý đấy.

Cao Nha Nội bị hai người bọn họ nói sắp khóc đến nơi rồi, các người an ủi như vậy sao? Y hung hăng nói: - Hai người các ngươi đừng cái nhau nữa, ta buồn sắp chết rồi đây, mẹ nó chứ, cái tên Tống Ngọc Thần khốn kiếp nhà ngươi, Nha Nội ta sẽ không để người yên đâu.

Tiếp theo vẫn là phía Thái Uý Phủ giao bóng. Hồng Thiên Cửu sợ Cao Nha Nội làm chuyện sằng bậy thế là y khống chế bóng ra phía sau sân rồi chuyền cho Chu Hoa. Còn mình thì lại chạy lên phía trước sân.

Hiện giờ Chu Hoa cũng đang nén ấm ức lại, cắn chặt răng, mặt đỏ phừng phừng, chắm đầu chạy đến đầu sân. Nhưng khi y vừa chạy đến giữa sân, thì lại ngây người ra. Thì ra là bên Tống Ngọc Thần đã lui toàn bộ về nửa sân sau, bày Thiết Dũng Trận.

Hồng Thiên Cử và Cao Nha Nội lập tức bị kèm chặt. Rõ ràng, bọn Tống Ngọc Thần biết thực lực của mình không bằng đối phương. Dẫn trước hai bàn chẳng qua đều là do sai lầm của đối phương. Vì thế nên hiện giờ đang áp dụng chiến thuật phòng thủ chặt chẽ. Đây cũng là chiến thuật tốt nhất mà bọn họ sớm đề ra.

Hồng Thiên Cửu trong lòng sốt sắng, ra sức chạy bỏ cầu thủ phòng ngự đối phương, reo lên: - Tam Lang, bên này.

Chu Hoa vội vàng chuyền bóng sang cho y.

Hồng Thiên Cửu vừa mới khống chế được bóng thì lập tức đã có hai cầu thủ bên kia vây lấy tranh bóng. Cho dù kỹ thuật cầm bóng của Hồng Thiên Cửu rất tốt nhưng cũng khó có thể đột phá loại bỏ hai cầu thủ phòng ngự của đối phương. Nhưng hắn lại khá sùng bái chủ nghĩa anh hùng, sống chết cũng phải xông vào. Và rất mau sau đó, bóng cũng bị người khác cướp mất.

Vậy là hai bên bắt đầu đá theo kiểu, ngươi tranh ta đoạt trên sân.

Tuy rằng các cầu thủ của Thái úy Phủ kỹ thuật cao hơn một bậc. Nhưng bọn họ đều rất nóng vội, nên thực lực đã bị giảm đi rất nhiều. Hơn nữa đối phương lại áp dụng chiến thuật Thiết Dũng Trận, khiến cho bọn họ mãi vẫn chưa ghi được bàn nào.

Vậy là, thời gian cứ thế từng phút từng giây trôi qua.

Bịch bịch bịch.

Hồi chiêng trống báo hiệu hiệp một kết thúc vang lên.

Tỷ số là 2 - 0

Hiệp một vừa diễn ra thực sự là một sự xỉ nhục với Cao Cầu. Nếu không phải vì còn đang ngồi cùng vài vị đồng sự, thì có lẽ ông ta đã sớm xông đến phòng nghỉ, nơi mà Cao Nha Nội còn đang nằm bẹp dí ở đó vì đau nhức.

Lý Kỳ lắc đầu thở dài, lẩm bẩm: - Xem ra bất kể làm việc gì thì cũng phải dùng đến đầu óc, dã thú thì cuối cùng cũng chẳng thế nào đấu lại với ngụy quân tử.

Phong Nghi Nô cười nói: - Ý ngươi là Cao Nha Nội không có đầu óc? Hay là đang nói Tống Ngọc Thần là ngụy quân tử.

Chết tiệt! sắp không chịu nổi nữa rồi. Lý Kỳ thốt lên phủ nhận: - Đó là côcô nói nhé, không phải ta nói. Ý ta muốn nói là bóng đá cũng là một môn thể thao rất cần phải biết vận dụng đầu óc. Còn cái ngụy quân tử ta đâu có chỉ mặt điểm danh, sao ta vừa mới nói đến ngụy quân tử, côcô đã nghĩ ngay ra Tống Ngọc Thần được?

Phong Nghi Nô hừ một tiếng, nói: - Ngụy quân tử cũng tốt hơn ngươi, ngươi chính là đoàn thiên đức.

Con Mẹ! dám lấy Đoàn Thiên Đức ra so với ta. Lý Kỳ giận dữ nói: - Còn côCô chính là Thiết Thi Mai Siêu Phong.

Phong Nghi Nô lạnh lùng nói: - Ý ta muốn nói là, ngươi sẽ là người đầu tiên để ta luyện Cửu Âm Bạch Cốt Trảo.

Lý Kỳ theo bản năng che đầu lại, nói: - Oa! Cô thâm độc quá đi.

- Độc hơn cũng có.

- Cô cô cô chính là Bao Tích Nhược

Phong Nghi Nô theo bản năng nói: - Ngươi chính là vương gia nước kim. Nhưng vừa nói xong thì nànglập tức ý thức được mình nói hớ, khuôn mặt đỏ ửng, khẽ gắt một hơi, nói: - Vô lại!

Từ Bà Tích vừa nghe loáng thoáng được điều gì mới tò mò hỏi:

- Hai người nói chuyện gì vậy? Cái gì mà Đoàn Thiên Đức? Cái gì mà Mai Siêu Phong

Lý Kỳ ha hả nói: - À, ta khen ánh mắt của cô ấy đẹp như Mai Siêu Phong.

Phong Nghi Nô cũng không chịu kém, cười lạnh nói: - Ta khen lòng dạ hắn cũng thiện lương nhân từ giống như Đoàn Thiên Đức.

- A!

Từ Bà Tích chả hiểu gì, nhìn hai người.

Lúc này, Mã Kiều đột nhiên đi đến, nói nhỏ vào tai Lý Kỳ nói:

- Phó soái, Lục Thiên tới tìm ngài.

Grừ.. Tìm ta làm gì? Ta chả phải cha y. Lý Kỳ thầm mắng một câu, rồi quay sang cười nói với Từ Bà Tích: - Từ Hành thủ, ta vào nhà vệ sinh chút nhé.

Ra đến phòng thượng khác, Lý Kỳ thấy Lục Thiên vẻ mặt lo lắng chạy đến, vội nói: - Không cần nói nữa, ta biết rồi, chúng ta đi thôi.

Ba người tới phòng nghỉ của Thái Uý Phủ.

Vừa mới vào cửa, Hồng Thiên Cử liền chạy ra chào, sốt sắng nói: - Lý đại ca, lần này ngươi phải giúp bọn ta thôi.

Chu Hoa dụi mắt nói: - Đúng đó, Lý đại ca, việc này đều tại ngươi mà ra đấy, ngươi phải chịu trách nhiệm.

Lý Kỳ buồn bực nói: - Xin hỏi chuyện này thì có liên quan gì tới ta?

Chu Hoa nói: - Đương nhiên là có liên quan rồi. Bọn Tống Ngọc Thần đã dùng chiêu Thị Vệ Mã để đối phó với bọn ta, ngươi đương nhiên phải chịu trách nhiệm rồi.

Thực ra, lời hắn nói cũng không sai. Bọn Tống Ngọc Thần thực sự đã vận dụng chiến thuật thị vệ mã mới có thể thắng được tiên cơ.

Lý Kỳ chỉ vào Chu Hoa giáo huấn: - Này béo, ngươi nói chuyện nên chú ý chút, chiến thuật Thị Vệ Mã của chúng ta luôn quang minh lỗi lạc, người đừng đem cái thứ chiến thuật của Tống NgọcThần ra để sỉ nhục Thị Vệ Mã.

Cao Nha Nội không nhịn được nói: - Nói nhiều như vậy làm chi, bọn ta cũng đầu cầu xin quá nhiều. Lý Kỳ ngươi mau dạy bọn ta vài chiêu để đá gãy cẳng chúng nó là được rồi.

Chết tiệt! Thế này mà gọi là không cầu xin quá nhiều sau? Lý Kỳ sợ hãi, lắc đầu nói: - Ta là người chính trực không biết cái thứ này.

Hông Thiên Cửu không vui nói:

- Đại ca, ngươi giúp bọn ta một chút đi, chúng ta dù sao cũng đã từng nhau đi Tê Phượng lầu mà.. hô hô hô.

Gừ... tên tiểu tử này thật sự ngày càng thông minh. Lý Kỳ sắc mặt căng thẳng, vội vàng che miệng hắn lại, ngoài việc ha hả nói: - Xử lý công việc, xử lý công việc

Cao Nha Nội khó chịu nói: - Làm việc cái quái gì. Bây giờ chúng ta đang nói đá cầu, chỉ cần hôm nay có thể thắng, tối nay ta sẽ mời người đến đó là được chứ gì.

- Ai muốn đi thì đi, chứ ngươi đừng tính ta vào đó. Lý Kỳ trừng mắt liếc nhìn Cao Nha Nội một cái, lại thở dài: - Không phải ta nói với các ngươi, các ngươi lăn lộn với ta bao lâu vậy mà tại sao đến bốn chữ quang minh lỗi lạc các ngươi cũng không học được vậy, ta thật sự rất thất vọng đấy.

- Quang minh lỗi lạc?

Hồng Thiên Cửu mắt tròn mặt dẹt nhìn Lý Kỳ.

Cao Nha Nội còn mờ mịt hơn mới hỏi: - Thế cái này thì có liên quan gì đến ngươi

- Coi như ta chưa tới.

Lý Kỳ nói xong quay đầu bước đi.

Hồng Thiên Cửu khẩn trương giữ chặt hắn. Cười nịnh nói: - Ai ai ai, Lý đại ca, ngươi đừng nóng giận nha. Chúng ta không hiểu, ngươi hãy nói cho chúng ta biết về cái quang minh lỗi lạc thế nào đi.

Lý Kỳ làm kiêu một hồi, mới ra vẻ miễn cưỡng nói: - Các người đã có lòng muốn học thì ta tay cũng sẽ nó cho các ngươi biết. Bọn họ chơi tiểu xảo với các ngươi, các ngươi cũng chơi tiểu xảo với bọn chúng. Muốn đá bọn chúng thì cứ đá, muốn đánh thì cũng vậy. Chẳng phải các ngươi lúc nào cũng làm vậy sao? Sao giờ đầu óc lại ngu dốt vậy.

Cao Nha Nội kinh ngạc nói: - Ý ngươi là cứ trực tiếp mà dùng chân đá bọn chúng?

- Đương nhiên không phải thế. Tác phong tay không tấc sắt nào có giống Cao Nha Nội ngươi, các ngươi có thể sử dụng vũ khí mà.

- Vũ khí? chẳng lẽ mang vũ khí vào sao?

- Ta cũng muốn, nhưng các ngươi dám không?

- Không dám

Cái này thì không nhất định Lý Kỳ xoa xoa cằm nói: - Kỳ thực vũ khí vẫn luôn ở dưới chân.

- Dưới chân

Mọi người đều cúi đầu xuống nhìn.

Hồng Thiên Cửu bỗng nhảy lên, nói: - Ta biết rồi, ta biết rồi, Lý Đại ca, cái ngươi nói chẳng lẽ là bóng?

- Ta không có gì để nói. Lý Kỳ dang tay ra, nói: - Nhưng ta cho rằng trong thi đấu và đá bóng thì một vài cái tiếp xúc thân mật cũng là bình thường. Nhưng sự khác biệt giữa vô tình và cố ý thì lại rất lớn đấy.

Hồng Thiên Cửu đảo mắt, ha hả nói: - Hiểu rồi, hiểu rồi

Lý Kỳ cười, lại nói:

- Các ngươi đã từng nghe qua "Va chạm hợp lý" chưa?

- Chưa

Mọi người đều lắc đầu.

Lý Kỳ nói: - Nói cách khác, khi bóng đang ở trên không không ai khống chế. Thì cầu thủ hai bên nếu như vì quyết liệt tranh bóng mà xảy ra va chạm kịch liệt, đây chính là thuộc loại va chạm hợp lý. Bởi vậy có thể dẫn đến rất nhiều thứ, ví dụ như khi Tiểu Cửu bị người khác giáp công, khi ấy khó tránh khỏi va chạm thân thể, chẳng mai trong lúc va chạm không cẩn thận, đầu gối hoặc khuỷu tay thúc vào một chỗ nào đó của đối phương. Trong tình huống này cũng tính là phạm quy, nhưng tuyệt đối không phải là phạm quy thông thường. Chỉ cần các ngươi luôn luôn tự nói với bản thân mình, là các ngươi chỉ cướp bóng thôi, chứ không phải là chơi tiểu xảo với người, thế thì, tất cả đều thuộc vào phạm vi cho phép. Còn người trong tình huống này, nếu chẳng may làm đối thương bị thương thì cũng chỉ là vô ý. Điều này khác xa hoàn toàn so với cố ý làm người khác bị thương, trọng tài cũng có thể sẽ tin các ngươi.

- Chạm bóng không chạm người.

Mọi người đều trầm ngâm không nói, ai cũng làm ra điều bộ đang suy nghĩ. Nhưng trong mắt thì đều lóe lên thứ ánh mắt tà ác.

Hồng Thiên Cửu đột nhiên nói: - Lý đại ca, nhưng bọn họ chỉ thủ chứ không tấn công, thế thì vô liêm sỉ quá.

Lý Kỳ lại nói:

- Đây là chiến thuật, chẳng có gì là vô liêm sỉ để phải xấu hổ cả. Có câu là "gặp nhau trong ngõ hẹp, kẻ nào dũng cảm kẻ đấy thắng". Các ngươi muốn phá Thiết Dũng Trận của đối phương, trước tiên các ngươi phải dọa cho chúng sợ đã, làm bọn chúng cảm thấy lo sợ trong lòng. Chỉ có như vậy mới có được thắng lợi. Các ngươi đừng có sợ phạm quy, đặc biệt là Nha Nội ngươi, đừng có vì một lần bị phạm quy nghiêm trọng là sợ thụt cả đuôi lại. Các ngươi phải lấy quyết tâm coi nhẹ cái chết ra, đánh chết chúng cho ta, à không phải là chết trong vinh quang. Đối phương nói cho cùng cũng chỉ là đám thư sinh trói gà không chặt mà thôi, đầu óc thì khôn hơn một chút chứ thủ đoạn thì sao bì với các ngươi được.

Hồng Thiên Cửu và Lý Kỳ đã "vào sinh ra tử" với nhau lâu nhất, nên lãnh ngộ rất nhanh. Hắn gật đầu nói: - Hê Hê, đại ca, ngươi lại dạy bọn ta một vài chiêu va chạm hợp lý đi.

Chu Hoa cười ha hả nói: - Đúng đúng đúng... làm thế nào mà xé quần xé áo, dẫn lên giày, thúc cùi trỏ hợp lý ý.

Lý Kỳ phẫn nội quát: - Tên mập, Tiểu Cửu kia, các ngươi vừa nói là có ý gì? mấy cái động tác bẩn thỉu đấy ta không dạy, các ngươi thích học thì đi tìm Mã Kiều đi.

*****

- Phó soái, thanh danh của ta đều bị ngài hủy cả rồi.

Mã Kiều từ phòng nghỉ đi ra, gã kháng nghị lại, nhìn Lý Kỳ với vẻ mặt u ám.

- Đừng nói nữa, chút nữa ta sẽ đền ngươi một vò rượu

- Chuyện này chẳng liên quan gì đến rượu cả. Mã Kiều ta từ trước đến nay luôn làm việc quang minh lỗi lạc, mấy cái chiêu dơ bẩn kia ta trước nay nào có dùng? Nếu chuyện này mà truyền được tới chỗ sư muội ta, thì ta còn mặt nào nhìn nàng nữa.

Lý Kỳ quay đầu lại, nhìn thẳng Mã Kiều nói: - Chuyện cũng đã rồi, ngươi còn nói gì nữanào, bây giờ ngươi nên tranh thủ thời gian mà hồi báo lại.

- Điều này cũng đúng. Mã Kiều gật đầu, chăm chú suy tư một hồi, nói: - Ta đây muốn ba hũ rượu.

- Được. Dù sao cũng không phải ta trả tiền.

Lý Kỳ trở lại phòng thượng khác, vừa ngồi xuống, Phong Nghi Nô đã hỏi: - Ngươi đi tìm đám người Nha Nội hả?

- Chẳng phải vừa rồi ta nói là ta vào nhà vệ sinh sao?

- Sao lâu vậy?

- Ta bị "tào tháo đuổi" không được sao?

Oẹ!

Từ Bà Tích đang ăn điểm tâm, bỗng dưng nghe thấy Lý Kỳ nói vậy. Nhất thời cảm thấy buồn nôn, vậy là nôn ra những thứ đang ăn trong miệng.

Lý Kỳ xoay đầu lại, kinh ngạc nói: - Từ hành thủ, cô không thoải mái sao?

Từ Bà Tích khoát tay, nói: - Ta --- ta không sao! Trong lòng lại nghĩ, người này vốn xuất thân là đầu bếp mà lại ăn nói bất nhã như vậy.

Phong Nghi Nô thì từ lâu đã quen với cách ăn nói này rồi, nên chỉ cúi đầu trộm cười.

Qua một lúc này, hiệp hai trận đấu cuối cùng mới được bắt đầu.

Các tuyển thủ vừa tiến vào sân, các khán giả trong sân nhất thời hò reo vang rội khắp các khán đài, khí phách của đội tài tử quả là phi phàm.

Đám người Cao Nha Nội đứng trên sân ai cũng là sát chưởng ma quyền, như đang mài dao soàn soạt chuẩn bị thịt heo dê.

Lần này tới lượt đội Thái Uý phủ giao bóng. Do đám người Tống Ngọc Thần vẫn áp dụng chiến thuật co đầu rụt cổ nên phía sau đội Thái Uỷ Phủ thoải mái đá bóng ra giữa sân. Nhưng mới đến giữa sân, bọn họ lại lâm vào cảnh nửa bước cũng khó tiến lên.

Cặp đôi cộng tác vàng Hồng Thiên Cửu và Cao Nha Nội cũng bị kèm rất chặt.

Hồng Thiên Cửu thấy bóng đi được nửa sân, bắt đầu di chuyển ra đường biên ngang. Tào Chính Văn đang theo kèm sát sao phía sau Hồng Thiên Cửu. Nhưng lần này Hồng Thiên Cửu không nóng nảy như hiệp một nữa, mà cứ di chuyển liên tục chạy lên chạy xuống ở gần đường biên khiến cho Tào Chính Văn mệt muốn chết.

Bỗng dưng, chỉ thấy Hồng Thiên Cửu chạy sang bên trái rồi lại đột ngột dừng lại, lại chạy về.

Vẫn chạy nữa à. Tào Chính Phong sắp điên lên rồi, vừa mới xoay người lại, bỗng như thấy có một bức tường ập tới trước mặt. Chỉ nghe thấy bịch một tiếng, y đã lao thẳng xuống đấy. Nhất thời đầu óc quay cuồng, định thần nhìn lại, thì chỉ thấy Chu Hoa đang đứng ở trước hắn, hai tay chống vào eo, đứng dạng háng, nhếch mép cười ha hả không ngừng với y.

Đây đúng là chiến thuật ngăn cản kinh điển.

Cảnh tượng này khiến Lưu Hạo Chính cũng ngây người. Ông ta không biết có nên phạt Thái Uý phủ phạm quy hay không. Vì rõ ràng là ông ta nhìn thấy lúc đó Chu Hoa đã đứng ở đó trước. Tào Chính Văn tự mình lao vào. Nhất thời cảm thấy do dự nên cũng đã bỏ lỡ cơ hội xử phạt thuận lợi nhất, ông ta đành phải bỏ qua.

Hồng Thiên Cửu thoát được sự kèm cặp của Tào Chính Văn, liền mau chóng giơ tay lên, đồng đội ở giữa sân liền lập tức chuyền bóng cho y.

Tống Ngọc Thần lúc này cũng không hơi đâu lo nghĩ nhiều vậy, liền khẩn trương reo lên: - Mau ngăn gã lại.

- Ta đến đây. Trâu Tử Kiến vội vàng lao tới.

Hồng Thiên Cửu thoáng nhìn, không đợi bóng rơi xuống đất, liền nhảy lên, quay ngược người lại về sau theo thế xe đạp chổng ngược, móc bóng sút thẳng về cầu môn.

Bịch một tiếng.

Trâu Tử Kiến vừa mới chạy tới, không hề nghĩ rằng Hồng Thiên Cửu sẽ áp dụng tư thế sút bóng này, thấy mặt mũi như tối sầm lại.

Bịch một tiếng.

Một cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc đã diễn ra. Chỉ thấy bóng không chệch chút nào, đập vào đúng mặt Châu Tử Kiến, thấy y kêu thảm một tiếng, máu mũi bay tứ tung, rồi lập tức che mặt lại ngồi xổm xuống.

Ôi trời ơi..

Lý Kỳ theo bản năng cũng che mặt lại, nghĩ cũng thấy đau, thầm nghĩ tên Tiểu Cửu vừa rồi ra chân thật là tàn nhẫn.

- Mẹ nó, thật là đáng tiếc.

Hồng Thiên Cửu hung hăng chửi một câu, trong lòng lại nghĩ thêm câu nữa, thế mà vẫn chưa đập chết được tên béo chết tiệt kia.

Lưu Hạo Chính lại ngây ra, không biết phải phân xử thế nào. Bởi vì ông ta thấy hình như là do Trâu Tử Kiến đã dùng mặt để ngăn cản cú sút vừa rồi của Hồng Thiên Cửu. Lúc ông ta còn đang do dự thì bỗng nghe thấy tiếng kêu: - Mau đoạt bóng đi.

Người vừa kêu lên là Cao Nha Nội

Lưu Hạo Chính vội vã quay đầu lại nhìn, thì ra là quả bóng đập vào mặt Trâu Tử Kiến lăn ngược lại, nhưng cũng chưa ra ngoài, lại rơi vào đúng giữa chỗ Cao Nha Nội và Tống Ngọc Thần, hai bên đều lao lên mạnh mẽ đoạt bóng.

Lại một cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc đã diễn ra, chỉ thấy lúc hai bên lao tới cướp bóng, Cao Nha Nội bỗng ngã trượt xuống đất, dùng mắt cá chân móc bóng lại, khống chế được bóng trước tiên.

Tống Ngọc Thần có chết cũng không thể ngờ Cao Nha Nội lại dùng chiêu như vậy, nhất thời không kiểm soát được bản thân, chân vấp phải bóng, cả người bay lên không, rồi ầm một tiếng, ngã mạnh xuống đất. Lần này, y ngã không hề nhẹ.

Chỉ trong chốc lát, đội Tài Tử đã có ba người nằm xuống.

Lưu Hạo Chính vô cùng bối rối, những động tác này trước giờ ông ta chưa từng thấy, mà lần nào cũng là Thái Uý Phủ chiếm được tiên cơ. Còn đội Tài Tử kia dường như là tự mình va chạm, không phạt thì không được, mà phạt rồi thì thực sự là không công bằng. Hơn nữa, ông ta thấy đám người Cao Nha Nội chỉ muốn đoạt bóng, cũng không có ý đả thương người khác. Một người luôn quyết đoán như Lưu Hạo Chính giờ cũng không biết làm thế nào cho phải.

Cao Nha Nội hoàn toàn mặc kệ Tống Ngọc Thần còn đang nằm cong mình trên mặt đất, y tranh thủ thời cơ, khom mình đứng dậy, một thế song kiên bối nguyệt, hét lớn: - Tiểu Cửu. Vừa dứt lời, thì nhanh như cắt, y chuyền bóng cho Hồng Thiên Cửu đang đứng dưới cầu môn.

Hồng Thiên Cửu thấy xung quanh không có cầu thủ phòng ngự nào, liền nhảy lên thật cao, sút bóng bay vứt lên cao, một cú sút vô cùng phóng khoáng, tự nhiên và đẹp mắt.

Nhanh

Qúa là nhanh.

Một loạt các động tác làm người xem hoa cả mặt, không kịp phản ứng.

Khắp các khán đài hoàn toàn tĩnh lặng.

Cao Cầu đứng trên khái đài, vẫy tay phấn khích, lớn tiếng kêu lên: - Đẹp, một cú sút rất đẹp mắt.

Có thể thấy vừa rồi ông ta bị áp lực làm cho khó chịu.

Không thể phủ nhận rằng, Một loạt các động tác vừa rồi của Cao Nha Nội thực sự giống như nước chảy cuồn cuộn, làm cho người xem vô cùng mãn nhãn, so với Cao Cầu năm đó thì hay hơn hẳn.

- Ca Ca, chuyền tốt lắm.

Hồng Thiền Cửu nhảy dựng lên vẫy tay, cao giọng nói.

Cao Nha Nội giơ hai tay lên, cười ha ha nói: - Tiểu Cửu, sút hay lắm.. ha ha

La La La la la..

Chu Hoa lại càng khoa trương hơn, y lắc lắc cái mông to của mình rồi bắt đầu nhảy.

Không ít người xem đều bị tên mập này chọc cho bật cười ha ha. Ngoại trừ fan hâm mộ của Tống Ngọc Thần, thì những người còn lại đều đang chìm đắm trong hương vị chiến thắng, chẳng có ai cho rằng những động tác vừa rồi của bọn ho có gì không ổn.

- Tứ thúc, tứ thúc, Tam Lang kia rõ ràng đã va vào ta, sao thúc không phạt bọn họ phạm quy?

Tào Chính Văn đi đến trước mặt Lưu Hạo Chính hết lên.

Lưu Hạo Chính nhíu mày nói: - Lúc nãy rỗ ràng là ngươi đụng vào người Chu Hoa, nếu vừa rồi người ngã xuống là y thì có lẽ ta đã phạt ngươi phạm quy.

- Á?

Tào Chính Văn há to miệng, nhưng không biết nói thế nào mới phải.

- Thế cháu thì sao? Mũi cháu cũng bị chảy máu. Tên tiểu tử khốn kiếp kia lại sút bóng vào mặt cháu, thật quá là ghê tởm. Tứ thúc, thúc xem, đây là máu thật đấy, thúc phải đuổi tên tiểu tử khốn kiếp kia khỏi sân đi.

Chỉ thấy Trâu Tử Kiến mặt đỏ như Quan công, xòe hai bàn tay dính đầy máu mũi ra trước mặt Lưu Hạo Chính, khóc lóc kể lể.

Lưu Hạo Chính thở dài:

- Đây có lẽ chỉ là sự cố thôi, y chỉ muốn sút bóng vào cầu môn, nếu ngươi không dùng mặt cản phán, có khi y đã ghi được bàn rồi, ngươi xử lý như vừa rồi rất chính xác.

Xử lý rất chính xác? Trâu Tử Kiếp phát điên lê nói: - Làm sao mà cháu lại lấy mặt ra cản phá bóng được

Lưu Hạo Chính lại nhắc lại lời nói: - Ta nói, đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn, nếu các ngươi còn muốn tiếp tục thi đấu thì mau vào sân đi.

- Ta..

Trâu Tử Kiến tức giận hừ một tiếng, quay đầu rời đi. Y vẫn còn muốn tiếp tục khiếu nại, nhưng cái mũi còn đang chảy máu, khiến y không đi được.

Lúc này. Tống Ngọc Thần cũng đã đi tới, nhưng y biết rõ tính tình của Lưu Hạo Chính, không dám làm càn, mà chỉ xoa ngực nói: - Tứ thúc, mới vừa rồi động tác kia của Cao Nha Nội không có phạm quy sao?

Lưu Hạo Chính chần chừ một chút rồi nói: - Ngọc Thần, tứ thúc không có dối ngươi, những độc tác này cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy, nhưng ta cũng không thấy y phạm quy chỗ nào. Vì y chạm bóng trước tiên, còn ngươi thì tự mình xông lên dẫm vào bóng rồi tự ngã đó chứ.

Trên khán đài, Lý Kỳ thấy điệu bộ kinh ngạc của đám người Tống Ngọc Thần liền cười ha hả lên.

Phong Nghi Nô liếc mắt nhìn hắn nói:

- Đây đều là ngươi dạy bọn họ hả?

Lý Kỳ mông lung nói: - Phong Nương Tử, ta không biết vì sao cô nói vậy, nhưng chuyện này chẳng hề liên quan tới ta chút nào nhé.

Phong Nghi Nô rõ ràng là không tin, hừ một tiếng, nhưng cũng không hỏi nhiều. Nàng biết Lý Kỳ nếu đã không muốn nói thì hỏi nhiều chả bõ tốn nước bọt.

Qua một lát, trận đấu lại được tiếp tục.

Bàn gỡ đầu tiên của đội Thái Uý phủ là bàn thắng tổng hợp tất cả yếu tố thể xác và tinh thần. Chỉ cần nhìn thấy bóng, là toàn đội dường như đang tỏa ra một thứ khí thế giết chóc.

Tuy rằng tỷ số đã được rút ngắn lại, nhưng Tống Ngọc Thần biết rằng nếu hai bên đôi công thì đội Tài Tử cũng không có hi vọng thắng lợi, nên y vẫn quyết định sử dụng chiến thuật tử thủ.

Nhưng lần này người bên đội Thái Uý phủ đang điên cuồng như những con chó điên, ra sức nghĩ cách để đoạt lại quyền kiểm soát bóng.

Tào Chính Văn vừa nhận được bóng, liền thấy đối phương từ giữa sân lao đến, trong lòng có đôi chút khiếp đản, vội vàng truyền lại bóng cho Tống Ngọc Thần

- Xem ta cướp bóng đây.

Cao Nha Nội lao đến, trượt xuống theo tư thế cướp bóng.

Gã lại đến, Tống Ngọc Thần sắc mặt căng thẳng, không chút do dự lại treo bóng chuyền ngược lại cho Trâu Tử Kiến.

Cao Nha Nội cười lạnh nói: - Lão tử dọa ngươi đấy, thằng nhát gan ạ.

Có lẽ Tống Ngọc Thần bị Cao Nha Nội hù cho sợ thật rồi, vội vã vung chân chuyền bóng sang bên trái cho Trâu Tử Kiến nhưng bóng lại không đến được vị trí.

Trâu Tử Kiến nhướn mày, khẩn trương chạy về hướng bóng lăn. Hắn thấy Chu Hoa ở đối diện cũng đang chạy tới, biết rằng muốn khống chế bóng cũng khó, nên mới vươn người nhảy lên, muốn truyền bóng cho người khác.

Bỗng nhiên, một bóng đen lao tới trước mặt.

Chỉ thấy khuôn mặt tà ác đang cười của Chu Hoa bỗng nhiên xuất hiện trước mặt y.

Hai người cùng lúc dùng đầu đón bóng.

Bịch

Hai tên mập cùng lúc rơi thẳng xuống, oạch một tiếng, rơi thật mạnh xuống đất.

Bóng bị kẹp giữa lúc hai người đối đầu nên cũng không đi quá xa.

Chu Hoa và Trâu Tử Kiến nhìn nhau, không nói một lời, rồi đứng lên leo tới tranh bóng.

Hai tên mập trận này đều đã tích đủ khí lực, căn bản cũng không hãm được, liền trực tiếp đối đầu. Cả hai đều là những cầu thủ chủ chốt trong đội. Chu Hoa tuy rằng người to hơn một chút nhưng Trâu Tử Kiến vẫn có thể đứng vững chắc. Hai người này kẻ tám lạng người nửa cân, cùng lúc quay người lao đi. thịt ở ngực rung rinh theo nhịp chạy rồi lại song song té nhào xuống đất.

- A!

Chu Hoa bò từ dưới đất lên, bỗng nhiên hét lớn một tiếng, lao lên phía trước, không biết là rút cục y lao vào người hay là lao tới cướp bóng, chỉ e rằng chính y cũng không biết.

Trâu Tử Kiến thấy Chu Hoa dừng như là đang phát điên, trong lòng bắt đầu có chút khiếp đảm. Nhưng y cũng không chịu thua Chu Hoa như vậy. Nên đành phải cắn răng lao thẳng tới.

Tuy nhiên, khi một bên thấy chết cũng không sợ, còn một bên trong lòng đã bắt đầu có ý nghĩ rút lui, thì kết quả không cần nghĩ cũng có thể đoán được. Chỉ nghe thấy tiếng bịch rất lớn, mồ hôi tung toé trên không như đang nhảy múa, tản ra khắp nơi những tia sáng chói mắt.

- A!

Trâu Tử Kiến giống như một xiên thịt bay theo một đường cong thật đẹp ra ngoài sân.

Chu Hoa lại giơ cao hai tay lên, nắm chắc lại, hét lớn một tiếng: - Ta thắng rồi, ta thắng rồi, ha ha.

Nhưng khi y còn chưa dứt lời, Chu Hoa cảm thấy không khí có chút gì đó không ổn, liền quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn sang bên này. Ngay cả Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu cũng không ngoại lệ.

Xảy ra chuyện gì chứ? Chu Hoa cũng đang ngơ ngác nhìn.

Hồng Thiên Cửu bỗng dưng hướng mắt sang Chu Hoa, ra sức nhát mắt, , bảo y nhìn xuống phía sau.

Chu Hoa chớp mắt mấy cái không hiểu, quay đầu lại nhìn thì thấy Lưu Hạo Chính sắc mặt xanh mét đang đứng phía sau y. Y sợ tới mức nuốt nước miếng liên tục, giọng run run nói: - Tứ tứ thúc. Sao thúc lại chạy đến chỗ này?

Lưu Hạo Chính gào ầm lên: - Hai tên mập các người rốt cục có tôn trọng ta hay không? các người đang đá bóng hay là đang đấu đô vật vậy, khiến ta gọi khản cả cổ, các ngươi cũng không thèm để ý. Lý nào lại thế, tất cả cút ra khỏi sân cho ta.

Chu Hoa lại dùng chiêu cũ, gạt nước mắt nói nhỏ. Ấm ức nói: - Tứ thúc, cháu biết lỗi rồi, tứ thúc cho cháu một cơ hội đi.

Lưu Hạo Chính hoàn toàn không để ý đến lời nói của y, liền chỉ ra ngoài sân nói: - Đừng dài dòng nữa, mau cút ra ngoài kia, cả Trâu Tử Kiến nữa, cũng cút ra cho ta.

Trâu Tử Kiến nhiều lần bị thương nặng vốn đã đau đến sống dở chết dở, lại nghe thấy bị phạt đuổi khỏi sân, không còn hơi mà nói lời nào, liền ngất xỉu luôn.

Đây cùng là lần đầu tiên một tuyển thủ bị ngất xỉu kể từ khi đại hội đá cầu bắt đầu thi đấu tới nay.

- Tử Kiến, Tử Kiến.

Đám người Tống Ngọc Thần lo lắng hô lên.

Bỗng nhiên, có tiếng ai nói vọng lại từ phía khán đài: - Này mập, ngươi rất uy vũ đấy.

Chu Hoa ngẩng đầu nhìn lên, thấy Lý Kỳ đang phất tay với y, liền cũng vui mừng hớn hở vẫy tay với Lý Kỳ. Lại thấy ánh mắt như muốn giết người của Lưu Hạo Chính, lại vội vã thôi cười, cúi đầu đi ra ngoài sân.

- Tam Lang.

Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu vẻ mặt sốt sáng đi tới, hai người né ánh mắt của Lưu Hạo Chính, lập tức hiện nguyên hình, ôm cổ Chu Hoa, cúi đầu cười trộm: - Tam Lang, ngươi thật lợi hại, lại có thể va cho tên mập kia ngất xỉu đi được.

- Đúng đấy, đúng đấy, lúc nãy ngươi không biết chứ, bọn ta đều ngây người ra nhìn.

Chu Hoa ha hả nói:

- Không có gì, không có gì, ta đây đã va chạm hợp lý, thật sự chả hiểu sao Tứ Thúc lại phạt như thế nữa.

- Đúng đấy, à phải rồi, ngươi có bị thương không?

Chu Hoa lắc đầu, ha hả nói: - Thân thể ta đây nào có phải lớn lên vô ích, có điều ta không thể giúp các ngươi được nữa rồi, tiếp đây các ngươi phải tự dựa vào mình thôi.

Hồng Thiên Cửu vỗ ngực một cái nói: - Yên tâm đi, bọn chúng đều sợ chết khiếp rồi, nhất định sẽ thắng.

Lý Kỳ đang ngồi ở chỗ khách quý không nhịn được mới la lên một câu, rồi lại lắc đầu sung sướng nói:

- Hay, quá là hay, đây mới đích thực là cuộc cạnh tranh của những người đàn ông chứ.

Phong Nghi Nô mím môi cười, lại thản nhiên nói: - Nếu là ngươi ở dưới sân bị va chạm vậy, thì chắc là đã không cảm thấy phấn khích vậy.

Lý Kỳ nhún nhún vai nói: - Lời cô nói chẳng phải là vô nghĩa sao? Hơn nữa ta cũng chẳng dại gì để những tình huống như vậy xảy đến với mình. Nếu có kẻ ti tiện nào muốn đâm vào ta, Mã Kiều chỉ cần một cước là đá bay gã, khỏi cần ta động thủ.

Đúng là không biết xấu hỏi.

Phong Nghi Nô hừ nhẹ một tiếng, không nói lời nào.

Chu Hoa tuy rằng đã anh dũng hi sinh, nhưng cảnh tượng tràn đầy nhiệt huyết vừa rồi cũng khiến cho cả sân hoàn toàn thay đổi.

Phải biết rằng những cầu thủ của đội tài tử lúc thường đều là những thư sinh nho nhã thích múa may chơi chữ, nào có gặp qua những cảnh tượng thế này. Nên trong lòng không khỏi khiếp đản, sợ rồi thì Thiết Dũng Trận kia cũng không đánh mà bại.

Đám người Cao Nha Nội lại ngày càng táo tợn hơn, không ngần ngại chơi tiểu xảo, chính là ta cần bóng thì người nào ngăn cản ta thì ta đụng, đá, kéo, xé, đá cho người ngã ngựa đổ. Nhưng những người này đều bị ham muốn chiến thắng mãnh liệt ngấm vào người nên bọn họ đã có những nhận thức mới đối với thi đấu bóng đá.

Lưu Hạo Chính hò hét đến nỗi cổ họng như bốc khói rồi, đã nhiều lần phạt đội Thái Uý Phủ phạm quy nhưng vẫn không ngăn cản được đám người Cao Nha Nội đá như muốn phát điên này.

Tỷ số là 1 -2

2- 2

3- 2

Chỉ thấy đèn lồng bên Thái Uý phủ ngày một nhiều.

Đá đến cuối trận, đám người Tống Ngọc Thần đều đã muốn bỏ rồi. Bọn họ đều không muốn chỉ vì một trận đấu mà dẫn đến bán thân bất toại. Lúc này cũng không cần tính toán gì nhiều nữa, về căn bản là cứ kệ cho bọn họ sút, đến ngăn cản cũng không dám nữa.

Cuối cùng, tỷ số dừng lại ở con số 6 2, Thái Uý Phủ đã có một một trận thắng ngược dòng, một chiến thắng vô cùng hoành tráng.

Cao Cầu xem trận đấu mà phấn khích không ngừng, cả một hiệp hai đều không hề ngồi xuống.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<