Vay nóng Tima

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0447

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0447: Tranh luận
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

Kỳ binh sao? Lão tử con mẹ nó chỉ thích bộ binh, đồ chó hoang, nhìn lão tử từ đầu đến chân xem có chỗ nào giống binh không, gọi Kỳ gia thì còn tạm được, đúng là không có trâu thì bắt chó đi cày a, sớn biết thế này ta đã đồng ý với Cầu ca rồi, ít nhất có thể chuẩn bị mấy ngày, đúng là bị lừa rồi.

Lý Kỳ không biết nên nói Tống Huy Tông rất chú ý đến hắn hay mắng Tống Huy Tông là một hôn quân, thật sự không ngờ lệnh hắn làm kỳ binh, hắn ngượng ngùng nói:

- Thái úy, có câu này không biết ta có nên nói ra hay không?

Lương Sư Thành nói:

- Nơi này chỉ có hai người chúng ta, ngươi cứ nói đừng ngại.

Lý Kỳ thở dài nói:

- Nói vậy, Thái úy cũng biết ta và con của Vương Tướng là Vương Tuyên Ân có ân oán, để ta giúp Vương Tướng có phải có chút không ổn không?

- Nói bậy.

Lương Sư Thành nghiêm mặt nói:

- Chuyện quốc gia đại sự Vương Tướng sao có thể mang ân oán cá nhân vào đây, về điểm này ngươi cứ yên tâm.

Nói cũng đúng, chỉ nói thế chứ sao lão ta có thể làm khó dễ được hắn, Lý Kỳ gật đầu nói:

- Thái úy nói đúng, có lẽ ta đa nghi quá.

Lương Sư Thành ừ một tiếng nói:

- Tuy nhiên ngày mai ngươi nhất định phải chú ý đến lời nói hành động của mình, thà không nói không nên nói sai có biết không?

- Biết, biết.

- Tốt lắm, chúng ta trở về cung phục mệnh.

- Thái úy đi thong thả.

Tiễn Lương Sư Thành về, Lý Kỳ vào tiền sảnh mang chuyện này nói với Tần phu nhân, Bạch Thiển Dạ các nàng, dù sao đây cũng không phải là chuyện gì cơ mật không cần phải giấu diếm.

Sau khi Tần phu nhân nghe xong lúc này bắt đầu nói:

- Chuyện này sao có thể được, sao Hoàng thượng phái ngươi đi được?

Lý Kỳ vốn không muốn đi nhưng khi Tần phu nhân nói như vậy trong lòng bực bội hỏi:

- Phu nhân, ngươi nói cái gì? Phái ta đi thì sao? Ta tốt xấu gì cũng có danh là Gia Cát đấy!

Tần phu nhân trợn mắt nói:

- Sợ biệt danh này do ngươi tự phong thôi, so với có năng lực thì ngươi gây rối còn tài hơn. Ngươi hãy nghĩ lại trước kia dù ngươi tham gia yến hội hay đi đàm phán thì ngươi không gây chuyện sẽ không bỏ qua nhưng đó là chuyện làm ăn nên không sao, còn hiện giờ ôi thôi rồi...

Bạch Thiển Dạ nghe nói cũng cau mày:

- Đại ca, hãy để muội trở về hỏi nương muội xem có biện pháp gì không?

- Miễn đi.

Lý Kỳ khoát tay nói:

- Thất nương, muội đừng nghe phu nhân đoán mò, hơn nữa nếu nương muội có biện pháp đã sớm cho cha muội đi rồi đâu đến lượt ta, đến lúc đó chỉ sợ mẹ muội nói ra tám chữ "không được tham công, nói năng thận trọng".

Tần phu nhân gật đầu nói:

- Đó cũng là một biện pháp nhưng nói năng thận trọng đối với người ngoài thì dễ dàng nhưng đối với ngươi thật khó hơn lên trời, ta có linh cảm ngày mai ngươi sẽ lại gây chuyện.

Phu nhân này đúng là một người ăn nói xui xẻo, Lý Kỳ tức giận nói:

- Ta cũng có dự cảm đêm nay nhất định phu nhân sẽ cầu khẩn, suy nghĩ không yên, trằng trọc suốt đêm không thể nào ngủ được.

Tần phu nhân hai má ửng đỏ, Bạch Thiển Dạ và Quý Hồng Nô đều cúi đầu cười khẽ, Tần phu nhân gắt đứng lên nói:

- Ta hơi mệt nên về nhà trước, các người cũng nghỉ ngơi đi.

Nàng ta nói xong liền hướng cửa lớn mà đi, sau khi ra cửa bỗng nhiên lại nói:

- Lý Kỳ, ngươi phải đọc sách nhiều hơn đi.

Nói xong, nàng không đợi Lý Kỳ trả lời liền nhanh chóng rời đi.

- Có ý gì thế? Chẳng lẽ ta nói sai gì sao?

Vẻ mặt Lý Kỳ mờ mịt, lại nghe được bên cạnh truyền đến tiếng cười khanh khách, chỉ thấy Bạch Thiển Dạ và Quý Hồng Nô cười tươi như hoa, hắn sốt ruột nuốt nước miếng cười ha hả nói:

- Hai vị tiểu nương tử, đêm nay ai hầu hạ bản đại gia đi ngủ, đương nhiên càng nhiều người càng tốt.

Bạch Thiển Dạ không cười nữa, nhìn Lý Kỳ liếc mắt một cái nghiêm mặt nói:

- Đại ca, đêm nay huynh nghỉ ngơi cho khỏe.

Lý Kỳ vội hỏi:

- Thất nương, nàng nói mà không giữ lời.

- Muội cũng vì nghĩ cho huynh thôi.

Bạch Thiển Dạ nói xong liền kéo Quý Hồng Nô đi:

- Hồng Nô muội muội, chúng ta đi.

Quý Hồng Nô nhỏ giọng nói:

- Đại ca, huynh nghỉ ngơi sớm đi.

- Chà, thất nương, Hồng Nô, thân thể ta rất khỏe mạnh, điểm này các nàng biết mà.

- Phịch.

- Shit, con mẹ nó vẫn ở xã hội chế độ nam quyền sao?

.

Hôm sau, đêm qua không mệt nhọc nên từ sớm tinh mơ Lý Kỳ đã bò dậy, thay bộ quan phục vô cùng rườm rà hắn đến phòng bếp làm chén cháo cá muối sau đó hướng cửa chính mà đi.

Lúc này Bạch, Quý hai người đã sớm chờ hắn ở cửa.

- Đại ca dậy sớm vậy.

Hai thiếu nữ cười hì hì chào hỏi.

Lý Kỳ nghiêm túc nhìn hai nàng, thản nhiên ừ một tiếng nghiêm trang nói:

- Đêm nay tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường đợi ta chiến thắng trở về.

Nói xong hắn nhanh chóng rời đi, đúng là người khí phách tuyệt vời.

Bạch, Quý hai nàng như choáng váng, ngơ ngác nhìn Lý Kỳ rời đi.

Một lúc lâu Hồng Nô mới hỏi:

- Thất nhi tỷ, tắm rửa sạch sẽ là có ý gì?

Bạch Thiển Dạ dậm chân xấu hổ vội la lên:

- Làm sao ta biết được nhưng khẳng định không có gì tốt cả, tên đại ca này thật xấu xa.

Lý Kỳ ra đến cửa chính hắn nghĩ đến vẻ mặt của hai cô gái kia liền phá lên cười, dương dương tự đắc nói:

- Lão hổ ta không phát uy, thì coi ta như Lương Sư Thành sao.

Lúc này Mã Kiều sớm đã ở trước cửa chờ, Lý Kỳ vừa mới chuẩn bị lên xe bỗng nhiên từ sau chạy đến một cổ xe ngựa.

- Hựư

Cổ xe ngựa ngừng ngay trước mặt Lý Kỳ, chỉ thấy từ cửa sổ lò ra áo lông mềm mại, người đó nói:

- Quan Yến Sử, ngươi có lên xe không.

Người vừa tới chính là Vương Phủ.

Tự nhiên Lý Kỳ biết được mục đích đến của lão, gật đầu cười nói:

- Vương Tướng có lệnh hạ quan sao dám không tuân.

Hướng Mã Kiều nhỏ giọng nói:

- Theo phía sau đi.

Đi vào xe Vương Phủ Lý Kỳ chắp tay cười nói:

- Hạ quan bái kiến Vương Tướng.

- Miễn lễ, miễn lễ mau mời ngồi.

Vương Phủ biển hiện cực kỳ nhiệt tình, đợi khi Lý Kỳ ngồi xuống hắn lại cười hỏi:

- Quan Yến Sử có chuẩn bị gì để đến Hoàng cung chưa?

Đúng là nói nhảm, nhưng Lý Kỳ vẫn gật đầu nói:

- Đúng vậy, hôm qua Hoàng thượng hạ lệnh cho mệnh quan trợ giúp cho Vương Tướng đàm phán cùng sứ thần Kim quốc.

Vương Phủ nói:

- Vậy thì tốt rồi, chúng ta đi thôi, nói đi cũng nói lại bổn tướng cũng muốn hợp tác cùng Quan Yến Sử, không ngờ đến lúc này mới có cơ hội này, tuy nhiên Quan Yến Sử tài trí hơn người được ngươi tương trợ ta thật chẳng khác nào như hổ thêm cánh.

Oa? Ngươi đường đường là tể tướng là có thể nói những lời tâng bốc ta như thế, điều này thật sự quá ly kỳ. Lý Kỳ gật đầu mỉm cười nói:

- Vương Tướng quá khen rồi.

Vương Phủ cười cười nói:

- Không biết Quan Yến Sử có thượng sách gì không?

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Nếu là chuyện buôn bán có lẽ hạ quan có thể có vài ý kiến nhưng đây là chuyện đại sự quốc gia, hạ quan thật sự không đủ kiến thức về vấn đề này, tại hạ thật sự còn rất nhiều thiếu xót mong Vương Tướng chỉ giáo cho.

Vương phủ nói:

- Ai chà, Quan Yến Sử quá khiêm nhường rồi, ngươi cứ yên tâm hiện ta thầm nghĩ việc này nên làm thế nào chấm dứt, nếu ngươi có thể giúp ta, Phủ ta vô cùng cảm kích công lao sẽ để cho ngươi.

Lão ta nói chuyện này chẳng khác nào nhắc khéo hắn bảo hắn yên tâm lão sẽ không đoạt công của hắn, hơn nữa còn giúp hắn lập công, nên hắn không cần che giấu.

Lý Kỳ cười khổ nói:

- Vương Tướng nói quá lời, thực sự không dám dấu, hạ quan đối với việc này đầu đuôi còn chưa hiểu rõ sao có thể có thượng sách gì chứ? Tuy nhiên xin Vương Tướng yên tâm, hạ quan nhất định sẽ không làm phiền ngài, im lặng là vàng đạo lý này hạ quan hiểu khá rõ.

Vương Phủ nghe được lời nói này nhẹ nhàng thở hắt ra cười nói:

- Ai dzà, cũng không cần quá đến như vậy, Quan Yến Sử túc trí đa mưu biết đâu đến lúc đó có ý tưởng gì thì sao có thể như vậy không chừng.

Muốn nói Lý Kỳ sợ Vương Phủ mượn cơ hội này chỉnh hắn, kỳ thật Vương Phủ sao không lo lắng Lý Kỳ mượn cơ hội này bán đứng lão, hôm qua nghe Tống Huy Tông nói muốn để Lý Kỳ đến giúp lão ta đã lo lắng không yên rồi, suy trước tính sau liền quyết định đến tìm hiểu ý tứ của Lý Kỳ trước, hiện giờ nghe Lý Kỳ nói vậy trong lòng cũng yên tâm vô cùng.

Đương nhiên Lý Kỳ cũng như thế, không khí trở nên thoải mái hơn nhiều.

.

Lần này đàm phán được thu xếp ở Sùng Chính điện, khi Vương Phủ và Lý Kỳ vào trong phủ Tống Huy Tông vẫn còn chưa đến. Bên trong ngoại trừ một vài thái giám cung nữ bên ngoài lúc này trong đại diện ở giữa có bốn người một người mặc quan phục Đại Tống, còn lại ba người đều đang mặc dị phục.

Không cần phải hỏi cũng biết ba người kia nhất định là sứ thần Kim quốc.

Trời. Ba đánh ba nha, này cũng quá con mẹ nó công bình rồi, sân nhà không có chút ưu thế nào cả, Lý Kỳ âm thầm lắc đầu tỏ vẻ đối với lần đàm phán này không tốt đẹp gì.

- Hạ quan bái kiến Vương Tướng.

Người mặc quan viên mặc Hán phục thấy Vương Phủ vào trong khẩn trương tiến đến tiến hành thi lễ.

Vương Phủ chắp tay đáp lễ hướng người này giới thiệu:

- Triệu đại phu, vị này chính là Quan Yến Sử Lý Kỳ.

Nói xong lão nhìn Lý Kỳ giới thiệu:

- Quan Yến Sử vị này chính là Quang Lộc đại phu, Triệu Lương Tự.

Triệu Lương Tự? Người này dường như là danh nhân, dường như gã chính là ngòi nổ của cuộc biến Tĩnh Khang, Lý Kỳ vừa nhìn đến liền đánh giá người này, hắn thấy người nào cao khoảng 1m75, da ngăm đen, vừa nhìn đã biết người này trải qua nhiều gian truân, dưới hàm y có một chòm râu dài.

Lý Kỳ nhớ rõ trên sử sách từng có ghi lại người này vốn là người Hán đất Yến, họ Mã tên Thực, nghe nói là đại tộc Liêu quốc nhưng là người ở Tào doanh lòng thì ở Hán, năm đó hắn y thấy Liêu quốc hủ bại, vì thế thừa dịp Đồng Quán đi sứ Liêu quốc, y tự tiến cử hiến kế Đồng Quán. Thật không thể xem thường kế sách của y, không khoa trương mà nói kế này của Triệu Lương Tự đã thay đổi toàn bộ vận mệnh của Đại Tống, sự rung chuyển của nó tuyệt không thua gì kế sách của Gia Cát.

Kế sách của hắn chính là bồi dưỡng tộc Nữ Chân, dùng Kim diệt Liêu, lúc trước chính y chạy đến bộ tộc Nữ Chân dựa vào tài ăn nói, khơi mào mâu thuẫn giữa Nữ Chân và Khiết Đan hơn nữa còn thu được thành quả tốt, sau đó A Cốt Đả khởi binh, thế mạnh như vũ bão chẳng khác giữa chốn không người.

Nhưng y phạm phải sai lầm trí mạng, chính là dùng sách lược thân xa gần đánh, điều này cần sự hậu thuẫn khá lớn, y sinh ở Liêu quốc, không biết được quân lực Đại Tống thế nào càng không ngờ quân Tống không thích như thế, thế cho nên về sau Bắc Tống bị Kim diệt vong, dù người ta có nói y sai lầm dù y cũng muốn giúp Đại Tống thu phục nơi từng sống, nhưng kế sách hắn đưa ra lại khiến Bắc Tống diệt vong càng sớm.

Khi Lý Kỳ đánh giá Triệu Lương Tự, Triệu Lương Tự cũng đang đánh giá Lý Kỳ hiển nhiên hắn có nghe nói qua đại danh của Lý Kỳ.

Lý Kỳ hành lễ nói:

- Hạ quan bái kiến Triệu đại phu.

Hắn là quan tứ phẩm còn người kia là quan nhị phẩm, cao hơn hắn mấy bậc.

- Nghe đại danh của Quan Yến Sử đã lâu, hôm nay mới được gặp quả thật danh bất hư truyền.

Triệu Lương Tự khẽ mỉm lại nói:

- Vương Tướng, Quan Yến Sử, ta đã dẫn khách quý đến gặp các vị.

Y nói xong bàn tay chỉ về phía ba vị người Kim kia, giới thiệu:

- Ba vị này chính là huynh đệ của Đại Tống ta, sứ thần Kim quốc Lý Tĩnh, Vương Độ Thứ, Tát Lư Mẫu.

Y nói xong lại hướng sứ thần nhà Kim giới thiệu:

- Vị này là Thiếu Tể triều đình ta Vương Phủ Vương Thiếu Tể, vị thanh niên anh tuấn này chính là Đệ nhất vị Quan Yến Sử Lý Kỳ của Đại Tống ta.

Vương Phủ vội chắp tay nói:

- Hân hạnh, hân hạnh.

Lý Tĩnh và Vương Thứ Độ chắp tay đáp lễ nói:

- Tại hạ ngưỡng mộ đã lâu.

Nhưng giọng điệu gã thật sự khá ngạo mạo, so với Hột Thạch Liệt Bột Hách thì hơn nhiều.

Còn vì Tản Lư Mẫu kia lại càng khoa trương hơn, chỉ ừ một tiếng bỗng nhiên đưa tay chỉ hướng Lý Kỳ dùng tiếng Hán nói:

- Ta nghe Hột Thạch Liệt nói người đầu bếp có tên là Lý Kỳ thắng Tứ quốc yến đó là vị Quan Yến Sử này à.

Vương Phủ gật đầu nói:

- Chính thế, chính thế.

Tản Lư Mẫu có vẻ không tin nói:

- Một đầu bếp như hắn thì đến đây làm gì?

Giọng điệu gã ta nói vô cùng khinh thường.

Mịe. Tên này đúng quá kiêu ngạo. Mặt Lý Kỳ nhăn lại nhưng việc này khá trọng đại nên hắn chỉ chột dạ một chút rồi cố nhịn.

Triệu Lương Tự bỗng nhiên nói:

- Nghi lễ của Đại Tống ta không cho phép bất kỳ sơ suất nào, nếu Thánh Thượng của triều đình ta đã phái Quan Yến Sử đến đàm phán cùng các vị thì tất nhiên người cũng đã suy nghĩ chu toàn, dù sao Quan Yến Sử cũng là quan tứ phẩm của triều đình, Triệu mỗ thấy không có gì là không ổn cả.

Những lời nói này vang vang mạnh mẽ, nhưng gã ta là người thường xuyên giao tiếp cùng người Kim nên biết rõ được mức độ.

Lý Tĩnh cười ha hả hời hợt nói:

- Triệu đại nhân, Quan Yến Sử cũng đừng trách móc, Tản Lư Mẫu đại nhân chỉ tò mò hỏi qua thôi.

Vương Phủ vội cười nói:

- Không sao, không sao Lý sứ thần khách khí quá.

Lý Kỳ nghe lời nói của Triệu Lương Tự trong lòng cũng hiểu đôi chút, hắn cười tủm tỉm nói:

- Không sao, không sao Lý sứ thần nói quá lời, vị ngốc huynh này là người quang minh lỗi lạc, ăn ngay nói thẳng so với những hạng người có suy nghĩ mà dối trá gạt người thì tốt hơn nhiều, ta khâm phục còn không hết sao có thể trách móc chứ?

Khóe miệng Triệu Lương Tự mím lại thầm nghĩ tên Quan Yến Sử này quả thật không phải người dễ bị bắt nạt.

Lý Tuấn nghe Lý Kỳ nói những lời này nhất thời chưa kịp phản ứng, hơi trầm ngâm liền tỉnh ngộ, ái chà, không phải hắn vòng vo tam quốc mà mắng Tản Lư Mẫu đại nhân nói chuyện không suy nghĩ sao? Vẻ mặt tức giận vô cùng, đang định mở miệng thay Tản Lư Mẫu lấy lại công đạo chợt nghe Tản Lư Mẫu nói:

- Lời này ngươi nói không sai, thần dân nước Kim ta ai cũng như thế, chỉ có người Nam triều này lễ nghi phiền phức thật sự nhìn đã đáng ghét rồi.

Lý Kỳ cười hì hì nói:

- Đúng vậy, đúng vậy.

Lý Tĩnh âm thầm tức giận, nếu Tản Lư Mẫu đã nói như vậy hắn chỉ có thể giả vờ ngốc nghếch bất đắc dĩ nuốt cục tức vào trong. Kỳ thật hắn cùng Vương Thứ Độ đều là cận thần của Liêu quốc, Liêu quốc sớm bị Hán hóa, bọn họ đối với văn hóa Đại Tống hết sức quen thuộc cho nên A Cốt Đả mới có thể phái bọn họ đến sứ Đại Tống, hơn nữa hai người bọn họ dù sao cũng là hàng thần, hơn nữa lại quy hàng không lâu nên A Cốt Đả không yên tâm giao đại sự cho hai hàng thần xử lý, không ngờ lại phái thêm Tản Lư Mẫu theo để giám thị bọn họ.

Tên Tản Lư Mẫu này thật sự cũng không ngốc lắm, hơn nữa lại là người Nữ Chân chỉ nói được ít Hán ngữnếu không A Cốt Đả đã không phái gã đến giám sát, chỉ có điều gã ta không rõ Hán ngữ hơn nữa lúc này Lý Kỳ lại cố gắng nói nhanh lại dài, gã ta sao có thể phản ứng được cho nên mới bị Lý Kỳ đùa giỡn.

Vương Phủ nhíu mày hơi liếc mắt nhìn Lý Kỳ ra hiệu hắn thấy tốt thì làm không thì thôi.

Nhưng lúc này bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng the thé:

- Hoàng thượng giá lâm!

*****

Một lát Tống Huy Tông mặc long bào đi vào, Lương Sư Thành đi theo sau.

- Vi thần bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

Lý Kỳ, Vương Phủ, Triệu Lương Tự hành lễ nói, ba vị sứ Kim hướng Tống Huy Tông thi lễ theo lễ nghi nước Kim, một chút cung kính đều không có.

Tống Huy Tông ngồi trên long ỷ, uy nghiêm nói:

- Chúng ái khanh bình thân.

- Tạ ơn Hoàng thượng.

Tống Kim hai bên đứng hai phía.

Lý Kỳ ngẩn đầu lên thấy khuôn mặt Tống Huy Tông mang theo niềm u sầu, thầm than ngươi muốn tranh giành chút khí, lúc này cũng không còn đường xoay sở rồi.

Tống Huy Tông nhìn lướt qua mọi người thấy Triệu Tĩnh, Vương Thứ Độ vẻ mặt giận dỗi, Tản Lư Mẫu có vẻ mặt ngạo ngễ, còn Lý Kỳ thì vẻ mặt tươi cười, trong lòng có chút bất định thầm nghĩ không lẽ hắn ta đã bỏ lỡ chuyện gì sao? Ho nhẹ một tiếng nói:

- Ba vị quý khách vì tình hữu nghị hai nước Tống Kim mà không ngại cực khổ đi đường xa đến trẫm vô cùng cảm kích.

Lý Tĩnh gật đầu nói:

- Bệ hạ nói hơi quá rồi, đây là bổn phận của chúng tôi.

Tống Huy Tông khẽ mỉm cười nói:

- Triệu ái khanh.

- Có vi thần.

- Vừa rồi ngươi đi sứ Kim quốc có thu hoạch gì không?

Triệu Lương Tự sợ hãi nói:

- Vi thần đã phụ thánh ân, kính xin Hoàng thượng giáng tội.

Thời đại này các đại thần trong triều không khác gì những diễn viên, vừa mới bình tĩnh đó rồi chợt như họa đổ ập đến thật sự hắn không nuốt nổi. Lý Kỳ cảm thấy hành động của hắn và bọn họ thật sự còn kém xa.

- Hả?

Tống Huy Tông quay đầu nhìn phía đám người Lý Tĩnh.

Lý Tĩnh đứng ra nói:

- Bệ hạ, tuy rằng quý quốc lúc trước không tuân thủ minh ước, không cùng quốc gia của tại hạ thực hiện tấn công Liêu quốc, chủ công ta cũng không so đo chuyện này để tránh tổn thương hòa khí hai nước, hơn nữa vẫn đang nguyện ý mang Yến Kinh của thế hệ Hán cũ trả lại cho quý quốc. Đồng thời cũng hy vọng bệ hạ có thể đúng hẹn hướng quý quốc của ta nộp tiền cống hàng năm.

Tiền cống hàng năm gã ta nói đến đó chính là lúc trước ký kết minh ước trên biển đã có ghi điều này, Tống triều đồng ý nộp tiền cống hàng năm cho Kim quốc.

- Khoan đã.

Lý Tĩnh vừa nói xong Vương Phủ đã đứng dậy nói:

- Minh ước cũng được chúng tôi giải thích rõ ràng rồi, lúc ấy Đại Tống đang chuẩn bị xuất binh phạt Liêu vừa đúng lúc đó lại gặp bọn Phương Lạp tặc tử ở phía Nam tác toạn, Thánh Thượng bất đắc dĩ mới thay đổi chủ ý, xuất binh trấn áp nên không phạt Liêu như đúng hẹn, việc này chỉ là hiểu lầm chứ không phải không tuân theo minh ước, người Kim các ngươi sao cứ lấy việc này ra nói, như vậy có đúng đạo lý không? Hơn nữa người Kim các ngươi xuất binh cũng có cho chúng ta biết đâu.

Lý Tĩnh khẽ cười nói:

- Vương Tướng đại nhân nói cũng có cái đúng cái sai, từ khi ký kết minh ước, quý quốc từng nói sẽ phái sứ thần đến đại Kim ta cùng bàn tính đại sự, nhưng chủ công ta đợi mấy tháng cũng không thấy sứ thần quý quốc tiến đến, đến khi quý quốc tiến đến lại báo cho chủ công ta biết nguyên do sự tình để chủ công ta thông cảm. Sau đó chủ công ta phái sứ thần đến quý quốc thăm hỏi, các người lại bắt sứ thần ta, các người giải thích chuyện này thế nào? Về phần Đại Kim đơn phương xuất binh tấn công Liêu vì đúng lúc Liêu quốc nội loạn, là cơ hội xuất binh tốt nhất không lẽ các người không biết hay sao còn đợi chủ công ta thông báo mới ra tay? Hơn nữa còn nghe nói lúc trước các người vì Liêu quốc phát hiện ra minh ước giữa hai nước nên sợ hãi Liêu quốc trả thù nên mới không cùng tấn công.

Nghe Lý Tĩnh "kể tội", đầu Lý Kỳ toát mồ hôi, loại chuyện này bọn chúng cũng làm ra được, còn giam cầm người Kim, đúng là khốn kiếp, vậy các người còn kéo ta vào. Các người con mẹ nó quyết định tấn công thì tấn công, còn không đừng ký minh ước nhá, tốt rồi, hiện giờ cái lý ko còn ở phía chúng ta rồi, đánh lại đánh không nổi, hơn nữa hai bên đều không người, giờ còn nói cái rắm à, cả đời lão tử chưa bao giờ gặp cuộc đàm phán nào khó khăn thế này.

Sắc mặt Tống Huy Tông có chút xấu hổ hướng Vương Phủ nháy mắt.

Vương Phủ hừ nói:

- Chúng ta tạm giữ sứ thần quý quốc cũng vì gã gây ra tội thôi, gã ta đến ngay trước điện có cả bá quan văn võ chất vấn Thánh Thượng triều đình ta, nếu không trừng phạt gã thì uy nghiêm Đại Tống ta để đâu?

Tống Huy Tông gật gật đầu nói:

- Đúng vậy, trẫm cũng không muốn làm như vậy nhưng sứ thần các ngươi thật sự quá vô lễ, trẫm cũng mới chỉ cảnh cáo thôi, hơn nữa cũng không bạc đãi gã.

Vương Thứ Độ bỗng nhiên cười ha hả nói:

- Các ngươi nói vậy là có ý đùa giỡn chủ công ta sao, đổi lại là các ngươi các ngươi có chịu được không? Dù sứ thần của ta có nói gì khó nghe thì các người cũng phải lấy đại cục làm trọng, giải thích tình hình rõ ràng, sao có thể vì thế mà giam sứ thần nước ta, nếu chủ công ta cũng như các ngươi, hừ, ta căn bản không thèm đến đây.

Giọng điệu gã nói càng lúc càng quyết liệt mạnh mẽ.

Tống Huy Tông cảm thấy không thể nào chống đỡ nỗi, Thấy sứ thần Kim quốc cứng rắn, lập tức sợ hãi ngượng ngùng cười nói:

- Việc này mặc dù là hiểu lầm nhưng chúng ta có nhiều chỗ không làm không được, cũng may hiện giờ đã giải thích rõ ràng, chúng ta cũng vì không muốn tổn thương hòa khí hai nước, hay là nói chuyện chính sự trước đi.

Lý Tĩnh thấy Tống Huy Tông chịu thua nên càng thêm đắc ý nói:

- Vừa rồi tại hạ đã nói qua, chủ công tại hạ không tính đến hiềm khích lúc trước, cũng đồng ý mang Trác Châu, Dịch Châu, Đàn Châu, Thuận Châu, Kế Châu trả lại cho các người.

Vương Phủ không đợi Lý Tĩnh nói xong liền hỏi:

- Na Vân, Doanh, Bình, Loan và những nơi khác thì sao?

Lý Tĩnh nói:

- Việc này chúng ta đã sớm nói rõ, lúc trước Triệu đại phu đã mang theo bút dụ của bệ hạ đến sứ Đại Kim ta, trên đó có viết Yến Kinh thuộc thế hệ Hán cũ, Tây Kinh và những nơi khác cũng không thuộc về Yến Kinh, Doanh, Bình, Loan cũng không thuộc nhà Hán, chủ ta theo đúng quy định mà làm thôi.

Đây hết thảy đều vì Tống Huy Tông lỡ bút, nếu lúc trước ông ta không mang Yến Vân viết thành Yến Kinh thì Kim quốc cũng không có cớ không trả lại Tây Kinh - một vùng đất rộng lớn rồi.

Lý Kỳ nghe nói thế lắc đầu thầm nghĩ, chuyện lớn như thế này mà các người xem như trò đùa, ngay cả vị trí địa lý cũng không biết rõ ràng đã đi đàm phán, ôi.

Triệu Lương Tự giận dữ nói:

- Ta lần này đến đã hướng Hoàng đế quý quốc đưa quốc thư, giải thích rõ ràng cũng thấy được Tây Kinh tất cả cũng thuộc về Yến Kinh.

Tây Kinh của Liêu quốc cũng chính là Vân Châu.

Vương Phủ cũng nói:

- Đúng vậy, Vân Doanh, Bình, Loan Ti Châu là Liêu Thái Tổ Da Luật A Bảo Cơ cướp lấy của người Lưu, còn hệ thống Tây Kinh là do Liêu Thái Tông chiếm được của quân bán nước Thạch Kính Đường, về lý nên thuộc Đại Tống.

Lý Tĩnh cười nói:

- Điều này chỉ do một bên các hạ nói ra, nếu lúc trước chúng ta ký kết minh ước trên đó có viết một hệ thống Yến Kinh thì cứ theo đó mà thực hiện, sao các hạ lại thay đổi thất thường như vậy, có lẽ các ngươi không có thành ý.

Triệu Lương Tự giải thích:

- Nếu Thánh Thượng ta không có thành ý thì cớ gì phải cho ta đi sứ quốc? Ta thấy các người không có thành ý mới đúng.

Lý Tĩnh cười nói:

- Triệu đại phu không nên tức giận, chủ nhân ta phái bọn ta đến để thảo luận việc này, hơn nữa chúng ta cũng không có quyền làm chủ, chờ bọn ta đến đây để bàn luận về " vấn đề thuế phú của hệ thống Yến Kinh".

Triệu Lương Tự vừa nghe, vẻ mặt nhất thời giận dữ, hướng đến Tống Huy Tông nói:

- Hoàng thượng, việc này tuyệt đối không thể đồng ý.

Thuế phú? Có chuyện gì xảy ra thế này? Lý Kỳ nghe như lọt vào xương mù.

Lý Tĩnh khinh thường hừ một tiếng nói:

- Lúc trước chúng ta liên minh phạt Liêu vốn định lấy giang sơn Liêu quốc chia hai, nhưng hiện giờ toàn bộ Liêu quốc đều bị chủ công ta đánh chiếm, các ngươi ngay cả một Yến Kinh cũng không chiếm xong, hiện giờ còn do chủ công ta giúp các ngươi đánh chiếm, đương nhiên đại Kim quốc chúng ta phải thu thuế rồi.

Bọn này đúng quá tham đi, ngay cả thuế phú đều nộp như vậy chẳng khác nào bọn chúng xem đất nước này là thuộc địa của chúng chứ. Lý Kỳ nghe nói thế rất tức giận, đọc sách đã thấy tức rồi huống chi gặp ngoài đời, Lý Kỳ hận không thể gọi Mã Kiều tiến vào cho bọn chúng một trận, nhưng khi tỉnh táo một chút, hắn bỗng nghĩ chuyện trước đó không lâu Chủng Sư Đạo có nói với hắn về cuộc chiến Đồng Quán lần hai tiến công đến Yến Kinh đại bại mà về, hiện giờ Kim Quốc chiếm được. Quả thật quân Kim quá dũng mãnh, chỉ trong thời gian ngắn đã thắng lợi, xem ra sử sách ghi lại không sai chút nào, quả nhiên Đồng Quán được sự hỗ trợ của Kim quốc.

Triệu Lương Tự cãi lại:

- Buồn cười, từ xưa thuế phú tùy chỗ, sao có được đất mà lại phải bị thu thuế.

Tản Lư Mẫu không vui nói:

- Đất Yến chính là do quân ta đánh chiếm, thuế phú đương nhiên thuộc về nước Kim ta, nếu các ngươi không đồng ý thì không cần tiếp tục đàm phán nữa.

Vương Phủ nghe những lời này sợ vội vàng nói:

- Phàm đã là thương lượng thì cần phải thương lượng tốt, các hạ không nên nói đến những lời tổn thương hòa khí.

Lão ta nói thế khác nào đồng ý của bọn họ, rõ ràng chính là cướp bóc mà, thật sự khinh người quá đáng. Lý Kỳ không muốn nghĩ tiếp nữa, hắn tức giận đến tóc muốn dựng lên đến nỗi khí huyết không lưu thông được.

Nước yếu hơn không có tiếng nói trong ngoại giao a.

Triệu Lương Tự nghe nói xong thở dài một tiếng ảm đạm không nói gì.

Lý Tĩnh thở dài:

- Vương Tướng đại nhân, ta cũng chỉ phụng mệnh làm việc, hy vọng các ngươi có thể thông cảm.

- Vâng, ta biết chứ.

Vương Phủ gật gật đầu, lão đưa mắt nhìn Tống Huy Tông, thấy sắc mặt cực kỳ khó coi, ngồi trên ghế rồng trầm ngâm không nói, bình thường lão không dám quấy rầy Tống Huy Tông nhưng lúc này thật không còn cách nào khác, ông ta là Vua, ông ta có quyền quyết định, thật cẩn thận lão nói:

- Hoàng thượng, người nghĩ thế nào?

Tống Huy Tông thở dài định mở miệng nói, chợt nhớ đến một người từ nãy giờ vẫn chưa nói gì, hai mắt ông ta nhìn về phía Lý Kỳ, vẻ mặt ông ta buồn bực nói:

- Quan Yến Sử có ý gì không?

Lý Kỳ lúc này đang thầm mắng chửi bọn chúng, căn bản không chú ý tới.

Tống Huy Tông thấy Lý Kỳ không phản ứng gì, trầm giọng nói:

- Quan Yến Sử có ý gì không?

Triệu Lương Tự khẩn trương kéo ống tay áo của Lý Kỳ, Lý Kỳ hơi ngẩn ra vội hỏi:

- Chuyện gì?

Trong lòng Tống Huy Tông thầm giận nhưng hiện giờ không còn tâm trạng so đo chuyện này với hắn, nói:

- Ngươi đối với việc này thấy thế nào?

- Hả?

Lý Kỳ trợn hai mắt nhìn Tống Huy Tông.

Tống Huy Tông có vẻ giận nói:

- Trẫm lệnh ngươi tiến đến đàm phán, cũng không phải để ngươi đứng ngớ ra đó.

Trời, ngày hôm qua không phải tên lính kia nói thế sao? Nói hắn có quyền im lặng, Lý Kỳ thật sự rất khó xử liếc mắt nhìn Tống Huy Tông một cái ra hiệu không nói gì được không.

Tống Huy Tông hơi hơi trừng mắt ra hiệu hắn không nói cũng không được.

Chết tiệt, đưa sọt lớn tới để chui vào à, đến chùi đít cho bọn ngươi à, các ngươi thật sự vô sỉ thế sao?

Lý Kỳ gãi đầu thầm nghĩ, là ngươi bảo ta nói, nếu nói có gì sai thì đừng trách ta. Hiện giờ hắn không rõ chuyện này đầu đuôi thế nào, sau khi cân nhắc một phen hắn liếc mắt nhìn về ba vị sứ nước Kim, nhìn vẻ ngạo mạn của bọn họ thầm nghĩ dù sao với tình trạng này rồi rõ ràng vò đã mẻ lại sứt cần mạnh mẽ một chút, thua tiền nhưng không thể thua người. Đột nhiên hắn cười ha hả khiến mọi người nơi này hoảng sợ, chỉ nghe hắn cao giọng nói:

- Ta sớm nghe người Kim hung ác, không lý lẽ, không ngờ thủ đoạn lật phải trái cũng rất cao siêu, da mặt lại dày như thế, thật sự tại hạ rất mặc cảm a.

Trong lòng Vương Phủ cả kinh suýt chút nữa tim nhảy ra ngoài, tiểu tử này rốt cuộc muốn làm gì?

*****

Lời nói của Lý Kỳ không phải khiến người ta kinh ngạc mà khiến người ta sợ hãi.

Tống Huy Tông hối hận rồi, ông ta vừa rồi hy vọng Lý Kỳ có thể xoay chuyển cục diện, không ngờ Lý Kỳ vừa mở miệng đã nói thế, trực tiếp khiến cuộc đàm phán đi vào ngõ cụt. Hai mắt ông ta tức giận đến bốc hỏa căm tức nhìn Lý Kỳ nhưng hắn làm ra bộ như vô tội, như bất đắc dĩ vậy.

Vương Phủ phẫn nộ quát:

- Quan Yến Sử ngươi nói gì thế? Còn không mau lui ra.

Lý Kỳ nghe nói thế cười nói:

- Hạ quan tuân mệnh.

Nhưng hắn vừa dứt lời Lý Tĩnh liền chỉ vào Lý Kỳ môi run run nói:

- Ngươi vừa nói cái gì?

Lý Kỳ tủm tỉm cười:

- Ngươi nghe nói không rõ à, ta cần lặp lại lần nữa cho ngươi nghe kĩ không, ta nói người Kim các ngươi thô bạo ngang ngược, đổi trắng thay đen, da mặt lại dày.

Hắn cười thầm, có vẻ lời nói của hắn cũng theo vần theo điệu đấy chứ!

Vương Phủ nghe nói mồ hôi lạnh toát trầm giọng nói:

- Lý Kỳ, ngươi cũng không nhìn đây là nơi nào sao? Sao ngươi dám làm càn thế, mau xin lỗi các bị khách quý đi.

Lý Kỳ hai tay phất lên vô tội nói:

- Vương tướng, vừa rồi vị ngốc huynh kia có nói lễ nghi Đại Tống ta phiền phức đáng ghét nên nói mới nói thẳng thế, cũng vì ta tôn trọng ngốc huynh thôi.

Tản huynh? ngốc huynh? Khóe miệng Tống Huy Tông co quắp lại, không cản chuyện này lại thì cục diện không thể nào kiểm soát khiến Lý Kỳ làm làm kết cục trở nên tệ hơn.

Tản Lư Mẫu tức giận cũng bắt đầu mắng quang quác tiếng chim của gã.

Lý Kỳ nghe không hiểu nên mặc kệ gã nói.

Vương Thứ Độ cũng chỉ vào đám người Vương Phủ hét lên:

- Được, được xem ra các ngươi không có thành ý đàm phán cùng chúng ta, sau khi ta trở về nhất định bẩm báo, các ngươi chờ xem.

Chà, kiêu ngạo thế như vậy Lý Kỳ hừ nói:

- Chúng ta không có thành ý ư, các ngươi mới không có thành ý, trong mười câu có chín câu chửi chó má rồi, câu còn lại nói chó má cũng không bằng. Các ngươi ngàn dặm xa xôi đến Đại Tống, lại đến Đại Tống ta tạt nước bẩn, rốt cuộc là ai không có thành ý chứ.

Vương Phủ thấy đám người Lý Tĩnh giận dữ linh hồn như thoát khỏi thân xác, còn Tống Huy Tông thì làm như không thấy, lão ta thầm nghĩ có phải Hoàng thượng khiến Lý Kỳ nói thế, lão ta còn làm gì được, đơn giản quyền chủ đạo giao lại cho Lý Kỳ.

Lý Tĩnh chỉ vào Lý Kỳ cả giận nói:

- Tốt lắm, hôm nay ngươi không nói rõ nguyên cớ ta không để yên cho các ngươi.

- Nói thì nói, đừng đe dọa người khác chứ!

Lý Kỳ tức giận trợn mắt liếc gã ta một cái lại nói:

- Nếu Lý sứ thần có thành ý thỉnh giáo ta, ta đây sẽ nói cho các ngươi.

- Được được được, ngươi nói xem.

Lý Tĩnh nói xong hướng Tống Huy Tông ôm quyền nói:

- Bệ hạ, nếu vị Quan Yến Sử này nói bậy, phá hỏng thanh danh bệ hạ, người nhất định phải trị tội hắn, không thể nuông chiều.

Tống Huy Tông ừ một tiếng đang định nói tiếp Lý Kỳ lại giành nói:

- Buồn cười, Hoàng thượng làm việc thế nào cũng không cần các ngươi soi mói như thế. Cho dù Hoàng thượng có trị tội ta, cũng là chuyện nước ta can hệ gì đến các ngươi.

Nói xong hắn cũng không để Lý Tĩnh có cơ hội cãi lại, tay chỉ ra nói:

- Nghe cho kỹ đừng nói ta dùng Hán ngữ ức hiếp các ngươi, đầu tiên ngươi nói chúng ta không liên minh, ta thấy đây đúng là một câu chuyện cười quá lớn, có câu muốn bài trừ giặc ngoại bang trước tiên phải trong nước phải yên ổn, nhà mình bị cháy ai còn có tâm trạng đi giúp nhà người khác, Hoàng thượng là người đứng đầu một nước, trước tiên phải cứu con dân nước mình, trong lúc dầu sôi lửa bỏng lại đi cứu bách tính Liêu quốc các người thấy có ổn không?

Lý Tĩnh hừ nói:

- Cho dù là như thế các người cũng có thể phái người báo cho chủ công ta một tiếng.

- Sự tình diễn ra đột ngột ai nào muốn, lúc ấy đầu óc Hoàng thượng cũng choáng váng, trong lúc nhất thời có thể quên, chuyện gì cũng có nguyên do của nó. Hơn nữa lúc ấy khắp nơi đều lo sợ, giao thông ùn tắc, đưa tin cũng không dễ dàng, các ngươi cũng phải hiểu mới phải.

- Ngươi giải thích xem sao các ngươi giam giữ sứ thần nước ta?

- Giải thích cái gì? Giam giữ là tốt rồi.

Lý Kỳ hừ lạnh một tiếng nói:

- Đại Tống ta bị đại nạn, các ngươi là đồng minh của Đại Tống không phái người đến an ủi thì thôi còn phái người đến hỏi tội, ném đá thêm vào, làm thế quả thật không ai không giận chứ. Ta còn muốn hỏi các ngươi xem thật sự vì sao các ngươi kết đồng minh với chúng ta mà vẫn kết thù kết oán, các người làm như vậy với đồng minh sao? Chưa nói đến điều mấu chốt với tình huống lúc đó chuyện đại sự trước hết là bình định phản loạn phía Nam, chiến sĩ Đại Tống ai cũng có cha mẹ, anh em, trong lúc chiến tranh loạn lạc, các ngươi nói xem họ có để ý đến người thân không? Xuất binh phạt Liêu, cuộc chiến này có thể đánh sao? Các ngươi nói thế là quá vô lý không phải sao? Muốn ta nói nha, sứ thần trước kia nên phải nhốt vào thiên lao.

Nói đến đây Lý Kỳ vung tay tiếp:

- Bất quá Hoàng thượng đại nhân không trách tiểu nhân, không tính toán với người bọn người các ngươi, lấy nhân nghĩa làm đầu, vì tuân thủ minh ước nên khi bình loạn được phía Nam dù binh lính mỏi mệt lập tức phái binh Bắc phạt, tiến qua Hoàng Hà cùng đại quân ngươi hô ứng, hai mặt giáp công như thế đã hết lòng tuân thủ minh ước đồng minh, các ngươi không thấy sao mà các ngươi vẫn nói chúng ta không liên minh, những lời nói đó chẳng khác nào đâm vào xương cốt chúng ta. Ngô hoàng nhân nghĩa vô song nhưng trong mắt các ngươi vẫn không tuân thủ minh ước, thế các ngươi muốn chúng ta giữ chữ tín thế nào? Chẳng lẽ giúp đánh Liêu quốc mới giữ chữ tín sao?

Lời lẽ Lý Kỳ sắc bén, đám người Lý Tĩnh nghe choáng váng.

Ánh mắt Vương Phủ sáng ngời, vội đứng ra nói:

- Không sai, không sai, Quan Yến Sử nói rất đúng, lúc trước đại quân ta Nam chinh Bắc phạt không dừng lại, tình nguyện mạo hiểm cũng không thất ước, các ngươi cũng đừng tin bọn người châm ngòi ly gián mới phải.

Kỳ thật đây chỉ là việc trùng hợp mà thôi, lúc trước Tống Huy Tông thực sự bị hai bên thao túng vừa sợ Liêu vừa lại muốn liên minh với nước Kim, sau đó thấy Kim đánh hạ Liêu liền sợ Kim lại cướp đi Yến Kinh nên khẩn trương xuất binh nghĩ chiếm được lợi ích, đúng lúc ấy Đồng Quán bình định Phương Lạp đang lo không có việc gì làm vì thế vội chạy đến Liêu tranh công, Vương Phủ trong nửa tháng thu phục đương nhiên vơ vét hết mồ hôi nước mắt của dân.

Lý Tĩnh khoát tay áo nói:

- Việc này chỉ là lời lẽ một bên sao có thể tin được.

Lý Kỳ cười nói:

- Chuyện đại sự như thế chúng ta có thể giả bộ được sao? Mấy ngàn vạn dân chúng phía sau ngươi có thể tùy tiện tìm tới hỏi cũng biết, chẳng lẽ chúng ta lấy loạn thần tặc tử lừa các ngươi sao, thật là.... Các ngươi phải động não chút đi chứ, nói chúng ta không liên minh vậy các ngươi có chứng cứ gì không.

- Việc này....

Lý Tĩnh nhướng mày không biết phản bác thế nào, nếu gã có chứng cứ đã lấy ra từ sớm rồi, hiện giờ những tin tức truyền đi với sau này cũng không giống nhau, hơn nữa lúc ấy trung gian giữa Đại Tống và Kim quốc còn có Liêu quốc, căn bản không biết đối phương muốn làm gì, bọn họ thấy Đại Tống chậm chạp chưa xuất binh nên mới nghĩ đến Đại Tống không tuân thủ minh ước, đúng dịp Phương Lạp tạo phản khiến Đại Tống có được lý do thích hợp.

Vương Thứ Độ đứng ra nói:

- Việc này thời gian trôi qua mọi thứ cũng đã thay đổi, hiện giờ lấy ra nói đúng sai thì cũng không công bằng, lần này chúng ta tiến đến đàm phán một chuyện đất đai, Quan Yến Sử ngươi đừng để ý đến lời nói của Tả Nhi.

- Tốt lắm, chúng ta nói chuyện Yến địa đi.

Lý Kỳ gật gật đầu lại nói:

- Theo ta, ta không cho rằng trên minh ước Hoàng thượng viết Yến Kinh là sai lầm, mà ta thấy việc đó hết sức đúng đắn.

Vương Thứ Độ cười nói:

- Ta cũng đâu có nói việc đó là sai, hơn nữa chủ ta cũng nguyện ý đúng hẹn trả lại Yến Kinh của thế hệ Hán cũ.

Lý Kỳ hừ nói:

- Đúng hẹn? Các ngươi chỉ trả lại một phần lãnh thổ Tây Kinh, Bình, Doanh, Loan và những nơi khác thì không chịu trả, như vậy mà đúng gì? Kính xin chỉ giáo.

Vương Thứ Độ hừ lạnh nói:

- Minh ước có viết rõ ràng chính Yến Kinh, so hiện giờ chỉ muốn trả lại Tây Kinh và những nơi khác chứ?

Lý Kỳ cười nói:

- Ta hỏi các ngươi, minh ước chúng ta viết "trả lại" đúng không?

- Không sai.

- Đúng rồi, điều này chứng minh vùng đất này vốn thuộc của chúng ta, chúng ta chỉ thu phục lại địa phương mình từng có, sao có thể nói là sai?

- Đúng thì thế nào?

- Ngươi đừng vội, ta hỏi ngươi, mười sáu Châu Yến Vân phân chia ra, nói về địa danh này, chủ thượng các ngươi lại căn cứ theo chính sách của Liêu quốc lúc trước mà nhận diện sao?

Vương Thứ Độ ngẩn ra, trong lòng cảnh giác.

Lý Kỳ vội nói:

- Ngươi đừng nói không phải, trước khi chủ thượng các ngươi chưa cùng chúng ta kết mình, Khả năng Yến Vân ở nơi nào cũng không biết.

Lúc trước A Cốt Đả chỉ đến một vạch một đường vạch từ núi ra, nào ngờ nhiều như thế.

Vương Thứ Độ gật đầu nói:

- Không lẽ có gì sai sao?

- Thực sự sai lầm rất lớn.

Lý Kỳ cười ha hả nói:

- Đầu tiên ta muốn nói rõ một chút từ khi đại Tống chúng ta dựng nước đến nay, chưa từng thừa nhận mười sáu Châu Yến Vân thuộc Liêu quốc, huống chi địa khu này tồn tại nhiều tranh luận, hành vi của Liêu quốc ở địa khu Yến Vân chúng ta cũng không thừa nhận, bao gồm cả địa khu Yến Vân, các địa phương tên Tây Kinh gì đấy chúng ta cũng không thừa nhận, chúng ta vẫn sử dụng vùng đất này đúng với mệnh danh của người Hán. Nói về nghi thức thì địa danh có thể tùy tiện nói nhưng trong trường hợp chính thức sử dụng chúng ta vẫn phải căn cứ theo tên gọi của người Hán cũ. Ở nước chúng ta người Hán trước kia sử dụng thế nào đều có ghi lại trong sử sách, Yến Kinh trước kia bao gồm cả Vân Châu và những nơi khác, mặc khác Bình, Loan và những nơi khác cũng thuộc đất người Hán, điều này chúng ta có thể cung cấp sử sách để chứng minh, Hoàng thượng chúng ta cũng vì căn cứ theo sử sách của Đại Tống mới ghi như thế, thế thì có gì sai? Ấy thế mà các ngươi cầm sách của Liêu quốc đến chứng minh đất đai của Đại Tống ta như thế có buồn cười quá không?

- Như vậy cũng tốt hơn so với chúng ta bắt trộm con trai các ngươi đi rồi sửa tên là Vượng Tài, sau đó đứa nhỏ này lại bị một người khác ôm đi, gã nói con ngươi không gọi là Vượng Tài, đây cũng không phải con của ngươi, chẳng lẽ ngươi đi báo quan, ngươi cũng nói đứa nhỏ này tên Vượng Tài sao? Nếu các ngươi tuân thủ minh ước thì nên mang Vân, Bình, Doanh, Loan trả lại cho chúng ta.

Tống Huy Tông nghe nói thế hai mắt đẫm lệ, thấy bản thân không có sai lầm liền mừng rỡ nói:

- Đúng thế, đúng thế, ái khanh nói đúng lời ta, ý trẫm chính thế, chỉ do các ngươi không hiểu thôi.

Triệu Lương Tự cũng nói:

- Lần này đến đây đã giải thích rõ ràng các ngươi còn việc cớ gì không?

Lý Tĩnh nghe những lời nói này đầu toát cả mồ hôi, tuy gã không biết lời của Lý Kỳ là thật hay giả nhưng Liêu quốc xây dựng không bao lâu, Kim quốc thì không cần phải nói, trên sử sách đều có ghi lại, ai có thể so sánh với Hán tộc Trung Nguyên, thị phi đen trắng không được đầy đủ, hung hăng liếc nhìn Lý Kỳ nói:

- Việc này ta đã nói qua, ta thật sự không thể nào làm chủ được, chúng ta đợi đến khi nào đàm luận xong về thuế phú Yến Kinh.

Hai tay Lý Kỳ phất lên nói:

- Việc này lại càng không có đạo lý.

Tản Lư Mẫu cả giận nói:

- Cái gì mà sai lầm chứ, Liêu quốc đều do Đại Kim ta đánh hạ, ngươi có biết binh lính Đại Kim ta mất bao nhiêu máu mới giành thắng lợi không? Nếu theo lời các người khi về chúng ta nên đối mặ thế nào với triệu binh lính chứ. Hừ, các người nam triều các ngươi chỉ nói văn hoa qua loa mà thôi.

Triệu? Đối với hắn chỉ cần vượt qua trăm ngàn đều là vấn đề, Lý Kỳ hừ lạnh nói:

- Binh lính Đại Tống chúng ta máu chảy không ítso với các ngươi, nhưng hết thẩy mọi chuyện đều do người Kim quốc các ngươi.

Hắn nói thêm tay chỉ về hướng Tản Lư Mẫu, giọng nói đầy uy lực, rất đáng tin.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1753)


<