Vay nóng Tima

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0391

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0391: Đi thăm học viện
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

Đêm đó, sau khi Cao Cầu ra khỏi Cung thì đi thẳng tới Túy Tiên Cư, từ vẻ mặt hớn hở của ông ta, không khó để nhận ra chuyến đi này ông ta chắc chắn thu hoạch được rất nhiều. Quả nhiên, Lý Kỳ từ miệng của Cao Cầu là biết được, đồ hộp của hắn khiến cho Hoàng Thượng vui mừng vô cùng, cũng khiến cho nhiều đại thần đều cảm thấy khó tin, Hoàng Thượng cũng tỏ vẻ nguyện ý sử dụng đồ hộp này trong việc quân, đương nhiên, điều này còn liên quan đến nhiều phương diện khác, cho nên vẫn phải thương lượng cụ thể lại một chút, mặt khác, Tống Huy Tông cũng rất thích đồ hộp này, và để cho hắn vài ngày nữa vào cung.

Điều đáng tiếc duy nhất là, Cao Cầu vốn dĩ muốn nhân dịp Tống Huy Tông cao hứng, thăng chức cho Lý Kỳ làm Mã soái, Tống Huy Tông cũng hơi đồng ý rồi, nhưng lại bị Vương Phủ đánh lén, nói hiện giờ tất cả đều chỉ là lời nói một phía từ Lý Kỳ, suy cho cùng đồ hộp này có thật sự đúng như lời nói của Lý Kỳ hay không thì chưa thể nào mà biết được, cho nên y đề nghị chứng thực điểm này thì mới tiếp tục luận công ban thưởng lần nữa.

Nhưng để chứng thực điểm này, cần tốn không ít thời gian đấy, sợ rằng chí ít cũng phải đợi bảy tám tháng, khoảng thời gian lâu như vậy, biến số hẳn phải nhiều lắm, hiện giờ thời buổi rối ren, chỉ trời mới biết ở giữa sẽ xảy ra chuyện gì.

Kỳ thật Lý Kỳ hiện nay chẳng để ý tới điểm này, bởi vì Hồ Du căn bản bỏ mặc việc huấn luyện Long Vệ quân, gã chỉ đặt tất cả lòng dạ vào việc vơ vét của cải và nịnh bợ các cấp trên, hiện giờ toàn bộ Long Vệ quân đều một tay Lý Kỳ nắm giữ, như vậy thôi là đủ rồi, hơn nữa còn thiếu rất nhiều việc lộn xộn, chỉ cần Tống Huy Tông thừa nhận đồ hộp này là được rồi.

Không chỉ có như thế, Lý Kỳ còn nhận ra một điều bất mãn trong lời nói của Cao Cầu đối với Vương Phủ, đây có thể là một dấu hiệu tốt đây, chí ít có thêm một tên đồng bọn ném đá xuống giếng.

Thật ra Vương Phủ trước kia dường như không hề nhúng tay vào việc của Tam Nha. Thế nhưng sau khi Lý Kỳ nhậm chức, hễ có liên quan tới Lý Kỳ, y đều phải chọc gậy bánh xe, Cao Cầu ở bề ngoài không nói, nhưng trong lòng chắc chắn khó chịu, lúc đầu Thái Tổ thiết lập Tam Ti, Tam Nha là muốn cân bằng thực lực của Tể Tướng, Vương Phủ làm như vậy, chắc chắn là vượt quá ranh giới rồi, chẳng qua y hiện giờ quyền lực nghiêng nước, Cao Cầu cũng không muốn vì việc nhỏ này mà xảy ra xung đột với y, vì vậy vẫn nhẫn nhịn, thế nhưng giữa hai người đã sinh ra ngăn cách.

....... .

Thái Sư Học Phủ bằng sự nỗ lực của Điền thợ mộc và một nhóm công nhân liên quan cuối cùng đã hoàn thành xây dựng, ngày khai giảng đã định vào đầu tháng sau. Lý Kỳ trong giai đoạn đầu đã phát thông báo tới các thầy giáo khác, mời bọn họ cùng đi thăm học phủ Thái Sư, làm quen với môi trường hoàn cảnh.

Vào sáng sớm hôm nay, trước cửa chính của học phủ Thái Sư đông nghịt một đám. Liếc nhìn qua, toàn bộ đều là thư sinh, túm năm tụm ba vây tại một chỗ, xì xào bàn tán, nhưng điều mà bọn họ bàn luận tới không phải là học phủ Thái Sư, mà là chủ nhân trước kia của chỗ ở này - Triệu Đĩnh Chi.

Dù sao lúc đầu sự kiện của đảng Nguyên Hữu khá ồn ào xôn xao, mọi người đều biết, vẫn còn có Thái Kinh người đứng đầu thời đó, một lần đánh đuổi tất cả đối thủ ra khỏi kinh thành, trở tay là mây lật tay là mưa như nào, đùa giỡn mọi người trong tay ra sao. Đây đều là chủ đề mà những thư sinh này bàn tán say sưa và yêu thích nhất, dù sao bọn họ nằm mơ cũng đều muốn làm quan, cho nên khá là chú ý về phương diện này.

Lúc này, hai chiếc xe ngựa một trước một sau chậm rãi tiến về phía này, mọi người thấy đây là xe ngựa của Bạch Nương Tử và Lý Kỳ. Tất cả đều ngậm miệng lại. Ngay tức khắc lặng ngắt như tờ.

Lý Kỳ và Điền thợ mộc xuống ngựa đầu tiên, Phong Nghi Nô, Bạch Thiển Dạ, Quý Hồng Nô đi xuống từ một chiếc xe ngựa theo sau, cùng thi lễ với mọi người, sau đó đứng ở một bên. Lý Kỳ đi tới nói:

- Đến cùng nhau đi nhé.

Trần Đông khá trách nhiệm, bắt đầu là đã điểm nhân số rồi, nói:

- Ngoại trừ Trương Đại học sĩ ra, những người còn lại đều tới đông đủ rồi.

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Vậy thì đợi một lát rồi đi vào đi. Dù sao Thái Sư cũng chưa đến.

Lão Đại đấy, dĩ nhiện có được đặc quyên. Mọi người tỏ vẻ vô cùng thông hiểu. Hứa Tiên bỗng nhiên chỉ vào câu đối hai bên cửa bị vải đỏ che khuất, tò mò nói:

- Phó viện trưởng, phía dưới vải đỏ viết cái gì vậy?

Lý Kỳ cười nói:

- Đợi vào ngày khai giảng các ngươi sẽ biết.

Ngừng lại một lát, hắn lại hỏi:

- Đúng rồi, bài văn ta để các ngươi chọn lựa có đem tới chưa vậy?

- Đem đến rồi.

Mọi người sôi nổi lấy ra bài văn đã tự chọn đưa cho Lý Kỳ, bọn họ cho rằng Lý Kỳ sẽ đưa ra lời bình ngay tại chỗ, chưa từng nghĩ rằng Lý Kỳ nhận lấy, một cái liếc nhìn cũng không thèm mà ném luôn vào trong xe ngựa, việc này đương nhiên giao cho Bạch Thiển Dạ đi làm, muốn nói văn chương, hắn thật sự gà mờ không hiểu gì cả, thỉnh thoảng mượn được thơ từ của Bá Hổ Huynh để làm ra vẻ, cũng đã rất miễn cưỡng rồi, yêu cầu hắn đi thẩm tra, vậy đơn giản chính là dạy hư học sinh rồi, từ điểm này ít nhất hắn vẫn hiểu đấy.

Một lát sau, Thái Kinh cuối cùng cũng đã tới, hôm nay lão hóa này khá chút trọng cách ăn mặc, không còn mặc trang phục hoa lệ nữa mà là bộ trang phục nho gia, thật sự là toát lên phong cách cổ giả. Nói thế nào thì gian trá vẫn là gian trá, nhưng chẳng ai có thể phủ nhận tài hoa của Thái Kinh, đặc biệt là thư pháp, cả Đại Tống cũng không tìm ra được mấy người giỏi hơn Thái Kinh, đây cũng là một nguyên nhân chủ yểu mà Tống Huy Tông coi lão là tri kỷ.

- Thảo dân ra mắt Thái Sư.

- Ai da, hôm nay những lễ tiết rườm rà bỏ qua đi.

Thái Kinh nâng tay lên, nói.

Lão vừa dứt lời, chợt nghe thấy phía bên trái có người hô:

- Đợi, đợi chút.

Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn, từ xa xa thấy Trương Trạch Đoan đang chạy về phía này.

Thái Kinh ngay tức khắc cười ha hả rồi nói:

- Không ngờ lão phu vẫn không phải là người trễ nhất.

Việc này cũng phải so sánh ư? Ngươi thắng rồi. Lý Kỳ trợn trừng mắt, là một động tác ra hiệu với Điền thợ mộc, Điền thợ mộc lập tức tiến lên mở cổng ra. Lúc này, Trương Trạch Đoan chạy tới trước mặt mọi người, thở hồng hộc nói:

- Thật sự có lỗi đã để các vị đợi lâu rồi.

Thái Kinh biết rằng chắc chắn tối qua y đã mải vẽ quên cả ngủ rồi. Khoát tay rồi nói:

- Không sao, lão phu cũng vừa mới đến.

Lý Kỳ chìa tay ra, nói:

- Thái Sư, các vị, mời vào trong.

Thái Kinh gật đầu rồi giơ tay lên nói:

- Xin mời các vị cùng lão phu tham quan một vòng học phủ Thái Sư này.

- Được.

Mọi người chắp tay thi lễ nói, trong lòng rất háo hức, đây chính là nơi mà bọn họ phải làm việc trong tương lai.

Thái Kinh và Lý Kỳ dẫn các các giáo sư có liên can vào bên trong, chỉ thấy một khối đất trống nay đã sửa hoàn toàn thay đổi, một con đường đá phiến rộng hai thước nối thẳng tới một ngôi nhà lớn, ở hai bên trái phải là hai sân đá cầu nho nhỏ. Xung quanh còn dựng lên những dụng cụ tập thể hình như xà kép, xà đơn.

Thái Kinh chỉ về phía mấy chiếc xà kia, nói:

- Lý Kỳ, những thứ kia dùng làm gì?

Lý Kỳ đáp:

- Những thứ kia dùng cho học sinh tập thể dục, dẫu sao sức khỏe mới là tiền đề của học tập phải không.

- Đúng vậy, thân thể mới là cái quan trọng nhất, về điểm này lão phu hiểu rất rõ đấy.

Thái Kinh gật đầu, dọc theo con đường đá phiến đi về phía trước, mọi người cùng nhau đi theo sau. Đi tới trước một ngôi nhà lớn, chỉ thấy một bức hoành treo trên xà nhà, trên đó viết một số chứ lớn:

- Lớp dạy học tổng hợp.

Đây cũng chính là tiền sảnh lúc ban đầu được cải tạo thành.

Lý Kỳ giải thích cho mọi người rằng:

- Lớp dạy học tổng hợp này phân làm hai căn. Một căn phía sau, dùng để dạy học ở giai đoạn đầu.

- Có ý nghĩa đấy.

Thái Kinh cất bước tiến vào, căn phòng khách rộng lớn kia sớm đã biến mất không còn gì nữa, vừa bước vào cửa chính chính là một lối đi nhỏ, toản bộ tiền sảnh đã bị tấm ván gỗ ngăn cách thành bốn gian phòng học, mỗi gian ước chừng có thể chứa hai mươi ba mươi người, thế nhưng trong phòng học xếp đặt một hàng bàn ghế dài ngăn nắp, mội chiếc bàn có thể ngồi bốn người, phía trước đặt một tấm bục giảng. Mặt trên ở trước và sau treo một tấm bảng đen, trên bảng còn viết mấy chứ lớn:

- Học tập phải thật tốt. Luôn hướng về phía trước.

Lý Kỳ cảm thấy mình như một người thanh niên của thế kỷ 21 vậy, đến một ngôi trường mới khởi đầu của thời cổ đại này, không viết mấy chữ này lên thì lại có lỗi với sự giáo dục của đảng rồi. Mặt khác, vách tường còn treo bảy tám chiếc đèn tường, từ nơi này cũng không khó nhìn ra, Lý Kỳ sẽ thực hiện chế độ tự học buổi tối ở học phủ Thái Sư. Tuy rằng phòng học này hơi đơn sơ một chút, nhưng mọi thứ đủ cả. Đối với những học trò kia mà nói, thật sự không thể tốt hơn được nữa rồi.

Mọi người đều là lần đầu tiên nhìn thấy phòng học đặc biệt như vậy, đồng loạt tất cả cùng thảo luận với nhau, có những người can đảm vẫn chạy vào bên trong, đứng ở trên bục giảng trải nghiệm một lần làm thầy giáo, Lý Kỳ cũng chẳng ngăn cản bọn họ, để mặc họ đi.

Mọi người đi dạo một vòng. Sau đó trực tiếp đi ra ngoài cửa, giữa hai tòa lầu dạy học tổng hợp được ngăn cách một khoảng đất trống rộng, nơi này trước kia còn còn đặt những hòn non bộ, bồn hoa, song tất cả bị Lý Kỳ đem bán hết, sung vào công quỹ rồi. Con đường đá cuội trải dài ở trung gian, hai bên là hai sân cầu lồng, Lý Kỳ vốn dĩ muốn làm ở trong phòng. Thế nhưng do Thái Kinh thúc giục gấp quá, cho nên chỉ có thể đợi xây từ từ về sau thôi.

Lầu dạy học tổng hợp thứ hai tổng cộng phân làm hai tầng. Tầng một cũng có bốn phòng học, còn tầng hai ngoài hai phòng học ra, còn có bốn phòng làm việc dành cho thầy giáo, mỗi gian có bốn thầy dạy. Mỗi gian phòng làm việc đều bày mấy chiếc bàn và ghế bành, trên mỗi chiếc bàn đều đặt một tấm thẻ gỗ, trên mặt thể đều viết lên họ tên của những người thầy kia.

Điều này làm cho nhóm thư sinh càng thêm hưng phấn, nhìn từng chiếc bàn làm việc kia thì dường như đã nhìn thấy sau khi tan học, mọi người tụ họp với nhau, nói chuyện trên trời dưới đất, bàn chuyện đại sự đất nước, học tập lẫn nhau, điều quan trong nhất là, còn được lĩnh tiền lương, đây là một việc có ý nghĩa biết bao. Ngay đến cả Trần Đông từ trước đến này đều lộ vẻ cảm động, trong trí nhớ đều là sự khát khao mãnh liệt về tương lai của học phủ Thái Sư này. Mọi người bắt đầu trở về mỗi gian phòng làm việc như con thoi, tìm vị trí của mình, thỉnh thoảng có một hai tiếng kêu hét lên chứa đựng niềm vui mừng từ trong phòng truyền tới. Rất nhanh, một bộ phận giáo viên đã tìm thấy được vị trí của mình, thế nhưng vẫn còn một vài người chưa tìm được, trong lòng đều lo lắng, gần như bật đến trước mặt Lý Kỳ, nhao nhao hỏi xem phòng làm việc của mình ở đâu.

Lý Kỳ cười nói:

- Các vị đừng nóng vội, phòng làm việc của các vị ở trong Tứ Đại Viện đấy.

Thái Kinh tò mò nói:

- Tứ Đại Viện là gì vậy?

Lý Kỳ cười nói:

- Là như này, tôi đem bốn viện nguyên bản ở phủ đệ sửa thành Viện Văn Nghệ, Viện Khoa Học, Viện Kĩ Thuật, Viện Thể Dục. Theo tên đặt như vậy, Viện Văn Nghệ chính là nơi dạy văn học và nghệ thuật, trong đó bao gồm cầm kỳ thi họa.... . Viện Khoa Học thì dạy các phương diện như y học, toán học, kiến trúc, thiên văn địa lý. Mà Viện Kỹ Thuật thì huấn luyện những nhân tài như đầu bếp, bán dạo, thợ rượu, thợ mộc. Còn về Viện Thể Dục, tin rằng các vị không cần ta phải nhiều lời rồi.

Mọi người sau khi nghe xong đều bàn tán sôi nổi. Học phủ Thái Sư này có thể coi là cái gì cũng có nha.

Thái Kinh nghe rất vui vẻ, ngẫm nghĩ chờ đợi sau khi từng đám học trò này tốt nghiệp, chẳng nghi ngờ sẽ trở thành hậu thuẫn vững chắc của Thái hia, có bọn họ là có thể khống chế được hướng phát triển của dư luận, lực lượng này chính là yêu cầu bức thiết nhất của lão hiện nay.

Chỉ có điều lão không biết, trong lòng Lý Kỳ và ý nghĩ của lão khá gần giống nhau, chẳng qua điều mà Lý Kỳ nghĩ là Lý gia mà thôi

*****

Sau khi tham quan lầu dạy học tổng hợp, mọi người tiếp tục đi cùng Lý Kỳ tới Tứ Đại Chuyên Nghiệp Viện, đem so sánh với lầu dạy học tổng hợp thì lớp học trong Tứ Đại Viện mang tính mục tiêu rất lớn, trong Viện Văn Nghệ có phòng dạy đàn, phòng vẽ tranh v.. v..., trong Viện Khoa Học có phòng mô hình mẫu, phòng phát thuốc, phòng thí nghiệm v.. v.... Viện Kĩ Thuật có phòng bếp, phòng thợ mộc v.. v... Còn với Viện Thể Thao do có dự án ít hơn, cho nên cũng chưa có địa điểm nào đặc biệt. Kỳ thật Viện Thể Thao này chỉ mượn danh nghĩa thôi. Mục đích thật sự của Lý Kỳ là muốn mở Học Viện Quân Sự ở đây, học đá cầu thì ra bãi tập là được rồi.

Thế nhưng, Tứ Đại Viện này làm các nhân sĩ chuyên nghiệp như Phong Nghi Nô, Trương Trạch Đoan trở nên phấn chấn, dường như đã tìm ra được một mảnh tiểu thiên địa thuộc về mình, đặc biệt là Trương Trạch Đoan kia, đối với phòng vẽ tranh phác họa mà Lý Kỳ chuyên tâm tạo nên thì tương đối vừa lòng, miệng cười tủm tỉm tay khẽ xoa từng chiếc giá vẽ, tay ngứa vô cùng, nếu như có bút và giấy, đoán chưng y ngày hôm nay sẽ không ra ngoài rồi. Sau khi ra khỏi phòng vẽ, Trương Trạch Đoan đã nhảy tới trước mặt Lý Kỳ cười nịnh một cái, ngọt ngào nói với Lý Kỳ rằng y muốn mua một chiếc giá vẽ.

Lý Kỳ nào có thể lấy tiền của hắn, trả lời một cách rất sảng khoái, nói sẽ cho người tặng y một chiếc giá vẽ.

Phải nói rằng, phủ đệ của tể tướng này thật sự quá lớn, mọi người mất gần một giờ mới tham quan hết được Tứ Đại Viện. Thế nhưng mọi người vẫn như chưa thỏa mãn, Thái Kinh vuốt vuốt chòm râu, cười nói:

- Lý Kỳ, chúng ta hiện giờ nên đi đâu?

Lý Kỳ chần chứ một lát, nói:

- Vậy đi thư viện đi. Ồ, thư viện là nơi dùng để cất trữ sách, bình thường khi mà thầy giáo và các học trò không có việc gì có thể tới thư viện mượn đọc. Thế nhưng hiện giờ bên trong đó số lượng sách không nhiều, đại đa số đều là sách ta mua từ hiệu sách về, trong đó bao gồm cả những sách được viết bởi các đại học sĩ Đại Tống, chẳng hạn như "Tự trị thông giám", "Vương lâm xuyên tập", còn có " Thảo đường thi đề ký" của Thái Sư và "Tam quốc diễn nghĩa" của tại hạ, nhưng chỉ có một quyển, ngoài ra còn có nhưng cái tên như "Tam quốc chí", "sử ký", Khổng Tử tả thực..."xuân thu", "luận ngữ" v.. v...

Những thư sinh kia sau khi lắng nghe, hai mắt tỏa sáng, luôn miệng nói đây là một thư viện tốt.

Thái Kinh nghe thấy trong đó có sách của mình, hưng phấn cười ha hả nói:

- Vậy thì tới đó đi.

Mọi người dưới sự hướng dẫn của Lý Kỳ ào ào kéo tới thư viện, khi đi ngang qua một ngôi Tiểu Biệt Viện, Thái Kinh bỗng nhiên ngừng lại, quay sang nhìn về phía Tiểu Biệt Viện ở bên trái, từ con đường lát đá phiến tiến vào, còn có thể thấy được bàn đu dây treo dưới gốc cây hòe đung đưa theo gió. Từ lúc Thái Kinh nhận được Phủ Đệ cho tới nay, chiếc bàn đu dây nó đã có rồi. Bởi vậy có thể thấy được, Biệt Viện này cũng không có sửa đổi gì. Điều này cũng thu hút được sự tò mò của lão, chỉ tay về phía Lý Kỳ hỏi:

- Lý Kỳ, ngôi Biệt Viện kia dùng để làm gì vậy?

Lý Kỳ ngơ ngác, từ hướng lão chỉ nhìn theo, trong mắt hiện lên một màu tưởng niệm, thầm than một tiếng, cũng không biết Thanh Chiếu tỷ tỷ về tới nhà an toàn chưa.

- Lý Kỳ, Lý Kỳ.

Thái Kinh thấy Lý Kỳ bỗng nhiên trầm tĩnh không nói liền gọi hai tiếng.

Lý Kỳ giật mình, vội cười nói:

- Thái Sư, ngôi Biệt Viện này là nơi để Bạch nương tử bọn họ nghỉ ngơi đấy.

Kỳ thật đây chỉ là cái cớ của hắn mà thôi, Tiểu Biệt Viện này chính là nơi ở trước đây của Lý Thanh Chiếu, hắn không hề phá bỏ, tất cả mọi thứ bên trong vẫn mang hình dáng như xưa, hắn nghĩ ngộ nhỡ Lý Thanh Chiếu tới học viện dạy học thì vẫn có thể ở đó. Còn về Bạch Thiển Dạ bọn họ, hắn đã có sắp xếp một nơi khác để các nàng ấy nghỉ ngơi rồi.

Ba cô gái Bạch Thiển Dạ ngơ ngác nhìn nhau, không hẹn cùng đồng loạt đưa mắt nhìn vào trong Biệt Viện, trong ánh mắt âm thầm mang theo tia tưởng niệm mờ nhạt.

Dù sao thời đại này chú trọng nam nữ có khác biệt. Bạch Thiển Dạ các nàng không thể nào ở cùng nhau với đám Trần Đông được. Thái Kinh tỏ vẻ hiểu biết rồi gật đầu, không không đề xuất đi xem nữa, chỉ giơ tay lên nói:

- Đi thôi.

Lý Kỳ lại liếc nhìn Biệt Viện một cái, than nhẹ một tiếng rồi dẫn mọi người tiến về phía trước.

Đi được một lát, mọi người đi tới trước một công trình kiến trục cao hai tầng, Lý Kỳ theo lời Thái Dũng biết được, tòa nhà lầu này vốn dĩ là nơi dự trữ tranh cổ kim thạch của Triệu Minh Thành, cho nên Lý Kỳ rõ ràng đã cải tạo nó thành thư viện.

Vừa bước vào cửa, hút ngay ánh nhìn chính là một chữ " Tĩnh" to như vậy, khiến cho mọi người ngơ ngẩn cả ra, tự ý thức trật tự lại, tay chân trở nên nhẹ nhàng.

Ừ. Tố chất của ngươi đọc sách phải cao một chút, không là uổng phí mực nước này đó, nếu như đám cầm thú Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu kia tới đây, chữ này xem chừng đến một chút hiệu quả cũng không có, nói không chừng còn có thể gây nên hiệu quả ngược. Lý Kỳ hài lòng gật đầu.

Từng chiếc giá sách sắp xếp thẳng đứng, mỗi một trục dọc phân chia một loại, giá sách và không gian trong giá sách còn bày đặt một ít bàn ghế dài, tạo điều kiện cho mọi người đọc sách. Trên tường phía mặt sau giá sách viết mấy chữ lớn "Tri thức thay đổi vận mệnh", vô cùng rõ ràng.

Thái Kinh đọc một lần, vuốt vuốt chòm râu, gật đầu nói

- Lý Kỳ, đây là do ngươi viết đấy ư?

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Chữ của ta nào có thể viết đẹp như vậy, đây là do ta bảo người ta viết lên đấy.

- Điều mà lão phu muốn hỏi chính là cái này, ai hỏi đây có phải là do ngươi viết đâu.

Thái Kinh tức giận trừng mắt nhìn hắn rồi cười nói:

- Nhưng mà câu nói này thật sự giàu triết lý, có khả năng khích lệ học trò chăm chỉ đọc sách, đặt ở thư viện này là cực kỳ thích hợp, tri thức thay đổi vận mệnh, không sai, thật sự không sai.

Mọi người cũng sôi nổi gật đầu, những lời nói này đúng với sở thích của bọn họ.

Lời nói này có thể là của Gia Thành ca, nếu ta có thể nói ra, vậy thì... vậy thì ta đã giỏi quá rồi. Trong lòng Lý Kỳ than khóc một tiếng.

Điều đáng tiếc duy nhất là hiện giờ sách trên giá không nhiều, rất nhiều giá sách đều trống rỗng, thế nhưng điều này không gây trở ngại với sự nhiệt tình của mọi người, tiếp tục dốc sức như ong vỡ tổ, gạt Lý Kỳ sang hẳn một bên.

Lý Kỳ trước kia khi đi học cũng thích dạo quanh thư viện, nhưng sách của Bắc Tống này hắn cũng không thích đọc, bèn đi theo Thái Kinh lấy một ly trà từ chỗ nữ tỳ, cấm lấy chén trà, ngồi ở vị trí của quản lý viên ngẩn người ra.

Một lát sau, ở bên cạnh bỗng nhiên vang lên một tiếng cười

- Phó viện trưởng Lý, huynh đang suy nghĩ gì đấy?

Lý Kỳ giật mình, quay đầu nhìn lại, chẳng phải là Bạch Thiển Dạ sao, thấy xung quanh không có ai, cười hì hì nói:

- Nh[s muội thôi.

- Đã là Phó viện trưởng rồi, còn không nghiêm chỉnh chút nào

Bạch Thiển Dạ mặt đỏ bừng, gắt một tiếng, như đang xấu hổ vậy.

Lý Kỳ oan uổng nói:

- Ta nhớ nương tử của ta, sao lại nói không nghiêm chỉnh?

Trong lòng Bạch Thiển Dạ ngọt ngào, nhưng lườm hắn một cái, nói:

- Gạt người, muội biết huynh đang nhớ ai rồi.

- Ai?

- Huynh đang nhớ Lý tỷ tỷ.

Ồ. Cô nàng này thật là tinh ý đó nha. Lý Kỳ cười mà chẳng nói, coi như đã ngầm thừa nhận, về điểm này, trong lòng hắn thẳng thắn vô tư, cho nên cũng chẳng hề che giấu.

Bạch Thiển Dạ hỏi:

- Đại ca, đại ca nói Lý tỷ tỷ sang năm sẽ tới sao?

- Ta cũng không rõ.

Lý Kỳ lắc đầu, kỳ thật từ sau khi Lý Thanh Chiếu đi, hắn cũng đang tự hỏi vấn đề này. Nhưng dù sao Triệu Minh Thành làm quan bên ngoài, nếu Lý Thanh Chiếu tới kinh dạy học, chẳng phải muốn hai vợ chồng bọn họ ngăn cách hai nơi sao, cho nên hắn cho rằng hi vọng Lý Thanh Chiếu tới là rất nhỏ. ãung không muốn bàn luận lại cái đề tài này nữa, nói sang chuyện khác:

- Thất nương, muội luôn để Hồng Nô tới nhà muội ở, nhiều cái rất bất tiện, hay để có thể tới Tần phủ mà ở, chúng ta ba người một nhà vui vẻ hòa thuận. Chẳng phải tốt quá sao.

Hắn hôm nay vốn dĩ muốn đón Quý Hồng Nô, ai biết được lại bị Bạch Thiển Dạ nhanh chân tới đón rồi. Điều này khiến hắn rất chán nản, chỉ có thể đón Điền thợ mộc đi cùng mình, nhưng hai người chênh lệch thật sự quá lớn, khiến hắn khổ không thể nói nên lời.

Ba người một nhà ư?

Bạch Thiển Dạ sao không phải biết tâm tư của hắn, mím môi cười, thì thầm nói:

- Huynh nghĩ thế hay nhỉ.

Dừng lại một chút, nàng lại mở trừng hai mắt, nhỏ giọng nói:

- Đại ca, Hồng Nô muội muội tối hôm qua lại nói mê rồi.

Lý Kỳ vươn ra, vẻ mặt bát quái nói:

- Chắc là nhắc tới ta chứ gì? Ta nói rồi, kỳ thật Hồng Nô không muốn tới nhà muội, muội đừng giữ người ta nữa.

Bạch Thiển Dạ cười khúc khích, nhanh chóng che miệng lại, hai mắt liếc trộm hai bên, thấy không có ai chú ý đến bên này, mới yên tâm. Nói:

- Hồng Nô muội muội không nhắc tới huynh, cô ấy nhắc tới là một người khác hoàn toàn.

Lý Kỳ giận dữ, trầm giọng nói:

- Chuyện này là thật? Bà nó chứ, ai mà dám khoét đi góc tường của bố đây, thì bố đây giết chết hắn.

- Đại ca, đại ca nói đi đâu vậy, Hồng Nô muội muội tối hôm qua đã mơ thấy mẹ muội ấy.

- Hả? Mẹ cô ấy ư?

Lý Kỳ ngẩn ra, gãi đầu gãi tai, thầm nghĩ, đúng rồi, mình còn đồng ý cho Hồng Nô cùng đi tế bái mẹ của nàng, thiếu chút nữa thì quên.

Nghĩ tới đây, trong lòng hắn không khỏi có chút áy náy.

- Huynh à, không nói với huynh nữa, Phong tỷ tỷ gọi muội rồi.

Bạch Thiển Dạ bỗng nhiên nhanh chóng nói một câu, sau đó liền xoay người đi về phía Phong Nghi Nô.

Sau khi Bạch Thiển Dạ đi, Lý Kỳ lại bắt đầu ngơ ngẩn, một lát sau, hắn phát hiện tình huống có chút gì đó không đúng, những tên thư sinh kia dường như quên mục đích tới lần này, từng người đang cầm đọc một quyển sách đọc say sưa mà quên hết tất cả, ngay cả Thái Kinh Lão Hóa kia cũng cầm lấy quyển sách tự mình viết lấy và thảo luận với một vài thư sinh khác. Chết tiệt, cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng hôm nay chưa chắc đã bàn giao được rồi. Hắn khẩn trương đứng dậy, đi ra nhắc nhở mọi người mục đích tới lần này.

Mọi người giờ mới tỉnh ngộ ra, ngẫm nghĩ rồi đặt quyển sách về vị trí cũ, sau đó đi cùng Lý Kỳ ra ngoài. Chuyến đi này, Thái Kinh phát hiện mình khá thích học viện này rồi, ha hả nói với Lý Kỳ:

- Lý Kỳ, học viện này của chúng ta thật sự khá thú vị, lão phu cũng thấy ngứa nghề rồi.

Lý Kỳ sửng sốt, nói:

- Thái sư, ngài cũng muốn tới đây dạy học ư?

Thái Kinh hỏi ngược lại:

- Chẳng lẽ không được sao?

Lý Kỳ đáp có lệ:

- Được. Đương nhiên được. Thái Sư tài hoa hơn người, nếu có thể may mắn được ngài chỉ bảo một ít, vậy thì thật sự may mắn cả đời rồi.

Trong lòng lại nói, dựa vào tuổi tác của ông, chỉ sợ không kiên nhẫn hết một tiết học.

- Tiểu tử nhà ngươi!

Thái Kinh cươi ha hả, lập tức lại hỏi:

- Đúng rồi, phòng làm việc của lão phu ở đâu?

Lý Kỳ đáp:

- Ồ, phòng làm việc của Thái Sư và ta nằm ở lầu gác lửng trong Hoa Viên phía Nam, ở đó là nơi các lãnh đạo bậc trên của Học Viện làm việc, Thái Sư có muốn đi xem không.

- Ồ, ở chỗ kia à, ở đằng kia thì lão phu đã đi qua rất nhiều lần rồi, hôm nay bỏ qua đi.

Thái Kinh khoát tay lại hỏi:

- Đúng rồi, những học trò thì sẽ ở đâu?

Lý Kỳ cười nói:

- Ta còn đang muốn dẫn Thái Sư tới đó xem xem, mời Thái Sư đi theo ta.

Lý Kỳ dẫn mọi người theo đi vào phía trong, đi qua một cái hồ nhân tạo, nghe được âm thanh huyên náo từ phía trước truyền đến, đi được một lát, tới một ngã ba đường, Lý Kỳ chỉ sang bên trái, nói:

- Bên này là ký túc xá nam sinh.

Rồi lại chỉ sang bên phải:

- Bên này là ký túc xá nữ sinh.

Đám người Thái Kinh theo Lý Kỳ đi vào ký túc xá nam sinh, mà đám Bạch Thiển Dạ lại đi vào ký túc xá của nữ sinh.

Đi qua một góc rẽ, chỉ thấy phía trước là những dãy nhà gỗ đều tăm tắp, trước kia ở đây chính là nơi mà đầy tớ Triệu Phủ ở, tuy nhiên đại đa số nhà gỗ đều xây tiếp lên phía sau.

Thế nhưng thấy trước mỗi gian phòng đều có ba bốn người đứng, có già có trẻ, có những người đang giặt quần áo, có những người quét tước, có những người thì ngâm vịnh, còn có những đứa bé ngồi chồm hổm trên mặt đất đang chơi đùa thứ gì đó, vô cùng náo nhiệt, khiến cho người ta có cảm giác như đang ở bồng lai.

Thái Kinh nghỉ chân xem một lát, sau đó dẫn đầu đi tới bên kia.

Những nạn dân kia thấy nhiều người tới như vậy, không tránh khỏi hoang mang sợ hãi, nhất thời đứng nguyên tại chỗ, ngơ ngác nhìn đám người Thái Kinh, đặc biệt là những đứa trẻ kia, trong đôi mắt đen bóng kia lộ ra một tia sợ hãi, khiến cho người ta thấy xót xa trong lòng.

Chợt nghe tiếng kêu của ai đó:

- Lý Sư Phó, Điền thợ mộc đến rồi, mọi người mau ra đây nào, Lý Sư Phó đến đây.

Những nạn dân kia, dồn dập chạy ra từ trong nhà, chạy về phía Lý Kỳ, tranh giành chạy lên trước chào hỏi Lý Kỳ, Điền thợ mộc.

Trời ạ! Ta không phải đến lần đầu tiên, các ngươi có cần phải náo động lớn như thế không. Lý Kỳ đối với những nạn dân này cảm thấy có chút bất đắc dĩ, chắp tay hướng tới mọi người, ánh mắt đột nhiên thoáng nhìn mặt Thái Kinh tỏ vẻ không vui, thầm nghĩ trong lòng rằng gay go rồi, vội giơ tay vẫy phía nạn dân đang chạy tới mà kêu la:

- Các vị hương thân phụ lão mời yên lặng một chút.

Những nạn dân này thì cũng nghe lời, vội vàng trật tự lại.

Lý Kỳ chỉ tay về phía Thái Kinh, nói:

- Vị này chính là ân nhân của các ngươi, chính là Thái Thái Sư. Đồ ăn, nơi ở mà các ngươi hiện giờ có được, toàn bộ đều là Thái Thái Sư cho đấy.

Những nạn dân này kỳ thật có nghe nói rồi, người mà đã cứu tế bọn họ là một nhân vật lớn, nhưng lại chưa từng gặp qua, tất cả đều ngẩn ra, lập tức quỳ xuống ngay ngắn, bái tạ Thái Kinh, cảm kích tất cả những gì mà Thái Kinh cho bọn họ, cái gì mà thánh nhân, bồ tát, ân công cứ ùn ùn xuất hiện, thậm chí có những người nói xong đều nghẹn ngào cả lên.

Thời đại này dân chúng thật sự rất tốt bụng, thật thà, chất phác, ngươi có xóa cho bọn họ một trăm roi, bọn họ có lẽ sẽ không nhất thiết phải mang hận ngươi, nhưng ngươi cho bọn họ cơm ăn, bọn họ sẽ cảm ơn cả một cuộc đời, chỉ tiếc những kẻ thống trị từ xưa đến nay chưa bao giờ quý trọng bọn họ.

Thảo dân mà, chỉ là rau cỏ thông thường, nhổ đi sẽ mọc lên tiếp.

Lý Kỳ cũng không ngăn cản bọn họ lại như trước kia nữa, việc này xem như là bọn họ tới học viện nộp học phí đi.

Có câu con người không phải là cỏ cây, ai có thể vô tình được. Mặc dù là Thái Kinh đã từng làm rung trời chuyển đất ở triều đình và dân gian, đối mặt với tiếng cảm ơn như biển động sóng thần, sắc mặt khó mà tránh đổi sắc được, hốc mắt đều hơi đỏ hồng, cuộc đời này của lão chưa từng nghe một tiếng cảm kích chân thành như vậy, trái lại có không ít người nhảy tới trước mặt lão, chỉ vào mũi lão mà gọi "Thái Lão Tặc."

Bao cảm xúc sâu đậm trong lòng chính là cái mà lão muốn có được.

Còn về những thầy dạy khác cũng đều bị hình tượng này lây nhiễm, cả đám dùng tay lau khóe mắt. Nhưng vẻ mặt Lý Kỳ lại vô cùng bình tĩnh, bởi vì hắn cảm thấy tất cả đều là thứ mà Thái Kinh nợ bọn họ.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-1753)


<