Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0265

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0265: Tỷ thí
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Triệu Tinh Yến đã bố trí con đường làm quan cho Lý Kỳ rất thỏa đáng. Ở Tam Nha huấn luyện thân binh cho riêng mình. Bởi vì có quyền lợi ở Tam Nha, sau này tiến vào Xu Mật Viện, có thể điều động thân binh.

Đương nhiên, ý tưởng của nàng rất là tốt đẹp. Nhưng thực hành lại khó khăn. Những thứ khác không nói, cho dù là tiến vào Điện Tiền Tư, cơ hồ đã rất khó rồi. Lý Kỳ có khúc mắc với Vương Phủ. Mà Thái tử lại là đối đầu với Vương Phủ. Nếu ngay cả Thái tử cũng đắc tội, vậy thì hắn thực sự là bốn bề thọ địch.

Lý Kỳ không phải là hạng người không có đầu óc. Mặc dù hắn chưa từng làm quan bao giờ, nhưng lợi và hại trong đó, hắn vẫn có thể nhìn ra được. Trước mắt hắn chưa có ý định động vào Điện Tiền Tư. Nhưng Thị Vệ Mã, hừ, là tình thế bắt buộc. Huấn luyện thân binh tất nhiên là việc cấp bách. Bởi vì thời gian cho hắn thực sự không nhiều lắm.

Thái Kinh vẫn luôn là chỗ dựa của hắn. Cộng thêm việc mở học viện, quan hệ giữa bọn họ càng thêm gắn kết. Nhưng còn Cao Cầu, Lý Kỳ vẫn bảo trì thái độ cẩn thận. Nếu Cao Cầu đúng như lời Triệu Tinh Yến nói là người trọng tình trọng nghĩa, thì có thể là một đối tượng lợi dụng tốt. Nhưng so với cái này, Cao Cầu còn một ưu điểm nữa mà Lý Kỳ thưởng thức hơn, chính là y cơ hồ không có kẻ thù chính trị. Nói cách khác, có quan hệ tới y, mọi người sẽ không để ý. Chỉ riêng điểm này, Lý Kỳ đã muốn thân cận Cao Cầu rồi.

Hôm sau.

Lý Kỳ mặc quan phục đi tới doanh trại của Long Vệ Quân. Hôm qua đám binh lính kia đã khiến tâm tình của hắn chịu ảnh hưởng. Hôm nay nói thế nào cũng phải xem tinh nhuệ trong cấm quân có bộ dáng gì, để đền bù sự thất lạc trong lòng.

Long Vệ Quân chia là hai sương. Mỗi sương chia làm ba quân. Mỗi quân năm trăm người. Cả Long Vệ Quân là sáu nghìn người.

- Tỵ chức tham kiến Phó Soái.

Vài tướng quân mặc khôi giáp, dáng người khôi ngô đã đứng đợi ở trước doanh. Người cầm đầu tên là Lương Hùng, là Chỉ Huy Sứ của doanh này. Hôm qua y cũng theo Lý Kỳ uống rượu. Lúc ấy Lý Kỳ đã kéo y sang một bên, nói rằng hôm nay sẽ tới đây xem.

Trải qua phong ba ở Vọng Nguyệt Lâu, đối với vị Phó Soái này, Lương Hùng khâm phục từ tận đáy lòng, cũng rất cung kính Lý Kỳ.

- Hôm nay phải làm phiền Lương chỉ huy rồi.

Lý Kỳ khẽ cười nói.

- Không dám, đây là chức trách của tỵ chức.

- Tốt, chúng ta vào thôi.

Đi vào trong giáo trường, binh sĩ Long Vệ Quân đã sớm xếp thành hàng ngay ngắn, nghênh đón vị trưởng quan mới tới. Nhân số ước chừng năm trăm người.

Không thể không nói, tinh nhuệ đúng là tinh nhuệ. So với đám binh lính hôm qua, quả thực cách biệt một trời một vực. Những người ở đây đều có thân cao khoảng mét tám, ăn mặc chỉnh tề, biểu lộ nghiêm túc, binh khí sáng như tuyết, hàn quang lấp lánh, làm cho người ta nghiêm nghị khởi kính.

Lý Kỳ bước đi thong thả trước mặt mọi người, quét mắt vài lần, trong lòng liền thoải mái. Như vậy mới là binh chứ. Hắn thoáng gật đầu, tiến lên một bước, nói:

- Xin chào chư vị huynh đệ, ta tên là Lý Kỳ, là Phó Đô Chỉ tân nhậm của các ngươi. Có lẽ các ngươi từng nghe qua tên của ta, có lẽ còn có người từng nếm qua món ăn ta làm. Bởi vi ta từng là đầu bếp của Túy Tiên Cư. Chắc hiện giờ trong lòng các ngươi nhất định sẽ nghi hoặc. Vì sao tuổi của ta không lớn lắm, hơn nữa đã từng là một dầu bếp, vậy mà có thể lên làm Phó Đô Chỉ của Thị Vệ Mã?

Khoan hẵng nói, đám binh lính này vừa thấy Lý Kỳ, quả thực nghĩ như vậy.

Lý Kỳ thở dài:

- Đáng tiếc là ta cũng không biết. Cho nên ta không thể nói cho mọi người biết nguyên nhân được. Có lẽ sau này mọi người có thể giúp ta tìm ra nguyên nhân.

Dừng một chút, hắn lại tiếp tục nói:

- Trước kia, ta không chỉ là một đầu bếp, mà còn là một thương nhân. Các ngươi biết, thương nhân coi trọng điều gì nhất không?

Đám binh lính đều biểu lộ mê man, nhìn qua Lý Kỳ, lại không có người nào trả lời.

Lý Kỳ cũng không vội, ánh mắt quét qua mỗi người. Chợt nghe thấy một người kêu lên:

- Tiền.

- Không sai, vị huynh đệ kia nói không sai. Chính là tiền, nói chính xác hơn, là ích lợi.

Lý Kỳ mỉm cười nói:

- Thương nhân trọng lợi, từ xưa tới nay đều như vậy. Cho nên ta sẽ không làm những việc mà không có lợi. Hôm nay, mọi người chính là tiền vốn của ta. Nhất cử nhất động của mọi người, sẽ chung một nhịp thở với ta. Hôm nay Lý Kỳ ta nói trước một câu, binh lính dưới trướng của ta, sẽ không mặc cho người khác khi dễ. Hơn nữa chỉ cần Lý Kỳ ta còn một miếng cơm ăn, tuyệt sẽ không thiếu phần của mọi người. Điểm này mọi người có thể hỏi thăm tiểu nhị của Túy Tiên Cư, còn có Lương chỉ huy. Nhưng đầu tiên, mọi người phải biết bảo vệ lẫn nhau, đoàn kết nhất trí. Con mẹ người nào dám gây sự ở địa bàn của ta, cho dù là người một nhà, ta cũng vì ích lợi toàn cục, mà bỏ qua người đó. Dù ta là người thiện lương, nhưng ta không thiếu thủ đoạn. Nếu ai không phục, có thể thử xem, cam đoan kiến cho cả đời ngươi khó quên.

Về điểm này, Lương Hùng đã thấm sâu trong lòng. Thầm nghĩ, các huynh đệ đừng bị vẻ mi thanh mục tú bề ngoài của hắn lừa bịp. Khuôn mặt anh tuấn nhưng không phải dễ trêu.

Lý Kỳ dừng một chút, ho nhẹ một tiếng, nói:

- Nhưng chỉ dựa vào ta giữ gìn mọi người, vẫn chưa đủ. Mọi người nhất định phải luyện ra một thân bản lĩnh. Ta không yêu cầu mọi người võ nghệ cao cường, lấy một địch mười. Điều này không thực tế. Nhưng tốt xấu khi địch nhân vung đao tới, mọi người phải biết dùng đao ngăn cản. Đừng đến lúc đó, con mẹ nó lại bị dọa tới hai chân nhũn ra, ngay cả đao đều cầm không ổn. Nếu vậy, cho dù ta có giữ gìn các ngươi, cũng không có tác dụng gì cả. Đây là điều cơ bản nhất. Nếu các ngươi ngay cả điều này cũng không làm được, thì về quê chăn vịt đi thôi, miễn lãng phí tính mạng của bản thân.

- Điều thứ hai, rất đơn giản, chính là phục tùng mệnh lệnh, phục tùng mọi chỉ thị của trưởng quan. Ta bảo các ngươi xông, cho dù các ngươi chưa mặc xong quần áo, cũng phải trần truồng xông lên. Cho dù phía trước có một trăm cô gái trần truồng, lão tử bảo bỏ, các ngươi cũng phải bỏ. Đương nhiên, ta bảo các ngươi đi kỹ viện, cho dù hai tay các ngươi bị trói, các ngươi cũng phải dùng chân để cởi áo mấy tỷ tỷ.

Lời này dù thô lỗ, nhưng lại rất hợp khẩu vị của mọi người. Đám binh lính nhất thời ầm ĩ cười to. Lương Hùng cũng đầu đầy mồ hôi. Vị trưởng quan này thật quá tà ác mà, tuy nhiên ta yêu mến.

Lý Kỳ vung vung tay, đợi mọi người yên tĩnh, lại cất cao giọng nói:

- Đương nhiên, các ngươi cũng đừng lo lắng. Vừa nãy ta đã nói qua, các ngươi chính là tiền vốn của ta, ta tự nhiên sẽ không tiếc bất cứ giá nào giữ gìn lợi ích của ta. AI cũng không thể cướp các ngươi từ trong tay ta được. Ta cũng sẽ không vô duyên vô cớ để cho các ngươi toi mạng. Ta làm hết thảy, đều vì suy nghĩ tới sự an toàn tính mạng các ngươi. Cho dù phải bảo các ngươi chạy trốn. Nói tóm lại, có công mọi người cùng nhau chia. Có tội thì một mình ta gánh chịu. Chỉ cần các ngươi đi theo ta, cái khác không nói, nhưng có ăn, có ở, có nữ nhân.

Mọi người vừa nghe, liền nhiệt huyết sôi trào, đều trầm trồ khen ngợi.

Lương Hùng và vài vị đầu lĩnh nhìn nhau. Vị Phó Soái này đúng thật là khó lường. Chỉ dựa vào ba điểm này, mọi người còn không khăng khăng một mực đi theo hắn?

Lý Kỳ cười cười, nói:

- Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta gặp mặt. Nên ta đã chuẩn bị một phần lễ vật tặng cho mọi người. Tuy nhiên mọi người đừng vui vẻ quá sớm. Muốn nhận được quà, phải xuất ra vài phần bản lĩnh.

Nói xong, hắn móc một thẻ đồng từ trong ngực ra:

- Đây là thẻ hội viên cao cấp của Túy Tiên Cư. Bên trong có ba mươi xâu, bằng một tháng ăn uống của mọi người, điểm ấy chắc mọi người cũng tinh tường.

Đám binh lính đều gật đầu, hai mắt nhìn chằm chằm vào tấm thẻ hội viên. Ba mươi xâu a, đối với bọn họ mà nói, quả thực không phải là một con số nhỏ.

Lý Kỳ bỗng chỉ vào Mã Kiều đứng bên cạnh:

- Y là tùy tùng của ta, tên là Mã Kiều. Theo lời y nói, y tinh thông mười tám loại vũ khí. Ta chưa từng thấy qua, nên không biết lời của y có thật hay không.

Mã Kiều không vui, nhỏ giọng nói:

- Đương nhiên là thật, từ nhỏ tới giờ ta chưa từng nói láo.

Lý Kỳ trừng mắt nhìn y một cái, ý bảo y đừng lên tiếng, lại nói tiếp:

- Chỉ cần trong số các ngươi có ai thắng được y, thì thẻ hội viên này sẽ thuộc về người đó. Còn so tài cái gì, thì do mọi người quyết định.

Hắn muốn mượn lần này để nhìn xem tố chất của Long Vệ Quân như thế nào.

- Ta tới.

Lý Kỳ vừa dứt lời, một người đã giơ tay lên.

- Rất tốt.

Lý Kỳ gật đầu, nói:

- Vị huynh đệ kia, mời lên đây.

Người nọ đi nhanh tới. Dù dáng người không tính là khôi ngô, nhưng rất là cân xứng, thon dài.

- Vị huynh đệ này tên là gì?

Người nọ chắp tay hành lễ:

- Hồi bẩm đại nhân, tiểu nhân tên là Trương Khuê.

Lý Kỳ gật đầu cười:

- Nguyên lai là Trương huynh đệ, rất tốt, ngươi muốn so tài cái gì?

Trương Khuê cung kính đáp:

- Tiểu nhân muốn so tài quyền cước với vị Mã huynh đệ này.

Mã Kiều gật đầu:

- Chủ ý này không tồi. Nếu so về binh khí, ta lại sợ làm các ngươi bị thương.

Trương Khuê khiêu khích nói:

- Đây cũng là điều mà ta muốn nói với Mã huynh.

Có tâm huyết, không tồi

*****

Lý Kỳ hơi gật đầu:

- Khẩu chiến không phải là tác phong của quân nhân chúng ta, động tay động chân mới là thực tế. Không cần nói nhảm nhiều. Hai người chuẩn bị, bắt đầu.

Từ khi đi tới Biện Kinh, Mã Kiều rất ít khi động thủ với người khác. Chỉ có một lần chơi đùa với Triệu Tinh Yến. Nhưng đối phương dù sao vẫn là nữ, chưa đủ ghiền. Hôm nay có thể đọ sức với người trong nghề, trong lòng y cũng có chút chờ mong.

Lý Kỳ lui xuống nhường chỗ cho bọn họ. Cùng đám người Lương Hùng đứng dưới đài để quan sát.

- Phó Soái, thân thủ của Trương Khuê coi như là số một số hai trong doanh chúng ta. Nhưng chỉ là tính tình quá thẳng chút. Có cần tỵ chức nói với y một câu, đừng làm bị thương tùy tùng của Phó Soái không?

Lương Hùng hơi lo lắng hỏi.

Lý Kỳ lắc đầu:

- Không cần, tùy tùng của ta đâu phải người bình thường. Nếu y có thể gây tổn thương mảy may cho tùy tùng của ta, thì ta liền tặng cho Lương chỉ huy một tấm thẻ hội viên.

Sắc mặt Lương Hùng cả kinh. Thầm nghĩ, người tùy tùng này nhìn bề ngoài văn nhược yếu ớt, chẳng lẽ là một cao thủ.

Mã Kiều đứng trên đài, vẫn là bộ dáng vô sỉ đó. Mắt không nhìn thẳng, ngẩng đầu nhìn trời, hai tay đặt đằng sau, căn bản không để Trương Khuê vào mắt.

Trương Khuê thấy vậy, trong lòng tức giận, liền ôm quyền nói:

- Mã huynh, xin chỉ giáo.

Mã Kiều ho nhẹ một tiếng:

- Ngươi ra tay trước đi. Nếu ta ra tay trước, ngươi lại không có cơ hội.

- Vậy tại hạ liền lĩnh giáo cao chiêu của Mã huynh.

Nói xong, Trương Khuê vọt tới phía trước, hét lớn một tiếng, từng quyền đánh tới. Chiêu nào chiêu đấy rất có bài bản.

Mã Kiều hơi nghiêng người, rất đơn giản tránh được.

Trương Khuê sững sờ, biết là gặp phải cao thủ, không dám khinh thỉ. Ngay sau đó lại quét chân một cái, Mã Kiều nhảy lui về phía sau, hai tay vẫn để ở sau lưng. Xem ra y tính toán chấp Trương Khuê hai tay.

Trương Khuê đâu từng chịu miệt thị như vậy, hét lớn một tiếng, tung người nhảy lên. Một chân đá về phía đầu cuẩ Mã Kiều. Mã Kiều bỗng xoay người một cái, vòng tới sau lưng của Trương Khuê, thuận thế vung đùi phải, tạo thành một hình cung trên không trung, đánh tới sau lưng của Trương Khuê. Khiến cho Trương Khuê trực tiếp rơi từ không trung xuống.

Bịch một tiếng, Trương Khuê nặng nề ngã trên đài.

Lý Kỳ lau mồ hôi, nói:

- Chết tiệt, người này ra tay chẳng biết nặng nhẹ gì cả. Đợi tí nữa phải giáo huấn một trận.

Nhưng những người khác, đã sớm choáng váng. Bản lĩnh của Trương Khuê, bọn họ đều biết. Không ngờ người kia, còn chưa tới tay, chỉ dùng một chiêu thôi đã đánh gục Trương Khuê rồi.

Trong mắt Mã Kiều hiện lên một tia cô đơn, đi tới hỏi:

- Huynh đệ, ngươi không sao chứ?

- Không...không sao.

Trương Khuê cắn răng đứng dậy, phủi bụi trên người, xấu mặt hơi xấu hổ, ôm quyền nói:

- Mã huynh đệ hảo công phu, Trương Khuê nhận thua.

Mã Kiều cười ha hả:

- Đa tạ, đa tạ.

Lý Kỳ lại hướng mọi người nói:

- Còn có ai nguyện ý lên thử sức với tùy tùng của ta không?

Đám binh lính đều lặng lẽ không nói, người kia thực sự quá biến thái.

Nhưng vào lúc này, chợt nghe thấy một người quát lớn ở cửa ra vào:

- Để ta tới thử xem.

Chỉ riêng thanh âm như sét đánh thôi, đã khiến cho trong lòng mọi người run lên rồi.

Lý Kỳ quay đàu nhìn, chỉ thấy một nam tử to lớn bước tới. Người này chính là Ngưu Cao.

Lý Kỳ nhìn thấy Ngưu Cao, , sắc mặt vui vẻ. Lẽ nào y là thủ hạ của mình? Đúng là phát tài rồi. Liền nhỏ giọng hướng Lương Hùng hỏi:

- Người này cũng thuộc doanh của chúng ta?

Lương Hùng gật đầu:

- Đúng vậy, người này họ Ngưu, tên Cao, là giáo đầu của doanh ta. Giỏi về bắn cung, cũng là đệ nhất xạ thủ của Long Vệ Quân.

Quả nhiên không hổ là ái tướng thần tượng của mình, có chút tài năng a.

Lý Kỳ nhếch miệng, lộ ra một tia vui vẻ tà tà.

Ngưu Cao nện bước đi tới nhanh tới, trực tiếp nhảy lên đài, hướng Mã Kiều nói:

- Thân thủ của vị huynh đệ này thật không tồi. Đã lâu rồi ta không được gặp một người có thể đánh như huynh đệ. Đến đến, ta với ngươi đấu ba trăm hiệp.

- Ba trăm hiệp?

Mã Kiều cau mày:

- Chỉ bằng ngươi?

- Chỉ bằng ta, làm sao vậy?

Ngưu Cao nhếch miệng, lớn tiếng nói.

Lương Hùng cau mày, phẫn nộ quát:

- Ngưu Cao, thằng nhãi ngươi cút xuống cho ta.

Lúc này Ngưu Cao mới nhớ tới là mình còn chưa chào hỏi trưởng quan. Liền hướng Mã Kiều, nói:

- Huynh đệ, ngươi chờ một lát, ta đi tí sẽ quay trở lại.

Nói xong, y liền nhảy xuống đài, đi tới đám người Lương Hùng hành lễ. Chợt phát hiện Lý Kỳ, sắc mặt cả kinh, ngượng ngùng nói:

- Là ngươi! Ngươi, ngươi tới đây là đòi tiền à?

Lương Hùng trầm giọng quát:

- Làm càn, vị này chính là Phó Soái mới nhậm chức của chúng ta.

- A! Phó Soái?

Ngưu Cao nuốt nuốt nước miếng, hướng Lương Hùng nói:

- Chỉ Huy Sứ, ngài không nói đùa với tỵ chức đấy chứ? Hắn không phải là đầu bếp sao?

Lương Hùng đại nộ:

- Thằng nhãi chớ nói bậy. Ngươi xem nơi này là nơi nào, bản quan có thể cầm chuyện như vậy để nói giỡn sao. Còn không mau hành lễ.

Lúc này Ngưu Cao mới bừng tỉnh, vội vàng hành lễ:

- Tỵ chức tham kiến Phó Soái.

Lý Kỳ liếc mắt nhìn y, bỗng quát:

- Có ai không.

- Có.

Hai binh lính lập tức đi lên.

Lý Kỳ lạnh lùng nói:

- Lập tức lôi Ngưu Cao xuống, đánh mười đại bản.

Lời này vừa ra, toàn trường đều kinh hãi.

Hai binh lính nhất thời không kịp phản ứng, thẫn thờ nhì Lý Kỳ.

Lý Kỳ nhướn mày:

- Sao vậy? Chẳng lẽ các ngươi không nghe thấy ta nói gì. Hay là muốn bị ăn đánh với Ngưu Cao?

Hai binh lính này nao nao, gật đầu nói:

- Tuân mệnh.

Nói xong, liền tiến lên khống chế Ngưu Cao.

Ngưu Cao giãy ra, vung tay lên quát:

- Phó Soái, ngươi đây là quan báo tư thù. Tiền ta thiếu nợ nhất định sẽ trả cho ngươi. Nhưng hiện tại ta thực sự không có tiền. Nếu ngươi vì chuyện này mà muốn đánh ta, ta không phục.

Lý Kỳ trợn mắt nói:

- Ngươi là giáo đầu, chẳng những không làm gương tốt, ngược lại vô cớ tới muộn, ta đánh ngươi có gì sai?

Ngưu Cao sững sờ, ha hả nói:

- Nếu là vậy thì ta phục. Nhưng sau này Phó Soái nên đối xử như nhau đấy.

- Còn chưa tới phiên ngươi giáo huấn ta. Lôi xuống.

Ngưu Cao chẳng những không tức giận, ngược lại còn mỉm cười, hướng Mã Kiều nói:

- Huynh đệ, đợi lát nữa đánh xong, ta lại đấu với ngươi một trận.

- Ân?

Mã Kiều vẻ mặt mờ mịt nhìn Ngưu Cao bị kéo xuống.

Đám người Lương Hùng cùng binh lính đều lộ vẻ sợ hãi. Vị Phó Soái nhìn bề ngoài văn nhược, không ngờ thủ đoạn lại tàn khốc như vậy. Thực sự là muốn mạng người mà.

Bịch bịch bịch.

- Đánh nhanh lên, còn có huynh đệ đang đợi ta.

Ngưu Cao nằm sấp xuống mặt đất, chịu đựng bị gậy đánh, ngoài miệng còn lớn tiếng la hét.

Lương Hùng đã nhìn quen với việc này, cả kinh nói:

- Phó Soái, thằng nhãi kia tính cách vốn như vậy, ngài đừng để trong lòng.

Lý Kỳ cười hỏi:

- Y thường xuyên không tới huấn luyện à?

Lương Hùng lắc đầu:

- Cũng không phải. Chỉ là mấy ngày nay y thường xuyên xin nghỉ. Cũng không biết là vì việc gì.

Lý Kỳ nhíu mày, lẽ nào vì y muốn trốn tránh Hồ Du?

Mười gậy rất nhanh đánh xong. Ngưu Cao vội vàng đứng dậy, không hề cố kỵ dùng bàn tay lớn thô ráp của mình vuốt vuốt cái mông, giống như không có việc gì vậy. Ngược lại, hai binh sĩ vung gậy kia còn đang đứng đó thở dốc.

Ngưu Cao lắc lắc mông lớn đi tới trước mặt Lý Kỳ, hành lễ:

- Phó Soái, đánh thì cũng đã đánh rồi, hiện tại ta có thể so tài với vị huynh đệ kia chưa?

Năng lực chịu đòn của thằng nhãi này thật không tồi! Lý Kỳ gật đầu cười nói:

- Được rồi. Nếu ngươi có thể thắng, ta chẳng những không đòi tiền, còn tặng cho ngươi một tấm thẻ hội viên của Túy Tiên Cư.

- Phó Soái nói lời phải giữ lời đấy.

Lý Kỳ cười cười:

- Đương nhiên, vừa nãy ta muốn đánh ngươi, chẳng phải ngươi bị ăn đánh đó sao.

- Đó là, đó là.

Ngưu Cao cười hắc hắc, gật đầu:

- Vậy tỵ chức đi đây.

Lý Kỳ vung tay lên:

- Ngươi đi đi.

- Đợi chút.

Mã Kiều bỗng cau mày nói:

- Ta không đánh với ngươi.

Ngưu Cao giận dữ, chỉ vào Mã Kiều nói:

- Không phải ngươi coi thường ta đấy chứ.

Mã Kiều lắc đầu:

- Ngươi vừa bị đánh, có thể nói là đang có thương tích trong người. Nếu như hiện tại ta đánh với ngươi, thì chính là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Mã Kiều ta không làm những việc như vậy.

Ngưu Cao vỗ đùi nói:

- Thằng nhãi ngươi thật dong dài. Mấy gậy đó chỉ như gãi ngứa cho ta mà thôi. Cho dù lại đánh thêm mười gậy, thì cũng chỉ như cái rắm phóng ra. Đến, đến, đừng dong dài nữa, đánh thắng rồi hẵng nói.

Những người còn lại nghe xong, đều cúi đầu cười trộm.

Mã Kiều tức giận nhìn y một cái, vẫn lắc đầu:

- Không được, ta sẽ không đánh với ngươi. Nếu ngươi muốn đánh, thì ngày mai đi.

- Ngươi quá xem thường người khác rồi.

Ngưu Cao chẳng muốn nói nhảm với y, trực tiếp nhảy lên đài. Nhưng Mã Kiều lại nhảy xuống, đi tới đứng bên cạnh Lý Kỳ, mặt không biểu tình.

Ngươi làm gì vậy?

Ngưu Cao ảo não gãi đầu, đôi mắt vừa chuyển, đi tới trước người Lý Kỳ, ôm quyền nói:

- Phó Soái, không phải là ngài sợ ta thắng, không nỡ tấm thẻ hội viên, nên mới bảo y không đánh với ta đấy chứ?

- Làm càn, Phó Soái là loại người đó sao. Chút tiền ấy đối với Phó Soái mà nói, tính là cái đếch gì.

Lương Hùng quát.

Ngưu Cao cúi đầu:

- Điều này ta làm sao biết được.

Tên này thật đúng là xảo trá, lại dùng cả kế khích tướng.

*****

Lý Kỳ cũng khó xử. Với tính tình của Mã Kiều, y nói không đánh, trừ sư muội của y ra, rất khó có người có thể thuyết phục được. Tâm niệm vừa động, bỗng nhiên nói:

- Mã Kiều nói cũng có chút đạo lý. Nếu như y thắng, thì cũng không thuyết phục. Như vậy đi, hai người so tài bắn tên vậy.

Ngưu Cao nhướn mày:

- Điều này không ổn đâu. Bắn tên chính là sở trường của ta. Cho dù ta thắng cũng không có gì vui mừng.

Mã Kiều vừa nghe, khinh thường khẽ nói:

- Vậy phải thử qua mới biết được.

- Tốt, Mã huynh đệ đã không có ý kiến, thì ta liền phụng bồi vậy.

Ngưu Cao lập tức cười hắc hắc.

Lý Kỳ nhìn Mã Kiều, cái tên ngu ngốc này, vừa bị nói kích cái đã lộ nguyên hình, chỉ số thông minh thật là thấp a!

- Vây các ngươi tính toán so đấu như thế nào?

Về phương diện bắn tên, hắn còn khá lạ lẫm. Olympic có hạng mục bắn tên, nhưng hắn chưa từng xem, cho nên liền giao cho bọn họ quyết định.

Ngưu Cao hướng Mã Kiều, nói:

- Huynh đệ, so cái này ta đã chiếm phần hơn rồi, cho nên tùy ngươi quyết định.

Mã Kiều nói:

- Ta không sao cả, ngươi quyết định đi.

Trong lòng Ngưu Cao sốt ruột, cũng không muốn nói nhảm nhiều:

- Thế này vậy, chúng ta mỗi người bắn năm mũi tên, cách trăm bộ, ai bắn trúng hồng tầm nhiều hơn thì thắng. Nếu là hòa, thì chúng ta lại dùng một mũi tên phân định thắng bại. Ngươi thấy thế nào?

Mã Kiều gật gật đầu:

- Tùy tiện.

Lý Kỳ hướng Lương Hùng, nói:

- Lương chỉ huy, làm phiền ngươi.

Lương Hùng cười nói:

- Không phiền, không phiền, tỵ chức cũng muốn chứng kiến tài bắn cung của Mã huynh đệ.

Nói xong, y sai người chuẩn bị cung tiễn và bia cho Ngưu Cao và Mã Kiều.

Rất nhanh, Mã Kiều và Ngưu Cao đứng ở vị trí cách bia trăm bộ. Trước mặt hai người phân biệt đặt hai cái bia. Ngưu Cao giương cung lên, nói:

- Mã huynh đệ là khách, mời ngươi bắn trước.

- Cũng được.

Mã Kiều gật đầu cầm cung trong tay, suy nghĩ một lát, đột nhiên nói:

- Cung này quá nhẹ, có cung nào nặng hơn không?

Một giáo đầu nói:

- Xin hỏi bình thường Mã huynh đệ thường dùng cung mấy thạch?

Mã Kiều nhíu mày suy nghĩ một lát, đáp:

- Cung bốn thạch đi.

- Cái gì?

Toàn trường sợ hãi, nhất thời vang lên tiếng xôn xao.

Về phương diện này, Lý Kỳ không hiểu nhiều lắm, hướng Lương Hùng, hỏi:

- Bốn thạch là rất nhiều à?

Lương Hùng gật đầu:

- Trong doanh của chúng ta, có thể kéo cung một thạch, coi như là cung thủ mạnh mẽ rồi. Tỵ chức tối đa cũng chỉ có thể kéo được cung hai thạch. Riêng Ngưu giáo đầu có thể kéo được cung bốn thạch. Nhưng vẫn khó mà ngắm bắn chuẩn. Rất nhiều đại tướng trong triều chỉ có thể kéo được cung ba thạch mà thôi. Muốn nói bốn thạch, chỉ sợ cả Đại Tống ta chỉ có năm, sáu người mới có thể. Còn năm thạch, từ lúc Thái Tổ khai quốc tới này, nhiều nhất chỉ có ba người có thể kéo được.

Lý Kỳ kinh ngạc nói:

- Không khoa trương như vậy chứ?

Trong lòng liền lo lắng thay cho Mã Kiều. Luận về thân thể, Mã Kiều và Ngưu Cao vốn không cùng cấp bậc.

Ngưu Cao kinh ngạc nói:

- Mã huynh đệ, ngươi thực sự muốn dùng cung bốn thạch để so tài với ta?

Mã Kiều gật đầu:

- Sao vậy? Không được à?

- Được chứ sao không. Huynh đệ đúng là thâm tàng bất lộ!

Ngưu Cao hưng phấn nói.

Mã Kiều cười cười:

- Tuy nhiên, đợi tí nữa nếu cây cung đó vẫn không thuận tay, liệ có thể đổi cây cung khác được không?

- Đương nhiên. Bắn mỗi mũi tên đổi một cung tên cũng được.

- Vậy thì tốt.

Rất nhanh, một binh sĩ cầm một cây cung lớn tới trước người Mã Kiều, hai tay hơi run run đưa tới:

- Cung của ngươi đây.

Mã Kiều nhận lấy cung, dùng một tay kéo dây cung, nhưng dùng hết sức lại không kéo được, ồ một tiếng, cười nói:

- Chính là nó.

Mọi người nhìn mà không hiểu. Ngay cả dây cung cũng không kéo được, thì thắng như thế nào?

Mã Kiều nhận lấy bao đựng tên, liếc nhìn, ước lượng trong tay, nói:

- Có tên nào nặng hơn chút không. Tốt nhất là làm bằng sắt tinh khiết.

Người binh lính kia gật đầu:

- Có, ta lập tức đi lấy.

- Ừ, thuận tiện mang cho ta một cái ghế thật cao ra đây. Ta thích ngồi bắn.

Mã Kiều cười ha hả, lại hướng Ngưu Cao, nói:

- Ngưu huynh đệ không có ý kiến gì chứ?

Ngưu Cao ngây ngốc gật đầu:

- Ta không có ý kiến, cho dù ngươi nằm bắn cũng được.

Lương Hùng nhìn một màn này, không hiểu hỏi:

- Phó Soái, vị tùy tùng này của ngài rốt cuộc muốn làm gì vậy.

Lý Kỳ tức giận đáp:

- Ta cũng không biết, nhưng y rất thích trò cố lộng huyền hư.

Chỉ sau chốc lát, người binh lính kia đã mang tên và ghế tới cho Mã Kiều.

Mã Kiều nói một tiếng cảm ơn, sau đó ngồi lên ghế, dùng hai chân cố định thân cung, đặt mũi tên lên, dùng hai tay kéo dây cung, hét lớn một tiếng, thân thể hơi nghiêng về phía sau, hai tay kéo mạnh. Thân thể cơ hồ đặt song song với mặt đất, rất đơn giản kéo cái cung bốn thạch thành hình trăng rằm, vang lên những tiếng kẽo kẹt.

Mọi người ở đây chưa từng nhìn thấy tư thế bắn cung như vậy, nhất thời trợn mắt há mồm.

Bỗng, hai chân của Mã Kiều bỗng hướng bên phải, ngắm bắn một lát. Chỉ nghe sưu một tiếng, mũi tên dùng tốc độ mà mắt thường khó thấy bắn về phía cái bia.

Phốc một tiếng, gỗ vụn bắn tung tóe, lại nghe đông một tiếng, thanh âm ong ong không dứt ở bên tai.

Thì ra Mã Kiều đã bắn thủng cái bia ở ngay giữa hồng tâm. Mũi tên tiếp tục cắm vào tấm bia ở đằng sau.

Đương nhiên, tấm bia mà y bắn thủng chính là bia của Ngưu Cao.

Yên tĩnh, toàn trường yên tĩnh không một tiếng động, không ai phát ra âm thanh, tất cả đều trừng mắt, cằm suýt nữa rơi xuống đất. Không biết qua bao lâu, mọi người mới chợt tỉnh, đều vỗ tay hoan hô.

Má ơi, đây có phải là đóng phim không vậy?

Lý Kỳ nao nao, cũng kích động vung quyền trầm trồ khen ngợi. Quá đẹp, một mũi tên này bắn quá đẹp. Ông trời, đây mà là người sao? Khó trách vừa nãy y lại kiêu ngạo như vậy, quả nhiên là ngưu bức mà! Tuy nhiên, y lại bắn sang bia của người khác.

Nghĩ tới đây, Lý Kỳ không khỏi có chút hoang mang, liếc sang Ngưu Cao, thấy vẻ mặt của y đầy khổ sáp, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ. Diệu a! Mẹ nó, ngươi bắn thủng hồng tâm của người khác, vậy y căn bản không có cơ hội thắng. Diệu, thực sự là diệu. Tay Mã Kiều này còn chưa ngu xuẩn tới mức không có thuốc chữa. Chỉ tiếc rằng lão tử không có cái camera hoặc điện thoại. Bằng không có thể quay lại rồi.

Mã Kiều nhìn quét qua mọi người, miệng nhếch lên, thầm nói:

- Mũi tên này của mình bắn lệch như vậy, thực không biết bọn họ cao hứng cái gì.

Nói xong, y lại hướng Ngưu Cao:

- Ngưu huynh đệ, thực sự xin lỗi, bắn nhầm bia.

Đối với tài bắn cung của Mã Kiều, Ngưu Cao đã phục tới ngũ thể đầu địa, ôm quyền nói:

- Tài bắn cung của Mã huynh đệ kinh người, Ngưu Cao bội phục, bội phục.

Mã Kiều lời nói xoay chuyển:

- Vậy ngươi còn muốn so tài nữa không?

Ngưu Cao giương lông mày:

- Vì sao không? Ta còn chưa bắt đầu mà.

Mã Kiều gật đầu, duỗi duỗi cánh tay, nói:

- Dùng cây cung này phải cố sức, đổi cho ta một cây cung hai thạch.

Bởi vì khoảng cách một trăm bước cũng khá xa. Nếu dùng cung nhẹ thì lực yếu, dễ bị gió thổi mất phương hướng.

Người binh lính kia đã sớm choáng váng, nao nao, lên tiếng, liền vội vàng thay Mã Kiều đổi một cây cung hai thạch.

Mã Kiều than nhẹ một tiếng, cầm lấy tên gỗ, sưu sưu sưu sưu, liên tiếp bắn ra bốn mũi tên gỗ.

Phốc, phốc.

Không ngoài bất ngờ, bốn mũi tên đều trúng hồng tâm. Hơn nữa còn tạo thành một hình vuông, động tác cực kỳ trôi chảy, không một chút tỳ vết. Đây rõ ràng không phải là bắn tên. Mà là một bộ môn nghệ thuật a.

Nhất thời tiếng hô vang lên như sấm động. Đây là lần đầu tiên những binh lính kia nhìn thấy tài bắn cung như thần như vậy. Sự kính ngưỡng với Mã Kiều như nước sông Trường Giang cuồn cuộn không dứt.

Mã Kiều theo thói quen vân vê sợi dâu rài, hướng Ngưu Cao nói:

- Tới phiên ngươi. Chỉ cần ngươi dùng một tên bắn trúng hồng tâm, coi như ngươi thắng.

Hồng tâm đã không còn, làm sao bắn được?

Mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Ngưu Cao. Dù sao Ngưu Cao cũng là người bên mình, bọn họ tự nhiên không muốn Ngưu Cao thua. Nhưng với tình hình trước mắt mà nói, cuộc tỷ thí này, Ngưu Cao thua là điều không thể nghi ngờ. Trong lòng đều tiếc hận thay cho y.

Lương Hùng cũng gật đầu:

- Phó Soái, không thể tưởng được bên cạnh ngài lại có một người tài ba như vậy. Ngưu Cao thua định rồi.

Lý Kỳ liếc nhìn Ngưu Cao, thấy vẻ mặt của y vẫn tự tin, nói:

- Cũng không nhất định. Chỉ cần trong bao đựng tên còn có một mũi tên, vậy thì chưa thể kết luận ai thắng ai thua.

Ngưu Cao nhìn cái bia đã thủng hồng tâm của mình, cau mày, lại liếc nhìn bia của Mã Kiều, trầm tư một lát, đột nhiên nói:

- Ta cũng muốn dùng tên sắt.

Binh lính bên cạnh nghe thấy vậy, còn tưởng rằng Ngưu Cao cũng định bắn thủng cái bia kia, vội hỏi:

- Giáo đầu, ngài định dùng cung nặng bao nhiêu.

- Ta dùng cây cung này là được.

Ngưu Cao giơ cây cung ba thạch lên.

- Vâng.

Binh lính rất nhanh mang tên sắt tới. Tuy nhiên, y theo thói quen chỉ cầm tới một cây. Ai ngờ Ngưu Cao lại muốn năm cây. Người binh lính kia đành phải quay lại lấy thêm bốn cây.

Ngưu Cao vặn vẹo thân hình, thở một hơi dài, gài tên kéo cung, chuyển hướng sang bia của Mã Kiều. Nhưng y cũng không vội bắn, mà rất cẩn thận ngắm bắn.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<