← Hồi 0239 | Hồi 0241 → |
Dù lòng tin của Ngô Phúc Vinh với Lý Kỳ đã tới mức mù quáng, nhưng ông ta vẫn thấy việc Lý Kỳ mua lưu ly tác phường có chút khinh suất. May mà ít tiền ấy đối với Túy Tiên Cư ngày tiến đấu kim, thật sự không đáng giá nhắc tới. Mặc dù hiện tại Túy Tiên Cư đang nợ mấy vạn xâu, nhưng một khi thịt hộp xuôi nam, thì số tiền kia sẽ nhanh chóng đầy trở về, căn bản không đáng để lo. Cho nên Ngô Phúc Vinh không hỏi thêm nữa, mặc kệ hắn.
Tuy nhiên, nếu để cho ông ta biết, trong lòng Lý Kỳ cũng chỉ có hai, ba thành nắm chắc, thực không biết ông ta sẽ nghĩ như thế nào.
Thủy tinh, là sản phẩm cần thiết cho ngành ẩm thức, cho nên Lý Kỳ phải thử một lần. Đương nhiên, hắn không rõ ràng lắm cách chế tạo thủy tinh. Đừng nói xưởng gốm, lưu ly tác phường của thời này, mà ngay cả nhà xưởng thủy tinh của đời sau hắn cũng chưa từng tới. Đối với hắn mà nói, đây là một nghề quá lạ lẫm. Điều duy nhất mà hắn biết chính là nguyên lý chế tạo thủy tinh và cách điều chế hóa học. Còn áp dụng vào thực tế, thì phải giao cho đám thợ thủ công lành nghề.
Lý Kỳ không cần biết tác phường hoạt động như thế nào, có đáng giá nhiều tiền như vậy không, điều hắn coi trọng nhất chính là tố chất của những công tượng kia. Chỉ riêng việc Trịnh Toàn đã có kinh nghiệm hơn hai mươi năm, hắn thấy vẫn có thể thử một lần. Ngoài ra hắn còn nhờ Ngô Phúc Vinh điều tra tác phường kia kỹ càng thêm, đặc biệt là những công tượng làm trong đó.
Đứng trước lợi ích thật lớn, mạo hiểu là điều nên làm.
Lúc học cấp ba, nhờ thầy giáo dạy hóa học họ Lưu, cho nên Lý Kỳ mới biết các phản ứng hóa học chế tạo thủy tinh. Cho nên lúc trở lại Tần phủ, hắn cắm ba nén hương ở trước cửa ra vào, cầu mong ông thầy hóa học đó không lừa hắn.
Việc này có thể thành công hay không, chỉ có thể xem ý trời. Còn bệnh của Lý Sư Sư, Lý Kỳ không thể trông cậy vào ông trời được. Hiện tại bệnh của Lý Sư Sư và mạng của hắn gắn liền với nhau, quyết không thể qua loa. Buổi sáng đánh bài ở Hồng phủ, đã giúp Lý Kỳ nghĩ ra biện pháp giải buồn cho Lý Sư Sư. Chính là đời sau có rất nhiều trò chơi hay, vì sao mình không mượn tới dùng. Để cho Lý Sư Sư hàng ngày không cần phải ngồi một mình ngẩn ngơ trước cửa sổ.
Buổi tối.
Điền thợ mộc dẫn theo vài người tới Tần phủ.
- Điền đại thúc cùng mọi người mau vào đi.
Lý Kỳ rất nhiệt tình mời vài vị sư phó vào trong phòng mình.
- Lý sư phó, cậu bảo chúng tôi tới là có chuyện quan trọng gì cần phân phó à?
Điền thợ mộc xoa tay, thật thà phúc hậu hỏi.
- Cũng không phải việc lớn gì, chỉ là nhờ các vị làm cho ta vài thứ.
- Thứ gì?
- Mạt trượt.
.....
Hôm sau.
Buổi sáng Lý Kỳ vẫn tới Túy Tiên Cư, giúp Lý Sư Sư làm đồ ăn. Khó chịu chính là, hắn còn phải vì Phong Nghi Nô làm một phần. Nghĩ bụng, làm cho một người là làm, làm cho hai người cũng là làm. Sao mình không làm cho ba người, rồi gọi Thanh Chiếu tỷ tỷ tới. Dù sao hiện tại đang làm đồ ăn tẩm bổ. Hơn nữa, còn có Hoàng thượng tính tiền. Cho dù Hoàng thượng chưa nói tới việc đó, nhưng chắc cũng không bạc đãi mình.
Có lẽ vận khí hôm nay của Lý Kỳ quá vượng, nghĩ tới cái gì liền tới.
Đồ ăn vừa mới đặt lên bếp lò, thì có tiểu nhị chạy vào, nói có một văn sĩ tới tìm hắn. Văn sĩ này không báo tên họ, chỉ nói là tới mang tranh cho hắn.
- Tranh? Thanh Chiếu tỷ tỷ?
Lý Kỳ vui vẻ, lập tức bảo tiểu nhị mời Lý Thanh Chiếu vào trong ngồi rồi mang rượu tới chiêu đãi. Sau đó dặn dò Ngô Tiểu Lục vài câu, liền hấp tấp chạy lên lầu. Chỉ thấy hôm nay Lý Thanh Chiếu lại mặc nam trang, nhưng phong độ của tri thức chỉ tăng chứ không giảm. Có câu rằng trong sách có nhan như ngọc, có lẽ chính là nói tới những nữ nhân như vậy.
- Thanh Chiếu tỷ tỷ, tiểu đệ mong tỷ mãi.
Lý Kỳ đi vào trong nhã gian, hưng phấn nói. Có thể được nói chuyện với thần tượng ở cự ly gần như vậy, cầu còn không được.
Lý Thanh Chiếu đã sớm quen với cách nói chuyện của Lý Kỳ, mỉm cười, cầm lấy bức tranh được cuộn tròn trên bàn đưa cho Lý Kỳ, sắc mặt hơi đỏ, nói:
- Đây chính là bức Quý Phi tắm rửa mà ta đã cất kỹ.
Nàng là một nữ nhân rất có nguyên tắc, không thích thiếu nợ nhân tình của người khác, nói một là một, nói hai là hai.
Cái gì mà cất kỹ? Rõ ràng chính là tranh do ngươi vẽ.
Vừa rồi Lý Kỳ cũng đã đoán được lý do Lý Thanh Chiếu tới đây. Có thể có được trah vẽ của Lý Thanh Chiếu, hơn nữa còn là một bức Quý Phi tắm rửa đầy kích thích, hơn một trăm xâu thật quá đáng giá.
Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ thật quá khách khí rồi. Lúc ấy đệ chỉ nói đùa, sao tỷ lại tưởng thật, thiệt là. Đúng rồi, tiểu đệ có thể mở ra xem không?
Lý Thanh Chiếu lo nghe hắn nói, đợi khi phản ứng, bức họa đã ở trong tay hắn, liếc mắt, bức họa đã trong tay ngươi, ngươi cần gì phải hỏi ta nữa.
Lý Kỳ còn chưa dứt lời, đã chậm rãi mở bức hoa ra. Tâm trạng rất là khẩn trương, giống như lần đầu tiên xem phim sex vậy. Chỉ thấy bức tranh vẽ một vị nữ nhân đẫy đà, mặc tấm lụa mỏng, đầu hơi nghiêng, lộ ra gò má, mặt như hoa đào, dáng vẻ thẹn thùng, cao quý điển nhã, khí độ ung dung hào phóng được thể hiện rất tinh tế.
Cả bức họa tạo cho người ta có cảm giác nhẹ nhàng phiêu dật, ôn nhu thong dong.
Đẹp, thực sự là đẹp.
Điều duy nhất không được hoàn mỹ, chính là chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng.
Trong lòng Lý Kỳ âm thầm hận, lúc ấy còn giả trang cao thượng gì, trực tiếp muốn bức tranh Quý Phi lõa thể chẳng phải tốt hơn không. Thật không đã nghiện mà. Nhưng nghĩ lại, có còn hơn không. Bức tranh này treo ở phòng ngủ, rất là thích hợp, há miệng kêu lên:
- A.
Lý Thanh Chiếu nghe hắn kinh hô, sắc mặt xiết chặt, vội hỏi:
- Sao vậy? Chẳng lẽ bức họa này không phải là bức họa mà cậu muốn?
Chính ta còn không biết ta muốn bức họa nào.
Lý Kỳ lắc đầu:
- Không, không phải, bức tranh này chính là bức tiểu đệ muốn.
Lý Thanh Chiếu thấy bộ dáng mừng rỡ của hắn, mím môi cười hỏi:
- Thật không?
- Ách...đương nhiên là thật.
Lý Kỳ cười ngượng ngùng, thầm nghĩ, được lắm, dám chê cười mình, nhãn châu xoay động, lại nói:
- Chỉ là nét mực sao có vẻ còn hơi ẩm?
Lần này đến phiên Lý Thanh Chiếu xấu hổ, ấp úng nói:
- Điều này...ta nghĩ chắc là để ở nhà quá lâu nên mới thế.
Lý Kỳ thở dài một tiếng, cười nói:
- Thì ra là vậy.
Thực ra hai người bọn họ lòng dạ biết rõ, chỉ là không ai nói ra thôi.
Lý Thanh Chiếu thấy hắn cười giảo hoạt, cười khổ một tiếng, vội nói lảng sang chuyện khác:
- Cậu trăm phương ngàn kế muốn có bức tranh này, không biết bức tranh này có chỗ nào đáng giá?
Hắc, muốn thử trình độ giám định của ta phải không. Những bức tranh khác, lão tử không dám nói, nhưng bức tranh này, chính bản lĩnh giữ nhà của ta.
Lý Kỳ bày bức tranh lên bàn, hỏi:
- Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ có biết vẽ tranh thì vẽ cái gì là khó nhất không?
Lý Thanh Chiếu nhíu mày, đáp:
- Có phải là vẽ con người?
Lý Kỳ gật đầu:
- Có câu rằng, họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm. Muốn vẽ vẻ bên ngoài không khó, nhưng muốn vẽ thần thái của người đó thì khó hơn lên trời. Bởi vì thân thái của mỗi người thiên biến vạn hóa, thậm chí cùng một thời khắc cũng xuất hiện vài loại thần thái. Mà thần thái thì biến hóa theo cảm xúc của mỗi người. Mà cảm xúc của con người lại rất đa dạng. Hơn nữa có thể ẩn dấu ở bất kỳ bộ phận nào. Chẳng hạn như mắt, mũi, miệng, thậm chí là tay chân. Cho nên chỉ có thể dựa vào bản thân người họa sĩ tự lý giải. Chỉ cần ngươi không bắt được chuẩn một chỗ, vậy thì chỉnh thể sẽ không phối hợp.
- Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm?
Lý Thanh Chiếu nhẹ nhàng đọc một lần, như có điều suy nghĩ, gật đầu:
- Cậu nói không sai, nhân tâm rất khó dò.
Dừng một chút, lại hỏi:
- Vậy cậu thấy bức tranh này như thế nào?
Lý Kỳ cười ha hả:
- Bức tranh này của Thanh Chiếu tỷ tỷ...Ách, bức tranh này thật không tồi. Không chỉ miêu tả vẻ thẹn thùng của Dương Quý Phi, còn thể hiện ra được lòng tự tin về dung mạo của nàng. Chỉ có điều...
Nói tới đây, hắn bỗng nhíu mày.
Lý Thanh Chiếu vội hỏi:
- Chỉ là cái gì?
Lý Kỳ thở dài:
- Thanh Chiếu tỷ tỷ, bức tranh này chỉ vẽ mặt sau của nữ nhân. Mà tỷ có biết mặt sau của nữ nhân phải dựa vào cái gì để miêu tả vẻ đẹp của nàng không?
Lý Thanh Chiếu nhíu mày nghĩ một lát, lắc đầu nói:
- Mong Lý sư phó chỉ giáo.
- Đường cong.
Lý Kỳ nghiêm trang đáp.
- Đường cong?
- Không sai, chính là đường cong của thân thể.
Lý Kỳ chỉ tay về phía mông của Dương Quý Phi, nói:
- Thực ra chỗ này có thể cong thêm một chút, khiến phần mông càng thêm đầy đặn. Đương nhiên, nếu eo lại càng mảnh một chút, vậy thì không thể tốt hơn.
Nói xong, hắn khoa chân múa tay vài cái, nói tiếp:
- Còn bộ ngực, xét thấy dáng người đẫy đà của nàng, nếu ở góc độ này nhìn, có thể lờ mờ chứng kiến. Nhưng bức tranh của tỷ lại không vẽ ra được, không khỏi có chút sai lệch, thực sự làm cho người ta tiếc nuối. Ủa, Thanh Chiếu tỷ tỷ, sao mặt tỷ đỏ như vậy, có phải do trong này quá nóng? Nếu không chúng ta ra ngoài nói chuyện.
Ngươi đây không phải là đàm luận tranh, mà rõ ràng là đàm luận tới dáng người nữ nhân. Lý Thanh Chiếu thực sự hối hận đã để cho Lý Kỳ đánh giá bức tranh này. Sớm biết như thế, vừa nãy nàng để bức tranh lại rồi rời đi rồi. Thật đúng là sai một ly đi ngàn dặm mà. Hiện tại đến nhìn nàng còn không dám, nói gì tới ra bên ngoài nói. Nhưng thấy Lý Kỳ một bộ nghiêm túc, giống như là chỉ đang đánh giá bức tranh, lắc đầu nói:
- Không...không cần, nói ở đây là được rồi. Thực ra cậu nói thế là đủ rồi, ta thấy trước nên thu bức tranh lại.
Lý Kỳ kinh ngạc hỏi:
- Có phải tiểu đệ nói sai gì không?
- Không...không có.
Lý Kỳ thở dài một hơi:
- Thực ra bức tranh này còn có một bức vẽ chính diện, hai bức hợp lại với nhau với mới đầy đủ Dương Quý Phi tắm rửa đồ. Tiểu đệ đã tìm thật lâu, nhưng vẫn không thể như ý nguyện...
Còn chưa chờ Lý Kỳ nói xong, Lý Thanh Chiếu lắc đầu:
- Ta chỉ có một bức này.
Lý Kỳ cười giảo hoạt:
- Thật không?
- Thật.
Lý Kỳ thấy nàng rất kiên quyết lắc đầu, biết rằng hy vọng của mình đã bị phá diệt, thở dài:
- Đã như vậy, thì tiểu đệ đành phải tìm tiếp thôi.
Đúng lúc này, một tiểu nhĩ bỗng gõ cửa đi vào, nói:
- Lý sư phó, Bạch nương tử sai người nói với ngài, cô cô của nàng ấy về nhà, nên hôm nay không thể tới được.
- Cô cô?
Lý Kỳ nhướn mày:
- Vị cô cô kia tới thật không phải lúc. Thất Nương không tới chẳng phải ba người thiếu một người sao.
Nói xong, hắn bỗng quăng ánh mắt về phía Lý Thanh Chiếu.
← Hồi 0239 | Hồi 0241 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác