← Hồi 0199 | Hồi 0201 → |
Triệu Khuông Dận chính là Hoàng đế khai quốc của nhà Tống. Nhưng tiếc rằng anh niên tảo thệ, làm vua được mười sáu năm thì đần độn u mê mà chết. Càng thêm tiếc nuối, chính là con cái của ông ta không được kế thừa ngôi vị Hoàng đế. Mà là do đệ đệ của ông ta, Triệu Quang Nghĩa lên ngôi. Đây là một điều rất hiếm thấy trong lịch sử các triều đại.
Có lẽ, thực sự là Triệu Khuông Dận và đệ đệ của ông ta tình như thủ túc, truyền ngôi vị cho người em. Có lẽ là do lúc ấy con trai của Triệu Khuông Dận còn quá nhỏ. Không muốn dẫm vết xe đổ của Hậu Chu, nên mới làm như vậy. Nhưng có một giả thiết mãi mãi tồn tại. Chính là Triệu Quang Nghĩa dựa vào thủ đoạn để dành ngôi vị Hoàng đế. Thậm chí chính là do y mưu hại Triệu Khuông Dận. Sự thật thế nào khó mà biết được.
Nhưng bất kể như thế nào, hậu nhân của Triệu Khuông Dận đều phải tiếp nhận một sự thật. Chính là hiện tại bọn họ chỉ là thân thuộc của vua, chứ không hơn. Thân phận tương phản thật quá lớn.
Vốn là đồ đạc của mình, lại bị người khác cướp mất, nhưng lại không dám lên tiếng. Đổi thành bất kỳ ai, chỉ sợ cũng rất khó tiếp nhận.
Sau khi biết được Triệu Tinh Yến là hậu nhân của Triệu Khuông Dận, tâm trạng của Lý Kỳ vẫn rất nặng nề. Hắn không dám xác định Triệu Tinh Yến có âm mưu hay không. Nhưng hắn không dám bài trử khả năng này. Hắn cũng không phải là người của hoàng gia. Càng chưa từng làm vua bao giờ. Những điều hắn biết về thời Tống đều qua sách sử và lời của một số chuyên gia. Còn sự thật thế nào, có quỷ mới biết được. Sách sử là ai viết? Là người viết, đã là người viết, thì không nhất định đều là thật. Cho dù ngươi nói Triệu Khuông Dận vì tâm lực tiều tụy mà chết, người khác cũng không thể chứng minh ngươi nói sai.
Cho nên về điểm này, một kể xuyên việt như Lý Kỳ, căn bản không hề có ưu thế gì. Điều hắn có thể làm, chính là cố gắng không tham dự vào trong đó. Hắn có thể lựa chọn ba thế lực Triệu Giai, Thái tử Triệu Hằng hoặc là Thái Kinh và Vương Phủ. Nhưng hắn không dám lựa chọn đứng bên phe Triệu Khuông Dận hay là Triệu Quang Nghĩa. Chọn cái nào trong hai cái đó cũng, kết quả đều chỉ một chữ chết.
Xem ra sau này gặp lại Triệu Tinh Yến, chỉ có thể cùng nàng nói chuyện phong nguyệt, bớt nói chuyện quân quốc đại sự.
Trong lòng Lý Kỳ không ngừng nhắc nhở bản thân.
Triệu Giai thấy hắn có vẻ tâm sự nặng nề, cũng không nhiều lời nữa. Sau khi ăn xong bữa trưa, mấy người ai về nhà nấy.
Buổi chiều, lúc Lý Kỳ và Trần A Nam trở lại Túy Tiên Cư, thực khách bên trong nhìn thấy con báo kia, đều phát ra thanh âm sợ hãi than.
Trần A Nam hoàn toàn chiếu theo lời Lý Kỳ dặn, kể lại từ đầu đến cuối những hành động anh hùng ngày hôm nay của Lý Kỳ cho thực khách nghe.
Lý Kỳ tự nhiên rất vô liêm sỉ lần nữa tiếp nhận sự sùng bái của mọi người. Hai mươi xâu tiền đúng là không lãng phí chút nào.
Sùng bái qua đi, Lý Kỳ liền bảo Trần A Nam mang con báo vào trong phòng bếp. Ánh mắt nhìn về phía quầy, kinh ngạc phát hiện Ngô Phúc Vinh không đứng ở đó. Mà thay vào một nữ tiểu nhị. Vội vàng đi tới hỏi:
- Ngô đại thúc đâu?
Nữ tiểu nhị đáp:
- Hình như chưởng quầy vùa đi tìm huynh.
- Tìm ta?
Lý Kỳ nhướn mày:
- Cô biết là chuyện gì không?
Nữ tiểu nhị lắc đầu:
- Ông ấy không nói với muội.
Lý Kỳ nhíu mày:
- Ta tới phòng bếp trước đây. Tí nữa nếu Ngô đại thúc quay lại, cô liền bảo ông ấy ta đã trở về.
Dặn dò xong, Lý Kỳ đi vào phòng bếp. Vừa mới vào, Ngô Tiểu Lục và hai anh em Đại, Tiểu Trụ đã vây tới hỏi han con báo, líu ra líu ríu không ngừng.
- Lý ca, huynh tính toán xử lý con báo này như thế nào?
Ngô Tiểu Lục đầy vẻ chờ mong hỏi.
Lý Kỳ sững sờ, cười đáp:
- Ta tính toán nhờ người may một bộ áo khoác da. Nhưng số da đó chỉ đủ may một bộ. Các ngươi đừng mơ tưởng.
- Bọn đệ biết rồi.
Ngô Tiểu Lục cười hắc hắc:
- Vậy...vậy còn thịt báo, huynh tính toán xử lý thế nào? Đệ lớn gần này rồi, còn chưa từng nếm qua thịt báo.
Bản tính tham ăn của tiểu tử này đúng là khó thay đổi.
Lý Kỳ cười nói:
- Thịt thì tùy các ngươi xử lý, thích làm thế nào thì làm.
- Nhưng bọn đệ chưa từng xử lý qua thịt báo, cũng không biết nấu kiểu gì. Huynh dạy bọn đệ đi.
Ngô Tiểu Lục vội la lên.
- Các ngươi chưa từng làm qua, ta cũng vậy. Huống hồ thịt báo chỉ có ngần đấy, lấy để nấu thử cũng không đủ. Hơn nữa cũng không phải ngày nào cũng có mà ăn. Cho nên các ngươi tự mình nghĩ biện pháp.
Lý Kỳ phất tay, tùy ý nói. Thời của hắn, báo là loại động vật cần bảo vệ. Ai dám săn báo để ăn cơ chứ. Chẳng lẽ muốn tới đồn công an uống nước trà.
Ngô Tiểu Lục và hai anh em Đại, Tiểu Trụ nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ mờ mịt.
Lý Kỳ không muốn tiếp tục dây dưa, hỏi:
- Đúng rồi, dê bít tết và sườn lợn rán làm thế nào rồi?
- Không sai biệt lắm.
Ba vị đồ đệ đồng thanh đáp.
- Không sai biệt lắm?
Lý Kỳ nhướn mày:
- Vậy gia tăng tiến độ đi. Ta cho các ngươi thêm mấy ngày nữa. Nếu các ngươi còn chưa xong, ta liền thay người.
- Đừng nha, Lý ca. Vừa rồi bọn đệ chỉ là khiêm tốn. Ba người bọn đệ luyện tập lâu như vậy rồi, đạt tiêu chuẩn nhất định không phải là vấn đề.
Ngô Tiểu Lục vội sửa lời.
Lý Kỳ vỗ vào đầu cậu ta một cái:
- Chút bản lĩnh đó của các ngươi còn đòi học quân tử chơi trò khiêm tốn? Cũng không đi soi gương nhìn xem. Đã như vậy, tối nay mỗi người các ngươi chuẩn bị dê bít tết và sườn heo rán cho ta nếm thử xem.
"Thì đều học sự khiêm tốn của huynh mà". Ngô Tiểu Lục giận mà không dám nói, gật đầu đáp:
- Vâng, tiểu đệ biết rồi.
Đúng lúc này, lão hàng Ngô Phúc Vinh chợt chạy vọt vào, sốt ruột hô lên:
- Lý sư phó, bọn họ đã tìm tới cửa, đã tìm tới cửa...
Lý Kỳ nghe như lọt vào sương mù, nghi ngờ hỏi:
- Ngô đại thúc, chú nói kỹ một chút, ai tìm tới cửa?
Nói xong, lại hướng Trần A Nam phân phó:
- A Nam, ngươi đi lấy cây quạt cho ta. Ta muốn xem ai có lá gan lớn như vậy.
- Không cần, không cần quạt.
Ngô Phúc Vinh sững sờ, vội ngăn cản Trần A Nam, lại liếc nhìn mấy người Ngô Tiểu Lục, thấy bọn họ đều lộ vẻ bát quái nhìn mình, mới hướng Lý Kỳ nói:
- Chúng ta tới hậu viện nói chuyện.
Mấy người Ngô Tiểu Lục vừa nghe, liền ỉu xìu.
Lý Kỳ tự nhiên hiểu ý của Ngô Phúc Vinh, gật đầu:
- Vâng.
Lý Kỳ đi cùng Ngô Phúc Vinh tới hậu viện. Còn chưa ngồi vững vàng, Ngô Phúc Vinh chợt dán cái mặt già tới gần, khiến Lý Kỳ sợ tới mức rụt mạnh về phía sau, sợ hãi hỏi:
- Ngô đại thúc, chú muốn làm gì vậy?
Ngô Phúc Vinh cực kỳ vui mừng:
- Lý công tử, quả nhiên không ngoài sở liệu của cậu. Những chưởng quầy của Chân Điếm kia đã tìm tới cửa, đều muốn gia nhập liên minh đại lý của chúng ta. Một chiêu này của cậu thật là quá khéo.
Lý Kỳ kinh ngạc:
- Nhanh như vậy.
Ngô Phúc Vinh gật đầu mạnh.
*****
Không thể nào, mới có một hai ngày, bọn họ đã tìm tới cửa rồi. Xem ra thương nhân của thời này rất có tầm nhìn xa. Nhanh như vậy đã hiểu rõ chi tiết của đại lý. Sớm biết như vậy, thì sáng nay lão tử đã không đi săn rồi.
Lý Kỳ híp mắt, hỏi:
- Có bao nhiêu người tới? Chú đừng nói rằng, chưởng quầy của Chân Điếm toàn thành kéo tới đấy nhé.
- Đâu đến mức ấy.
Ngô Phúc Vinh thật thà phúc hậu cười, duỗi hai ngón tay đáp:
- Tuy nhiên cũng có hơn hai mươi nhà.
Lý Kỳ mặt không biểu tình:
- Vậy chú đã trả lời bọn họ thế nào?
- Cậu không ở đây, ta cũng không biết nên nói gì. Cho nên mới bảo bọn họ ngày mai lại tới.
Ngô Phúc Vinh ngượng ngùng đáp.
Lý Kỳ nghe thấy vậy, trong lòng cười khổ, cả cái Túy Tiên Cư này giống như chỉ có mỗi mình hắn quản lý vậy.
- Phu nhân đâu, cháu còn ở đây, còn có phu nhân đó sao?
Phu nhân buồn bực đáp:
- Sáng nay phu nhân có tới nhưng lại về rồi. Tuy nhiên dù có phu nhân ở đó, cậu cũng không thể để cho phu nhân đối diện với nhiều nam nhân như vậy chứ.
- Ài, phu nhân khai trí chậm thật.
Lý Kỳ lắc đầu, thản nhiên nói:
- Cháu thấy chuyện này cứ giao cho phu nhân đi.
- Ừ?
Ngô Phúc Vinh giật mình, há hốc miệng, bộ dáng rất kinh ngạc.
Lý Kỳ thở dài:
- Ngô đại thúc, chú nghĩ lại mà xem. Chú đã gần ấy tuổi rồi, làm được năm nào hay năm ấy. Mà sau này cháu có khả năng không tới cửa hàng thường xuyên...
Ngô Phúc Vinh nghe đến đây, khẩn trương hỏi:
- Cậu muốn đi đâu?
- Cháu không đi đâu cả, chỉ là cháu cũng không biết cháu có thể ở lại bao lâu, dù sao thế sự khó liệu.
Lý Kỳ hít một hơi, lại nói:
- Tiểu Ngọc vốn là một nhân tuyển không tồi, năng lực rất khá. Nhưng địa vị của nàng vẫn chưa đủ. Cho nên còn cần thời gian. Nếu một ngày nào đó, cháu đi, chú cũng đi, trong tiệm không có người chủ trì đại cục, vậy thì Túy Tiên Cư chẳng phải trở lại như trước kia? Cho nên chúng ta phải nhanh chóng khiến cho phu nhân trưởng thành mới được.
- Cậu nói cũng có lý.
Ngô Phúc Vinh gật đầu:
- Chính là phu nhân rất ít khi tham dự đàm phán, chuyện lớn như vậy lại giao cho nàng, ta sợ...
Lý Kỳ híp mắt, trầm tư một lúc:
- Như vậy đi, lần này để cho Tiểu Ngọc ở một bên hỗ trợ. Chú cũng không cần tham gia. Phu nhân thấy được chú, như trẻ con ba tuổi thấy được phụ thân vậy, chuyện gì cũng không nghĩ. Đừng để đến lúc đó lại ngồi yên như cái bình hoa.
Nói cái kiểu gì vậy? Ngô Phúc Vinh dở khóc dở cười:
- Vậy được, việc này cứ quyết định như thế. Tuy nhiên, cậu định làm thế nào? Để cho toàn bộ những chưởng quầy kia gia nhập đại lý của chúng ta?
- Đương nhiên là không.
Một là ta không có nhiều người như vậy, hai là ta cũng không lấy ra được nhiều vịt như vậy.
Lý Kỳ hơi trầm ngâm:
- Thế này đi, chú chọn cho cháu mười Chân Điếm có thực lực nhất trong đó. Bảy nhà bán bánh Hambuger, ba nhà bán vịt nướng. Nhưng chú phải nhớ kỹ, vị trí của bọn họ phải tốt, hơn nữa phải cách xa chút, đừng gần nhau.
Ngô Phúc Vinh gật đầu:
- Lão hủ đã hiểu.
Lý Kỳ bỗng nhớ tới cái gì đó:
- Đúng rồi, Ngô đại thúc, Túy Tiên Cư của chúng ta cũng nên khuếch trương. Chú có thể thừa cơ hội lần này, thu mua mấy Chân Điếm, phát triển Doanh Điếm của mình.
- Đúng, đúng, cũng đến lúc nên khuếch trương.
Ngô Phúc Vinh đã sớm nghĩ tới điều đó, luôn giữ trong lòng mà không nói ra. Hôm nay Lý Kỳ đã mở miệng, ông ta tất nhiên là tán thành, gật đầu, lại nói:
- Nhưng hiện tại chúng ta không thiếu tiền, việc gì phải thu mua những Chân Điếm nhỏ kia. Chúng ta có thể như Phỉ Thúy Hiên, thu mua mấy quán ăn, coi như là chi nhánh của Túy Tiên Cư.
- Cháu nhìn trúng các Chân Điếm, vì cháu muốn đi theo hướng tích tiểu thành đại.
Lý Kỳ mỉm cười:
- Ngô đại thúc, có chuyện cháu vốn muốn đợi thời gian nữa mới thương lượng với chú. Nhưng giờ nhân tiện nói luôn. Thực ra cháu không có ý định dùng quá nhiều bạc phát triển ở Đông Kinh.
- Vì sao?
Ngô Phúc Vinh kinh ngạc.
Lý Kỳ cười đáp:
- Cháu muốn chờ mấy ngày nữa, sẽ chuyển một bộ phận tài chính tới phía nam.
Chuyển về phía nam?
Ý tưởng này của Lý Kỳ vượt quá ngoài dự liệu, khiến cho Ngô Phúc Vinh vốn già nua có chút theo không kịp. Sững sờ nửa ngày mới hỏi:
- Ý cậu là sao?
- Chính là cháu muốn dùng bạc đầu tư phía nam, mở thêm mấy quán ăn lớn.
Lý Kỳ cười giải thích.
Đây cũng không phải là hắn nhất thời ngẫu hứng nói ra dọa Ngô Phúc Vinh. Mà là hắn đã sớm tính toán như vậy. Nguyên nhân tất nhiên là phòng ngừa biến cố Tĩnh Khang. Dù hắn biết hắn bị đưa tới nơi này có thể không thay đổi dấu mốc lịch sử sỉ nhục của người Hán đó. Đã không xác định, vậy thì hắn phải có trách nhiệm lưu lại đường lui cho một trăm người sống nhờ Túy Tiên Cư. Hơn nữa, với một thương nhân mà nói, việc bỏ tất cả trứng gà vào trong một giỏ là điều không nên.
Nhưng Ngô Phúc Vinh lại không hiểu dụng ý của Lý Kỳ. Thời này, Biện Kinh vốn là thành thị đông đúc và giàu có nhất của Đại Tống. Người bên ngoài chỉ muốn tranh cướp tới nơi này buôn bán. Vậy mà Lý Kỳ lại muốn chuyển ra ngoài. Ông ta kinh ngạc hỏi:
- Cậu muốn di dời tài chính về phía nam? Vì sao? Chúng ta đang yên ổn ở đây, vì sao phải đi. Mặc dù muốn mở chi nhánh ở phía nam, cũng phải mở chi nhánh ở Biện Kinh trước chứ.
Lý Kỳ thở dài:
- Ngô đại thúc, ngành ăn uống ở Biện Kinh đã bão hòa rồi, nên có đều có. Chú muốn tiến thêm một bước, thật quá khó khăn. Mà ở phía nam thì đang phát triển, rất thích hợp cho chúng ta thi triển quyền cước. Mượn chuyện lần này để nói, Thái Mẫn Đức chỉ dùng một thủ đoạn nho nhỏ, đã khiến chúng ta thiếu chút nữa bại trận. Nếu không có Phàn Lâu kịp thời tương trợ, hậu quả thực sự không thể tưởng tưởng nổi. Nếu ở phía nam có cửa hàng của chúng ta, vậy thì chúng ta sẽ không sợ. Bên này thiếu tiền, có thể dùng tiền ở phía nam bổ sung. Đây là đạo lý đừng bỏ chung trứng gà vào trong một giỏ. Miễn cho nếu một ngày nào đó cái giỏ này bị hỏng, thì toàn bộ trứng gà đều tan tành.
Ngô Phúc Vinh nghe Lý Kỳ nói xong, liền rơi vào trầm tư.
Lý Kỳ mỉm cười, nói tiếp:
- Ngô đại thúc, chú cũng đừng quá lo lắng. Cháu chỉ mới dự tính mà thôi. Còn cụ thể thế nào, chúng ta vẫn cần thương lượng kỹ càng với phu nhân. Tuy nhiên, một bước này không thể không đi. Đương nhiên, cháu cũng sẽ không để chú chạy qua bên kia.
Ngô Phúc Vinh gật đầu cười:
- Nếu có lợi cho Túy Tiên Cư, cho dù muốn lão hủ đi một chuyến, lão hủ cũng không dị nghị.
- Việc đó về sau hẵng nói.
Lý Kỳ cười ha hả, lại hỏi:
- Ngô đại thúc, gần đây các quán ăn khác có động tĩnh gì không?
Ngô Phúc Vinh cười hớn hở:
- Bọn họ ấy à, cả ngày tụ họp thương lương làm sao bán được số thịt trong tay. Hiện tại giá thịt lợn lại giảm một văn. Tiếp tục bán như vậy một tháng, đủ cho bọn họ lỗ nặng. Thế đã là tốt rồi, nếu bán không được, thì bọn họ còn không nhảy sông tự vẫn.
Oa! Nếu nhiều viên ngoại cùng lúc nhảy sông tự vẫn, cảnh tượng sẽ đồ sộ ra sao a!
*****
Lý Kỳ tà ác nghĩ, bỗng nhiên hỏi:
- Ngô đại thúc, chú nói xem, thịt có khả năng giảm giá tiếp không?
- Ta thấy rất có khả năng này. Thịt dê đoán chừng không giảm quá nhiều. Nhưng thịt lợn khẳng định có thể giảm. Tuy nhiên, hiện tại giá thịt vịt đang tăng một chút.
Ngô Phúc Vinh nói tới phần sau, vẻ mặt buồn bực.
Lý Kỳ cười ha hả:
- Hiện tại đang là thời kỳ phi thường, vịt quay mới được bày bán, chờ thêm một thời gian, cháu đoán giá vịt sẽ lại giảm xuống. Tuy nhiên, mấy ngày này cũng đủ cho chúng ta báo thù.
Ngô Phúc Vinh nhếch miệng, gật đầu:
- Đúng vậy, đúng vậy.
Đang lúc Lý Kỳ và Ngô Phúc Vinh đang nói tới hào hứng, chợt bên ngoài vang lên tiếng của Trần A Nam:
- Ngô đại thúc, Lý đại ca, Phàn công tử tới.
Phàn Thiếu Bạch?
Lý Kỳ nhướn mày hỏi:
- Y tới làm gì vậy nhỉ?
Ngô Phúc Vinh lắc đầu:
- Lão hủ cũng không biết. Chẳng lẽ phía đại lý đã xảy ra chuyện gì?
- Ngô đại thúc, chú có thể đừng nói những lời không may được không.
Lý Kỳ tức giận nhìn Ngô Phúc Vinh một cái, sau đó hướng Trần A Nam phân phó:
- A Nam, ngươi mời Phàn công tử vào đây.
- Vâng.
Chỉ sau chốc lát, Phàn Thiếu Bạch mang theo vẻ mặt như tắm gió xuân đi vào.
Lý Kỳ thấy nụ cười trên mặt Phàn Thiếu Bạch, liền biết Ngô Phúc Vinh lại tiên đoán thất bại. Rõ ràng là tới báo hỉ mà.
- Phàn công tử.
- Ngô chưởng quầy, Lý sư phó.
Ba người cùng thi lễ, Phàn Thiếu Bạch hướng Lý Kỳ thở dài nói:
- Lý sư phó, lúc trước Thiếu Bạch có mắt không nhìn được núi Thái Sơn, có chỗ nào đắc tội, mong rằng Lý sư phó bỏ qua cho.
Hiện tại y coi như phục Lý Kỳ, cũng minh bạch dụng ý của Phàn Chính.
Lý Kỳ vội nâng y dậy, cười ha hả:
- Phàn công tử nói gì vậy. Hai chúng ta vẫn rất hòa thuận mà, làm gì đắc tội hay không đắc tội. Công tử cứ quá khách khí.
Phàn Thiếu Bạch lộ vẻ xấu hổ, nhẹ gật đầu.
Lý Kỳ mời Phàn Thiếu Bạch ngồi xuống, lễ phép hỏi:
- Phàn công tử đã ăn cơm chưa?
Phàn Thiếu Bạch cười ha hả đáp:
- Lúc đi đường đã ăn hai cái bánh Hambuger, hiện tại bụng vẫn còn no căng. Bánh Hambuger của ngươi thật đúng là đồ tốt. Người bình thường ăn một cái là no rồi, hơn nữa giá cũng rẻ. So với thịt còn lời nhiều hơn. HIện tại ai còn đi mua thịt chín. Khắp nơi là cảnh mọi người cầm bánh Hambuger vừa đi vừa ăn.
Ngươi nói cũng quá khoa trương chút.
Lý Kỳ cười ha hả:
- Tại thứ bánh đó mới lạ thôi, còn phải đợi thời gian khảo nghiệm đã. Phàn công tử chớ khen nó quá, cẩn thận kiêu ngạo tự mãn.
- Nên khen, nên khen.
Phàn Thiếu Bạch cười ha hả, lại nói:
- Lý sư phó, không dối gạt gì ngươi, hôm nay ta mạo muội tới thăm là muốn thương lượng với ngươi một chuyện.
Lý Kỳ hiếu kỳ hỏi:
- Chuyện gì?
- Ta muốn mượn ngươi một người.
- Mượn người?
Lý Kỳ hỏi:
- Người nào?
- Tiểu Ngọc.
Phàn Thiếu Bạch cười đáp.
- Tiểu Ngọc?
Lý Kỳ nhướn mày, người này ngược lại rất biết nhìn hàng. Tiểu Ngọc mới tới tiệm của y làm một hai ngày, y đã muốn đục tường rồi, con mẹ ngươi cũng quá nóng vội đi. Thử nói:
- Không biết vì sao Phàn công tử lại có suy nghĩ này?
Phàn Thiếu Bạch vội đáp:
- Là như vậy, ta rất có hứng thú với kiểu phục vụ khách hàng của Lý sư phó. Cho nên muốn cho tiểu nhị của quán ta cũng học tập theo. Ta nghe nói những nữ tỳ tham dự yến tiệc tròn tuổi lần trước, đều do cô nàng Tiểu Ngọc huấn luyện ra. Cho nên muốn mời nàng dạy cho tiểu nhị của tiểm điếm một thời gian.
Thì ra là việc này. Có phải y nhàn tới trứng đau, nên một việc nhỏ như vậy cũng đích thân chạy tới.
Lý Kỳ nhìn Phàn Thiếu Bạch, thực ra hắn không có ý phản đối. Dù sao kiểu phục vụ kia một khi được phổ cập, cũng có thể đề cao địa vị của tiểu nhị. Miễn cho có một vài khách hàng, không có việc gì lại kêu đến kêu đi, một chút tôn nghiêm cũng không cho. Như vậy thật quá coi thường người. Nhưng hắn sẽ không giao Tiểu Ngọc cho Phàn Lâu mượn. Bởi vì Tiểu Ngọc chính là đối tượng mà hắn trọng điểm bồi dưỡng. Hắn cười đáp:
- Việc này không khó. Tuy nhiên tại hạ còn có nhiệm vụ phải giao cho Tiểu Ngọc. Như vậy đi, tại hạ sẽ phái một người khác tới quý điếm dạy bọn họ. Phàn công tử yên tâm, người đó dạy sẽ không kém Tiểu Ngọc chút nào. Phàn công tử thấy được không?
- Cũng được, Thiếu Bạch đa tạ Lý sư phó và Ngô chưởng quầy.
Phàn Thiếu Bạch chắp tay cười nói. Thực ra y cũng không hoàn toàn minh bạch thực lực của Tiểu Ngọc. Cho nên y không phải nhắm vào Tiểu Ngọc mà tới. Y muốn nhất vẫn chính là học tập kiểu phục vụ kia của Lý Kỳ.
Lý Kỳ đáp lễ:
- Có gì đâu, tiện tay mà thôi.
Phàn Thiếu Bạch cười cười, lại nói:
- Mà cũng kỳ quái, vịt nướng và bánh Hambuger sau khi được bày bán, sinh ý của tiểu điếm cũng chịu ảnh hưởng không nhỏ. Nhưng lần này, khách hàng tới tiểu điếm càng ít, ta càng vui mừng.
Lý Kỳ cười ha hả:
- Phàn công tử cứ nói đùa. Dù sao cuối cùng bạc vẫn rơi vào trong túi của công tử. Chẳng qua chỉ là thay đổi cách thức mà thôi.
- Ài, bạc chỉ là chuyện nhỏ.
Phàn Thiếu Bạch phất tay:
- Điều quan trọng nhất chính là, hiện tại những chưởng quầy của quán ăn kia có thể thảm. Cả ngày tìm người mua thịt. Hôm qua còn có vài chưởng quầy tới tìm tiểu điếm.
Thì ra người này có mưu đồ khác!
Hai mắt Lý Kỳ hiện lên tinh mang, ngoài miệng lại kinh ngạc hỏi:
- Cái gì? Công tử nói Thái viên ngoại và những chưởng quầy của quán ăn lớn kia tìm tới quý điếm?
- Ta sao dám nói linh tinh. Tuy nhiên Thái viên ngoại không tới.
Phàn Thiếu Bạch thở dài:
- Lúc trước Thái viên ngoại và hơn hai mươi cửa hàng liên kết khống chế thị trường thịt, mưu toan lật dổ Túy Tiên Cư của ngươi. Chính là chưa từng nghĩ tới, hiện tại bọn họ sợ số thịt kia còn hơn cả độc dược. Khách hàng không mua thịt của bọn họ, các cửa hàng bán thịt buộc bọn họ phải bán thịt. HIện tại bọn họ thật đúng là đâm lao phải theo lao. Số thịt trong tay bọn họ càng ngày càng nhiều. Lúc này, có thể mua được số thịt kia, lại không ký kết khế ước với lò mồ, chỉ còn tiểu điếm và Túy Tiên Cư các ngươi. Hai nhà chọn một, bọn họ tự nhiên lựa chọn tiểu điếm.
Lý Kỳ nhíu mày, cười hỏi:
- Chắc hẳn giá tiền rất thấp.
- Không sai, nhưng hiện tại không phải là vấn đề giá tiền, vấn đề là ta muốn thu mua số thịt này, nếu bán không được, thì chẳng phải không may.
Phàn Thiếu Bạch lắc đầu nói.
- Điều này cũng đúng.
Lý Kỳ gật đầu:
- Vậy công tử định cự tuyệt bọn họ?
Phàn Thiếu Bạch gật đầu:
- Ừ, ta thấy ít ngày nữa, bọn họ sẽ buông xuống mặt mũi, tìm tới quý điếm.
Kẻ này nói nửa ngày, thì ra là muốn lôi kéo lão tử.
Lý Kỳ nhãn châu xoay động, từng đạo tinh mang xẹt qua, bỗng cười nói:
- Phàn công tử, quý điếm không dám nhận mua số thịt kia, vậy thì tiểu điếm càng không cần phải nói. Lúc trước công tử nên nói cho bọn họ biết, ngàn vạn lần đừng tới Túy Tiên Cư. Miễn cho khiến bản thân không thoải mái. Ngay cả chén nước trà, ta cũng sẽ không cho bọn họ
← Hồi 0199 | Hồi 0201 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác