Vay nóng Tinvay

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0195

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0195: Nhạc mẫu khó chơi
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

Đổ mồ hôi! Không hổ là mẹ của Thất Nương, quả nhiên còn khó đối phó hơn cả Thất Nương.

Lý Kỳ lập tức chịu thua, ngượng ngùng cười nói:

- Thực ra cháu làm vậy không phải đỡ làm phiền hạ nhân của Bạch phủ sao. Tuy nhiên, cháu là dẫm lên hòn đá rồi đi vào, chứ không phải trèo tường.

Bạch phu nhân là người thông minh, vừa nghe là hiểu, cười nói:

- Cũng đúng, một mình ngươi sao dám xông vào Bạch phủ giữa đêm hôm. Chắc chắn là có người giúp đỡ..

Lý Kỳ cười ha hả:

- Đâu có, đâu có, cho dù tìm người giúp đỡ, cháu cũng không dám xông vào Bạch phủ vào ban đêm. Cháu là tìm cao thủ tới.

Bạch phu nhân sững sờ, che miệng cười khanh khách, phất tay áo lên, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế đá. Cũng không muốn vòng vo với hắn nữa, thực sự là quá mệt mỏi, cười nói:

- Lý Kỳ, cậu tới tìm Thất Nương phải không?

Lý Kỳ biết không thể gạt được nàng, gật đầu cười.

- Vậy cậu tìm Thất Nương có việc gì?

Bạch phu nhân nhìn thấy vẻ mặt không yên của Lý Kỳ, lại nói:

- Ta cũng không muốn làm khó dễ cậu. Nhưng một người nam nhân, đêm hôm khuya khoắt tới tìm một nữ nhân, là một người mẹ ta phải hỏi rõ ràng, cũng không tính là quá phận.

Lý Kỳ vội đáp:

- Không quá phận, không hề quá phận chút nào. Đây là việc rất bình thường.

- Vậy hiện tại cậu đã tin tưởng ta chính là mẹ của Thất Nương chưa?

Bạch phu nhân mắt chứa ý cười nhìn Lý Kỳ.

Đổ mồ hôi! Nói lỡ miệng rồi.

Sau lưng Lý Kỳ hơi ướt, nhưng thấy nàng ta không có ác ý gì, vậy thì cứ thành khẩn là được, liền hành lễ:

- Lý Kỳ bái kiến nhạc...Bạch phu nhân.

Bạch phu nhân ừ một tiếng:

- Vậy hiện tại cậu có thể nói cho ta biết cậu tìm Thất Nương làm gì chưa?

- Mang vịt tới.

Lý Kỳ thuận miệng đáp. Nhưng lời vừa nói ra, chính hắn đều sững sờ. Chuyện gì xảy ra? Sao lão tử mở miệng lại nói vịt nhỉ. Chắc tại mấy ngày gần đây toàn ở chung với đám vịt, cho nên mới nghĩ tới chúng.

Bạch phu nhân sững sờ, quăng ánh mắt hỏi thăm.

Lý Kỳ tâm niệm vừa động, vội đáp:

- Không sai, cháu tới chính là tặng vịt. À không, là phu nhân nhà chá bảo cháu mang vịt tới. Gần đây Túy Tiên Cư mới bày bán một loại vịt nướng mới. Hương vị rất tốt. Cho nên phu nhân nhà cháu cố ý để cho cháu mang tới cho Thất Nương nếm thử. Chỉ có điều cháu vốn là người thẹn thùng, không giỏi giao tế với người xa lạ. Cho nên tính toán lén lút đưa cho Thất Nương, sau đó trở về.

Ngươi không giỏi giao tế với người xa lạ? Ngươi quen ta chưa tới nửa canh giờ, đã không ngừng hô tỷ tỷ, a di, bá mẫu rồi.

- Ngươi nói linh tinh gì đó?

Bạch phu nhân lườm hắn một cái, lại gật đầu nói:

- Ta có nghe qua vịt nướng của Túy Tiên Cư các cậu. Vậy cậu có mang theo vịt không?

- Vịt ấy à?

Lý Kỳ hít một hơi, đầu đầy mồ hôi, cười ha hả đáp:

- Vịt đang trong tay của trợ thủ cháu. Bá mẫu chờ một lát, để cháu đi tìm y.

Nói xong, liền chuẩn bị lẻn mất.

Đây là lần đầu tiên Lý Kỳ dùng phương thức này gặp gia trưởng, cho nên trong đầu rất hỗn loạn. Nghĩ bụng vẫn là chuồn đi thì tốt hơn. Đợi sau này chuẩn bị đầy đủ, lại tới gặp vị nhạc mẫu khó nhằn này.

Nhưng Bạch phu nhân sao có thể để cho hắn rời đi đơn giản như vậy, thản nhiên nói:

- Nếu cậu đi thêm bước nữa, đời này cậu đừng hòng gặp lại Thất Nương.

Lý Kỳ chấn động, lập tức thu chân về.

Bạch phu nhân nhìn hắn, thản nhiên nói:

- Cậu lại đây ngồi đi.

- Vâng.

Lý Kỳ lên tiếng, đi tới đặt mông ngồi bên cạnh Bạch phu nhân. Lập tức một mùi thơm nhàn nhạt truyền tới. Nghĩ bụng, hẳn là Bạch phu nhân vừa mới tắm rửa xong. Chẳng lẽ là tới nơi này hẹn hò với tình nhân? Má ơi, nếu lão tử đúng là làm hỏng chuyện tốt của nàng, sau này nàng còn cho ta quả ngon để ăn sao.

Lý Kỳ càng nghĩ càng xa, không biết đã trôi tới nơi nào, chợt nghe Bạch phu nhân trầm giọng nói:

- Ngồi đối diện.

Đổ mồ hôi! Lão tử cũng không hôi nách, việc gì phải ngồi xa như vậy? Nói chuyện chẳng phải tốn hơi hơn không.

Lý Kỳ quắt miệng, ủy khuất dịch chuyển cái mông, ngồi đối diện, hỏi:

- Bá mẫu có gì phân phó?

Bạch phu nhân có thâm ý khác nhìn hắn, cười nói:

- Thực ra ở trước mặt ta, cậu không cần phải che che lấp lấp.

- Bá mẫu, hôm nay trời lạnh như vậy, bá mẫu sẽ không bảo cháu cởi quần áo ra chứ?

Lý Kỳ cả kinh, âm thầm sợ hãi than. Không thể tưởng được Bạch phu nhân lại sống thoáng như vậy.

Bạch phu nhân sững sờ, thẹn quá hoá giận, vỗ mạnh bàn:

- Cậu lại nói linh tinh gì vậy? Cậu đừng quên, nơi này chính là Bạch phủ, cậu tưởng rằng ta không dám trị cậu chắc?

Má ơi, quạt, quạt của ta đâu. Lý Kỳ cuống quít lục lọi bên hông, đột nhiên nhớ ra, hình như đã quên mang theo cây quạt mà Hoàng thượng ban tặng, vẻ mặt liền đưa đám nói:

- Thì chính bá mẫu đã nói cháu không cần che che lấp lấp mà.

Bạch phu nhân tức giận tới bộ ngực sữa phập phồng, híp mắt, cắn răng nói:

- Ta nói tới chuyện của cậu và Thất Nương.

Lẽ nào bà ta đã biết rồi?

- Cháu và Thất Nương có chuyện gì đâu? Nếu là vịt, thì cháu đang nợ nàng ấy một con.

Lý Kỳ nhún vai đáp. Nhưng trong lòng thì không yên bất an. Cũng không phải hắn sợ Bạch phu nhân biết chuyện hắn và Thất Nương. Chỉ có điều hiện tại không phải là thời điểm tốt.

Bạch phu nhân chỉ biết lắc đầu, nói:

- Thực ra chuyện giữa cậu và Thất Nương, ta đã sớm biết. Cậu đừng nghĩ linh tinh, là Thất Nương nói cho ta biết. Ta cũng biết, vì sao hôm nay cậu lại tới đây. Vừa rồi ta chỉ cố ý thử cậu, xem cậu có giống như người mà Thất Nương nói không. Tuy nhiên, cho tới bây giờ, ta chỉ thấy cậu ngoài ăn nói ngọt xớt ra, chẳng thấy có bản lĩnh gì.

Không thể nào, Thất Nương lại nói chuyện như vậy cho nàng ta biết?

Lý Kỳ lắc đầu:

- Bá mẫu, cháu không biết bá mẫu đang nói cái gì.

Bạch phu nhân cười hỏi:

- Không phải cậu còn nói cầm nồi niêu xoong chảo tới cưới Thất Nương nhà ta sao?

- Điều đó Thất Nương cũng nói cho bá mẫu?

Lý Kỳ ngẩn ra.

Bạch phu nhân mỉm cười:

- Thất Nương là con gái ta, có lời gì mà không thể kể được?

Ài, sao không nói sớm, để lão tử phải tốn hết nước bọt.

Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt chánh khí nói:

- Bá mẫu, thực ra những gì bá mẫu vừa thấy, chỉ là biểu hiện giả dối. HIện tại cháu mới là Lý Kỳ chân chính. Hôm nay cháu tới đây, chỉ là muốn biết, vì sao mấy ngày này Thất Nương không tới Túy Tiên Cư. Có phải là bị bệnh gì không? Ài, một người nam nhân biết săn sóc như cháu, chắc là lần đầu tiên bá mẫu gặp được.

Bạch phu nhân cười khúc khích:

- Đúng là lần đầu tiên ta thấy một người nam nhân còn dẻo mỏ hơn cả bà mối.

Lý Kỳ chắp tay cười nói:

- Đa ta bá mẫu khích lệ, xem ra sau này cháu hỏi vợ, cũng đở một khoản mời bà mối.

- Ai nói thế? Hôn nhân là chuyện lớn, sao có thể tùy tiện như vậy. Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn, một thứ cũng không thể thiếu.

- Đó là, đó là, không biết bá mẫu thích bà mối nào, để ngày mai cháu đi tìm xem.

Lý Kỳ gật đầu.

*****

- Ta...

Bạch phu nhân vừa định mở miệng, bỗng sững sờ, lập tức phản ứng tới, thầm nghĩ tiểu tử này đúng thật là giảo hoạt. Thiếu chút nữa thì mình dính bẫy của hắn. Cười lạnh nói:

- Ta đáp ứng gả Thất Nương cho cậu khi nào?

- Chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.

Lý Kỳ cười hắc hắc.

Bạch phu nhân cười cười:

- Cậu đúng là tự tin.

- Có một chút.

Bạch phu nhân gật đầu:

- Tốt, cậu nói cho ta biết, cậu có thể cho Thất Nương cái gì?

- Hạnh phúc.

Lý Kỳ trả lời đơn giản.

- Hạnh phúc?

Bạch phu nhân nhíu mày:

- Hiện tại bản thân cậu cũng khó bảo toàn, nói gì tới cho Thất Nương hạnh phúc? Cậu có biết, vì sao mấy ngày hôm nay Thất Nương không tới Túy Tiên Cư không?

Còn không phải bị các ngươi giam lỏng.

Trong lòng Lý Kỳ như gương sáng, nhưng vẫn giả bộ mờ mịt, lắc đầu đáp:

- Không biết.

Bạch phu nhân cũng không quan tâm hắn không biết hay là giả vờ không biết, nói thẳng:

- Thật ra là ta lo lắng Thất Nương tới Túy Tiên Cư tìm cậu, nên mới không cho phép nó xuất môn. Hiện giờ cậu đang đắc tội với đương triều Thiếu Tể. Thất Nương lại là con gái của hữu thừa tướng, ta làm như vậy, cũng vì tránh những phiền toái không cần thiết. Cậu hiểu chưa?

- Hiểu rồi.

Lý Kỳ gật đầu. Thầm nghĩ, thì ra người một mực vòng vo chính là bà ta. Cười đáp:

- Bá mẫu, người có yêu cầu gì thì cứ nói thẳng là được. Chúng ta sắp thành người một nhà rồi, đừng khiến cho xa lạ.

Đến một bước này rồi, sao Lý Kỳ không nhìn ra. Nếu Bạch phu nhân không muốn hắn và Thất Nương lui tới, thì vừa nãy trực tiếp đuổi hắn đi rồi, cần gì lưu hắn lại, nghe hắn nói đông nói tây. Thầm nghĩ, vị phu nhân này không buôn bán đúng là lãng phí.

Hai mắt Bạch phu nhân hiện lên một tia khen ngợi, nói:

- Rất đơn giản, chỉ cần cậu khiến Vương tương bỏ qua mọi chuyện, không tìm cậu trả thù nữa, thì ta liền đáp ứng gả con gái cho cậu.

- Bá mẫu, rõ ràng người đang đùa giỡn cháu mà. Chúng ta đều là người hiểu chuyện, nếu người muốn Vương tương không động tới cháu, trừ phi...

Lý Kỳ nói tới đây, bỗng dừng lại, tinh mang trong mắt lóe lên, có thâm ý cười nói:

- Bá mẫu, người đang chọn con rể, hay là chọn đao phủ vậy?

Bạch phu nhân cười đáp:

- Ta chỉ đang suy nghĩ cho Thất Nương mà thôi.

Lời này cũng không giả. Thử hỏi ai dám gả con gái cho một cừu nhân của tể tướng quyền nghiêng vua và dân?

Lý Kỳ thản nhiên hỏi:

- Bạch tương có biết việc này không?

Bạch phu nhân lắc đầu:

- Nếu ông ấy biết, cậu cho rằng cậu có thể yên ổn ngồi chỗ này à? Tuy nhiên, cậu yên tâm, chỉ cần cậu có thể hóa giải nguy hiểm, ta tự nhiên sẽ thay cậu làm chủ. Đến lúc đó, đừng nói cậu mang nồi niêu xoong chảo, cho dù cậu bưng cái bếp của Túy Tiên Cư tới, ta cũng hoan nghênh.

Thấy vậy vị Bạch phu nhân này đúng là một vị nội trợ hiền. Bạch Thế Trung có vị trí như ngày hôm này, chắc hẳn không thiếu nàng xuất lực.

Tuy nhiên, mình cũng không phải ngồi không. Chơi trò này với mình? Hừ, quay về xem nhiều kịch truyền hình rồi hẵng nói.

Lý Kỳ trầm mặc một lúc, bỗng đứng dậy, hành lễ nói:

- Bá mẫu, người vì Bạch tương suy nghĩ, cháu có thể hiểu được. Nhưng cháu không thích bị người khác coi như con rối. Huống hồ đây vốn là hai chuyện khác nhau. Bá mẫu là mẹ của Thất Nương, người đương nhiên có quyền bảo vệ nàng. Nhưng người không quản được cháu. Nếu bá mẫu không cho phép Thất Nương xuất môn, cùng lắm thì ngày nào cháu cũng tới là được. Cháu còn không tin, Vương tương còn không dám làm gì cháu, bá mẫu có thể làm được gì?

Lời này đúng là vô lại.

Một chiêu có cả cương nhu này của Lý Kỳ, khiến Bạch phu nhân ngây ra như phỗng. Nàng không rõ vừa rồi Lý Kỳ còn không ngừng nịnh nọt nàng, giờ lại chợt trở nên cường ngạnh như vậy.

- Bá mẫu, sắc trời đã tối, Lý Kỳ xin cáo từ.

Lý Kỳ thừa dịp nàng ngây người, nhấc chân bước đi. Đợi thoát khỏi khu vực nguy hiểm, hắn mới quay đầu nói:

- Bá mẫu, có lẽ người là một người vợ tốt, nhưng người không phải là một người mẹ tốt. Ít nhất cháu cho rằng như vậy.

Nói xong, Lý Kỳ liền bước nhanh rời đi. Dù sao nơi này vẫn là địa bàn của nàng ta.

Đợi Lý Kỳ đi rồi, Bạch phu nhân mới hồi phục tinh thần, cười khúc khích, tự nhủ:"Tiểu tử được lắm, lại dám giáo huấn mình. Quả nhiên không giống người thường. Tuy nhiên, cho dù ta không nói việc đó, chẳng lẽ ngươi không đi làm sao?"

Nghĩ tới đây, nàng lại cười khanh khách.

Lý Kỳ mới ra vườn hoa, Mã Kiều không biết từ nơi nào xuất hiện, run rẩy hỏi:

- Nói chuyện xong chưa?

- Rồi.

Lý Kỳ gật đầu:

- Ngày mai mặc thêm nhiều quần áo chút.

- Có ý gì?

- Ngày mai lại tới.

- A?

...

Hôm sau.

Mặt trời mọc ở hướng đông.

- Sao còn chưa ra nhỉ?

Hồng Thiên Cửu đứng trước cửa Tần phủ, vẻ mặt không kiên nhẫn. Bên cạnh cậu ta còn có Chu Hoa và Từ Phi.

Ba con tuấn mã ở một bên thở phì phì, bất chợt hất chân lên, có lẽ cũng đợi không nhịn được.

Lại qua một lát, cửa chính rốt cuộc mở. Từ bên trong đi ra ba người. Người cầm đầu đội nón lá, mặc áo da choàng vai, dây lưng bó chặt, đeo giày cao. Sau lưng là cung, ở thắt lưng còn treo bao da đựng tên.

Tư thế khá là oai hùng.

Người này chính là Lý Kỳ. Luận về tạo hình, chỉ sợ cả Đại Tống không có ai bằng. Nhưng luận về chân công phu, cái này...còn cần nghiên cứu thêm.

Phía sau Lý Kỳ là Mã Kiều và Trần A Nam. Bọn họ vẫn ăn mặc như thường ngày. Chỉ là một người thì hào hứng dạt dào, một người thì liên tục ngáp.

- Lý đại ca, huynh ra muộn vậy?

Hồng Thiên Cửu buồn bực hỏi.

Lý Kỳ cười ha hả:

- Tại ta còn phải chuẩn bị vài thứ.

Tối hôm qua tới Bạch phủ, chẳng những không được gặp Bạch Thiển Dạ, còn tốn không ít thời gian. May mà có người trong nghề như Mã Kiều, rất nhanh mua được bộ cung tên.

Còn Trần A Nam, Lý Kỳ thấy cậu ta thích vận động, hơn nữa cũng bận rộn nhiều ngày rồi, liền dẫn theo cậu ta chơi đùa.

Lý Kỳ tự nhiên không cưỡi ngựa, mà vẫn là chú lừa kia. Hắn không cưỡi ngựa, tất nhiên sẽ không để Trần A Nam và Mã Kiều cưỡi ngựa. Bằng không như vậy đi ra ngoài cũng quá mất mặt.

Ba con ngựa, ba con lừa, hạo hạo đãng đãng đi tới cửa đông.

Vừa tới gần cửa đông, sáu người bỗng nghe thấy một tiếng gọi:

- Tiểu Cửu, Tiểu Cửu, bên này.

Ủa, không phải là giọng Cao nha nội đó sao?

Lý Kỳ ngẩng đầu nhìn. Chỉ thấy trước cửa thành đứng hai con tuấn mã. Ngồi trên tuấn mã là hai vị công tử ăn mặc hoa lệ. Trong đó một vị tự nhiên là 'thật lâu không thấy' Cao nha nội, còn vị kia là Vận Vương Triệu Giai.

Là y?

Lý Kỳ nhíu mày.

Hồng Thiên Cửu vừa thấy Cao nha nội, hưng phấn thúc ngựa chạy tới, kích động hỏi:

- Ca ca, huynh cũng tới đây à? Không phải cha huynh cấm cửa đó sao?

Cao nha nội gãi đầu cười, còn chưa mở miệng, chợt nghe tiếng Lý Kỳ cười nói:

- Chắc là nhờ điện...Triệu huynh nói đỡ.

Nói xong, hắn lại hướng Triệu Giai chắp tay:

- Triệu huynh.

Triệu Giai cũng chắp tay cười đáp:

- Xem ra việc gì cũng không thể gạt được Lý huynh.

Cao nha nội cười hắc hắc:

- Lý Kỳ, không thể tưởng được ngươi rất giảng nghĩa khí, trước kia là bản nha nội trách lầm ngươi.

Lý Kỳ sững sờ:

- Nha nội nói gì vậy?


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-1753)


<