Vay nóng Tinvay

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0192

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0192: Vịt quay và Hambuger
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

Lý sư phó, xin thứ cho Thái mỗ lắm miệng hỏi một câu, cậu tới mươn đầu bếp có phải vì muốn đối phó với Phỉ Thúy Hiên?

Thái Dũng cau mày hỏi.

Y hỏi điều này làm gì? Lẽ nào y và Thái Mẫn Đức có liên lạc? Không có khả năng, trước kia Thái Mẫn Đức chỉ là một đầu bếp của phủ thái sư. Mà Thái Dũng đường đường là đại quản gia của phủ thái sư, sao có thể có giao tình với đầu bếp được.

Lông mày Lý Kỳ nhíu lại, do dự bất định.

Thái Dũng nhìn hắn, nói:

- Lý sư phó không cần phải lo lắng, ta chỉ hỏi mà thôi, không có ý gì khác. Nếu Lý sư phó không tiện nói ra, cũng không sao.

Một chiêu lấy lui làm tiến này thật khiến cho Lý Kỳ khó xử. Bình thường Thái Dũng đối xử với hắn coi như không tồi. Có việc gì đều hết sức giúp đỡ, chưa bao giờ bày cái đế của đại quản giá. Hơn nữa Lý Kỳ cũng biết, với tài trí của Thái Dũng, y đã mở miệng, thì nhất định đã biết một hai. Hắn ngượng ngùng gật đầu:

- Thái quản gia nói không sai, chính là nguyên do đó.

Thái Dũng thấy Lý Kỳ thẳng thắn nói ra, hai mắt thoáng hiện vẻ vui mừng, khuôn mặt lại buồn rầu nói:

- Lý sư phó, chắc cậu cũng biết Thái Mẫn Đức đã từng là người của phủ thái sư.

Lý Kỳ gật đầu.

Thái quản gia nói tiếp:

- Không dối gạt gì cậu, lúc trước khi y còn đang ở phủ thái sư, ta rất không thích người này. Ta cũng biết, y nhất định không phải là đối thủ của cậu. Nhưng ta muốn nhắc nhở cậu một câu. Làm người phải có lòng khoan dung, đừng đuổi tận giết tuyệt.

Lý Kỳ nghe mà hốt hoảng, cười khổ nói:

- Thái quản gia, chắc ngài cũng biết, không phải là ta muốn gây sự với y, mà là Thái Mẫn Đức khắp nơi ngáng chân ta.

- Ta biết.

Thái Dũng gật đầu:

- Nhưng cậu có biết, vì sao lúc trước Thái Mẫn Đức giấu đi chén vàng, lại không bị trách phạt, chỉ bị đuổi khỏi phủ thái sư không? Hơn nữa, y lập tức có thể nhanh chóng phát triển ở bên ngoài.

Lý Kỳ lắc đầu mờ mịt. Hắn chỉ biết Thái Mẫn Đức ở phủ thái sư lấy cắp gì đó, mới bị đuổi khỏi phủ thái sư. Nhưng hắn thật không ngờ Thái Mẫn Đức lại dám trộm chén vàng. Chén vàng là cho Thái Kinh dùng, lá gan của y cũng thật quá lớn.

Thái Dũng thấp giọng nói:

- Bởi vì y rất được Thái gia yêu thích. Lúc trước cũng là Thái gia thay y cầu tình, mới không bị trách phạt, hơn nữa cũng là Thái gia giúp y, y mới có thể có được địa vị như ngày hôm nay. Dù Thái gia đã xuất chinh, nhưng cậu vẫn phải lưu cho Thái gia vài chút tình mọn! Bằng không ta sợ tới lúc đó, ngài ấy sẽ vì việc này mà giận lây sang cậu.

Lý Kỳ biết Thái gia mà Thái Dũng nói chính là con lớn nhất của Thái Kinh, Thái Du. Hiện đang cùng Đồng Quán chống lại nước Liêu. Tuy nhiên người này không có tài quân sự gì cả, do người này lãnh quân, bại cục đã định.

Tài trí của người này thua xa cha của y. Nhưng cũng là một nhân vật hung ác. Trong phủ thái sư Lý Kỳ đã được nghe nói một vài lời đồn về Thái Du. Như Thái Du có xích mích với Thái Thao thế nào, như tính cách này người này rất thích bao che, mặc kệ có lý hay không. Quan trọng là hiện tại Thái Du rất được Tống Huy Tông coi trọng, là nhân vật cực kỳ khó đối phó.

Thì ra bên ngoài còn có một tầng quan hệ như vậy. Đúng là cắt đoạn này, nó lại mọc đoạn khác.

Lý Kỳ cảm thấy đau đầu. Hiện tại địch nhân của hắn đã quá nhiều. Nếu lại thêm vào Thái Du, thì đúng thật là không tốt. May mà hắn không muốn nhất cử đánh tan Thái Mẫn Đức. Bởi vì dựa vào thực lực của Phỉ Thúy Hiên, muốn hoàn toàn đả bại y, là chuyện không dễ dàng. Vậy thì chỉ còn cách mau chóng suy yếu thực lực của Thái Mẫn Đức. Bằng không một khi Thái Du trở về, chỉ sợ sẽ sinh ra biến. Hắn cảm kích nói:

- Đa tạ Thái quản gia nhắc nhở, tại hạ biết nên làm thế nào rồi.

Thái Dũng gật đầu, cười nói:

- Lý sư phó là người thông minh, ta tin cậu nhất định sẽ xử lý tốt.

Lý Kỳ và Thái Dũng hàn huyên một lúc, liền đi cùng nhau tới phòng bếp. Về nhân tuyển, Lý Kỳ đã sớm nghĩ kỹ, cho nên rất nhanh hắn đã chọn ra mười đầu bếp.

Chọn xong, Lý Kỳ lại làm cho Thái Kinh vài món ăn có dinh dưỡng phong phú. Sau đó liền dẫn mười người đầu bếp tới ngoại thành phía tây. Hiện tại hắn đang chạy đua thời gian. Bởi vì Thái Mẫn Đức ký kết khế ước với các cửa hàng bán thịt hai tháng. Cho nên hắn không muốn bỏ qua cơ hội tốt này.

Đi tới tòa trang viên.

- Sư muội.

Vừa thấy Lỗ Mỹ Mỹ, Mã Kiều liền hưng phấn chạy tới, hô to.

Tên này đúng thật là một tên bảo tiêu không xứng chức.

Lý Kỳ không có cách nào lắc đầu.

Lỗ Mỹ Mỹ cho Mã Kiều một ánh mắt khinh khỉnh, đi tới trước mặt Lý Kỳ, nói:

- Lý sư phó, số vịt đang để ở hậu viện, ngài có muốn xem không?

Lý Kỳ gật đầu:

- Hôm nay phải làm phiền các cô rồi.

Lỗ Mỹ Mỹ nói:

- Lý sư phó quá khách khí. Ngài cho ta và sư huynh ăn ở, chúng ta có thể làm vài chuyện cho ngài, chúng ta còn cao hứng không kịp ấy chứ.

- Cô nên nói những lời này với sư huynh cô thì hơn.

Lý Kỳ cười khổ một tiếng, đi về phía hậu viện.

Lỗ Mỹ Mỹ sững sờ, lập tức trừng mắt nhìn Mã Kiều.

Mã Kiều luống cuống, vội thanh minh:

- Sư muội vạn lần đừng nghe lời hắn nói. Huynh rất tận chức tận trách.

Lỗ Mỹ Mỹ không để ý tới y, đi theo Lý Kỳ.

Lý Kỳ nhờ Phàn Lâu chuẩn bị nhiều vịt như vậy, tự nhiên không phải là muốn mở chuồng nuôi vịt. Rất rõ ràng, hắn muốn làm món vịt quay Bắc Kinh. Là một người sinh trưởng ở Bắc Kinh, tự nhiên quá thành thạo với món vịt quay Bắc Kinh. Khả năng nướng vịt cũng là cha hắn dạy cho hắn. Nhưng làm nhiều năm như vậy, trình độ nướng thịt của hắn vẫn không bằng cha của hắn.

Không khỏi cảm khái một câu, gừng càng già càng cay.

Tuy nhiên, ở thời này, bản lĩnh nướng vịt của Lý Kỳ, vẫn được coi là một ngọn núi nhỏ.

Ở thời Bắc Tống, đã có vịt quay, hơn nữa kỹ thuật tương đối hoàn thiện. Có thể nói là thủy tổ của vịt quay Bắc Kinh. Nhưng Lý Kỳ lại có kỹ thuật càng thêm hoàn mỹ. Cho nên hắn quyết định dùng làm vịt quay Bắc Kinh để bán.

Lý Kỳ tới hậu viện, cẩn thận kiểm tra đàn vịt. Chọn ra mấy con vịt hơi gầy, ném cho đám đầu bếp, dặn bọn họ tối nay vặt lông.

Điều này rất rõ ràng nói cho bọn họ biết, tối này các ngươi đừng mong ngủ sớm.

Mười đầu bếp này đã từng cùng Lý Kỳ làm việc thâu đêm, nên thật thà phúc hậu cười, không có chút dị nghị.

Lý Kỳ không muốn lãng phí thời gian, lập tức sai mười đầu bếp và Lỗ Mỹ Mỹ làm thịt những con vịt bất hạnh này. Mặt khác còn sai những tiểu nhị đang ở trong trang viên đun nước sôi.

Chỉ riêng việc cắt tiết đám vịt đã mất hai canh giờ.

Giết hết xong, dĩ nhiên là tới vặt lông.

Mà mấu chốt của việc vặt lông là ở nhiệt độ nước. Quá nóng sẽ làm hỏng da của vịt. Quá lạnh thì lại không nhổ được lông. Trước khi bắt đầu nhổ lông, Lý Kỳ dùng tay thử nhiệt độ của nước.

Nhiệt độ của nước hợp yêu cầu, Lý Kỳ mới giao công tác vặt lông cho những nữ tiểu nhị. Dù sao việc vặt lông cần nhẹ nhàng, cẩn thận. Không những phải nhổ sạch sẽ lông vịt, còn không thể ảnh hưởng tới làn da. Để nữ giới làm việc này là thích hợp nhất.

Vặt lông xong, là tới lấy các bộ phận bên trong. Việc này đòi hỏi phức tạp, nên Lý Kỳ bảo mười đầu bếp kia nhìn cách hắn làm

*****

Chỉ thấy hắn dùng một con dao nhỏ đã chuẩn bị sẵn, một vài cái que nhỏ dài chừng mười cm, còn có một cái ống trúc lớn. Một đầu ống trúc được vót nhọn, đầu kia thì cắm một cây gỗ, trông rất là kỳ quái.

Đám đầu bếp này đều là những người có kinh nghiệm lâu năm, nhưng mấy thứ mà Lý Kỳ chuẩn bị, không khỏi khiến cho bọn cảm thấy rất hiếu kỳ.

Lý Kỳ lấy một con vịt mập mạp trụi lủi, sau đó dùng dao rạch yết hầu, mở miệng vịt ra, lôi lưỡi vịt, sau đó dùng phần nhọn của ống trúc cắm thẳng vào yết hậu, một tay đè chặt đầu kia, dùng sức đẩy xuống.

Chỉ thấy con vịt thoáng cái trương phồng lên.

Mọi người nhìn cảnh này đều hít một hơi khí lạnh.

Thì ra cái ống trúc lớn kia là một cái ống bơm đơn giản. Hơn nữa Lý Kỳ cũng không phải bơm khí vào trong bụng vịt, mà là bơm khí vào tầng mỡ ở ngoài da.

Bơm khí xong, Lý Kỳ rút ống trúc ra, một tay xiết chặt cổ vịt, bẻ gãy rồi áp xuống bụng, tránh cho thoát khí.

Sau đó dùng ngón trỏ tay phải đâm một lỗ ở phao câu. Từ cái lỗ phao câu này lấy hết nội tạng bên trong. Nhồi hỗn hợp nhiều gia vị như đường, muối, gừng, tỏi đã chuẩn bị sẵn qua lỗ phao câu. Hơn nữa, để có được lớp da vịt giòn béo, màu bánh mật hoàn hảo thì nhất định phải bỏ đi hai cánh, không để cho chúng chà xát vào da vịt cộng thêm một vài thao tác được liệt vào hàng bí quyết có một không hai.

Một loạt động tác này, trôi chảy như nước. Mười vị đầu bếp nhìn như si như say, thì ra vịt có thể làm như vậy.

Tiếp theo hắn để cho đám đầu bếp học làm, hắn thì ở một bên chỉ điểm. Vịt đã được xử lý xong thì hắn sai người treo vịt ở chỗ thông gió.

Bởi vì vịt phải được hong khô từ mười giờ tới mười hai giờ, cho nên Lý Kỳ cũng không ngồi đó đợi. Hắn dẫn theo Lỗ Mỹ Mỹ và đám đầu bếp vào phòng bếp làm món thứ hai, chính là Hambuger.

Lý Kỳ muốn triệt để tan rã liên minh giữa Thái Mẫn Đức và các quán ăn. Từ đó nhất cử đánh bại Thái Mẫn Đức. Chỉ dựa vào vịt quay vẫn không an toàn. Cho nên hắn tính toán Trung Tây kết hợp.

Làm Hambuger thì đơn giản hơn nhiều. Bởi vì những gia vị làm Hambuger, hắn đã chuẩn bị lúc ở yến tiệc tròn tuổi. Hơn nữa những món điểm tâm ở bữa tiệc, cũng có vài món giống với Hambuger. Vì vậy đám đầu bếp làm quen nhanh hơn.

Đương nhiên, Hambuger mà Lý Kỳ làm phải căn cứ vào khẩu vị của người Bắc Tống. Nhân của Hambuger dùng thịt dê là chính. Còn các nguyên liệu khác, hắn không độc đoán, mà bàn bạc với các đầu bếp một lúc, mới đưa ra quyết định. Đương nhiên, bơ là thứ không thể thiếu. Thời này sữa rất rẻ, không cần phải lãng phí. Mà bơ cũng trở thành nguyên liệu mấu chốt làm Hambuger.

Làm xong Hambuger thì cũng đã tới canh bốn. Lý Kỳ bảo bọn họ nghi ngơi, ngày mai mới nướng vịt.

Hắn cũng không quay về Tần phủ mà nghỉ ngơi luôn ở đây.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Kỳ cùng mọi người chuẩn bị nướng vịt. Củi cũng là một thứ quan trọng. Lý Kỳ chọn thân cây Cao Lương.

Về lò nướng, hắn đã chuẩn bị lúc yến tiệc tròn tuổi. Hắn chọn lò nướng treo. Khống chế hỏa hầu để lớp da của vịt không bị cháy là bước quan trọng nhất. Lý Kỳ không nói kỹ thuật này cho các đầu bếp kia, mà dạy cho Lỗ Mỹ Mỹ và vài tiểu nhị.

Trải qua một ngày cố gắng, vịt quay Bắc Kinh đã ra lò. Hắn lập tức sai người gọi Phàn Thiếu Bạch tới. Dù sao Phàn Lâu đã gia nhập liên minh với Túy Tiên Cư, cũng không thể không cho phép người ta biết được sản phẩm mang ra bán chứ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Phàn Thiếu Bạch liền chạy tới trang viên ngoại thành phía tây. Xem ra y thực sự muốn biết Lý Kỳ chuẩn bị đồ ăn gì.

Còn Phàn Chính, bởi vì lộ trình quá xa, nên không đến. Tuy nhiên Phàn Thiếu Bạch lại dẫn theo một người, chính là đầu bếp của Phan Lâu, đệ nhất nữ đầu bếp Biện Kinh, Trương Xuân Nhi.

Lý Kỳ thấy, trong lòng cười thầm. Xem ra Phàn Thiếu Bạch cũng không phải là bao cỏ, còn biết dẫn theo người trong nghề tới.

- Phàn công tử, Trương nương tử.

- Lý sư phó.

Ba người chào hỏi nhau.

Phàn Thiếu Bạch nhìn xung quanh, cười ha hả:

- Lý sư phó, hiện tại ngươi còn giàu có hơn ta nhiều. Riêng chỗ này thôi đã lớn hơn hàn xá vài lần.

Lý Kỳ mỉm cười khiêm tốn:

- Đâu có, đâu có, tất cả đều nhờ Thái sư ưu ái, Lý Kỳ thực sự xấu hổ không dám nhận.

Hai mắt Trương Xuân Nhi hiện lên một tia đố kỵ. Nhưng nàng cũng biết, cho dù nàng đảm nhiệm tổ chức yến tiệc tròn tuổi, Thái Kinh cũng rất khó tặng nàng tòa trang viên này.

Lý Kỳ liếc mắt nhìn Trương Xuân Nhi, cười ha hả:

- Mời hai vị vào trong phòng.

Đi vào trong, Lý Kỳ lập tức phân phó mang vịt quay và Hambuger lên. Trong lúc đợi, hắn hướng Phàn Thiếu Bạch hỏi:

- Phàn công tử, bên các ngươi đã chuẩn bị thế nào rồi?

Phàn Thiếu Bạch gật đầu đáp:

- Tám nhà Chân Điếm đã trang hoàng lại, đều dựa theo yêu cầu của Lý sư phó. Chỉ cần ngươi mang đồ ăn tới, chúng ta tùy thời có thể mở cửa. Chỉ là hình như Sư Tử Lâu đã biết tin tức. Hôm nay chính đang liều mạng tiêu thụ thịt ra bên ngoài.

- Không sao.

Lý Kỳ cười ha hả:

- Bọn họ không chạy thoát được đâu.

Phàn Thiếu Bạch cười nói:

- Lý sư phó giống như luôn tự tin như vậy.

Lý Kỳ cũng không già mồm cãi láo, gật đầu:

- Thành bại đều dựa trên thực lực.

Đúng lúc này, hai nữ tỳ bưng vịt nướng và Hambuger tới.

Trương Xuân Nhi thấy con vịt kia có màu đỏ thẫm, lớp da láng bóng, nhất thời cả kinh hỏi:

- Lý sư phó, ngươi nướng con vịt kia kiểu gì mà vừa đỏ vừa sáng như vậy? Giống như là bôi một lớp sơn lên vậy.

Ngươi cho ta là kẻ ngốc à? Bí mật nói hết cho ngươi thì ta ăn cái gì?

Lý Kỳ cười ngượng ngùng:

- Chút thủ đoạn mà thôi, không đáng nhắc tới, hai người thử nếm xem thế nào.

Trương Xuân Nhi cũng phản ứng tới, biết câu hỏi của mình hơi trắng ra, cười ngượng ngùng, không hỏi lại.

Phàn Thiếu Bạch nhìn cái bánh Hambuger, hiếu kỳ hỏi:

- Lý sư phó, đây là bánh gì?

- À, đây là thứ bánh mà ta mới nghĩ ra, tên là bánh Hambuger.

- Hambuger? Cái tên thật kỳ quái.

Phàn Thiếu Bạch cầm lên, thử cắn một miếng, quả nhiên xốp giòn ngọt ngào, mỹ vị vô cùng. Có thể nói là thứ bánh ngon nhất mà y từng ăn. Vừa ăn vừa gật đầu tỏ vẻ tán thưởng.

Trương Xuân Nhi thấy Phàn Thiếu Bạch thích thú như vậy, trong lòng cũng hiếu kỳ, cắt một miếng thịt vịt, bỏ vào miệng, tinh mang trong mắt lóe lên, gật đầu nói:

- Thịt vị này vừa mềm, vừa ngọt, dầu mà không ngán. Món vịt nướng này của Lý sư phó có thể nói là có một không hai của Biện Kinh.

- Trương nương tử quá khen.

Lý Kỳ cười nhạt.

Phàn Thiếu Bạch lại nếm thử thịt vịt, ngon tới mức y nói không ra lời, trong lòng đã không còn lo lắng, cười ha hả:

- Có vịt nướng và bánh Hambuger này của Lý sư phó, vậy thì Thái Mẫn Đức không đáng để lo.

Ngữ khí lần đầu tiên có một tia cung kính.

Lý Kỳ cười cười:

- Nếu hai vị không còn dị nghị gì với hai món này, tại hạ tính toán ngày mai lập tức bày bán ở tám nhà.

- Tốt, nhịn nhiều ngày như vậy, cũng đến lúc chúng ta phản kích rồi.

Phàn Thiếu Bạch vỗ bàn, hào khí mười phần nói.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-1753)


<