Vay nóng Tima

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0105

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0105: Lý Thanh Chiếu
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

Chương 127 - 128: Lý Thanh Chiếu

Lý Kỳ sững sờ, nhận lấy tờ giấy nhìn, nhất thời ngây dại. Qua một lúc lâu, mới hồi phục tinh thần. Đột nhiên nhớ lần trước vị đại quan nhân kia nói trong vòng một tháng, sẽ đối được ba câu tuyệt đối của mình, vội hỏi: - Vế dưới này là do ai nghĩ ra?

- Không biết, nhưng tờ giấy này do một thư sinh cầm tới.

Lý Kỳ hơi trầm ngâm, nói: - Đi thôi, chúng ta đi ra xem.

Lý Kỳ và Ngô Phúc Vinh tới đại sảnh, Ngô Phúc Vinh chỉ về phía người thư sinh kia, nói: - Chính là y.

Lý Kỳ gật đầu, đi tới, chắp tay nói với người thư sinh: - Chào tiểu ca, xin hỏi vế dưới này là do ngươi nghĩ ra à?

Vị thư sinh này nhận ra Lý Kỳ, lắc đầu, lau mồ hôi nói: - Không phải là tại hạ.

- Vậy là ai?

- Chính là đệ nhất tài nữ của Đông Kinh, Lý nương tử nghĩ ra.

Sắc mặt Lý Kỳ xiết chặt: - Ngươi nói chính là Lý Thanh Chiếu?

- Đúng vậy.

Thần tượng, thần tượng của ta rốt cuộc đã tới.

Trong lòng Lý Kỳ rất kích động, nắm lấy ống tay của người thư sinh, run giọng hỏi: - VậyVậy hiện tại Lý nương tử đang ở đâu?

Hành động này của Lý Kỳ đã hù dọa người thư sinh. Y rụt đầu lại, lắc lắc nói: - TaTa cũng không biết.

Lý Kỳ sững sờ, hỏi: - Vậy từ đâu ngươi có tờ giấy này?

- Là nha hoàn của Lý nương tử đưa cho tại hạ.

Nha hoàn của Lý Thanh Chiếu?

Lý Kỳ nghĩ bụng, Lý Thanh Chiếu đưa tờ giấy này cho người thư sinh, chắc hắn là có quen biết. Vội hỏi: - Lý nương tử đưa vế dưới phó thác cho ngươi, chắc ngươi có quen với Lý nương tử?

Vị thư sinh tràn đầy kiêu ngạo đáp: - Tại hạ từng may mắn được thấy mặt Lý nương tử hai lần.

Thấy mặt hai lần?

Lý Kỳ đầy vẻ hoài nghi, nói: - ÁchNgươi có thể nói rõ ràng hơn một chút được không. Cái gì mà thấy mặt hai lần. Rốt cuộc ngươi quen hay không quen Lý nương tử? Liệu có thể giới thiệu ta cho nàng ấy không?

- Điều nàyChỉ sợ không thể. Vị thư sinh kia lắc đầu.

"Mịa, tốn thời gian của lão tử."

Hai mắt Lý Kỳ lộ vẻ thất vọng, lại hướng thư sinh kia nói: - Nếu ngày khác tiểu ca có cơ hội gặp lại Lý nương tử, hy vọng tiểu ca có thể thông báo cho tại hạ một tiếng. Tại hạ nhất định có hậu lễ.

- Ừ. Vị thư sinh kia vô ý thức gật đầu.

Lý Kỳ thở dài, thấp giọng nói với Ngô Phúc Vinh: - Ngô đại thúc, làm phiền chú gọi Điền thợ mộc tháo ván gỗ trên kia xuống. Lại gọi phu nhân viết lại vế dưới này rồi treo lên. Nhớ kỹ ở dưới phải ký tên Lý Thanh Chiếu.

Thần tượng là thần tượng, lợi dụng được thì vẫn nên lợi dụng.

Ngô Phúc Vinh gật đầu liền đi.

Một lát sau, Ngô Phúc Vinh dẫn theo mấy người Điền thợ mộc tới. Mấy người Điền thợ mộc nhanh chóng lấy ra dụng cụ tháo tấm ván gỗ và tấm câu đối Tịch mịch hàn song không thủ quả xuống.

Giờ đây, toàn bộ người trong Túy Tiên Cư đều ngẩng đầu theo dõi Điền thợ mộc, người nào người nấy đều lộ vẻ chờ mong.

Điền thợ mộc gỡ xong, liền đưa tấm gỗ cho Ngô Phúc Vinh.

Ngô Phúc Vinh run rẩy nhận lấy tấm gỗ. Trên đó viết gì ông ta cũng không biết. Hôm nay có nhiều người xem như vậy, trong lòng ít nhiều có chút không yên. Hơi liếc mắt nhìn Lý Kỳ, thấy hắn nháy mắt, ý bảo nên làm thế nào thì cứ làm thế đó.

Ngô Phúc Vinh hít sâu một hơi, giơ cao tấm ván gỗ lên, rồi ở trước mặt mọi người chậm rãi kéo tấm vải đỏ xuống.

Sau khi nhìn thấy chữ trên tấm ván gỗ, đám thực khách liền xôn xao.

Chỉ thấy trên ván gỗ viết một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: Khai Thủy Tùng Diệp ba mươi xâu.

Cái tên bình thường, chữ viết cũng không có gì đặc biết, khiến cho mọi người không khỏi thất vọng. Nhưng giá tiền ba mươi xâu, thì thật quá đắt. Ba điều này gộp lại, khiến cho nhất thời mọi người không biết phản ứng kiểu gì.

Một thực khách không nhịn được lòng hiếu kỳ, hướng Ngô Phúc Vinh hỏi: - Ngô chưởng quầy, đây là món gì mà giá tận ba mươi xâu tiền?

Ngô Phúc Vinh cũng bị giá tiền này dọa cho ngây ngốc. Thẫn thỡ nhìn Lý Kỳ, như muốn hỏi, không phải ngươi định đùa cợt khách hàng đấy chứ?

Lý Kỳ đứng ra, cười nói: - Món Khai Thủy Tùng Diệp này thật ra là một món súp. Còn cụ thể như thế nào, thì phải có người gọi món này, tự nhiên các vị sẽ biết. Tuy nhiên tiểu điểm có thể cam đoan, tuyệt đối là đáng giá.

Ba mươi xấu rất đắt?

Lý Kỳ không cho rằng như vậy. Người khác một bộ danh họa, một thanh đao tốt đều mua hơn một nghìn xâu. Một món ăn nổi tiếng mới ba mươi xâu, đúng là không có gì phải ngạc nhiên.

Huống hồ, hắn tin tưởng sẽ có một vài người sảnh ăn nguyện ý cầm bạc tới gọi món này. Lùi một bước, cho dù không có, cũng không sao cả. Dù sao đã đặt ở đây rồi, ngươi thích gọi hay không kệ ngươi, cũng không phải ta chờ số tiền đó để cứu mạng.

Lý Kỳ thấy mọi người đàm luận món ăn này, cười nhạt một tiếng, chuẩn bị quay về phòng bếp. Nhưng vừa mới xoay người, chợt thấy Tiểu Đào đi xuống từ trên lâu, tới bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói: - Lý công tử, phu nhân bảo công tử lên lầu một chuyến.

- Có chuyện gì không?

- Nô tỳ không biết.

Lý Kỳ gật đầu, nghĩ bụng nhất định là vì món Khai Thủy Tùng Diệp kia. - Đi thôi.

Lý Kỳ đi theo Tiểu Đào tới nhã gian Thiên Thượng Nhân Gian. Thấy bên trong ngoại trừ Tần phu nhân ra, còn có hai người đang ngồi. Một là Bạch Thiển Dạ, hai là một vị văn sĩ mặc áo xanh.

Lúc trước Tần phu nhân có nói cho Lý Kỳ, hôm nay Bạch Thiển Dạ sẽ cùng một người bạn thân tới bái phỏng. Còn bảo hắn chuẩn bị vài món ăn ngon.

Giờ đây Lý Kỳ đang thất lạc vì không được gặp Lý Thanh Chiếu. Cho nên hắn chỉ nhìn lướt qua vị văn sĩ mặc áo xanh kia. Ngay cả chào hỏi cũng không có hứng thú.

Bạch Thiển Dạ thấy vẻ buồn bực của Lý Kỳ, còn tưởng rằng hắn buồn bực vì có người đối ra vế dưới. Nàng cười hì hì hỏi: - Làm sao vậy? Có phải ngươi không ngờ lại có người đối ra được vế dưới nhanh như vậy không?

Lý Kỳ tức giận nói: - Ta treo ba câu đối đó lên, đương nhiên hy vọng có người có thể đối được. Huống hồ vẫn là Thanh Chiếu tỷ tỷ của ta đối được. Ta vui vẻ còn không kịp ấy chứ. Chỉ là vì sao Thanh Chiếu tỷ tỷ không tự mình tới. Chẳng lẽ có việc gì bận?

- Thanh Chiếu tỷ tỷ?

Bạch Thiển Dạ sững sờ, nói: - Nghe ngữ khí của ngươi, có vẻ như ngươi quen biết Lýnương tử vậy.

Lý Kỳ lắc đầu thở dài: - Quen thì có quen. Chẳng qua là ta quen nàng, mà nàng không biết ta. Thực ra ta rất muốn thấy mặt nàng ấy một lần. Tuy nhiên, ài

Bạch Thiển Dạ thấy hắn không giống nói dối. Lại nghĩ tới vẻ kích động vừa nãy của hắn, nghi ngờ nói: - Vì sao ngươi muốn gặp nàng ấy như vậy?

Lý Kỳ không che dấu chút nào: - Từ nhỏ ta đã yêu mến thơ của nàng ấy rồi. Từ lúc ta tới BắcĐông Kinh, nguyện vọng đầu tiên chính là có thể nhìn thấy nàng ấy. Ngươi có điều không biết. Ở quê ta có truyền lưu một câu như vậy, Bình sinh không được gặp Lý Thanh Chiếu, tự xưng Thi Thánh cũng uổng công.

Bạch Thiển Dạ cười khúc khích nói: - Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy câu đó. Cũng không biết ngươi nói là thật hay giả. Lý Kỳ nghiêm mặt nói: - Đây chẳng qua là ngươi cô lậu quả văn mà thôi. Ta sẽ không cầm Thanh Chiếu tỷ tỷ để nói giỡn.

- Vẫn còn gọi Thanh Chiếu tỷ tỷ. Ngươi chưa từng nhìn thấy nàng ấy, đã gọi thân thiết như vậy. Bạch Thiển Dạ trểu ghẹo.

- Ta thích thế đấy, ngươi quản được à. Lý Kỳ tức giận nói.

Tần phu nhân đột nhiên nói: - Kỳ quái. Vì sao việc này, ta chưa từng nghe ngươi nhắc tới?

- Ta nói với phu nhân thì có tác dụng gì. Phu nhân cũng không có biện pháp để ta gặp nàng ấy.

- Chưa biết được. Vương tỷ tỷ và Lý nương tử quen nhau từ rất lâu rồi. Hơn nữa tình cảm như chị em. Bạch Thiển Dạ cười giảo hoạt, nói.

- What?

Lý Kỳ kinh hô một tiếng, vội vàng nói với Tần phu nhân:

- Phu nhân, nàng ấy nói thật không? Phu nhân thực sự quen Thanh Chiếu tỷ tỷ?

Tần phu nhân nhẹ nhàng gật đầu.

Lý Kỳ nhướng mày, trách cứ: - Vậy phu nhân vì sao không nói sớm cho tại hạ biết. Làm như vậy thật không có nghĩa khí.

Tần phu nhân vừa bực mình vừa buồn cười nhìn hắn một cái, nói: - Ngươi không hỏi ta, làm sao ta biết?

- Hắc, hắc, cũng đúng.

Lý Kỳ cười lấy lòng:

- Vậy hiện tại phu nhân đã biết. Liệu có thể mời Thanh Chiếu tỷ tỷ tới ăn một bữa không. Tại hạ đảm bảo miễn phí, không thu tiền. Chỉ cần nàng ấy tới là được. Ta van cầu phu nhân.

- Ngươi có hào phóng như vậy? Bạch Thiển Dạ không tin nói.

"Mịa, chả lẽ trong mắt ngươi, lão tử là kẻ vắt cổ chày ra nước? Thực ra ta là người khá hào phóng."

Lý Kỳ hừ một tiếng, nói: - Bạch nương tử, hôm nay Lý Kỳ ta nhất ngôn cửu đỉnh. Nếu Thanh Chiếu tỷ tỷ nguyện ý tới nơi này dùng cơm. Đùng nói là tiền, chỉ cần nàng ấy nguyện ý, nàng thích ăn món gì, cho dù để cho ta mỗi ngày làm cho nàng, ta cũng nguyện ý. Chỉ cần nàng ấy vui vẻ là được.

- Vậy còn món Khai Thủy Tùng Diệp kia?

Lý Kỳ nhún vai đáp: - Món đó có là gì. Chỉ cần hai người có thể cho ta gặp được Thanh Chiếu tỷ tỷ, ta sẽ làm cho mỗi người một bát. Đàm về tiền nong đúng là vũ nhục Thanh Chiếu tỷ tỷ của ta.

Lúc này, vị văn sĩ mặc áo xanh đột nhiên nói: - Ngươi và Lý Thanh Chiếu chưa từng gặp mặt, vì sao phải đối xử tốt với nàng ấy như vậy? Huống hồ, nàng ấy chỉ là một nữ nhân, cũng không có chỗ đặc biệt hơn người.

"Dm, dám vũ nhục thần tượng của ta."

Lý Kỳ trừng mắt, cả giận nói: - NgươiNgươi là ai?

Văn sĩ mặc áo xanh cười nhạt một tiếng, đáp: - Ta chính là Lý Thanh Chiếu.

Choáng váng.

Lý Kỳ triệt để choáng váng, hai mắt thẫn thờ nhìn văn sĩ áo xanh.

Dù văn sĩ áo xanh này ăn mặc theo kiểu nam tử, nhưng cũng không có ý che dấu quá nhiều. Ít nhất không giả trang từ trên xuống dưới như Triệu Tĩnh. Nhìn cẩn thận một chút có thể phát hiện ra. Chỉ là vừa rồi Lý Kỳ căn bản không có chú ý.

Chỉ thấy nữ nhân này tuổi chừng ba mươi, khuôn mặt trái xoan, hai mắt thanh tịnh, dung mạo tú lệ đoan trang. Toàn thân lộ ra khí chất của một người có tri thức. Vẻ mặt tuy không tươi cười, nhưng rất bình tĩnh thong dong. Luận về tư sắc, luận tư thái, có lẽ nàng không bằng Tần phu nhân. Nhưng nàng lại tạo cho Lý Kỳ một cảm giác tài trí mỹ chưa từng bao giờ thấy khi tới Bắc Tống.

- Xin lỗi, xin hỏi ngươi ngươivừa nói gì? Lý Kỳ run run nói, mà ngay cả thân thể cũng phát run.

Bạch Thiển Dạ nhìn bộ dáng kia của hắn, cười khanh khách, trêu ghẹo nói: - Vừa rồi không phải ngươi luôn nói muốn gặp Lý tỷ tỷ đó sao? Hiện tại tỷ ấy đang ở trước mặt ngươi đây.

Lý Kỳ vẫn còn có chút không dám tin, lại quăng ánh mắt hỏi thăm về phía Tần phu nhân. Thấy nàng mỉm cười gật đầu, hắn mới tin tưởng hoàn toàn. Tần phu nhân là người chưa từng nói dối.

- Lý Thanh Chiếu.

Lý Kỳ mừng rỡ gọi một tiếng, lại kích động nói với Lý Thanh Chiếu: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, tiểu đệtiểu đệ tên là Lý Kỳ, tỷ cũng có thể gọi tiểu đệ là Tiểu Kỳ. Tỷ có biết không, từ nhỏ tiểu đệ đã thích thơ của tỷ rồi. Cả con người tỷ, tiểu đệ cũng thích.

- Lý Kỳ, ngươi lại nói linh tinh gì vậy? Tần phu nhân thấy Lý Kỳ càng nói càng thái quá, vội vàng ngăn cản.

Khuôn mặt Lý Thanh Chiếu đỏ ửng, lộ vẻ bất đắc dĩ. Nhưng nàng biết Lý Kỳ nói vậy không có ý xấu. Cho nên cũng không nói gì thêm, chỉ khẽ lắc đầu.

- Nhầm, nhầm.

Lúc này Lý Kỳ mới phản ứng, cười ha ha nói: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, ý của tiểu đệ là, từ nhỏ tiểu đệ đã coi tỷ là thần tượng. Chính là rất ngưỡng mộ tỷ.

Lý Thanh Chiếu dở khóc dở cười, nhẹ gật đầu, khẽ nói: - Cảm ơn.

Bạch nương tử cười giảo hoạt: - Nghe ngươi nói như vậy, tựa hồ rất quen thuộc với Lý tỷ tỷ vậy.

Lý Kỳ sao không rõ dụng ý của nàng, cười nói: - Bạch nương tử không cần phải thử ta. Ta thuộc hết những bài thơ mà Thanh Chiếu tỷ tỷ làm.

- Vậy thử đọc một bài xem thế nào.

- Điều này có gì khó.

Lý Kỳ nhún vai, ho nhẹ một tiếng, sau đó cất giọng: - Tìm tìm kiếm kiếm, lãnh lãnh thanh thanh, thê thê ưu ưu

Câu đầu tiên vừa ra, sắc mặt của ba vị nữ sĩ đều thay đổi. Đặc biệt là Lý Thanh Chiếu, càng mờ mịt khó hiểu.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Lý Kỳ cũng cảm giác có gì đó không ổn. Trong đầu bỗng oanh một tiếng. Chết cha, bài Thanh Thanh Mạn này giống như về sau Lý Thanh Chiếu mới sáng tác. Trán liền đổ mồ hôi ròng ròng, vội vàng sửa lời: - Ách, vừa rồi chỉ là thử giọng, mọi người chớ coi là thật. Nói xong, lại làm bộ ho khan vài tiếng, cất tiếng: - Gánh hoa chọn lựa, mua được một cành xuân sắp nở. Lệ điểm hơi hơi, còn ngấn sương mai dáng đỏ tươi. E chàng thấy rõ, mặt thiếp cùng hoa khôn sánh đọ. Mái tóc nghiêng xoà, kề má cùng chàng đứng ngắm hoa.

Lần này Lý Kỳ đọc là bài thơ Giảm tự mộc lan hoa mà Lý Thanh Chiếu làm lúc còn trẻ. Hắn cực kỳ yêu thích bài thơ này, gần với bài Thanh thanh mạn. Bài thơ tuy không lộ ra lòng tự tin của Lý Thanh Chiếu với dung mạo của mình. Nhưng lại nói cho nam nhân một đạo lý, chính là từ xưa từ nay nữ nhân là người tâm khẩu bất nhất. (Tâm khẩu bất nhất: Bên ngoài nói chưa chắc là lời trong lòng)

Lý Kỳ đọc xong, còn chưa kịp thở một ngụm, chợt nghe thấy Bạch Thiển Dạ nói: - Lý tỷ tỷ, bài thơ này là do tỷ làm à?

Má!

Lý Kỳ buồn bực đến hộc máu. Lẽ nào những sách sử kia đều con mẹ nó gạt người? Vội vàng quay đầu nhìn Lý Thanh Chiếu. Nhưng chẳng biết khi nào khuôn mặt Lý Thanh Chiếu đã đỏ ứng, ánh mắt ảm đạm, khóe miệng lộ ra vẻ nửa sầu nửa vui sướng, thẫn thờ không nói.

Bạch Thiển Dạ và Tần phu nhân nhìn nhau, nhỏ giọng hô: - Lý tỷ tỷ, Lý tỷ tỷ.

Lý Thanh Chiếu nao nao, tò mò nhìn Lý Kỳ, hỏi - Bài thơ này công tử nghe được từ đâu?

Không thể nào, đám sử gia kia thật là đáng giận, dám gài bẫy mình.

Lý Kỳ thấp thỏm đáp: - Tiểu đệTiểu đệ nhớ không rõ lắm. Lẽ nào bài thơ này không phải do tỷ viết?

Lý Thanh Chiếu nhíu lông mày, rất nghiêm túc nói: - Bài thơ đó đúng là do ta làm, nhưng chỉ có hai vợ chồng ta biết được. Rốt cuộc công tử làm sao mà biết?

Bài thơ kia vốn được nàng viết lúc tân hôn. Có thể nói là một bài thơ đặc biết chỉ dành cho đôi tình lữ. Nội dung biểu đạt sự ân ái giữa nàng và Triệu Minh Thành, sao có thể trắng trợn tuyên dương được.

Tần phu nhân và Bạch Thiển Dạ cũng chưa từng nghe qua bài thơ này. Lại nghe Lý Thanh Chiếu nói như vậy, đều nghi hoặc nhìn Lý Kỳ.

Không phải chứ, lại chơi dại rồi.

Sắc mặt Lý Kỳ cứng đờ, nhất thời á khẩu không trả lời được.

*****

Chương 127 - 128: Lý Thanh Chiếu

Lý Kỳ sững sờ, nhận lấy tờ giấy nhìn, nhất thời ngây dại. Qua một lúc lâu, mới hồi phục tinh thần. Đột nhiên nhớ lần trước vị đại quan nhân kia nói trong vòng một tháng, sẽ đối được ba câu tuyệt đối của mình, vội hỏi: - Vế dưới này là do ai nghĩ ra?

- Không biết, nhưng tờ giấy này do một thư sinh cầm tới.

Lý Kỳ hơi trầm ngâm, nói: - Đi thôi, chúng ta đi ra xem.

Lý Kỳ và Ngô Phúc Vinh tới đại sảnh, Ngô Phúc Vinh chỉ về phía người thư sinh kia, nói: - Chính là y.

Lý Kỳ gật đầu, đi tới, chắp tay nói với người thư sinh: - Chào tiểu ca, xin hỏi vế dưới này là do ngươi nghĩ ra à?

Vị thư sinh này nhận ra Lý Kỳ, lắc đầu, lau mồ hôi nói: - Không phải là tại hạ.

- Vậy là ai?

- Chính là đệ nhất tài nữ của Đông Kinh, Lý nương tử nghĩ ra.

Sắc mặt Lý Kỳ xiết chặt: - Ngươi nói chính là Lý Thanh Chiếu?

- Đúng vậy.

Thần tượng, thần tượng của ta rốt cuộc đã tới.

Trong lòng Lý Kỳ rất kích động, nắm lấy ống tay của người thư sinh, run giọng hỏi: - VậyVậy hiện tại Lý nương tử đang ở đâu?

Hành động này của Lý Kỳ đã hù dọa người thư sinh. Y rụt đầu lại, lắc lắc nói: - TaTa cũng không biết.

Lý Kỳ sững sờ, hỏi: - Vậy từ đâu ngươi có tờ giấy này?

- Là nha hoàn của Lý nương tử đưa cho tại hạ.

Nha hoàn của Lý Thanh Chiếu?

Lý Kỳ nghĩ bụng, Lý Thanh Chiếu đưa tờ giấy này cho người thư sinh, chắc hắn là có quen biết. Vội hỏi: - Lý nương tử đưa vế dưới phó thác cho ngươi, chắc ngươi có quen với Lý nương tử?

Vị thư sinh tràn đầy kiêu ngạo đáp: - Tại hạ từng may mắn được thấy mặt Lý nương tử hai lần.

Thấy mặt hai lần?

Lý Kỳ đầy vẻ hoài nghi, nói: - ÁchNgươi có thể nói rõ ràng hơn một chút được không. Cái gì mà thấy mặt hai lần. Rốt cuộc ngươi quen hay không quen Lý nương tử? Liệu có thể giới thiệu ta cho nàng ấy không?

- Điều nàyChỉ sợ không thể. Vị thư sinh kia lắc đầu.

"Mịa, tốn thời gian của lão tử."

Hai mắt Lý Kỳ lộ vẻ thất vọng, lại hướng thư sinh kia nói: - Nếu ngày khác tiểu ca có cơ hội gặp lại Lý nương tử, hy vọng tiểu ca có thể thông báo cho tại hạ một tiếng. Tại hạ nhất định có hậu lễ.

- Ừ. Vị thư sinh kia vô ý thức gật đầu.

Lý Kỳ thở dài, thấp giọng nói với Ngô Phúc Vinh: - Ngô đại thúc, làm phiền chú gọi Điền thợ mộc tháo ván gỗ trên kia xuống. Lại gọi phu nhân viết lại vế dưới này rồi treo lên. Nhớ kỹ ở dưới phải ký tên Lý Thanh Chiếu.

Thần tượng là thần tượng, lợi dụng được thì vẫn nên lợi dụng.

Ngô Phúc Vinh gật đầu liền đi.

Một lát sau, Ngô Phúc Vinh dẫn theo mấy người Điền thợ mộc tới. Mấy người Điền thợ mộc nhanh chóng lấy ra dụng cụ tháo tấm ván gỗ và tấm câu đối Tịch mịch hàn song không thủ quả xuống.

Giờ đây, toàn bộ người trong Túy Tiên Cư đều ngẩng đầu theo dõi Điền thợ mộc, người nào người nấy đều lộ vẻ chờ mong.

Điền thợ mộc gỡ xong, liền đưa tấm gỗ cho Ngô Phúc Vinh.

Ngô Phúc Vinh run rẩy nhận lấy tấm gỗ. Trên đó viết gì ông ta cũng không biết. Hôm nay có nhiều người xem như vậy, trong lòng ít nhiều có chút không yên. Hơi liếc mắt nhìn Lý Kỳ, thấy hắn nháy mắt, ý bảo nên làm thế nào thì cứ làm thế đó.

Ngô Phúc Vinh hít sâu một hơi, giơ cao tấm ván gỗ lên, rồi ở trước mặt mọi người chậm rãi kéo tấm vải đỏ xuống.

Sau khi nhìn thấy chữ trên tấm ván gỗ, đám thực khách liền xôn xao.

Chỉ thấy trên ván gỗ viết một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: Khai Thủy Tùng Diệp ba mươi xâu.

Cái tên bình thường, chữ viết cũng không có gì đặc biết, khiến cho mọi người không khỏi thất vọng. Nhưng giá tiền ba mươi xâu, thì thật quá đắt. Ba điều này gộp lại, khiến cho nhất thời mọi người không biết phản ứng kiểu gì.

Một thực khách không nhịn được lòng hiếu kỳ, hướng Ngô Phúc Vinh hỏi: - Ngô chưởng quầy, đây là món gì mà giá tận ba mươi xâu tiền?

Ngô Phúc Vinh cũng bị giá tiền này dọa cho ngây ngốc. Thẫn thỡ nhìn Lý Kỳ, như muốn hỏi, không phải ngươi định đùa cợt khách hàng đấy chứ?

Lý Kỳ đứng ra, cười nói: - Món Khai Thủy Tùng Diệp này thật ra là một món súp. Còn cụ thể như thế nào, thì phải có người gọi món này, tự nhiên các vị sẽ biết. Tuy nhiên tiểu điểm có thể cam đoan, tuyệt đối là đáng giá.

Ba mươi xấu rất đắt?

Lý Kỳ không cho rằng như vậy. Người khác một bộ danh họa, một thanh đao tốt đều mua hơn một nghìn xâu. Một món ăn nổi tiếng mới ba mươi xâu, đúng là không có gì phải ngạc nhiên.

Huống hồ, hắn tin tưởng sẽ có một vài người sảnh ăn nguyện ý cầm bạc tới gọi món này. Lùi một bước, cho dù không có, cũng không sao cả. Dù sao đã đặt ở đây rồi, ngươi thích gọi hay không kệ ngươi, cũng không phải ta chờ số tiền đó để cứu mạng.

Lý Kỳ thấy mọi người đàm luận món ăn này, cười nhạt một tiếng, chuẩn bị quay về phòng bếp. Nhưng vừa mới xoay người, chợt thấy Tiểu Đào đi xuống từ trên lâu, tới bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói: - Lý công tử, phu nhân bảo công tử lên lầu một chuyến.

- Có chuyện gì không?

- Nô tỳ không biết.

Lý Kỳ gật đầu, nghĩ bụng nhất định là vì món Khai Thủy Tùng Diệp kia. - Đi thôi.

Lý Kỳ đi theo Tiểu Đào tới nhã gian Thiên Thượng Nhân Gian. Thấy bên trong ngoại trừ Tần phu nhân ra, còn có hai người đang ngồi. Một là Bạch Thiển Dạ, hai là một vị văn sĩ mặc áo xanh.

Lúc trước Tần phu nhân có nói cho Lý Kỳ, hôm nay Bạch Thiển Dạ sẽ cùng một người bạn thân tới bái phỏng. Còn bảo hắn chuẩn bị vài món ăn ngon.

Giờ đây Lý Kỳ đang thất lạc vì không được gặp Lý Thanh Chiếu. Cho nên hắn chỉ nhìn lướt qua vị văn sĩ mặc áo xanh kia. Ngay cả chào hỏi cũng không có hứng thú.

Bạch Thiển Dạ thấy vẻ buồn bực của Lý Kỳ, còn tưởng rằng hắn buồn bực vì có người đối ra vế dưới. Nàng cười hì hì hỏi: - Làm sao vậy? Có phải ngươi không ngờ lại có người đối ra được vế dưới nhanh như vậy không?

Lý Kỳ tức giận nói: - Ta treo ba câu đối đó lên, đương nhiên hy vọng có người có thể đối được. Huống hồ vẫn là Thanh Chiếu tỷ tỷ của ta đối được. Ta vui vẻ còn không kịp ấy chứ. Chỉ là vì sao Thanh Chiếu tỷ tỷ không tự mình tới. Chẳng lẽ có việc gì bận?

- Thanh Chiếu tỷ tỷ?

Bạch Thiển Dạ sững sờ, nói: - Nghe ngữ khí của ngươi, có vẻ như ngươi quen biết Lýnương tử vậy.

Lý Kỳ lắc đầu thở dài: - Quen thì có quen. Chẳng qua là ta quen nàng, mà nàng không biết ta. Thực ra ta rất muốn thấy mặt nàng ấy một lần. Tuy nhiên, ài

Bạch Thiển Dạ thấy hắn không giống nói dối. Lại nghĩ tới vẻ kích động vừa nãy của hắn, nghi ngờ nói: - Vì sao ngươi muốn gặp nàng ấy như vậy?

Lý Kỳ không che dấu chút nào: - Từ nhỏ ta đã yêu mến thơ của nàng ấy rồi. Từ lúc ta tới BắcĐông Kinh, nguyện vọng đầu tiên chính là có thể nhìn thấy nàng ấy. Ngươi có điều không biết. Ở quê ta có truyền lưu một câu như vậy, Bình sinh không được gặp Lý Thanh Chiếu, tự xưng Thi Thánh cũng uổng công.

Bạch Thiển Dạ cười khúc khích nói: - Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy câu đó. Cũng không biết ngươi nói là thật hay giả. Lý Kỳ nghiêm mặt nói: - Đây chẳng qua là ngươi cô lậu quả văn mà thôi. Ta sẽ không cầm Thanh Chiếu tỷ tỷ để nói giỡn.

- Vẫn còn gọi Thanh Chiếu tỷ tỷ. Ngươi chưa từng nhìn thấy nàng ấy, đã gọi thân thiết như vậy. Bạch Thiển Dạ trểu ghẹo.

- Ta thích thế đấy, ngươi quản được à. Lý Kỳ tức giận nói.

Tần phu nhân đột nhiên nói: - Kỳ quái. Vì sao việc này, ta chưa từng nghe ngươi nhắc tới?

- Ta nói với phu nhân thì có tác dụng gì. Phu nhân cũng không có biện pháp để ta gặp nàng ấy.

- Chưa biết được. Vương tỷ tỷ và Lý nương tử quen nhau từ rất lâu rồi. Hơn nữa tình cảm như chị em. Bạch Thiển Dạ cười giảo hoạt, nói.

- What?

Lý Kỳ kinh hô một tiếng, vội vàng nói với Tần phu nhân:

- Phu nhân, nàng ấy nói thật không? Phu nhân thực sự quen Thanh Chiếu tỷ tỷ?

Tần phu nhân nhẹ nhàng gật đầu.

Lý Kỳ nhướng mày, trách cứ: - Vậy phu nhân vì sao không nói sớm cho tại hạ biết. Làm như vậy thật không có nghĩa khí.

Tần phu nhân vừa bực mình vừa buồn cười nhìn hắn một cái, nói: - Ngươi không hỏi ta, làm sao ta biết?

- Hắc, hắc, cũng đúng.

Lý Kỳ cười lấy lòng:

- Vậy hiện tại phu nhân đã biết. Liệu có thể mời Thanh Chiếu tỷ tỷ tới ăn một bữa không. Tại hạ đảm bảo miễn phí, không thu tiền. Chỉ cần nàng ấy tới là được. Ta van cầu phu nhân.

- Ngươi có hào phóng như vậy? Bạch Thiển Dạ không tin nói.

"Mịa, chả lẽ trong mắt ngươi, lão tử là kẻ vắt cổ chày ra nước? Thực ra ta là người khá hào phóng."

Lý Kỳ hừ một tiếng, nói: - Bạch nương tử, hôm nay Lý Kỳ ta nhất ngôn cửu đỉnh. Nếu Thanh Chiếu tỷ tỷ nguyện ý tới nơi này dùng cơm. Đùng nói là tiền, chỉ cần nàng ấy nguyện ý, nàng thích ăn món gì, cho dù để cho ta mỗi ngày làm cho nàng, ta cũng nguyện ý. Chỉ cần nàng ấy vui vẻ là được.

- Vậy còn món Khai Thủy Tùng Diệp kia?

Lý Kỳ nhún vai đáp: - Món đó có là gì. Chỉ cần hai người có thể cho ta gặp được Thanh Chiếu tỷ tỷ, ta sẽ làm cho mỗi người một bát. Đàm về tiền nong đúng là vũ nhục Thanh Chiếu tỷ tỷ của ta.

Lúc này, vị văn sĩ mặc áo xanh đột nhiên nói: - Ngươi và Lý Thanh Chiếu chưa từng gặp mặt, vì sao phải đối xử tốt với nàng ấy như vậy? Huống hồ, nàng ấy chỉ là một nữ nhân, cũng không có chỗ đặc biệt hơn người.

"Dm, dám vũ nhục thần tượng của ta."

Lý Kỳ trừng mắt, cả giận nói: - NgươiNgươi là ai?

Văn sĩ mặc áo xanh cười nhạt một tiếng, đáp: - Ta chính là Lý Thanh Chiếu.

Choáng váng.

Lý Kỳ triệt để choáng váng, hai mắt thẫn thờ nhìn văn sĩ áo xanh.

Dù văn sĩ áo xanh này ăn mặc theo kiểu nam tử, nhưng cũng không có ý che dấu quá nhiều. Ít nhất không giả trang từ trên xuống dưới như Triệu Tĩnh. Nhìn cẩn thận một chút có thể phát hiện ra. Chỉ là vừa rồi Lý Kỳ căn bản không có chú ý.

Chỉ thấy nữ nhân này tuổi chừng ba mươi, khuôn mặt trái xoan, hai mắt thanh tịnh, dung mạo tú lệ đoan trang. Toàn thân lộ ra khí chất của một người có tri thức. Vẻ mặt tuy không tươi cười, nhưng rất bình tĩnh thong dong. Luận về tư sắc, luận tư thái, có lẽ nàng không bằng Tần phu nhân. Nhưng nàng lại tạo cho Lý Kỳ một cảm giác tài trí mỹ chưa từng bao giờ thấy khi tới Bắc Tống.

- Xin lỗi, xin hỏi ngươi ngươivừa nói gì? Lý Kỳ run run nói, mà ngay cả thân thể cũng phát run.

Bạch Thiển Dạ nhìn bộ dáng kia của hắn, cười khanh khách, trêu ghẹo nói: - Vừa rồi không phải ngươi luôn nói muốn gặp Lý tỷ tỷ đó sao? Hiện tại tỷ ấy đang ở trước mặt ngươi đây.

Lý Kỳ vẫn còn có chút không dám tin, lại quăng ánh mắt hỏi thăm về phía Tần phu nhân. Thấy nàng mỉm cười gật đầu, hắn mới tin tưởng hoàn toàn. Tần phu nhân là người chưa từng nói dối.

- Lý Thanh Chiếu.

Lý Kỳ mừng rỡ gọi một tiếng, lại kích động nói với Lý Thanh Chiếu: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, tiểu đệtiểu đệ tên là Lý Kỳ, tỷ cũng có thể gọi tiểu đệ là Tiểu Kỳ. Tỷ có biết không, từ nhỏ tiểu đệ đã thích thơ của tỷ rồi. Cả con người tỷ, tiểu đệ cũng thích.

- Lý Kỳ, ngươi lại nói linh tinh gì vậy? Tần phu nhân thấy Lý Kỳ càng nói càng thái quá, vội vàng ngăn cản.

Khuôn mặt Lý Thanh Chiếu đỏ ửng, lộ vẻ bất đắc dĩ. Nhưng nàng biết Lý Kỳ nói vậy không có ý xấu. Cho nên cũng không nói gì thêm, chỉ khẽ lắc đầu.

- Nhầm, nhầm.

Lúc này Lý Kỳ mới phản ứng, cười ha ha nói: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, ý của tiểu đệ là, từ nhỏ tiểu đệ đã coi tỷ là thần tượng. Chính là rất ngưỡng mộ tỷ.

Lý Thanh Chiếu dở khóc dở cười, nhẹ gật đầu, khẽ nói: - Cảm ơn.

Bạch nương tử cười giảo hoạt: - Nghe ngươi nói như vậy, tựa hồ rất quen thuộc với Lý tỷ tỷ vậy.

Lý Kỳ sao không rõ dụng ý của nàng, cười nói: - Bạch nương tử không cần phải thử ta. Ta thuộc hết những bài thơ mà Thanh Chiếu tỷ tỷ làm.

- Vậy thử đọc một bài xem thế nào.

- Điều này có gì khó.

Lý Kỳ nhún vai, ho nhẹ một tiếng, sau đó cất giọng: - Tìm tìm kiếm kiếm, lãnh lãnh thanh thanh, thê thê ưu ưu

Câu đầu tiên vừa ra, sắc mặt của ba vị nữ sĩ đều thay đổi. Đặc biệt là Lý Thanh Chiếu, càng mờ mịt khó hiểu.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Lý Kỳ cũng cảm giác có gì đó không ổn. Trong đầu bỗng oanh một tiếng. Chết cha, bài Thanh Thanh Mạn này giống như về sau Lý Thanh Chiếu mới sáng tác. Trán liền đổ mồ hôi ròng ròng, vội vàng sửa lời: - Ách, vừa rồi chỉ là thử giọng, mọi người chớ coi là thật. Nói xong, lại làm bộ ho khan vài tiếng, cất tiếng: - Gánh hoa chọn lựa, mua được một cành xuân sắp nở. Lệ điểm hơi hơi, còn ngấn sương mai dáng đỏ tươi. E chàng thấy rõ, mặt thiếp cùng hoa khôn sánh đọ. Mái tóc nghiêng xoà, kề má cùng chàng đứng ngắm hoa.

Lần này Lý Kỳ đọc là bài thơ Giảm tự mộc lan hoa mà Lý Thanh Chiếu làm lúc còn trẻ. Hắn cực kỳ yêu thích bài thơ này, gần với bài Thanh thanh mạn. Bài thơ tuy không lộ ra lòng tự tin của Lý Thanh Chiếu với dung mạo của mình. Nhưng lại nói cho nam nhân một đạo lý, chính là từ xưa từ nay nữ nhân là người tâm khẩu bất nhất. (Tâm khẩu bất nhất: Bên ngoài nói chưa chắc là lời trong lòng)

Lý Kỳ đọc xong, còn chưa kịp thở một ngụm, chợt nghe thấy Bạch Thiển Dạ nói: - Lý tỷ tỷ, bài thơ này là do tỷ làm à?

Má!

Lý Kỳ buồn bực đến hộc máu. Lẽ nào những sách sử kia đều con mẹ nó gạt người? Vội vàng quay đầu nhìn Lý Thanh Chiếu. Nhưng chẳng biết khi nào khuôn mặt Lý Thanh Chiếu đã đỏ ứng, ánh mắt ảm đạm, khóe miệng lộ ra vẻ nửa sầu nửa vui sướng, thẫn thờ không nói.

Bạch Thiển Dạ và Tần phu nhân nhìn nhau, nhỏ giọng hô: - Lý tỷ tỷ, Lý tỷ tỷ.

Lý Thanh Chiếu nao nao, tò mò nhìn Lý Kỳ, hỏi - Bài thơ này công tử nghe được từ đâu?

Không thể nào, đám sử gia kia thật là đáng giận, dám gài bẫy mình.

Lý Kỳ thấp thỏm đáp: - Tiểu đệTiểu đệ nhớ không rõ lắm. Lẽ nào bài thơ này không phải do tỷ viết?

Lý Thanh Chiếu nhíu lông mày, rất nghiêm túc nói: - Bài thơ đó đúng là do ta làm, nhưng chỉ có hai vợ chồng ta biết được. Rốt cuộc công tử làm sao mà biết?

Bài thơ kia vốn được nàng viết lúc tân hôn. Có thể nói là một bài thơ đặc biết chỉ dành cho đôi tình lữ. Nội dung biểu đạt sự ân ái giữa nàng và Triệu Minh Thành, sao có thể trắng trợn tuyên dương được.

Tần phu nhân và Bạch Thiển Dạ cũng chưa từng nghe qua bài thơ này. Lại nghe Lý Thanh Chiếu nói như vậy, đều nghi hoặc nhìn Lý Kỳ.

Không phải chứ, lại chơi dại rồi.

Sắc mặt Lý Kỳ cứng đờ, nhất thời á khẩu không trả lời được.

*****

Nói dối nhiều cũng có lúc bị quả báo.

Lý Kỳ đã đổ đầy mồ hôi. HIện tại hắn không thể không trả lời câu hỏi của Lý Thanh Chiếu. Liền dứt khoát từ chối đến cùng, ấp úng nói: - Bài thơ nàyTiểu đệTiểu đệ là nghe người khác đọc.

Lý Thanh Chiếu nhíu mày, nói: - Công tử có quen phu quân của ta không?

Lý Kỳ vừa nghe, liền biết Lý Thanh Chiếu muốn nói cái gì, buồn bực lắc đầu. Thầm nghĩ, xong rồi, xong rồi, trang bức quá mức. HÌnh tượng của mình trong suy nghĩ của nàng chắc chắn sẽ bị giảm đi rất nhiều.

Tần phu nhân đột nhiên nói: - Tỷ tỷ, tiểu muội nghĩ liệu có phải là lệnh phu vô tình nói ra trong lúc uống say hay không? Cuối cùng là để Lý Kỳ nghe được.

Bạch Thiển Dạ cũng vội vàng đồng ý. Lý Kỳ sở dĩ lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan như vây, nguyên nhân rất lớn là vì nàng.

"Phu nhân, ta yêu phu nhân chết mất."

Lý Kỳ lặng lẽ quăng ánh mắt cảm động về phía Tần phu nhân.

Tần phu nhân thì trả lại cho hắn ánh mắt trách cứ.

Lý Thanh Chiếu vừa nghe, thấy Tần phu nhân lời nói cũng có lý. Triệu Minh Thành làm quan trong triều nhiều năm như vậy, giao du rất rộng. Hơn nữa cũng thích ngâm thơ đối từ. Bài thơ kia bị Lý Kỳ nghe thấy cũng không phải là không có khả năng. Nàng thoáng gật đầu, hướng Lý Kỳ nói: - Xin lỗi công tử, vừa nãy là ta quá đa nghi.

- Không sao, không sao.

Lý Kỳ ngượng ngùng cười, lại nói: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, liệu tỷ có thể giúp tiểu đệ một việc nhỏ không?

Người này thật đúng là không khách khí.

Lý Thanh Chiếu kinh ngạc nhìn hắn.

- Nhờ tỷ ký tên cho tiểu đệ.

- Ký tên?

- A, cái này rất đơn giản, tỷ chờ một lát.

Lý Kỳ nói, liền xoay người mở cửa, phân phó cho Tiểu Đào đứng ở bên ngoài: - Tiểu Đào, ngươi lập tức lấy cho ta một cây bút và một tấm vải tốt. Nhanh lên nhé.

Tiểu Đào thấy sắc mặt lo lắng của Lý Kỳ, còn tưởng rằng có việc gì gấp, đáp một tiếng, liền vội vội vàng vàng chạy xuống lầu.

Chỉ chốc lát, tiểu Đào liền mang theo những thứ Lý Kỳ cần tới.

Lý Kỳ nhận lấy, đưa bút và vải cho Lý Thanh Chiếu, cười nói: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ chỉ cần viết tên của tỷ lên tấm vải này là được.

- Đây là kí tên? Bạch Thiển Dạ sững sờ nói.

Lý Kỳ ừ một tiếng.

- Vì sao phải làm vậy? Lý Thanh Chiếu hiếu kỳ hỏi.

Lý Kỳ xoa xoa tay, ngại ngùng đáp: - À, tiểu đệ chỉ muốn lưu chút kỷ niệm mà thôi, chứ không có ý gì khác.

Dù sao hắn không thuộc về nơi này. Nếu có một ngày nào đó hắn trở về, ít nhất cũng có một chữ ký của Lý Thanh Chiếu. Đỡ bõ công một chuyến.

Lý Thanh Chiếu bị Lý Kỳ làm cho là dở khóc dở cười. Nhưng thấy việc này cũng không phải việc gì khó, liền gật đầu đáp ứng. Sau đó dùng bút ghi tên của mình lên tấm vải, rồi đưa cho Lý Kỳ.

- Cảm ơn, cảm ơn.

Lý Kỳ nhận lấy tấm vải, chưa nhìn đã khen: - Chữ tốt, chữ tốt.

Thực ra hắn có hiểu gì về thư pháp đâu, ngay cả bút lông đều không biết dùng.

Tần phu nhân và Bạch Thiển Dạ đều lườm hắn, trong mắt đầy vẻ bất đắc dĩ. Lý Kỳ ở trước mặt Lý Thanh Chiếu thật như một người khác vậy. Vừa khờ dại, vừa ngốc, lại rất đáng yêu.

Lý Kỳ cẩn thận cất tấm vải vào trong ngực. Lòng tham lam khiến hắn cảm thấy vẫn chưa đủ. Thầm nghĩ nếu có một cái máy chụp ảnh ở đây thì tốt rồi. Ta có thể chụp chung với Lý Thanh Chiếu một tấm.

Nghĩ tới đây, hai mắt Lý Kỳ bỗng tỏa sáng, hướng Bạch Thiển Dạ hỏi: - Có phải Bạch nương tử cũng biết vẽ tranh?

Bạch Thiển Dạ sững sờ, nhẹ gật đầu.

- Tài nữ chính là tài nữ, cái gì cũng biêt.

Lý Kỳ nịnh họt một câu, sau đó cười hắc hắc: - Liệu Bạch nương tử có thể giúp ta vẽ một bức tranh có hình ta và Thanh Chiếu tỷ tỷ được không?

- Gì? Bạch Thiển Dạ nhếch môi, thẫn thờ nhìn Lý Kỳ.

Lý Thanh Chiếu nghe thấy vậy, cảm thấy mính sắp bị đóng băng. Trong mắt nàng, Lý Kỳ giống như kẻ điên vậy. Vội vàng đứng dây, lấy cớ là ở nhà còn có việc, liền hướng Tần phu nhân và Bạch Thiển Dạ cáo từ.

Hôm nay nàng tới đây, chính là vì vế đối kia. Thực ra lúc Túy Tiên Cư khai trương ngày thứ ba, nàng đã đối được câu này rồi. Chỉ là trong lòng nàng rất tinh tường. Túy Tiên Cư treo ba câu đối đó lên, chính là muốn hấp dẫn càng nhiều thực khách. Mà nàng và Tần phu nhân có chút giao tình, nên một mực giữ đáp án trong lòng.

Mãi đến hôm qua gặp Bạch Thiển Dạ, trong lúc nói chuyện, Lý Thanh Chiếu vô tình tiết lộ đáp án cho Bạch Thiển Dạ. Bạch Thiển Dạ vừa nghe, liền hưng phấn không thôi. Ngay lập tức muốn dùng chuyện này để chèn ép vẻ kiêu ngạo của Lý Kỳ. Nhưng Lý Thanh Chiếu vẫn lo lắng sẽ phá hỏng chuyện tốt của Tần phu nhân. Bởi vậy hôm nay liền tới Túy Tiên Cư, hỏi thăm Tần phu nhân trước. Tần phu nhân nghĩ bụng, dù sao Lý Thanh Chiếu mới chỉ đối được một câu. Còn có hai câu, chắc là không sao. Huống hồ nàng cũng muốn biết phía sau tấm gỗ kia viết cái gì. Bởi vậy liền gật đầu đáp ứng.

Đã hỏi cho ra nhẽ, cũng đến lúc Lý Thanh Chiếu cáo từ.

Lý Kỳ vừa nghe, sững sờ nói: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, vì sao tỷ phải đi vội vã như vậy. Đợi ăn xong cơm tối lại đi. Buổi tối tiểu đệ sẽ làm món Khai Thủy Tùng Diệp cho tỷ thưởng thức.

"Có ngươi ở đây, ta sao dám đợi tới bữa ăn tối."

Lý Thanh Chiếu mỉm cười gật đầu nói: - Ở nhà còn có chút việc, không tiện ở lâu.

-Vậy à.

Lý Kỳ lộ vẻ thất vọng: - Vậy sau này tỷ nhất định phải đến đây chơi nhiều hơn, tâm sự cùng với phu nhân. Phu nhân ở chỗ này cũng nhàm chán.

Tần phu nhân vừa nghe, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười. Thầm nghĩ, tiểu tử ngươi suy nghĩ qua cho ta khi nào vậy. Rõ ràng dùng ta làm cớ, để có thể thân cận với Lý tỷ tỷ hơn.

- Nhất định, nhất định.

Lý Thanh Chiếu gật đầu nói, trong lòng lại nghĩ, sau này nên bớt tới đây chơi.

Hôm nay Lý Kỳ rốt cuộc có thể thở một hơi. Bởi vì hôm nay tới phiên ba ái đồ của hắn biểu diễn.

Lúc trước Lý Kỳ cho ba đứa thời gian năm ngày chuẩn bị thức ăn. Người chiến thắng sẽ được đi cùng hắn tới yến tiệc gạch cua của phủ thái sư.

Quy tắc của trận đấu cũng rất đơn giản. Mỗi người làm một món. Nếu món của ai được khách hàng gọi nhiều nhất, thì đó là người chiến thắng. Thời gian hạn định là một canh giờ vào buổi trưa.

Lúc giữa trưa, Lý Kỳ làm xong công việc của mình, liền đi lên nhã gian Thiên Thượng Nhân Gian. Tần phu nhân và Bạch Thiển Dạ chính ngồi trong đó nói chuyện phiếm.

- Phu nhân.

Lý Kỳ hướng Tần phu nhân chào hỏi, lại hướng Bạch Thiển Dạ cười nói: - Ủa, Bạch nương tử cũng ở đây à.

Mấy ngày này, cơ hồ ngày nào Bạch Thiển Dạ cũng tới. Hơn nữa còn ở hai ba canh giờ.

- Sao? Có phải ngươi đang hối hận vì tặng ta thẻ hội viên Chí Tôn không? Bạch Thiển Dạ cười nói.

Lý Kỳ cười ha hả: - Sao có thể chứ. Ta chỉ ước gì này nào ngươi cũng tới. Ngươi có biết không, có ngươi ở đây, khách hàng kéo tới không ít.

Bạch Thiển Dạ nghe nửa câu đầu, trong nội tâm vui vẻ, nhưng là nghe phía sau, lại nhịn không được trừng mắt nhìn Lý Kỳ, cả giận nói: - Chẳng lẽ ngươi coi ta là chiêu bài sống.

Chết cha! Nói lỡ miệng.

Lý Kỳ ngượng ngùng cười, lắc đầu nói: - Ý của ta là, Bạch nương tử rất được mọi người yêu mến.

Bạch Thiển Dạ đỏ mặt, khẽ hừ một tiếng.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-1753)


<