Vay nóng Homecredit

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0076

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0076: Đối câu đối
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

Chính vào lúc này, Tiểu Đào chợt từ bên trong đi ra. Vừa thấy Lý Kỳ, liền kêu lên: - Lý công tử, thì ra công tử đã tới rồi. Phu nhân còn bảo ta tìm công tử.

Lý Kỳ gật đầu, vươn tay chỉ về phía Hồng Thiên Cửu, giới thiệu: - Tiểu Đào, vị này chính là Hồng công tử.

- Tiểu Đào bái kiến Hồng công tử. Tiểu Đào hướng Hồng Thiên Cửu hành lễ.

- Tiểu đệ không phải là công tử gì cả, cứ gọi tiểu đệ là Tiểu Cửu Ca là được.

Hồng Thiên Cửu cười ha ha, lại hướng Lý Kỳ chớp đôi mắt to, cười nói: - Lý ca, nha hoàn của tẩu phu nhân cũng xinh đẹp như vậy. Chắc hẳn tẩu phu nhân cũng là quốc sắc thiên hương chứ?

"Tẩu phu nhân? Tiểu tử này đúng là cái gì cũng dám nói."

Lý Kỳ sững sờ, lập tức hiểu ra, vụng trộm nhìn Tiểu Đào, thấy sắc mặt của nàng không vui, vội giải thích: - Tiểu Cửu, ngươi đừng nói bậy. Bên trong chính là Tần phu nhân, đông gia của Túy Tiên Cư bên đường cái Biện Hà.

- Tần phu nhân? Túy Tiên Cư?

Hồng Thiên Cửu hơi sững sờ, chợt hỏi: - Lý ca, huynh nói chính là Túy Tiên Cư bán chao?

Lý Kỳ cười gật đầu: - Đúng vậy. Thực ra tại hạ chính là đầu bếp của Túy Tiên Cư. Món chao đó cũng là do tại hạ làm.

- Ôi, thì ra chao là do Lý đại ca làm. Khó trách đặc biệt như vậy.

Sắc mặt Hồng Thiên Cửu đầy hưng phấn, nói: - Lý đại ca, huynh có điều không biết. Cha đệ rất thích ăn chao của quán huynh. Hàng ngày đều sai hai mươi, ba mươi hạ nhân tới Túy Tiên Cư để xếp hàng mua chao. Tiểu đệ cũng rất thích ăn.

Hàng ngày đều phái hai mươi, ba mươi hạ nhân xếp hàng mua chao?

Đây đúng là một đôi cha con dở hơi.

Lý Kỳ dở khóc dở cười, nhìn thấy Tiểu Đào đã có vẻ không kiên nhẫn, nhân tiện nói: - Tiểu Cửu, ngươi tới đây một mình à?

Hồng Thiên Cửu gật đầu.

- Vậy thì chúng ta cùng một chỗ ăn cơm luôn. Một mình ăn cơm thì thật nhàm chán.

- Tiểu đệ cũng có ý đó.

- Vậy thì tốt, chúng ta vào thôi.

Trong nhà rất rộng rãi, sáng sủa. Có hơn mười cái bàn vuông sạch sẽ được bày ở đó.

Hiện tại, bên trong đã ngồi không ít người. Phần lớn là thương nhân, viên ngoại, người giàu có. Còn quan lại quyền quý thì ăn trên tầng hai, tầng ba.

Lý Kỳ đưa mắt nhìn xung quanh, thì thấy mấy người Tần phu nhân, Ngô Phúc Vinh đang ngồi trước cái bàn ở một góc. Không chỉ như thế, Bạch Thiển Dạ cũng đã ở. Còn có một nam tử mặc áo đỏ. Chính là vị Trâu đại tài tử mà bọn họ vừa mới đụng chạm ở cửa ra vào.

Thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà!

Lý Kỳ âm thầm cười khổ, hướng Tiểu Đào nói: - Bạch nương tử đến đây từ khi nào?

Tiểu Đào đáp:

- Buổi sáng đã tới rồi.

- Lý ca, huynh cũng quen Bạch nương tử? Hồng Thiên Cửu kinh ngạc hỏi.

Lý Kỳ khẽ cười: - Không quen lắm. Chỉ là nàng ấy và phu nhân nhà ta là đôi bạn thân.

- Nguyên lại là như vậy. Lý ca, huynh có điều không biết. Vị Bạch nương tử kia rất khó lường. Hồng Thiên Cửu vụng trộm nhìn Bạch Thiển Dạ, có chút chột dạ nói.

"Cái gì mà khó lường, không phải là một nữ nhân sao"

Lý Kỳ cười không đáp, đi thẳng hướng Tần phu nhân.

Tần phu nhân thấy Lý Kỳ tới, vội vàng giới thiệu: - Lý Kỳ, vị này chính là Trâu Tử Kiến, Trâu đại tài tử. Trâu công tử, vị này chính là đầu bếp của tiểu điếm, Lý Kỳ.

Ở trước mặt người ngoài, Tần phu nhân tất nhiên không xưng hô Lý Kỳ là Lý công tử. Dù sao trên danh nghĩa, Lý Kỳ chỉ là người làm công của nàng.

- Nguyên lai là tiện huynh, kính đã lâu, kính đã lâu. Lý Kỳ chắp tay cười.

Hắn không gọi Trâu công tử, cũng không gọi Trâu huynh hay là Tử Kiến huynh, mà gọi là tiện huynh. Nguyên nhân trong đó chỉ có thông minh nhanh nhẹn như Bạch Thiển Dạ, cùng với ngưu tầm ngưu, mã tầm mã như Hồng Thiên Cửu là hiểu.

Mà ngay cả bản thân Trâu Tử Kiến cũng không phát hiện ra. Nhưng có một điều khiến y hoang mang. Chính là Lý Kỳ chỉ là một đầu bếp. Lại có tư cách ngồi cùng chỗ với chủ nhân. Điều này thực sự kỳ quặc. Nhưng thân thủ không đánh khuôn mặt cười. Huống hồ còn có Bạch Thiển Dạ nơi đây, Trâu Tử Kiến cũng chắp tay cười đáp: - Nguyên lai là Lý huynh, thất kính thất kính. Bạch Thiển Dạ thấy biểu hiện của bọn họ khác nhau, nghi ngờ hỏi: - Hai người đã quen nhau từ trước?

Lý Kỳ cười ha hả: - Vừa rồi tại hạ và tiện huynh gặp nhau ở cửa ra vào. Vừa gặp đã thân, còn thảo luyện về chuyện súc sinh và người.

Hồng Thiên Cửu vừa nghe, trong lòng nở hoa. So với bản lĩnh mắng chửi người này, cậu ta phải cam bái hạ phong.

Hai mắt Trâu Tử Kiến ánh lên một tia oán hận, nhưng nhịn xuống không phát tác, chỉ nói: - Đúng vậy, đúng vậy. Sau đó hướng Bạch nương tử nói: - Bạch nương tử, bằng hữu của tại hạ đã tới. Nên không quấy rầy Bạch nương tử và phu nhân nữa. Cáo từ.

Dứt lời, liền xoay người rời đi. Đi tới một cái bàn phía đối diện. Trước bàn này đã ngồi hai người nam tử ăn mặc theo kiểu thư sinh.

- Lý đại ca, huynh thật lợi hại. Nói ba xạo liền đuổi tên Trâu Bàn Tử kia đi.

Hồng Thiên Cửu có chút hả hê nói.

Lúc này mọi người mới chú ý tới tên tiểu tử đi vào cùng Lý Kỳ.

Bạch Thiển Dạ nhìn cậu ta, nhướn mày hỏi: - Cậu có phải là thiếu công tử của sòng bạc Hồng Vạn, Hồng Thiên Cửu không?

Hồng Thiên Cửu gật đầu, cười nói: - Không dám, chính là tiểu đệ. Bạch nương tử cứ gọi tiểu đệ là Tiểu Cửu là được. Xem ra, ở trước mặt Bạch Thiển Dạ, cậu ta không dám làm càn.

Bạch Thiển Dạ mỉm cười gật đầu. Nhưng trong lòng rất là nghi hoặc. Vì sao cậu ta lại đi cùng Lý Kỳ. Mà có vẻ như hai người rất thân thuộc.

Thực ra Bạch Thiển Dạ cũng chỉ thấy Hồng Thiên Cửu vài lần. Nhưng Hồng Thiên Cửu là Tiểu Bá Vương nổi tiếng của thành Biện Kinh. Hơn nữa rất thích chọc gậy bánh xe mấy đám tài tử thư sinh. Trâu Tử Kiến đã từng là nạn nhân của cậu ta. Một bên Lý Kỳ đã sững sờ. Má, thì ra tiểu tử này là con trai của Đổ Vương. Mình phát tài lớn rồi.

Hai mắt Lý Kỳ tỏa sáng, cười gian nhìn sang Hồng Thiên Cửu. Giống như trước mặt hắn là một con sơn dương nhỏ đợi làm thịt.

Hồng Thiên Cửu bị ánh mắt của Lý Kỳ làm cho sợ hãi. Cơ thể không tự chủ được nhúc nhích về phía sau.

Động tác này đã đánh thức Lý Kỳ, hắn cười tủm tỉm nói:

- Tiểu Cửu, vừa nãy ngươi nói thích ăn đậu hũ của đại caÀ không, chao của Túy Tiên Cư phải không?

- ĐúngĐúng vậy!

Hồng Thiên Cửu gật đầu.

Lý Kỳ cười nói: - Vậy ngươi có muốn nếm thử tạy nghề chính thức của đại ca không? Không dối gì ngươi, món chao kia chỉ là mốn quà ăn vặt mà đại ca tùy ý làm. Căn bản không coi vào đâu. Chao mà không coi vào đâu?

Hồng Thiên Cửu gật đầu đáp:

- Đương nhiên là muốn rồi. Lý đại ca, huynh còn có thể làm được món gì?

- Nhiều lắm, nói tới ba ngày ba đêm cũng không hết. Lý Kỳ lại lắc đầu nói: - Vừa vặn, ba ngày nữa, Túy Tiên Cư sẽ khai trương. Nếu ngươi muốn nếm thử tay nghề của đại ca, thì nhất định phải tới đấy.

Hồng Thiên Cửu vỗ ngực cam đoan: - Tiểu đệ đương nhiên sẽ tới cổ đội. Tiểu tử này đúng là dễ dụ.

*****

Lý Kỳ cười, đột nhiên nói: - Tiểu Cửu, ta đoán mỗi khi ra đường, ngươi phải mang theo vài chục xâu tiền, nếu không cũng ngại xuất môn. Nhưng mang trên người nhiều tiền như vậy, khẳng định là không thoải mái đúng không?

Hồng Thiên Cửu lắc đầu đáp: - Tiểu đệ không cần mang theo bạc. Có hạ nhân cầm rồi.

"Có cá tính, ta yêu mến."

Lý Kỳ lại hỏi: - Nhưng có hạ nhân ở mãi bên cạnh cũng không thuận tiện lắm, đúng không?

Hồng Thiên Cửu nghĩ một lát, gật đầu: - Có một chút.

- Tuy nhiên, từ nay về sau ngươi không cần phải buồn phiền vì chuyện đó.

Lý Kỳ nghiêm mặt nói: - Gần đây tiểu điếm có ban hành thẻ hội viên. Thứ này rất tốt, có thể cho ngươi một lần vất vả mà suốt đời nhàn nhã.

- Thẻ hội viên? Là món gì vậy? Hồng Thiên Cửu nghi ngờ hỏi.

- ÁchThẻ hội viên không phải là món ăn.

Lý Kỳ ngượng ngùng cười: - Thẻ hội viên, nói đơn giản là một cái thẻ làm bằng đồng. Nhưng ngươi chớ xem thường nó. Nó là biểu tượng cho thân phận. Chỉ cần ngươi mua thẻ hội viên của Túy Tiên Cư chúng ta, vậy thì ngươi sẽ là khách quý của tiệm. Hơn nữa lúc ăn cơm có thể trực tiếp dùng thẻ tính tiền, căn bản không cần phải dẫn theo một hạ nhân nào. Đương nhiên, điều đó không phải là điều quan trọng nhất. Mấu chốt ngươi còn có thể nếm món ăn do đích thân đại ca làm. Hơn nữa đảm bảo là những món ngon hợp khẩu vị của ngươi, khiến ngươi lưu luyến không muốn rời.

Tính trẻ con của Hồng Thiên Cửu nổi lên, gật đầu hỏi: - Vậy sao. Nếu thế cái thẻ hội viên kia đúng là thứ tốt. Không biết giá bao nhiêu?

- Chúng ta là huynh đệ, nói tiền nong tục lắm.

Lý Kỳ trách cứ cậu ta một câu, lại nói: - Là như vậy. Thẻ hội viên của tiệm huynh chia làm hai loại. Thẻ hội viên bình thường có giá ba mươi xâu. Thẻ hội viên Hoàng Kim có giá sáu mươi xâu. Tuy nhiên, ngươi và ta là huynh đệ, phu nhân nể mặt ta, cũng phải ưu đãi cho ngươi một ít. Tiểu Cửu, không nói gạt gì ngươi, lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, đã cảm thấy ngươi tuyệt đối không phải là hạng người đầu đường xó chợ. Mà là người phi phú tức quý, tiền đồ bất khả hạn lượng. Cho nên thẻ hội viên bình thường không thể xứng với thân phận của ngươi. Theo ta thấy, thẻ hội viên Hoàng Kim chính là vì những người như đệ mà được sinh ra.

Hồng Thiên Cửu nhướn mày, giật mình nói: - Oa! Tận sáuSáu mươi xâu. Có phải quá đắt không?

- Không đắt, không đắt chút nào.

Lý Kỳ vội lắc đầu. Tiếp theo miêu tả kỹ càng tác dụng của thẻ hội viên cho Hồng Thiên Cửu nghe.

- Ừ, chủ ý này không sai.

Hồng Thiên Cửu như có điều suy nghĩ, lại nói: - Vậy được rồi, tiểu đệ cũng muốn một thẻThẻ hội viên Hoàng Kim. Tuy nhiên, hiện tại tiểu đệ không mang theo nhiều bạc như vậy. Để tiểu đệ trở về lấy.

- Không vội, không vội. Đại ca rất tin tưởng đệ mà.

Lý Kỳ âm thầm mừng rỡ, tiếp tục đầu độc: - Đúng rồi, gần đây điếm của huynh còn đưa ra một quy định. Nếu như đệ có thể lôi kéo thêm vài người mua thẻ hội viên, thì sẽ ưu đãi cho các đệ năm xâu tiền. Nói cách khác, năm mươi lăm xâu có thể mua được một tấm thẻ hội viên Hoàng Kim. Ngươi không ngại rủ thêm đám hồ bằng cẩuThân bằng hảo hữu tới mua. Như vậy có thể tiết kiệm được một khoản, chẳng phải sướng sao.

- Đây là một biện pháp hay. Hồng Thiên Cửu gật đầu, cười nói.

- Tốt lắm

Lý Kỳ lập tức quay đầu nhìn Ngô Phúc Vinh, nói: - Ngô đại thúc, chú nhớ là đừng bán hết thẻ hội viên đấy. Lưu lại cho Tiểu Cửu mấy tấm.

Ngô Phúc Vinh đã sớm choáng váng. Chợt nghe Lý Kỳ gọi mình, không hề nghĩ ngợi, vội vàng gật đầu: - À, lão hủ nhớ kỹ rồi. Trong lòng thì cười trộm. Lưu lại mấy tấm? Đã bán được tấm nào đâu mà lo hết.

Tần phu nhân và Bạch Thiển Dạ cũng chịu phục với cái tài ăn nói của Lý Kỳ. Thấy qua người buôn bán, chưa từng thấy qua người nào biết buôn bán như vậy. Quả nhiên là tận dụng mọi thứ. Trong nháy mắt đã kiếm được sáu mươi xâu. Có lẽ không chỉ có như vậy.

Lý Kỳ giống như còn chưa thấy đủ, lại gần Ngô Phúc Vinh, nói thấp vài tai: - Ngô đại thúc, ở nơi này có nhiều kẻ có tiền như vậy. Chú dựa theo những lời cháu vừa nói, đi tuyên truyền cho bọn họ.

Hiện tại Lý Kỳ không khác gì một nhân viên bán bảo hiểm.

- À, lão hủ đi ngay đây. Ngô Phúc Vinh gật đầu đáp. Kỳ thực trong lòng rất không yên. Ông ta không có tài khua môi múa mép như Lý Kỳ. Ông ta vẫn chưa biết nên nói như thế nào. Trong đầu một mảnh trống rỗng.

Đang lúc Lý Kỳ tiếp tục tẩy não cho Hồng Thiên Cửu, chợt nghe thấy một thanh âm rất không hài hòa: - Khổng Văn huynh, tại hạ vừa nghĩ ra một câu đối. Đang muốn thỉnh giáo huynh.

Nói chuyện chính là Trâu Tử Kiến.

- Vậy à? Tử Kiến huynh, mau nói nghe một chút.

- Câu đối của ta là Thủy trung cáp mô xuyên lục y

(Tạm dịch: dưới nước có con cóc mặc áo xanh)

"Mẹ nó chứ? Tên béo chết tiệt, dám chửi xéo lão tử"

Lý Kỳ cúi đầu nhìn bộ quần áo xanh mình đang mặc, hai mắt hiện lên một tia giận dữ, mắt lé nhìn sang sang Trâu Tử Kiến. Bỗng linh cơ vừa động, hướng Hồng Thiên Cửu cười lớn nói: - Tiểu Cửu, đại ca đúng lúc cũng nghĩ ra được một câu đối. Ngươi nghe cho kỹ, câu đối của ta là Oa lý hà công trước hồng bào (Con tôm đỏ nằm trong nồi)

Lúc đầu Hồng Thiên Cửu còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Hiện tại nghe thấy câu đối của Lý Kỳ, mới bừng tỉnh đại ngộ, vỗ tay cười hì hì nói: - Còn là một con tôm mập.

Lý Kỳ cười ha hả: - Không sai, không sai.

Bạch Thiển Dạ mím môi nhịn cười. Người này đúng là không chịu được thiệt thòi.

Trâu Tử Kiến vốn tưởng Lý Kỳ là một đầu bếp, làm sao có thể đối được câu đối của y. Ai mà ngờ tới Lý Kỳ không chỉ đối ra được vế dưới, còn mắng trả lại mình. Y vừa thấy khó tượng tưởng nổi, vừa tức giận đến cực điểm. Nhìn thấy Lý Kỳ đang ngồi ở góc tường, hừ lạnh một tiếng nói: - Tường đầu đạo thảo, đầu trọng cước khinh căn để thiển. (Cây mọc đầu tường, nhánh nặng thân mỏng, rễ càng nông)

"Hắc, ngươi còn chưa chịu thôi?"

Lý Kỳ âm thầm nhíu mày. Dù hắn có một chút bản lĩnh đối câu, nhưng cũng chỉ là bất chợt chơi đùa. Làm sao so với hạng người suốt ngày dùng câu đối để mua vui, há miệng có thể nghĩ ra một câu đối như Trâu Tử Kiến. Sở dĩ vừa nãy hắn có thể đối lại, chỉ là linh quang lóe lên. Luận về bản lĩnh này, hắn đúng là không theo kịp Trâu Tử Kiến. Ít nhất hắn phải tốn thời gian suy nghĩ vế dưới.

Đang lúc Lý Kỳ trầm tư, chợt nghe Tần phu nhân nói: - Sơn gian trúc duẩn, chủy tiêm bì hậu phúc trung không. (Măng trên núi, vỏ dày mà chua, bên trong trống rỗng)

- Hay, phu nhân đối hay lắm. Một câu Sơn gian trúc duẩn, chủy tiêm bì hậu phúc trung không thật quá tuyệt.

Lý Kỳ hơi sững sờ, chợt phản ứng, lập tức vỗ tay kêu lớn. Rất sợ Trâu Tử Kiến không nghe thấy vậy. Một câu này đúng là hả giận.

Bạch Thiển Dạ cũng âm thầm khen ngợi, trêu ngẹo nói: - Không ngờ Vương tỷ tỷ dù đã xuất giá tòng phu, nhưng phong thái vẫn không kém gì năm đó.

Tần phu nhân cười ngượng ngùng, nhìn Lý Kỳ nói: - Dù sao chúng ta cũng là người làm ăn, đừng nên quá đắc tội người khác.

- Phu nhân giáo huấn rất đúng. Lý Kỳ cười gật đầu, điển hình kiểu được tiện nghi còn khoe mẽ.

Tên béo Trâu Tử Kiến kia thấy Tần phu nhân xuất thủ tương trợ. Hơn nữa ngồi bên cạnh là Bạch nương tử, nên không dám có ý kiến. Tuy nhiên nhìn khuôn mặt như đi đại tiện của y, đủ biết trong lòng y khó chịu như thế nào.

Hồng Thiên Cửu nghe bọn họ đối đến đối đi như vậy, cảm thấy rất thú vị, mặt mũi tràn đầy tiếc nuối nói: - Nếu biết đối câu đối thú vị như vậy, năm đó tiểu đệ đã không bỏ rết vào trong chén nước của thầy giáo rồi.

Phóng rết? Ta xxx.

Lý Kỳ sợ tới mức bảo trì cự ly với cậu ta.

Mọi người cũng quăng ánh mắt khác thường về phía Hồng Thiên Cửu.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-1753)


<