← Hồi 112 | Hồi 114 → |
Nếu Viên Thiệu thành công, bọn họ chính là công thần của một triều đại mới, ở trong lịch sử cũng sẽ để lại danh tiếng mưu trí hơn người, hơn nữa địa vị của bọn hắn cũng chỉ có thể cao hơn so với trước kia! Còn nếu như Viên Thiệu thất bại, bọn hắn cũng có thể đẩy trách nhiệm, nói mình "Đều vì chủ của mình". Với thái độ ‘kẻ sĩ » của xã hội thời bấy giờ, bọn hắn có chính phần sống sót! (trong Tam quốc, Trương Tú hàng Tào Tháo, phản bội, hàng, giết con trai, cháu trai, Đại tướng Điển Vi của Tào Tháo, nhưng cuối cùng Tào Tháo vẫn không thể làm gì hắn, tuy rằng hắn là võ tướng, nhưng có thể nói rõ vấn đề một chút, đó chính là thái độ của tất cả chư hầu đối với người tài!)
Vì vậy, sau khi ba người mưu đồ bí mật, bắt đầu cổ vũ Viên Thiệu!
Tuy rằng Viên Thiệu có kiến thức không tệ, nhưng hắn luôn là người nhu nhược, lại có thêm ba người này còn khuyến khích con thứ hai Viên Hi, một kẻ có tánh khí táo bạo, còn có Lưu thị phu nhân yêu mến quyền lực, Lưu thị phu nhân hơn nữa có Viên Thượng làm tiên phong, nhiều người như vậy cùng khích lệ, Viên Thiệu không thể chống đỡ được, rốt cục hắn quyết định lại một lần nữa ra tay, chiếm địa bàn!
Đã biết mưu đồ của Viên Thiệu, Hứa Thành cũng có không để chuyện này ở trong lòng. Trong mắt của hắn, đây chỉ là một việc nhỏ, Viên Thiệu chỉ là một con châu chấu mùa thu, dù nhảy nhót thế nào, cũng chỉ là cú giãy dụa cuối cùng mà thôi. Ngày đông giá rét vừa tới, hắn cũng xong đời, hơn nữa hiện tại phương bắc giống như sắp tới mùa đông!
Việc nhỏ không cần phải gấp, nhưng còn có đại sự! Hắn luôn luôn coi trọng nhất Tào Tháo. Mặc dù mấy lần trước Tào Tháo đều không thể làm gì hắn, ngược lại Tào Tháo còn tổn binh hao tướng ở trong tay hắn, thế nhưng, đó vẫn là Tào Tháo. Từ sau khi hắn đâm Đổng Trác thất bại, một mình chạy khỏi Lạc Dương, đến độc chiếm châu quận, trong lịch sử còn từng mấy lần bị đánh đến cơ hồ toàn quân bị diệt, nhưng hắn đều vượt qua, hơn nữa, càng ngày càng lớn mạnh, bên cạnh hắn cũng đều là người cực có bản lĩnh. Một cường địch như vậy, trước khi có thể hoàn toàn đánh bại, không có khả năng phớt lờ!
Mà hiện tại chỗ Tào Tháo đang bị quân Giang Đông gây huyên náo khí thế ngất trời, có rất nhiều thời cơ để lợi dụng, nếu không tranh thủ thời gian hành động, khi đó có hối hận cũng không còn kịp nữa rồi!
Không nói Hứa Thành muốn dùng phương pháp gì gây phiền toái cho Tào Tháo, bên Tào Tháo cũng đang cảm thấy không hiểu gì đối với việc Hứa Thành phái hai người Đổng Chiêu với Tuân Thầm tới Hứa Xương gây ầm ĩ một hồi!
Ngược lại Tào Tháo cũng không vội vã suy nghĩ xem rốt cục một chiêu này của Hứa Thành là có ý gì, hắn đang lo lắng về Quách Gia. Hai người Đổng Chiêu nói không sai, thân thể Quách Gia càng ngày càng không được tốt. Từ khi sau khi trở về từ thành Huỳnh Dương, Tào Tháo bởi vì mắc chứng bệnh đau đầu, hắn không thể không trao quyền lực cho cấp dưới, mặc dù dưới trướng hắn, kỳ nhân mưu sĩ không ít, hơn nữa, cũng đều trung thành và tận tâm đối với hắn, thế nhưng, những người có tài phò tá Đế Vương này, đại đa số cũng không am hiểu những sự việc quân chính, tựa như chú cháu Tuân thị, tài hoa của bọn hắn phần lớn ở trên phương diện nội chính, chỉ có thể ngẫu nhiên nghĩ kế mà thôi, mà năng lực ở trên phương diện quân sự có thể dùng được chỉ rải rác mấy người như Quách Gia với Trình Dục, nhưng trong chuyện này, Trình Dục cũng chỉ là nhân tài có thể một mình đảm đương một phía. Người có cái nhìn đại cục, toàn bộ Tào doanh, cũng chỉ có Tào Tháo hắn với Quách Gia là có thể làm được.
Cho nên, quyền lực của hắn được hoàn toàn trao quyền cho cấp dưới, cho đến hiện tại vẫn đang không toàn bộ thu hồi), khiến cho Quách Gia có thể nói là mệt mỏi không ít. Nghe nói, Quách Gia thường thường phải nuốt đan dược để tẩm bổ thân thể, mà thân thể Quách Gia vốn là một người kém nhất trong số đông đúc mưu sĩ. Nếu như khiến cho Quách Gia mệt mỏi tới mức xảy ra chuyện, Tào Tháo hắn không thể gánh chịu được điều này!
Tự bản thân Tào Tháo đã suy nghĩ như vậy, lại có thêm những lời nói của Đổng Chiêu, mặc kệ bên Hứa Thành muốn đạt được mục đích gì, hắn cũng không thể tiếp tục ngồi yên, hắn không thể vì một đội quân Giang Đông khó có thể thành đại sự mà bồi thường tính mạng một mưu sĩ hạng nhất, cho dù đây chỉ là buồn lo vô cớ của hắn, hắn cũng chấp nhận!
Vì vậy, Tào Tháo tự thân xuất mã, đi tới thay đổi cho Quách Gia, hắn muốn để cho mưu sĩ này của mình có thời gian tĩnh dưỡng một chút. Thế nhưng Tào Tháo hắn không ngờ rằng hành động này của hắn, mặc dù xuất phát từ ý tốt muốn bảo vệ thuộc hạ, thế nhưng, từ trong miệng những người có ý đồ khác đã lập tức biến thành hành vi không tín nhiệm cấp dưới. Tuy rằng những lời ra tiếng vào không thể tạo thành ảnh hưởng gì đối với những thủ hạ đáng tin cậy của hắn, nhưng luôn có người sẽ tin vào điều này!
Sau khi Tào Tháo xuất phát, hắn giao tất cả công việc Hứa Xương cho chú cháu Tuân thị. Mặc dù nói Tuân Úc với Tuân Du cũng không quá xuất sắc ở trên vấn đề quân sự, nhưng chiếu ứng ở phía sau lại là sở trường của hai người này, tương đương với Tiêu Hà trong "Hán sơ tam kiệt", hơn nữa, Hứa Xương dù nói thế nào cũng chính là đại bản doanh của Tào Tháo, cho dù là Hứa Thành tự mình chỉ huy đại quân tới tấn công, sợ rằng cũng phải mất một khoảng thời gian, nơi đây cũng không phải là thành Trường An!
Mà trong thời gian Tào Tháo xuất phát đến Từ Châu, Chu Du cũng vừa hoàn thành trận đại chiến đầu tiên từ lúc hắn chào đời đến nay: dụ diệt Hạ Hầu Uyên!
Sau khi Chu Du tiếp quản binh quyền quân Giang Đông, hắn lập tức chỉ huy đại quân Bắc thượng, hướng chỉ của tinh kỳ, trực chỉ tiến về thành Từ Châu.
Thế nhưng lúc này hắn tiến quân, tuy rằng phía trước đã không có đại quân địch ngăn chặn, nhưng lại đã tạo thành một đại phiền toái khác – làn sóng dân chạy nạn!
Khi lần trước Tôn Sách đến nơi này, người Từ Châu ứng đối thong dong, nhưng lần này lại khác, Tôn Sách bị tập kích mà sống chết không rõ, quân Giang Đông bởi vì loại hành vi hèn hạ của quân Tào mà bạo nổ cơn thịnh nộ, khiến sát ý của bọn hắn ít nhất cũng tăng lên mấy phần. Nếu như nói lần trước các tướng sĩ của đội quân này hầu như chỉ đi du sơn ngoạn thủy, tâm trạng hào hứng khá cao, lần này bọn hắn đặc biệt dốc sức liều mạng, khí thế đương nhiên cũng không giống với lúc trước!
Cho nên, người biết chuyện đương nhiên sẽ không ngu ngốc mà ngồi yên. Dọc theo đường Từ Châu, đám quan chức những quận huyện đó, ngay cả đám quan lại lần trước đã đầu hàng quân Giang Đông cũng không dám ở lại. Lần trước bọn hắn cũng không phải không có lỗi. Tôn Sách bị tập kích, nói thẳng ra là, cũng có một phần lỗi của bọn hắn. Trong suy nghĩ của nhiều người, hành vi đầu hàng của chính bọn hắn, từng bước một dẫn đến cái chết của Tôn Sách trong một ván cờ. Tục ngữ nói: "Một lần xanh, hai lần chín (luyện mà thành quen)" Quân Giang Đông cũng đã nhìn thấy rõ mặt của bọn hắn, hai bên khá quen thuộc với nhau, nhưng đây không phải là loại sai lầm mà vẫn còn có khả năng sửa đổi. Loại chuyện này đã có lần một nhưng không thể có hồi hai, trừ phi người nghĩ đến hồi hai này thông minh hơn khi so với Trương Lương, mưu cao hơn so với Hàn Tín, danh vọng cao hơn Khổng phu tử, năng lực cao hơn Tôn Vũ, bằng không thì chín phần cũng bằng không! Cho nên, quan lại ở tất cả các quận huyện Từ Châu mà quân Giang Đông đi qua, đều có một lựa chọn giống nhau: chạy!
Mà một khi đám quan chức bỏ chạy, các phú hào cũng không thể ngồi yên. Những năm này, coi như là đại gia tộc vô cùng có thế lực, cũng không ít bị "Quấy rối", đại quân di chuyển qua, khó bảo toàn không có người muốn ra tay bọn hắn, huống chi bọn phú hào này cũng là những người có tin tức linh thông, đương nhiên biết rõ quân Giang Đông bị vây khốn ở Từ Châu, nơi này chẳng khác nào đấu trường vây thú, hơn nữa quân đội Giang Đông thiếu lương thảo. Tất cả những thứ này cộng lại đã hoàn toàn cấu thành "Tử tội" cho đám phú hào bọn hắn. Nếu như là trước kia đại quân còn phải cẩn thận cân nhắc lực ảnh hưởng của bọn hắn, lúc này quân Giang Đông cũng sẽ không cân nhắc những thứ này, không nói trước đây quân Giang Đông đơn độc chỉ có một mình, có thể còn sống đi ra khỏi Từ Châu hay không cũng là cả một vấn đề, nào còn quản chuyện sống chết của những người khác, hơn nữa cho dù bọn hắn có thế lực thì cũng không thể ảnh hưởng đến quân Giang Đông! Kết quả bọn phú hào này cũng có cùng lựa chọn như những quan lại kia: chạy!
Đám quan chức chạy, các phú hào cũng chạy, những dân chúng thấp cổ bé họng ngày bình thường như Thiên Lôi sai đâu đánh đó của bọn hắn thì sao? Tự nhiên cũng không dám ở lại. Cho tới bây giờ thảm hoạ chiến tranh, đối tượng thảm nhất đều là dân chúng, loạn giặc Khăn vàng mới đi qua không bao nhiêu năm, mà trong những dân chúng này vẫn còn có người nhớ đến cảnh tượng thê thảm lúc đó, bất kể là binh hay là phỉ, cho tới bây giờ cũng không từng coi dân chúng là người, mà suy nghĩ của những người lại truyền đi rất nhanh, lập tức tạo thành một lời đồn, nói quân Giang Đông sẽ tàn sát hàng loạt dân trong thành, giết hết người Từ Châu, cho nên, lại chạy! Dọc theo đường tiến quân, quân Giang Đông không nhìn thấy bao nhiêu dân chúng Từ Châu.
Bởi vì như vậy, phía trước quân Giang Đông, chính là đại quân chạy nạn bị hù dọa tới mức cực kỳ kinh hoảng, đội ngũ này, còn gây ra một việc khiến cho các tướng sĩ quân Giang Đông dù muốn cũng không dám nghĩ tới: ăn!
Không sai, là ăn! Dọc đường tiến quân này, quân Giang Đông muốn tìm kiếm chút cây cỏ mà ăn cũng không được! Thực có thể nói là hoang tàn!
Mặc dù sắp tới mùa đông, dân chúng đã thu hoạch xong lương thực vụ thu, nhưng bây giờ là lúc này? Khi chạy nạn, không ít người trong dân chúng chạy nạn vẫn còn nhớ rõ thời điểm khổ sở khi chạy loạn giặc Khăn vàng lúc trước, trước tiên giữ lương thực lại, dùng những đồ vật cũ nát phủ lên trên, tránh sau này khỏi chết đói! Ít nhất, cũng có thể chống đỡ một thời gian ngắn. Bởi vì đám dân chúng có ý nghĩ này, hầu như trên đường quân Giang Đông lướt qua, hầu như đều là một mảng "Đất trống".
Mà loại tình hình này sau khi được chuyển tới các tướng lãnh quân Giang Đông, khiến những người bị hù dọa rất sợ hãi! Nhất là Chu Du, nghìn tính vạn tính, hắn thật không ngờ một chiêu hồi mã thương này của hắn lại sẽ tạo thành hậu quả đáng sợ như này. Chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến da đầu hắn run lên! Sau khi nghe tin tức này, da mặt hắn vốn trắng như tuyết đã đỏ ửng một màu, giống như sắp chảy máu, hắn và chúng tướng cũng không thể ngờ tới điểm này. Vốn bọn hắn nghĩ rằng có thể bổ sung chút ít lương thảo trên đường tiến quân. Hiện tại thì tốt rồi ngay cả những vật tự nhiên trên đường đi cũng không còn. Bây giờ Từ Châu, so với vườn không nhà trống tuyệt đối còn vườn không nhà trống hơn nhiều, khiến mười vạn các tướng sĩ quân Giang Đông nhìn thấy mà choáng váng! Đám dân chạy nạn này, thậm chí ngay cả vỏ cây cũng bóc mất, chỉ để lại một thân cây trụi lủi, thân cây trắng bóc, dưới ánh sáng mặt trời chiếu dọi, người nhìn qua, có thể không quáng mắt sao? Bọn họ cũng không sợ mùa đông khiến vỏ cây khó gặm, ăn nghẹn chết!
Thế nhưng, dù phải đối mặt với tình huống như vậy, Chu Du cũng không thể khiến đại quân đẩy hết tốc độ tiến về phía trước, đuổi theo hoặc là vượt qua đại quân dân chạy nạn, bởi vì sau khi Hạ Hầu Uyên nghe nói bọn hắn tiến lên phía bắc, lập tức hắn suất lĩnh kỵ binh đuổi theo, một mặt làm trì trệ hành động của bọn hắn, cũng đủ cho Từ Châu có đầy đủ thời gian bố trí tất cả, một mặt cũng khiến cho Nhạc Tiến chỉ huy bộ quân theo kịp.
Vì để đối phó Hạ Hầu Uyên, trước tiên Chu Du phái Đại tướng thủ hạ, chỉ huy một vạn hoặc là hai vạn quân đội, khi bọn hắn đi qua các thị trấn, cửa ải, ngăn chặn hoặc là phục kích đội ngũ kỵ binh này của Hạ Hầu Uyên, mà đại quân chủ lực, lại làm làm ra dáng vẻ liều mạng đuổi theo đại quân dân chạy nạn phía trước, mà chờ khi bọn hắn sắp đuổi kịp những dân chạy nạn này, hoặc là đại quân Nhạc Tiến sắp đến, hay là Hạ Hầu Uyên vượt qua binh sĩ chặn đánh, chủ lực đại quân quân Giang Đông lại sẽ đi chậm lại, cũng dần dần rớt lại phía sau, binh sĩ đằng sau theo kịp, lại toàn lực truy kích.
Cứ như vậy, hai đội quân truy truy ngừng ngừng, Hạ Hầu Uyên vẫn chiếm ưu thế, dù sao hắn suất lĩnh kỵ binh, tốc độ nhanh, xông lên không vượt qua thì cùng lắm hắn cho quân lượn quanh, ai sợ ai! Mà chờ sau khi hắn đuổi theo kịp, hắn lại sẽ khiến cho đại quân Chu Du làm chậm tốc độ hành quân. Nhưng hắn cũng không ý thức được rằng một cái lưới lớn, đã bao vây hắn kỵ binh của hắn vào bên trong!
Ngay khi Tào Tháo suất quân ra khỏi Hứa Xương sau đó không lâu ngày đầu tiên, Hạ Hầu Uyên vừa mới vượt qua một đội quân chặn đường do Chu Trị chỉ huy mà Chu Du an bài, hắn đang cho các tướng sĩ kỵ binh nghỉ ngơi, hắn muốn nghỉ một lát rồi lại đi tìm chủ lực quân Giang Đông thì hắn lại nhận được tin tức thám mã báo về, Chu Du đột nhiên mệnh lệnh thủ hạ gia tăng tốc độ hành quân, tiến về phía một thành nhỏ có tên là Tứ Minh. Sau khi Hạ Hầu Uyên nhận được tin báo, hắn suy tư một hồi, không hiểu Chu Du muốn làm gì, cuối cùng, hắn hạ lệnh: "Không cần để ý tới hắn, toàn quân tiếp tục nghỉ ngơi, đợi sau khi quân đội của Chu Trị đi qua, chúng ta lại đi Tứ Minh tìm thằng nhãi Chu Du!"
Không lâu sau vì không thể chặn đường quân kỵ binh của Hạ Hầu Uyên, Chu Trị dẫn đội quân của mình đuổi theo chủ lực quân Giang Đông, sau khi Hạ Hầu Uyên nhận được tin tức, hắn thấy thủ hạ cũng nghỉ ngơi khá tốt, hơn nữa lúc này lại là hoàng hôn, ánh sáng không rõ, đây chính là thời cơ tốt nhất cho kỵ binh tập kích quấy rối, vì vậy hắn lập tức hạ lệnh hành động, truy kích quân Giang Đông đang tiến về hướng Tứ Minh.
Nhưng lần này, sự việc vượt quá dự liệu của Hạ Hầu Uyên hắn, Chu Du cũng không dây dưa cùng hắn, không để ý tới việc hắn dẫn quân quấy rối, dẫn theo thủ hạ một đường tiến nhanh, dĩ nhiên cũng một đường thẳng vọt vào trong thành Tứ Minh nhỏ bé! Mà lúc này, trời đã sang đêm!
Đối với điều này, Hạ Hầu Uyên cảm thấy không thể hiểu được nguyên nhân vì sao, Chu Du không để ý tới hắn quấy rối cũng không tính, toàn bộ mười vạn đại quân lại tiến vào trong một thành Tứ Minh nhỏ bé, đầu óc Chu Du có lẽ đã xảy ra sự cố không phải bình thường! Nhìn quy mô thành Tứ Minh này, nếu phát động hỏa công, tối thiểu nhất cũng có thể thiêu hủy một phần năm binh lực quân Giang Đông!
"Thằng nhãi Chu Du này muốn làm gì?" Hạ Hầu Uyên quay đầu nhìn các bộ hạ bên người, trong ánh mắt hiện lên ý tứ dò hỏi.
"Nhìn xem tình hình những ngày này thì thấy thằng nhãi Chu Du căn bản cũng không hiểu quân sự. Tướng quân, sao ngài không báo cho Nhạc Tiến tướng quân gia tăng tốc độ hành quân, hợp binh một chỗ cùng chúng ta, một trận đại phá quân Giang Đông?" Một phó tướng tự cho mình là đúng lên tiếng nói, kết quả, hắn đã nhận được một cái trừng mắt của Hạ Hầu Uyên!
"Ngu ngốc, trong quân Giang Đông, tất cả tướng lãnh đều là Đại tướng kinh nghiệm sa trường đi theo Tôn Sách, nếu như Chu Du hoàn toàn không có năng lực, bọn chúng sẽ nghe theo lời của hắn sao? Đây chính là thời khắc sống chết tồn vong, không được phép có bất kỳ ý gì khác! Hơn nữa, quân Giang Đông không đủ lương thảo, lại hành quân một khoảng thời gian, chúng ta đợi lương thảo của bọn chúng hết sạch, có thể không cần tốn nhiều sức, một trận mà diệt, hà tất phải đánh nhau sống chết vào lúc nào? Cho nên, chúng ta chỉ cần ngăn chặn bọn chúng, để cho bọn họ trước khi lương thực hết không thể đi đến Từ Châu là được rồi!" Hạ Hầu Uyên đã lên tiếng giáo huấn tên phó tướng văn dốt vũ dát này.
"Vâng, mạt tướng đã hiểu rõ!" Tên phó tướng này không dám nói thêm nữa, hắn cẩn thận thúc mạnh vào bụng ngựa, để cho chiến mã mang hắn thoáng lui về sau một chút, hắn hy vọng làm như này có thể tránh thoát ánh mắt của Hạ Hầu Uyên.
"Hừ!" Hạ Hầu Uyên nhìn thấy hành vi mờ ám của tên phó tướng, hắn hừ lạnh một tiếng, nhưng không nói gì nữa. Bộ hạ sợ mình, cũng không phải là một chuyện không tốt, hơn nữa từ điều này mà nói Hạ Hầu Diệu Tài hắn uy nghiêm hơn người!
"Tướng quân, chúng ta phải làm gì bây giờ?" Phó tướng này không nói, phó tướng khác lại hỏi.
"Mặc kệ thằng nhãi Chu Du muốn cái gì, chúng ta cứ theo như ý của mình mà xử lý, hắn muốn tránh ở trong thành, ta sẽ khiến cho hắn không được an bình! Mệnh lệnh cho các tướng sĩ, lớn tiếng quát mắng cho ta, mắng bọn chúng cay độc một chút, sau đó bắn hỏa tiến vào trong thành, cho dù không thể thiêu hủy tòa thành này, ta cũng muốn khiến cho thằng nhãi Chu Du sứt đầu mẻ trán!" Hạ Hầu Uyên cũng không nói ra chính điều hắn đang nghĩ, quân Giang Đông một đường đi nhanh, lại bị hắn quấy rối không nhẹ, lúc này khẳng định đã rất mỏi mệt tới mức không chịu nổi. Hơn nữa quân Giang Đông cũng không có bao nhiêu kỵ binh, cho dù trong chuyện này có quỷ kế gì, cũng khó có thể tạo thành tổn thương gì đó đối với hắn, cùng lắm thì hắn cho quân chạy là được!
"Tướng quân, chúng ta không kiêng nể gì mà đốt thành, nếu như ngày sau bị người tuyên dương ra ngoài, chẳng phải dân chúng Từ Châu sẽ căm hận chúng ta sao?" Phó tướng cẩn thận hỏi lại, tên phó tướng này đi theo Hạ Hầu Uyên thời gian không ngắn, hắn biết rõ một việc: tuy nói Từ Châu đã là địa bàn của Tào Tháo, nhưng cũng không phải tất cả người Từ Châu đều dứt khoát đi theo Tào Tháo. Trong dân chúng Từ Châu còn không ít kẻ chần chừ, nếu như người có ý đồ cố ý truyền bá sự việc Hạ Hầu Uyên cho đốt thành ra cho dân chúng Từ Châu nghe, điều này sẽ tạo thành hậu gì quả thật rất khó nói!
Nghe xong phó tướng nói, Hạ Hầu Uyên nhìn hắn một cái, cười nhẹ một tiếng, không thèm quan tâm nói: "Một thành Tứ Minh nhỏ bé mà thôi, chỉ thường thôi, đốt thì đốt đi, có cái gì đáng tiếc hay sao? Cho dù có người truyền bá ra ngoài thì sao nào? Chẳng lẽ chúng ta sẽ sợ bọn chúng sao? Hơn nữa, đội kỵ binh này chính là quân đội thân vệ của chúa công, ngươi cho rằng bọn chúng sẽ nói là chính chúng ta đốt thành hay sao?"
Nhìn đôi mắt léo ánh sáng lạnh lẽo của Hạ Hầu Uyên, tên phó tướng lắc đầu liên tục. Đúng vậy, đốt một thành nhỏ mà thôi. Thậm chí Đổng Trác còn đốt cả thành Lạc Dương, cũng không thấy bách tính Lạc Dương nói hắn là người thế nào. Mặc dù nghe nói cuối cùng Đổng Trác có kết cục không tốt lắm, nhưng... Phì phì phì! Nghĩ tới đây, tên phó tướng suýt chút nữa cho mình một cái tát. So sánh với người nào không so sao lại so sánh tên Đổng béo mập với chủ công của mình, đây cũng không phải là điềm tốt!
"Ha ha ha, chính là như thế!" Hạ Hầu Uyên cũng không biết tên phó tướng của mình đang thầm so sánh không hay với chủ công của mình, hắn chứng kiến tên phó tướng không ngừng lắc đầu, biết rõ ý kiến phản đối của đối phương đã bị chính mình đè xuống, trong lòng đôi chút cảm thấy đắc ý, hắn nói: "Phóng hỏa chính là quân Giang Đông, là thằng nhãi Chu Du, bọn chúng đã bị quân ta quấy rối, không thể vượt quan dân chúng Từ Châu chạy nạn phía trước, không thể đoạt được lương thảo, trong cơn tức giận, hắn mới bắn hỏa thiêu thành Tứ Minh này, ngươi nói có đúng hay không?"
"Vâng, tướng quân nói rất đúng!" Phó tướng được dạy bảo, hắn vội vàng gật đầu.
"Ai!" Hạ Hầu Uyên lại thở dài một tiếng, hân hoan nói: "Kỳ thật quân Giang Đông đốt thành cũng là vì chúng ta kém cỏi. Vì để đảm bảo tính mạng của số đông dân chúng Từ Châu, chúng ta không đếm xỉa đến quân Giang Đông có quân lực cường đại, liên tục tập kích quấy rối, mới chọc cho chúng thẹn quá hoá giận mà tạo thành tai họa này, đây là lỗi của chúng ta! Ha ha ha •!"
"Vâng, đúng là như thế, thành Tứ Minh này chính là bởi vì chúng ta mới bị đốt! Tướng quân, ngài nói thật sự quá đúng!" Lúc này tên phó tướng nhìn thấy hai mắt Hạ Hầu Uyên đều tỏa ánh sáng, hắn lại phát hiện mình chênh lệch rất nhiều so với Hạ Hầu Uyên, tâm không đủ đen! Về phần những mặt khác, theo thứ tự là: thiếu một lão đại tốt (Tào Tháo trên thực tế là họ Hạ Hầu, là ca ca của mấy người Hạ Hầu Uyên), gia thế không tốt, võ nghệ không bằng, đảm lượng kém, tinh cách nóng nảy không bằng... !
"Ừ, " Hạ Hầu Uyên cảm thấy cực kỳ thoả mãn đối với biểu hiện của tên phó tướng này, hắn còn nói thêm: "Sáng sớm ngày mai, ngươi hãy an bài người tuyên truyền ra ngoài, tuyên truyền những lời ta vừa mới nói ra ngoài, nghe rõ chưa? Đây chính là cái gọi tiên hạ thủ vi cường! Tránh cho người ta nói chúng ta phóng hỏa trước!"
"Vâng, mạt tướng hiểu rõ!" Phó tướng gật đầu vâng mệnh nói.
Tiếp đó, mệnh lệnh của Hạ Hầu Uyên bắt đầu thấy hiệu quả. Vốn sau khi quân Giang Đông tiến vào thành nhỏ Tứ Minh, toàn bộ ngoài thành lập tức an tĩnh rất nhiều. Lúc này thời gian cũng đã vào đêm, cho nên, Hạ Hầu Uyên chỉ huy các tướng sĩ kỵ binh gióng trống khua chiêng mắng to, âm thanh lập ngay lập tức truyền vào trong thành Tứ Minh, đệ ngay cả một góc nhỏ cũng không bỏ qua, dù sao năm ngàn người hô to, âm lượng cũng đủ to!
Mà bên trong thành Tứ Minh thì sao, ngay khi vừa nghe thấy các tướng sĩ quân bản bộ Hạ Hầu Uyên chửi mắng, thiếu chút nữa tất cả đều bùng nổ! Điều này không phải là bởi vì năng lực cầm quân của Chu Du không tốt, cũng không phải các tướng sĩ quân Giang Đông không nghe quân lệnh, mà nguyên nhân bùng nổ chính là Chu Du! Vì cái gì? Quân của Hạ Hầu Uyên mắng quá lợi hại!
Suốt dọc đường Hạ Hầu Uyên mang theo kỵ binh truy kích, cũng ít nhiều dùng tới một chiêu nhỏ mắng chửi người này, hắn đã sớm bội phục đầu rạp xuống đất đối với mức độ tu dưỡng của Chu Du, cho nên lần này hắn cho thủ hạ nhất định phải mắng chửi càng độc ác, đã độc ác thì lại càng độc ác hơn, nhất định phải tìm ra được giới hạn chịu đựng cuối cùng của Chu Du, kết quả, lần này, hắn đã tìm được!
Kỵ binh quân Tào mắng như sau: "Thằng nhãi Chu Du, tướng quân Tào Nhân nói, vợ của ngươi không chỉ mặt xinh đẹp, mùi vị cũng không tệ, hắn rất ưa thích, ha ha ha!"
...
Cái này còn không nổi giận sao? Mấy lần trước cho dù kỵ binh quân Tào mắng Tôn Sách là một kẻ vô dụng gì đó cũng không thể khiến cho Chu Du phát nổ, nhưng lần này không thể như vậy, Chu Du suýt chút nữa đã rút kiếm ra, lao ra một mình đơn đấu với năm nghìn lẻ một tên khốn kiếp. Tuy rằng bây giờ hắn là chủ tướng một đội quân, một mình hắn có quan hệ đến sống chết của mười vạn các huynh đệ Giang Đông, càng biết rõ cho dù Tào Nhân dẹp xong Thọ Xuân cũng không vượt qua được Trường Giang, không thể đánh đến Kiến Nghiệp, không thể đánh tới thành Sài Tang, còn không đến mức lỗ mãng như thế, nhưng những câu nói này không ngừng tiến về trong lỗ tai hắn, dù hắn là Giang Đông Chu Lang độ lượng rộng rãi cao thượng, ý chí rộng rãi, cũng thiếu chút nữa không chịu nổi. Tính cách nóng giận nổi lên, hắn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Nếu như hắn tính toán Hạ Hầu Uyên là vì công chuyện, hiện tại vừa lại cộng thêm cả mối thù riêng này. Hạ Hầu Uyên cũng dám cho người ta lên tiếng vũ nhục vợ Chu Du hắn, dù chết một trăm lần cũng không thể chuộc tội!
Đối với điều này, các tướng Giang Đông cũng cực kỳ phẫn nộ, tuy rằng Chu Du còn không được bọn họ hoàn toàn ủng hộ, mà vì thủ đoạn đối xử phi phàm của Chu Du với mọi người khiến các tướng ít nhất đã không có ý tứ bài xích hắn, cũng đã nhìn nhận hắn có thể đảm nhận chủ soái. Không ít người còn lén làm bằng hữu với hắn, bọn họ sao có thể thờ ơ đối với hành vi đáng giận, hèn hạ này? Mà một càng tồi tệ hơn chính là, Chu Du, trên gương mặt tuấn tú của hắn cũng thường trực một nụ cười, lần đầu tiên ở trước mặt chúng tướng, khoác lên một tầng sương lạnh, khiến cho chúng tướng nhìn thấy mà cảm thấy có một loại cảm giác nguội lạnh trong lòng khó tả. Lúc này bày tỏ đôi chút ý tứ oán hận của mình, chậm rãi khiến cho tâm trạng mình căng thẳng hơn một chút, cũng tốt mà!
Vì vậy ---- mắng!
Ai sợ ai nào?
Bên trong quân Giang Đông cũng có nhân tài! Không phải quân Tào mắng Chu Du sao, vậy quân Giang Đông chúng ta liền mắng Tào Tháo!
Kết quả Tào Tháo còn chưa tới nơi mà đã bắt đầu xui xẻo! Các tướng sĩ quân Giang Đông mắng hắn là hoạn quan, sau này tuyệt đối sẽ không còn đời sau, con lớn nhất của hắn, Tào Ngang chẳng phải chết ở Huỳnh Dương sao? Về sau, người họ Tào nhất định sẽ tiếp tục chết, mà người chết là nam nhi, chết thành xâu chuỗi, chết đến mức Tào thị nhất tộc hoàn toàn không còn người mới thôi. Ngụ ý chính là tất cả nam nhi của Tào Tháo đều phải làm hoạn quan, mới có thể có một hy vọng sống sót! Mà những câu mắng chửi này cũng không thể bỏ qua Hạ Hầu gia. Ai bảo binh sĩ ngoài thành chính là do Hạ Hầu Uyên mang đến! Các tướng sĩ quân Giang Đông mắng Hạ Hầu thị đi theo hậu nhân của hoạn quan xong, cuối cùng nhất định trở thành người nam chẳng ra nam nữ chẳng ra nữ, cuối cùng tạo thành loại người nào thì có trời mới biết!
Hai bên cùng chửi mắng, trình độ tu dưỡng của hai bên biểu hiện cao thấp khác nhau. Không giống như Chu Du còn có khả năng cưỡng ép nín nhịn, Hạ Hầu Uyên lập tức không còn dáng vẻ bình tĩnh thong dong như trước, chỉ nghe mệnh lệnh của hắn vang lên, từng nhánh hỏa tiễn bắn về phía trong thành Tứ Minh, những hỏa tiễn này lại rất nhanh gây ra những ngọn lửa liên tiếp, tiếp theo, là đại hỏa!
← Hồi 112 | Hồi 114 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác