← Hồi 29 | Hồi 31 → |
Nơi Điền Hồ tỉnh lại là một nơi có ánh dương quang chan hoà, quyết không thể là một huyệt khẩu tối đen như Điền Hồ nhớ bản thân đã đặt chân.
Kinh tâm, Điền Hồ vụt thét:
- Thượng Quan Du! Lão muốn chém muốn giết tùy ý, sao lão giam giữ ta?!
Thét lên rồi, Điền Hồ mới thất kinh. Vì tiếng thét của Điền Hồ hoàn toàn không có khí lực, cho Điền Hồ hiểu bản thân công lực đã bị hủy bỏ.
Phẫn hận tột cùng, Điền Hồ dù đang loạng choạng ngồi dậy vẫn tìm lời thóa mạ, mắng sa sả lão tặc Thượng Quan.
Đang mắng, Điền Hồ bỗng thấy từ xa có một, hai, ba. đúng vậy, có ba nhân vật đang tiến dần về phía Điền Hồ.
Nhờ có ánh dương quang chan hòa nên Điền Hồ dù bị mất võ công, mục lực ném tinh tường, vẫn nhận ra họ gồm một nam hai nữ.
Một nam thì chắc là lão Thượng Quan Du rồi, nhưng còn hai nữ? Là mụ Kim Tuyết Ngân dâm phụ với một thị tỳ đi kèm ư?
Nhưng sao họ tiến chậm đến vậy? Hay đó là cách họ muốn để hành hạ lòng nhẫn nại của Điền Hồ và để từ từ hưởng thụ men say của người chiến thắng?
Điền Hồ lặp cập đứng lên, tự ý đi ngược về phía họ:
- Thượng Quan Du! Kim Tuyết Ngân! Đôi gian phu dâm phụ đừng tưởng bắt được ta thế này là anh hùng. Có gan, đừng phế bỏ võ công của ta. Đừng nghĩ làm thế là có thể vũ nhục ta.
Họ vẫn không lên tiếng, tuy vẫn chầm chậm tiến về phía Điền Hồ.
Và ngược lại, vì Điền Hồ cũng đi về phía họ nên dần dần nhìn rõ họ.
Nam nhân kia không che kín chân diện và đang để lộ một diện mạo kỳ thực là rất trẻ, so với Thượng Quan Du đã cao niên.
Không lẽ nam nhân không phải Thượng Quan Du? Chỉ là thủ hạ hoặc tay sai của lão?
Hai nữ nhân kia cũng không ai có diện mạo như mụ Kim Tuyết Ngân đã ít nhất hai lần cùng Điền Hồ chạm mặt. Cho dù có một nữ nhân trạc tuổi tứ tuần nhưng với diện mạo Điền Hồ đang nhìn, vẫn khác xa so với mụ cung trang phu nhân Kim Tuyết Ngân độ nào.
Và với nữ nhấn còn lại, niên kỷ chỉ ngoại tam tuần một chút, nhưng điều đó không làm Điền Hồ quan tâm bằng diện mạo có phần quen thuộc của nữ nhân này.
Tiếp đó, với cảm giác đã một lần nhìn thấy diện mạo của nữ nhân thứ hai, Điền Hồ cũng có cảm nhận ở nam nhân kia như vẫn có chút quen thuộc.
Họ là ai?
Điền Hồ và họ lúc này chỉ còn cách nhau ba trượng hơn. Và mãi đến lúc này Điền Hồ mới lần đầu tiên nghe có tiếng phát thoạt của họ. Nam nhân phát thoại trước:
- Ta trông thiếu hiệp rất quen. Nhưng lạ qua ta không thể nhớ.
Đến lượt nữ nhân cố diện mạo quen quen cũng nói:
- Thoạt nhìn thấy thiếu hiệp, Cao Như Nguyệt ta cũng có cảm giác quen quen. Sao thiếu hiệp lại mắng Thượng Quan Du?
Điền Hồ thoảng giật mình, thanh âm của hai nhân vật này sao yếu ớt lạ, không lẽ họ cũng bị phế bỏ võ công và là do Thượng Quan Du phế bỏ?
Đến lượt nữ nhân cao niên phát thoại, cũng bằng giọng yếu đi không kém:
- Vậy là công bằng. Và thêm vị tỷ tỷ bất lực này nữa là ở đây có đúng hai người bị Thượng Quan Du mưu hại, bằng với Nhị đệ và Tam muội là hai người bị chung một thù nhân hãm hại.
Và nữ nhân cao niên nhìn Điền Hồ:
- Đây là nơi rất an toàn, dù Thượng Quan Du có đến đây cũng không thể hại được ai. Chúng ta hãy làm quen với nhau. Ta là Cầu Phi Thúy, do đến đây trước nên là Đại tỷ. Thiếu hiệp sẽ là Tứ đệ, hay nên xưng danh trước khi hỏi những gì muốn hỏi.
Điền Hồ chợt rúng động và bận kêu, bắt đầu là từ nữ nhân đã tự xưng là Cao Như Nguyệt:
- Tôn giá Cao Như Nguyệt, quyền Chưởng môn Trường Bạch phái?
Điền Hồ chuyển mục quang qua nam nhân:
- Còn tôn giá ắt là Tạ Vân Lâu, Tuyết Sơn phái Chưởng môn? Tại hạ là Điền Hồ, xuất thân phái Thanh Thành, có lẽ nhị vị Chưởng môn còn nhớ?
Đoạn quay qua Cầu Phi Thúy, Điền Hồ bỗng nhận ra giọng của mình chợt khàn đi, có lẽ vì bàng hoàng:
- Còn Cầu Phi Thúy tôn giá ắt là ngươi phối của lão Thượng Quan, đã thành phân chỉ sau một năm khi gia phụ Điền Tuần bị chính Thượng Quan Du mưu hại?
Bọn họ ba người cùng giật mình:
- Điền Hồ Thanh Thành phái? Trì mỗ nhớ rồi. Hóa ra hung thủ vô danh chưa diệt toàn bộ phái Thanh Thành?
Cao Như Nguyệt bảo:
- Ta thà chết thảm như bốn người phái Thanh Thành còn hơn. Chứ sống như thế này, hà.. muốn chết cũng không biết làm thế nào để chết.
Cầu Phi Thúy thì cười gượng:
- Thế thiếu hiệp không biết chuyện thành thân chỉ là giả, còn chủ ý thật của Thượng Quan Du chỉ là Thạch Chung Đao Phổ? Và Cầu gia toàn môn đã bị y tận diệt, chỉ còn lại một mình ta, sống không ra sống chết không thể chết.
Điền Hồ ngỡ ngàng nhìn quanh:
- Nhân vật nào mới là chủ nhân đích thực nơi này?
Cầu Phi Thúy uể oải ngồi xuống:
- Từ từ, thiếu hiệp sẽ rõ. Ngồi xuống đi. Đứng như thế này phí lực lắm.
Chính Điền Hồ cũng đang mong muốn điều này. Vì một khi bản thân công lực không còn, quả là càng đứng càng mệt.
Và đúng như Cầu Phi thúy nói, Điền Hồ dần dần hiểu rõ khi được bọn họ ba người tuần tự thuật những chuyện quái dị cho nghe. Như sau:
- Sau khi Thanh Thành phái bốn người bị một hung nhân vô danh sát hại, ta và Cao Như Nguyệt Chưởng môn do quá kinh khiếp nên vội chạy tháo thân.
- Bất đồ ta và Tạ Chưởng môn bắt gặp một hung nhân khác đón đầu. Vậy là chỉ một chưởng của hung nhân, ta và Tạ Vân Lâu bị hất bay xuống vực.
- Có lẽ cũng như điều đã xảy ra cho Điền thiếu hiệp, Tạ nhị đệ và Cao Tam muội đã rơi đúng vào chỗ có một loại quái mộc mọc vươn ra từ vách đá. Nếu loại quái mộc đó đã cứu mạng chúng ta không cho chúng ta tan xương nát thịt vì rơi đến tận đáy, thì cũng mùi hương của quái mộc đã đã làm toàn bộ võ công chúng ta tiêu tán. Mãi mãi bị sanh cầm ở đây, không bao giờ thoát. Mãi mãi và mãi mãi...
Điền Hồ kinh hoàng:
- Tàng cây đó là quái mộc?
Tạ Vân Lâu thở dài:
- Không sai. Chúng có những nhánh cây linh hoạt như những cánh tay. Đủ dài để vươn ra và đón bắt bất kỳ người nào từ trên cao rơi xuống khá gần chúng.
Cao Như Nguyệt tiếp lời:
- Sau đó, không để thiếu hiệp mất chút sức lực nào cả, chúng hất ngược thiếu hiệp lên cao rơi đúng vào huyệt khẩu gần chúng. Chờ cho thiếu hiệp hôn mê vì mùi hương kỳ quái của chúng, từ bên trong liền có một bầy linh trưởng xuất hiện. Lũ này sẽ lôi thiếu hiệp vào trong, sau đó thì trốn biệt.
Cầu Phi Thúy nói tiếp, như hiểu Điền Hồ muốn hỏi gì:
- Thiếu hiệp đừng nghi lũ lỉnh trưởng là có chủ nhân sai khiến. Hoàn toàn không, và chúng cũng là nạn nhân như chúng ta. Sau hơn mười sáu năm vô tình bị lâm cảnh sanh cầm. Ta hiểu, chúng vì nhạy cảm với mùi hương nên dể dàng nhận biết lúc nào là có người lâm nạn. Chúng đến để lôi chúng ta vào, sau đó chúng rúc vào chỗ của chúng, giao toàn bộ phía ngoài này cho chúng ta tự do sinh hoạt. Không ai làm phiền ai.
Tạ Vân Lâu thừa nhận:
- Ta và Cao Chưởng môn tuy chỉ bị sánh cầm độ nửa năm hơn, nhưng có đủ hiểu biết để nói với thiếu hiệp rằng những gì Cầu Đại tỷ nhận định đều đúng. Không những thế, chính lũ linh trưởng đã lo cung cấp vật thực cho chúng ta, mỗi ngày ba lần, với mỗi lần một thức trái cây khác nhau, không để chúng ta đói bao giờ.
Cao Như Nguyệt chép miệng:
- Còn độ hai canh giờ nữa là đúng ngọ, rồi thiếu hiệp sẽ có dịp thấy chúng chu đáo như thế nào.
Điền Hồ nghĩ đến viễn cảnh sẽ bị sanh cầm mãi mãi mà rùng mình:
- Chư vị có thử đến chỗ chúng lưu ngụ chưa? Sao biết chúng không có chủ nhân sau khiến?
Cầu Phi Thúy có ý giận khi phàn nàn:
- Thế thiếu hiệp ngờ chúng ta chịu an phận ư? Chúng ta đã đến rồi, chỉ cách chúng ta bằng một lần thạch động mà thôi. Và bên kia là mà trũng núi bị bao bọc tứ bề. Có nhiều cây xanh quả lạ sinh trưởng ở đó. Lũ linh trưởng tuy cùng bị thoát lực như chúng ta nhưng vẫn còn năng lực leo trèo, cho dù chậm và vì nghĩ đến chúng ta, thương chúng ta là những người đồng số phận, chúng mới cung cấp mọi vật thực cho chúng ta.
Điền Hồ thở dài:
- Xin tôn giá lượng thứ và đừng nghĩ Điền Hồ là người vì đa nghi nên có phần thất lễ. Kỳ thực, Điền Hồ chỉ có thể tin một khi được tận mắt mục kích hoặc dò xét cho kỳ hết.
Phát hiện Cầu Phi Thúy đã là ý giận ra mặt, Tạ Vân Lâu xua tay:
- Chẳng phải đó cũng là thái độ lúc đệ lần đầu tiên nghe Đại tỷ giải thích sao? Điền thiếu hiệp đâu dễ gì tin vào những chuyện quả là có phần hoang đường như thế này.
Cao Như Nguyệt cũng góp lời:
- Tạ Nhị ca nói rất đúng. Sao Đại tỷ không để Điền thiếu hiệp tự tìm hiểu, như trước kia cũng từng cho muộn và Nhị ca thỏa lòng?
Cầu Phi Thúy cười buồn:
- Ta chỉ sợ sau này Điền thiếu hiệp lại trách ngược, bảo chúng ta sao không giải thích đủ đầy và làm cho thiếu hiệp phải phí công vô ích.
Điền Hồ chậm chạp đứng lên:
- Cứ thà như vậy còn hơn. Một lần nữa mong tôn giá lượng thứ.
Tạ Vân Lâu lấy tay chỉ hướng cho Điền Hồ:
- Đi hai mươi trượng là đến một thạch động. Theo lối rẽ bên tả là đến chỗ lũ Linh Trưởng lưu ngụ, theo bên hữu thì gặp chỗ có nguồn nước tự phún ra từ vách đá. Thiếu hiệp xin cứ tùy tiện.
Điền Hồ gượng cười?
- Tại hạ muốn dò xét tử chỗ khởi đầu. Loại quái mộc như chư vị nói quả là tại hạ chưa từng nghe.
Dứt lời, Điền Hồ chầm chậm đi ngược trở ra, hướng về phía có huyệt khẩu và loài quái mộc kỳ lạ.
Nhưng chủ ý của Điền Hồ hoàn toàn không như vậy. Không nghi ngờ và cũng không muốn dò xét như lời Điền Hồ giải thích. Và chủ ý đó là thế nào, Điền Hồ cũng không muốn nói cho họ nghe, đến việc mở miệng nói thành lời, Điền Hồ cũng không dám vì chính bản thân cũng cảm thấy ngượng.
Chờ biết Điền Hồ đã đi đến chỗ có huyệt khẩu, đã đứng lặng ở đó rất lâu, nhìn như chờ đợi điều gì đó sắp xảy đến cũng ở ngay huyệt khẩu này.
Thời gian chầm chậm trôi, điều Điền Hồ chờ đợi vẫn chưa xảy đến, tàng cây quái mộc vẫn im lìm nằm án ngữ ngay bên ngoài và ngay bên dưới huyệt khẩu.
Điền Hồ vẫn chưa một lần nhìn ngó gọi là dò xét tàng cây quái mộc, cũng không thiết nhích động để quay trở lại nơi có lẽ có ít nhất là ba người đang trông ngóng Điền Hồ. Tình thế cứ tiếp tục diễn ra cho đến lúc đêm về.
Đầu tiên, Điền Hồ nghe có tiếng Tạ Vân Lâu vang lên trong màn đêm mù mịt:
- Vậy mà ta ngỡ Điền thiếu hiệp đã có cách đi thoát. Hóa ra thiếu hiệp vẫn ở đây.
Điền Hồ thở dài, quay người lại:
- Sao chư vị chưa nghĩ ngơi? Tại hạ nào dám nghĩ đến chuyện thoát thân theo lối này, một khi ở ngay bên ngoài là loài quái mộc như chư vị nói, sẽ dễ dàng tóm bắt và lại ném tạ hạ ngược trở lên, đâu dễ cho tại hạ thoát đi?
Tiếp đó là thanh âm của Cao Như Nguyệt:
- Có lẽ thiếu hiệp đói lắm rồi? Vì đã hai lần lũ Linh trưởng đưa trái cây vật thực đến nhưng vẫn chưa thấy thiếu hiệp quay lại. Ta có mang hờ theo một ít, nếu thiếu hiệp muốn dùng thì cứ tùy tiện.
Điền Hồ gật đầu, cảm kích:
- Thật phiền Cao Chưởng môn, dù khí lực không còn nhưng vẫn chu đáo. Nhìn Cao Chưởng môn tận tâm thế này, tại hạ thật sự áy náy.
Và Điền Hồ tiến đến, đưa tay đón nhận một vài thứ quả cây đang làm Cao Như Nguyệt mệt nhọc vì phải mang đi một quãng kể là quá xa, so với người không còn công phu.
Chưa kịp ăn, cho dù rất đói, Điền Hồ bỗng dưng nghe Câu Phi Thúy hỏi:
- Chờ đã! Thiếu hiệp có thể cho biết bằng cách nào thiếu hiệp bỗng có lại một ít khí lực như ta vừa phát hiện?
Điền Hồ hoài nghi, nhìn Cầu Phi Thúy:
- Dựa vào đâu tôn giá hỏi câu này? Vì nếu có chút nào dấu hiệu cho biết tại hạ sắp khôi phục võ công sao ngay bản thân tại hạ lại không biết?
Cầu Phi Thúy vẫn khăng khăng:
- Bọn ta đã tin thiếu hiệp, cớ sao thiếu hiệp không thành thật với bọn ta? Hoặc thiếu hiệp là người quá hẹp lượng, chỉ muốn một mình bản thân khôi phục công phu, không hề có ý định chia xẻ điều cần yếu đó cho bọn ta?
Tạ Vân Lâu nghi hoặc:
- Đại tỷ liệu có lầm không? Vì hiện trạng ở nơi này là thế nào, Đại tỷ là người am hiểu rõ nhất, làm gì có chuyện một người đã vào đây, đã bị mất võ công lại có cách khôi phục công lực?
Cầu Phi Thúy cười lạt:
- Ta muốn hỏi Nhị đệ một câu, là ngay bây giờ liệu Nhị đệ có nhìn thấy Điền Hồ kia đang cầm bao nhiêu trái cây cho bên tay tả và cho tay bên hữu? Hãy đáp đi, sau đó ta sẽ giải thích.
Điền Hồ vụt hiểu, khi nghe Tạ Vân Lâu đáp:
- Đệ chỉ lờ mờ nhìn thấy Điền Hồ có cầm trái cây ở cả hai tay. Nhưng cụ thể mỗi tay cầm mấy quả thì đệ không thể nói minh bạch.
Cầu Phi Thúy gật gù:
- Cao tam muội đã mang đến mấy quả cây? Và theo tam muội, Điền Hồ đang cầm như thế nào?
Cao Như Nguyệt là người vì vừa trao trái cây cho Điền Hồ nên vẫn đứng ngay sát cạnh Điền Hồ. Lời đáp của Cao Như Nguyệt là xác đáng nhất:
- Muội mang đến bốn quả, hai quả cho mỗi tay. Do mệt nên muội lỡ đánh rơi mất một, giờ chi còn ba. Điền thiếu hiệp đang cầm hai bên tay tả, tay hậu thì giữ một. Sao vậy, Đại tỷ?
Cầu Phi Thúy chợt hất đầu:
- Ngươi hiểu rồi chứ, Điền Hồ?
Điền Hồ nghi hoặc, nhìn Cầu Phỉ Thúy:
- Tại hạ hiểu là tôn giá đã nhìn ra mục lực tại hạ có phần nào tinh tường hơn bất kỳ ai trong chư vị. Nhưng tại hạ vừa tự kiểm tra lại rồi, chuyện khôi phục võ công cho dù tại hạ những mong là có, nhưng tiếc thay lại vẫn chưa xảy ra.
Cầu Phi Thúy hoài nghi:
- Thiếu hiệp không định gạt bọn ta chứ? Vậy nói xem, suốt từ lúc chia tay đến giờ, thiếu hiệp đã làm những gì?
Tạ Vân Lâu chợt lên tiếng:
- Sao chúng ta không ngồi xuống. Đại tỷ? Trừ khi Đại tỷ không cảm thấy mệt như bản thân đệ lúc này.
Bọn họ lần lượt ngồi xuống. Và điều này làm cho Điền Hồ động tâm khi nhớ lại bản thân cho đến giờ tuy vẫn đứng suốt, nhưng chưa có dấu hiệu mệt như lần đã xảy ra cho Điền Hồ lúc sáng. Điền Hồ tự thú nhận điều này:
- Lạ quá! Tại hạ không còn cảm thấy mệt như lúc sáng nữa. Không lẽ đúng như Cầu Phi Thúy tôn giá đã hồ nghi, tại hạ thật sự đang có dấu hiệu phục hồi?
Cầu Phi Thúy hắng giọng:
- Vẫn còn một bằng chứng nữa ta chưa đề cập đến. Đó là lúc vừa nghe Tạ Nhị đệ thoạt lên tiếng, thiếu hiệp đã nhận biết là có cả ta và Cao tam muội cùng ở đây. Thính lực của thiếu hiệp đã khiến ta nghi ngờ. Hãy giải thích xem nào.
Điền Hồ đành thú thật:
- Suốt thời gian qua tại hạ không có bất kỳ hành động gì khác lạ. Tại hạ vẫn chỉ đứng đây và chờ.
- Chờ? Thiếu hiệp chờ điều gì? Hay chờ ai?
Điền Hồ cười gượng:
- Đúng ra ngay lúc đầu tại hạ nên nói cho chư vị nghe mới phải. Nhưng vì sợ chư vị không tin, cho là điều hoang tưởng, nên tại hạ ngại, không dám nói.
- Còn lúc này thì sao? Thiếu hiệp nói được chưa?
Điền Hồ hít vào một hơi thật dài:
- Là thế này, tại hạ đang chờ một bằng hữu, thế nào cùng tìm tại hạ.
- Là ai có năng lực xuống tận đáy vực, sau đó bỏ công tìm kiếm một huyệt khẩu quá nhỏ trong muôn vàn huyệt khẩu thế nào cũng có ở cả hai bên vách đá?
Điền Hồ giải thích:
- Bằng hữu của tại hạ là Cung Chủ Thủy Phương Cung, đã có mặt lúc tại hạ một mình giao đấu với lão Thượng Quan Du. Do nàng ta đã luyện qua Đại Tuyệt Pháp Xúc Cốt Thu Cân thượng thừa của Thủy Phương Cung nên khi cần, nàng có thể thu nhỏ thân hình, sử dụng y phục đã trở nên rộng, để có thể là rơi đến tận đáy vực. Đã một lần xảy ra tình huống tương tự và đó là nguyên do khiến tại hạ hy vọng.
Cầu Phi Thúy thở dài:
- Chưa cần biết điều thiếu hiệp vừa nói là đúng hay sai, nhưng thiết nghĩ thiếu hiệp chớ quá hy vọng.
Điền Hồ kinh ngạc:
- Tại sao?
Cầu Phi Thúy đáp:
- Vì phàm ai muốn tìm cũng phải tìm ngay lúc đó, chậm nhất là ngày hôm sau nữa là cùng. Đáng tiếc thay lúc đó thiếu hiệp vẫn hôn mê. Mùi hương của quái mộc thông thường làm cho trận hôn mê kéo dài đến ba ngày. Bằng hữu của thiếu hiệp không thể tìm suốt thời gian đó.
Điền Hồ chép miệng, kêu thất vọng:
- Thảo nào đã hơn nửa ngày chờ đợi, tại hạ vẫn không thấy nàng, dù là một dấu hiệu nhỏ. A! Có lẽ nàng không bao giờ ngờ điều gì đã xảy đến cho tại hạ.
Cầu Phi Thúy hoang mang:
- Thiếu hiệp nói thật đi, suốt thời gian qua thiếu hiệp chỉ có chờ và chờ thôi ư? Không dùng linh đan, cũng không nhờ bất kỳ dược vật gì đề giúp võ công khôi phục ư?
Điền Hồ cười héo hắt:
- Đến ăn cũng chẳng có gì để ăn. Tại hạ cần gì phải che giấu chư vị?
Và Cầu Phi Thúy bật kêu:
- Vây thì đúng rồi.
Lời của Cầu Phi Thúy khiến cho mọi người cùng hy vọng. Và ai ai cũng bất ngờ khi nghe Cầu Phi Thúy chợt đề xuất, thỉnh cầu và hỏi Điền Hồ:
- Thiếu hợp đừng ăn gì cả, cũng chớ dùng bất kỳ vật dụng gì ở đây. Liệu thiếu hiệp có thể vì ta, vì mọi người, hãy cố nhịn đó nhịn khát đôi ba ngày?
Nhìn vào những quả cây đã cầm sẵn trên tay, Điền Hồ vỡ lẽ:
- Tôn giá nghi chỉ vì từ lúc tỉnh lại cho đến giờ, tại hạ do chưa dùng thức gì có nguồn gốc xuất phát ở đây nên khí lực phần nào khôi phục?
Ta Vân Lâu bật kêu:
- Đại tỷ nói đúng quá. Đệ cũng nhớ lại rồi, lần đó, lúc vừa tỉnh lại, vì có sẵn quả cây nên đệ đã dùng. Không như Điền thiếu hiệp cho đến giờ vì chưa dùng thức gì nên có biểu hiện khôi phục.
Và điều tiếp đó là bọn họ, cả ba người đều nài nĩ Điền Hồ đừng ăn cũng đừng uống, thay vào đó hãy vì họ mà cố gắng tọa công. Chỉ cần Điền Hồ khôi phục khí lực thì sau này Điền Hồ muốn họ làm gì, giúp gì, họ cũng tận lực.
Tiên bảo kỳ thân, Điền Hồ cũng vì bản thân, cố gắng làm theo lời họ. Và lúc Điền Hồ tọa công, bọn họ ba người đều ngồi quanh, chờ đợi và hy vọng.
Đêm qua mau, Điền Hồ đột ngột mở mắt. nhìn ra ngoài huyệt khẫu, qua màn sáng nhợt nhạt. Và đột nhiên Điền Hồ bật kêu:
- Băng muội!
Tiếng kêu của Điền Hồ lập tức vang vọng núi rừng, quá thừa yếu tố làm cho những người ngồi quanh giật mình vì hoang mang, vì vui sướng.
Cầu Phi Thúy nói qua tiếng nấc nghẹn:
- Quả nhiên Điền thiếu hiệp đã khôi phục khí lực.
Tạ Vân Lâu hoang mang:
- Băng muội có phải là bằng hữu của thiếu hiệp?
Cao Như Nguyệt thì bừng tỉnh:
- Võ công khôi phục khiến thính lực thiếu hiệp trở lại tinh tường. Phải chăng thiếu hiệp đã phát hiện bằng hữu vẫn đang kiếm tìm thiếu hiệp? Không sớm cũng không muộn vừa đúng lúc Cao Như Nguyệt dứt lời, một thanh âm thoang thoảng vọng đến tai từng người trong họ:
- Điền Hồ ca! Điền Hồ ca đang ở đâu?
Điền Hồ đứng bật dậy, phát thoại ra ngoài, nhưng không dám một lần đến gần tàng cây quái mộc:
- Ta ở đây! Băng muội đừng chạy loạn dưới đó nữa. Hãy đứng yên, ngước nhìn lên hai bên vách đá. Ta sẽ ném từng mẫu đá nhỏ xuống, cho đến khi Băng muội phát hiện chỗ ta ném mới thôi. Băng muội nghe rõ chứ?
Đáp lại:
- Điền Hồ ca mau ném đi! Muội nghe rõ từng lời Điền Hồ ca...
Điền Hồ ném đến mẫu đá thứ năm thì nghe Bách Lý Băng hô hoán:
- Đủ rồi. Muội lên đó hay Điền Hồ có nhảy xuống? Vì chúng ta chì cách chưa đến hai mươi trượng.
Điền Hồ hốt hoảng:
- Băng muội không được lên. Nhớ chưa? Ở dưới đó còn ai khác ngoài Băng muội không?
Đáp:
- Chỉ có một mình muội. Nhưng sao...
Điền Hồ ngắt lời nàng:
- Địa hình dưới đó thế nào? Liệu Băng muội có thể giúp ta, lần lượt tiếp nhận ba nhân vật sẽ từ trên này nhảy xuống?
Họ là ai, Điền Hồ ca?
Điền Hồ thở hắt ra:
- Đều là nhũng nhân vật từng bị Thượng Quan Du hãm hại. Băng muội mau đáp lời ta đi.
- Được Điền Hồ ca bảo họ nhảy xuống đi.
Điền Hồ quay lại nhìn họ:
- Cần nhất là phải tránh xa loài quái mộc này. Giả như chỉ có một người được cứu, vì sau đó tất cả sẽ hôn mê do bị quái mộc phóng xuất mùi hương, tại hạ hy vọng vị này hãy mau chóng giải thích cho Bách Lý Băng rõ tự sự. Nàng ắt tin và sẽ có cách tiếp cứu những người còn lại. Là ai đây?
Tạ Vân Lâu nhìn quanh:
- Hay để Cao Chưởng môn xuống trước. Nữ và nữ dù gì cũng dễ thông hiểu hơn.
Điền Hồ gật đầu:
- Tại hạ sẽ dụng lực, đưa Cao Chưởng môn lên cao. Hy vọng lúc rơi xuống sẽ tránh xa tàng cây kỳ quái này. Thế nào?
Cao Như Nguyệt bảo:
- Chúng ta không thế không thử, đúng không? Vậy thì bắt đầu đi.
Điền Hồ quát vọng xuống:
- Người sắp xuống chính là Chưởng môn Trường Bạch phái, Cao Như Nguyệt.
Băng muội nghe rỏ chứ?
Được rồi. Xuống đi.
Điền Hồ lại quát:
- Nào!
Bằng cách áp tay vào hậu tâm và nhả lực Điền Hồ đẩy bắn thân hình Cao Như Nguyệt ra ngoài, lao chếch lên cao, vượt xa tàng cây quái mộc những một trượng hơn.
Vù...
Những diễn biến xảy ra lại hoàn toàn ngoài dự liệu của mọi người. Và chính xác hơn, đây là lần đầu lên Điền Hồ được mục kích từng hành tung linh hoạt của quái mộc, những hành vi dù tận mắt nhìn thấy cũng cảm thấy hoang đường.
Có lẽ cử động bất ngờ và mạnh của Cao Như Nguyệt, là lao vượt ngang qua nơi có tàng cây quái mộc, đã gây hiệu ứng khiến quái mộc có chuyển biến quái kỳ của nó.
Những nhánh lá cây xao động và bắt đầu vươn dài ra...
Cầu Phi Thúy liền thất sắc:
- Quái mộc đã có phản ứng rồi kìa!
Không một chút đắn đo hoặc chần chừ lưỡng lự, Điền Hồ lập tức bế khí, tránh không để mùi hương thế nào quái mộc cũng phóng xuất thấm nhập vào người và làm cho hôn mê. Đồng thời với hành vi bế khí này, Điền Hồ cũng nhanh chóng chộp vào Cầu Phi Thúy và Tạ Vân Lâu, tự bật lao ra ngoài. kèm theo tiếng hô hoán thật khẩn trương:
- Ta không chờ được nữa. Băng muội hãy tùy cơ ứng biến, khẩn trương tiếp nhận mọi người! A...a...
Phát thành tiếng kêu vang dội, Điền Hồ dốc toàn bộ chân lực đã phục hồi, cố lăng không đảo mình, mang hai người bên thân, vượt xa tầm phạm vi uy lực của quái mộc, cố hạ thân xuống dưới càng chậm càng tốt.
Vù...
Và lúc này, Cao Như Nguyệt dù rơi xuống trước nhưng chỉ cách Điền Hồ về phía dưới độ chừng hơn trượng, khiến Điền Hồ không thể không nghĩ đến những khó khăn ắt sẽ xảy ra cho Bách Lý Băng. Bởi một mình Bách Lý Băng không thể nào gần như cùng một lúc đụng lực tiếp nhận những ba bốn người cùng rơi xuống.
Do đó, để giảm càng nhiều càng tốt những khó khăn cho Bách Lý Băng, Điền Hồ chợt hả miệng hớp vào một hơi thanh khí thật dài và thật đầy, sau đó vận lực ném Tạ Vân Lâu ngược lên cao.
Vù...
Vừa ném xong, Điền Hồ chợt cảm nhận thần trí bỗng có một thoáng mơ hồ. Tự biến sắc vì biết bản thân đã vô tình hớp vào không ít những mùi hương có tác dụng kỳ lạ của quái mộc và hậu quả xảy đến có lẽ lý điều không tránh khỏi, không hôn mê thì cũng bị thất tán công phu, rồi chính bản thân Điền Hồ sẽ gây khó khăn cho Bách Lý Băng trong việc tiếp nhận.
Kinh hoảng vì điều này, một lần nữa Điền Hồ lăng không đảo người, nhưng không phải để làm đà rơi chậm lại, mà là cố tình để thân hình lao vun vút xuống dưới.
Vù...
Có tiếng Bách Lý Băng kinh hoảng thét vang:
- Điền Hồ ca!
Điền Hồ lập tức gầm vang:
- Băng muội hãy cùng ta đối chưởng. Nhanh nào, hãy tận lực phát chưởng nào, Băng muội. A... a...
Và Điền Hồ vẫn giữ Cầu Phi Thúy bên tay tả, dùng hữu thủ hất một kình về phía Bách Lý Băng đang đứng chờ dưới đáy vực, hiện còn cách Điền Hồ những bốn trượng hơn.
Ào...
Bách Lý Băng thật tình vẫn không hiểu vì sao Điền Hồ có thái độ này, nhưng do Điền Hồ bảo thế nên nàng đành phải thực hiện như thế. Nàng phát kình:
- Muội phát chưởng đây! Bảo trọng!
Bùng...
Phản kình do lần đối chưởng liền hất ngược Điền Hồ lên cao, mang theo cả Cầu Phi Thúy bay ngược lên thêm hai trượng nữa.
Và lúc đó thần trí của Điền Hồ một lần nữa bị một thoáng thác loạn.
Điền Hồ đành cố vận dụng hết ý chí, quyết giữ cho tâm thần càng tỉnh táo lâu chừng nào càng tốt chừng ấy. Và Điền Hồ lần lượt nhìn thấy Cao Như Nguyệt, Tạ Vân Lâu nặng nề rơi đến gần Bách Lý Băng.
Phản ứng của Bách Lý Băng ngay lập tức làm cho Điền Hồ nhẹ nhõm.
Nàng tung tả thủ, đón đỡ và hất nhẹ Cao Như Nguyệt qua một bên. Để tiếp sau đó chừng một sát na nàng lại dùng hữu thủ, cũng đón đỡ và hất Tạ Vân Lâu qua một bên cách nhẹ nhàng.
Di Hoa Tiếp Mộc!
Đó hầu như là ý niệm cuối cùng còn tỉnh táo của Điền Hồ. Còn hành vi tỉnh táo cuối cùng của Điền Hồ là vận lực, ném ngược Cầu Phi Thúy lên trên cao.
Vù...
Sau đó, Điền Hồ hoàn toàn hôn mê.
oOo Điền Hồ tỉnh lại, chỉ thấy có một mình Cao Như Nguyệt đứng cạnh Bách Lý Băng.
Chưa kịp hỏi, Điền Hồ đã nghe nàng bảo:
- Mọi việc đều ổn. Tất cả đều vô sự. Điền Hồ hãy mau mau tọa công, dùng chân khí nội nguyên hóa giải, làm cho độc hương phát tán toàn bộ. Muội sẽ ở bên cạnh Điền Hồ ca.
Đối với Điền Hồ thế là đủ. Quá đủ để Điền Hồ yên tâm, vì đã có Băng muội của Điền Hồ bên cạnh.
Điền Hồ tọa công...
← Hồi 29 | Hồi 31 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác