Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Đoạt hồn chung - Hồi 04

Đoạt hồn chung
Trọn bộ 42 hồi
Hồi 04: Kẻ Thù Giăng Bẫy
5.00
(một lượt)


Hồi (1-42)

Tống Nguyên nhìn Ái Mã, buông câu hỏi thăm dò:

- Tiểu thư bảo sắp về tới "Lang Nham bảo"?

Ái Mã tập trung nhìn về phía xa, nơi đoàn lạc đà sẽ đến.

Thình lình nghe thấy câu hỏi của chàng trai, nàng quay lại với nụ cười khoe hàm răng ngọc.

Trên gương mặt diễm lệ, nụ cười của nàng đẹp và duyên dáng vô cùng. Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, bím tóc đung đưa:

- Không, nơi chúng ta sắp đến là Nhã Thập đài, còn "Lang Nham bảo" là nhà của tiểu muội.

Giọng nói của nàng êm ái và thân thiết khiến Tống Nguyên trong lòng lâng lâng khó tả.

Chợt Ái Mã kêu lên:

- Sao gương mặt công tử đỏ rần lên thế? Vết thương lại làm khó chịu phải không?

Nhịp tim đập mạnh, Tống Nguyên tự biết vì sao mình đỏ mặt. Nhưng chàng chỉ tươi cười bảo:

- Tại hạ dễ chịu lắm rồi, nhưng đỏ mặt vì nét duyên tiểu thư tô thắm cho sắc diện tại hạ đấy.

Đến lượt Ái Mã đỏ bừng mặt, nàng kêu lên:

- Không thèm nói chuyện nữa đâu. Công tử cứ làm tiểu muội thẹn muốn chết.

Nàng núng nịu quay ngoắt đi. Nhưng Tống Nguyên đã nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng:

- Được, được.... tại hạ không nói nữa. ôi, Ái Mã, xin đừng giận tại hạ mà tội nghiệp. Ái Mã đến Nhã Thập đài làm gì thế?

Trong lòng Ái Mã thầm yêu chàng công tử này từng nét dung nhan, thân thể, vì thế nàng mới đưa chàng lên chiếc xe vương giả để cứu chàng khi thấy chàng bất tỉnh trên sa mạc.

Nàng để yên cho chàng nắm bàn tay thon nhỏ, trắng như ngọc ngà của mình, trong lòng bồi hồi xao xuyến.

Tiếng nàng trả lời êm như hơi thở:

- Tiểu muội ở biệt phủ mãi buồn quá, nên đi Nhã Thập đài tham quan một phen. Giữa đường lại may mắn gặp được công tử.

Tình cảm đã ập đến con tim Tống Nguyên. Nhưng dù sao chàng cũng nhớ mẹ hơn hết.

Bởi vậy chàng buông bàn tay nuột nà của cô gái ra và nói:

- Ái Mã đến "Nhã Thập đài" thì tại hạ tạm biệt, xin hẹn ngày tái ngộ rất gần. Ta sẽ tâm sự nhiều hơn.

Đôi mắt đẹp mở tròn ngạc nhiên, Ái Mã vội hỏi:

- Tại sao vậy vết thương của công tử vẫn còn.....

Tống Nguyên đáp nhanh:

- Xin Ái Mã yên tâm...

Chàng nói tiếp:

- Nhờ thuốc thần của tiểu thư, vết thương của tại hạ đã ổn định, chỉ vài hôm nữa là lành.

Đến Nhã Thập đài, tại hạ phải về thăm mẹ, vài ngày nữa ta sẽ gặp nhau.

Ái Mã tỏ ra buồn bã, nàng vội vã lắc đầu:

- Công tư đừng đi bởi tiểu muội muốn công tử ở gần tiểu muội. Nếu cần về thăm mẹ, tiểu muội sẽ cùng đi với công tử...

Tống Nguyên cảm thấy khó xử, bèn nghĩ thêm lý do khác:

- Ôi, tại hạ còn phải đi thăm thân phụ nữa mà.

Cô gái vẫn cương quyết.

- Công tử đừng lo, tiểu muội sẽ sai người đi tìm giúp công tử.

Tống Nguyên lắc đầu:

- Không việc này không thể nhờ người.

Nhướng cặp chân mày, Ái Mã nói:

- Tại sao không? Công tử muốn tìm ai ở vùng này cũng được. Thân phụ tiểu muội là "Sa Mạc Chí Tôn", kẻ nào muốn trái ý tiểu muội, kẻ nào dám chống lại thân phụ tiểu muội chứ? Ngay cả kẻ có thế lực nhu Ba Vương Giả, gặp thân phụ tiểu muội cũng phải cúi mặt gục đầu.

Vẫn không đổi ý nhưng giọng Tống Nguyên thật nhẹ nhàng:

- Việc của ai người ấy lo, cứ để tại hạ làm xong việc riêng sẽ trở lại tìm nàng. Tại sao Ái Mã muốn tại hạ cùng đi?

Thấy Ái Mã nín lặng, Tống Nguyên lại bảo:

- Nếu không có nguyên nhân cần thiết tại hạ xin cáo biệt thôi.

Nghe Tống Nguyên nói, Ái Mã thở dài:

- Hỏng, hỏng quá.

Chàng ngạc nhiên:

- Cái gì hỏng, nàng hãy nói xem.

Đầu Ái Mã cúi thấp, mái tóc đen dày như nhung che phủ đôi vai tròn trịa.

Nàng xúc động nói:

- Thì tiểu muội muốn công tử gần bên, cùng đi với tiểu muội mà.

Tông Nguyên đã nhận ra tình cảm của Ái Mã, nhịp tim của chàng đập mạnh liên hồi. Trước mắt chàng chưa thể chia tay cô gái xinh đẹp dịu dàng này.

Chàng gật nhẹ:

- Vậy tạm vâng lời tiểu thư thôi nhé.

Ái Mã mừng vui nắm chặt tay Tống Nguyên, cả hai đắm đuối nhìn nhau và trao cho nhau một nụ hôn nồng nhiệt.

Hai ngày nữa lại êm đềm trôi qua, tình yêu giữa hai người nảy nở nhanh chóng.

Càng về gần Nhã Thập đài, trái tim Tông Nguyên càng thêm đập mạnh, bởi chàng mong gặp mẹ thân yêu....

Chàng chìm trong tưởng tượng. Chàng thấy mình quỳ trước mặt mẹ và sung sướng kêu lên:

- Thưa mẹ con đã trở về, Nguyên nhi của mẹ về với mẹ thân yêu. Mẹ ơi... thế là mẹ con ta đã gặp nhau sau bảy năm trời xa cách, bảy năm trời đằng đẵng.

Lúc ấy Tống Nguyên ngồi xếp bằng trong chiếc xe vương giả của ông vua miền sa mạc, bên cạnh Ái Mã là con gái của ông ta, mà chàng vẫn chưa biết rõ. Chàng chỉ xem Ái Mã như một cô tiểu thư tuyệt đẹp mình may mắn gặp được giữa đường.

Ái Mã ngồi dựa vào ngực Tống Nguyên, mùi hương thơm trinh nữ làm chàng ngây ngất, bàn tay chàng đặt lên bờ vai tròn trĩnh của nàng, và âu yếm bảo:

- Ái Mã ta sẽ về thăm mẹ.

Ngoan ngoãn gật đầu Ái Mã bảo:

- Vâng, chúng ta cùng về thăm mẹ là việc cần thiết đầu tiên.

Bỗng từ xa có tiếng động dồn dập.

Hướng Nhã Thập đài ngược tới một bầy thiết mã phi như bay, cuốn bụi ào ào mang trên lưng những tên kỵ sĩ.

Tống Nguyên cảm thấy trong lòng không yên, chàng rờ nhanh vào chuôi cây kiếm "Đoạt Hồn" thầm nghĩ:

- Hừm, lại có bọn nào theo cướp cây kiếm báu của ta chăng.

Gương mặt chàng bỗng lạnh lùng sát khí.

Ngước nhìn chàng Ái Mã ngạc nhiên:

- Kìa, hình như Nguyên đại ca không vui?

Cánh tay phải của Tống Nguyên ôm chặt lấy Ái Mã. Chàng vẫn lấy giọng bình tĩnh nói vào tai nàng:

- Không có gì đâu ái muội đừng để ý.

Miệng nói thế, nhưng đôi mắt chàng bắn ra những tia sắc lạnh nhìn vào những con ngựa chiến lướt trên sa mạc như bay.

Ái Mã bỗng bật cười, tiếng cười ngọt như sữa mát như suối, giọng nói thật dịu dàng:

- Kìa đó là đoàn kỵ mã của Ba Vương Tử đến đón muội.

Tống Nguyên thở dài nhẹ nhõm, bóp nhẹ vai Ái Mã. Chàng yên tâm biết bọn kia không phải kẻ thù.

Bảy năm trời, từ đứa bé lưu lạc, đói diện với bao đe dọa nên Tống Nguyên đã trở nên quá đa nghi. Thời gian qua chàng gặp toàn những kẻ hung hiểm nên tinh thần luôn đề phòng cảnh giác.

Lát sau bầy thiết mã đã lại gần, dừng trước chiếc xe của hoàng cung khoảng mười trượng.

Tiếng ngựa hí vang, từ trong bầy chiến mã có con ngựa đỏ tách riêng ra, tiến lên trước.

Tren lưng huyết mã là một gã trai cao lớn, khôi ngô y phục lộng lẫy, hắn có đôi mắt nhỏ sáng quắc ẩn dưới cặp lông mày thô rậm, lưỡng quyền cao nhọn, thái dương nhô ra, liếc qua cũng biết hắn là một cao thủ nham hiểm độc ác.

Hắn chính là Ba Vương Tử.

Nhìn thấy Tống Nguyên ôm Ái Mã trong vòng tay, Ba Vương Tử quay mặt đi, lộ rõ vẻ bất mãn đầy căm tức.

Hắn nhận ra chàng trai tuấn tú ngồi cạnh Ái Mã có gương mặt rất quen mà trong một lúc chưa thể nhận ra. Trong trường hợp này cũng không tiện nghĩ lâu. Hắn cho rằng chàng trai cũng là một vương tử dòng dõi quyền quý nào đó. Trước nhất hắn lo cho phận sự của mình cái đã. Hắn bèn xuống ngựa, đến trước xe cúi chào Ái Mã, nói nhanh:

- Công chúa đã đến mà nô tài nghênh đón chậm, thật có lỗi...

Ái Mã lạnh lùng đáp:

- Không sao, không sao...

Rồi nàng quay sang Tông Nguyên với giọng thân thiết:

- Nguên ca ca muội xin giới thiệu vị này là dũng sĩ Ba Vương Tử, nổi tiếng trong sa mạc.

Giọng Ái Mã như gió xuân mát rượi, khiến có bao bực tức trong lòng cũng tan hết, Tống Nguyên chỉ gật nhẹ rồi, mỉm cười, rồi ngã mình vào trong xe.

Ba Vương Tử như nổi nóng, sấn tới mấy bước.

Nhưng Ái Mã đã nghiêm giọng:

- Ba Vương Tử còn cần gì nữa không?

Những tiếng sắc lạnh của Ái Mã làm Ba Vương Tử chùn bước ngay.

Hắn ta ấp úng nói:

- Thưa không, không có gì.

Mặt hắn đỏ dựng lên, một bóng đen u ám thoáng nhanh trên sắc diện hắn rồi biến mất. Trong đầu hắn nghĩ nhanh:

- Hừm bọn chúng đã nằm trong vùng giang sơn của ta có mọc cánh cũng đừng mong thoát khỏi.

Sau ý nghĩ ấy, hắn mỉm cười:

- Thưa Công chúa, nô tài xin đi trước dẫn đường.

Giữa lúc ấy Tống Nguyên nằm trong xe đã nhớ ra Ba Vương Tử chính là thằng bé hung hãn thời thơ ấu, dựa hơi vương phủ để bắt nạt chàng và bạn nhỏ Chí Cốc....

Chàng liền bay mình ra khỏi xe quát lớn:

- Ba Vương Tử khỏi cần giới thiệu làm gì, ta là Đỗ Tống Nguyên đây.

Nét hung hiểm lộ rõ Ba Vương Tử cười gằn:

- Thì ra là ngươi, còn dám múa rìu qua mắt thợ này à?

Ái Mã lập tức lên tiếng:

- Nguyên ca ca là khách của bản Công chúa, Ba Vương Tử không được vô lễ.

Lửa ghen đã cháy bùng trong lòng nhưng Ba Vương Tử không dám bạo động trước mặt Công chúa, con ông vua sa mạc. Hắn đành cười lạt, bước lùi và cất giọng kiêu ngạo:

- Được nể Công chúa ta tha cho tên tiểu tử lần này.

Tống Nguyên vươn minh tới, nhưng Ái Mã nhanh tay kéo lại, giọng nàng thật ngọt ngào:

- Nguyên ca ca không nên nóng giận, lên xe đi, đôi co với Ba Vương Tử làm gì....

Dứt lời, nàng nhảy lên tuấn mã, điều khiển cả đoàn xe ngựa, lạc đà và vệ sĩ thẳng về hướng Nhã Thập đài.

Ba Vương Tử hậm hực quất ngựa đi thẳng.....

Nhã Thập đài là một thị trấn rộng lớn. Ba Vương Tử xây dựng một cung điện nguy nga bên cạnh cồn cát, nơi ở của cha con Ba Vương Tử là thủ lĩnh của một vùng sa mạc mênh mông.

Xung quanh vương phủ là hàng rào kiên cố bằng những thân cây cổ thụ vát nhọn, hiếm có cao thủ nào bay qua nổi.

Khi bầy lạc đà kéo xe qua phố, Tống Nguyên bỗng hỏi:

- Ai muội ca ca đi thăm mẹ, rồi chúng ta sẽ gặp nhau.

Tỏ vẻ ngạc nhiên, Ái Mã hỏi:

- Nguyên ca ca sao không cho muội cùng đi.

Tống Nguyên lắc đầu:

- Để một mình ca ca đi tiện hơn, hơn nữa ca ca hứa với ái muội sẽ quay trở lại không lâu đâu.

Vẫn giọng thân tình tha thiết, Ái Mã hỏi:

- Ca ca nhớ trở lại nhé tiểu muội trông mong lắm đấy.

Dứt khỏi một cô Công chúa xinh đẹp như Ái Mã thật chẳng dễ gì. Song Tống Nguyên vẫn nhớ mẹ trên hết. chàng vội nói:

- Ca ca hứa mà.

Rồi chang bóp nhẹ cánh tay Ái Mã rồi mới buông nàng ra, bay mình xuống xe đi thẳng. Trong chớp mắt chàng đã lẫn mình trong đám đông mất hút trên phố.

Thị trấn Nhã Thập đài tuy đông đúc hơn xưa nhưng quang cảnh vẫn như thế không có gì thay đổi mấy.

Lát sau, Tống Nguyên đã ra khỏi thị trấn ra vùng ven, chàng thấy ngôi nhà Mông Cổ của gia đình mình vẫn sừng sững giữa khu vườn như cũ.

Trái tim đập rộn ràng Tống Nguyên lẩm bẩm:

- Mẹ ơi, mẹ kính yêu, đã bảy năm rồi...

Trong đầu chàng không ngớt suy nghĩ:

- Vào trong cửa gặp mẹ ta sẽ nói sao đây? Nói những gì để an ủi mẹ? Ta có nên nói là cha đã bị người ám hại? Không, ta không nên nói như vậy. Song ngày đó, khi lạc đà Bạch Ngọc trở về thì mẹ đã biết cha sẽ không còn trở lại... Mặc dù mẹ có biết hay không, ta vẫn phải làm cho mẹ vui. Ta chẳng nên nhắc lại truyện của cha để cho mẹ buồn...

Tống Nguyên bỗng nhớ ra từng sự việc xảy ra trong bảy năm trời. Chàng đau nhói trong tim nước mắt tuôn lã chã.

Chàng đã vào tới cửa ngôi nhà kiểu Mông Cổ thân yêu.

Không nén được chàng kêu lên:

- Mẹ... mẹ...

Rồi chàng đẩy cửa nhào vô nhà.

Nhưng chàng bỗng "a" lên một tiến rồi sững người, dừng bước. Vì trong nhà hoang vắng chẳng có bóng ai. Mọi thứ vẫn bầy biện như cũ nhưng đồ đạc vật dụng bụi bám dầy cả tấc. Trên vách mạng nhện giăng đầy, rõ ràng là đã lâu không có người ở trong nhà và cũng chẳng có kẻ nào lui tới.

Vậy mẹ chàng ở đâu?

Như sét đánh đỉnh đầu, Tống Nguyên bàng hoàng nge như ù ù trong óc, trái tim như thắt lại ngột ngạt vô cùng.

Chàng đã hiểu ra mọi sự.

Hẳn là có truyện gì bất trắc xảy ra với mẹ chàng. nếu không tại sao vật dụng trong nhà không có ai đụng đến không có ai quét dọn?

Và sao mẹ không có ở nhà? Việc gì đã xảy ra với mẹ?

Chàng bỗng kêu lên:

- Mẹ ơi... mẹ ơi...

Rồi lăn ra nền đất khóc òa như một đứa trẻ.

Đau đớn quá Tống Nguyên đã quên suy xét. Hay vì võ công tuy giỏi nhưng tuổi chàng quá trẻ, chưa từng trải việc đời? Lẽ ra chàng phải thấy sự việc bụi phủ trên đồ đạc quá dày, xem ra đã sáu bảy năm không có người ở. Tại sao vật dụng trong nhà vẫn còn nguyên. Như vậy là phải có xếp đặt của kẻ nào đó nhằm nhử chàng vào bẫy?

Chiếc bẫy nguy hiểm của tình thương mà kẻ thù giăng ra, lợi dụng tình thương mẹ trong lòng chàng.

Giữa lúc Tống Nguyên lăn ra đất khóc, bốn bóng người đã bí mật lẩn vào nhà, đứng sát vách không cử động.

Tiếp đó cánh cửa khẽ kẹt một tiếng, một gã ốm cao lẻn vào, song thủ vẫy mạnh hai luồng lãnh khí vào Tống Nguyên. Bốn tên đại hán đứng sát vách cũng huơ đao, kình phong ập vào chàng trai trẻ.

Khi ấy Tống Nguyên đang đau đớn tuyệt vọng kêu gào:

- Mẹ ơi, mẹ ở đâu Nguyên nhi đã trở về với mẹ.

Bỗng chàng thấy hai luồng lãnh khí bắn thẳng vào hai huyệt "Mệnh Môn" và "Vĩ Long" hết sức nguy hiểm. Tuy ngạc nhiên và bị đánh lén, do phản ứng nhanh nhạy Tống Nguyên chống chưởng phải xuống đất.

Nâng mình lăn mấy vòng cách xa khỏi năm thước rồi lật mình nhảy lên nhanh như chớp.

Chàng chưa trụ vững đã nghe tiếng "ào ào", hai chấm hàn tinh bắn thẳng vào hai huyệt "Khí Môn" va "Đường Môn", đồng thời bốn lưới đại đao giáng xuống đầu Tống Nguyên dữ hơn bão táp.

Bị đánh tới tấp Tống Nguyên vẫn bình tĩnh thét lên một tiếng, lách mình tránh được hai điểm hàn tinh. Tả chưởng hất về phía trước, hữu cưởng chém nghiêng.

"Bình".. một chưởng trúng đối thủ, tiếng kêu thảm thiết rùng rợn, Tống Nguyên đoạt được một đao lia chớp nhoáng về phía những bóng người đang chợp chờn quanh chàng như quỷ dữ.

"ầm ầm"

- Ối cha mẹ ơi..

Tiếng đổ vỡ, tiếng kêu thét hòa trộn trong âm thanh kinh dị, máu người văng tung tóe, đồ đạc trong nhà văng vãi tứ tung.

Tống Nguyên mặt lạnh như băng, tả chưởng giương cao móng vuốt tạo thành thế độc trảo sẵn sàng tấn kích.

Chàng nghiêm giọng bảo lão già gầy hạ:

- Tôn hạ nếu muốn sống thì hãy khai ra. Các ngươi đã đưa mẹ ta đi đâu? Tại sao các ngươi lại giăng bẫy đánh lén ta, hèn hạ thế?

Lão già còm nhom cười khẩy:

- Tiểu tử, chớ nhiều lời, hãy ngoãn ngoãn theo lão phu về nơi đã định. Lão phu thấy tuổi ngươi còn trẻ nên tha mạng, vậy chớ cãi lời, nếu không thì.. "Hừm" ngươi đã nghe danh "Phiêu Thiên Độc Điêu" chưa? Chẳng kẻ nào sống nổi dưới móng vuốt "Độc Điêu" của ta đâu Vừa giết chết bốn tên đại hán, đá văng bốn cây đại đao, Tống Nguyên còn đang hăng máu, lại nghe giọng nói trịnh thượng của lão già còm nhom thì nổi nóng, liền cười lạt một tiếng rồi xoay mình. Lập tức bóng áo đen đảo qua, tám ngón tay như những luồng chớp xẹt đã điểm vào tám huyệt chính trước ngực "Phiêu Thiên Độc Điêu" một cách chinh xác.

Chỉ phong của Tống Nguyên thật kỳ ảo nhưng Phiêu Thiên Độc Điêu là con diều dữ trên sa mạc cũng chẳng vừa gì. Lão di chuyển nhanh chóng lắc qua những luồng chỉ phong của Tống Nguyên.

Cặp lông mày của lão giật giật, lãnh khí bắn ra, song chưởng hợp thành vòng tròn phản công vào yếu huyệt của Tống Nguyên dữ dội.

- Bình Một tiếng rung chuyển ngôi nhà. Phiêu Thiên Độc Điêu tưởng đối thủ đã tan xác, nào ngờ bóng đen trước mặt lão chỉ đảo nhanh, khiến lão chột dạ nói thầm:

- Không hay rồi Hai bộ móng "độc điêu" của lão vội chụp về phía trước. Nhưng bóng đen của Tống Nguyên đã di chuyển như một bóng ma. Từ phía sau, Phiêu Thiên Độc Điêu đã nghe tiếng truyền lệnh lạnh lùng:

- Không được động đậy.

Lão giật mình, toan búng ngang, nhưng huyệt "Cừ Cốt" ở bên vai phải đau dữ dội, huyệt "Phượng Vĩ" tê đi, hai mắt lão tối sầm lăn ra đất.

Tống Nguyên cười một tràng lạnh tanh:

- Lão xưng là con độc điêu trên sa mạc, kiêu ngạo tự phụ có đôi bộ móng như thiết trảo. Song gặp Tống Nguyên này thì lão xui xẻo rồi. Mau khai ra chỗ giấu mẹ ta nếu không thì lão sẽ được nếm bộ móng của ta xem bên nào là độc trảo.

Tuy nằm lăn dưới đất nhưng Phiêu Thiên Độc Điêu vẫn nói cứng:

- Tiểu tử chớ hỗn láo, nếu biết điều hãy đi theo lão phu. Lão quyết không tha cho ngươi đâu.

Phẫn nộ điên tiết, Tống Nguyên sấn tới thét to một tiếng, hữu thủ vung lên bàn tay chụp mạnh vào vai trái của Phiêu Thiên Độc Điêu, năm ngón trảo lún sâu vào thịt lão.

Chàng nghiến răng:

- Nào, bây giờ ngươi có nói không?

Phiêu Thiên Độc Điêu vốn kiêu căng bởi bộ móng của lão, không ngờ độc trảo của Tống Nguyên còn khủng khiếp hơn. Lão đau đớn cùng cực, đôi mắt ti hí đảo lia, miệng méo xệch. Lão đau thấu ruột gan đến không thể trả lời được.

Tống Nguyên lại tưởng lão kiêu ngạo, thà chết không khai. Chàng nổi nóng buông tả thủ, ngược chưởng đánh mạnh vào các huyệt gã tưởng luông sấm giật.

Phiêu Thiên Độc Điêu rống lên một tiếng máu từ năm lỗ trên vai trái gã tuôn ra xối xả...

Tuy vậy gã vẫn nén đau, song cước đẩy mạnh lao ra khỏi nhà, song chưởng quật lại, hơn mười điểm hàn tinh phóng ngược lại thân thể Tống Nguyên như thiên la, địa võng...

Tống Nguyên lập tức giương cao hữu chưởng, tập trung chân khí, tả chưởng dẩy mạnh, một luông kình phong nổi lên tưởng con rắn uốn khúc, khí thế lấp bể rời non.

Phiêu Thiên Độc Điêu đã định chạy, chợt nghe tiếng gió cuốn phía sau. Lão vội quay đầu nhìn, thấy kình khí mù mịt, sức mạnh kinh hồn, lão hoảng sợ rú lên, nằm trườn dưới đất theo thế "Tràng Sà Địa Quyền" lăn đi mấy vòng.

Trong tiếng cười lạt của Tống Nguyên, kình phong đã ập tới.

Vai trái trúng thương đau dữ dội, nhưng tính mệnh đã lâm nguy, Phiêu Thiên Độc Điêu vừa rên vừa xuất chiêu "Lại Lư Đả Quần"...

- "Bình"..

Tiếng nổ chói tai, chưởng phong như sấm sét bổ vào Tống Nguyên. Nhưng chàng đã kịp thời tung mình lên tránh luồng chưởng đạo của đối thủ. Rồi từ trên cao, Tống Nguyên chụp một vuốt như thần ưng, vô cùng khủng khếp.

Chỉ nghe một tiếng phụp hòa cùng tiếng rú của Phiêu Thiên Độc Điêu, Tống Nguyên rút trảo về, những ngón tay đầy những máu.

Ở giữa bụng và ngực của lão "độc điêu" thấy rõ một lỗ sâu hoắm phụt máu. Năm ngón tay Tống Nguyên như vuốt thần ưng móc ngược lên, lôi cả búi gan của địch thủ lên lòng thòng, máu me vung vãi.

Phiêu Thiên Độc Điêu chết không kịp trối. Lúc ấy Tống Nguyên vung tay, nghe kêu "bép bép", búi ruột tan nát văng vào gương mặt xạm đen của Phiêu Thiên Độc Điêu đầy máu bầy nhầy.

Nhìn máu đỏ trên ngón tay và chảy dài trên cánh tay, lòng Tống Nguyên thật sảng khoái.

Chàng bỗng bật cười lớn và kêu lên:

- Cha mẹ ơi, Nguyên nhi đã trả được một phần mối thù của cha mẹ...

Cánh tay phải của chàng buông thõng, những giọt máu nhỏ xuống đất, loang đỏ trên lớp bụi màu vàng.

Trên thân Tống Nguyên cũng đầy những máu của kẻ thù văng vào, lẫn với máu từ vết thương của chàng nhức nhối. Máu và mồ hôi Pha trộn trên thân thể Tống Nguyên.

Bỗng chàng nghe bên ngoài có tiếng nói:

- Tống Nguyên, người con hiếu, tối nay cứ hẹn nhau dưới ngon Tháp Cát, có "đồ chơi" cứ mang tới sẽ biết tay nhau.

Chàng lại lắng nghe những bước chân hỗn độn và có tiếng xì xào ồn ào của bọn người nào đó. Chàng liền vận thính lực lắng nghe, bởi chàng đã biết chúng nó đều là kẻ thù của chàng.

Tiến g xầm xì nhưng chàng vẫn nghe rát rõ:

- Tổ mẹ nó, thế là lại gây ra huyết án tầy trời. Mẹ con nhà họ Đỗ mất tích đã bảy năm qua. Nay thằng tiểu tử trở lại, không ngờ nó ghê gớm thật.

Tiếng nói khác trả lời:

- Đêm nay cứ đến Tháp Cát sẽ biết.

Tống Nguyên xô cửa nhảy phắt ra:

Nhưng bốn bề yên lặng không một bóng người.

Chàng gật gù:

- Hừm bọn này chưa biết võ công ra sao, nhưng thân pháp chợt ẩn chợt hiện, cũng khá đấy.

Quay lại hồ nước sau nhà Tống Nguyên rửa tay sửa lại y trang.

Chàng lại lách mình ra, đóng cửa ngôi nhà, rồi đi ngược về phía thị trấn Nhã Thập đài đang nhộn nhịp.

Khi ấy ánh mặt trời đã ngả về phía Tây, ánh nắng chiều ngả trên mặt đất một màu vàng rực.

Đầu óc rối mù, Tống Nguyên cố nhớ lại những điều mẹ nói với chàng bảy năm về trước:

- Nguyên nhi, cha con là người có địa vị trong võ lâm, những kẻ tầm thường không thể sánh. Cha con dặn rằng một ngày nào đó lạc đà "Bạch Ngọc" trở về một mình thì cha con mãi mãi không quay về nữa. Yêu cầu mẹ phải nuôi con nên người, vĩnh viễn từ bỏ võ nghiệp, không bao giờ dấn thân vào chốn giang hồ nữa.

Thế là bây giờ y đã xác định được cha chàng bị kẻ thù ám hại, và kẻ đó là người trong võ lâm. Sự mất tích của mẹ chàng nhát định có liên quan đến việc cha chàng bị ám hại. Còn cảnh vật trong nhà không thay đổi chính là cái bẫy dụ chàng vào cái chết.

Đêm nay có cái hẹn dưới chân Nhã Thập đài chàng sẽ đến đó và sẽ biết rõ kẻ thù.

Lát sau y đã đi vào đường phố chính. Cảnh náo nhiệt của thị trấn cũng cuốn hút chàng.

Bỗng Tống Nguyên thấy một ông già đầu tóc bạc phơ đi ngang. Chàng giật mình ngó kỹ và bươn bả bám theo.

Lúc lại gần ông lão, chàng thấp giọng gọi:

- Chú Phúc, chú có nhận ra cháu không, Chí Cốc có ở nhà không?

Thì ra ông lão là cha của Chí Cốc, đứa bạn hồi nhỏ vẫn bênh vực Tống Nguyên khi chàng bị bọn Ba Vương Tử đánh đập, ức hiếp.

Ông lão ngẩng mặt nhìn Tống Nguyên và ngạc nhiên khẽ hỏi:

- Ôi cháu là thiếu gia nhà họ Đỗ đấy phải không?

Tống Nguyên gật đầu, toan nói chuyện. Nhưng chú Phúc ngó dáo dác bốn phía xung quanh ra vẻ cẩn trọng lắm.

Tiéng ông nói rất nhỏ:

- Chú chờ cháu ở trong nhà, cháu đến ngay nhé đừng nên nói truyện trong nhà không tốt đâu.

Tống Nguyên gật nhẹ:

- Vâng chú cứ đi trước, cháu xin đến sau.

Muốn giữ bí mật và an toàn cho ông lão, Tống Nguyên đã để chú Phúc đi trước.

Chàng quanh quẩn trên phố một lúc rồi mới đến nhà người hàng xóm cũ.

Đứng ngoài cửa Tống Nguyên kêu tên bạn:

- Chí Cốc ơi, Chí Cốc..

Không nghe tiếng trả lời chàng lại lẩm bẩm:

- Chí Cốc lại đi giang hồ rồi.

Tống Nguyên thấp giọng kêu:

- Chú Phúc, cháu tới đây..

Cũng không nghe lời đáp, khiến chàng chột dạ. Linh tính như báo một việc chăng lành...

Tống Nguyên vừa đẩy nhẹ cánh cửa đã bật ra. Chàng ngó trong nhà, thấy mọi vật ngay ngắn như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng chú Phúc đã nằm sấp trên vũng máu giữa nhà..

Chàng hoảng hốt kêu lên:

- Ôi, chú Phúc.

Chàng lật ngửa ông lão lên mới thấy ông lão bị cắt đứt họng... có lẽ vừa mới chết bởi thân mình còn nóng hổi.

Tống Nguyên đau đớn vì chú Phúc đã bị hại vì chàng, bởi kẻ thù muốn giấu chuỵen gì mà chú Phúc đã biết.. chàng đâm ra ân hận vì sơ ý kêu ông lão giữa đường, và hiểu rằng kẻ thù luôn theo sát chàng từng bước. Bây giờ chú Phúc đã chết mà Chí Cốc chẳng biết nơi đâu.

Đau buồn, thù hận, Tống Nguyên vuốt mắt cho ông lão và thầm khấn - Chú Phúc, xin chú hãy an nghỉ, cháu sẽ báo thù cho chú.

Chàng vung tay, hai mũi dao nhọn bay ra, cắm phập vào vách đất như hứa chắc lời thề của mình.

Chàng ứa nước mắt nhìn lên thân hình tiều tuỵ của ông lão, cảm thấy hết sức ân hận, vòng tay nói nhỏ:

- Xin chú tha lỗi, trong hoàn cảnh này cháu không thể lưu lại chôn cất chú được. Nhưng cháu hứa sẽ moi tim kẻ đã giết chú.

Dứt lời, chàng nâng tay áo lau nước mắt rồi rảo bước quay đi.

Rời khỏi nhà chú Phúc, Tống Nguyên lang thang trên phố, trong lòng ngập tràn thù hận, hoài nghi. Sự đau thương vô bờ bến và nỗi đau thương không giải nổi, khiến chàng bị giày vò khổ sở.

Trời dần dần tối.

Tống Nguyên lẩm bẩm:

- Ta phải ra "Tháp Cát" ngay..

"Tháp Cát" là vùng gò cát thật cao của vùng sa mạc hoang vắng. Những ánh sao lung linh chiếu xuống vùng Tháp Cát nhuộm màu huyền bí mông lung.

Bốn bề chìm đắm trong im lặng, tĩnh mịch, chỉ có vài ba con đom đóm lập lòe bay.

Quang cảnh thật đáng sợ.

Một bóng đen mang theo ba vật sáng như sao sa, vạch bầu trời đến bên Tháp Cát thì dừng lại.

Bóng đen ấy chính là Tống Nguyên, những ánh sáng đó do những viên ngọc ở tren bộ y phục của chàng tạo nên.

Chàng đảo mắt nhìn quanh, thầm nghĩ:

- Chốn này để ta ra tay rất tốt, chờ xem đối thủ là kẻ nào..

Nghĩ vậy, Tống Nguyên lại vận thính lực nghe ngóng. chung quanh bốn phía vẫn im lặng.

Chàng lẩm bẩm:

- Chúng nó vẫn chưa đến đành chờ thôi.

Bỗng một làn gió thổi tới, mang theo mùi tử khí và mùi tanh của máu làm chàng muốn ói mửa.

Tống Nguyên nói nhỏ:

- Có xác chết ở đâu đây.

Theo hướng gió Tống Nguyên xác định được vị trí và chàng búng mình đi như một mũi tên.

Nơi chàng dừng lại là một tảng đá lớn sát chân núi, cách Tháp Cát vài chục trượng. Bên cạnh khối đá ấy có bốn xác chết mặc y phục sát người, nơi ngực phải có dấu hiệu lóng xương khô. Gương mặt những xác chết đều bình thản. Nếu miệng và mũi không rỉ máu thì có thể tương là họ đang ngủ.

Nhìn kỹ những xác chết, Tống Nguyên đoán là họ đã chết bởi "Nhu Lực Nội Gia" vừa có sức công phá, vừa có chất độc.

Nhưng tại sao mặt mũi họ bình thản thế. Có kẻ sắc diện tươi tỉnh nữa. Điều này làm chàng khó hiểu.

Thình lình Tống Nguyên phải ngửng đầu lên, một mùi thơm như hoa sen trắng nở trong hồ thoang thoảng bay vào mũi chàng. Vừa liếc nhìn chàng đã thấy ngay một cô gái tuyệt đẹp đứng trên mõm đá gần đó.

Thiếu nữ đến lúc nào Tống Nguyên không biết, chứng tỏ khinh công của nàng đã đạt đến mức tuyệt đỉnh phi thường.

Cô gái mặc áo màu xanh nhạt, suối tóc đen dài mềm mại bao lấy khuôn mặt thanh tú và làn da trắng như tuyết nổi bật trong bóng đêm. Đôi mắt đẹp có riềm mi cong đang nhìn vào khoảng hư vô tối tăm như suy tư, chờ đợi hay thưởng thức cảnh đêm dài.

Tống Nguyên buột miệng khen:

- Ôi, đẹp quá, đẹp quá.

Chàng chỉ khen thầm, không dám nói lớn, dường như sợ người đẹp tiên nữ kia sẽ kinh động bay đi mất.

Gió đêm lay động tà áo màu xanh nhạt. Tà áo bay bay như muốn nâng cô gái vào không gian vô tận của đêm trường.

Một lúcc thật lâu. sương đêm và gió lạnh. Cánh rừng bên Tháp Cát đã phủ một làn sương mỏng giá băng.

Tống Nguyên thầm lo lắng cho cô gái:

- Ôi, nàng không biết lạnh sao?

Chàng vẫn không dám lên tiêng chỉ thầm lo thế thôi.

Không ngờ cô gái đã phát hiện ra chàng.

Nàng từ từ quay lại cất giọng oanh vàng:

- Ngươi đến đây làm gì?

Câu hỏi vừa dứt, nàng lại bật cười.

Tiếng cười trong trẻo, giọng nói dịu dàng, trong sương đêm lạnh lẽo mà Tống Nguyên cảm thấy bầu không khí ấm áp của mùa xuân. Trước mắt chàng như có trăm hoa đua nở, muôn chim ca líu lo. Một chàng trai mới lớn, tâm hồn đa cảm làm sao khỏi rung động trước nhan sắc thiên kiều bá mị, giọng nói đê mê?

Chàng xúc động thầm nghĩ:

- Hồi nhỏ ta có nghe mẹ kể vùng Tháp Cát có tiên nữ thường về, có lẽ nàng là tiên nữ chăng?

Đang suy tư, Tống Nguyên bỗng nghe tiếng oanh vàng:

- Ngươi đứng đây làm gì vậy?

Bỗng nhiên Tống Nguyên đỏ mặt, trước bao nhiêu kẻ thù nguy hiểm và cao thủ võ lâm, chàng hò hét giương oai không kiêng sợ. Vậy mà đối diện với mỹ nhân chàng lại bàng hoàng, tim đập mạnh, thỏ thẻ đáp nhỏ chẳng khác gì một cô gái:

- Tại hạ đến đây theo lời hẹn.

Cô gái lại nhướng mắt lên như không nghe rõ:

- Theo hẹn...

Vuốt nhẹ những sợi tóc mềm trước gió, cô gái mỉm cười:

- Hẹn ai?

Nghe câu hỏi của cô gái Tống Nguyên chợt giật mình, thầm nghĩ:

- "Ừ, ta ở đây làm gì nhỉ, chúng không đến thì ta đi tìm nơi khác".

Chàng vội nói nhanh:

- Tại hạ đi đây.

Nhưng chàng vừa di động thân hình thì cô gái đã vung tay, tà áo rộng bay nhẹ và cánh tay trần trắng nõn bỗng phát ra luồng kình khí ghìm ngay chàng lại.

Tiếng cô gái vang lên:

- Không nên đi đâu cả.

Tống Nguyên ngạc nhiên, hỏi nhanh:

- Tại sao?

Thiếu nữ áo xanh lại cười:

- Những kẻ hẹn ngươi chẳng phải bọn chúng đã đến rồi sao?

Chàng ngơ ngác ngó quanh:

- Chúng nó đâu?

Nàng phẩy tay:

- Ngươi đã thấy chúng nó rồi mà? Sao ngươi khờ thế?

Tống Nguyên nghi ngại đảo mắt, gió lùa trên cát, ngoài bốn xác chết thì chẳng còn kẻ nào khác.

Chàng chợt hiểu và kêu lên:

- Ồ thì ra..

Cô gái vẫn thản nhiên:

- Phải, chúng nó đến chỗ hẹn sớm hơn ngươi nên cũng chết trước ngươi.

Tống Nguyên chợt nhìn bốn xác chết, bọn này có dấu hiệu lóng xương khô. Đúng là những kẻ theo dõi ám hại chàng, âm mưu bắt chàng đến một nơi nào đó. Nhưng lẽ nào bốn gã đều chết bởi tay cô gái thân nhẹ như mây, tay mềm như nước?

Chàng bỗng lắc đầu:

- Tại hạ không tin..

Lại những tiếng cười hồn nhiên:

- Ngươi không tin điều gì?

Tống Nguyên toan nói chàng không tin một cô gái đẹp như tiên lại giết người nhưng chàng kìm lại được.

Chàng chỉ ngập ngừng:

- Tại hạ, tại hạ..

Nhướng cặp chân mày cong, cô gái hé môi hồng:

- Ngươi không tin là ta giết chúng nó?

Tống Nguyên gật gù, trong lòng suy nghĩ:

- Cô ta nói chúng nó đến sớm hơn ngươi nên chết trước ngươi là ý gì?

Tiếng cô gái lại vang lên:

- Chính ta đã giết chúng nó, rồi ngươi cũng sẽ biết.

Thanh âm mềm mại như gió xuân vỗ nhẹ lên sóng Tây Hồ, dường như tiếng "giết" rất bình thường với cô gái.

Chàng chột dạ nghĩ thầm:

- "Chẳng lẽ nàng muốn giết ta luôn?"

Giọng nói mềm mại của cô gái vang lên như muốn kích thích tâm hồn của chàng trai trẻ:

- Ngươi nghĩ rằng ta sẽ giết chết ngươi?

Ôi, thật dễ sợ, làm sao cô gái lại biết được những điều mà Tống Nguyên đâng nghĩ trong đầu nhỉ?

Chàng đáp lớn:

- Đúng vậy đấy..

Thêm một tràng cười:

- Tại sao?

- Vì cô nương nói chúng nó đến sớm hơn tại hạ nên chết trước tại hạ đấy.

- Vậy ngươi nghĩ ngươi không bao giờ chết ư?

- Không, tại hạ không nghĩ thế.

- Vậy thì ngươi cũng sẽ chết.

- Tất nhiên nhưng tại hạ sẽ còn phải giết nhiều tên.

- Ồ, chẳng phải chúng nó đã chết trước mặt ngươi đó sao?

- Chúng nó chưa chết tất cả.

Trên mặt cô gái thoáng nét suy tư, nàng lại hỏi:

- Vậy ngươi nghĩ sẽ sống được bao lâu để trả thù?

Rồi nàng ngâm hai câu thơ:

"Mơ xuân tỉnh lại không còn vết Người sống trên đời gẫm được bao"

Chỉ hai câu thơ bao gồm cả triết lý nhân sinh, đời người như một giấc mộng, dù bon chen, hận thù, danh lợi rồi cũng chẳng hơn gì giấc mơ xuân...

Nghe người đẹp ngâm thơ, Tống Nguyên cũng cảm khái bởi giấc mộng đời nên xúc động ngâm tiếp:

- "Khi mơ lại tiếc khi tàn Tỉnh trong giấc mộng muôn vàn như không"

Rồi chàng bàng hoàng hỏi:

- Cô nương là ai?

Thiếu nữ liền nhìn Tống Nguyên nhẹ nhàng đáp:

- Đã lâu rồi ta không còn nhớ đến tên tuổi mình nữa, mọi người gọi ta là Lãnh Hồn Hương Phi.

Nàng nhướng cặp chân mày lá liễu:

- Còn ngươi là ai?

Chàng vội đáp:

- Tại hạ Đỗ Tống Nguyên.

Trên làn môi nàng nở một nụ cười thật đẹp:

- Ồ, Đỗ Tống Nguyên cái tên hay thật. Tạm biệt nhé Tống Nguyên.

Tiếng nói chưa dứt, thân hình nàng đã như làn mây nhẹ bay đi.

Tống Nguyên vội nhảy tới vài trượng hỏi lớn:

- Cô nương đi đâu?

- Ta đi Lang Bích bảo.

Thanh âm mềm mại vừa vọng tới thì thân nàng đã bay xa mấy mươi trượng rất nhẹ nhàng.

Tà áo như đám mây xanh nhạt trong chớp mắt đã hòa vào đám sương màu nhũ bạc ở phía xa vời.

Trời đã sắp sáng.

Bàng hoàng như một giấc mơ, Tống Nguyên nhắc lại tên nàng:

- Lãnh Hồn Hương Phi tên đẹp lạ lùng mà người cũng đẹp chưa từng thấy.

Chàng bâng khuâng nhìn những ánh sao sắp lặn trên bầu trời. Những đốm sáng phản chiếu vào những viên ngọc trên mũ chàng thành thứ hào quang huyền ảo. Vùng sáng ấy chỉ làm nổi bật bốn xác chết nằm trên bãi cỏ úa, chúng đã chết bởi một nhu lực phi thường.

Chàng lẩm bẩm:

- Thì ra nàng đã giết chúng thay ta. ôi, Lãnh Hồn Hương Phi thật ra nàng là ai vậy?

Đang suy tư thì Lãnh Hồn Hương Phi bỗng giật mình vì tiếng hỏi âm vang phía sau:

- Tiểu tử, đây là kiệt tác của ngươi?

Chàng thầm nghĩ:

- Hồi nãy Lãnh Hồn Hương Phi đến lúc nào ta không biết, bây giờ có kẻ tới mà ta không hay. Xem ra thiên hạ còn nhiều đối thủ ta chẳng thể xem thường.

Chàng bèn thận trọng xoay mình lại...

Chàng ngó thấy cách phía trước mặt khoảng ba trượng có một thân hình kỳ dị. Ngó kỹ thì đó là một lão già.

Lão ta lùn, mặc vải thô, coi như hình nhân múa rối. Khuôn mặt nhỏ, đôi vai xuôi, hai đôi mắt tinh anh láy như hai hạt đậu màu huyền và trên cánh mũi lão là nốt ruồi to bàng đầu đũa, tạo cho dung mạo của lão một nét hài hước.

Đang đứng sững, lão thấy Tống Nguyên quay lại thì đôi con ngươi hạt đậu ấy ánh lên những tia sáng quái đản.

Vung tay trỏ những xác chết, lão gằn giọng:

- Do ngươi gây ra phải không?

Tống Nguyên không định nhận nhưng chàng không muốn đổ tội cho Lãnh Hồn Hương Phi. Vả lại nàng giết chúng chẳng phải vì nàng đó sao?

Chàng bèn khẽ gật đầu:

- Đúng đấy, tôn giá là ai? Có phải ở cùng chỗ với bọn này?

Lão già nhỏ nghe khẩu khí và thấy vẻ bình tĩnh của Tống Nguyên thì thầm nghĩ:

- "Thằng nhỏ này chắc là Đỗ Tống Nguyên, tên tuổi của hắn đã được lan truyên trên võ lâm như một cao thủ thiếu niên. Nó giết người không chút bận tâm, nếu hôm nay ta không giết nó, chắc sau này còn xảy ra nhiều việc kinh thiên động địa".

Trong đầu nghĩ thế, gã khịt mũi cười gằn:

- Hừm, chính ngươi là Đỗ Tống Nguyên?

Thấy lão lùn nhận ra mình, Tống Nguyên nhận định hắn cùng một bọn với lũ người độc ác nên hận thù sôi nổi trong lòng, sát khí hiện lên trên mặt, liền sấn tới một bước.

- Phải, chính ta đây, lão là ai?

Tằng hắng một tiếng, lão già đáp:

- Ta là Lý Hậu Tề, "Hàn Diện Xà Tâm".

Lời nói của lão chưa dứt, thân hình đã chuyển động, song chưởng giương lên, hai luồng kình phong lạnh lẽo đã điểm thẳng vào hai huyệt "Tương Đài" và "Huyền Cơ" của Tống Nguyên trong chớp mắt.

Đã chuẩn bị nên Tống Nguyên đảo người lách qua hai luồng kình khí của đối phương.

Đồng thời tả thủ chém mạnh vào yết hầu của "Hàn Diện Xà Tâm" hữu thủ co lại ấn vào mạch môn của lão già lùn.

"Hàn Diện Xà Tâm" Lý Hậu Tề hét to một tiếng, vội thu hàn phong và thi triển chưởng chiêu tới tấp.

Chỉ trong chốc lát đã thi triển bảy cước, tám chưởng, khí thế vô cùng dữ dội. Khẽ rùng mình, Tống Nguyên cảm thấy chưởng lực ập vào khủng khiếp, khí lạnh ù ù, kình đạo đánh vào khắp các huyệt đạo lớn của chàng.

"Hừm" một tiếng bực tức, Tống Nguyên thi triển ngay "Huyết Quang Mê Ly chưởng" cuộn lên những luồng gió xoáy đẩy về phía trước như bão táp.

Chàng vừa hóa giải kình đạo vừa tấn công Lý Hậu Tề bằng chưởng chiêu kinh hồn.

Chưởng phong giao nhau, đất đá mù trời, cây ngã lá bay, cả một vùng chấn động, hồng quang đỏ rực, chẳng còn bóng người.

Bỗng "ầm" một tiếng, hai đối thủ tách ra hai phía....

Lý Hậu Tề lách người lùi lại ba bước, gương mặt trắng trẻo của chàng đỏ lên từng chặp.

"Hàn Diện Xà Tâm" Lý Hậu Tề cũng phải lùi lại ba bước, gương mặt nhỏ choắt của lão đen sạm hiện lên nét thù hận kinh khủng.

Cả hai trừng mắt nhìn nhau.

Đúng là kỳ phùng địch thủ, Lý Hậu Tề cảm thấy lục phủ ngũ tạng đảo lộn bởi chưởng khí của Tống Nguyên.

Còn chàng trai cũng cảm thấy chưởng thế của lão lùn làm chấn động huyệt đạo, làm kinh mạch của chàng gần như bế tắc, phải vận chân khí tức thời mới trở về trạng thái ổn định.

Chàng thầm nghĩ trong đầu:

- Lão "Hàn Diện Xà Tâm" cũng là bậc cao thủ tiền bối ta phải thận trọng lắm mới được.

Đôi bên gườm nhau, bỗng từ xa một trận gió cuốn thốc tới. Rồi từ xa có một ão già phóng tới tựa mũi tên.

Lão cao gầy, mặc bộ quần áo thư sinh đã cũ, khuôn mặt trắng bệch. Lão ngước nhìn lên chỉ thấy đôi mắt hơn phân nửa là lòng trắng.

Lão cười hì hì bảo rằng:

- Dám khen Đả chủ nhân Thiên Sơn của "Thiên Ma" lại ở đây bắt nạt trẻ con, Mã Phúc Toàn nhìn thấy thật chướng mắt.

"Hàn Diện Xà Tâm" Lý Hậu Tề thay đổi sắc mặt vội phân bua:

- à, đây là việc nội bộ của tệ bang, mong Mã lão tiền bối tha lỗi.

Mã Phúc Toàn cười khì khì:

- Việc của quý bang lão cũng không muốn can thiệp, nhưng....

Lý Hậu Tề dường như kiêng nể Mã Phúc Toàn nên vội hỏi:

- Nhưng sao?

Lão cao kều ngửa mặt nhìn trời đáp:

- Nhưng cây kiếm đeo bên mình tiểu tử này lão phu sẽ lấy.

Lý Hậu Tề tức sôi gan vì lão định giết Tống Nguyên để dành lấy cây "Đoạt Hồn huyết kiếm" thế mà lão họ Mã kia lại toan nẫng tay trên. Nhưng tự biết mình không phải đối thủ của Mã Phúc Toàn nên lão đành ú ớ.

- Vậy Mã lão tiền bối hãy thử xem.

Mã Phúc Toàn đắc ý cười dài:

- Đa tạ tôn hạ.

Rồi không thèm để ý đến "Hàn Diện Xà Tâm" nữa, lão quay sang Tống Nguyên nói nhanh:

- Hảo thiếu niên, hãy trao kiếm cho lão.

Vẫn đứng yên, tà áo đen tung bay trong gió, Tống Nguyên thầm nghĩ rất nhanh trong đầu:

- Hai lão già này đều nguy hiểm, Lý Hậu Tề ta còn có thể đối phó, nhưng Mã Phúc Toàn là kẻ gớm ghê. Dù không sợ ta cũng chẳng nên liều mạng. Cần phải nghĩ cách giải quyết có lợi nhất cho ta.

Nghĩ như vậy rồi chàng gật đầu:

- Được tai hạ sẽ trao kiếm cho ngươi.

Câu nói của Tống Nguyên chỉ để khích Lý Hậu Tề.

Quả nhiên Lý Hậu Tề sấn tới nói lớn:

- Khoan đã Mã tiền bối thông cảm, gã tiểu tử này là nhân vật "Thiên Ma" đã ra lệnh bắt.

Lại cười hì hì, mắt nhìn lên trời Mã Phúc Toàn hỏi lạnh nhạt:

- Có truyện này sao?

Rồi lão quay sang Tống Nguyên:

- Hảo thiếu niên, hoàn cảnh của ngươi bây giờ rất nguy hiểm, hãy trao ngay kiếm cho ta.

Giả bộ như toan tháo kiếm, Tống Nguyên lại dừng tay lắc đầu:

- Không được, không được.

Mã Phúc Toàn cười gằn:

- Ngươi đừng có đùa. Nếu ngươi không đưa ra chỉ mất công lão phu ra tay mà thôi.

Vẫn lắc đầu, Tống Nguyên nói:

- Chẳng phải tại hạ không muốn trao mà người kia không muốn.

Vừa nói chàng vừa chỉ lão già lùn Lý Hậu Tề.

Tằng hắng một tiếng, Mã Phúc Toàn bảo:

- Mặc kệ lão, nếu lão can thiệp thì Mã Phúc Toàn này sẽ xử trí.

Tống Nguyên lại cười lạt:

- Kiếm có thể giao cho tôn hạ nhưng nếu người kia chưa chết thì khi tôn hạ đi tại hạ sẽ chết.

Híp mắt lại cười, Mã Phúc Toàn gật đầu:

- Nói đúng, nói đúng. Thì ra hảo thiếu niên muốn cái mạng của hắn đổi lấy cây kiếm. Việc ấy không đơn giản nhưng...

Lão quay sang Lý Hậu Tề, giọng nói lạnh như băng:

- Lý đà chủ, vậy phải phiền ngài một tí.

Vừa tức vừa sợ, Lý Hậu Tề run giọng nói:

- Tiền bối muốn gì?

Vẫn thản nhiên, lạnh lùng, Mã Phúc Toàn nói rổn rảng:

- Ngài không nghe thiếu niên nói hay sao? Vì thế lão muốn ngài cho mượn... cái đầu.

"Hàn Diện Tâm Xà" lúc này thật ớn lạnh, lão đổ mồ hôi trán vì sợ, miệng lắp bắp:

- Tiền bối... tiền bối...

Lão đưa tay vào trong áo, soạt một tiếng, rút ra một miếng lệnh phù có khắc hình đầu lâu màu sáng bạc lấp lánh, tay lão đưa cao lệnh phù nói nhanh:

- Lão tiền bối "Lệnh phù Thiên Ma" đây, xin cho tại hạ bắt tiểu tử kia về giao nộp.

Mã Phúc Toàn hừ một tiếng:

- Nào hãy trao lệnh phù đây ta xem.

Lý Hậu Tề vội lại trao lệnh phù. chiếc bùa lệnh vừa vào tay thì hai ngón Mã Phúc Toàn đã bắn ra ngọn song chỉ như tia sét, Lý Hậu Tề rú lên một tiếng, ngã chết trên vũng máu.

Gương mặt Mã Phúc Toàn hiện rõ sự vui thích:

- Hừm có lệnh phù này cũng tốt đây.

Lão giơ "Thiên Ma lệnh phù" lên xăm soi, ánh bạc lấp lánh.

Lại gật gù khoan khoái Mã Phúc Toàn định bỏ lệnh phù vào túi nhưng lão bỗng khựng lại.

Từ phía xa một tràng cười lạnh tanh vọng tới:

- "Độc thư sinh" muộn cho ngươi rồi.

Tràng cười cuốn theo một trận cuồng phong dữ dội. Mã Phúc Toàn tái mặt vội lùi hai bước tả chưởng hất lên một luồng kình khí:

"Bình".. "bình"

Tuy hành động trong chớp mắt nhưng vẫn qua trễ, chưởng đạo của Mã Phúc Toàn chạm phải một luồng kình phong dội ngược, luồng kình phong thổi bay lệnh bài về phía Tống Nguyên như chiếc lá, chàng tiện tay nhặt lấy bỏ ngay vào bọc, chàng nhận ra người vừa phản chiêu với Mã Phúc Toàn là một lão già đầu tóc rối bù, đầu tóc sần sượng.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-42)


<