← Hồi 65 | Hồi 67 → |
Mưa càng phút càng nặng hột.
Lý Tầm Hoan nhìn theo Lâm Tiên Nhi nằm dưới vũng bùn, lòng hắn chợt cảm nghe dâng lên một niềm xót xa thông cảm.
Hắn chưa hẳn xót xa thông cảm cho nàng mà trước hết hắn thông cảm xót xa cho Tiểu Phi.
Tiểu Phi không lầm.
Hắn tuy đã yêu lầm người nhưng riêng ý nghĩa về “yêu” trong người hắn không hề lẫm lẫn.
Có lẽ đó cũng là cái thống khổ của nhân sinh.
Mà cũng là cái đáng kể cho đời thống khổ.
Thượng Quan Kim Hồng nhìn Lý Tầm Hoan:
- Ta không giết nàng là vì ta thấy ngươi có nhiều lý do giết nàng hơn, vì thế ta nhường đó.
Lý Tầm Hoan nhè nhẹ thở dài:
- Hình như túc hạ xem nhẹ tôi rồi đó.
Trầm ngâm một lúc, Thượng Quan Kim Hồng gật đầu:
- Đúng ta đã có xem nhẹ các hạ phần nào, các hạ cũng sẽ không giết nàng đâu.
Hắn chầm chậm nói tiếp:
- Giết người cần có sát khí, sát khí của túc hạ đang tập trung vào ta còn thừa đâu để giết con người như thế ấy.
Lý Tầm Hoan nói:
- Cái đó chỉ đúng một phần, thật ra thì người không xứng không giết, chỗ không xứng không giết.
Thượng Quan Kim Hồng hơi khựng:
- Chỗ này không xứng hay sao?
Lý Tầm Hoan nói:
- Bây giờ không còn xứng nữa.
Thượng Quan Kim Hồng hỏi:
- Không xứng ở chỗ nào?
Lý Tầm Hoan nói:
- Chỗ này bây giờ đông quá.
Thượng Quan Kim Hồng cười:
- Có phải vì thế mà làm cho ngươi cảm thấy bất an?
Lý Tầm Hoan đáp:
- Phải.
Thật tình hắn không muốn che giấu một sự thật, cho dầu Kinh Vô Mạng không ra tay, giữa tình trạng này, sự có mặt của Kinh Vô Mạng vẫn là một áp lực uy hiếp tinh thần.
Huống chi Kinh Vô Mạng rất có thể ra tay, trên đời này không một ai có thể chống chọi nổi một khi Kinh Vô Mạng và Thượng Quan Kim Hồng kết đấu.
Thượng Quan Kim Hồng trầm giọng:
- Ta rất tán thành ý kiến của ngươi, thật ra hắn đã trở về thì không một ai có thể làm cho hắn đi được nữa, cũng không một người nào có thể buộc hắn phải đi, có phải thế không?
Câu hỏi sau cùng, hắn quay qua Kinh Vô Mạng.
Kinh Vô Mạng đáp:
- Đúng.
Hắn còn đứng ngoài xa nhưng bất cứ ai cũng có thể cảm giác đến sự kết hợp chặt chẽ giữa hắn và Thượng Quan Kim Hồng, một sự liên hợp không ngừng trong khi bình thường cũng như khi giao đấu với địch nhân.
Lý Tầm Hoan thở ra, hắn chợt nghĩ đến Tiểu Phi.
Hắn nhớ hai năm trước, tại Hưng Vân trang khi Long Tiêu Vân tập trung vây cánh, âm mưu làm cho hắn tê liệt đôi chân, Tiểu Phi đã đến kịp thời, hắn được Tiểu Phi cõng trên lưng, cả hai vượt khỏi trùng vây mà không ai cản nổi.
Tuy lúc bấy giờ hắn trong thế yếu nhưng sự liên hợp giữa hắn và Tiểu Phi đã làm cho bọn nha trảo Long Tiêu Vân phải khoanh tay.
Lúc bấy giờ, bằng một thanh kiếm, một ngọn đao, một người cõng một người giữa một bầy móng vuốt, trong đó có Điền Thất, Triệu Chính Nghĩa, họ toàn là những cao thủ tuyệt luân, họ không kém Quách Tung Dương, không thua Kinh Vô Mạng thế mà hắn và Tiểu Phi ra khỏi vòng vây không mấy khó.
Hơn ai hết Lý Tầm Hoan rất biết giá trị của sự liên hợp chiến đấu quan trọng vô cùng.
Hắn thở dài không phải vì tiếc mà vì bây giờ không có Tiểu Phi nơi đây, hắn chỉ ngậm ngùi thương tiếc cho một nhân tài.
Hình như Thượng Quan Kim Hồng nhìn thấy tâm tư của Lý Tầm Hoan, hắn nói:
- Giá như bây giờ Tiểu Phi có mặt nơi đây, có thể... rất có thể... nhưng rất tiếc, chuyện đó chỉ là dĩ vãng.
Đúng, Lý Tầm Hoan thở dài vì đó là một dĩ vãng huy hoàng, một dĩ vãng đã làm cho Thanh Ma Y Khốc và bọn Ngũ Độc Đồng Tử khiếp đảm, một dĩ vãng đã làm chấn động võ lâm, dĩ vãng đó bây giờ.
Bất giác, Lý Tầm Hoan nhìn xuống Lâm Tiên Nhi, nàng vẫn nằm co dưới vũng bùn, tồi tàn xơ xác.
Người đàn bà này đã làm cho một dĩ vãng vàng son ấy bị mất đi.
Có phải không? Có phải nàng không?
Một ý niệm về nhân sinh chợt hiện lên trong óc Lý Tầm Hoan, hắn nghĩ đến tình yêu và phản bội.
Bỗng nhiên, hắn không thấy căm hờn Lâm Tiên Nhi một chút nào cả vì hắn liên tưởng đến Long Tiêu Vân, hắn nhớ khi hắn và Long Tiêu Vân khoác tay nhau đi dạo trong Lãnh Hương tiểu trúc, hắn nhớ đến vòng tay “thân thiết”, chính vòng tay bằng hữu ấy đã kềm giữ hắn để cho ngọn roi của Điền Thất điểm trúng huyệt Hoàn Khiêu của hắn.
Chính hắn cũng ngờ chuyện xảy ra như thế, chính hắn còn nhớ mồn một, lúc đó Long Tiêu Vân vẫn choàng vai hắn và lớn giọng “Ai muốn hành hung Lý hiền đệ thì trước nhất phải giết Long Tiêu Vân này...” Hắn nhớ chính giữa đại sảnh Hưng Vân trang, Long Tiêu Vân đã cực lực bênh vực hắn nhưng... bất lực vì “chân lý” vì “đạo nghĩa giang hồ”, chính Long Tiêu Vân đã đập tay xuống bàn, đã chảy nước mắt biện minh hàm oan của hắn với thiên hạ võ lâm.
Tất cả những chuyện ấy xảy ra có thứ tự lớp lang chặt chẽ như một màn kịch mà Long Tiêu Vân là một sáng tác gia ưu hạng và cũng là một kịch sĩ tài ba.
Những chuyện đó Lý Tầm Hoan còn không trách, làm sao hắn có thể trách một cô gái quá nhiều cao giọng như nàng.
Lý Tầm Hoan nhìn Thượng Quan Kim Hồng quả quyết:
- Ta không hề thất vọng với Tiểu Phi, có nhiều người ngã xuống không biết bao lâu, không biết bao lần nhưng cuối cùng vẫn đứng lên, đứng lên một cách hiên ngang.
Thượng Quan Kim Hồng gặn lại:
- Các hạ cho rằng hắn là hạng người thế đó?
Lý Tầm Hoan đáp:
- Tự nhiên.
Thượng Quan Kim Hồng cười khẩy:
- Cứ cho là các hạ không nhìn lầm đi nhưng khi hắn đứng lên được thì... thì các hạ cũng đã xuống rồi, thế liên hợp giữa các hạ ngàn đời không còn hy vọng.
Lý Tầm Hoan nói:
- Bây giờ.
Thượng Quan Kim Hồng tiếp luôn:
- Bây giờ thì các hạ không còn cơ hội, một chút cơ hội cũng không.
Lý Tầm Hoan bỗng cười cười:
- Vì thế, túc hạ cũng nên để cho tôi chọn một nơi nào khác, nếu một con người mà nhất định phải chết, không chết không được ít nhất họ cũng có quyền chọn nơi an nghỉ cuối cùng của họ chứ.
Thượng Quan Kim Hồng chưa nói thì Kinh Vô Mạng lên tiếng:
- Đúng.
Mặt hắn lạnh lùng nhưng thứ lạnh lùng kiên quyết.
Hắn chỉ nói một tiếng nhưng một tiếng như mệnh lệnh.
Thượng Quan Kim Hồng nhìn Lý Tầm Hoan:
- Các hạ đã lầm, kẻ giết người mới có quyền chọn lựa một nơi thích ứng để giết người, kẻ bị giết không có một chút quyền nào cả.
Hắn khẽ liếc Kinh Vô Mạng và nói tiếp bằng một giọng kiêu căng ngạo nghễ:
- Nhưng thôi, ta cũng nể tình vì các hạ là một người bạn tốt đối với bằng hữu mà cũng là một địch thủ xứng đáng với ta.
Lý Tầm Hoan nói và liếc nhìn Kinh Vô Mạng:
- Đa tạ.
Thượng Quan Kim Hồng nói:
- Nhưng phải với một điều kiện nhất định là sự chọn lựa ấy phải ngay bây giờ, phải cùng đi ngay bây giờ.
Hắn lập đi lập lại hai tiếng “bây giờ” như một lệnh cuối cùng và hắn tiếp luôn:
- Các hạ muốn chết ở đâu?
Lý Tầm Hoan nói:
- Một con người khi sống đã quá nhiều gian khổ thì lúc chết muốn được thong dong khoan khoái.
Thượng Quan Kim Hồng nói:
- Bất luận chết bằng cách nào, cái chết đã đầy đủ sự thong dong rồi.
Lý Tầm Hoan nói:
- Tôi chỉ muốn tìm một nơi không có mưa thay đổi một bộ y phục khô ráo, tôi không thích ướt át như thế này, cũng không muốn ngã xuống chỗ bùn lầy nước đọng.
Hắn cười cười nói tiếp:
- Nói cho thật tình, trừ những lúc tắm rửa, tôi không thích bị ướt át.
Thượng Quan Kim Hồng nhìn sững Lý Tầm Hoan rồi vụt thở ra:
- Ta có nghe nói túc hạ là người không biết sợ chết nhưng thật tình ta không tin, nhưng đến bây giờ ta cũng phải tin.
Lý Tầm Hoan nghiêng mặt:
- Sao?
Thượng Quan Kim Hồng nói:
- Một con người trước giờ phút sắp chết mà lại còn nói được những lời như thế, đủ thấy đối với vấn đề sinh tử vốn xem quá nhẹ vì thế cho nên ta rất lạ lùng.
Lý Tầm Hoan hỏi:
- Lạ lùng à?
Thượng Quan Kim Hồng nói:
- Người ta thường nói “Thiên cổ gian nan duy nhất tử”, trừ cái chết ra thì không có gì đáng gọi là đại sự cả, như vậy thì chuyện chi phải nghĩ đến trong khi chờ chết?
Hắn nhìn xói vào mặt Lý Tầm Hoan và nói thật chậm:
- Vì thế, ta nghĩ chắc chắn túc hạ còn một mục đích khác hơn.
Lý Tầm Hoan hỏi:
- Theo các hạ thì đó là mục đích chi?
Thượng Quan Kim Hồng nói:
- Cũng có thể có người cho rằng các hạ làm như thế chẳng qua là để kéo dài thời gian bởi vì cho dầu một con người biết chắc rằng mình phải chết nhưng vẫn cố kéo dài được phút nào hay phút đấy, hy vọng có một sự ngẫu nhiên nào đó.
Lý Tầm Hoan hỏi:
- Có người nghĩ như thế thì chắc các hạ cũng nghĩ thế.
Thượng Quan Kim Hồng nói:
- Ta không nghĩ như thế vì không bao giờ ta đánh giá thấp về các hạ.
Hắn trầm ngâm như cố ý và sau đó mới nói tiếp:
- Bởi vì các hạ không thể tưởng sẽ có một tình cờ nào đó được, không một ai có thể cứu các hạ được, huống chi các hạ vẫn là người không sợ chết.
Lý Tầm Hoan hỏi:
- Thế thì theo các hạ, các hạ nghĩ sao?
Thượng Quan Kim Hồng nói:
- Theo ta nghĩ.
Hắn nhìn Lâm Tiên Nhi và Tôn Tiểu Bạch và gật gù:
- Ta nghĩ các hạ làm thế với mục đích là để cho hai người ấy đi khỏi nơi này bởi vì các hạ biết chắc rằng trước khi giết các hạ, ta tuyệt đối không thể giết một ai cũng như trước khi đi ăn một món quý thì không ai lại đi ăn cơm nguội bao giờ.
Lý Tầm Hoan mỉm cười:
- Thí dụ ấy có phần không đẹp.
Thượng Quan Kim Hồng đáp:
- Không đẹp nhưng thực tế.
Lý Tầm Hoan nói:
- Cho dầu là thực tế đi nhưng không lẽ các hạ lại xem vấn đề sống chết của hai người ấy là quan trọng hay sao?
Thượng Quan Kim Hồng nói:
- Không, ta không xem là quan trọng.
Đó là sự thật, quan trọng hay không, cần phải xem những người ấy có uy hiếp hăm dọa gì đến hành động của hắn hay không, đối với Lâm Tiên Nhi và Tôn Tiểu Bạch bây giờ thật không có gì làm cho Thượng Quan Kim Hồng đáng ngại.
Lý Tầm Hoan khẽ liếc Tôn Tiểu Bạch, thấy nàng vẫn giữ vẻ thản nhiên, hắn cảm thấy yên lòng.
Thượng Quan Kim Hồng nói:
- Ta đã nói rồi, vì các hạ ta phá lệ một lần và tự nhiên vấn đề này giữa ta và các hạ mà thôi, đối với bất cứ ai, họ muốn đi muốn ở tùy họ, không có gì quan hệ.
Chuyện đã đến mức mà không thể trì nghi được nữa, cuối cùng Lý Tầm Hoan mạnh dạn bước theo Thượng Quan Kim Hồng, tự nhiên khi theo hắn Lý Tầm Hoan đã nắm vấn đề.
Nếu Thượng Quan Kim Hồng có làm kế phục binh, chuyện hắn bằng lòng cùng đi với Lý Tầm Hoan vào tiền đình của hắn thì phục binh đã bị bỏ ở vòng ngoài.
Vả lại khi đối diện, bằng vào thái độ quyết định nhiều về cái chết hơn là sống của Lý Tầm Hoan đã làm cho Thượng Quan Kim Hồng tin tưởng về mình gần như tuyệt đối, hắn không còn e ngại như trước khi cho thuộc hạ mai phục tại Hưng Vân trang.
Thái độ của Lý Tầm Hoan khi đối diện với Thượng Quan Kim Hồng là một thái độ cầm chắc cái chết tỏ rõ rằng biết trước không phải là đối thủ của Thượng Quan Kim Hồng, đó có thể là thái độ khiêm cung cố hữu của Lý Tầm Hoan mà cũng có thể là áp dụng ý riêng.
Trước khi đi, Lý Tầm Hoan đã nói với Tôn Tiểu Bạch, cố nhiên là hắn nói bằng đuôi mắt, hắn ngầm bảo cho nàng biết rằng vấn đề không phải như thế, hắn đang làm cho Thượng Quan Kim Hồng có cảm tưởng rằng mình chắc thắng, làm cho Thượng Quan Kim Hồng bỏ lơi lại sau chuyện phục binh.
Chỉ cần không có phục binh, chuyện Thượng Quan Kim Hồng có muốn thắng, có muốn giết được Lý Tầm Hoan không phải là chuyện mà có thể dễ dàng như hắn muốn.
Tôn Tiểu Bạch rất bình tĩnh, nàng không lộ ra bằng vẻ mặt, bằng khóe mắt nàng đang lo sợ và tự nhiên, việc đó có lợi cho Lý Tầm Hoan.
Chính Lý Tầm Hoan làm cho Thượng Quan Kim Hồng tự tin, còn lòng tự tin của Lý Tầm Hoan lại do Tôn Tiểu Bạch. Hai chuyện đó kết quả là cũng mang đến cho người trong cuộc một sức mạnh tự tin nhưng kết quả mang đến hoàn toàn khác biệt.
Thượng Quan Kim Hồng nhận định là đối phương nhất định sẽ bị bại vào tay mình, Lý Tầm Hoan thì lại thấy Tôn Tiểu Bạch kiên quyết rằng mình phải sống.
Thượng Quan Kim Hồng đã cho thuộc hạ mai phục Hưng Vân trang, hắn đã không chắc thắng được Lý Tầm Hoan, khi đối diện qua thái độ của Lý Tầm Hoan đã làm cho Thượng Quan Kim Hồng cảm thấy đối phương yếu hẳn hơn mình.
Lý Tầm Hoan biết Thượng Quan Kim Hồng lợi hại, hắn làm cho Thượng Quan Kim Hồng thấy rằng hắn đã biết rằng phải chết nên hắn chọn cái chết cho được thong dong, hắn không phân vân rằng sẽ thắng hay là bại, hắn đã bằng lòng dọn sẵn cái chết cho mình. Hắn chết nhưng hắn hoàn toàn chủ động.
Hai vấn đề tâm lý vô cùng phức tạp, nó khác nhau chỉ trong đường tơ kẽ tóc, không ai có thể giải thích được rõ ràng vì không ai thấy được, chỉ có mỗi một mình Lý Tầm Hoan nhìn thấy.
Và không biết vì quá tin tưởng vào Lý Tầm Hoan hay vì như ý của Tôn Tiểu Bạch đã nói với Lý Tầm Hoan bằng mắt, nàng hết sức bình tĩnh khi Lý Tầm Hoan cất bước.
Tôn Tiểu Bạch đứng yên nhìn theo cho đến khi Lý Tầm Hoan khuất bóng, thật lâu, tia mắt nàng dời về phía Lâm Tiên Nhi.
Lâm Tiên Nhi đang lóp ngóp trong vũng sình và cố đứng lên.
Hình như nàng cố hết sức để phục hồi dáng cách kiêu ngạo nhưng nàng lại thấy đã không còn cách nào cố gằng hơn được, cách ấy bây giờ cũng trở thành vô dụng.
Bởi vì chính nàng cũng đã tự thấy mình đang khốn đốn vô cùng.
Tôn Tiểu Bạch đứng nhìn không nói một lời nào.
Nàng không lộ một chút cảm tình mà cũng không lộ vẻ gì khinh miệt.
Lâm Tiên Nhi vùng cười nhạt:
- Tôi biết cô đã xem tôi không ra gì nhưng cô có biết tôi càng xem cô không ra gì hơn nữa?
Tôn Tiểu Bạch nói:
- Không, tôi không biết điều đó.
Lâm Tiên Nhi nói:
- Cô đã làm hại Lý Tầm Hoan thế mà cô lại đứng trơ trơ như cây đá, con người cô như thế hay sao?
Tôn Tiểu Bạch hỏi:
- Theo cô thì tôi phải làm sao?
Lâm Tiên Nhi nói:
- Chính cô, cô phải biết chứ? Chẳng lẽ cô không thấy mình đã làm sai à?
Không để cho Tôn Tiểu Bạch có phản ứng, Lâm Tiên Nhi nói luôn:
- Cô đã biết chuyến đi này hắn chết, thế mà cô lại.
Tôn Tiểu Bạch chặn ngang:
- Cô bảo tôi kéo hắn lại à? Tôi có thể kéo hắn lại không?
Nàng chợt cười cười và nhìn thẳng vào mặt Lâm Tiên Nhi:
- Tôi không biết chuyện nhiều như cô nhưng tôi biết cô đang tìm cách đả kích tôi nhưng tôi không hề trách cô vì bỗng nhiên tôi cảm thấy cô là người đáng thương hết sức.
Lâm Tiên Nhi cười khẩy:
- Đáng thương? Có gì đâu mà lại phải dùng hai tiếng “đáng thương”?
Tôn Tiểu Bạch nói:
- Cô cho rằng cô trẻ, cô đẹp, cô thông minh, cô cho rằng tất cả đàn ông trên đời này sẽ bái phục dưới chân cô, thế cho nên người ta thành tâm thật ý đối đãi tốt với cô, trái lại cô cho người ta ngu ngốc nhưng nhất định có một ngày cô sẽ phát giác ra rằng trên đời này người thật tình yêu cô không có mấy bởi vì chân tình không khi nào dùng cái trẻ, cái đẹp ra để mua mà cô.
Nàng mỉm cười và nói tiếp bằng một giọng buồn buồn:
- Đến lúc đó, đến lúc mà cô nhìn thấy được sự thật trần truồng như thế đó thì cô sẽ phát giác thêm rằng cô hoàn toàn không có được cái gì cả, hoàn toàn là một số không, một con người đã đến lúc đó thì thật đáng thương vô hạn.
Giọng của Lâm Tiên Nhi hơi rung rung:
- Cô nghĩ rằng tôi đã đến thời kỳ ấy rồi à?
Giọng nàng đã rung, thân thể nàng cũng rung theo, không biết nàng vì lạnh, vì giận hay đang sợ sệt.
Tôn Tiểu Bạch không nói, nàng chỉ nhìn Lâm Tiên Nhi đang lem luốt, đang xơ xác trước mặt nàng.
Lâm Tiên Nhi vụt cười, nàng cười thật lớn:
- Đúng, quả thật ta đã xem hắn chẳng ra gì, ta luôn luôn cho hắn là một thằng ngu, ta cho cô biết nhé, nếu bây giờ mà tìm đến hắn thì hắn vẫn y như cũ, hắn vẫn qùy mọp dưới chân ta.
Tôn Tiểu Bạch háy háy mắt:
- Thế sao cô không mau đi tìm hắn thử xem?
Lâm Tiên Nhi nói:
- Không cần, không cần phải thử, ta biết chắc như thế, ta biết nếu không có ta thì hắn không khi nào sống nổi.
Ngoài miệng nói “không cần” nhưng chân nàng đã phóng như bay.
Lâm Tiên Nhi chạy thật nhanh.
Nàng đã dùng tận lực vì nàng biết rất rõ rằng đây là cơ hội sau cùng, cơ hội này mà không chụp được thì chính nàng, nàng mới là kẻ không làm sao sống nổi.
Nàng không dám nhận bằng lời nhưng trong thâm tâm của nàng, nàng thấy câu nói của Tôn Tiểu Bạch là đúng.
Bây giờ nàng không còn gì cả, nàng chỉ còn hy vọng Tiểu Phi giữ được y như cũ hoặc hắn có thống trách nàng, sỉ nhục nàng nhưng mong hắn không nỡ bỏ nàng.
Đưa mắt nhìn theo cho đến khi bóng của Lâm Tiên Nhi mất hút, Tôn Tiểu Bạch mới quay lại nhè nhẹ thở dài.
Nhưng cũng vừa lúc ấy thì nàng chợt thấy một bóng người xuất hiện ở ven rừng.
Không, không phải tới bây giờ, hình như người ấy đã tới lâu rồi, đứng ở đó lâu rồi.
Cái nhìn thấy đầu tiên của Tôn Tiểu Bạch là đôi mắt của người ấy.
Đôi mắt thật sáng nhưng có lẽ vì đôi mắt sáng ấy vì chảy nước mắt quá nhiều nên vẻ tinh anh đã có phần trì trệ.
Tuy đôi mắt ấy không được kinh hoạt lắm nhưng bằng vào vẻ y trầm như chứa đựng một mối sầu vạn cổ, đôi mắt ấy vẫn còn đủ sức lay động hồn người cho dầu kẻ ấy là sắt đá.
Da mặt thật trắng nhưng màu trắng ấy đã xanh, da mặt mịm nhưng nó đã tiềm ẩn những đường nhăn không phải vì thời gian mà vì đau khổ.
Chỉ cần nhìn qua, mặc dù chưa gặp lần nào nhưng bằng vào phong thái ấy, bằng vào sự xuất hiện nơi đây và lúc bây giờ, Tôn Tiểu Bạch đã đoán ra ngay người ấy là ai.
Lâm Thi Âm, chắc chắn đó là Lâm Thi Âm chứ không còn ai nữa.
Đàn bà nhìn đàn bà không giống như cái nhìn của đàn ông.
Lâm Thi Âm cũng đã thấy Tôn Tiểu Bạch, nàng chậm chậm bước ra và hỏi một giọng như chỉ thoảng qua trong gió:
- Cô là Tôn cô nương?
Mối thiện cảm có ngay với Tôn Tiểu Bạch đối với người thiếu phụ, nàng nhoẻn miệng cười:
- Tôi biết tỷ tỷ rồi, Lý Thám Hoa thường nhắc tới chị.
Lâm Thi Âm cũng cười, nụ cười ảo não làm sao.
Tôn Tiểu Bạch hỏi tiếp:
- Chị đến đây sớm lắm phải không?
Lâm Thi Âm cúi mặt:
- Tôi nghe nói Lý Thám Hoa có trận quyết đấu tại đây, vốn muốn đến gặp để cùng Thám Hoa nói đôi lời nhưng vì đã lâu quá tôi không ra khỏi cửa vì thế nên đi lạc mãi bây giờ mới tới.
Nàng cười thật buồn và nói tiếp:
- Nhưng thôi, không sao, tôi nói chuyện được với cô cũng như tôi nói chuyện với Thám Hoa.
Nàng nói chuyện thật nhẹ, thật chậm, hình như mỗi tiếng nàng đã cân nhắc thật kỹ càng. Bất cứ nói tiếng nào, nàng cũng cứ bằng một giọng thật êm, thật rõ, người nghe nhất định sẽ cho nàng là một con người lãnh đạm vô cùng.
Nhưng Tôn Tiểu Bạch thì lại cảm thông sâu sắc, nàng có thể nói những câu như thế, có thể nói bằng giọng lãnh đạm như thế là vì nàng đau khổ đã quá nhiều, nàng đã bị dằn vặt quá nhiều.
Cũng như một dòng suối nhỏ bị nắng hạn quá lâu làm cho khô cạn.
Tôn Tiểu Bạch không ngăn được xúc cảm của mình, nàng nói:
- Tôi biết Thám Hoa từ lâu rồi rất muốn gặp chị, bây giờ chị đã đến đây thì tại sao lại không muốn gặp người?
Lâm Thi Âm nói:
- Không... tôi không thể.
Thật thì nàng rất mong cùng Lý Tầm Hoan gặp gỡ nhưng khi nàng đến thì đã có đông người, vì thế nên nàng không dám lộ mặt bởi vì nàng rất sợ người khác đọc thấy tình cảm giữa nàng và Lý Tầm Hoan.
Bởi vì nàng biết chắc nếu nàng đối diện với Lý Tầm Hoan thì chắc chắn nàng sẽ không làm sao khống chế tâm tình mình được nữa.
Nàng không nói những điều ấy nhưng Tôn Tiểu Bạch cũng đã hiểu rồi.
Tôn Tiểu Bạch thở ra:
- Trưức kia tôi không hiểu, tôi không biết tại sao có người lại bằng lòng sống theo sự an bày của kẻ khác, bằng lòng để cho người khác cải biến đời sống tình cảm của đời mình nhưng bây giờ thì tôi đã biết rồi, sở dĩ mình bằng lòng nghe theo người nào đó là tại vì mình yêu người đó, biết rằng người ấy bất cứ nói gì, bất cứ làm chuyện gì cũng đều đã vì mình.
Lâm Thi Âm vốn là con người thận trọng, là con người đã quen kiềm chế bản năng nhưng bây giờ thì nàng để mặc cho tình cảm mình phát lộ.
Nàng để cho nước mắt nàng mặc tình đổ xuống.
Vì nàng thấy rõ con người đối diện, nàng đã thấy một sự cảm thông, bởi vì mỗi một tiếng nói của Tôn Tiểu Bạch đều thấm tận tim nàng, mỗi một tiếng của Tôn Tiểu Bạch y như một mũi kim xâm đúng vào tim. Nàng đã từng oán trách Lý Tầm Hoan, nàng đã thấy nàng không được gì cả, cũng như Lâm Tiên Nhi, nàng hoàn toàn mất hết nhưng kết cục bi thảm ấy, Lâm Tiên Nhi thì khác mà nàng thì khác.
Bây giờ nàng cảm thấy hậu quả của một lỗi lầm.
Lý Tầm Hoan vì tình, vì nghĩa, bằng lòng trao sản nghiệp lại cho Long Tiêu Vân, gởi gắm nàng lại cho Long Tiêu Vân nhưng hắn đâu đã gả nàng cho Long Tiêu Vân?
Chỉ vì nàng hiểu lầm, chỉ vì nàng oán trách Lý Tầm Hoan nên nàng mới lấy Long Tiêu Vân, không phải Lý Tầm Hoan mà chính nàng, nàng đã làm cho nàng lỡ dỡ.
Bao nhiêu năm tự giam mình giữa vùng sa mạc hoang vu nơi quan ngoại, cuối cùng rồi Lý Tầm Hoan cũng vẫn quay về.
Lúc Lý Tầm Hoan ở nhà, lúc hắn ra đi và lúc hắn trở về, đôi mắt hắn vẫn chứa cả một trời thương nhớ.
Tôn Tiểu Bạch dịu giọng:
- Tôi không biết rõ lắm về chuyện giữa chị và Lý Thám Hoa nhưng tôi biết.
Lâm Thi Âm vụt ngắt lời:
- Bây giờ thì tôi cũng đã biết, vì tôi không được như cô nên tôi đã làm một chuyện sai lầm.
Tôn Tiểu Bạch ngạc nhiên:
- Sao? Chị bảo sao?
Lâm Thi Âm nói:
- Tại sao tôi không dám nói thẳng với hắn là tôi yêu hắn, bất cứ hắn đi đâu, cho dầu góc biển chân trời tôi cũng quyết kề cận bên hắn và hơn nữa, tại sao tôi không chờ hắn trở về? Tại tôi, tại tôi không có dũng khí, tại tôi tự tôn tự trọng rồi lại đâm ra tự ái, tại tôi, chính tại tôi đã làm hỏng cuộc đời tôi và chính tại tôi đã làm cho hắn khổ đau.
Tôn Tiểu Bạch nói:
- Nhưng... nhưng chị...
Lâm Thi Âm lại ngắt ngang:
- Bây giờ tôi biết tôi không xứng đáng làm vợ hắn, chỉ có cô mới thật xứng đáng mà thôi.
Không để cho Tôn Tiểu Bạch phân trần, Lâm Thi Âm nói luôn:
- Bởi vì chỉ có cô mới có thể an ủi hắn, chỉ có cô mới xứng đáng lấp vào chỗ trống thê thảm trong tâm hồn hắn, chỉ có cô mới khuyến khích, mới giúp hắn dựng lại cuộc đời, bởi vì đối với hắn cô có một niềm tin, không có gì cải biến được, còn tôi... tôi...
Nàng nghẹn ngào, nước mắt tuôn ra như xối.
Tôn Tiểu Bạch cúi đầu thật lâu rồi nàng vụt ngẩng lên cười thật dịu:
- Quá khứ là chuyện trôi qua, ngày mai gặp lại.
Lâm Thi Âm lại ngắt lời:
- Ngày mai? Cuộc quyết đấu này.
Tôn Tiểu Bạch nói bằng một giọng cả quyết:
- Người ta thấy hắn như thế, ai cũng cho là con người đã buông mất niềm tin nhưng dưới con mắt của tôi, lòng tin của hắn bao giờ cũng thế, bao giờ cũng vững vàng như đỉnh Thái Sơn và chính đó là hy vọng.
Lâm Thi Âm gật đầu:
- Cô nói đúng, cô quả hiểu hắn hoàn toàn.
Tôn Tiểu Bạch nói tiếp:
- Sở dĩ tôi hiểu như thế là vì tôi biết hắn đã âm thầm giăng một cái bẫy cho Thượng Quan Kim Hồng, hắn làm ra dáng cách như thế để cho Thượng Quan Kim Hồng khinh thị hắn và chỉ cần một chút lòng khinh địch tất nhiên sẽ có một chút sơ hở, chắc chị cũng thừa hiểu, hắn chỉ cần một thoáng giây sơ hở là đủ lắm rồi.
Lâm Thi Âm cười thật tươi, có lẽ không biết bao lâu rồi nàng mới có lại được một nụ cười tươi như thế, nàng nói:
- Hắn có được một lòng tin với chính mình như thế, có lẽ nhờ vào lòng tin của cô đối với hắn, sự hỗ trợ của cô đối với hắn to lớn lắm, có lẽ chính cô cũng chưa thấy được rõ ràng.
Nàng trầm ngâm và vụt hỏi:
- Còn Kinh Vô Mạng? Hắn dầu có thể đánh bại Thượng Quan Kim Hồng nhưng nhất định không thể cự nổi cả hai liên hợp.
Tôn Tiểu Bạch nói:
- Kinh Vô Mạng cũng có thể không ra tay bởi vì Thượng Quan Kim Hồng đã cảm thấy nắm chắc vững phần thắng trong tay thì không cần phải làm chuyện ấy và chờ cho đến lúc hắn thấy dầu phải ra tay thì đã muộn rồi.
Lâm Thi Âm hỏi:
- Cô có biết chắc rằng Kinh Vô Mạng sẽ chẳng ra tay?
Tôn Tiểu Bạch nói:
- Làm sao biết chắc được?
Lâm Thi Âm cúi mặt:
- Như thế thì... thì khó chắc có được chuyện may.
Tôn Tiểu Bạch nói:
- Có.
Lâm Thi Âm hỏi:
- Làm sao?
Tôn Tiểu Bạch nói:
- Tiểu Phi!
Lâm Thi Âm không nói nhưng nàng lộ đầy thất vọng.
Quả thật, ai cũng cùng thất vọng về Tiểu Phi.
Tôn Tiểu Bạch nói:
- Ai cũng bảo Tiểu Phi không còn mong gì đứng lên được nữa bởi vì cổ hắn đang đeo một cái gông.
Lâm Thi Âm rố mắt:
- Cái gông?
Tôn Tiểu Bạch gật đầu:
- Phải, cái gông của hắn chỉ có mỗi một người gỡ được.
Lâm Thi Âm hỏi:
- Ai?
Tôn Tiểu Bạch nói:
- Người nào tròng vào cổ hắn là người ấy gỡ được.
Lâm Thi Âm nhăn mặt:
- Cô muốn nói Lâm Tiên Nhi?
Tôn Tiểu Bạch gật đầu:
- Phải, chỉ khi nào hắn cảm thấy Lâm Tiên Nhi là người không đáng cho hắn yêu, lúc đó cái gông sẽ rớt.
Lâm Thi Âm thở ra:
- Tôi cũng mong như thế.
Và nàng vụt hỏi:
- Còn... còn Tôn lão Tiên sinh?
Tôn Tiểu Bạch nói:
- Ông tôi và cả Nhị thúc tôi đã phải gấp ra vùng quan ngoại, hình như có hẹn với Vương.
Nghe nhắc tới Lão Tôn Gù, Lâm Thi Âm vùng cúi mặt vân vê tà áo, hình như nàng muốn nói nhưng rồi lại ngập ngừng.
Tôn Tiểu Bạch hỏi:
- Có phải chị muốn tôi chuyển lời cho hắn về quyển bí kíp không?
Lâm Thi Âm kinh ngạc:
- Cô cũng biết chuyện ấy hay sao?
Tôn Tiểu Bạch cười:
- Chuyện ấy chính tôi đã cho hắn biết vì Nhị thúc.
Lâm Thi Âm ật đầu:
- Vâng, chính lúc Vương lão tiền bối đến thì đã có Tôn Nhị Hiệp.
Tôn Tiểu Bạch hỏi:
- Thế thì tại sao chị lại không cho hắn biết về chuyện đó?
Lâm Thi Âm nói:
- Bởi vì lúc đó tôi cảm thấy rằng võ công chẳng những không có ích gì đối với hắn, trái lạ còn có thể làm cho đời hắn nguy hiểm nhiều hơn.
Tôn Tiểu Bạch cười:
- Chính vì thế nên chị mới giấu, chị muốn đời hắn sẽ mãi mãi là một người tầm thường yên ổn sống với hạnh phúc gia đình, bên cạnh vợ đẹp con ngoan.
Lâm Thi Âm buồn buồn:
- Đó là nguyên nhân chính yếu, người khác có thể không tin.
Tôn Tiểu Bạch nói:
- Tôi tin vì tôi đâu đợi chị nói, chính tôi đã cảm thông như thế.
Nàng mỉm cười nói tiếp:
- Đàn bà chúng mình chắc ai cũng thế cả, ai cũng muốn yên lành bên cạnh chồng con, rồi cũng muốn cho chồng mình đừng đi vào con đường nguy hiểm, dầu con đường đó mang lại lắm vinh quang.
Nàng thở dài:
- Nếu tôi là chị trong lúc đó chắc tôi cũng hành động như thế.
Nàng vụt hỏi:
- Nhưng sau này nhất định sẽ còn gặp gỡ, tại sao chị lại định nhờ tôi nói lại với hắn chuyện đó làm chi?
Lâm Thi Âm cúi mặt:
- Bởi vì... bởi vì tôi chỉ cần gặp cô lần này rồi thôi, chắc tôi sẽ... đi xa lắm.
Tôn Tiểu Bạch ngạc nhiên:
- Sao? Chị đã quyết.
Lâm Thi Âm cười buồn:
- Nhược điểm suốt đời tôi là bất cứ chuyện gì tôi cũng thiếu quyết tâm nhưng có lẽ đây là lần thứ nhất tôi hạ quyết tâm, tôi hy vọng, tôi khấu cầu đừng ai làm tiêu tan cái quyết tâm đó của tôi, vì nó là lần thứ nhất trong đời.
Nàng do dự một giây rồi vụt hỏi:
- Hình như trong cái chuyện do thám Hưng Vân trang bao lần, Thượng Quan Kim Hồng có nghe phong thanh về quyển Bí Kíp võ lâm của Vương lão tiền bối.
Tôn Tiểu Bạch nói:
- Hắn biết có quyển đó nhưng hắn không biết về tay ai, chuyện do thám Hưng Vân trang là chuyện đoán mò.
Lâm Thi Âm cắn môi:
- Nhưng chắc chắn là hắn có nhiều tham vọng về quyển Bí Kíp ấy lắm?
Tôn Tiểu Bạch cười:
- Tự nhiên.
Lâm Thi Âm cúi mặt trầm ngâm.
Thật lâu, nàng ngẩng mặt nói:
- Tôi mới có một quyết tâm khác nữa.
Tôn Tiểu Bạch thoáng hơi ngạc nhiên, nàng nhìn chăm chăm vào mặt Lâm Thi Âm một lúc và nàng bật hỏi:
- Có phải chị muốn đánh đổi? Có phải chị muốn tôi giải tỏa cho hắn bằng quyển bí kíp ấy không?
Lâm Thi Âm đưa mắt nhìn về khoảng trống xa xôi và nàng nói trầm thầm như để mình nghe:
- Tôi có thể lại làm sao nhưng tôi nhất quyết phải hành động theo ý nghĩ, tôi đã thất bại vì do dự, tôi đã làm hư đời tôi và làm khổ cho người khác vì do dự, tôi nhất định phải quyết tâm.
Tôn Tiểu Bạch cúi đầu.
Nàng không dám lên tiếng mà cũng không dám can ngăn.
Nàng nhìn theo dáng dấp mảnh khảnh, lảo đảo vì hấp tấp của Lâm Thi Âm mà nước mắt bỗng ứa ra.
Thân phận đàn bà.
Chỉ vì tự trọng, chỉ vì hạnh phúc mà phải đánh để mất cả một đời hạnh phúc.
Tôn Tiểu Bạch ngẩng mặt nhìn lên trời và lau nước mắt.
Không, nàng không thể khóc, nàng biết bất cứ giọt nước mắt nào, bất cứ vì ai, căn bản cũng vì lòng của nàng đối với Lý Tầm Hoan.
Bây giờ còn lâu mới sáng, nàng phải hành động khi trời sáng.
Nàng không thể cầu may.
Cuộc chiến nơi nào cũng có phần thắng bại cầu may nhưng tình yêu của nàng không thể phó mặc vào may rủi.
Nàng phải hành động ngay lúc bây giờ.
Bằng mọi cách phải có người hộ trợ.
Bằng mọi cách phải có người trước khi trời sáng.
Có người nói rằng “Trên đời chỉ có hai hạng người, hạng tốt và hạng xấu”.
Đàn ông cũng thế mà đàn bà cũng thế.
Lâm Tiên Nhi tự nhiên thuộc hạng xấu nhưng còn Tôn Tiểu Bạch và Lâm Thi Âm?
Tự nhiên họ thuộc loại tốt nhưng họ lại không giống nhau.
Bất luận đối với chuyện gì, Lâm Thi Âm có một phương cách là chịu đựng, cắn răng chịu đựng.
Nàng cho rằng cái mỹ đức lớn nhất của đàn bà là chịu đựng, là nhẫn nại, Tôn Tiểu Bạch thì không.
Nàng là con người thực tế, nàng là con người phản đối.
Khi nào nàng nhận thấy việc đó là sai thì nàng lập tức phản kháng.
Nàng có thể là ích kỷ nhưng nàng không giành giựt.
Nàng không giành giựt của bất cứ ai nhưng nếu nàng có là nàng cương quyết cho bằng được.
Nàng sáng suốt, cương nghị, dũng khí, nàng có đủ một sức tin về hành động của mình.
Nàng sám yêu, dám hận, không ai nhìn vào người nàng mà có thể thấy tối tăm.
Chính vì lẽ đó, vì có hạng người như thế ấy, nhân loại mới tiến lên, mới sinh tồn. Đó là nhận thức của nàng.
- * ***
“Chỉ cần ta tìm hắn, bất luận lúc nào, hắn cũng sẽ quỳ mọp dưới chân ta, cầu ta ban cho hắn tình yêu” “Không có ta, nhất định hắn không làm sao sống nổi” Nhưng Lâm Tiên Nhi có nắm chắc được như thế hay không?
Nàng tin nàng nắm chắc được hắn, nàng biết hắn quá yêu nàng, yêu đến mức sẵn sàng chết vì nàng.
Nhưng bây giờ Tiểu Phi ở đâu?
Nhất định là hắn đang ở tại nhà, bởi vì “đó là nhà của chúng ta”, nơi đó còn dấu tích của nàng, còn hơi hám của nàng.
Nhất định đang ngóng đợi nàng.
Nghĩ đến đó, lòng Lâm Tiên Nhi bỗng nghe khoan khoái.
Trong hai ngày nay, nhất định hắn không làm gì cả, nhất định hắn uống rượu tối ngày, nhà cửa nhất định là tùm lum, luôn cả những tử thi chắc cũng không buồn chôn dập.
Nghĩ đến đó Lâm Tiên Nhi bất giác cau mày.
Nàng không thích dơ dáy, nàng luôn luôn sạch sẽ.
Nhưng cũng không sao, chỉ cần thấy mặt ta thì bất luận chuyện gì nặng nhọc đến đâu hắn cũng đành làm hết, nàng không phải động móng tay.
Lâm Tiên Nhi thở phào khoan khoái.
Nàng thỏa mãn là phải.
Một con người đã “lún” sâu đến mức như nàng, thế mà còn có một chỗ ấm cúng để về, còn có người khổ đợi trông, cái cảm giác ấy khiến cho nàng có quyền thỏa mãn.
“Trở về trước, ta đối với hắn thật cũng có điều quá đáng, cũng hơi ác một chút, cái đó cũng không hoàn toàn do lỗi nơi mình nhưng không sao, sau này mình sẽ nới nới hắn một chút cũng dư để bù lại”.
“Đàn ông thì cũng chẳng khác chi con nít, muốn cho họ nghe lời đâu có khó, chỉ cần nhét vào miệng họ tí ti đường là mọi chuyện dầu dữ đến mức nào cũng sẽ em ru”.
“Cho hắn một chút ngọt là xong”.
Nghĩ đến chuyện “ấy”, nàng chợt cảm thấy nóng bừng đôi má.
“Dầu gì hắn cũng không đến nỗi nào, hắn cũng dễ thương và nhất là so với những kẻ đàn ông đã đi qua điừu mình, hắn cường tráng cũng chẳng kém ai”.
Nàng chợt nghe nôn nóng.
Nàng chợt phát giác ra một chuyện lạ là hình như nàng cũng có hơi yêu hắn. Chuyện mà từ lâu nàng không hề hay biết.
Nàng nghĩ “Mình phải đối xử với hắn kha khá một chút, tội nghiệp con người đàn ông như thế trên đời này không nhiều lắm, có lẽ sau này không làm sao mình tìm ra được nữa”.
Càng nghĩ, nàng càng bước thật nhanh.
Vừa đi, nàng vừa thầm nhủ: “Tiểu Phi, anh hãy yên lòng, từ đây về sau tôi sẽ không làm cho anh đau lòng nữa đâu, qua khứ là quá khứ, chúng ta hãy yên tâm làm lại từ đầu”.
“Chỉ cần anh cũng y như trước thì nhất định tôi sẽ làm vừa ý anh ngay”.
Nhưng Tiểu Phi quả có còn ý nghĩ như trước nữa chăng?
Lâm Tiên Nhi chợt thấy hơi nghi ngại.
Nàng không chắc chắn lắm, lòng tự tin của nàng đã dao động thật rồi.
Trước đây, nàng không hề có cảm giác như thế vì trước đây Tiểu Phi đối với nàng không trọng yếu, nàng không hề quan tâm đến chuyện Tiểu Phi có thể bỏ rơi nàng.
Một con người mà đến lúc cảm thấy cần “phải được” thì lúc bấy giờ mới sợ bị “mất đi”.
Đáng thương nhất là khi càng nóng “muốn được” ấy lại chính là lúc sự “mất mát” càng hiện ra rõ rệt.
Nàng vụt đừng lại, nàng xé vạt áo, nàng lấy nước mưa vắt lau mặt lau tóc, nàng không muốn trước mặt Tiểu Phi với thân mình dơ dáy.
Nàng dùng mấy ngón tay chải tóc, nàng không muốn trước mặt Tiểu Phi với dáng sắc xác xơ.
Nàng không thể để cho hắn thấy nàng đã “lún” xuống rồi, vì nàng không thể mất hắn lúc bây giờ.
Gian nhà nhỏ đèn hãy còn chong sáng.
Đèn để tại bàn.
Trong nhà không phải như tưởng tượng của Lâm Tiên Nhi, không phải dơ dáy, những tử thi cũng không còn, nhà được rửa quét thật sạch, sạch đến mức tưởng như chưa hề mới có chuyện máu đổ thịt rơi.
Trên bàn lại có một nồi cháo hơi lên nghi ngút.
Tiểu Phi ngồi bên bàn húp cháo từng muỗng một.
Hắn ăn vốn không phải nhanh, hắn ăn rất chậm, đó là một thói quen, hắn quan niệm ăn là hưởng thụ, cần phải ăn chầm chậm, hưởng thụ một cách đầy đủ.
Nhưng bây giờ, bây giờ cách ăn của hắn không phải để hưởng thụ, thần sắc của hắn hơi mệt mỏi, hình như hắn cố gắng mà ăn.
Nhưng tại làm sao phải gắng gượng để ăn? Phải chăng đó là hiện tượng không muốn cho mình phải ngã?
Canh đã khuya rồi.
Một mình đối bóng với ngọn đèn mờ, Tiểu Phi ăn từng muỗng một.
Không nhìn tận mắt cảnh tượng đó, không ai có thể tưởng tượng được cái khung cảnh tịch mịch đến mức nào.
Không chứng kiến tận mắt, không ai có thể tưởng tượng nổi sự thê lương.
Tiếng cửa đầy thật nhẹ.
Lâm Tiên Nhi xuất hiện ngay giữa cửa, nàng đứng nhìn hắn.
Trong một thoáng nhìn Tiểu Phi, nàng chợt nghe hơi nóng xông lên mi mắt, y như một lãng tử lâu năm phiêu bạt trở về nhà gặp lại mẹ hiền.
Thương mẹ cũng có nhưng thương mình thì có lẽ nhiều hơn.
Nàng cũng không hiểu tại sao mình lại có cảm giác như thế ấy.
Tiểu Phi hình như không hay biết có người mới bước vào, hắn vẫn cắm đầu húp từng muỗng một.
Hình như bây giờ hắn cảm thấy rõ ràng chỉ có chén cháo mới là thực tế nhất trên đời.
Nhưng hình như gân thịt trên mặt hắn hơi rắn lại.
Lâm Tiên Nhi không dằn được kêu lên:
- Tiểu Phi... anh...
Giọng của nàng vẫn giữ được âm hưởng ngọt ngào như tự thuở nào.
Cuối cùng, Tiểu Phi chầm chậm ngẩng đầu lên, chầm chậm quay lại nhìn nàng.
Đôi mắt hăn rất sáng, sáng đến long lanh.
Phải chăng long lanh vì nước mắt?
Và nước mắt của Lâm Tiên Nhi đã chảy dài:
- Anh, Tiểu Phi, tôi về đây.
Tiểu Phi ngồi trơ trơ, hắn ngồi như tượng đá.
Cơ thế của hắn hình như đã đông cứng lại không thể nào cử độn. Lâm Tiên Nhi chầm chậm bước về phía hắn, giọng nàng thật nhẹ:
- Tôi biết anh đợi tôi bởi vì hiện tại tôi mới biết rằng trên đời này chỉ có một mình anh là thật dạ yêu tôi.
Lần này thì nàng không dùng thủ đoạn.
Lần này thì nàng nói thật.
Bởi vì nàng đã quyết định lấy lòng thành thật để đối xử với hắn.
Nàng nói với lòng: “Bây giờ tôi mới thấy thiên hạ chỉ lợi dụng tôi và tôi lợi dụng họ, kể ra cũng không thiệt thòi gì, chỉ có anh, dầu tôi đối với anh như thế nào, anh cũng một mực thành thật với tôi”.
Nàng không chú ý sự thay đổi trên vẻ mặt Tiểu Phi.
Vì khoảng cách giữa nàng và Tiểu Phi càng mức càng gần, gần đến mức không còn nhìn thấy rõ được những gì nàng cần phải thấy. “Tôi quyết tâm từ đây về sau tôi sẽ không khi nào lừa anh, nhất quyết không để anh phải đau lòng, bất luận anh muốn gì tôi cũng nghe theo”.
Rốp!
Chiếc muỗng trong tay của Tiểu Phi bể nát.
Lâm Tiên Nhi cầm lấy tay hắn đặt lên ngực nàng, giọng nàng như mật rót:
- Trước đây, nếu tôi có gì không phải với anh, từ đây về sau tôi sẽ tận lực đền bồi, tôi sẽ làm cho anh thấy rằng sự đối đãi tốt của anh với tôi cho dầu lớn lao đến mức nào cũng đều xứng đáng.
Ngực nàng thật căng và mềm mại.
Bất cứ một ai, khi đã đặt tay lên ngực nàng rồi thì sẽ mãi mãi không làm sao rời ra cho được.
Nhưng Tiểu Phi vụt buông rơi.
Tay hắn thõng xuống.
Tia mắt của Lâm Tiên Nhi chợt biến màu sợ sệt, nàng run giọng:
- Anh làm sao thế? Anh... anh không cần tôi nữa ư?
Tiểu Phi im lặng nhìn nàng, làm như lầm thứ nhất trong đời hắn mới thấy một con người như thế.
Giuọng của Lâm Tiên Nhi run hơn:
- Tôi nói với anh toàn những lời thành thật nhất, trước đây thật thì tôi cũng có qua lại với những người đàn ông khác nhưng hoàn toàn là giả.
Nàng vụt ngưng ngang vì nàng vừa phát giác nét mặt mới của Tiểu Phi.
Nét mặt hắn lộ rõ rằng hắn đang muốn mửa.
Lâm Tiên Nhi bất giác lui ra sau mấy bước:
- Anh... chẳng lẽ anh không thích nghe những lời nói thật. Chẳng lẽ anh chịu những lời dối trá?
Tiểu Phi nhìn thẳng vào mặt nàng, thật lâu hắn nói:
- Tôi có một điều hơi lạ.
Lâm Tiên Nhi hỏi:
- Chi?
Tiểu Phi chầm chậm đứng lên và nói từng tiếng một:
- Tôi lấy làm lạ rằng không hiểu tại sao trước đây tôi lại yêu cái hạng người như cô.
Lâm Tiên Nhi chợt nghe toàn thân lạnh ngắt.
Tiểu Phi không còn nói thêm tiếng nào.
Hắn không cần nữa vì một câu đó cũng quá đủ rồi.
Một câu ấy thôi cũng đủ xô Lâm Tiên Nhi tận vực sâu mà ngàn đời không làm sao lên nổi.
Tiểu Phi chầm chậm bước ra.
Một con người nếu đã bị quá nhiều lần vấp ngã, bị người ta đánh ngã quá nhiều lần, bị đời cho nếm cay đắng quá nhiều nhất định phải có hồi cải biến.
Một con người có thể chịu đựng được những lời dối trá nhưng nhất định không thể chịu đựng nổi sự nhục nhã quá nặng nề.
Đàn bà cũng thế, đàn ông cũng thế.
Chồng cũng thế mà vợ cũng như thế.
Tiểu Phi xô cửa bước ra.
Không, hắn chỉ kéo nhẹ chứ không xô vì lòng hắn rất là bình tĩnh.
Thái độ của hắn là thái độ không giận dữ nhưng rất quyết tâm.
Khi một con người có thái độ như thế thường là rất khó lòng lay chuyển.
Lâm Tiên Nhi vụt chạy ào theo phục xuống chân của hắn, nàng giữ chặt vạt áo của hắn, giọng nàng tức tưởi:
- Anh... nỡ nào anh lại bỏ tôi... bây giờ tôi chỉ có một mình anh.
Tiểu Phi không ngó xuống, hắn chầm chậm mở khuy cởi áo.
Hắn để mình trần đi vào vùng của gió mưa.
Mưa rất lạnh nhưng nước mưa làm sạch sẽ.
Hắn đã rời bỏ Lâm Tiên Nhi, hắn đã cởi bỏ được cái gông trên cổ hắn, y như hắn đã cởi bỏ lại chiếc áo cũ rách không một chút bận lòng.
Lâm Tiên Nhi vẫn ngồi dưới đất.
Chiếc áo cũ nàng vẫn nắm cứng trong tay.
Vì bây giờ nàng đã biết rõ rồi, ngoài chiếc áo rách này ra, tay nàng không còn nắm được bất cứ những gì.
“Khi đã tới lúc đó, cô sẽ thấy rằng cô không được gì cả, cô hoàn toàn trỗng rỗng”.
Nước mắt của Lâm Tiên Nhi vụt trào ra.
Có lẽ đây là lần thứ nhất nàng khóc thật, không phải là vũ khí.
Nàng cầm chiếc áo trên tay, nàng nhìn trân trối.
Và nàng bỗng cười lên sằng sặc.
Nàng xé nát từng manh áo trên tay và nàng cười lớn hơn lên.
“Sợ gì, ta vẫn còn đẹp, còn trẻ, chỉ cần ta bằng lòng thì hàng vạn đàn ông bu theo như ruồi bu mật, một đêm của vạn thằng cũng chẳng sao mà”.
Nàng cười, giọng cười lâu dần bống biến thành tiếng khóc.
Mưa rừng mỗi lúc nhiều hơn.
← Hồi 65 | Hồi 67 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác