← Hồi 27 | Hồi 29 → |
Hoàng Thiên Vũ nhớ lại mình đã từng bị lão quái nhân đó làm mê thất thần trí, trong lòng giận sôi lên.
Tuy vậy chàng vẫn nén lòng ngồi nép mình lắng nghe.
Lão quái nhân lại nói:
- Tiểu nương tử! Nàng tiên của ta! Nơi đây quá thô thiển không xứng với nàng. Chờ ta làm xong việc sẽ kiến tạo một biệt lâu không kém gì hoàng cung để chúng ta cùng nhau ân ái, nàng thấy thế nào?
Hồ Điệp cô nương đáp:
- Vậy thì rất tốt.
Lão quái nhân cười hô hố một tràng đắc chí.
Hoàng Thiên Vũ nghiến chặt răng để khỏi phá cửa xông sang băm nát thây tên hung tàn dâm ác đó.
Hiện chàng đang đối mặt với kẻ chủ mưu vạch ra những kế hoạch vô cùng hiểm độc để ám hại mình, vì thế phải hết sức tỉnh táo mới không lập lại sai lầm vừa qua, để đối phương tẩu thoát lần nữa.
Tiếng lão nhân lại truyền sang:
- Tiểu nương tử! Nàng nói thực danh tính của mình đi.
- Tiểu Hồ Điệp.
- Nói không thật rồi!
- Thật mà! Từ nhỏ thiếp vẫn được mọi người gọi như thế.
Lão nhân dừng một lúc lại hỏi:
- Nhà nàng ở đâu?
- Thiếp không có nhà, được sư phụ cưu mang nuôi dạy đến khi trưởng thành.
- Sư phụ của nàng là ai?
Hoàng Thiên Vũ chăm chú lắng nghe, hy vọng Hồ Điệp cô nương sẽ nói thật lai lịch của mình.
Cho đến nay chàng hoàn toàn không biết chút gì về nữ nhân bí ẩn đáng sợ này ngoài danh hiệu mà cô ta tự xưng là Hồ Điệp cô nương.
Vì sao đến một nhân vật lừng danh như Thanh Trúc Vệ Đà mà phải chịu để cô ta sai khiến?
Hồ Điệp cô nương đáp:
- Thiếp không dám nói.
Lão nhân hỏi:
- Vì sao?
- Vì sư phụ thiếp rất hung dữ. Bà ấy từng cảnh báo rằng bất cứ trường hợp nào cũng không được tiết lộ danh hiệu của mình, nếu trái lời là phải chịu tội chết. Lão nhân gia mở mắt là giết người, nhắm mắt cũng giết người. Nói tóm lại, bà ấy giết người như cơm bữa, cũng dễ dàng như người ta giết loài sâu kiến vậy.
Lão nhân lặng đi một lúc mới hỏi:
- Tiểu nương tử! Trong núi nàng đã thua cược ta, như vậy ngoài việc chung sống, nàng còn trở thành truyền nhân của ta. Hơn nữa, lão phu cũng rất thích giết người. Vì thế nàng cần phải nói rõ sư phụ mình là ai.
Hồ Điệp cô nương hỏi:
- Nếu... tôi không nói, ông sẽ giết tôi phải không?
Giọng lão nhân rất bình thản:
- Chính thế!
- Thật vậy sao?
Lão nhân đáp:
- Tiểu nương tử! Có rất nhiều việc người ta bất đắc dĩ phải làm, mặc dù không muốn. Nàng hiểu rồi chứ?
Hồ Điệp cô nương đáp:
- Không hiểu lắm. Nếu đã không muốn thì đừng làm nữa là được chứ gì? Tôi xưa nay vẫn giữ nguyên tắc là muốn làm gì phải làm cho bằng được, việc gì không muốn thì dứt khoát không làm.
- Nói vậy cũng có lý. Tuy nhiên đó không phải là nguyên tắc của lão phu. Bởi thế nàng phải nói ra mới được.
Hồ Điệp cô nương lặng đi một lúc mới nói:
- Thôi được! Ông đã bức ép như thế thì tôi cũng đành phải nói thôi. Sư phụ của tôi là Triệu Sinh Bà Bà, ông đã nghe danh rồi chứ?
Phòng bên lặng đi khoảnh khắc.
Chợt lão quái nhân cất lên một tràng cười.
Hồ Điệp cô nương hỏi:
- Ông cười gì vậy?
Cô ta chợt kêu lên:
- Ui chao! Đau quá! Ông... hãy buông ra.
Lão nhân nói:
- Tiểu nương tử! Ngươi nói dối mà không biết cách.
Hồ Điệp cô nương hỏi:
- Sao lại thế?
- Vì Triệu Sinh Bà Bà không có truyền nhân. Hơn nữa mụ ta đã thành người thiên cổ lâu rồi. Lão phu đã nhận ra ngươi không hề bị độc làm mê thất thần trí mà chỉ giả vờ thôi! Nhưng chuyện đó không quan hệ! Ngươi không thoát khỏi tay lão phu đâu!
Có tiếng va chạm vào bàn ghế.
Hoàng Thiên Vũ chợt trở nên khẩn trương.
Đối phương đã phát giác Hồ Điệp cô nương chỉ giả vờ, như vậy là đã đến lúc hành động!
Nhưng chàng vẫn chưa phá cửa sang ngay mà ghé mắt vào khe cửa nhìn sang.
Tuy làm thế rất nguy hiểm vì đối phương có thể phát hiện được ánh mắt chàng vì ánh sáng phản chiếu, nhưng chàng dự tính chỉ cần bị lộ là sẽ xông sang ngay.
Lão nhân vẫn bịt kín mặt giống như lúc chiều ở trong núi, đang cầm chặt lấy cổ tay Hồ Điệp cô nương cười hắc hắc nói:
- Tiểu nương tử! Chúng ta lên giường đi!
Giọng Hồ Điệp cô nương dứt khoát:
- Đừng hòng!
Cô ta vùng vẫy nhưng không sao thoát được bàn tay cứng như thép của đối phương.
Lão nhân nói:
- Đừng bướng bỉnh như thế! Lát nữa nàng sẽ ngoan ngoãn tự động cởi y phục tình nguyện dâng hiến cho lão phu thôi.
Nói xong buông ra một tràng cười khả ố, một tay vẫn giữ chặt cổ tay Hồ Điệp cô nương, tay kia bắt đầu sờ soạng...
Theo phản ứng bản năng, Hồ Điệp cô nương đưa tay lên chống đỡ...
Không thấy cô ta dựng lực gì đáng kể nhưng lão quái nhân lùi lại mấy bước, trợn tròn mắt kinh dị nói:
- Nha đầu! Không ngờ ngươi còn có xảo thuật đó nữa.
Hoàng Thiên Vũ chợt nhớ lại lần đầu mình gặp Hồ Điệp cô nương, cô ta chỉ đưa tay chạm nhẹ đã làm cho Đồ Sĩ Kiệt ngã xuống.
Chắc rằng cô ta vừa thi triển thủ thuật dụng độc tinh vi đó.
Đối với một lão độc vật bá đạo như lão nhân kia mà còn bị thiệt thòi, đủ thấy bản lĩnh của nữ nhân thế nào.
Hồ Điệp cô nương cười đáp:
- Khéo nói!
Hoàng Thiên Vũ vừa định lao sang, thấy vậy không khỏi sửng sốt, càng thấy nữ nhân kia rất đáng sợ.
Chẳng trách nào Thanh Trúc Vệ Đà cũng phải phục tùng cô ta.
Lão nghiến răng nói:
- Tiểu nương tử! Ngươi bức bách lão phu phải dùng tới thủ đoạn tàn khốc... Thôi đành vậy, đừng trách lão phu ra tay vùi liễu dập hoa.
Nói xong hằm hằm bước tới.
Hồ Điệp cô nương lùi dần ra cửa phòng.
Lão quái nhân rít lên trong tấm khăn bịt mặt.
- Đừng nghĩ đến chuyện tẩu thoát! Hồ điệp tuy có cánh nhưng không thể bay thoát khỏi tay lão phu đâu!
Hồ Điệp cô nương đã lùi tới cửa.
Lão quái nhân đã bức tới gần, cách ba bước, cười hắc hắc nói:
- Tiểu nương tử! Chỉ cần ngươi nhấc chân...
Hồ Điệp cô nương vụt quay người lao đi, cùng lúc ấy thì lão quái nhân phát chưởng...
Ngay lúc đó thì Hoàng Thiên Vũ cũng lao sang, Hàn Anh kiếm cầm tay chỉ vào lão nhân, quyết không để sơ suất lặp lại sai lầm trước đây nữa.
Lão nhân vội thu chưởng quát lên:
- Kẻ nào?
Nhưng vừa quay sang trông thấy Hoàng Thiên Vũ, lão kinh hãi lùi mấy bước, run giọng nói:
- Tiểu tử... thì ra là ngươi!
Hoàng Thiên Vũ trầm tĩnh đáp:
- Chính là bổn nhân. Các hạ không ngờ chứ?
Lão ta trấn tĩnh lại rất nhanh, cười hắc hắc nói:
- Lão phu đúng là không ngờ chính ngươi lại dẫn xác vào tận đây nộp mạng!
Hoàng Thiên Vũ nghiêm giọng:
- Thôi không nói quanh co nữa! Hãy cởi bỏ chiếc khăn trùm mặt ra cho bổn nhân được chứng kiến bản lai diện mục!
Lão nhân cũng đanh giọng:
- Tiểu tử! Ngươi ăn nói với ai như vậy chứ?
Hoàng Thiên Vũ thản nhiên đáp:
- Ở đây còn có ai nữa?
Ánh mắt lão nhân chợt long lên:
- Ngươi dám hỗn láo với lão phu rồi sẽ hối hận đấy.
Hoàng Thiên Vũ cầm chắc kiếm bước đến gần, lạnh lùng nói:
- Các hạ trùm đầu bịt mặt, chẳng những không dám nhìn người mà còn thẹn với trời. Hôm nay bổn nhân quyết bắt ngươi phơi bày bộ mặt thật!
Lão nhân lùi sát tới vách tường.
Hoàng Thiên Vũ giữ khoảng cách hai bước, không để đối phương thoát ra khỏi sự khống chế của thanh kiếm.
- Nhắc lại lần cuối cùng, có chịu cởi khăn ra không?
- Hắc hắc hắc...
Lão nhân chợt cất một tràng cười.
Hoàng Thiên Vũ nghiến răng xuất kiếm.
Tấm vải trùm đầu bị cắt tơi tả rơi xuống, để lộ lư sơn chân diện của lão quái nhân.
Hồ Điệp cô nương đã phán đoán không sai, chính hắn là Bạch phát lão nhân cùng đi với Lam Thạch Sinh.
Hoàng Thiên Vũ khi nghe phán đoán như vậy còn tỏ ý hoài nghi, đến nay sự thực được chứng minh thì không khỏi sững sờ.
Lần trước ở Quỷ viện, vì khoảng cách quá xa nên nhìn không rõ. Bây giờ nhìn kỹ lại mới nhận ra hết sự độc ác và nham hiểm ẩn chứa trong ánh mắt và nét môi, nhất là cái nhìn đầy thù hận như mắt thú dữ.
Hoàng Thiên Vũ nói:
- Bây giờ thì ngươi hãy nói rõ lai lịch!
Bạch phát lão nhân lắc đầu:
- Còn chưa đến lúc!
Hoàng Thiên Vũ đanh giọng:
- Ngươi chờ đến lúc nằm xuống mới chịu nói sao?
- Tiểu tử! Ngươi không làm gì được lão phu đâu!
Hoàng Thiên Vũ nghĩ nhanh: "Mình chưa từng gặp lão ta bao giờ, trừ lúc ở Quỷ viện. Vậy thì tại sao lão ta dùng những thủ đoạn độc ác như vậy để đối phó với mình? Bây giờ có thể nói là đã cầm tính mạng của lão trong tay, muốn giết là việc rất dễ dàng. Nhưng cần phải tra rõ sự thật, không được để mắc sai lầm như đã giết Dịch Trường Phong..."
Nghĩ đoạn lại hỏi:
- Giữa chúng ta có thâm cừu đại hận gì?
Bạch phát lão nhân gật đầu:
- Có!
- Cừu hận thế nào?
- Đến lúc đó ngươi sẽ rõ.
- Còn lúc nào nữa? Các hạ không thấy rằng thời khắc đền tội của mình đã tới sao? Bây giờ mà vẫn hy vọng vào một vụ giải thoát thì đúng là nằm mộng giữa ban ngày!
Bạch phát lão nhân vẫn không chút sợ hãi:
- Ngươi mới là kẻ nằm mộng!
Hoàng Thiên Vũ tức giận quát lên:
- Vậy là ngươi thà chết chứ không chịu nói?
Bạch phát lão nhân lại cười to một tràng:
- Lão phu nhắc lại, ngươi không làm gì được ta đâu!
Hoàng Thiên Vũ nói:
- Được lắm! Bổn nhân chứng minh cho ngươi thấy ngay bây giờ!
Dứt lời vung kiếm lên...
Ánh hàn quang lóe lên như tia chớp rồi tắt ngay, đó chính là tuyệt học tối cao vô thượng Bích Lịch kiếm pháp mà chàng đã khổ luyện suốt ba năm, vô cùng thần tốc và chuẩn xác. Nhưng chàng không nhằm vào yếu huyệt, kiếm thế cũng không phát huy hết uy lực mà lưu lại mấy thành, hy vọng giữ lại mạng sống.
Nhưng chỉ nghe tiếng kiếm đâm xuyên qua bức tường gỗ và một tiếng rú thảm vang lên từ bên kia phòng.
Hoàng Thiên Vũ mặt bỗng biến sắc.
Đột nhiên có tiếng động nổi lên ầm ầm vì cách đó hơn trượng, một cánh cửa bí mật mở ra, Bạch phát lão nhân lao vào.
Cánh cửa đóng sập lại ngay sau lưng lão.
Sự việc diễn ra quá bất ngờ và hoàn toàn khác với tính liệu của Hoàng Thiên Vũ khiến chàng đứng ngây ra như phỗng.
Lại một lần nữa chàng bị thảm bại.
Hiển nhiên Bạch phát lão nhân không bị trúng kiếm mà đã phát động cơ quan mở cửa bí mật trốn đi.
Hơn nữa tiếng rú vừa phát ra là của nữ nhân.
Nếu như chàng vận hết uy lực vào chiêu kiếm thì Bạch phát lão nhân đâu có cơ hội thoát thân?
Vậy nữ nhân trúng kiếm ở phòng bên là ai?
Trong khu vực này, ngoài Hồ Điệp cô nương và Hồng Cẩm ra không còn ai khác, chẳng lẽ chiêu kiếm vừa rồi chàng đã giết một trong hai người đó?
Sai lầm đã trót phạm phải, không còn khắc phục được nữa.
Hoàng Thiên Vũ đứng thẫn thờ hết nhìn vào cánh cửa bí mật đã đóng kín lại nhìn vào bức tường gỗ bị Hàn Anh kiếm đâm thủng, tưởng như mình đang nằm mộng.
*****
Hoàng Thiên Vũ đứng phát ngơ đầu óc trống rỗng...
Hồi lâu, chàng mới định thần lại, rút kiếm về.
Một tia máu từ phía bên kia bức tường gỗ bắn sang tận bên này.
"Phịch".
Tiếng thân người đổ xuống.
Âm thanh đáng sợ đó cùng những ý nghĩ vừa rồi càng đáng sợ hơn làm cho Hoàng Thiên Vũ rùng mình.
Chàng bất giác cúi xuống nhìn thanh kiếm rung rung trong tay. Đây là lần đầu tiên chàng hạ thủ mà run như vậy.
Lưỡi kiếm dính đầy máu, đó là do giữ trong thân thể người quá lâu, nếu không bảo kiếm rất ít khi dính máu.
Máu ai vậy? Của Hồng Cẩm hay Hồ Điệp cô nương?
Trái tim của Hoàng Thiên Vũ như bị một mũi kiếm đâm vào.
Chàng thẫn thờ tự hỏi: "Chẳng lẽ mình đã giết chết Cẩm muội hay Hồ Điệp cô nương?"
Đối với chàng, việc ngộ sát bất cứ ai trong hai người đó cũng là mối hận chung thân, một hành động không sao tha thứ được.
Hồng Cẩm chàng coi như em gái minh thì không nói, nhưng Hồ Điệp cô nương tuy bản tính có phần lẳng lơ phóng đãng chàng không thích nhưng cô ta đã tận tâm tận ý giúp chàng, và cụ thể như chàng vừa chứng kiến, cô ta đã không quản nguy hiểm đến tính mạng mà thâm nhập vào tận sào huyệt của Bạch phát lão nhân, may mà chàng đến kịp, nếu không chưa biết hậu quả sẽ ra sao...
Nhưng biết đâu không phải là kẻ làm hại Hồ Điệp cô nương là Bạch phát lão nhân thâm độc đó mà chính chàng đã giết cô ta?
Hoàng Thiên Vũ quyết định: "Bất cứ phải đối mặt với sự thật phũ phàng thế nào, mình cũng phải chứng kiến tận mắt mới được!"
Nghĩ thế, chàng vung chưởng đánh vào bức tường gỗ.
"Ầm!"
Bức tường sạt ra một mảnh lớn. Ánh sáng từ ngọn đèn bên này chiếu vào một thân thể nằm gục trong vũng máu.
Là nữ nhân nhưng không phải là Hồng Cẩm hay Hồ Điệp cô nương!
Hoàng Thiên Vũ thở phào một hơi, người nhẹ hẳn ra như vừa trút được một tảng đá khỏi lồng ngực.
Tinh thần phấn chấn không ít, chàng bước qua bức tường chăm chú nhìn kỹ, chợt "A" lên một tiếng, vô cùng ngạc nhiên không dám tin vào mắt mình.
Người chết chính là Đỗ quả phụ.
Người ta sao lại chết hai lần được chứ?
Lần trước chính mắt chàng thấy rõ Đỗ quả phụ bị giết, chẳng lẽ bây giờ bà ta biến thành quỷ tới trêu chàng?
Hoàng Thiên Vũ nhìn kỹ lại. Hoàn toàn không sai, chính là Đỗ quả phụ, bị một mũi kiếm xuyên tâm.
Quái sự không sao hiểu nổi này đã diễn ra tới hai lần. Trước đây thiếu gia của Lạc Dương đệ nhị thế gia Dịch Trường Phong chết đi biến thành tên hán tử mặt mũi hung ác, nay lại đến Đỗ quả phụ chết hai lần.
Nếu Bạch phát lão nhân có tài biến hóa thần thông như vậy thì lão ta là thần tiên hay yêu quái?
Đây là gian phòng ngủ nhưng không có cửa thông sang, phòng hiện còn sáng đèn mà thông sang sảnh đường.
Làm sao không thấy Hồ Điệp cô nương đâu cả?
Lại nhìn Đỗ quả phụ, thấy bà ta chỉ mặc nội y, khuôn mặt và dáng người còn rất quyến rũ, đến chết trông vẫn đẹp. Làn da trắng muốt hầu hết được phô ra bị máu từ vết thương loang thành từng đám đã tím bầm lại.
Bà ta có chết lần thứ ba nữa không?
Chợt có một bóng người lướt vào phòng.
Hoàng Thiên Vũ ngước lên nhìn, nhận ra đó là Hồ Điệp cô nương.
Cô ta lao tới chàng như cơn lốc, vừa gọi vừa thở:
- Vũ đại ca!
Cách xưng hô đã thay đổi, không dùng Hoàng đại hiệp như trước đây nữa.
Hoàng Thiên Vũ chừng như không nhận ra, hỏi:
- Cô nương nãy giờ ở đâu?
Hồ Điệp cô nương đáp:
- Chạy tìm lão quái vật đó.
- Không đuổi được chứ gì?
- Ừm!
Hoàng Thiên Vũ nói:
- Hồng Cẩm ở bên ngoài giám sát, không biết có gặp hắn không...?
Hồ Điệp cô nương nói:
- Lão quái vật đó chạy ra phía trước còn Hồng Cẩm cô nương canh giữ phía sau, khi phát hiện chạy tới thì hắn đã trốn mất rồi.
Nói xong cúi xuống nhìn thi thể Đỗ quả phụ một lúc rồi đứng thẳng lên.
Hoàng Thiên Vũ nói:
- Vừa rồi tại hạ mất cả hồn vía...
Hồ Điệp cô nương hỏi:
- Sao vậy?
Hoàng Thiên Vũ hơi ngập ngừng:
- Vì tưởng rằng đã giết phải...
Hồ Điệp cô nương "à" một tiếng ngắt lời:
- Vậy thì muội hiểu rồi! Đại ca vốn tưởng rằng giết nhầm muội nên lo cuống lên chứ gì?
Nói xong nhoẻn miệng cười, nhìn chàng đầy tình ý.
Hoàng Thiên Vũ dường như không nhận thấy nét cười quyến rũ mê ly của thiếu nữ, chỉ vào tử thi nói:
- Tại hạ cứ tưởng thế thật... cô nương không thấy kỳ quái sao?
Hồ Điệp cô nương lắc đầu:
- Không có gì đáng ngạc nhiên cả!
Hoàng Thiên Vũ nhíu mày hỏi:
- Vì sao?
- Vì nửa canh giờ trước muội đã phát hiện được mụ ta ở đây. Hiện giờ thì đúng là chết thật rồi!
Hoàng Thiên Vũ trầm ngâm nói:
- Thì ra thế... nhưng vẫn kỳ quặc...
Hồ Điệp cô nương nói:
- Đại ca còn nhớ trước đây có người bí mật nhắn đại ca vào núi không? Người đó chính là muội. Vì sợ đối phương cảnh giác thay đổi âm mưu, vì thế nên muội không lộ diện gặp đại ca và Hồng Cẩm. Sau khi hai người đi xong, muội kiểm tra lại thi thể Đỗ quả phụ, đúng là mụ ta đã đoạn khí rồi, ngờ đâu mụ chỉ giả chết! Thật là khó tin cả hai mẹ con đều là cao thủ thâm tàng bất lộ như thế?
Hoàng Thiên Vũ nói:
- Quả là không ngờ thật! Trước đây tại hạ vẫn cho rằng đó là một người góa phụ bất hạnh đáng thương...
Chàng chợt hỏi:
- Bạch phát lão nhân đó lai lịch thế nào? Với thân thủ của lão ta thì nhất định không phải là loại vô danh đâu!
Hồ Điệp cô nương đáp:
- Hiện giờ muội vẫn chưa biết. Bởi vì kinh nghiệm giang hồ vẫn chưa nhiều, hơn nữa lão quái đó đã thuộc thế hệ trước.
Cô ta dừng một lúc lại tiếp:
- Vì muội tưởng huynh chưa đến nên mới kéo dài thời gian như vậy. Nếu biết huynh đến rồi thì quyết không để hắn chạy thoát đâu!
Hoàng Thiên Vũ lắc đầu:
- Đó không phải là lỗi của cô nương mà do tại hạ sơ suất...
Hồ Điệp cô nương xua tay nói:
- Đại ca đừng hối hận nữa. Chủ yếu là chúng ta đã xác định được đối tượng, không cần phải mò mẫm dò tìm nữa, việc đối phó sẽ dễ hơn nhiều. Tuy nhiên có một điều muội chưa hiểu. Theo lời nói và hành động của đối phương thì chúng muốn làm đại ca thân bại danh liệt, thế mà huynh vẫn chưa biết rõ nguyên nhân.
Hoàng Thiên Vũ trầm ngâm nói:
- Cái đó tại hạ cũng suy nghĩ nhưng không hiểu được. Bạch phát lão nhân thuộc lớp tiền bối, còn hai tên Dịch Trường Phong và Lam Thạch Sinh thì tại hạ trước đây thậm chí chưa nghe nói tới, không biết thù hận ở đâu ra!
Hồ Điệp cô nương hỏi:
- Có thể việc liên quan đến lệnh sư hoặc gia môn cũng nên...
Hoàng Thiên Vũ gật đầu:
- Tại hạ cũng nghĩ thế.
- Thôi hãy gác việc đó lại, bận tâm nhiều cũng vô ích. Sau khi tóm được chúng, mọi việc sẽ rõ ngay thôi.
Cô ta kéo tay chàng nói:
- Đi thôi! Chúng ta ra ngoài cho sảng khoái một chút, cứ nhìn thi thể nữ nhân này mà phát ớn.
Hai người rời khỏi phòng đi qua sảnh đường rồi vòng ra hậu viện.
Có hai người đang chờ ở đó, một là Hồng Cẩm, còn người kia là Bành đại cô.
Hồ Điệp cô nương đến bên Bành đại cô nói:
- Tôi cứ lo cho đại cô mãi. Tình hình thế nào?
Bành đại cô kể:
- Tỳ nữ giả vờ lên núi hái dược, quả nhiên bị người của đối phương bí mật tiếp cận định hạ sát thủ. Tuy bản lĩnh hắn không tầm thường, nhưng cuối cùng bị tỳ nữ đánh ngã...
Hồ Điệp cô nương nhíu mày hỏi:
- Sao không để khai thác?
Bành đại cô cười đáp:
- Hỏi rồi! Tỳ nữ dùng Sưu Hồn chỉ bức cung hắn...
- Tên đó khai thế nào?
- Hắn chỉ nói mình phụng mệnh giết người.
Hồ Điệp cô nương và Hoàng Thiên Vũ cùng bật hỏi:
- Phụng mệnh ai?
Bành đại cô đáp:
- Hắn chỉ nói rằng phụng mệnh chủ nhân, chính là lão quái bịt mặt chứ không biết lai lịch. Đến chết hắn cũng nói câu đó.
Hồ Điệp cô nương tỏ ý trách móc:
- Chưa điều tra ra ngô ra khoai gì cả đã vội giết đi!
Lại hỏi tiếp:
- Sao không hỏi xem hắn có biết Bạch y nữ nhân lai lịch thế nào?
Bành đại cô đáp:
- Có hỏi, hắn xưng Bạch y nữ nhân là thiếu phu nhân!
- Thiếu phu nhân?
Bành đại cô gật đầu:
- Không sai! Nhưng khi hỏi đến thiếu chủ nhân là ai thì hắn đã tuyệt khí.
Hoàng Thiên Vũ trầm ngâm nói:
- Căn cứ vào tình huống trước mắt mà phán thì thiếu chủ nhân tất là Lam Thạch Sinh chẳng nghi. Còn Bạch phát lão nhân được gọi là chủ nhân, như vậy lão cũng là họ Lam. Chúng ta cố nghĩ xem có nhân vật nào ở võ lâm phương bắc họ Lam không?
Hồ Điệp cô nương nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Vũ đại ca suy luận như vậy rất thông minh. Nhưng cái đó phải chờ về Lạc Dương mới biết. Tên họ Lam chẳng phải hạng vô danh, tất điều tra về hắn không khó.
Hồng Cẩm hỏi:
- Bây giờ chúng ta về Lạc Dương ngay thôi chứ?
Hoàng Thiên Vũ hỏi:
- Địch nhân hiện đang ở cả trong núi, làm sao chúng ta lại bỏ về Lạc Dương?
Hồng Cẩm nói:
- Vụ công án này phát sinh ở Lạc Dương. Khổ chủ ở Lạc Dương, nhân vật chủ yếu cũng ở đó. Hơn nữa đây không phải là sào huyệt của địch nhân. Nay chúng ta cứ phóng hỏa đốt trụi khu nhà này đi, tất chúng cũng sẽ kéo về Lạc Dương thôi. Hiện giờ chúng ta đã biết phân nửa những bí mật của đối phương rồi, so với việc trước đây mò mẫm thì thuận lợi hơn rất nhiều. Không những việc điều tra mà ngay cả việc đề phòng cũng đã tiện hơn. Hơn nữa chúng ta tới đó cũng là để giữ an toàn cho nhân vật chủ yếu...
Hoàng Thiên Vũ nhíu mày hỏi:
- Hồng Cẩm! Tại sao nàng không chịu nói thẳng ra mà cứ úp úp mở mở như vậy? Nhân vật chủ yếu là ai thế?
Hồng Cẩm trả lời giọng bí ẩn:
- Khi về Lạc Dương sẽ biết!
Hoàng Thiên Vũ truy vấn:
- Tại sao chúng ta cần phải giữ an toàn cho người đó?
- Bây giờ nói ra chưa tiện. Vũ đại ca đừng truy bức muội, sau này đại ca sẽ biết rõ cả thôi.
Hoàng Thiên Vũ lẩm bẩm:
- Đây là hiện trường phát sinh vụ án. Nhi tử của Triệu đại nương là Tiểu Bảo tuy điên điên khùng khùng nhưng quyết không nói giả đâu. Người mà muội xưng là nhân vật chủ yếu nếu không phải là kẻ điên tất là...
Hồng Cẩm ngắt lời:
- Đại ca đừng nói nữa!
Hoàng Thiên Vũ vẫn chưa chịu thôi:
- Kẻ gây án chính là Dịch Trường Phong, điều đó không còn nghi ngờ gì nữa. Hắn đã xuất hiện trong núi này, hơn nữa bị giết rồi mà tử thi bị thay đổi, sự việc ấy còn chưa được khám phá. Ngoài ra mẫu tử Triệu đại nương bị mất tích, sống chết chưa biết thế nào, chúng ta cũng không nên bỏ mặc họ. Việc do ta mà phát sinh, lẽ nào bỏ đi cho được?
Hồ Điệp cô nương kiên quyết nói:
- Hồng Cẩm cô nương nói rất đúng. Muốn dứt điểm vụ án, chúng ta phải đốt trụi khu nhà này, quay về ngay Lạc Dương thôi!
Hoàng Thiên Vũ ngạc nhiên hết nhìn Hồ Điệp cô nương lại nhìn Hồng Cẩm, đoán rằng hai thiếu nữ này đã bàn định với nhau cẩn thận.
Nhưng có chuyện gì mà không cho chàng biết rõ?
Hồng Cẩm nói:
- Việc phóng hỏa để tiểu muội chịu trách nhiệm cho!
Dứt lời chạy về phía sảnh đường.
Hoàng Thiên Vũ thấy ý hai người đã quyết, trong lòng có phần rầu rĩ đứng lặng không nói gì.
Lát sau ngọn lửa bốc lên cháy rừng rực sáng cả một góc trời.
(mất trang 70, 71) Trước mắt chàng có nhiều việc phải làm và có rất nhiều điều lo nghĩ.
Còn Hồ Điệp cô nương thì nào khác gì cánh lãng điệp chập chờn bên những bông hoa.
Loại nữ nhân như cô ta thì dường như lúc nào cũng vui vẻ vô tư lự, sẵn sàng hưởng thụ lạc thú.
Hồ Điệp cô nương nâng chén lên, nhoẻn miệng cười nói:
- Vũ đại ca! Chàng hãy bỏ bộ mặt đưa ma đó đi, cứ vui sống đã, can gì mà lúc nào cũng sầu tư như thế? Việc sớm muộn gì rồi cũng giải quyết xong, sao phải canh cánh trong lòng cho nặng nợ? Uống đi!
Hoàng Thiên Vũ gương cười đáp:
- Nào thì uống!
Hai người cùng cạn chén.
Tuy vậy chàng cũng chẳng vui lên được, lại trở về công chuyện.
- Làm sao không thấy Hồng Cẩm và Bành đại cô về tới?
Hồ Điệp cô nương đáp:
- Họ còn hai ba ngày nữa mới đến.
Hoàng Thiên Vũ ngạc nhiên hỏi:
- Sao thế?
- Còn làm vài việc.
Cô ta không nói rõ việc gì.
Hoàng Thiên Vũ lại chìm vào sầu tư.
Hồ Điệp cô nương lại rót đầy rượu nói:
- Vũ đại ca! Lúc ở trong núi thiếp nói rằng khi về Lạc Dương sẽ làm giúp chàng một việc quan trọng. Còn nhớ chứ?
Hoàng Thiên Vũ gật đầu:
- Đương nhiên còn nhớ. Nhưng đó là chuyện gì vậy?
Hồ Điệp cô nương làm ra vẻ bí mật:
- Đừng hỏi chuyện gì! Chỉ biết rằng đối với chàng là vô cùng quan trọng. Còn đối với thiếp...
Tới đó cô ta xua tay nói:
- Thôi! Chuyện đó để bàn sau.
- Sao không nói ngay bây giờ?
- Bởi vì nói ra thì làm mất thú vị của cuộc rượu. Chờ ngày mai đi làm, không cần nói chàng cũng biết. Nào, nâng chén lên!
Tuy trong lòng không chút hứng thú nhưng Hoàng Thiên Vũ không biết làm gì hơn đành theo lời cô ta.
Vừa uống chàng vừa nghĩ: "Liệu có lặp lại màn kịch lần trước không? May mà hôm đó chàng chưa say nên không xảy ra chuyện gì... dù sao cũng đã đến bên bờ vực thẳm, chỉ một chút nữa thôi là sa chân lỡ bước, còn biết mặt mũi nào mà gặp lại Trương Nhược Huyền nữa?"
Chàng nhớ lại câu nói của Thanh Trúc Vệ Đà sau khi tỉnh dậy: "Tối qua công tử suýt chết một lần". Mãi đến bây giờ chàng chưa thật hiểu nguyên nhân, chính Trương Nhược Huyền thừa nhận rằng nàng đã định giết chàng nhưng bị Hồng Cẩm can nên không thực hiện được, không biết có phải ngay đêm đó không?
Cảnh tĩnh mịch, trong bàn rượu bên mỹ nhân, lại được Hồ Điệp cô nương ân cần chuốc chén, giọng nói ngọt ngào, nụ cười âu yếm và làn hương của rượu và từ da thịt của nữ nhân thơm tho tỏa ra khiến chàng say lúc nào không biết...
Hồ Điệp cô nương má hồng như lửa, trông càng quyến rũ muôn phần:
- Vũ đại ca! Say cũng là một cách hưởng thụ. Chàng cho rằng có đúng như vậy không?
Đôi mắt đen láy chung quy vẫn không rời khuôn mặt tuấn tú của chàng.
Hoàng Thiên Vũ đáp:
- Cái đó... cũng có lý. Thế nhưng... nếu say quá... thì không biết trời đất gì nữa, còn hưởng thụ gì?
- Thiếp thì không cho là thế!
- Cô nương nói nghe xem.
Hồ Điệp cô nương lý luận:
- Say khiến người ta lâng lâng, có cảm giác như mình đang ở trong chốn tiên cõi mộng, cuộc sống trần tục trở nên mơ hồ, quên đi phần lớn những phiền não ở đời. Chẳng lẽ Vũ đại ca chưa từng bao giờ có cảm giác đó?
Hoàng Thiên Vũ chợt tỉnh rượu, chăm chú nghe.
Chờ cô ta nói xong liền hỏi:
- Cô nương cũng có những nỗi phiền muộn sao?
Hồ Điệp cô nương hỏi lại:
- Sao lại không? Chàng cho rằng thiếp là con người thế nào?
Hoàng Thiên Vũ ngập ngừng đáp:
- Tôi thấy... cô nương là người vô tư vô lự, sinh hoạt theo ý mình. Hơn nữa còn rất biết hưởng thụ nữa!
Lời chàng hàm chứa sự châm biếm.
- Ha ha ha...
Hồ Điệp cô nương chợt cười vang một tràng nói:
- Vũ đại ca! Mỗi người trong cuộc sống đều có hai mặt. Một mặt là ấn tượng trong mắt của mọi người. Mặt khác là cuộc sống nội tâm thực sự của mình. Chàng có thừa nhận việc này không?
Hoàng Thiên Vũ gật đầu:
- Đúng. Nói như vậy cũng có lý.
Bởi vì chính chàng cũng nhiều khi phải giấu kín nội tâm của mình nên chẳng thể không thừa nhận.
Điều cần suy nghĩ là vì sao cô ta nói thế?
Hồ Điệp cô nương lại tiếp:
- Chàng đã thừa nhận là tốt. Nào uống đi. Việc tày đình chăng thì khi say cũng bỏ hết!
Nói xong bưng chén lên.
Hoàng Thiên Vũ tự nhủ: "Ta không thể uống say được! Khi say người ta mất hết lý trí, làm những điều ngu ngốc để sau này ân hận. Ta không được sống theo kiểu buông thả đó, huống chi trước mắt có rất nhiều việc phải làm..."
Nghĩ vậy nhưng chàng vẫn bưng chén uống cạn.
Trầm mặc trong khoảnh khắc.
Hoàng Thiên Vũ chợt hỏi:
- Cô nương vừa nói... việc lớn tày đình khi say cũng bỏ?
Hồ Điệp cô nương đáp ngay:
- Đúng! Thiếp vừa nói thế!
Hoàng Thiên Vũ truy vấn:
- Đó là việc gì?
Hồ Điệp cô nương không trả lời, chỉ nói:
- Vũ đại ca! Đôi khi người ta sống có vẻ rất khoái lạc nhưng thực tế nội tâm hay đau buồn. Chỉ là giấu kín tình cảm của mình không muốn cho người khác biết.
Cô ta dừng một lúc nói thêm:
- Thiếp là người như thế, chàng cũng là kiểu người đó.
Chợt nghe "Phịch" một tiếng, hoa nến chợt phồng lên nổ bùng rồi tách làm hai, một nửa đổ xuống mâm rượu.
Hồ Điệp cô nương nhíu mày.
Hoàng Thiên Vũ nhổm người lên dùng đũa gắp ra, nhưng có lẽ vì quá say nên thân thể chao đảo lại ngồi xuống, gượng cười nói:
- Tại hạ say rồi.
Hồ Điệp cô nương cười khanh khách nói:
- Vậy càng tốt! Chúng ta hai người sẽ say hương tìm mộng.
Lại rót ra hai chén rượu nữa nói:
- Uống đi.
Hoàng Thiên Vũ miễn cưỡng bưng chén lên:
- Nào thì uống!
Hai người uống thêm mấy chén nữa.
Hồ Điệp cô nương nói:
- Vũ đại ca! Thiếp cũng say rồi! Chúng ta lên giường đi!
Hai tiếng "lên giường" vốn rất thô tục, nhưng cô ta nói bằng giọng bình thản, mắt nhìn Hoàng Thiên Vũ chờ đợi khiến chàng bất giác đỏ mặt lên.
Chàng lập tức cảnh giác, quyết không để mình bị sa ngã.
- Cô nương về phòng ngủ đi. Tại hạ vẫn ngủ trên ghế này.
Hồ Điệp cô nương lắc đầu nói:
- Ngủ thế làm sao thoải mái được?
Hoàng Thiên Vũ đáp:
- Tại hạ quen hành khứ giang hồ ăn đất nằm sương rồi. Ở đây trong phòng ấm, ghế nệm có gì mà không thoải mái? Hơn nữa...
Chàng chợt dừng lại vì thấy không tiện nói tiếp.
Hồ Điệp cô nương nài nỉ:
- Giường của thiếp rất rộng mà! Đủ chỗ cho hai người nằm có dư!
Cô ta nói bằng giọng rất tự nhiên giống như việc sinh hoạt thường ngày ăn cơm uống nước vậy!
Hoàng Thiên Vũ không đáp.
Hồ Điệp cô nương chống tay lên bàn đứng dậy nói tiếp:
- Đương nhiên chúng ta ngủ cùng giường nhưng ai đắp chăn người ấy!
Câu sau cùng chỉ là biện bạch cho ý đồ của mình.
Tuy vậy, sự mời mọc đó phát ra từ miệng một nữ nhân xinh đẹp, lại sau cuộc rượu chếnh choáng hơi men, chỉ trừ những nam nhân bệnh hoạn hoặc những người có ý chí sắt thép, không ai có thể khước từ được.
Hoàng Thiên Vũ cảm thấy mặt nóng bừng, tim đập rộn lên trong lồng ngực, phải cố hết sức mới nén được dục vọng.
Hồ Điệp cô nương nói:
- Trong lòng đã chính thì không sợ tà. Chàng có dám không?
-...
Hoàng Thiên Vũ ngớ người không biết trả lời sao.
Hồ Điệp cô nương khẩn bách:
- Chàng không dám ư?
Hoàng Thiên Vũ vã mồ hôi trán.
Chàng cố lắm mới nói được mấy tiếng:
- Tại hạ... quen ngủ một mình!
- Nhưng không thể ngủ một mình được mãi!
- Đến lúc đó sẽ hay.
Hồ Điệp cô nương thở dài nói:
- Thôi được!
Không biết cô ta thất vọng hay có ý gì khác, lại nói:
- Nếu chàng thấy ngủ không được thì cứ việc lên giường với thiếp. Cửa không đóng đâu. Thiếp chuẩn bị sẵn gối cho chàng.
Hoàng Thiên Vũ nghiến răng cố nén dục vọng.
Ba năm tu luyện giữa hoang sơn, chàng đã có được khả năng tự khống chế mình rất khả quan.
Hồ Điệp cô nương cười nói:
- Chúc ngủ ngon. Hãy nhớ lời thiếp vừa nói...
Rồi loạng choạng bước về phòng.
Qua cuộc đấu tranh rất căng thẳng, cuối cùng lý trí thắng được tình cảm, Hoàng Thiên Vũ yên tâm thở phào một hơi.
Chàng đứng lên thu xếp bàn ghế, để nguyên y phục nằm lên, nghỉ ngơi một lúc rồi sau đó thiếp đi.
← Hồi 27 | Hồi 29 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác