← Hồi 54 | Hồi 56 → |
Giữa chàng và nàng đã cùng hưởng những giờ ái ân tột bực.
Mặc dù nàng đã tỏ ý không xem việc ấy vào đâu, nhưng riêng Thích Đinh Nhạn không thể quên việc ấy được.
Trên sắc mặt của cô gái áo xanh không thể nào tìm thấy được một tia tình cảm.
Nàng vẫn tỏ vẻ lạnh lùng như thuở nào.
Thích Đinh Nhạn gượng cười nói:
- Xin đa tạ sự chiếu cố của bà!
Huyết Kiệu Chủ Nhân lạnh lùng hỏi:
- Ngươi định vào Tổng đường của Ngân Diện Hội để làm gì?
- Xin tha lỗi cho về chỗ không thể nói rõ được!
- Có lý nào, cậu đã quên mình là người đang gánh vác một trọng trách?
- Việc ấy chẳng cần bà phải lo, Thích Đinh Nhạn ta đã sắp đặt đâu vào đấy cả rồi!
- Nếu thế, cậu nhứt định vào trong đó sao?
- Đúng như vậy!
- Nếu thế thì tôi cũng không nói chi thêm nữa!
Bà ta dừng lại trong giây lát, rồi khẽ quát:
- Tiểu Thúy, Tiểu Nhân! Chúng ta đi thôi!
Hai cô tỳ nữ áo xanh liền khiêng chiếc Huyết Kiệu lên, rồi chậm rãi bước đi.
Thích Đinh Nhạn buột miệng kêu:
- A Mẫn!
Cô gái áo xanh giật mình quay người lại hỏi:
- Chuyện chi thế?
Thích Đinh Nhạn nhìn đăm đăm vào mặt nàng, trông thấy nàng vẫn lạnh lùng không một tí tình cảm. Chàng buồn bã mỉm cười nói:
- Tôi cần nói với cô một việc!
Nghe thế, mặt nàng không khỏi biến sắc, nhưng liền đó lại trấn tỉnh và lạnh lùng như củ. Nàng nói:
- Giữa chúng ta không có điều chi đáng nói cả, vậy anh hãy đi đi!
- Không, tôi có việc cần nói với cô!
A Mẫn tươi cười nói:
G - Đối với cái việc đã qua, không nên nhớ làm gì, chuyện đã qua thì hãy quên đị..
- Quên đi?
- Phải, anh hãy quên đi. Thôi chào anh!
Nói dứt lời, nàng nhanh nhẹn chạy rút theo chiếc Huyết Kiệu.
Thích Đinh Nhạn không gọi nàng. Nhưng qua thái độ của nàng, chàng biết rằng nàng đang đau xót trong lòng không phải ít. Sau này, chắc rồi cũng có ngày, chàng sẽ có dịp giải bày nỗi lòng của mình với nàng được.
Chàng im lặng tự hỏi:
- Ta có thể trở về được hay chăng?
Trong khi chàng còn đang nghĩ ngợi, thì bỗng nghe có tiếng cười to từ phía sau lưng vọng lại. Thích Đinh Nhạn giật mình biến sắc, vội vàng quay mặt ngó lại phía sau, thấy Hội trưởng Ngân Diện Hội dẫn theo viên Phó Hội trưởng và bốn Hộ Pháp áo đỏ, đứng sững sau lưng chàng từ lúc nào.
Hội trưởng Ngân Diện Hội bỗng ngng ngang tiếng cười, nói:
- Ông bạn họ Thích từ xa đến đây, bản Hội trưởng không kịp ra nghênh đón thực là có lỗi đó. Vậy chẳng rõ ông bạn họ Thích không nệ đường xa đến đây có việc chi cần chỉ dạy?
- Tôi cần ra mắt Cung chủ của các ông?
- Để làm gì?
- Thích Đinh Nhạn ta đến lần này không phải để đánh nhau. Tôi nói cho ông rõ, lần này tôi cần viếng là giữ đúng theo khuôn phép võ lâm, vậy ông không thể không tiếp đón tôi!
Hội trưởng Ngân Diện Hội cười nhạt:
- Theo khuôn phép thì tôi không thể không tiếp đón, nhưng chính ông bạn họ Thích cũng tự hiểu, vì ông bạn là người thù của bản hội, nên tôi có quyền không đối xử đúng theo khuôn phép!
Thích Đinh Nhạn biến hẳn sắc mặt, nói:
- Nếu thế, là ông muốn đánh nhau rồi chăng?
Hội trưởng Ngân Diện Hội cất tiếng cười ha hả, nói:
- Nào phải thế, nào phải thế! Ông bạn họ Thích tuy là người thù của bản hội, nhưng bản hội đối với việc ông bạn đến viếng, thì không thể không đón tiếp. Vậy xin mời theo tôi vào yết kiến Ngân Cung Cung Chủ.
Câu nói ấy khiến Thích Đinh Nhạn cảm thấy bất ngườ. Chàng hiện vẻ sửng sốt, nhưng rồi cất tiếng cười nhạt, dõng dạc bước thẳng vào ngôi mộ.
Hội trưởng Ngân Diện Hội và số người tùy tùng liền nối gót theo sau. Khi tiến vào đường hầm, Hội trưởng Ngân Diện Hội đi qua mấy dãy hành lang quanh co, khiến chàng không thể nhận định được mình đã đi qua bao nhiêu chỗ trong Ngân Cung này.
Một lúc sau, mọi người đến một cánh cửa phòng thì dừng chân đứng lại. Thích Đinh Nhạn đưa mắt quét qua, trông thấy tại đấy có bốn cô gái mặc áo đỏ đứng thành hai hàng hai bên xem uy nghi tột bực.
Trên khung cửa có treo một tấm biển đề hai chữ:
"Thần Điện".
Hội trưởng Ngân Diện Hội cất tiếng cung kính:
- Đệ tử là Hội trưởng Ngân Diện Hội đã dẫn Thích Đinh Nhạn vào đây, xin bề trên định đoạt!
Liền đó, từ trong có tiếng nói vọng ra:
- Thích Đinh Nhạn vào đây, còn Hội trưởng trở về cương vị!
Thích Đinh Nhạn nghe thế, liền cất tiếng cười nhạt, rồi dõng dạc bước thẳng vào.
Tiến vào Thần Điện, khiến Thích Đinh Nhạn có cảm giác như tiến vào một cung tiên huyền ảo. Khắp gian đại điện lờ mờ, xây bằng đá cẩm thạch, đâu đâu cũng mù mịt một sớp sương khói màu hồng...
Trên mặt đất, trải đá trắng mài phẳng lì như gương.
Chàng trông thấy có một người mặc áo đỏ, đang quỳ trước một pho tượng thần to lớn. Những làn khói màu hồng từ những chiếc đỉnh đồng bay lên cuồn cuộn.
Hai bên Thần Điện có mời người đàn bà mặc áo xanh đứng thẳng như tượng gỗ.
Trong số đó có cả người đàn bà đứng tuổi xinh đẹp và cô gái xấu xí đã từng đánh nhau với Thích Đinh Nhạn.
Người mặc áo đỏ quỳ trên đất, thỉnh thoảng mới thấy cử động thân hình, miệng không ngớt niệm kín lẩm bẩm. Cuối cùng, người đàn bà ấy đã từ từ đứng lên.
Nơi Thích Đinh Nhạn đang đứng cách gian đại điện độ chừng năm trượng.
Chàng thấy người đàn bà mặc áo đỏ ấy sau khi đứng lên, liền bước thẳng tới một cái bàn hương án ngồi yên xuống.
Vì khói hương mù mịt, nên khiến Thích Đinh Nhạn không thể nào trông thấy được diện mục của đối phương cho rõ ràng. Ngay lúc ấy, chàng bỗng nghe người đàn bà áo đỏ cười nhạt:
- Người vừa đến ấy là Thích Đinh Nhạn chăng?
Thích Đinh Nhạn cất tiếng cười to:
- Đúng thế!
Người áo đỏ ấy bỗng khẽ quát:
- Mời vị Cung Phi hãy bước lui!
Tức thì, mời người đàn bà đứng tuổi đứng hai bên đều đồng thanh vâng lịnh, rồi bước lui ra khỏi Thần Điện, đồng thời đóng kỹ cánh cửa lại.
Thích Đinh Nhạn bèn bước từng bước một thẳng đến gian đại điện. Quả tim của chàng đập mạnh gần như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực...
Khi chàng bước đến còn cách trước đại điện đó độ một trượng nữa, thì liền dừng chân đứng lại nói:
- Có phải bà đã xuống độc thủ đối với Thích Nhạc Dương chăng?
Lúc đó, Thích Đinh Nhạn đã nhìn thấy rõ diện mục của đối phương. Chàng thấy bà ta quả đúng là một người đàn bà đứng tuổi, mặt xin đẹp như hoa, duyên dáng nhmột người con gái khiến ai nhìn thấy cũng phải ngây ngất, say mê.
Người đàn bà áo đỏ xinh đẹp ấy nói:
- Đúng thế!
- Tại sao?... Tại sao bà lại hạ độc thủ đối với ông ấy như thế?
- Vì ông ấy đã hại Giang Tiểu Phân!
- Còn bà là ai thế?
- Ta?
Người đàn bà áo đỏ ấy liền cất tiếng cười khanh khách, rồi nói:
- Ta là ai ngươi tò mò để làm gì?
- Bà không phải là Giang Tiểu Phân sao?
- Không phải!
Thích Đinh Nhạn cười như cuồng dại nói:
- Một người đàn bà không biết sĩ diện!
- Ngươi...nói chi thế?
Thích Đinh Nhạn mặt không hề đổi sắc, nói:
- Tôi mắng bà là người không biết sĩ diện, thì có sao không? Bà chính là Giang Tiểu Phân, tại sao bà không dám thừa nhận?
- Ta có chi lại không dám thừa nhận?
- Nếu thế bà đã thừa nhận rồi?
- Đúng...vậy!
Thích Đinh Nhạn bỗng cảm thấy vô cùng bùi ngùi. Vì người đàn bà tác hại cho giới giang hồ trước mắt chàng đây lại chính là người Dì ruột của chàng.
Bởi thế, chàng nghiến chặt đôi hàm răng nói:
- Bà có biết tôi là ai không?
- Ngươi là Thích Đinh Nhạn...
- Tôi chính là con trai của Thích Xuyên Dương...cũng chính là con trai của Giang Tiểu Phương, em gái ruột thịt của bà!
Chàng cố đè nén nỗi đau xót trong lòng, rồi lại nói tiếp:
- Lẽ ra tôi phải bà là Dì, nhưng bà không xứng đáng là người tôi kính yêu!
Tiếp đó chàng bỗng quát to:
- Bà tưởng rằng tôi không phải là đứa con do chính Thích Xuyên Dương sinh ra, mà do hành động ám muội của em gái bà và tình nhân của bà là Thích Nhạc Dương cấu tạo nên chăng? Bà rõ là một người hèn mạt không biết chi là phải trái.
Bà không chịu hỏi Trại Hoa Đà Công Tôn Dận xem phụ thân tôi có còn khả năng sinh dục hay không? Bà có biết chính Công Tôn Dận đã vì việc ấy mà trở thành điên loạn chăng?
Những lời nói như điên cuồng của Thích Đinh Nhạn đã khiến Giang Tiểu Phân kinh hoàng thất sắc. Bà ta cất giọng ngạc nhiên:
- Vậy có lý nào phụ thân ngươi thực sự còn khả năng sinh dục hay sao?
- Bà cứ đi hỏi Công Tôn Dận sẽ rõ!
Giang Tiểu Phân cười nhạt:
- Bất luận như thế nào, ta cũng đã giết chết ông ấy...
- Bà...quả đúng là một người đàn bà ty tiện, phỉnh gạt Hứa Trân là mẹ ruột nàng đã chết, còn bà là nghĩa mẫu của nàng...
Câu nói của Thích Đinh Nhạn cha dứt, bỗng nghe hai tiếng "bốp bốp". Đồng thời, Thích Đinh Nhạn cảm thấy đôi má mình đau điến, nóng bỏng. Chàng cảnh giác thối lui hai bước.
Giang Tiểu Phân vẫn ngồi yên một chỗ không hề cử động, miệng lạnh lùng quát:
- Thích Đinh Nhạn, ngươi ăn nói phải dè dặt một tí!
Thích Đinh Nhạn cất tiếng cười như điến dại nói:
- Hai cái tát tay này tôi ghi nhớ mãi. Giang Tiểu Phân, hôm nay tôi đến đây là cần gặp Hứa Trân ngay!
- Việc ấy không thể làm được!
Thích Đinh Nhạn giận dữ nói:
- Bá phụ tôi sắp chết đến nơi, vậy có lý nào trước khi ông ấy nhắm mắt, bà không cho hai người con gái được trông thấy mặt ông ấy hay sao?
- Đúng thế, ta không thể làm được việc đó. Hơn nữa, Thích Đinh Nhạn, ngươi và ta đã trở thành kẻ thù không đội trời chung. Hứa Trân đã vì ngươi mà phản lại tổ chức, nên đã bị tử hình rồi!
Thích Đinh Nhạn căm tức đến toàn thân run rẩy. Chàng uất ức không thể vung một chưởng đánh chết Giang Tiểu Phân ngay, hầu hả cơn tức giận trong lòng.
Bởi thế, chàng liền gầm lên:
- Nếu bà không trao Hứa Trân ra, thì tôi sẽ đổi mạng với bà ngay!
Giang Tiểu Phân cất tiếng lạnh lùng cười dài:
- Ngươi dựa vào tài nghệ chi để nói như vậy?
Thích Đinh Nhạn không còn dằn được cơn bực tức, bèn quát to:
- Ta dựa vào cái này đây!
Tức thì chàng vung chưởng đánh liền ra nghe một tiếng vút, quét thẳng về phía Giang Tiểu Phân.
Giang Tiểu Phân vẫn ngồi yên không hề tránh né đi đâu cả. Liền đó, qua một tiếng "phình", tức thì Thích Đinh Nhạn ụa lên một tiếng to, miệng trào máu tươi, loạng choạng thối lui hàng chục bước.
Qua sự thực ấy, Thích Đinh Nhạn hết sức kinh hoàng. Vì Giang Tiểu Phân không hề đánh trả, chàng hoàn toàn bị một sức dội lại đến đổi phải trào máu.
Như vậy, cũng đủ thấy võ công của Giang Tiểu Phân cao cường đến mức không ai có thể tưởng tượng được.
Giang Tiểu Phân bèn lạnh lùng hỏi:
- Thế nào?
Thích Đinh Nhạn chùi vệt máu trên khoé miệng, nói:
- Giang Tiểu Phân, Thích Đinh Nhạn ta thề nếu không tiêu diệt được Ngân Cung và Ngân Diện Hội của bà, thì sẽ không làm con người nữa.
- Ta cũng thề, nếu không tiêu diệt được Hồng Kỳ Môn của ngươi thì cũng sẽ không làm con người nữa!
- Vậy chúng ta hãy thử xem cho biết!
Thích Đinh Nhạn tuy biết rõ là với tài nghệ hiện nay của mình chắc chắn không phải là địch thủ của Giang Tiểu Phân. Bởi thế, chàng thấy rằng nếu cuộc đời mình còn sống được trên dương thế, thì nào sợ chẳng có cơ hội báo thù?
Do đó, vừa nói dứt lời thì chàng quay người bỏ đi thẳng ra cửa.
Giang Tiểu Phân lạnh lùng quát:
- Hãy đứng yên lại!
Thích Đinh Nhạn quay người trở lại, cất giọng cười dài, hỏi:
- Làm gì thế? Có lý nào bà định lưu tôi lại hay sao?
- Đúng thế!
- Tôi nói cho bà rõ, Thích Đinh Nhạn tôi hôm nay dám đến Ngân Cung, là đã chẳng xem mạng sống của mình vào đâu cả, vậy bà có tài thì cứ ra tay giết tôi đi!
Giang Tiểu Phân cười lạnh lùng nói:
- Ta không muốn giết ngươi, nhưng ta có cách làm cho ngươi trong vòng ba tiếng đồng hồ sẽ biến thành một con người khác.
- Đố bà dám...!
- Phải, ta dám làm như vậy. Ta sẽ khiến ngươi biến thành một ma vương hung ác.
Môn nhân của Hồng Kỳ Môn, lần lợt sẽ mất dạng dưới tay của ngươi cả!
Thích Đinh Nhạn rùng mình, chàng cảm thấy việc ấy còn đáng sợ hơn gấp một trăm lần cái chết. Bất giác, chàng thối lui ra sau hai bước.
Giang Tiểu Phân lạnh lùng nói:
- Nhưng ngươi hãy yên lòng là bề ngoài vẫn không thể trông thấy ngươi lộ vẻ hung ác, song đến một giờ phút nào đó, trong lòng sẽ cảm thấy không thể không chém giết.
Thích Đinh Nhạn nghe qua toàn thân không khỏi run rẩy. Phút giây kinh sợ ấy, thực cha hề có trong đời chàng.
Pho tượng thần to lớn nơi Thần Điện đang cúi nhìn chòng chọc vào chàng chẳng khác một ác quỷ. Hương khói đỏ rực trên những đỉnh đồng trông có vẻ càng rùng rợn hơn.
Thích Đinh Nhạn bất giác lại thối lui ra sau mấy bước.
Giang Tiểu Phân cất giọng lạnh lùng cười một chuỗi dài rùng rợn, rồi nói:
- Thích Đinh Nhạn, chín vị môn nhân của Hồng Kỳ Môn sẽ lần lợt chết dưới tay ngươi. Nhưng việc ấy người ngoài không cần hiểu biết chi cả, Hồng Kỳ Môn sẽ chẳng phải được ngươi phát huy ngày một sáng lạng, mà do chính tay người hủy diệt.
Thích Đinh Nhạn lúc ấy không còn đè nén được cơn kinh hoàng trong lòng.
Chàng tự nhiên cất tiếng cười kinh rợn liên tiếp.
Nhưng Giang Tiểu Phân đã co ngón tay búng nhẹ ra, khiến Thích Đinh Nhạn thoáng cảm thấy toàn thân tê dại. Tức thì, chàng liền im ngay tiếng cười.
Liền đó, con mắt duy nhất của chàng chiếu người ánh sáng hung tợn. Chàng nhìn đăm đăm vào pho tượng không hề chớp mắt.
Giang Tiểu Phân liền đứng lên bước xuống Thần Điện. Bà ta đi lửng thửng đến trước Thích Đinh Nhạn, rồi lại đi quanh người chàng một vòng. Trong khi đó, những ngón tay mặt của bà ta không ngớt vung ra, tựa hồ như điểm huyệt, nhưng thật ra thì không phải...
Sau đó, bà ta lại đứng yên trước mặt Thích Đinh Nhạn. Lúc ấy, Thích Đinh Nhạn cảm thấy trước mắt cảnh vật đều mơ hồ, lý trí lần lần mất hẳn.
Giang Tiểu Phân liền quát:
- Há to miệng ra!
Tức thì, Thích Đinh Nhạn cũng ngoan ngoãn làm đúng theo mệnh lệnh của đối phương. Ngay lúc ấy, sắc mặt Giang Tiểu Phân trở thành tái nhợt, trông thực đáng sợ.
Bà ta liền móc ra một viên thuốc bỏ vào miệng của Thích Đinh Nhạn.
Sau đó, Giang Tiểu Phân lại giải trừ huyệt đạo cho Thích Đinh Nhạn, để chàng có thể đi đứng được như thường.
Xong đâu đấy, bà ta lại lui trở về Thần Điện. Sắc mặt của bà ta trông thực đáng sợ vô cùng. Bà ta lạnh lùng hỏi:
- Ngươi gọi là chi?
- Tôi là Thích Đinh Nhạn!
- Trước mặt thần linh của ta, sao ngươi cha chịu quỳ xuống?
Nghe thế, Thích Đinh Nhạn bèn đi thẳng tới trước đỉnh đồng nghi ngút khói hương, ngoan ngoãn quỳ xuống. Chàng có vẻ như mất hết tự chủ, và mặc cho người sai khiến vậy.
Giang Tiểu Phân một nữ ma vương khét tiếng, thực sự đã tạo Thích Đinh Nhạn thành một nhân vật tàn ác đáng sợ rồi hay sao?
Giang Tiểu Phân cất tiếng lạnh lùng nói to:
- Thích Đinh Nhạn, ngươi hãy nói thẳng với thần linh là ngươi đã bằng lòng tin tưởng và thờ phụng Ngài.
Thích Đinh Nhạn liền cất giọng quả quyết khấn:
- Kính tha thần linh, tôi lúc nào cũng trung thành với Ngài!
- Ngươi hãy thề trung thành với Ngài đi!
- Kính tha thần linh, tôi lúc nào cũng trung thành với Ngài cả!
Giang Tiểu Phân liền cất giọng cười kinh rợn, nói:
- Thích Đinh Nhạn, ngươi có lòng trung thành với chúng ta, như đã trung thành với vị thần linh của chúng ta vậy không?
- Tôi rất bằng lòng!
- Kẻ thù hiện nay của ngươi là ai?
- Là Thiên Âm Lão Nhân, Phong Trần Cuồng Khách, Hồ Tịnh, U Minh Quỷ Nữ, Thích Nhạc Dương, Thất Hải Thần Long, Huyết Kiệu Chủ Nhân, Vô Cực Tinh Quân, Đoạn Hồn Diêm Quân, Người che mặt, Thiên Ma Quỷ Tẩu, Thương Hải Khách, người thiếu niên thô lỗ Tiểu Ngưu Tử, A Mẫn, Tam Võ Vương...
Đấy thực sự là một việc vô cùng kinh rợn. Thích Đinh Nhạn vì đã uống Tà Đơn của Giang Tiểu Phân nên đã xem bạn hóa ra thù.
Giang Tiểu Phân lại lạnh lùng nói:
- Thích Đinh Nhạn, ngươi có bằng lòng dùng trí khôn của ngươi để giết chết những kẻ thù ấy hay chăng?
- Tôi rất bằng lòng!
Giang Tiểu Phân cất giọng lạnh lùng cười dài. Tiếng cười của bà ta, có vẻ như vô cùng đắc ý, nhưng cũng chứa đầy sát khí, khiến ai nghe đến cũng phải khủng khiếp kinh hãi.
← Hồi 54 | Hồi 56 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác