Vay nóng Homecredit

Truyện:Đại tranh chi thế - Hồi 209

Đại tranh chi thế
Trọn bộ 294 hồi
Hồi 209: Thù trong giặc ngoài
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-294)

Siêu sale Lazada

Doanh trại Khánh Kỵ đóng trên mảnh đất rộng ven sông, bên trái là một dòng sông dưới thông Đông Điều Khê, trên nối liền Ngũ Hồ. Trong doanh trại người ngựa qua lại không ngớt, thám mã không ngừng đưa tin từ khắp nơi về, các tướng lĩnh tề tựu trong túp lều lớn đặt tại trung tâm.

"Tôn tướng quân, có phải nên bố phòng ven hồ bên trái, nhỡ khi Cơ Quang trốn chạy vào Ngũ Hồ, thì sẽ vượt sông đến dưới chân thành Cô Tô."

"Không cần, các tàu thuyền lớn nhỏ trên sông đã bị chúng ta tịch thu hết, trừ khi bọn chúng bị điên, bằng không xông vào Ngũ Hồ, ngoài quay lưng về sông nước quyết chiến một phen ra không còn đường nào khác. Hiện giờ binh mã của chúng ta tuy sĩ khí cao hơn Cơ Quang, nhưng đừng quên Cơ Quang vẫn đang là Ngô vương, hắn còn có viện quân, chúng ta buộc phải tập trung toàn bộ lực lượng..."

Một bức bản đồ lớn dùng than vẽ ghép lên hai mảnh da dê dựa vào tấm bản đồ nhỏ được treo lên bức vách gỗ, các tướng đang bàn bạc kế hoạch tác chiến.

"Chúc Dung giờ thế nào rồi? Hắn đi Vũ Nguyên có tin gì không?"

"Đã phái người đi Vũ Nguyên liên lạc, tin tức chắc cũng mau về tới."

"Vũ Nguyên nằm ở cánh phải của ta, nếu Chúc Dung có thể chiêu hàng thủ quân Vũ Nguyên, cùng chúng ta tạo thế gọng kiềm, lúc đó Cơ Quang không thể qua sông bằng đường thủy, đường bộ cũng bị cắt đứt."

Khánh Kỵ nói: "Cũng chưa chắc, đừng quên bên Ngự Nhi thành còn có bảy ngàn quân của Cơ Quang, đó là bảy ngàn quân chưa bị sứt mẻ gì, cánh quân này đổi lại vào lúc khác tác dụng có thể không lớn, nhưng đợi khi quân ta và quân địch đều sức cùng lực kiệt mà kéo đến thì sức chiến đấu của chúng không thể xem thường. Điều quan trọng nhất là nó có tác dụng vực dậy lòng quân đang đi xuống của binh mã Cơ Quang."

Tôn Vũ nhìn vào các điểm bố trí binh lực quân ta và quân địch trên tấm bản đồ, trầm ngâm: "Mạc tướng cũng thấy lo điểm này, theo sau còn có binh mã của Phù Khái từ Hàn Ấp quay về, Chúc Dung công tử có chiêu hàng được thủ quân Vũ Nguyên hay không còn là một biến số, binh mã của Phù Khái khi nào sẽ tới cũng là một biến số, còn về binh mã ở Ngự Nhi thành... Ta tuy thắng trận nhưng biến số quá nhiều, rất nhiều việc còn không nắm chắc trong tay, nếu muốn không bị các biến số này ảnh hưởng, chúng ta phải dồn tất cả sức lực thừa lúc nó chưa xảy ra tấn công chí mạng vào tàn quân của Cơ Quang đóng ở Đông Điều Khê, ta tin...chúng sẽ không chịu nổi đợt tấn công này đâu."

"Nếu bây giờ lại phát động tấn công, binh mã ở Ngự Nhi thành hoặc Vũ Nguyên, hoặc của Phù Khái kéo đến kịp thời, tình hình chiến sự sẽ phát triển theo hướng nào?" Khánh Kỵ chớp mắt, chất vấn Tôn Vũ, hắn tuy là hỏi nhưng lại có ý nhắc nhở, ai cũng biết nếu trường hợp đó xảy ra thì thế công thủ thắng bại lập tức bị đảo ngược.

Tôn Vũ nói: "Đó chính là lí do Ngũ Tử Tư chọn lui về chỗ này, đi về phía Bắc là không thể vì có chúng ta chặn mất đường tiến quân, với sĩ khí của đám tàn quân dù đụng độ với một vạn quân đang công thành của ta cũng khó giành phần thắng. Dời binh đóng tại Đông Điều Khê, bên phải có Vũ Nguyên, phía sau có Ngự Nhi thành, còn có thể đợi Phù Khái đưa quân đánh sau lưng chúng ta, hắn muốn đi vào tử địa để trùng sinh, mượn tình hình này chuyển bại thành thắng, còn chúng ta..."

Tôn Vũ cười khổ nói tiếp: "Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, chúng ta tuy muốn nắm phần chủ động trong tay, nhưng hiện nay phần lớn phải xem ý trời quyết định biến số thế nào rồi?"

"Báo! Quân tình khẩn cấp. Việt quốc thừa lúc Ngô quốc ta nội loạn vượt biên giới tập kích, đã san bằng Ngự Nhi thành, hiện nay không rõ tung tích."

"Cái gì?" Các tướng cùng lúc hét lên, tin này vừa đáng mừng vừa đáng lo, quân trấn thủ Ngự Nhi thành bị tiêu diệt, Hạp Lư sẽ mất đi một cánh quân cứu viện, đối với đại quân của Khánh Kỵ là một việc tốt, nhưng người Việt lần này đến đây không mang ý tốt, tuyệt đối không là đến giúp Khánh Kỵ, ai biết con rắn độc này bước tiếp theo sẽ tấn công Cơ Quang hay tấn công Khánh Kỵ?

"Quân Việt có bao nhiêu binh lực? Do ai thống lĩnh?"

Tên tín sứ trả lời: "Cái này...còn chưa biết rõ."

Tôn Vũ vội ra lệnh: "Thám mã các nơi mau chóng dò la hành tung của quân Việt, một khi có tin lập tức báo về, không được chậm trễ."

"Tuân lệnh!" Tên tín sứ vội lui ra.

Khánh Kỵ từ từ liếc mắt vào Tôn Vũ: "Trường Khanh khi nào phái ra một đội thám mã vòng qua Cơ Quang, lại đi dò la tin tức bên Ngự Nhi thành vậy? Hình như...hắn sớm biết Ngư Nhi thành sẽ xảy ra tình cảnh này...", Khánh Kỵ bất chợt nhớ lại lần trước bàn về các cánh quân Ngô có thể cứu viện Cơ Quang, Tôn Vũ không hề nhắc tới quân trấn thủ ở Ngự Nhi thành...

Phù Khái dẫn quân đến Yểm thành, nghỉ ngơi chỉnh đốn xong lệnh cho đại quân tiếp tục lên đường, ba quân vừa định nhổ trại, một con ngựa phi nhanh tới, hai vai của tên lính trên lưng ngựa cắm hai lá cờ nhỏ màu đỏ, chính là tín sứ trong quân. Tên lính phi ngựa như bay tới trước xe ngựa của Phù Khái nhảy vội xuống, bước nhanh về phía trước bám lấy bánh xe Phù Khái, thở hổn hển nói: "Báo! Đại tướng quân, có quân tình khẩn cấp."

Phù Khái đang ngồi trên xe, lạnh lùng lườm tên lính một cái, dửng dưng nói: "Chuyện gì mà phải hốt hoảng? Đứng lên rồi nói!"

"Dạ, dạ!" Tên tín sứ gật đầu lia lịa, nhưng đôi chân hắn khi cưỡi ngựa đã bị tê liệt, bên đùi rướm đầy máu tươi, hắn gắng gượng hai lần cũng chưa đứng lên được, chỉ còn cách quỳ tại chỗ, vội vàng bẩm báo: "Đại tướng quân mới rời khỏi Hàn Ấp có hai ngày, quân Lỗ và người Đông Di phối hợp tấn công Hàn Ấp. Bọn chúng...bọn chúng vốn chỉ giả bộ tấn công, nhưng quân số còn lại ở Hàn Ấp quá ít, kẻ địch nhìn ra khẽ hở, bèn cùng người Lỗ và người Đông Di hợp binh lại công phá Hàn Ấp, hiện giờ liên quân của chúng đã vượt sông đuổi đánh vào Vân Dương. Chúng...chúng giơ cờ hiệu của Yểm Dư công tử."

"Cái gì?" Phù Khái giật nảy người, hai tay vịn vào thành xe, bật dậy ngay lập tức.

Phía trước vọng đến tiếng bánh xe lăn bánh, tiền quân đã nhổ trại xong, Phù Khái phất tay một cái, hét lớn: "Dừng tiến quân!"

Cờ hiệu lập tức được giơ lên truyền lệnh, chỉ trong giây lát, tiền quân dừng lại không tiến quân nữa. Phù Khái nhảy phốc xuống xe, sắc mặt do dự không biết làm thế nào, đứng đó đăm chiêu suy nghĩ.

"Yểm Dư đã mượn được quân từ Lỗ quốc và người Đông Di? Bọn chúng trong lúc giằng co với Tề còn có binh lực phát động tấn công xuống phía Nam ư? Tin này là thật hay giả? Chúng xuất binh đánh thật hay tung hỏa mù dụ ta? Nếu là thật thì ta dẫn quân đi cứu viện Đông Điều Khê, Yểm Dư đuổi theo đánh thọc sau lưng ta, lúc đó ta bị đánh cả trước mặt sau lưng à?"

Phù Khái đôi mắt sắc lạnh, nhìn xuống ngón chân trầm ngâm suy nghĩ, một ý nghĩ động trời nhen nhóm trong lòng hắn: "Hoàng huynh... e là không cứu được rồi, ta dẫn quân nam hạ giải vây cho huynh ấy, chi bằng tiến về Cô Tô, quét sạch binh mã đang vây thành của Khánh Kỵ, trốn vào Cô Tô thành rồi mưu tính đại nghiệp sau. Phù Sai chỉ là tên nhóc con miệng còn hơi sữa, trong quân đội Ngô quốc, uy danh của ta không kém cạnh so với Khánh Kỵ, đến lúc đó nói không chừng ta có thể thay thế hoàng huynh..."

Hắn lại lắc đầu, từ bỏ tham niệm mới nhen nhóm trong tim: "Không được, nếu hoàng huynh bị tiêu diệt, Khánh Kỵ chắc chắn tiến đánh Cô Tô thành, lại có liên quân người Lỗ và Đông Di của Yểm Dư giúp sức, đến lúc đó ta sao mà chống lại?"

Hắn nhíu mày đăm chiêu, nôn nóng đi vòng quanh chiếc xe ngựa hai vòng, dừng bước: "Người Tề hùng mạnh, vượt xa các nước Tào, Trần, Lỗ, Đông Di, phía Bắc người Lỗ và Đông Di chiến sự gay gắt, quân của chúng nếu không đánh nhanh thắng nhanh thì không thể nán lâu trong Ngô quốc ta, chỉ có việc tiếp tế lương thảo chúng cũng khó lo nổi, nếu viện binh bên ngoài mà lui, chỉ chừa lại cánh quân của Khánh Kỵ, thành Cô Tô kiên cố có thủ trên ba năm cũng không thành vấn đề, hơn nữa lúc đó ta thu nạp luôn quân thủ thành, binh lực có thể công có thể thủ, còn có binh mã ở Vũ Nguyên, Ngự Nhi thành, chỉ cần ta giơ cao cờ hiệu của Ngô vương điều động thì..."

Phù Khái sáng mắt lên, ngẩng đầu hét lớn: "Người đâu!"

Một tên quan ghi chép và một tên tín sứ cùng bước tới, chắp tay: "Đại tướng quân!"

"Truyền lệnh..." Phù Khái đưa tay lên, đột nhiên lại ngập ngừng: "Nếu hoàng huynh bại trận nhưng không chết, chạy về Cô Tô, vậy... vậy ta nên làm thế nào?..."

"Đại tướng quân?" Tên quan ghi chép kinh ngạc nhìn Phù Khái.

"Hử? À, truyền lệnh... Truyền lệnh ba quân nhổ trại, tiến về Đông Điều Khê."

"Tuân lệnh!"

"Về đây! Còn nữa..."

"Đại tướng quân xin cứ sai bảo."

"Phía Cô Tô thành và Đông Điều Khê, phái thêm nhiều thám mã, lúc nào cũng đưa tin liên tục. Phía Vũ Nguyên cũng phái người đi liên lạc. Vì...người Lỗ và người Đông Di đuổi theo sau lưng, đề phòng bất trắc, ba quân của ta lúc nào cũng phải trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, khoảng cách đóng quân không được cách xa nhau, hậu quân đi chậm lại, tập hợp đội hình, đề phòng quân địch truy kích sau lưng."

"Tuân lệnh!"

Hậu hoa viên Nhâm gia, Nhâm Nhược Tích ngồi bên cửa sổ. Ngoài kia, hoa nở rực rỡ, cỏ xanh um tùm, bên bờ hồ, Nhâm Băng Nguyệt đang câu cá, vừa ném lưỡi câu vào hồ, còn chưa kịp đợi lưỡi câu chìm xuống đã vội nhấc cần lên, sau đó lại thả xuống. Nhâm Nhược Tích hai tay chống cằm, vẻ mặt ngu ngơ nhìn vào em gái, cũng không hề cảm thấy tức cười.

So với một năm trước, thân hình của nàng có hơn chút ốm đi, hàng mi cong vút, dung nhan như ngọc, chiếc vòng ngọc đeo trên tay tựa như xuôi tay xuống là tuột ra, eo thon nõn nà, tà áo phất phơ, nàng ưu sầu tiều tụy đang lo cho sinh tồn của gia tộc và tính mạng cá nhân.

Sau này nên làm sao đây? Gia tộc của nàng nên đi đâu về đâu? Phụ thân, muội muội, tất cả thân nhân, còn có bao nhiêu người sống nhờ vào Nhâm Gia của nàng nữa, vận mệnh của bao nhiêu người tập trung lại như ngọn núi nặng trĩu trong lòng nàng. Khánh Kỵ và Cơ Quang đang tranh đoạt cả Ngô quốc, dù giang sơn có ra thế nào cuối cùng cũng rơi vào tay một trong hai người họ, trong quá trình tranh đoạt đã hy sinh bao nhiêu tính mạng, có bao nhiêu gia tộc tan thành mây khói, tất cả đều không quan trọng, gia tộc mới sẽ mọc lên, thế lực mới sẽ hình thành, quá khứ sẽ rơi vào quên lãng, chẳng qua đó là một con sóng nhỏ trong dòng chảy, sinh ra, huy hoàng rực rỡ, tan biến...

Nhưng đối với nàng, cái gia tộc nhìn như con sóng nhỏ này trong mắt các nhân vật lớn kia lại chính là tất cả của nàng, nàng sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, phụ mẫu thân nhân, gia tộc của nàng, vận mệnh của nàng có quan hệ mật thiết không tách rời. Ngoài ra bảo vệ gia tộc, bảo vệ thân nhân cũng là trách nhiệm nàng không thể chối bỏ. Phụ mẫu ngày càng lớn tuổi, mái đầu bạc phơ, nếp nhăn đầy mặt, đó là hai người đã ban nàng sinh mạng, nuôi nấng nàng khôn lớn, thân là Nhâm gia trưởng nữ, gánh vác vận mệnh gia tộc là sứ mệnh của nàng, nên bây giờ nàng xuất hình một nỗi lo trong lòng.

Hơn nữa, đây không phải là tranh chấp của thương buôn, khi hai tập đoàn chính trị hùng mạnh phát động chiến tranh toàn diện, gia đình giàu có bậc nhất như nàng, vận mệnh chẳng qua chỉ như bọt sóng trong dòng chảy thời loạn thế, lúc nào cũng có nguy cơ bị tiêu diệt, hoàn toàn không tự quyết định được số phận.

Khánh Kỵ...

Bỗng nhiên, nàng nhớ đến chàng thanh niên múa trường mâu cách một bức tường với nàng, nghĩ đến khoảnh khắc chàng phóng mâu cứu nàng dưới lưỡi kiếm của kẻ địch, nhớ lại lúc chàng quay lưng bỏ đi, cất cao giọng hát ném cho nàng trái đào, lại nhớ chàng đích thân nói với nàng dưới bóng trăng: "Nếu như, lần này Khánh Kỵ không chết; nếu như, lần này nàng chưa gả cho ai; nếu như Khánh Kỵ quả thật phục quốc lên ngôi, ta nhất định triệu nàng vào cung..."

Nhâm Nhược Tích cảm thấy hai má nóng ran, đôi mắt long lanh như dòng nước mùa thu toát ra tình ý say đắm lung linh...

Có cô gái nào mà không tương tư? Chàng tà áo phất phơ, chàng khôi ngô tuấn tú, chàng cưỡi ngựa múa quyền... từng hình ảnh một, ẩn hiện trong tim. Thế mà nàng không có cả quyền theo đuổi hạnh phúc của mình, sinh ra làm phận con cái, nàng mãi mãi không làm được chuyện ích kỉ chỉ nghĩ cho hạnh phúc của riêng nàng, nhất cử nhất động của nàng đều liên hệ đến vận mệnh gia tộc, liên hệ phụ mẫu thân nhân, liên hệ đến sinh tử tồn vong của ngàn mấy sinh mạng trong gia tộc...

Một tiếng thở dài ngao ngán, Nhâm Nhược Tích từ từ cúi đầu xuống. Đời người, rất nhiều chuyện không tự làm chủ được, thám mã trong thành phái ra đi do thám các thành trì thị trấn xung quanh, đã mang về rất nhiều câu chuyện của Khánh Kỵ. Có người nói Khánh Kỵ đã kết thân với hai gia tộc thế lực Lỗ quốc, lấy hai cô gái Thúc Tôn Diêu Quang và Quý Tôn Tiểu Man, nên Lỗ quốc mới ra sức giúp đỡ hắn, chọn lựa đối đầu với Tề quốc hùng mạnh, còn đưa quân đến Ngô quốc giúp hắn phục quốc, những tin tức này nghe từ tướng lĩnh thủ thành Chuyên Nghị, nên có lẽ không giả.

Vị đại tư mã này có tình ý với nàng, tiếc là Chuyên Nghị tài cán bình thường, duy chỉ giỏi kiếm thuật, sao lại biết lấy lòng nữ nhi chứ?

Nam nhân, cuối cùng cũng lấy sự nghiệp làm trọng, lấy hai cô nương đại diện cho hai thế lực lớn có thể giúp sức, nếu nàng là Khánh Kỵ, nàng cũng sẽ không hề do dự mà làm vậy.

Bản thân nàng còn có tương lai ư? Phụ thân bị bắt phải ở trong Cô Tô thành để tiện giám sát, Nhâm gia đang bị ép không ngừng cung ứng vũ khí quân bị cho quân Ngô, Khánh Kỵ một khi phục quốc, gia tộc nàng chính là phe cánh ủng hộ Cơ Quang, nếu gia tộc nàng là một thị tộc nhỏ không quyền không thế còn dễ nói, nay là gia tộc giàu có bậc nhất, phụ trách cung ứng toàn bộ vũ khí quân bị cho quân Ngô, Khánh Kỵ đâu thể ngồi yên bỏ mặc cho nó tồn tại, đến lúc đó hiến tặng một nữ nhi có nguôi cơn giận trong lòng quân vương Khánh Kỵ?

Còn Cơ Quang chiến thắng thì sao? Hắn công phá Dĩnh Đô, mặc sức cướp bóc của cải Sở quốc, chiến công lừng lẫy, nếu lại đánh bại đại quân Khánh Kỵ, lúc đó hắn ngồi vững giang sơn, Nhâm gia tuy có giúp sức nhưng lại vì bị thúc ép buộc phải làm, hắn sẽ không tin tưởng gia tộc Nhâm thị, hắn hoàn toàn có khả năng xử trí Nhâm gia, ít ra cũng răn đe dọa nạt, từng bước lấy sạch của cải cực khổ gầy dựng của Nhâm gia chiếm làm của riêng. Lúc đó, vì tồn vong của gia tộc, có lẽ nàng bị biến thành một lễ vật đem gả cho quyền thần nào đó trong Ngô quốc làm thiếp, Phù Sai, Phù Khái, hoặc có thể là Ngũ Tử Tư, Bá, Tư Môn Sào...

Sinh ra trên đời đừng làm thân nữ nhi, trăm năm vui buồn khổ cực do tay người khác quyết định! Nhớ lại câu nói này của Khánh Kỵ, Nhâm Nhược Tích nhói đau trong lòng, có lẽ...mơ ước xa xưa, là một vết thương không bao giờ lành trong tim nàng.

"Đại tiểu thư..." Dương bá mái đầu bạc phơ, quản sự Nhâm phủ dừng lại ngoài cửa phòng, gọi nhẹ một tiếng.

"Dương bá, có chuyện gì?" Nhâm Nhược Tích không quay đầu lại, nàng đang ngu ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, gió thổi tung mái tóc nàng, để lộ chiếc cổ trắng mịn như tuyết.

"Gia chủ mời đại tiểu thư đến gặp ngài."

"Cha ta đã về?" Nhâm Nhược Tích quay đầu lại, vội vã đứng dậy chạy đi.

Trong thư phòng Nhâm Tử Anh, hai cha con ngồi đối mặt nhau.

Nhâm Tử Anh mặt như quán ngọc, mũi cao, dưới cằm có ba lọn râu, vốn là một trang nam tử khôi ngô tuấn tú, trải qua bao nhiêu năm lao tâm lao lực gánh vác gia nghiệp của Nhâm gia, tuy biết cách giữ gìn, trên mặt vẫn xuất hiện rất nhiều nết nhăn, mái đầu cũng xuất hiện nhiều sợi tóc bạc. Ngước nhìn phụ thân, Nhâm Nhược Tích thấy chua chát trong lòng.

"Con gái, ta thấy Hạp Lư đã rơi vào đường cùng rồi, chúng ta cũng nên tính toán cho mình." Nhâm Tử Anh đầy vẻ lo âu lên tiếng.

"Phụ thân cứ nói!" Nhâm Nhược Tích giật mình, không khỏi nôn nao.

"Con gái, hôm nay thái tử bắt phụ thân qua đó, không phải là ép buộc Nhâm gia chúng ta tiếp tục cung cấp binh khí, mà là...đến xem cả nhà Triết đại phu bị hành hình."

"Triết đại phu?" Nhâm Nhược Tích cảm thấy kì lạ: "Triết đại phu là khanh sĩ Ngô quốc, lại có quan hệ thân thích với Ngô vương, sao lại bị hành hình?"

Nhâm Tử Anh đanh mặt, gò má hai bên co giật mấy cái, nói: "Hạp Lư binh bại, Cô Tô bị vây khốn, các thế tộc công khanh khắp nơi có quan hệ liên lạc với Khánh Kỵ ngày càng nhiều, Triết đại phu không chịu nhẫn nhịn, vì muốn giữ lấy phú quý, hắn muốn tỏ lòng tốt với Khánh Kỵ, thế là viết một bức thư tỏ lòng trung thành muốn bắn ra ngoài thành, không ngờ lại bị binh lính tuần tra bắt giữ."

Nhâm Nhược Tích toát mồ hôi lạnh kêu lên: "Thôi rồi, sao hắn lại hồ đồ như thế? Lâm trận quay sang đối địch, làm loạn lòng quân, thái tử mười phần có tám chín chắc chắn không niệm tình cũ, xử cho tội chết."

Nhâm Tử Anh giọng vẫn còn run rẩy: "Thì đó, cả nhà Triết đại phu bất kể già trẻ lớn bé, nam đinh toàn bộ bị tùng xẻo, đem xác cho chó ăn, nữ nhân bị xung quân làm doanh kĩ..."

"Cái gì?" Nhâm Nhược Tích kinh hãi thét lớn.

Nhâm Tử Anh lắc đầu nguầy nguậy: "Tất cả gia chủ danh môn thế tộc, công khanh đại thần toàn thành đều bị gọi đến xem hành hình, tiếng kêu gào thảm thiết đó đến giờ còn văng vẳng bên tai ta...Phù Sai, đã mất hết tính người, ta nhìn vẻ mặt các công khanh, tuy có vẻ sợ hãi nhưng lại mang lòng ganh ghét, Phù Sai đã mất nhân tâm. Trong hoàng thành đã thế, bên ngoài không cần nghĩ cũng đã biết thế nào. Khánh Kỵ vốn là thế tử Ngô quốc danh chính ngôn thuận, lần này trở về đại bại Hạp Lư, vòng vây Cô Tô thành đến nay chưa được hóa giải, đại vương lưu lạc bên ngoài không thể vào thành, ta thấy...Hạp Lư khí số đã tận, Nhâm gia ta không thể cứ thế tiêu tùng theo hai cha con hắn được."


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-294)


<