Vay nóng Tinvay

Truyện:Đại tranh chi thế - Hồi 166

Đại tranh chi thế
Trọn bộ 294 hồi
Hồi 166: Mài gươm soàn soạt
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-294)

Siêu sale Shopee

Quý Tôn Tiểu Man đứng ở trong đình, mở to một đôi mắt đen lúng liếng, đang tò mò đánh giá vị Vệ Hầu không thích nữ sắc chỉ thích nam nhân này, hoàn toàn đã quên rằng hiện giờ chính nàng cũng đang ở trong bộ dáng của một mỹ thiếu niên: "Oa, người kia chính là Cơ Nguyên à? Bộ dáng giống như một con cẩu, tuyệt đối không ẻo lả như mấy vị nương nương nha..."

.....................

Quý Tôn Tiểu Man lui về sau một bước, tay trái nâng bảo kiếm, tay phải nắm chuôi kiếm, "Keng" một tiếng, Thừa Ảnh kiếm đã ra khỏi vỏ, thanh kiếm đó vừa dài vừa mỏng, rút ra giống như dòng nước tuôn chảy, thanh âm rồng ngâm không dứt bên tai, thật giống như một con thần long thét dài một tiếng trên chín tầng trời, dư âm ngân nga xuống tận dưới mặt đất.

Cơ Nguyên ngồi ở trong sảnh nhìn chăm chú, không khỏi khen ngợi một tiếng:

- Quả nhiên là kiếm tốt.

Chỉ có điều miệng hắn thì khen kiếm, hai mắt lại cứ không rời khỏi thân mình Quý Tôn Tiểu Man, nhìn từ trên xuống dưới không ngừng, nhìn càng lâu, ánh mắt lại càng hoan hỉ mê muội.

Thừa Ảnh kiếm dài hai thước tám tấc, nhưng tua kiếm hồng rủ xuống còn dài hơn ba thước. Quý Tôn Tiểu Man cầm kiếm lui về phía sau, nín thở ngưng thần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt nước hồ trước mặt, nói rõ ràng:

- Ngải Tử Man không có sở trường gì, chỉ biết một chút kiếm kỹ tầm thường, cùng lắm chỉ là một kẻ mới tập kiếm, xin vua đừng đi bêu xấu với mọi người, nếu có chỗ nào không được, mong được chỉ giáo thêm.

Bêu xấu? Sao phải bêu xấu, ở trong mắt Cơ Nguyên, Ngải Tử Man này quanh người trên dưới không có chỗ nào là không đáng yêu, lại nghe thấy âm thanh ngọt ngào giòn tan, thân thể mềm mại, hắn không khỏi vuốt râu tán thưởng. Quý Tôn Tiểu Man thanh kiếm quét ngang, kiếm theo thân người mà động, tua kiếm hồng như lửa đã bị kéo thành một đường thẳng tắp.

Chớ xem Tiểu Man dáng người nhỏ xinh, một khi bắt đầu múa kiếm, thân hình nhẹ nhàng bay lên, một lát sau chỉ thấy như tia chớp, kiếm phong loang loáng, khắp nơi trong đình đều chỉ thấy bóng kiếm sắc bén cùng với bóng của dây tua hồng vung lên như sợi roi, xem tới chấn động lòng người, khiến cho tâm thần người khác phải toàn tâm chú ý vào giữa bốn cột đình. Không gian trong đình rộng lớn, nhưng lúc này xem ra toàn bộ không gian đó đều đã bị thanh kiếm sắc của nàng bao trùm. Ánh mặt trời chiếu xiên lên thân kiếm, bóng kiếm phản quang lại lạnh lẽo, từng đạo hào quang phản xạ thỉnh thoảng xẹt qua căn phòng mà Cơ Nguyên cùng Mạnh Trập đang ngồi, giống như một người đang soi gương mà thỉnh thoảng lại để cho ánh mặt trời rọi vào.

Vệ Hầu Cơ Nguyên cũng thông hiểu kiếm thuật, thấy công phu của nàng như vậy thì hai tròng mắt không khỏi lộ ra vẻ kinh diễm, không khỏi tán thưởng:

- Mỹ nhân như ngọc, kiếm khí như hồng (cầu vồng), quả nhân hôm nay đi một chuyến tới đây quả là không tệ, tuyệt diệu, thật sự là tuyệt diệu.

Hắn tiến về phía trước hai bước, hai tay vịn vào lan can, hận không thể bay vào trong đình, trong lòng nghĩ thầm: "Bên người quả nhân đã có Di Hạ, Di Hạ nhã nhặn thanh tú, ôn nhu đáng yêu. Kẻ này tư thế oai hùng, còn tốt hơn nữa, quả nhân nếu đoạt được mỹ thiếu niên này, trái ôm phải ấp, vậy thì không còn gì phải tiếc nuối."

Quý Tôn Tiểu Man ở trong đình thân mình duyên dáng uyển chuyển, kiếm như du long, kiếm thế hùng hồn tiêu sái, vô cùng sắc bén. Đó không chỉ là múa kiếm, đó còn là kiếm pháp giết người chân chính. Múa đến phần sau, Quý Tôn Tiểu Man giống như đang đuổi theo một kẻ địch hoảng sợ né tránh chạy trốn khắp đình, kiếm vung lên như tia chớp, khắp nơi đều bị ảnh kiếm bao phủ.

Bộ kiếm pháp này của Quý Tôn Tiểu Man là tập từ Lỗ quốc đệ nhất kiếm khách Viên Công. Nàng mặc dù nhỏ xinh, khí lực lại hữu hạn, nhưng mà mỗi chiêu mỗi thức đều là chân truyền từ Viên Công, thanh kiếm trong tay vung ra thu vào, tràn ngập khí thế bá đạo, hơn nữa thanh Thừa Ảnh kiếm đích thực là một thanh bảo kiếm khó có được. Kiếm quang vun vút, khiến cho người ta khó có thể tin tưởng rằng kiếm pháp sắc bén như vậy lại được sử ra từ một mỹ thiếu niên nhỏ xinh.

Đột nhiên, kiếm quang đầy trời chợt tắt. Quý Tôn Tiểu Man đột nhiên chuyển từ động sang tĩnh, cho kiếm lại vào bao, quay trở về bộ dáng xinh đẹp như khi nàng đang rút kiếm, mà trong ánh mắt của Cơ Nguyên cùng Công Mạnh Trập vẫn còn lấp loáng dư ảnh của kiếm quang khắp đình mới rồi.

- Hay!

Công Mạnh Trập vỗ tay trầm trồ khen ngợi, Vệ Hầu cũng hưởng ứng theo.

Quý Tôn Tiểu Man cười ngọt ngào, thu kiếm lui về phía sau, thi lễ, lại bái, nói:

- Tử Man xin cáo lui.

Nàng khom người hành lễ, liền nhẹ nhàng lui ra.

Cơ Nguyên thấy hắn tuổi còn nhỏ, bộ dáng lại đáng yêu, hơn nữa mới rồi khi dừng múa kiếm, trên khuôn mặt trắng nõn lại trở nên đỏ bừng như trái đào, đúng là đặc điểm độc nhất vô nhị của xử nữ, khiến cho hắn vì thèm ăn mà xúc động không khống chế nổi, hận không thể lập tức lấy đùi mình làm ghế, gọi thiếu niên này ngồi vào đó rồi thân thiết hỏi chuyện. Vấn đề là mỹ thiếu niên này là môn khách của Công Mạnh Trập, hắn là Vệ quốc quốc quân thân phận tôn kính, tạm thời cũng không có lí do thích hợp để gọi hắn tới gần.

Công Mạnh Trập tay vuốt chòm râu, nhìn bóng dáng Quý Tôn Tiểu Man rời đi, tán thưởng nói:

- Trong hàng ngàn môn khách của Mạnh Trập, người có nhân phẩm xuất chúng, kiếm nghệ xuất sắc như vậy cực kỳ ít, hơn nữa hắn cũng chỉ vừa học vài năm, đúng là một nhân tài dựa vào khổ luyện mới thành. Thần đặt kỳ vọng rất lớn vào hắn, cho nên mới không do dự tặng Thừa Ảnh kiếm bên người cho hắn, một thanh kiếm được coi là vô giá, chung quy lại cũng chỉ là vật chết, sao có thể bằng được một kẻ sĩ có tài? Ha hả...

Cơ Nguyên vốn định mở miệng hướng hắn xin người, lường trước rằng đây là môn hạ của hắn, nhưng một khi vua một nước mở miệng, Công Mạnh Trập chắc chắn sẽ đáp ứng. Có điều vừa nghe thấy Công Mạnh Trập nói như vậy, hắn lại không mở miệng xin người nữa, dù sao... cái sở thích đặc thù của hắn, Công Mạnh Trập chẳng biết quá rõ. Công Mạnh Trập đã có tâm bồi dưỡng cho Ngải Tử Man này thành rường cột nước nhà, sao có thể nhả ra làm luyến đồng cho mình được. Chẳng nhẽ thần thì nghĩ việc công, hắn là quốc quân lại chỉ nghĩ tới dâm dục sao?

Nghĩ tới một mỹ thiếu niên đang tung tăng đằng kia, hắn lại không thể chạm vào được, khiến cho Cơ Nguyên gấp đến độ muốn vò đầu bứt tai. Công Mạnh Trập lại cười nói:

- Quốc quân, ngài xem kiếm thuật của thiếu niên này có được không?

- Được, được chứ, quả nhân cho rằng, người tài giỏi như vậy, thật sự khiến cho người ta thần hồn điên đảo, a... Quả nhân là muốn nói kiếm thuật của hắn vô cùng cao minh, thật sự là rất cao nha, quả nhân bên người có vô số kiếm khách, cũng chẳng có ai có võ nghệ cao siêu như vậy.

Công Mạnh Trập cười, đột nhiên nhíu mày nói:

- Thần muốn nói một chuyện, Tề Báo, Bắc Cung Hỉ, đều có lực lượng riêng, hiện giờ muốn tước đi chức vị của bọn họ, thu hồi phong ấp, chỉ sợ bọn họ sẽ chó cùng rứt giậu, gây bất lợi cho quốc quân.

Cơ Nguyên ngẩn ra nói:

- Không thể nào, quả nhân cho rằng bọn họ không có gan đó đâu.

Công Mạnh Trập thản nhiên cười:

- Quốc quân một thân gắn với ngàn vạn thứ dân, dù chỉ là chuyện vạn nhất, cũng phải cẩn thận. Thần nghĩ, Ngải Tử Man này kiếm nghệ vô cùng cao minh, hơn nữa trừ người trong phủ ta, không ai biết chi tiết về người này. Chờ khi trừng trị Tề Báo, Bắc Cung Hỉ xong, thì cho hắn giả làm thái giám, theo hầu bên cạnh quốc quân, vạn nhất có chuyện gì, với võ nghệ của hắn cũng có thể giữ an toàn cho quốc quân. Không biết ý của quốc quân thế nào?

Cơ Nguyên vừa nghe thấy vậy thì mừng rỡ như điên, thiếu niên này đã vào trong tay mình thì có thể trốn nổi sao? Công Mạnh Trập đưa ra đề nghị này đúng là hạn hán lâu ngày gặp mưa, Cơ Nguyên vội vã gật đầu liên tục nói:

- Ý kiến hay, ý kiến hay, vẫn là Mạnh Trập suy nghĩ chu đáo. Quả nhân lúc này nghĩ lại, Tề Báo, Bắc Cung Hỉ đám người trước nay rất ngoan độc, nếu không còn đường lui, không biết chừng thực sự sẽ bí quá hóa liều, vậy thì hôm nay quả nhân hồi cung liền mang hắn về luôn đi.

Công Mạnh Trập nói:

- Vậy cũng chưa thỏa đáng, gia tướng môn khách của Tề Báo, Bắc Cung Hỉ không phải ít, nếu muốn làm xằng bậy thì không phải là chuyện nhỏ. Quốc quân đã có ý muốn trừng phạt gian nịnh, thần phải chuẩn bị thật vẹn toàn, chờ thời cơ tốt hạ lệnh bắt người. Việc điều binh mã, còn mất một ít thời gian, lúc này không được để lộ tin tức. Ngải Tử Man này dù sao cũng không phải hoạn quan, lúc này mà cho vào cung, rõ ràng là không thích hợp. Huống hồ, hắn đối với những quy củ trong cung còn chưa biết gì cả, thần phải dặn dò một chút mới được.

- Như vậy... cũng được...

Cơ Nguyên khó chịu, cắn răng gật gật đầu. Hắn vốn là một người rất dễ dao động, hôm nay đáp ứng với Công Mạnh Trập, ngày mai nói không chừng lại nghe ai nói mà thay đổi chủ ý, chỉ có điều lúc này trong lòng hắn toàn bộ đã bị dáng người của mỹ thiếu niên kia chiếm đầy, hận không thể ngay lập tức ban bố mệnh lệnh, tước chức vị của Tề Báo, Bắc Cung Hỉ, để cho mỹ thiếu niên kia tới bên người chính mình, cho nên hắn tha thiết dặn dò:

- Mạnh Trập, đêm dài lắm mộng, chậm tất sinh biến. Việc này, quả nhân liền giao cho ngươi toàn quyền phụ trách. Cần phải nhanh chóng an bài thỏa đáng, thanh trừng bọn gian nịnh Tề Báo.

Công Mạnh Trập nghiêm nghị chắp tay nói:

- Rõ, thần Mạnh Trập, cung kính nhận mệnh!

o0o

- Khánh Kỵ công tử, Ung Thư lúc đó cũng ở đó, những điều hắn nghe được là như vậy, ài, không thể tưởng được Công Mạnh Trập đại phu bình thường không động, nhưng khi đã muốn phản kích, lại ngay vào chỗ tử địa của đối phương, ngày thường gặp mọi người đều cười nói thân thiết, thập phần khách khí. Di Hạ nghe thấy chuyện này thì thực cảm thấy kinh hãi, thật là đáng sợ. Tề Báo, Bắc Cung Hỉ nếu bị lật ngã, quân phu nhân ở trong triều sẽ không còn dùng được ai, khiến cho cung đình trên dưới chỉ còn người của Công Mạnh Trập đại phu. Công tử, hiện giờ xem ra, ngài chỉ có thể xin đi giúp đỡ Công Mạnh Trập đại phu mà thôi.

Khánh Kỵ đi qua đi lại trong phòng, nghe Di Hạ nói xong, lại suy tư một lúc lâu, đột nhiên quay đầu lại hỏi:

- Tử Hạ, quan hệ của ngài với đám người Tề Báo, Bắc Cung Hỉ, Công Tử Triều là như thế nào?

Di Hạ ngây người ngẩn ra, nói:

- Công Tử Triều vừa mới tới Vệ quốc ta, Di Hạ còn chưa từng gặp mặt. Về phần Tề Báo, Bắc Cung Hỉ hai người xưa nay rất hòa hợp, mọi người gặp nhau đều nói nói cười cười, khách khách khí khí, về phần thâm giao thì chưa tới được. À... tương đối mà nói, quan hệ của Di Hạ với Tề Báo đại phu có tốt hơn chút.

Nói tới đây, trên mặt hắn hiện lên nét xấu hổ, Khánh Kỵ trong lòng sáng tỏ, chỉ sợ rằng Tề Báo này cũng là thích nam nhân. Di Tử Hạ bị Vệ Hầu độc chiếm, Tề Báo sao dám có chủ ý với Di Tử Hạ, nhưng mà nhìn thấy mỹ thiếu niên mà mình ngưỡng mộ trong lòng, nói chuyện kết giao thân thiết thì cũng có thể. Di Tử Hạ trên mặt hiện lên nét xấu hổ, chỉ sợ rằng Tề Báo đã từng nói với hắn cái gì đó thân thiết lại có chút ám muội. Nói như vậy, Tề Báo kia chẳng những hữu hảo với Di Tử Hạ, hơn nữa lá gan cũng không nhỏ. Vậy là được, người không có đảm lượng sao có thể làm nên chuyện?

Khánh Kỵ lập tức gật đầu nói:

- Tốt, chính là hắn. Tử Hạ, ta mong ngài hỗ trợ, an bài cho ta gặp mặt Tề Báo, không biết... ngài có chỗ nào khó xử không?

Di Tử Hạ giật mình nói:

- Tề Báo sắp tiêu đời rồi, công tử còn đi gặp hắn làm gì? Ây... nếu Di Hạ nói, chắc chắn không vấn đề. Di Hạ nếu muốn đăng môn bái phỏng, Tề Báo sẽ không thể không gặp ta, công tử trốn trong xe của ta đi vào Tề gia là được.

Khánh Kỵ nhìn Di Tử Hạ, một đôi mắt hoa đào trời sinh quyến rũ, ánh mắt tinh thuần ngây thơ, trong suốt thanh tuyền như nước. Khánh Kỵ không đành lòng lợi dụng vị thiếu niên này, không biết là may mắn hay bất hạnh, dựa vào sắc đẹp mà ngồi lên được chức đại phu, chỉ nói:

- Tử Hạ, không đơn giản chỉ như vậy. Hiện giờ Công Mạnh Trập cùng quân phu nhân đã ở vào thế không thể cùng tồn tại, ngài giúp ta đi gặp Tề Báo, chính là đối đầu với Công Mạnh Trập. Vốn, trong nước Vệ, ngài cũng không phải là nhân vật gì lợi hại, bây giờ nếu ta lôi kéo ngài vào, nói không chừng còn có thể bị Công Mạnh Trập trả thù, ngài có hiểu không?

Di Tử Hạ ngẩn người, đôi mắt chợt đỏ, hắn nắm chặt tay áo Khánh Kỵ, bịn rịn nói:

- Di Hạ vốn là một thiếu niên ngây thơ, những đại phu ở Đế Khâu mặc dù thân thiết với ta, nhưng ta biết trong lòng bọn họ cũng không để mắt đến ta, càng không có một ai thành thật với ta. Công tử lại đối với ta như vậy...

Hắn sụt sịt mũi, nói:

- Công tử là ân nhân cứu mạng của ta, chuyện như thế này mà Di Hạ còn không làm được, vậy thì thật uổng làm người, huống chi công tử lại đối đãi chân thành như vậy. Công tử không phải lo, ngài bao giờ muốn đi gặp Tề Báo, Di Hạ sẽ đưa ngài đi.

Khánh Kỵ gật đầu một cái thật mạnh, vỗ vỗ bả vai hắn nói:

- Được! Tử Hạ mặc dù tuổi đời còn trẻ, nhưng lại có can đảm hơn nhiều nam tử khác. Ngài trợ giúp ta như vậy, Khánh Kỵ chắc chắn sẽ không để ngài chịu thương tổn. Việc gặp Tề Báo, không nên trì hoãn, việc này không thể chậm trễ, hiện tại đi luôn!

- Được!

Di Tử Hạ nói:

- Công tử chờ một chút, Di Hạ sẽ bảo người chuẩn bị xe.

Tề Báo đang ở hậu viện nhà mình múa võ, Tề Báo có một thân khí lực cao lớn cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn, dường như khí lực có thể dùng mãi không hết. Khuôn mặt hắn hơi đen, một bộ râu quai nón, tóc mai dài tới môi, đôi lông mày rậm rạp, có vẻ cực kì uy mãnh.

Thời kỳ Xuân Thu, người đời thích võ. Mọi người đều tôn sùng yêu mến nam nhi khí khái anh hùng, đó là thời đại "Vũ phu oai hùng, công hầu giữ thành.". Công khanh đại phu ai cũng tập võ, Tề Báo lại là một người nổi bật trong số đó, vốn luôn nổi danh cậy sức khỏe.

Một cây chùy sắt ở trong tay hắn mạnh mẽ đập gió, hắn tựa hồ phát tiết tất cả phẫn uất vào trong cái chuôi chùy này, quát mắng liên hồi, một cây trùy nặng ở trong tay hắn cũng chẳng tính là gì. Tình cảnh thế này, gia tướng nô tài Tề phủ nhìn thấy cũng không thể khuyên bảo, đã sớm tránh đi, để mặc hắn phát tiết trên võ trường.

Tề Báo bị miễn chức chờ xử trí, hắn tuy rằng tức giận tới nổi điên, nhưng mà gia nhân ở Tề phủ thời gian này cũng thấy nhiều quen rồi, vị tư khấu đại nhân này hôm nay bị miễn chức, hôm sau lại phục chức, rồi sau đó lại miễn chức... Quanh đi quẩn lại, đã không chỉ là một hai lần, ở trong mắt bọn họ, chuyện này đã thành cơm bữa, ai cũng không để trong lòng. Khi chủ nhân phát hỏa, mọi người tránh đi một chút, chờ tới khi ngài phát tiết hết lửa giận, lại uống rượu một hồi là hết chuyện.

Nhưng mà hôm nay, có một quản sự đui mù trong lúc Tề báo đang múa chùy sau đình để hả giận, lại vội vàng chạy đi vào.

"Phanh!" Một trận đất đá rung chuyển, âm thanh khiến cho người ta sợ hãi phát ra khi cây chùy sắt to lớn đập vào mặt đất trước chân của vị quản sự, trên mặt đất lún xuống một hố to, bùn đất bắn lên cả mặt hắn, khiến cho vị quản sự trợn trừng hai mắt đứng im, không dám cử động tí nào.

- Cút đi, ai cho phép ngươi vào đây?

Tề Báo trợn mắt hét lớn.

Quản sự kia nơm nớp lo sợ nói:

- Đại nhân, có khách nhân tới thăm.

Bộ ngực lông lá của Tề Báo đã đầy mồ hôi, hắn nặng nề hít một hơi, quát:

- Khách nhân quái gì? Còn có con quỷ nào đăng môn sao?

Hắn thầm nghĩ: "Chẳng nhẽ là Bắc Cung Hỉ cái kẻ cùng cảnh ngộ với ta kia? Trước kia mình hay bị miễn chức, hắn cũng hay bị mắng chửi. Kẻ này cũng chịu tai ương như ta, chắc là không chịu nổi rồi."

Tưởng tượng như vậy, Tề Báo thoải mái trong lòng hơn chút, hắn đi lấy y phục, mắt liếc ngang hỏi:

- Nói đi, là ai tới, không phải là Bắc Cung đại phu đấy chứ?

Quản sự nuốt một ngụm nước miếng, nói:

- Đại nhân, không phải là Bắc Cung đại phu đến đây, mà là Di Hạ Di đại phu.

- Di Tử?

Tề Báo sửng sốt, trong lòng đột nhiên hiện lên hình ảnh một mỹ thiếu niên làn da bóng láng mịn màng, da mặt ửng hồng, chỉ tiếc một cực phẩm thiếu niên như vậy hắn lại chỉ có thể nhìn mà không thể động, hơn nữa lúc này cũng chẳng có tâm tình đó. Có điều Di Hạ trước mắt cũng được Vệ Hầu sủng ái đệ nhất, ngay cả không có chủ ý gì với hắn, cũng không thể khinh nhờn được, Tề Báo vội nói:

- Mau mau mời vào trong sảnh, ta lập tức sẽ ra.

Tề Báo vội vàng ăn mặc chỉnh tề, sải bước đi tới phòng khách bên ngoài. Vào trong phòng, liền tươi cười chắp tay nói:

- Di đại phu, ít thấy tới, ít thấy tới, đại phu sao lại... Hử?

Đôi mày rậm của hắn hơi nhíu, kinh ngạc nhìn nam tử đang cùng ngồi với Di Tử Hạ. Hai người đều mặc một bộ áo choàng trắng thuần nhẹ nhàng, Di Hạ bộ dáng vũ mị, nam tử kia lại có vẻ đẹp cứng rắn mạnh mẽ. Đúng lúc này hắn đứng lên, thân hình hùng vĩ, còn cao hơn Di Tử Hạ cả nửa cái đầu, diện mạo anh tuấn, hai mắt hữu thần, sống lưng thẳng tắp, tùy ý đứng ở đó, cũng có một loại khí thế nghiêm nghị bất phàm. Tề Báo hai mắt hơi hơi nhíu lại, mơ hồ cảm thấy có chút quen mặt, lại nhớ không nổi gặp mặt nơi nào.

Di Tử Hạ chắp tay cười nói:

- Tề đại phu, Di Hạ mạo muội tới đây, thất lễ. Vị này là bạn tốt của Di Hạ, muốn gặp mặt Tề đại phu, hôm nay Di Hạ là bồi ngài ấy tới đây.

- Ồ?

Tề Báo thần sắc hơi hơi động, lập tức cho lui tả hữu, nghi hoặc hỏi:

- Vị này là...

Khánh Kỵ mỉm cười, tiến lên một bước nói:

- Tề đại phu, một năm không gặp, đại phu đã không nhận ra bản công tử rồi sao?

Tề Báo thần tình hoang mang, Khánh Kỵ lại nói:

- Ngô quốc Khánh Kỵ, một năm trước từng gặp Vệ Hầu, lúc đó Tề đại phu...

- A!

Tề Báo kinh động kêu lên một tiếng, dùng lực quá độ, các đốt ngón tay đều kêu lên "răng rắc", thất thanh kêu lên:

- Ngài là Khánh Kỵ, công tử Khánh Kỵ! Ngài... hiện giờ hẳn là phải ở Ngải thành chứ, sao lại...

Nói tới đây hắn biến sắc nói:

- Công tử sao lại tới Đế Khâu? Là Vệ Hầu vời đến hay là tự ý đến?

Khánh Kỵ cười cười, nói:

- Tề đại phu không mời bản công tử ngồi sao? Khánh Kỵ tuy rằng không mời mà tới, nhưng thế này cũng không phải là đạo đãi khách nhân thì phải.

- Công tử... Mời ngồi.

Tề Báo liếc nhìn Di Hạ, thần sắc bình tĩnh trở lại, trong suy nghĩ của hắn, Khánh Kỵ xuất hiện ở Đế Khâu, lại được Di Hạ tiếp đón, hẳn phải là do Vệ Hầu mời tới, chỉ không hiểu vì sao hắn lại tới gặp mình, thật sự là vì chuyện gì?

Khánh Kỵ ngồi xuống, Tề Báo lại hỏi lần nữa:

- Công tử là do quốc quân có lời mời đến Đế Khâu sao? Không biết hôm nay quang lâm phủ của kẻ hèn, là có chuyện gì?

Khánh Kỵ mỉm cười nói:

- Khánh Kỵ tới, là muốn tương trợ, cũng là xin giúp đỡ.

Tề Báo trợn mắt nói:

- Lời đó của công tử là ý gì?

Khánh Kỵ nói:

- Tề đại phu cũng biết, ngài cùng với quân phu nhân bắt tay đối phó Công Mạnh Trập đại phu, từng bước áp sát, lại chọc giận tới hắn. Ngày trước mất chức mất ruộng, mặc dù đại phu bị mất mặt, bị những đại phu ở Đế Khâu chê cười, nhưng thực tế lại chẳng tổn thất gì, có điều lúc này... Công Mạnh Trập đại phu đã thực sự giận, thuyết phục được Vệ Hầu, ý đồ muốn thu hồi đất phong của ngài và Bắc Cung Hỉ đại phu, tước đi bổng lộc của ngài.

Tề Báo nghe thấy vậy thì hoảng sợ chấn động, thất thanh nói:

- Sao có thể như vậy, công tử không phải định lấy lời nói không căn cứ để lừa ta đó chứ?

Khánh Kỵ bình tâm tĩnh khí nói:

- Là thực hay giả, Khánh Kỵ cũng không biết. Tin tức này, Khánh Kỵ cũng chỉ nghe từ Tử Hạ nói.

Một đôi mắt hổ của Tề Báo lập tức trừng về phía Di Hạ, Di Hạ có chút co rúm nói:

- Tin tức này đúng là do thái giám Ung Thư nói cho Di Hạ, hắn nói, hôm qua quốc quân tới Công Mạnh Trập đại phu quý phủ dự tiệc. Quốc quân chính mồm đáp ứng với Công Mạnh đại phu, sẽ giao việc này cho hắn phụ trách, ít ngày nữa, Công Mạnh Trập đại phu sẽ điều binh mã tới phụ cận Đế Khâu để phối hợp tác chiến, lúc đó sẽ hạ lệnh bắt ngài.

Tề Báo nghe tới đây thì đã tin tưởng không thể nghi ngờ, hắn từ lúc bị miễn chức, luôn phái người ở trong cung tìm hiểu tin tức, xúc tiến mời quân phu nhân ra mặt vì hắn đòi lại công đạo. Trong lúc vô ý có nghe được tin tức, Công Mạnh Trập có điều một đạo quân phòng ngự bên bờ Hoàng Hà cấp tốc trở về Đế Khâu, lúc đó còn nghĩ là không liên quan gì đến hắn, lúc này nghe Di Hạ nói vậy, hai bên đối chiếu với nhau, chắc chắn là tin tưởng không thể nghi ngờ.

Nghĩ một chút, sắc mặt của Tề Báo nhất thời như tờ giấy, trắng bệch đi. Trước kia Công Mạnh Trập làm nhục hắn, liên tục thu ruộng, bãi chức, nhưng tước vị vẫn còn, vẫn là đại phu tôn quý, muốn khôi phục lại thì dễ như trở bàn tay. Nhưng nếu lần này tước đoạt cả vị trí thượng khanh của hắn, trở thành thứ dân, chỉ sợ sẽ không có khả năng lật lại được nữa.

Lại tiến thêm một bước mà nói, Công Mạnh Trập nếu đã hạ nhẫn tâm muốn tước đi chức vị này, vậy tức là không còn muốn thấy hắn sống trên dời, đoạt chức thượng khanh là việc đầu tiên, tới khi hắn trở thành thứ dân, muốn diệt trừ hắn chẳng phải quá dễ sao. Loại chuyện này cũng không phải là không có khả năng, hắn không thể so sánh được với Quốc, Cao hai tộc ở Tề quốc. Quốc Cao hai tộc là thế khanh Tề quốc do chính Chu thiên tử phong, Tề quốc quốc quân theo thể chế chỉ có thể bãi trừ bọn họ rồi lập hai môn hạ khác làm gia chủ, chứ không có quyền tước đi vị trí thượng khanh. Bên hắn lại khác, chỉ cần Vệ Hầu đồng ý là được.

Thời tiết mùa thu đã rõ ràng, khí trời cũng không nóng bức, chỉ có điều Tề Báo vừa mới múa chùy sắt, huyết mạch cả người đương nhiên là đã thông mở, lúc này đột nhiên nghe thấy tin tức như vậy, nhất thời kinh hãi ngây ra như phỗng, không nhúc nhích, chỉ có trên trán mồ hôi lạnh đầm đìa chảy xuống.

Không có khả năng, không có khả năng, Tề thị ta đã lao tâm khổ tứ phò tá cho Vệ Hầu, mấy trăm năm nay luôn trung thành tận tâm chưa từng có ý gì khác. Quốc quân nếu tự dưng tước đi chức khanh của ta, chẳng phải sẽ làm rét lạnh cái tâm của những thế tộc trong nước ư.

- Vậy đã là gì, thiên hạ chỉ lo không có vua, chứ lo gì không có thần? Về phần chúng khanh Vệ quốc, đến lúc đó tuyết nhà ai nhà đó quét, ai quản Tề đại phu ngài gặp tai họa lâm môn?

- Ta có tội gì? Chỉ là bởi mở ruộng riêng sao? Đó là cánh đồng hoang vu, ngay cả đi khai khẩn để trốn tránh thuế ruộng, cũng không thể vì vậy mà tước đi chức khanh của ta...

- Muốn có thêm tội, đâu có khó, Công Mạnh Trập đại phu nếu đã muốn dồn ngài vào chỗ chết, tội danh chẳng phải là muốn nhiều có nhiều, muốn ít có ít sao?

Tề Báo kinh hãi khiếp đảm, đột nhiên đứng dậy nói:

- Ta muốn lập tức đi cầu kiến quân phu nhân.

Khánh Kỵ ngồi ở đó không nhúc nhích, chỉ mỉm cười nói:

- Chỉ sợ quân phu nhân lần này cũng không thể nào cứu được ngài, quân phu nhân nếu có thể cứu được ngài, cũng sẽ không đợi tới lúc này, huống hồ Vệ Hầu đã có tâm tư, lúc này... hắc!

Hắn quay sang Di Hạ, hỏi:

- Ung Thư nói, Công Mạnh Trập đại phu mời Vệ Hầu dự tiệc, còn mời một vị mỹ thiếu niên giỏi kiếm kỹ múa cho hắn xem, có phải không?

Di Hạ chính mình là luyến đồng của Vệ Hầu, nhắc tới chuyện này thì có chút không được tự nhiên, hắn hơi hơi xấu hổ nói:

- Đúng vậy, nghe Ung Thư nói, thiếu niên kia kiếm nghệ xuất chúng, phong thái rạng ngời, Vệ Hầu nhìn thấy, thất hồn lạc phách, bởi vì lúc đó không thể mang được hắn về cung, cho nên dọc theo đường về luôn thở ngắn than dài, sau khi trở về cung còn... còn nhớ nhung quên cả cơm nước.

Nói tới đây, trong lời nói của Di Hạ còn ẩn ẩn mang chút ghen tuông.

Tề Báo thầm nghĩ: "Khó trách hắn dù không có thâm giao với ta, lại không ngại đắc tội với Công Mạnh Trập, nói tin tức trọng yếu như vậy cho ta biết, hóa ra là lo lắng Công Mạnh Trập hiến mỹ nhân, đoạt đi niềm vui của Vệ Hầu. Chỉ có điều Khánh Kỵ..."

Lúc này, hắn mới thanh tỉnh lại, đột nhiên nhớ tới Khánh Kỵ mới vừa rồi nói rằng " Tới xin tương trợ, cũng là xin giúp đỡ", vội vàng hỏi hắn:

- Khánh Kỵ công tử do thám biết được tin tức, lại tới báo cho ta, không biết ý muốn của công tử là gì?

Khánh Kỵ liếc mắt nhìn Di Tử Hạ một cái, áy náy cười nói:

- Tử Hạ có thể ra ngoài một lát được không, việc này ngài biết càng ít càng tốt.

- Đương nhiên.

Di Hạ tự biết rằng đối với những thủ đoạn ngươi lừa ta gạt, tranh danh đấu lợi trên quan trường hắn không hiểu được, Khánh Kỵ không cho hắn tham dự, thực ra là vì lo lắng cho hắn, liền ngoan ngoãn đứng dậy đi ra ngoài.

Tề Báo vội nói:

- Di đại phu đi đâu vậy, không thể để ngài đứng ngoài sân được, Di đại phu mời ngồi lại, ta mời công tử đi vào trong phòng nói là được.

Lập tức Tề Báo mời Di Tử Hạ quay lại, rồi dẫn Khánh Kỵ tới hậu thất, đóng nhanh cửa, lúc này mới khẩn trương hỏi:

- Công tử, hiện tại có thể nói.

Khánh Kỵ nói:

- Tình hình gấp gáp cùng hậu quả đáng sợ của các hạ hiện giờ, tin rằng Tề đại phu đã biết rõ trong lòng. Muốn hóa giải kiếp nạn này, chỉ có một biện pháp, tiên phát chế nhân (hành động trước để kìm chế đối phương)!

Ánh mắt Tề Báo chợt lóe, vội vàng hỏi:

- Tiên phát chế nhân? Ý công tử là gì?

Khánh Kỵ ung dung nói:

- Đại phu biết rõ rồi còn hỏi? Hiện giờ ngài cũng biết âm mưu của Công Mạnh Trập, chẳng nhẽ muốn chờ chết phải không? Không bằng giành động thủ trước, đánh vào tử địa của Công Mạnh Trập, tình thế nguy hiểm của các hạ tự nhiên là dễ dàng được giải quyết.

Tề Báo nghe thấy lời nói long trời lở đất này, khuôn mặt lập tức xám như tro, kinh sợ nói:

- Công tử sao lại nghĩ được ra chủ ý đó? Thế này... này chẳng phải giống với mưu phản sao. Quốc quân nếu đã đáp ứng Công Mạnh Trập, tất sẽ muốn trị tội Tề Báo. Huống chi, Công Mạnh Trập tay cầm binh quyền, nếu chỉ bằng mấy trăm gia tướng của ta mà muốn giết Công Mạnh Trập, thì chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, không được không được, kế này không được.

- Tề đại phu, ngài hiện tại đã bị dồn vào tử địa, hoặc là ngồi chờ chết, hoặc là dốc sức làm một trận chiến. Chỉ có một trận chiến, mới có cơ hội, ngài đã không còn có lựa chọn thứ hai rồi!

Khánh Kỵ lạnh lùng nói:

- Điểm này, ngài chắc cũng đã rõ ràng. Về phần lo lắng của ngài, chỉ là binh quyền của Công Mạnh, cái này kì thực giải quyết rất dễ dàng.

Tề Báo thân mình chấn động, gắt gao nhìn hắn hỏi:

- Công Mạnh Trập tay nắm binh quyền, Tề Báo làm sao có thể thắng được? Công tử mời nói rõ hơn.

Khánh Kỵ bình tĩnh cười nói:

- Công Mạnh Trập tuy có thiên quân vạn mã, bên người hắn lại chỉ có chừng ngàn người. Kết hợp Tề đại phu, Bắc Cung đại phu, Chử Sư Phố đại phu, Công Tử Triều, tập hợp gia tướng của bốn người, nhân số cũng đã đủ để địch lại, huống chi hắn lại còn không phòng bị cơ mà? Về phần binh lính bên ngoài, Khánh Kỵ bất tài, nguyện dẫn quân trong tay ngăn trở ở ngoài thành Đế Khâu. Trong thành Đế Khâu kể cả có làm loạn tới long trời lở đất, Khánh Kỵ cũng không để cho ai được vào thành, tình hình như vậy, Tề đại phu cảm thấy được có thể có phần thắng hay không?

Nghe thấy lời nói long trời lở đất như vậy, Tề Báo đầu tiên là giương lớn hai mắt, hoảng sợ nhìn hắn hồi lâu, rồi hoài nghi nói:

- Công tử tương trợ ta như thế, không biết công tử có yêu cầu gì?

Khánh Kỵ thản nhiên nói:

- Không gì khác, một là cầu sự thuận tiện, dốc sức lập công, hi vọng làm quân phu nhân vui vẻ, có thể cho Khánh Kỵ chiêu binh mãi mã, để mà phạt Ngô quốc; thứ hai là, phục quốc chiêu binh, thiếu tiền ít lương thực, nếu Khánh Kỵ có công trợ giúp quân phu nhân, giúp Tề đại phu cùng các công khanh thoát khỏi hiểm cảnh, tin rằng quân phu nhân và các công khanh có thể viện trợ cho ta. Ngoài cái này, không còn cầu gì.

Tề Báo vẫn chưa loại bỏ nghi ngờ, lại hỏi:

- Tương trợ ta, vô cùng nguy hiểm, cũng không nắm chắc mười phần thành công. Ngăn cản công tử tiếp tục chiêu binh chính là quân phu nhân, vì sao công tử không đến cầu trước mặt quân phu nhân, cũng không đi cầu Công Mạnh Trập tương trợ?

Khánh Kỵ thong dong đáp:

- Có mua mới có bán, có người cần mới có người giúp. Công Mạnh Trập hớn hở đắc ý, Tề đại phu một khi ngã xuống, toàn bộ Vệ quốc sẽ không còn địch thủ, thử hỏi hắn còn cần Khánh Kỵ hiến sức lực vào chỗ nào? Mà các công khanh lại không giống vậy, hiện giờ các công khanh nguy cơ sớm tối, cảnh ngộ so với một công tử mất nước phải nương tựa vào Vệ như Khánh Kỵ còn hung hiểm hơn. Các công khanh đang đi tìm cường viện, thời gian cấp bách, nước xa khó cứu được lửa gần, nếu muốn phản kháng, chỉ có thể dựa vào Khánh Kỵ mà thôi. Hợp tác đôi bên cùng có lợi, vậy thì vì sao lại không bắt tay hợp tác được?

Tề Báo nghe thấy vậy thì thần sắc trở nên âm tình bất định. Lời nói của Khánh Kỵ rất có logic, hắn không còn nghi ngờ vào dụng tâm của Khánh Kỵ, chỉ là suy nghĩ tới đủ các loại hậu quả của việc hành sự như vậy. Khi thì nghĩ rằng Vệ Hầu tức giận, sẽ phủ quyết đi chủ ý đại nghịch bất đạo này, khi thì lại sợ gia tộc mình từ nay về sau xuống dốc, chính bản thân mình có thể còn bị người ta ám sát ngoài đầu đường, nghiến răng nghiến lợi quyết liều chết một phen, khi thì lo lắng Vệ Hầu sẽ phát binh trong cung thành để giải vây cho Công Mạnh Trập, khi đó cả nhà đều sẽ bị chém đầu.

Khánh Kỵ lại nói:

- Tề đại phu, ngài cùng với Công Tử Triều, Bắc Cung đại phu, Chử đại phu một khi tổn hại sẽ cùng tổn hại, một khi quang vinh sẽ cùng quang vinh, đại sự như vậy ngài đâu phải tự mình gánh vác, chuyện này ngài có thể thương nghị với bọn họ một chút, là muốn sống sót từ trong hung hiểm, hay là ngồi yên chờ chết, mọi người không ngại thương nghị một chút. Về phần lực lượng cung thành cấm vệ, ngài đừng quên, trong cung còn có một vị Nam Tử phu nhân đứng về bên phía các ngài, chỉ cần bà ta có thể kiềm chế được một chút, tới khi Công Mạnh Trập đầu rơi xuống đất, tất cả bụi bặm coi như được quét đi rồi.

Tề Báo do dự nói:

- Khó, khó đó, cung thành cấm vệ, là do thân tộc của quốc quân nắm giữ, quân phu nhân sợ cũng không điều động được.

- Chuyện đó thì có gì? Trước hết thì giam lỏng Vệ Hầu lại, đợi tới khi quét sạch bụi bặm, lại cung thỉnh Vệ Hầu vào triều. Hắn ngay cả có cam lòng hay không, cũng dám xử trảm người đã nắm trong tay toàn cục hay sao, chưa kể các ngài còn xem như là có công nữa.

Chiêu này của Khánh Kỵ là được tiếp thụ từ giáo huấn của Ngũ Tử Tư. Ngũ Tử Tư ở Trịnh quốc mê hoặc những quyền thần có dã tâm làm phản, chính là ban đầu khống chế Trịnh quốc quốc quân, khiến cho hắn không thể thoát ra ngoài để triệu binh mã, tránh cho việc sắp thành lại bại. Hiện giờ hắn muốn lợi dụng tình thế hung hiểm không còn đường thối lui của bọn Tề Báo để phản kháng lại Công Mạnh Trập, đương nhiên trước tiên phải khống chế được quốc quân.

Tề Báo suy nghĩ trước sau, tóm lại vẫn cảm thấy không ổn, không khỏi liên tục lắc đầu.

Khánh Kỵ nói tới đây thì đứng lên, vẻ mặt khinh thường cười lạnh nói:

- Công Mạnh Trập mài kiếm soàn soạt, cũng đã chém tới đầu ngài rồi. Đại phu cứ ở chỗ này do do dự dự, khó quyết làm hay không, Khánh Kỵ sớm nghe nói Tề đại phu thần lực vô địch, có sự dũng mãnh vạn người khó địch, là dũng sĩ của Vệ quốc, cho nên mới có ý muốn kết giao với đại phu, không thể tưởng được lại là một người thiếu quả quyết, đối với một kẻ thọt như Công Mạnh Trập lại sợ hãi, giống như một thiếu phụ bất tài, thật sự là khiến anh hùng thiên hạ chê cười! Thôi, ngài cứ đóng cửa chờ chết đi, Khánh Kỵ cáo từ!

Khánh Kỵ vén trường bào, đi nhanh về phía cửa. Tề Báo bị hắn nói tới đỏ lựng cả mặt, mắt thấy Khánh Kỵ đã nắm lấy cánh cửa, đột nhiên hét lớn một tiếng:

- Công tử chậm đã!

Khánh Kỵ quay đầu lại, chỉ thấy Tề Báo chậm rãi gục đầu xuống, cúi đầu nói:

- Công tử chậm đã, việc này... việc này chờ Tề Báo triệu tri kỷ đến để bàn bạc một phen.

- Được, Khánh Kỵ sẽ ở quý phủ Di Hạ đại phu chờ tin tức của ngài. Có điều thời gian cấp bách, từ bến Hoàng Hà tới Đế Khâu, chỉ mất mấy ngày hành trình. Công Mạnh Trập đại quân chốc lát là tới, hy vọng đại phu sẽ không đợi tới thời điểm kiếm kích tới sát người, cả nhà bị chém mới thay đổi chủ ý!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-294)


<