Vay nóng Homecredit

Truyện:Đại tranh chi thế - Hồi 164

Đại tranh chi thế
Trọn bộ 294 hồi
Hồi 164: Tịch liêu mỹ nhân tâm
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-294)

Siêu sale Shopee

- Quân phu nhân thứ tội!

Điển Ti, Điển, Nhiễm Nhân, Lư Sư, Vũ Nhân và những quan lại không dám biện bạch, đồng loạt bái lạy xuống đất, hoảng sợ cáo tội.

Lữ đại phu mắt thấy mọi người quỳ xuống, cũng không dám đứng một mình, lo sợ không yên quỳ xuống theo mọi người, thái giám Thiệu dập đầu bình bịch, hoảng sợ kêu to:

- Quân phu nhân thứ tội, quân phu nhân thứ tội, chúng ta... chúng ta... - Hắn có tâm muốn đưa mọi người lên pháp trường, nhưng mà trước mặt người khác thì không tiện mở miệng, ê a ê a, khó có thể nói thêm được.

Nam Tử cười lạnh không nói, thái giám Thiệu chỉ biết dập đầu, trán dần dần chảy đầy máu tươi, âm thanh bình bịch dập đầu khiến cho mọi người nghe mà hãi hùng khiếp vía, mỗi tiếng vang lên, trán của bọn họ đều tê rần, như kiểu chính mình đang đập đầu lên mặt đất vậy.

Nam Tử phu nhân rủ mi mắt nhìn hắn, bên trong đôi mắt quyến rũ hiện lên một tia sáng lạnh buốt kì dị, cao giọng nói:

- Nội ti, lấy Thiệu làm trưởng; Ngoại ti, lấy Lữ đại phu làm trưởng; Hiện giờ tài sản quốc gia đi vào trong nhà riêng, tội của hai ngươi không thể tha thứ, người đâu, dẫn hai người kia đi, giao cho Tư Khấu đại nhân thẩm tra xử lí!

Ngoài điện lập tức vài tên thị vệ như lang như hổ vọt vào, nắm lấy Lữ đại phu cùng thái giám tổng quản Thiệu kéo ra ngoài, những người khác mặt xám như tro, quỳ trên mặt đất chỉ biết phát run.

Nam Tử phu nhân mang theo chút ý đùa cợt liếc nhìn những người đang quỳ dưới kia, lạnh lùng nói:

- Các ngươi đều là công khanh đại phu, đạo đức quân tử, xưa nay đều ra vẻ đường hoàng đạo mạo, ngôn từ toàn nói nhân nghĩa, lời lẽ không rời đạo đức, trên thực tế cũng chỉ là lừa trên gạt dưới, không từ bất cứ việc xấu nào, hiện giờ đã biết tội chưa?

Đến tình huống này rồi, cũng không còn ai dám phản bác, mọi người mồm năm miệng mười liên thanh xin lỗi. Bọn họ không biết Nam Tử sẽ xử lí bọn họ thế nào, trong lòng ai cũng sợ hãi, không ngờ Nam Tử chỉ nhẹ nhàng thở dài, nói:

- Thôi, việc này cũng không phải toàn bộ trách nhiệm của các ngươi, kẻ bề trên đi làm cướp, làm việc như vậy thì sao có thể làm gương cho người khác noi theo. Mà những giám quan cũng lơi lỏng quá mức, mới dẫn đến cục diện hôm nay. An trị Vệ quốc, toàn bộ phải dựa vào các khanh, quả nhân không muốn làm lớn, tha cho các ngươi lần này vậy.

Nam Tử phu nhân nói lời này đúng là chiêu độc, trước tiên đem trách nhiệm chủ yếu đổ lên đầu Lữ đại phu cùng thái giám Thiệu, rồi lại không nhẹ không nặng làm giảm vị trí đứng đầu hậu cung của Thích phu nhân, những quan lại này lập tức theo gió lấn tới, tới tấp thể hiện sự trung thành, theo ý tứ của nàng tới tấp ngươi một lời ta một lời tố giác Thích phu nhân, Lữ đại phu, thái giám Thiệu vô năng ngu ngốc như thế nào, tham lam thành tánh thế nào, cái có cái không, càng nói càng trở nên thái quá.

Nam Tử liếc mắt nhìn trò hề của bọn họ, gõ gõ ngón tay, nhẹ nhàng bâng quơ nói:

- Trước giờ không phạm tội, không có nghĩa là giờ có thể phạm tội. Quả nhân sẽ xin ý chỉ của quốc quân, Do Đặng Hiền, Bắc Cung Hỉ hai vị đại phu tra rõ việc này, lấy về tang vật tham ô của Lữ đại phu và thái giám Thiệu. Về phần các ngươi... Không cần quả nhân dạy các ngươi cũng biết nên làm thế nào rồi?

- Phải phải, chúng thần đã hiểu, chúng thần đã hiểu, chúng thần trở về sẽ lập danh mục, điều tra rõ thiếu hụt, tất cả tổn thất sẽ được bổ sung.

Nam Tử đứng lên, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi, chân sen nhẹ nhàng. Những đại phu và thái giám đang quì sấp thỉnh tội vội vàng bò lui ra phía sau, tránh đường cho nàng đi, một đám đầu đầy mồ hôi cúi gằm. Chỉ nhìn thấy váy áo lướt qua, một làn gió thơm thoang thoảng thổi tới, Nam Tử phu nhân đã đi qua bọn họ thản nhiên ra ngoài.

Lúc Nam Tử rời khỏi Nguyệt Hoa cung, sắc trời u ám, những cơn mưa mùa thu rơi xuống, đập vào lá cây tí tách. Thị tỳ bên người sớm đã chuẩn bị ô che, phu nhân vừa tới, nàng đã mở ô ra. Nam Tử chưa quay về buồng ngủ, nàng hít một ít không khí trong lành, bước đi về phía hậu hoa viên. Thị tỳ vội vàng cầm ô đi theo, hơn một nửa thân mình đều đã dính đẫm nước mưa, tới khi đến hậu hoa viên, môi đã đông lạnh tím tái cả lại.

Nam Tử ngẩng đầu lên nhìn trời, thở dài một hơi, đón nhận cái ô từ trong tay thị tỳ, thản nhiên nói:

- Ta tự đi trong vườn một chút, ngươi đi thay y phục đi, đứng ở trong điện chờ ta.

- Dạ!

Thị tỳ hành lễ lui ra, Nam Tử ngưng lại một chút, rồi bước đi về phía vườn.

Trong hậu hoa viên, những cây hoa chiều cao không đồng nhất đều đã dính đầy giọt nước mưa, mưa thu tí tách, những lá cây dính nước mưa cũng không tràn ngập dào dạt sinh cơ như mùa xuân, mà thoạt nhìn có chút hương vị hiu quạnh.

Nhìn thấy tòa đình lầu các, trên mái hiên mưa rớt như những hạt ngọc, ào ào rung động.

Tòa đình phía trước, một nam tử thân mình thon dài tay để sau lưng đang đứng trong đình, nhìn mưa bên ngoài đến xuất thần. Nhìn thấy hắn, trong mắt Nam Tử lóe ra một tia thần sắc bối rối, trong giây lát lại trở nên trong sáng, liền đi vào trong đình. Nam tử đứng trong đình đúng là một thanh niên ngọc thụ lâm phong, mặt như Quan Ngọc, dung mạo tuấn mỹ, dáng người cao lớn. Gió thổi mưa tạt, có khi nhẹ hắt vào trong đình, rớt xuống dưới chân hắn, hắn vẫn không nhúc nhích, áo bào có khảm ngọc nên khá nặng, không thể bị khó thổi lên, chỉ theo làn gió mà khẽ đu đưa, bội kiếm đeo ở bên hông cũng nhẹ nhàng mà lay động.

Nam Tử nhẹ nhàng đi vào trong đình, để ô sang một bên, người kia không nhận ra có người đến, vẫn nhìn cơn mưa ngoài đình đến xuất thần. Nam Tử bỗng nhiên thở dài, đi tới đó, mở rộng vòng tay, nhẹ nhàng ở đằng sau ôm lấy eo hắn, dán mặt mình lên tấm lưng của hắn.

Thân mình người kia đầu tiên là chấn động, rồi lại trầm tĩnh lại, đôi mi thanh tú mở ra, trên vẻ mặt cô đơn lộ ra thần sắc vui sướng. Hắn nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Nam Tử, ôn nhu xoa nắn một chút, sau đó xoay người lại, nhẹ nhàng vuốt ve cằm của nàng, đầu ngón tay nhẹ lướt qua làn môi nàng, một chút ý cười hiện lên trên khuôn mặt kiều mỵ của Nam Tử.

Nhìn bộ dáng người này, chính là Tống Triều đã theo Khánh Kỵ từ Lỗ quốc tới Vệ quốc.

- Tử Triều, để chàng đợi lâu.

- Không có gì, nàng hiện giờ là quân phu nhân cao quý, có rất nhiều đại sự buộc phải làm.

Nam Tử mỉm cười:

- Hiện giờ chàng đã là Vệ quốc đại phu, đối với chức vị hiện tại có vừa lòng không?

- Đương nhiên là vừa lòng, tất cả đều là nhờ nàng đó.

Nam Tử khẽ sẵng giọng:

- Nói cái gì đó, chàng là ca ca của thiếp, thiếp không giúp chàng thì còn giúp ai đây?

Tống Triều giữ chặt tay nàng, nhẹ giọng cười nói:

- Nam Tử, ta chỉ là ca ca của nàng thôi sao?

Hai má Nam Tử trở nên đỏ bừng, đánh nhẹ vào ngực hắn một quyền, đôi mày đột nhiên nhướn lên, yếu ớt nói:

- Ai... , hiện giờ thiếp đã là Vệ Hầu phu nhân, chàng lại là huynh trưởng của thiếp, còn có thể làm được gì?

Tống Triều nghe thấy vậy, đáy mắt hiện lên một tia che giấu, rồi lập tức tản đi, chỉ nhẹ nhàng thở dài.

Hóa ra, Tống Triều này chính là Tống quốc công tử, họ Tử tên Triều, cũng chính là mối tình đầu trong truyền thuyết ở Tống quốc của Nam Tử. Tử Triều cùng Nam Tử theo bối phận xem như là đường huynh muội (anh em họ), tuy rằng Tống quốc lập quốc đã hơn năm trăm năm, nếu thật sự tính toán, bọn họ cũng không biết tổ tông nào của mình là thân huynh đệ, nhưng mà đều là công thất quý tộc của Tống quốc, tới thời bọn họ đồng lứa cũng được coi như đường huynh muội.

Nhưng mà đối với đôi đường huynh muội này, giữa hai người lại có cảm tình, cuộc tình này cũng có thể coi như là không theo luân lí, khiến cho người khác chỉ trích. Vua Tống nghe phong phanh được, sợ hai người lại nháo lên làm nhục tôn nghiêm của công thất, cho nên mới vội vội vàng vàng đem gả Nam Tử cho Vệ Hầu.

Nam Tử rời khỏi Vệ quốc còn chưa tới một năm, Tử Triều bởi vì ở Tống quốc tranh đấu thất bại, lo ngại bị đối thủ sát hại, vì thế nên cuống quýt chạy sang Tống quốc. Hắn thân mật với Nam Tử, ở Tống quốc ai ai cũng biết, hiện giờ Nam Tử là Vệ phu nhân, hắn muốn đào tẩu, dù là ai cũng đoán được rằng hắn muốn tới đầu nhập vào Nam Tử. Tử Triều lo rằng kẻ thù sẽ mai phục giữa đường, cho nên không đi theo đường bộ trực tiếp tới Vệ quốc, mà là lấy một chiếc xe lớn, trước tiên chạy sang Lỗ quốc, sau đó từ Lỗ quốc lại đi thuyền qua Việt Tề tới Vệ, gián tiếp đi tới Đế Khâu.

Nam Tử đang được Vệ Hầu sủng ái, theo sự tiến cử của Nam Tử, kẻ thống trị quốc gia tựa như một thằng ngu, một Vệ Linh Công chiêu hiền đãi sĩ như thánh nhân liền thu lưu hắn, cũng bái quan làm đại phu, làm quan ở Vệ quốc.

Nam Tử thấy hắn trầm mặc, tự thấy hối hận đã nói lỡ, vội miễn cưỡng thay đổi đề tài, đắc ý nói:

- Vệ quốc trên dưới, thật sự là chủ tầm thường thần gian trá, thối nát không chịu nổi, cứ như vậy thêm, sớm muộn gì cũng do thế gia nắm giữ, giống như Lỗ quốc Tam hoàn vậy. Hiện giờ Nam Tử đã là Vệ phu nhân, không thể ngồi xem giang sơn xã tắc bị tư nhân nắm giữ, hiện giờ đang dốc sức thu hồi lại quyền lực.

Hôm nay, lợi dụng chuyện quyền thần trong ngoài cấu kết tham ô, thiếp đã cho bắt hai kẻ nắm giữ tài chính nước Vệ là Lữ đại phu và thái giám Thiệu, giao cho đại tư khấu Tề Báo xử trí, đồng thời bảo Đặng Hiền, Bắc Cung Hỉ hai vị đại phu kê biên tài sản của hai kẻ tham ô, hy vọng có thể lấy lại được những tài sản đó.

Công tử Triều nghe thấy vậy thì nao nao, ngạc nhiên nói:

- Tề Báo cùng Bắc Cung Hỉ đã đầu phục nàng rồi? Hai người bọn họ sẽ theo ý nàng hành sự, nhưng hai người đó lại chỉ có chức không có quyền, bị Công Mạnh Trập chi phối, chỉ sợ sẽ không có trọng dụng. Về phần Đặng Hiền, người này vốn có hiền danh, nhưng luôn luôn chỉ là một chính nhân quân tử không chịu leo lên quyền quý...

Nam Tử cười nhạt nói:

- Hắn thì tính là cái chính nhân quân tử quái gì, chỉ là một kẻ tốt bụng lúc nào cũng cẩn thận dè dặt không dám đắc tội với người khác mà thôi.

Công tử Triều nghe thấy vậy thì nao nao, ngạc nhiên nói:

- Tề Báo cùng Bắc Cung Hỉ đã đầu phục nàng rồi? Hai người bọn họ sẽ theo ý nàng hành sự, nhưng hai người đó lại chỉ có chức không có quyền, bị Công Mạnh Trập chi phối, chỉ sợ sẽ không có trọng dụng. Về phần Đặng Hiền, người này vốn có hiền danh, nhưng luôn luôn chỉ là một chính nhân quân tử không chịu leo lên quyền quý...

Nam Tử cười nhạt nói:

- Hắn thì tính là cái chính nhân quân tử quái gì, chỉ là một kẻ tốt bụng lúc nào cũng cẩn thận dè dặt không dám đắc tội với người khác mà thôi.

.....................

Nam Tử cười nhạt nói:

- Hắn thì tính là cái chính nhân quân tử quái gì, chỉ là một kẻ nhát gan lúc nào cũng cẩn thận dè dặt không dám đắc tội với người khác mà thôi.

Công tử Triều cười nói:

- Bảo hắn là kẻ nhát gan cũng đúng, người này từ xưa tới nay không dễ mà đắc tội với người khác, đúng là một người tốt nổi danh xán lạn. Sau lưng Lữ đại phu chính là Công Mạnh Trập, Công Mạnh Trập thế lực khổng lồ, sẽ ngồi yên xem thân tín của mình bị đoạt quyền sao? Theo tâm tính của Đặng Hiền, chỉ cần Công Mạnh Trập vừa mới nhíu mày, hắn đã run sợ trong lòng rồi.

Công Mạnh Trập là huynh trưởng của đương kim Vệ Hầu, là một gã què, nhưng hắn là người nắm binh quyền nặng nhất chỉ dưới vua Vệ. Trong triều đình hắn có rất nhiều tai mắt, thế lực khổng lồ, áp đảo tất cả công khanh thế tộc, nếu tùy ý để cho hắn phát triển, gia tộc Công Mạnh Trập tất nhiên sẽ giống như Lỗ quốc Tam hoàn, quyền bính đảo ngược, khiến quốc quân trở thành thứ trưng bày.

Nam Tử mày ngài nhướng lên, nói:

- Thiếp biết, đâu chỉ có Đặng Hiền, trên dưới triều đình, có mấy ai dám chống lại kẻ quyền lực khuynh đảo triều chính như Công Mạnh Trập? Vốn là như thế, nên thiếp mới nhất định phải đối phó với hắn. Vua sở dĩ là vua, không thể dựa vào lòng trung thành của thần tử, mà phải dựa vào quyền hành và thế lực quân chủ, vua mà thất thế, tất sẽ bị thần khống chế. Cho dù thần tử bây giờ có trung thành, ai có thể cam đoan rằng sau này hắn vẫn trung thành? Hắn dù có trung thành, ai có thể cam đoan rằng hậu thế của hắn cũng sẽ trung thành, quyền lực tốt nhất phải nắm giữ trong tay mình.

Cho nên Nam Tử xuân khuê tịch mịch đem hết cả tinh lực đặt vào trong chính trị, nàng muốn lấy lại quyền lực, người đầu tiên phải đối phó chính là Công Mạnh Trập. Bằng nàng một người đương nhiên không thể, cho nên Tề Báo, Bắc Cung Hỉ toàn bộ đều rơi vào trong mắt nàng.

Tề Báo, Bắc Cung Hỉ đều là thế tộc công khanh Vệ quốc, nhưng mà hai người đều bị Công Mạnh Trập áp chế, ở trong triều không có triển vọng. Gã thọt này luôn không coi Tề Báo, Bắc Cung Hỉ ra gì, cứ trêu đùa bọn họ tới mức khiến cho người ta khó có thể tha thứ. Hắn thường xuyên bới ra cái tội danh gì đó để cướp đoạt chức vụ của Tề Báo, thu hồi đất phong của hắn. Đến khi nào cần dùng hắn, lại thăng quan lại, trả lại thành, tới khi dùng xong người, lại tìm ra cái cớ gì đó để bãi quan hắn, rồi lại thăng quan, lặp đi lặp lại. Tề Báo bị gã thọt này tra tấn tới mức sắp phát điên lên rồi, tình cảnh của Bắc Cung Hỉ với hắn so ra thì cũng giống nhau.

Hiện giờ Vệ phu nhân Nam Tử nghiễm nhiên chính là một ngôi sao sáng đang lên trong chính đàn Vệ quốc, với thân phận cùng địa vị đặc thù của nàng, khiến cho nàng trở thành người duy nhất có thể đối kháng với Công Mạnh Trập. Tề Báo cùng Bắc Cung Hỉ đương nhiên không chút do dự, lập tức đầu nhập làm môn hạ của nàng. Dưới sự nâng đỡ của nàng, Công Mạnh Trập cũng không dám bắt nạt bọn họ không hề kiêng nể như trước, nhưng mà đúng như lời của công tử Triều, bọn họ bây giờ còn chưa có đủ thực lực để đối kháng với Công Mạnh Trập.

Nam Tử thản nhiên cười nói:

- Chuyện này thiếp đương nhiên là biết, nhưng mà Đặng Hiền cái gã nhát gan kia không dám đắc tội với Công Mạnh Trập, cũng không dám đắc tội với thiếp. Theo như thiếp sở liệu không sai, hắn sau khi nghe cái sai phái này, nhất định sẽ ăn không ngon ngủ không yên, nghĩ mọi biện pháp để từ chối. Ngày mai, thiếp sẽ thỉnh Vệ Hầu cho thiếp ra ngoài thành săn bắn, đến lúc đó kêu Đặng Hiền đi theo, chàng cũng đi cùng. Đặng Hiền tất nhiên sẽ tìm cơ hội để xin Vệ Hầu cho hắn thôi không nhận sai sử này, Lữ đại phu và Công Mạnh Trập quan hệ chặt chẽ, Công Mạnh Trập tóm lại sẽ không mặt dày đến mức đề cử chính mình đi tra án tử chứ? Đến lúc đó tự sẽ có người khéo léo tiến cử với Vệ Hầu cho chàng đi tra án...

Đôi mày liễu cong cong của nàng nhướng lên, đắc ý cười nói:

- Thiếp tin rằng, chàng sẽ không chịu khuất phục trước uy quyền của Công Mạnh Trập, đúng không?

Công tử Triều bừng tỉnh đại ngộ, vỗ tay nói:

- Biện pháp quá tốt, nếu là nàng trực tiếp tiến cử ta, không khỏi khiến cho lão mơ hồ có sự cảnh giác.

Hắn kích động nắm lấy đầu vai của Nam Tử nói:

- Nam Tử, nàng thật sự là khổ sở suy nghĩ, lo lắng cho ta. Sự khổ tâm như vậy, vi huynh thật sự là không biết nên tạ ơn nàng thế nào mới tốt.

Nam Tử nhẹ nhàng tránh khỏi tay hắn, yếu ớt nói:

- Chàng đó, tới lúc này mới nhớ ra rằng thiếp tốt. Thiếp tới Vệ quốc lâu như vậy, chưa từng thấy chàng hỏi thăm một lời, có đôi khi ngẫm lại, thật không hiểu sao thiếp lại phải mang lắm tiếng xấu như vậy, thích chàng một kẻ vô lương tâm như thế thì đáng giá hay không đáng giá?

Công tử Triều thấy bộ dáng thương tâm của nàng, liền ôn nhu nói:

- Nam Tử, ta làm sao có thể quên nàng được, nàng tới Vệ quốc làm phu nhân, đó là nở mày nở mặt đến thế nào. Bên ngoài vốn có người tung tin đồn về ta và nàng, ta sao có thể nhờ người truyền tin cho nàng được? Một khi bị tiết lộ, chẳng phải sẽ khiến nàng bất lợi sao?

Nam Tử vẻ mặt khinh thường nói:

- Cái gì mà phu nhân nở mày nở mặt, rất thể diện sao? Cái lão già đó thích nữ nhân sao, trong mắt hắn, Nam Tử còn không bằng một thiếu niên thanh tú, thiếp từ lúc được gả vẫn còn chưa...

Sau đó có một vài điều khó có thể mở miệng, nàng ngừng nói, nâng đôi mắt lên, nhìn công tử Triều, si ngốc nói:

- Chàng thật sự nhớ ta?

Công tử Triều vẻ mặt chính sắc nói:

- Đương nhiên, trong lòng ta, trên đời này không có gì trân quý hơn nàng, lần này tranh đấu thất bại, bị buộc chạy khỏi Tống quốc, chính là bởi vì đối thủ mang chuyện của ta và nàng ra để công kích, khiến cho những công khanh đại phu tự xưng là chính trực trong triều đều bị kéo sang phía bọn họ, ta mới bị thất bại thảm hại. Cho dù như vậy, dọc đường chạy trối chết, ta cũng không có chút hối hận, chỉ cần có nàng, ta không cần gì hơn.

- Tử Triều...

Nam Tử cảm động nhào vào lồng ngực hắn ôm chặt lấy thân mình hắn, một nữ nhân dù có khôn khéo mấy một khi lâm vào tình cảm, đều chỉ biết mù quáng không thấy rõ mọi thứ, công tử Triều nói một chút đã khiến cho Nam Tử nghe thấy mà cảm động.

Công tử Triều ôm nàng trong ngực, con mắt lại loạn chuyển nhanh như tia chớp, không biết đang suy tư cái gì, sau một hồi lâu, hắn tựa hồ cũng đã tìm được từ ngữ hợp lí, nắm thật chặt thân thể mềm mại của Nam Tử, ôn nhu nói bên tai nàng:

- Ta lần này vào Vệ quốc, có thể lại được nhìn thấy nàng, cả đời không cần gì hơn. Chỉ có điều... quan hệ của hai chúng ta, chỉ sợ sớm muộn gì cũng bị truyền tới tai Vệ Hầu, khi đó hắn sẽ đối với ta như thế nào? Mà ta... ta làm sao có thể từ nay về sau chỉ có thể gặp nàng mà không thể biểu hiện ra ngoài mặt, sao có thể bỏ nàng mà trốn đi chốn tha hương?

Nam Tử, nàng làm rất đúng, nếu muốn thoát ra khỏi lòng bàn tay kẻ khác, chỉ có thể nắm giữ lực lượng vào trong tay mình rồi đi khống chế kẻ khác, nàng ở Vệ quốc đã khống chế lực lượng rất lớn, nhưng nàng dù sao cũng chỉ là một nữ nhân, quyền bính không thể truyền lệnh trong cung thành, chỉ có thể thông qua những quyền thần phụ thuộc vào nàng để phát huy lực lượng chính mình, nàng cần một người toàn tâm toàn ý với nàng ở bên cạnh để giúp nàng, người này trừ ta ra thì còn ai. Hãy nghĩ biện pháp lợi dụng sự tín nhiệm và sủng ái của Vệ Hầu đối với nàng, mau chóng đưa ta lên làm thượng khanh, nắm giữ quyền lực tạm đủ, nàng và ta trong ngoài liên thủ, khi đó... Trên dưới Vệ quốc còn có ai dám nói xằng nói vậy về chúng ta nữa?

Nam Tử nghe thấy thế thì tim đập mạnh, mặc kệ là Vệ Hầu đối đãi với nàng thế nào, nàng dù sao cũng là Vệ phu nhân, đứng ở trên lập trường của nàng, đúng là không thể nhìn trượng phu chỉ có hư danh, bị kẻ khác khống chế, cho nên nàng mới nghĩ trăm phương ngàn kế, nắm lại quyền lực, nhưng mà lời nói này của công tử Triều... Nàng vốn là nể trọng công tử Triều, tin tưởng rằng hắn đối với mình không có gì không trung thực, chỉ là với suy nghĩ đó của hắn, Công Mạnh Trập sau khi ngã xuống, hắn có thể hay không lại biến thành Công Mạnh Trập thứ hai?

Nam Tử nhẹ nhàng đẩy công tử Triều ra, nhìn chăm chú vào khuôn mặt hắn, khuôn mặt kia ung dung cao quý, thanh tú như xử nữ. Nhưng mà ánh mắt hắn sắc bén bình tĩnh, đó cũng là một đôi mắt rất nam nhân, tràn ngập khát vọng với quyền lực và sự sát phạt quyết đoán tàn nhẫn. Hắn rốt cuộc vẫn là nam nhân, bên trong lòng nam nhân, dã tâm, dục vọng, quyền lực cùng kiêu ngạo, đều mãnh liệt hơn rất nhiều so với tình yêu.

Nam nhi chí tại thiên hạ, một người tài trí song toàn như hắn, ở Tống quốc một lòng mưu cầu quyền lực, sắp thành lại bại phải chạy sang Vệ quốc, có Vệ phu nhân làm cường viện cho hắn, hắn làm sao có thể chỉ cam tâm làm một trung đại phu lo áo cơm không đủ, điều hắn khát vọng là quốc gia, dã tâm nắm giữ giang sơn, hắn muốn dẫm nát người khác dưới quyền lực của mình.

- Nam Tử, nàng làm sao vậy?

Công tử Triều nhẹ lay nàng hỏi:

- Đây mới là kế an toàn nhất, nếu không, chúng ta chẳng phải chỉ là miếng thịt bò trên thớt gỗ, mặc cho người chặt sao? Chẳng lẽ... Nàng không muốn nối lại tình xưa với ta? Vệ Hầu thích nam nhân, để nàng tịch mịch như thế, nàng lại còn tuổi trẻ, cam tâm từ nay về sau giam cầm chốn thâm cung làm quả phụ sao?

Nam Tử chăm chú nhìn hắn, ánh mắt yếu ớt, không nói được một lời.

Công tử Triều có chút giận dữ, hắn chật vật gầm nhẹ:

- Nàng không tin ta có phải không? Tốt! Ta biết rõ trên đường có kẻ muốn sát hại, vẫn không ngại nguy hiểm chạy tới gặp nàng, nàng lại nghi ngờ dụng tâm của ta, thôi, thôi, ta phải đi thôi, rời khỏi Vệ quốc, đi sang tha hương, tránh cho một ngày kia quan hệ giữa ta và nàng bị lộ, phá hỏng vinh hoa phú quý của nàng, một đời được tôn vinh! Quân phu nhân, người xin tự bảo trọng cho mình đi!

Công tử Triều dứt lời, giận dữ phất tay áo, xoay người liền đi.

- Không cần!

Nam Tử bỗng nhiên kéo cánh tay áo hắn, công tử Triều cũng không xoay người, chỉ đứng thẳng người xoay lưng lại với nàng, lồng ngực phập phồng, hơi thở khó bình tĩnh, lạnh lùng thốt lên:

- Không biết quân phu nhân còn có gì phân phó tại hạ?

Nam Tử chua xót trong lòng, khẽ cắn môi nói:

- Được, thiếp... thiếp đáp ứng với chàng, ở lại bên thiếp, thiếp sẽ cho chàng... làm gì cũng được...

Công tử Triều nhanh nhẹn xoay người, kinh hỉ nhìn nàng, sau đó ôm thẳng nàng vào trong lòng ngực, thật chặt, vui sướng nói:

- Ta biết mà, Nam Tử sẽ không gạt bỏ ta, nàng vĩnh viễn là Nam Tử mà ta yêu nhất.

Công tử Triều nhanh nhẹn xoay người, kinh hỉ nhìn nàng, sau đó ôm thẳng nàng vào trong lòng ngực, thật chặt, vui sướng nói:

- Ta biết mà, Nam Tử sẽ không gạt bỏ ta, nàng vĩnh viễn là Nam Tử mà ta yêu nhất.

Nam Tử nằm trong lòng ngực hắn, lệ nóng tràn mi tuôn ra, ướt đẫm cả ngực hắn.

- Nam Tử, sao nàng lại khóc?

Công tử Triều nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của nàng, kinh ngạc hỏi.

Nam Tử cố gắng kìm nén những giọt lệ, nâng con mắt lên yên lặng nhìn hắn, khóe môi hơi giật giật, rồi lại lộ ra một nụ cười mê người như hoa quỳnh lộng lẫy:

- Không có chuyện gì, nữ nhân... khi nào muốn khóc, sẽ khóc...

Nàng hít vào mấy hơi, đột nhiên quay người liền đi, ra tới cửa đình, bỗng nhiên ngừng lại, nhẹ nhàng nói:

- Chàng... sớm về nghỉ ngơi đi, ngày mai, ta sẽ phái người tới mời, cùng xe bắt thú.

Nói xong, Nam Tử bước nhanh vào trong cơn mưa, nhanh chóng biến mất sau bóng cây tử đằng bên trong mưa bụi mờ hồ.

Công tử Triều đối với biểu tình khác thường của Nam Tử thì có chút hoang mang, hắn nhăn mặt nhíu mày, ánh mắt nhẹ nhàng hạ xuống, một chiếc ô đang mở ra ở trong đình nhẹ nhàng đu đưa, mưa theo tán ô nhẹ nhàng chảy xuống, thấm ướt một mảng đất...

Mưa đập vào trần xe, thanh âm lộp bà lộp bộp khiến cho người ta nghe lâu thấy buồn ngủ, Khánh Kỵ giờ phút này cũng đã buồn ngủ. Dọc theo đường đi, Khánh Kỵ hỏi Di Tử Hạ rất nhiều về triều đình Vệ quốc, Di Tử Hạ tuy rằng không thông chính sự, nhưng mà những việc này hắn đều biết, rất nhiều điều nói ra, chính hắn còn không rõ ý vị trong đó, nhưng Khánh Kỵ lại từ những sự việc này mà nắm giữ được nhiều tình báo trọng yếu.

Đến khi không còn gì để hỏi, Di Tử Hạ liền đảo lại, hưng phấn bừng bừng hỏi hắn chinh chiến Sở quốc, đào vong Vệ quốc, phạt Ngô phục quốc rất nhiều chuyện xưa, nghe tới say sưa, hai người dọc đường đi đúng là không tịch mịch.

- Được rồi! Nhắm mắt lại ngủ một lát đi.

Khánh Kỵ nói xong sự tình trên sông Trường Giang, ngáp một cái nói:

- Việc này, kỳ thật cũng chỉ bình thường, nhưng mà cả đời ngươi cũng không gặp phải. Ngày mai mới đến Đế Khâu, đường còn rất dài, bảo dưỡng tinh thần đi.

- Ừm!

Di Tử Hạ đáp ứng, một đôi mắt to đẹp như nữ tử chớp chớp, bỗng nhiên nói:

- Công tử, ngài không cần phải quá lo lắng, tới Đế Khâu, ta nhất định sẽ ở trước mặt Vệ Hầu nói tốt cho ngài, ngài đối với ta ân trọng như núi, Di Hạ thế nào cũng phải báo đáp lại ân tình của ngài với ta.

Nghe được ngữ khí kiên định của hắn, Khánh Kỵ kinh ngạc nhìn về phía hắn, Di Tử Hạ thẹn thùng cười cười, khuôn mặt trắng nõn hơi hơi có chút đỏ ửng, nụ cười có chút ngại ngùng.

" Di Tử Hạ chỉ là một thiếu niên theo tình cảm mà thôi, cũng chẳng phải là người trong chốn quan trường."

Khánh Kỵ cười rộ lên, nói:

- Tử Hạ, đa tạ hảo ý của ngươi, có điều việc này dính dáng đến Vệ phu nhân, ngươi là Vệ quốc đại phu, cho nên không nên đắc tội với nàng. Khánh Kỵ sẽ xử lý thích đáng việc này, tới Đế Khâu, nếu tiện, ngươi cho ta mượn một chỗ ở tạm, giúp ta hỏi thăm chút tin tức là tốt rồi.

Di Tử Hạ lập tức vỗ ngực đáp ứng:

- Tuyệt đối không thành vấn đề, chỉ cần có chỗ dùng Di Hạ, công tử cứ việc mở lời.

Mưa giông dài, xe xóc nảy, Khánh Kỵ dựa vào thành xe, gối lên gối đệm mềm mại, trên đỉnh xe truyền đến những tiếng mưa thu tí tách tí tách, khiến người ta nghe mà thấy nhàm chán, hắn cũng dần dần ngủ mất.

Di Tử Hạ khoanh chân ngồi trên ghế, nâng cằm, mở to đôi con ngươi đen như sơn nhìn hắn, một lát sau lại nhàm chán nhìn ra cửa sổ. Một lát sau, hắn cũng bị sự uể oải của Khánh Kỵ cuốn hút, thân mình mềm oặt, gối lên đùi Khánh Kỵ, chìm vào giấc mộng nặng trĩu...

Khánh Kỵ kỳ thật vẫn chưa ngủ, hắn mặc dù nhắm mắt lại, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ rất nhiều, tâm tư đương nhiên không rời khỏi việc phạt Ngô phục quốc. Muốn phạt Ngô, có ba phương diện là trọng yếu nhất. Về phương diện lực lượng, từ tình huống hiện giờ xem ra, Cơ Quang cũng đã khống chế được Ngô quốc ở mức cao. Hắn xây Đại Thành, phát binh phạt Sở, một phương diện muốn nhanh chóng thành lập chiến công, mở rộng ảnh hưởng của mình, củng cố địa vị chính mình, về phương diện khác cũng thuyết minh rằng hắn trên cơ bản cũng đã khống chế được toàn cảnh Ngô quốc, cho nên mới thoải mái mà dùng binh đánh nước khác.

Ngô quốc quốc nội, có thể gây ra uy hiếp với Cơ Quang chỉ có những công khanh đại phu cùng gia thần phong ấp. Bọn họ ngay cả khi có điều gì bất mãn, nhưng khi khuyết thiếu một người lãnh đạo cường đại, cũng sẽ không mạo hiểm cả an nguy của gia tộc để đối đầu với Cơ Quang. Xuân Thu người vì nghĩa mà chết thì nhiều, kẻ vì trung mà chết thì ít, những trung thần tử sĩ như sắt thép, ở thời kì này đúng là không có, thời đại này, cha so với vua lớn hơn, nhà so với nước lớn hơn, cũng không trách được bọn họ.

Về phần mình, Lỗ Vệ hai nước đã có hai nòng cốt. Hiện giờ phân chia để Tôn Vũ, Anh Đào cùng Lương Hổ Tử, Kinh Lâm phụ trách, bọn họ làm khá tốt việc huấn luyện sĩ tốt, mở rộng quân bị, khiến mình có thể rút thân ra, lo lắng vấn đề đi mượn ngoại lực. Về phần đối với việc nắm giữ hai cánh quân này, hắn thực sẽ không lo lắng, cũng không phải bởi vì sự trung tâm của mấy viên tướng lĩnh, trung tâm là một thứ gì đó vô hình mà lúc nào cũng có thể biến đổi, hoặc vì ngoại lực, hoặc vì nội lực, nhưng mà hai nhánh quân này là do hắn thành lập nên, tôn ti quan niệm của sĩ tốt vẫn còn chịu giới hạn trong thời đại này, hơn nữa hai nhánh quân này lại thành lập trên đất đai của hắn, điều kiện tồn tại duy nhất chính là hắn tồn tại, vì sự nghiệp phục quốc của hắn mà chiến đấu, bởi vậy ít nhất là trước khi hắn phục quốc thành công, sẽ không có tướng lãnh nào ăn no phè phỡn quá mà sinh ra ý niệm, xuất hiện tình huống binh quyền đảo ngược, hắn có thể yên tâm giao các việc nội vụ cho bọn họ làm.

Nhưng cho dù Tôn Vũ, Lương Hổ Tử bọn họ có giỏi đến đâu, dùng võ có thuần thục đến đâu, hắn vĩnh viễn cũng không có khả năng vượt qua được Cơ Quang. Mặc dù hai vua Lỗ Vệ yên tâm để cho trong nước bọn họ có một nhánh quân không nằm trong tay mình được phép phát triển cường đại, nhưng mà Cơ Quang đang dốc nhân lực cả nước để kiến thiết quân đội, tốc độ và quy mô đúng là hắn không bằng nổi. Ở trong tình huống Cơ Quang đã cơ bản nắm trong tay toàn cảnh Ngô quốc, hắn phải mượn ngoại lực, phục quốc mới có thể thành công được. Lúc này cùng với việc tự lực phạt Ngô hồi đầu năm không giống nhau, sách lược phạt quốc cũng phải theo thời thế mà biến hóa.

Dùng binh đầu tiên là mưu, rồi đến ngoại giao, sau rồi mới công, điều này phù hợp với thời kỳ Xuân Thu tiểu quốc san sát, cục diện chính trị chính quyền thay đổi cứ như trò đùa. Rất nhiều chư hầu các quốc gia sau khi bị đuổi đi lại có thể phục quốc, nguyên nhân chủ yếu đều là mượn ngoại lực. Nhưng mà hiện tại cục diện chính trị có chút đặc thù, đầu tiên không có một vị bá chủ tự coi việc duy trì trật tự thiên hạ làm nhiệm vụ của chính mình (kiểu Mỹ bây giờ), những cường quốc như Tấn, Tề, Sở, Tấn Tề hai nước công khanh tranh quyền, nội chiến liên miên, không rảnh mà lo việc bên ngoài. Sở quốc tập trung quyền lực vào tay vua, không có thế khanh cường đại, nhưng mà Sở Vương ngu ngốc, không có chí lớn, người có tài cán đều bị hắn tiêu diệt hết, nên không nhận nổi trách nhiệm này.

Còn các quốc gia khác thực lực đều chỉ có hạn, Lỗ quốc chỉ có thể âm thầm tương trợ, Vệ quốc tuy rằng khẳng khái, cũng chỉ cho hắn mượn một thành trì, tiện cho hắn chiêu mộ binh mã, hiện tại lại bởi vì hắn dần dần cường đại mà sinh tâm sợ hãi. Muốn phục quốc, hy vọng thành công lớn nhất là đi mượn ngoại lực, mà ngoại lực này, phải làm sao mới lấy được?

Lỗ quốc Tam hoàn có thể dùng được, nguyên nhân căn bản chính là lực lượng cân bằng giữa Tam hoàn. Còn Vệ quốc thì sao, những người cầm quyền Vệ quốc có dục vọng gì, có nhược điểm gì? Khánh Kỵ liên hệ đủ các loại tư liệu mà trong hai ngày qua âm thầm hỏi được từ miệng Di Tử Hạ, âm thầm phân tích dần dần.

Người Vệ trên trăm năm qua buôn bán mà lãi lớn, bởi vậy người nước Vệ không có những ý tưởng phi thực tế, mà chỉ chú ý ích lợi thực tế, không có những người như Quý Tôn Ý Như vì hư danh mà mệt người. Người Vệ thích lợi ích, chỉ có lợi ích mới có thể đánh động bọn họ. Người Vệ theo tính cách thích lợi ích, để cầu thành công cũng không từ thủ đoạn, từ những hào kiệt nước Vệ hơn trăm năm nay lần lượt xuất thế như Thương Ưởng, Ngô Khởi, Lã Bất Vi là có thể thấy được.

Những người này đều là hạng người hùng tài đại lược, nhưng mà đều là những người có cá tính và không có tình cảm, để đạt mục đích không từ thủ đoạn, thậm chí dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Thương Ưởng là pháp gia, "Bảy quốc gia hùng mạnh, nước Tần đứng đầu mạnh nhất, đều do Thương Ưởng." Nhưng mà Thương Ưởng bởi vì quá mức tàn bạo, chỉ cần một tội danh là liên lụy trăm nhà, pháp nghiêm hình nặng, không thể hơn nổi nữa, hắn mặc dù đạt được thành công lớn, nhưng cũng chết bởi chính pháp luật tàn khốc do mình sáng chế ra.

(Thương Ưởng người nước Vệ làm tướng quốc nước Tần)

Ngô Khởi công lao sự nghiệp rạng rỡ, nhưng lại tàn nhẫn hay nghi kỵ, bạc tình bạc nghĩa, mẫu tang không về, giết vợ cầu tướng, đủ mọi hành vi vô lại để đạt được công tích trác tuyệt. Lã Bất Vi lại càng không cần nói, sự tích của hắn thì ai cũng thuộc rồi. Loại tính cách này chính là mấu chốt để người nước Vệ lấy được thành công, nhưng cũng là một đại thiếu hụt trong tính cách của bọn họ.

Nghĩ đến đây, Khánh Kỵ chậm rãi mở mắt, Di Tử Hạ bên cạnh đã ngủ say, trên mặt một mảng ửng đỏ, tươi đẹp như hoa đào. Khánh Kỵ cười cười, thuận tay nhấc cái áo choàng mắc trên vách phủ lên cho hắn, nhíu mày lại nghĩ: "Một khi đã như vậy, thì cứ tấn công vào lợi ích và hiệu quả của người Vệ, nhưng mà, hiện giờ thế lực Vệ quốc chia làm hai đại phe phái Công Mạnh Trập, Nam Tử. Công Mạnh Trập là chính khách uy tín, thế lực hùng hậu. Nam Tử phu nhân là ngôi sao đang lên trong chính đàn, tiền đồ không lường trước được, hai người đó, mình nên dựa vào người nào, xin giúp đỡ người nào?"


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-294)


<