← Hồi 002 | Hồi 004 → |
Tịch Bân ở trong xe cùng hai phó tướng Kinh Lâm, Lữ Thiên bàn bạc, bên tai nghe thấy tiếng hoan hô không ngừng ngoài ngưu xa, A Cừu ngay cả đã ngăn cấm không dưới ba lần cũng không được, hắn cứ muốn ra ngoài xem xét bộ hạ. Kinh Lâm cùng Lữ Thiên sợ hắn trúng gió, khổ sở khuyên bảo không nên, Tịch Bân lại biết lúc này lòng người rất khẩn trương, hơn nữa hắn cũng muốn chính mắt nhìn xem hắn còn lại bao nhiều tiền vốn*, cho nên cố ý muốn đi ra ngoài.
(Tiền vốn này không nói về tiền, mà nói chung về quân sĩ, trang bị, những gì còn lại)
Hai viên phó tướng bất đắc dĩ, đành phải lấy chăn nệm đem hắn cuốn chặt, cuốn thành giống như một cái kén tằm, sau đó Kinh Lâm, Lữ Thiên cùng thị vệ bên người hắn là hai huynh đệ A Cừu, Tái Cừu thật cẩn thận đỡ hắn bước xuống.
Tịch Bân vừa xuất hiện, tiếng hoan hô liền im bặt, binh sĩ đều yên tĩnh vây chặt lấy ngưu xa như nêm cối, tất cả ánh mắt đều hướng về phía hắn, im lặng một chút, tất cả binh lính đồng thời soàn soạt quỳ một gối xuống, hướng hắn thực thi quân lễ long trọng nhất, lớn tiếng hô to: "Tham kiến công tử!"
Tịch Bân đưa mắt nhìn quanh, căn cứ theo kiến thức quân sự cơ bản nắm được từ Khánh Kỵ, hắn nhìn một chút, phỏng chừng đi theo bên người hắn còn khoảng hơn hai ngàn người. Lúc trước Khánh Kỵ xuất binh chính là một vạn năm ngàn người, Tịch Bân cảm thấy trong lòng đau xót.
Kinh Lâm nhìn thấy vẻ mặt hắn, ở một bên thấp giọng nói: "Công tử, chiến thuyền của chúng ta bị thuyền sư của Cơ Quang bao vây, công tử lúc đó lại hôn mê bất tỉnh, dưới tình thế cấp bách, chúng ta chỉ có thể mang công tử lên bờ bỏ chạy, ngay cả các binh sĩ cũng không kịp mang theo toàn bộ.
Có điều lúc đó là ban đêm, Cơ Quang không thể tiêu diệt toàn bộ quân ta, tin rằng còn có đại bộ phận nhân mã đã trốn thoát, chỉ là đang nhất thời tẩu tán, chờ bọn họ biết tin công tử vẫn còn sống, nhất định sẽ lại tới tìm chúng ta."
Tịch Bân yên lặng gật đầu, hắn biết nhóm tàn binh bại tướng này cần phải dựa vào hắn duy trì, hắn phải cấp cho những người này sự tin tưởng cùng dũng khí, chứ không phải là ảm đạm đau thương. Một người đứng đầu toàn quân nếu cúi đầu ủ rũ, tại trong mắt sĩ tốt sẽ gây ra hiệu ứng phóng đại, quân tâm mà mất đi, đại sự cũng bất thành.
Lại nói tiếp, vốn Tịch Bân chỉ là một kẻ làm việc trong đoàn phim, làm sao có thể có được kiến thức của một vị Thống soái, nhưng hắn đã hoàn toàn dung hợp ký ức cùng tri thức của Khánh Kỵ, dựa vào kiến thức đời sau cùng tri thức của Khánh Kỵ, đối với việc đối nhân xử thế hoàn toàn có thể làm được tương đối thỏa đáng.
Hắn ra lệnh cho sĩ tốt đứng dậy, nhìn vào nhóm quân đội của chính mình, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười. Bọn lính dù có cũng đã không còn binh khí, dù có cũng đã không còn giáp trụ, bảo là quân đội, hiện tại trang bị so với một tên thổ phỉ cũng không mạnh hơn bao nhiêu, nhưng là tinh thần sĩ khí của bọn họ vẫn đúng với bộ dáng của đoàn quân thân trải qua trăm trận.
Tịch Bân âm thầm trấn an: "Quân tâm sĩ khí vẫn còn dùng được, đây mới là vấn đề quan trọng nhất!"
Hắn hơi tựa vào ngực Kinh Lâm, nâng giọng nói: "Các huynh đệ, không nên nhụt chí. Trận này thua, thực không phải là do chiến đấu. Cơ Quang là kẻ tiểu nhân, lừa nước lừa người, chỉ biết mỗi kỹ xảo dùng thích khách, nếu thực sự dùng hai quân đối chọi, làm sao có thể là đối thủ của chiến binh trải qua trăm trận của ta? Hiện giờ trời không muốn ta chết, kẻ nên khóc chính là Cơ Quang!"
Tịch Bân thanh âm không cao, hắn nói một câu, Kinh Lâm cùng Lữ Thiên liền cao giọng hướng nhóm sĩ tốt lặp lại một câu. Tịch Bân làm một hồi công tác động viên tử tưởng, cuối cùng lại nói: "Khánh Kỵ nếu đã chưa chết, thì nhất định có thể dẫn dắt mọi người phản công lại, khôi phục Ngô quốc!"
Kinh Lâm cùng Lữ Thiên dẫn đầu hét to: "Trời bảo hộ Khánh Kỵ! Trời bảo hộ Khánh Kỵ!"
Những lời này của Tịch Bân âm vang mạnh mẽ, nói năng khí phách, tự nhiên sĩ khí đại tăng. Sau một hồi cố nói cho hết lời, Tịch Bân có chút thở dốc, hắn ý bảo Kinh Lâm hai người dìu hắn ngồi xuống, thấp giọng hỏi: "Hiện tại chúng ta đã tới địa phương nào?"
Kinh Lâm cùng Lữ Thiên đều ngồi chồm hỗm bên cạnh hắn, Kinh Lâm thấp giọng đáp: "Công tử, chúng ta hiện tại đã qua Đằng ấp Lỗ quốc, vốn là phải chọn đường trở về Vệ quốc, nhưng bởi vì thương thế của công tử quá nặng, chúng ta sợ đi xe mệt nhọc sẽ có bất trắc, cho nên muốn đi tới đô thành Khúc Phụ của Lỗ quốc, mời danh y ở đó vì công tử trị thương."
Tịch Bân nghĩ lại hơn hai ngàn quân của mình thật tiều tụy, khẽ lắc đầu: "Chúng ta... thảm bại như vậy sao? Như thế nào mà rất nhiều người ngay cả binh khí giáp trụ cũng đều để mất?"
Lữ Thiên đỏ mặt, có chút xấu hổ: "Công tử, việc này... Thật ra không phải là do thất bại, mà bởi vì khi chúng ta bỏ thuyền lên bờ, cũng không kịp mang theo bao nhiêu tài vật. Hiện giờ nếu đã phải nhờ biên giới Lỗ quốc bao che, không thể cướp bóc được, đành phải lấy giáp trụ binh khí đổi lấy lương thực, cho nên..."'
Nói đến chỗ này, Kinh Lâm cũng ngại ngùng cúi đầu.
Vào thời đại này các quốc gia cũng không có bao nhiêu binh lính dự phòng, một khi đánh giặc, đều phải dựa vào danh sách binh thư theo các nhà các hộ gọi người, tự trang bị khôi giáp cùng lương thực. Nhóm quân đội này của Khánh Kỵ vũ khí chế tác hoàn mỹ, cho nên một khi bán ra thị trường, giá không hề rẻ, nhưng cũng không chịu nổi chừng đó miệng người, cho nên mới khiến cho hiện tại nhiều sĩ tốt quần áo không chỉnh tề.
Tịch Bân nghe xong cũng có chút khó khăn, suy nghĩ một chút, hắn mới lắc đầu nói: "Như vậy cũng không được, đường quay về Vệ quốc còn rất dài, thương thế của ta lại chưa lành, đi rất chậm chạp, nếu toàn quân cứ theo ta đi, không biết tới khi nào mới có thể quay trở về Vệ quốc. Hai người các ngươi lập tức chỉnh đốn toàn quân, lưu lại hai trăm người cho ta, nhân mã còn lại các ngươi mang đi, lập tức đưa về Ngải thành Vệ quốc."
"Cái gì?" Kinh Lâm cùng Lữ Thiên chấn động: "Công tử, bỏ ngài lại chúng ta làm sao yên tâm được, chuyện này tuyệt đối không thể..."
Tịch Bân nghiêm nghị nói: "Hồ đồ! Nếu Lỗ quốc muốn gây bất lợi cho ta, chỉ bằng hai ngàn tàn binh chúng ta có thể làm được gì? Ngươi nghĩ rằng ta muốn các ngươi mau chóng trở về, chỉ là vì sợ hai ngàn người trên đường không có đồ ăn cái mặc sao? Ngải thành là căn cơ của chúng ta, nếu chúng ta chậm chạp không quay về, lòng người tất nhiên ly tán, chờ chúng ta trở về, Ngải thành sẽ biến thành một tòa thành trống. Căn cơ không mất, chúng ta mới có thể phản công trở lại, trọng trách đặt trên vai các ngươi, đây chính là đại sự hàng đầu."
Hắn thở hổn hà hổn hển, lại nói: "Hơn nữa, mang theo hai ngàn binh lính y giáp không chỉnh tề, lại làm cho người nước Lỗ xem nhẹ ta. Nghe ta phân phó, các ngươi cấp tốc dẫn người quay về Ngải thành, ta tới Khúc Phụ, một mặt dưỡng thương, một mặt giao du với bách tính Lỗ quốc, có lẽ còn có thể thuyết phục bọn họ trợ giúp chúng ta một tay."
Lúc này nói tới dân chúng là chỉ công khanh* chứ không phải thường dân, rất nhiều dân thường thậm chí còn không có họ nữa. (công khanh: viết tắt Tam công cửu khanh, chỉ các quan lớn)
Kinh Lâm cùng Lữ Thiên hai mắt nhìn nhau, đồng thanh nói: "Được, ta ở lại bên cạnh công tử, để hắn trở về."
Hai người nói xong, đồng loạt trừng mắt nhìn đối phương.
Tịch Bân nhíu mày nói: "Các ngươi đều cùng trở về, không có các ngươi tọa trấn Ngải thành, ta làm sao mà yên tâm được? Hiện tại đang ở trong biên giới Lỗ quốc, ta mang theo hai trăm binh vệ cũng đủ để phòng thân."
"Công tử..."
Lữ Thiên còn định nói nữa, Tịch Bân nghiêm nghị nói: "Đây là quân lệnh!"
Kinh Lâm cùng Lữ Thiên do dự một chút, mới miễn cưỡng chắp tay trước ngực nói: "Rõ!"
Kinh Lâm đột nhiên nghĩ tới một việc, vội vàng bẩm báo: "Công tử, khi chúng ta ở Đằng ấp, có nghe được một ít tin đồn, nói rằng công tử Yểm Dư, Chúc Dung đều còn sống, bọn họ hiện giờ đang trốn ở Sở quốc. Cơ Quang hiện đang tìm kiếm tung tích của bọn họ."
Yểm Dư, Chúc Dung?
Tịch Bân ngây người một lúc, mới nhớ ra hai người kia chính là chú ruột của Khánh Kỵ, là anh em cùng mẹ với Ngô Vương Cơ Liêu. Vào thời điểm đi phạt Sở, bọn họ cùng nắm binh quyền với Khánh Kỵ, Cơ Quang vốn dĩ cũng tác chiến ở Sở quốc, nhưng hắn dùng kế điệu hổ ly sơn, sau khi Khánh Kỵ và hai vị công tử dẫn quân tới Sở quốc, hắn lại lấy lý do bị thương hồi quốc tĩnh dưỡng, rồi nhân cơ hội mưu sát Ngô Vương, cướp vương vị.
Có tin tức của hai người kia, Tịch Bân bất giác mừng rỡ, hai người này nắm binh quyền ở Ngô quốc đã lâu, vốn được người vọng trọng, hơn nữa luôn trung thành và tận tâm với phụ vương Cơ Liêu của hắn. Cơ Quang giết cả nhà bọn họ, hai vị công tử này chính là có cùng chung mối thù với mình. Lúc trước vào thời điểm quân Sở nhân cơ hội phản công, ba người trong lúc vội vàng đều tự phá vòng vây, vốn tưởng rằng bọn họ cũng đã chết, không thể tưởng được bọn họ vốn là đi phạt Sở, kết quả cuối cùng ngược lại phải nhờ Sở quốc bảo vệ.
Tịch Bân lập tức nói: "Phái người phi ngựa tới Sở quốc hỏi thăm tung tích bọn họ, đón bọn họ về Ngải thành."
Kinh Lâm nói: "Nghe nói, Ngũ Viên cũng đã phái người đi Sở quốc tìm kiếm bọn họ, muốn nhổ cỏ tận gốc. Hai vị công tử hiện tại cũng không biết được bao che trong nhà ai, muốn tìm được bọn họ chỉ sợ vô cùng khó khăn."
"Ngũ Tử Tư..."
Tịch Bân cười lạnh một tiếng, vị này trong lịch sử nổi danh là nam thần báo thù, sử sách ghi lại là hình tượng một trung thần, Tịch Bân ở thời hiện đại đương nhiên biết hắn đã làm những chuyện xấu xa gì, Ngũ Tử Tư bị Sở Vương giết cả nhà, từ Sở quốc như chó nhà có tang chạy trốn sang Ngô quốc, được "phụ thân" của hắn là Ngô Vương Cơ Liêu thu nhận, cho làm quan.
Ngũ Tử Tư nóng lòng nhờ Ngô Vương mang quân đánh Sở báo thù, Ngô Vương Cơ Liêu tuy rằng cũng muốn tác chiến với Sở quốc, nhưng lo lắng rằng thực lực của mình còn chưa đủ cường đại, nên không làm được yêu cầu của Ngũ Tử Tư: tấn công đô thành của Sở quốc, diệt quân Sở quốc. Bởi vì vậy, hắn liền vong ân bội nghĩa, chuyển sang đầu nhập làm môn khách của Cơ Quang dã tâm bừng bừng, giúp Cơ Quang bày mưu tính kế, còn chiêu nạp thích khách giết Cơ Liêu.
Người này chỉ có một ý niệm báo thù trong đầu mà thôi, chỉ cần để báo thù nhà, hắn hôm nay có thể thân thân thiết thiết gọi ngươi một tiếng đại ca, ngày mai có thể một đao làm thịt ngươi. Tịch Bân hiện giờ chính là Khánh Kỵ, lập trường khác nhau, đương nhiên không có hảo cảm với hắn.
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Tìm bọn họ không dễ, vậy làm cho bọn họ tới tìm ta. Phái người đi Sở quốc, giả thành tiều phu ngư dân, tung tin tức của bản công tử tại Ngải thành Vệ quốc đi khắp nơi, bọn họ nghe được tin tức, nhất định sẽ đến gặp ta."
"Rõ!" Kinh Lâm hai người lại lên tiếng.
Tịch Bân thả lỏng thân thể, nói: "Tốt lắm, bây giờ các ngươi lựa chọn sĩ tốt đi, phái vài người lanh lợi đi Sở quốc, lưu lại hai trăm người theo ta đi Khúc Phụ, những người khác mang về Ngải thành đi, cần phải bảo trụ căn cơ."
Kinh Lâm và Lữ Thiên chắp tay trước ngực lĩnh mệnh, nhảy xuống ngưu xa chỉnh đốn đội ngũ, tiến hành chọn lựa nhân mã.
Tịch Bân hơi mệt mỏi, hắn để cho hai huynh đệ A Cừu và Tái Cừu nâng hắn quay vào trong xe, gối cao đầu, nghe tiếng bước chân của hàng ngũ quân sĩ bên ngoài, nghĩ thầm rằng: "Tình thế hiện giờ như thế, ta là người nhặt được một mạng còn cố kỵ cái gì? Cứ oanh oanh liệt liệt giả làm hắn một hồi đi! Năm đó thời điểm Hồng quân bại trận rồi tiến hành cải biên ở Tam Loan cũng chỉ có hơn bảy trăm người. Hiện giờ nói thế nào ta cũng có hai ngàn người ngựa, đã có thuốc súng như vậy, chẳng nhẽ không thể cháy nổi một lần sao?"
← Hồi 002 | Hồi 004 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác