← Hồi 314 | Hồi 316 → |
Thư tín là do Trình Trạch từ bên huyện Linh Thông phái người hoả tốc đưa tới.
Khi rời khỏi Linh Thông huyện, hiển nhiên Giang Long đã sớm thương lượng tốt phương thức liên lạc với Trình Trạch.
Đội ngũ ở huyện Hạ Vũ được xếp vào bộ phận thu thập tin tức, vài cái cơ sở ngầm đó lúc nào cũng biết rõ ràng hướng đi của đội ngũ này.
Cầm lấy thư, Giang Long mở ra.
Lúc này Hà Bất Tại hỏi quá trình Giang Long tiêu diệt trại phỉ tặc.
Nghe thấy Giang Long mang về mười mấy người phụ nữ bị mã phỉ cướp về, Hà Bất Tại liền nhíu mày.
Cảm thấy Giang Long có chút lòng dạ đàn bà.
Nhưng y cũng biết, bây giờ có khuyên bảo cũng vô dụng.
Năm đó lúc y còn trẻ, làm sao mà không giống như vậy?
Chỉ có từng trải rất nhiều, tâm mới có thể chết lặng.
Loại chết lặng này không phải là ý chí sắt đá, máu lạnh vô tình, sau này đều không để ý đến sống chết của dân chúng. Đại Tề
Mà là hiểu được việc lấy hay bỏ rồi.
Nói lấy hay bỏ thì rất đơn giản, nhưng một khi gặp được tình huống thực tế, đến lúc đó muốn làm cũng không phải dễ làm như đã nói.
Hà Bất Tại cũng giảng thuật lại quá trính mình tiêu diệt phỉ tặc.
Làm cho Giang Long đang nghe cũng nhíu mày thật chặt.
Hà Bất Tại mang đi ba trăm năm mươi kỵ binh, đối phương thì có hơn hai trăm mã phỉ, tuy rằng chiếm ưu thế về số lượng, nhưng muốn tiêu diệt toàn bộ kẻ thù, khó khăn cũng rất lớn.
Cho nên Hà Bất Tại đã dùng kế sách, bỏ qua mười mấy binh lính, thành công đem đám mã phỉ dẫn vào trong mai phục, cuối cùng cũng giết được toàn bộ bọn chúng.
- Như thế nào, cảm thấy ta dùng mười mấy binh lính làm mồi nhử là quá mức vô tình?
Hà Bất Tại thản nhiên cười hỏi.
Giang Long trầm mặc, nhẹ nhàng lắc đầu, không muốn tiếp tục đề tài này.
Tuy rằng hắn cũng rất thương tiếc tính mạng của mười mấy binh lính, nhưng lại hiểu được phương pháp đó là chính xác nhất mà Hà Bất Tại có thể làm được ở trong tình huống này.
Giết chết toàn bộ mã phỉ, mới hoàn thành tất cả công việc.
Bằng không có mã phỉ chạy trốn, ngày sau chúng lại tụ tập ở đỉnh núi nào đó, vẫn sẽ đốt giết đánh cướp dân chúng xung quanh.
Khi đó sẽ có càng nhiều người chết.
Nhưng lý trí là lý trí, cảm tình là cảm tình.
Mười mấy binh lính kia đều do Hà Bất Tại một tay dạy dỗ, có thể nói quen biết nhau đã được mấy tháng.
Mỗi ngày thao luyện, đều đã chạm mặt.
Không nói quan hệ thật tốt, nhưng coi như cũng rất quen rồi.
Hà Bất Tại lại có thể dễ dàng hạ quyết đoán, khiến cho mười mấy người quen đó mất mạng.
Điểm này, trước mắt Giang Long còn làm không được.
Hắn cũng biết chính mình còn nhiều thứ cần phải học tập.
Chỉ là việc khác dễ làm, nhưng việc này...
Trên mặt tâm lý và cảm tình, hắn cũng không thể quá mạnh mẽ bức bách chính mình, bằng không áp lực ứ đọng lại lâu dài, chỉ sợ sẽ làm cho tính cách của hắn thay đổi.
Thậm chí cuối cùng sẽ biến thành bạo ngược, ác nghiệt tàn nhẫn.
Khi hai bên giao chiến, kỵ binh dưới tay Hà Bất Tại bởi vì phải toàn lực ngăn cản đám mã phỉ phá vây, vì thế lại chết hơn mười mấy người.
Trong chiến dịch này, Hà Bất Tại dẫn dắt đội ngũ chết đi hơn ba mươi người.
Chết hơn ba mươi người, tổn thương mười mấy người, lấy giá như vậy, toàn diệt hơn hai trăm mã phỉ và còn đoạt được sơn trại của chúng, theo con số mà nói, nhìn thế nào thì đây cũng đều là một trận thắng lớn.
Nhưng trong lòng Giang Long lại có chút không thoải mái.
Hắn chiếm được sơn trại, chỉ có mấy người bị thương nhẹ.
Vì sao tổn thất lại nhỏ như vậy?
Rất đơn giản, không phải là bởi vì nhân số phỉ tặc trong trại rất ít, mà là do kế hoạch tác chiến an bài khá chu đáo.
Âm thầm đi đến bên cạnh, Cương Đế Ba Khắc bắn tên diệt trừ tên mã phỉ canh gác, sau đó đột nhiên xông vào giết đám mã phỉ làm cho chúng trở tay không kịp.
Còn hô to đầu hàng không giết.
Mặc dù cuối cùng vẫn đem đám mã phỉ này giết.
Nhưng lúc ấy hô lên, đám mã phỉ nghe thấy câu đầu hàng không giết này sẽ có thêm một lựa chọn.
Lựa chọn có muốn sống hay không.
Chống lại là chết, đầu hàng không giết, tự nhiên sẽ có rất nhiều người đầu hàng.
Câu này đối với khí thế của đám mã phỉ cũng có đả kích rất lớn, không có cách nào tiếp tục tập hợp thành một đoàn liều mạng chống cự.
Người trong tuyệt cảnh sẽ bộc phát ra thực lực rất kinh người.
Danh tướng Hàn Tín đã từng mệnh lệnh tướng sĩ dựa lưng vào sông lớn triển khai thế trận, đoạn tuyệt đường lui của mình rồi nghênh địch, tình cảnh trước mặt lâm đại địch, sau không có đường lui sẽ làm cho tướng sĩ cùng binh lính có quyết tâm liều chết cầu thắng, cuối cùng đại thắng.
Mà bên Hà Bất Tại thương vong nhiều như vậy, nguyên nhân khẳng định là có mã phỉ thân nhập tuyệt cảnh, liều chết phá vây bạo phát ra hoàn toàn thực lực.
- Ngươi cho rằng ngươi đúng?
Hà Bất Tại đột nhiên mở miệng.
Giang Long sửng sốt, có chút khó hiểu.
- Nhưng ta nói cho đúng là ngươi dẫn binh, chỉ có thể đánh thắng trận bình thường!
Hà Bất Tại nhìn chằm chằm vào mắt Giang Long:
- Mà ta dẫn binh, tuy bình thường thương vong khá nhiều, nhưng chính là vì đã trải qua khảo nghiệm của chiến tranh, khôn sống mống chết, cho nên tương lai bọn họ có thể đánh những trận đánh ác liệt, thậm chí dễ dàng có thể lấy ít thắng nhiều.
Sau khi Giang Long nghe xong, trầm mặc im lặng không nói.
Đạo lý này hắn rất nhanh liền hiểu được, nhưng vẫn do dự không có được sự quyết đoán này.
Mình dẫn binh lấy chú ý cẩn thận sử dụng mưu kế tận dụng mọi khả năng lớn nhất giảm bớt thương vong là chính, nhưng cũng vì như thế, các binh lính không có trải qua khảo nghiệm gian khổ nhất, kết quả như vậy sẽ làm cho các quân sĩ đã quen mọi chuyện đều thuận lợi, tố chất tâm lý khá thấp.
Như vậy một khi gặp được vấn đề khó khăn sẽ bộc lộ ra.
Mà loại biện pháp của Hà Bất Tại, mới chân chính bồi dưỡng một cách mạnh mẽ song song cả tố chất thân thể và tố chất tâm lý.
Tướng lĩnh cần túc trí đa mưu.
Binh lính thì cần hung hãn không sợ chết!
Hai bên hỗ trợ lẫn nhau, mới có thể trăm trận trăm thắng.
- Ngươi xem phong thư này một chút.
Giang Long hít sâu một hơi, thay đổi đề tài.
Hà Bất Tại gật đầu giơ tay nhận lấy, y lần này chỉ là nhắc nhở sơ qua, cũng không có tính đến việc mang một đống lý luận tới khuyên bảo Giang Long.
Độ lão luyện bây giờ còn chưa đủ.
Mở ra thư tín lẳng lặng xem hết, trên mặt Hà Bất Tại lộ ra một chút tươi cười.
Hoá ra phong thư này, là do Hách Xích phái người âm thầm đưa tới huyện Linh Thông.
Mấy tháng trước Giang Long dẫn binh hợp tác với Hà Hoán, bao vây tiễu trừ mã phỉ ở Đoạn Tử Lương, từng thả một người thanh niên.
Thanh niên tóc đen, ngũ quan âm nhu, hơi có vẻ thanh tú, nhưng trong ánh mắt mơ hồ có chút màu xanh.
Không phải con dân Đại Tề, y là cơ sở ngầm mà một cái tiểu bộ lạc sắp xếp vào trong đám mã phỉ.
Hơn nữa không ngờ thân phận còn không thấp là con ruột của tù trường tiểu bộ lạc kia.
Chỉ là bởi vì chịu ảnh hưởng từ mẹ của mình, ngưỡng mộ văn hóa của Đại Tề, nên không hòa thuận với cha và mấy người anh em.
Đã bị anh em xa lánh, mà cha cũng không thích y, mới phái y đi làm một nhiệm vụ tương đối hung hiểm.
Thanh niên này chính là Hách Xích.
Hách Xích biểu lộ rõ ràng tâm tư của mình, muốn mang mẫu thân trở lại Đại Tề, Giang Long liền thả y đi.
Sau đó Hách Xích cũng từng đưa tin tức tới huyện Linh Thông một lần.
Vương tử của bộ lạc Ma Nạp dẫn dắt một ngàn binh lính, muốn giết công địch thảo nguyên là Giang Long này để tạo dưng uy tín trên thảo nguyên.
Trận chiến kia Giang Long dẫn binh bảo vệ thành, hơn nữa còn bắn chết một y tướng lĩnh bên dị tộc.
Tên Vương tử kia lưu lại thi thể mấy trăm tộc nhân rồi trốn về.
Hách Xích trước tiên thông báo tin tức, để Giang Long có thời gian chuẩn bị có thể làm thương vong thấp xuống.
Lần này trong thư Hách Xích có nói, người dẫn tám ngàn binh lính đột kích huyện Hạ Vũ là một tù trường có địa vị cao hơn cha của Hách Xích rất nhiều.
Thế lực bộ lạc của Hách Xích tương đối nhỏ.
Toàn tộc bất quá cũng chỉ có hơn một vạn người, không giống như tên tù trưởng kia, dễ dàng có thể lôi ra một chi quân đội tám ngàn người.
Tên tù trưởng kia muốn đến huyện Hạ Vũ thì phải đi ngang qua bộ lạc Hách Xích, cho nên Hách Xích mới có thể biết được mà gửi tin.
Hách Xích vô cùng quen thuộc địa hình xung quanh, biết được tên tù trưởng kia muốn tàn sát huyện Hạ Vũ, cho nên căn cứ địa hình cùng phương vị vẽ ra hai đường hành quân có khả năng tên tù trưởng đó lựa chọn nhất.
Có rất nhiều ngọn núi nhỏ nằm xung quanh huyện Hạ Vũ, đường rất khó đi, tuyến đường hành quân không có rất nhiều lựa chọn giống như trên đại thảo nguyên bằng phẳng như vậy.
- Vốn chỉ định ngăn cản tên tù trường kia tấn công thôi, nhưng bây giờ có hai lộ tuyến đường hành quân này, chúng ta hoàn toàn có thể phục kích một cách hoàn mỹ!
Hà Bất Tại cười to.
Tuy Giang Long viết thư nhờ Hà Hoán và Khương Kỳ giúp đỡ, nhưng hai người có thể dẫn số lượng binh lính tới khẳng định không thể nhiều bằng địch nhân.
Có thể bằng một nửa đối phương cũng không tệ rồi.
Binh lực bị vây trong hoàn cảnh xấu này, tất nhiên là tử thủ trong thành.
Nhưng khó khăn có lẽ không lớn.
Nhưng có này hai đường hành quân này, dùng phục kích lấy bốn ngàn đánh tám ngàn, chỉ cần bố trí chặt chẽ chu đáo thỏa đáng tuyệt đối sẽ toàn thắng.
Cho dù bên ta chỉ có ba nghìn người thì tỷ lệ thắng lợi cũng có thể chiếm được bảy thành.
Trừ phi tên tù trưởng kia là một nhân tài quân sự hiếm thấy, tâm lý tố chất vô cùng mạnh mẽ, với điều kiện tiên quyết là trong đầu trận tuyến bị phục kích toàn quân bị loạn mà còn có thể bình tĩnh chỉ huy, bằng không khẳng định nhất định chúng ta sẽ thắng!
- Hà tiên sinh cảm thấy có thể tin?
Hà Bất Tại biết tên Hách Xích này, tự hỏi một chút, liền gật đầu:
- Ừ.
Đương nhiên, cũng phải đề phòng một chút, sai phái thêm thám báo trải rộng cơ sở ngầm ra xung quanh.
Hai người bàn bạc ổn thỏa, Giang Long tiếp tục mang theo một bộ phận binh lính đi tiêu diệt phỉ tặc, mà Hà Bất Tại thì lập tức mang một ít nhân thủ đi thăm dò cẩn thận hai con đường này.
Nghiên cứu, tuyển chọn địa điểm tốt nhất để phục kích.
Xung quanh huyện Hạ Vũ nhiều đồi nhiều núi, địa điểm lựa chọn phục kích không khó lắm, chỉ là trên mặt thời gian có một chút gấp gáp, cho nên Hà Bất Tại mang nhân sự vội vàng xuất phát.
Bởi vì Hà Bất Tại chỉ cần dẫn một ít người đi, cho nên Giang Long để Phàn Nhân, ba anh em Tề thị, còn có Tần Vũ đều đi theo bên người Hà Bất Tại, có mấy người này hộ vệ ở một bên, mặc dù không khéo gặp được mã phỉ hoặc là nhóm nhỏ quân đội dị tộc, tính mạng Hà Bất Tại cũng sẽ không gặp nguy hiểm.
Còn lại Giang Long mang theo đại bộ phận nhân mã, căn cứ tình huống huyện Hạ Vũ bên kia đưa tới, tiến hành vây quét tiêu diệt đối với đám mã phỉ và tiểu đội dị tộc dám đến cướp bóc.
Mặc dù là lợi dụng tin tức tiến hành tập kích bất ngờ, nhưng không có khả năng mỗi lần đều có thể xử lý hết kẻ thù, cho nên khi chi đội ngũ của Giang Long dần dần tiến vào tầm mắt của đám mã phỉ và tiểu đội dị tộc này, bọn chúng biết được chi đội ngũ này lợi hại, cho nên một số tên mã phỉ nhát gan đều lập tức trốn về sơn trại.
Còn đám chưa trở về, cũng rất cẩn thận phòng bị, không dám dễ dàng ra tay lần nữa.
Sau một ngày rưỡi, Hà Hoán tự mình mang theo bốn ngàn binh mã đi vào huyện Hạ Vũ gặp mặt Giang Long.
Vừa mới gặp mặt, Hà Hoán liền hướng về phía Giang Long giơ ngón tay cái lên, lớn tiếng khen:
- Hảo tiểu tử, không hổ là con của Cảnh Hiền Hầu gia! Không ngờ có thể dùng nhân lực đào ra một đường sông ở huyện Linh Thông, nếu thật sự có thể đào thành đường sông này, như vậy tiếp theo cải tiến đất hoang thành ruộng tốt, đương nhiên không phải việc khó rồi!
Ngươi không biết, lúc trước nghe thấy đề nghị của ngươi, ta thiếu chút nữa liền trực tiếp phái người tới mắng chửi ngươi một trận.
Căn bản là đang làm liều!
Nhưng ngươi đang ở vào tuổi trẻ khí thịnh, chắc có lẽ sẽ không nghe lời ta.
Cuối cùng suy nghĩ muốn mắng ngươi, cũng muốn phải chờ đến lúc sự tình làm hỏng, sau đó lại tự mình tới đây, tìm ngươi nhắc nhở thật tốt, không làm lỗ tai của ngươi mài ra vết chai, tuyệt không bỏ qua.
Nhưng thế mà không ai ngờ được ngươi đã làm xong bước đầu tiên!
Đào đường sông dẫn nước, bình hoang dã, nếu kế tiếp thuận lợi, không mất thời gian mấy năm, thậm chí có thể tạo ra được mấy trăm vạn mẫu ruộng tốt, công tích này đến mức nào? Muốn ta nói thì đã đủ để vượt qua những đại tướng năm đó Khai Nguyên lập quốc chinh chiến xung quanh, vì Đại Tề mở rộng biên cương lãnh thổ rồi!
Tiểu tử, lão ca thừa nhận, lúc trước lão ca xem thường ngươi!
Nhưng ánh mắt của ngươi thật sự không người bình thường nào có thể bằng!
Nói xong lời cuối cùng, Hà Hoán dưới sự kích động hưng phấn, không ngờ cũng xuất ra một câu thơ.
Nếu là Giang Long chỉ có thân phận cao quý, lai lịch không tầm thường, như vậy Hà Hoán nhiều lắm cũng chỉ tôn trọng một chút, dù sao tuổi của Giang Long quá nhỏ, cùng y kém một lứa.
Nhưng bây giờ Giang Long thể hiện ra tài hoa hơn người, Hà Hoán đã không hề xem Giang Long như một đứa trẻ.
-----oOo-----
← Hồi 314 | Hồi 316 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác