← Hồi 294 | Hồi 296 → |
Hàn Thanh ngoài miệng đáp trả lời nói, trong lòng đã mơ hồ cảm giác không ổn.
Hai người này, sợ là phải nảy sinh xung đột!
Quả nhiên, thanh âm y vừa dứt, chỉ thấy Giang Long bước đi về phía Thường Khiêm.
Giang Long hiện giờ đã không thể so dĩ vãng, hắn từng giết người, trải qua chiến trường, từng diệt trừ tướng lĩnh trong quân, cũng mang theo nhân mã trong huyện, cùng biên quân phối hợp tiêu diệt phỉ, hơn nữa gần đây lên làm quan phụ mẫu, trong tay nắm giữ quyền lực nhất định, có thể quyết định sinh tử của rất nhiều người trong huyện.
Từng đánh đập sáu gã nha dịch quận thành bị thương nặng đến chết, cũng phán định vài tên tội phạm giết người trảm lập quyết.
Cho nên khi nghiêm mặt lại, trên người ngoại trừ có một lượng sát khí thản nhiên, lại có vẻ mạnh mẽ, cứng rắn dị thường!
Cỗ khí thế này, không phải Thường Khiêm có thể chống đỡ.
Thường Khiêm tuy rằng xuất thân không tầm thường, từ nhỏ cũng được bề trên cẩn thận dạy bảo, nhưng chỉ là tài văn chương văn hoa.
Luận về tố chất thân thể, tố chất tâm lý, sẽ kém rất nhiều.
Cùng người tranh chấp, ngoài miệng luận thắng thua.
Y cũng từng đánh giết người, nhưng đó là lúc đối mặt với thân phận bình thường hoặc là trước người đê tiện, hơn nữa không cần chính mình động thủ, chỉ cần chỉ bảo ngoài miệng một câu thôi.
Chân chính đối mặt và thân phận tương đương với y như Giang Long, y căn bản chưa đủ tầm.
Mắt thấy Giang Long bước lại gần, Thường Khiêm bị khí thế bức bách, đặt mông lại ngồi trở xuống.
- Ngươi muốn làm gì?
Sau khi đặt mông xuống ghế ngồi, Thường Khiêm mới phản ứng lại, biểu hiện của mình có chút mất mặt, lập tức kiêu ngạo giơ tay chỉ hướng Giang Long, thẹn quá thành giận quát.
Giang Long lập tức tiến lên, khẽ vươn tay nắm lấy ngón tay Thường Khiêm đang chỉ tới.
Thoáng dùng sức, liền khiến Thường Khiêm kêu đau một tiếng.
- Ôi ơ, buông tay!
Thường Khiêm muốn đem ngón tay rút ra, nhưng làm sao rút ra được?
Y mười năm gian khổ học tập đọc mới đạt Thám hoa, là một thư sinh văn nhược tiêu chuẩn.
Trên người căn bản không nhiều khí lực lắm.
- Lần sau đừng bao giờ dùng tay chỉ bản quan, nếu không.
Giang Long chăm chú nhìn cặp mắt của Thường Khiêm, cười lạnh một tiếng:
- Bản quan không ngại bẻ gãy nó!
- Ngươi dám?
Thường Khiêm không phục.
Giang Long lập tức thêm vài phần khí lực lực trên tay:
- Ngươi xem ta có dám hay không!
Ngón tay của Thường Khiêm bị hướng lên trên tách ra vặn vẹo, liên tục kêu đau:
- Đau, đau, đau, mau buông tay!
- Lời nói của ta, ngươi có nhớ kỹ không?
Giang Long không buông tay ra, lại đặt câu hỏi.
Thường Khiêm đỏ mặt, cũng không lập tức chịu thua.
- Hừ!
Giang Long lập tức thêm vài phần lực đạo nữa.
Lúc này trong đại sảnh, mấy người quan viên trẻ tuổi vẫn đều không nói gì cũng bị dọa cho ngồi không yên.
Toàn bộ đứng dậy, cùng Hàn Thanh đi tới, đều mở miệng khuyên can.
Trong đó ba người rõ ràng cho thấy đứng ở phía Thường Khiêm.
- Cảnh Giang Long ngươi nhanh buông tay, bằng không bị Thường Thượng thư biết việc này, sẽ cho ngươi biết mặt!
- Đúng vậy, hiện tại buông tay còn kịp!
- Thường Thượng thư trách tội xuống dưới, không phải ngươi có thể thừa nhận!
Nghe thấy ba người kêu gào, Giang Long lập tức xoay người, hung hăng trừng mắt sang.
Mà nguyên bản đám người Đồ Đô đứng ở bên ngoài phòng, lúc này cũng đi nhanh vào.
- Ai nếu còn dám lắm miệng, liền quăng ra!
Giang Long mở miệng dặn đám người Đồ Đô.
Đồ Đô lập tức lên tiếng trả lời:
- Vâng!
- Ngươi lớn mật!
Tần Thọ xuất thân từ một gia tộc nhỏ, bởi vì cân não khôn khéo, am hiểu a dua nịnh hót, dỗ Thường Khiêm cao hứng thoải mái, cho nên được Thường Khiêm thu ở bên người, lần này có thể tới huyện Linh Thông, cũng là Thường Khiêm lên tiếng mới có thể đi cùng.
Sự lợi hại của Giang Long, Tần Thọ cũng là biết đến, bằng không lúc trước cũng sẽ không làm bộ như không nhìn thấy tranh chấp, ngồi yên ở một bên.
Nhưng hiện tại nếu gã không nhảy ra mà nói, như vậy Thường Khiêm mất vui, về sau còn muốn lên chức thì khó khăn rồi.
Hơn nữa thời điểm nên lên tiếng lại không lên tiếng, có khả năng bị Thường Khiêm chán ghét, thậm chí là trả thù.
Tần Thọ chịu không nổi hậu quả này.
Hai người khác, một người tên là Hứa Sinh, một người tên là Vương Thành, tình hình cũng tương tự Tần Thọ.
Ba người này, có thể nói là chó săn của Thường Khiêm.
Ngày bình thường là chân chạy giúp đỡ Thường Khiêm làm việc, cáo mượn oai hùm, mà chỉ cần tương lai Thường Khiêm có thể thăng chức, bọn họ tất nhiên cũng có thể trở thành người có địa vị cao hơn những người khác.
Mà thân thế của Thường Khiêm tương lai đại lộ hanh thông, là điều tất nhiên.
Ba người cũng đậu Tiến sĩ, tinh thông viết văn, cũng không phải tồi tệ.
Nói cách khác, bề trên Thường gia có thể sẽ không đồng ý bọn họ đi theo bên cạnh của Thường Khiêm.
Nếu không sẽ làm hư hỏng vãn bối trong nhà.
- Đúng vậy, chúng ta dầu gì cũng là quan viên trong triều, sao ngươi dám như vậy?
Hứa Sinh cũng cả giận nói.
Vương Thành tiếp lời:
- Dám để cho tôi tớ bất kính đối với chúng ta, chúng ta nhất định phải viết sổ con, cáo trạng ngươi...
Nếu Giang Long đã có dặn dò, tất nhiên không cần nói lần thứ hai nữa.
Bên này Vương Thành nói còn chưa có nói xong, Đồ Đô, Tần Vũ, còn có Cương Đế Ba Khắc liền xông tới, mỗi người nhấc một người, sau đó ném ra ngoài đại sảnh.
- Ai ôi!
- Mông bản quan!
- Chân bản quan!
Bởi vì Vương Thành đề cập tới hai chữ tôi tớ, cho nên Cương Đế Ba Khắc cố ý ném thật mạnh, và ném cao, khiến vòng vo trên không trung hai vòng mới rơi xuống, kết quả té bị thương chân.
Ngày bình thường Giang Long đối đãi với bọn họ như huynh đệ, cho nên Cương Đế Ba Khắc rất căm phẫn.
- Ngươi, ngươi lại dám!
Đám ba tên Tần Thọ là người của Thường Khiêm, đánh ba người này, chính là tát vào mặt Thường Khiêm.
Cho nên Thường Khiêm lại giận dữ.
Tuy nhiên lập tức, lại là kêu đau "ai ui" một tiếng.
Bởi vì Giang Long lại thêm ba phần lực đạo.
- Đã biết rồi, đã biết rồi, về sau bản quan sẽ không dùng tay chỉ ngươi nữa, mau buông tay!
Thường Khiêm cũng không phải là loại xương cứng gì đó, từ nhỏ được nuông chiều, làm sao đã nếm qua đau khổ bực này?
Không nhẫn được một lát đã hô lên.
- Còn có!
Giang Long không có buông ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm ánh mắt của Thường Khiêm.
Thường Khiêm đau đến mặt nhăn nhó, thúc giục nói:
- Nói mau nói mau!
- Vị trí này là của bản quan đấy, ngươi về sau còn dám ngồi ở đây, bản quan cũng sẽ ném ngươi văng ra!
- Được, bản quan đã biết.
Thường Khiêm đỏ mặt, cúi đầu xuống.
Nhưng trong lòng, căm giận đã phát lên vô tận.
Thân thế y tốt, lần này phụng chỉ đến huyện Linh Thông, dọc theo đường đi trải qua rất nhiều địa phương, tất cả quan viên đều là một mực cung kính đối với y, mặc dù là ở trước mặt Tri châu Văn Thượng, Văn Thượng cũng không dám tự cao tự đại.
Phải biết rằng Lại bộ, chính là đứng đầu lục bộ triều đình!
Mà gia gia của y Thường Thanh còn lại là Thượng thư Lại bộ, nắm trong tay khảo hạch lên chức quan viên khắp thiên hạ.
Văn Thượng Tri châu ở trước mặt Thường Thanh, cũng là chưa đủ tầm.
Một người ở địa phương, mà người kia lại còn là ở trung ương!
Và Thường Thanh còn là nội các Đại học sĩ, rất được Hoàng thượng trọng dụng.
Ỷ vào ông nội, Thường Khiêm đoạn đường này cao cao tại thượng đều bày phách lối.
Một vài Quận thủ ở trước mặt y, cũng phải nhường vị trí đầu não.
Nhưng hiện tại, Giang Long Huyện lệnh nho nhỏ này, lại dám bất kính đối với y như thế!
Thường Khiêm không phải không biết uy danh của Cảnh phủ, tuy nhiên theo Thường Khiêm, Cảnh phủ hiện giờ không có tước vị đã là hoa cúc hôm qua, không còn cái dũng năm xưa nữa.
Nếu không phải trong tay có một khối miễn tử kim bài, sớm đã bị kẻ thù nuốt sống.
Cho nên y thật không đem Giang Long để vào mắt.
Nhưng cố tình, chính là Giang Long không bị y để vào mắt, lại dám đối với y bất kính như thế.
Giờ phút này Thường Khiêm chịu thua, nhưng trong lòng đã đem món thù này nhớ kỹ thật sâu.
Về sau có cơ hội, tất nhiên muốn giết Giang Long, mới có thể giải mối hận hôm nay chịu nhục.
Giống với rất nhiều tên ăn chơi trác táng bình thường, Thường Khiêm đồng dạng là đầu óc nhỏ nhen, coi thường sinh mạng.
Động cái liền muốn giết người!
Đây là thiên tính lạnh lùng, hoặc là không hiểu được sinh mạng tôn quý.
Bởi vì trong mắt bọn họ, người là phân ba bảy loại đấy.
Trong mắt bọn họ, chỉ có tính mạng của mình và sinh mạng thân phận cao hơn người của bọn, mới là trọng yếu
Người còn lại, muốn giết liền giết!
Giang Long lúc này mới buông tay ra.
Thường Khiêm vừa thẹn vừa giận, ngồi ở ghế dựa khẽ vuốt ngón tay, cũng không lập tức đứng dậy.
Giang Long đột nhiên giơ tay giữ chặt cổ áo của Thường Khiêm, liền nhấc lên, thô bạo quăng sang một bên.
Từ nhỏ đến lớn, Thường Khiêm chưa từng bị người đối đãi như thế?
Lập tức giận sắc mặt trắng bệch, môi đều run lên:
- Ngươi, ngươi làm nhục tư văn!
- Cút đi!
Giang Long giơ giơ lên nắm đấm, Thường Khiêm bị hù lui về phía sau hai bước.
Nếu như trước đó chưa nhìn thấy Giang Long, Thường Khiêm không tin Giang Long thực dám động thủ đánh y.
Nhưng hiện tại...
Sau đó Giang Long ngồi ở chủ vị.
Hạ Lâm trước đó định rời khỏi, hiển nhiên cũng thật không ngờ, Giang Long lại có thể mạnh mẽ, cứng rắn như thế.
Phải biết rằng mặc dù là y, cũng sẽ không dễ dàng cãi nhau mà trở mặt với Thường Khiêm.
Mà lai lịch và thân phận của y...
Lúc trước Hạ Lâm nói phải đi, cho nên lúc này thấy trong phòng sự tình đã chấm dứt, y chắp tay với Giang Long rồi lại nhấc chân rời khỏi.
Tuy nhiên Giang Long lại mở miệng nói:
- Chậm đã!
Hạ Lâm nhíu mày, y rất không quen người cùng tuổi dùng giọng điệu mệnh lệnh nói chuyện với y, tuy nhiên tốt xấu vẫn dừng bước.
- Nếu bản quan không đoán sai, các ngươi lần này tới đây, là phụng thánh mệnh của Hoàng thượng phụ tá hiệp trợ bản quan, kiến thiết thị trấn Linh Thông và công trình đào đường sông dẫn nước, còn có cải tiến ruộng hoang a?
Sau khi Giang Long biết thân phận lai lịch của Thường Khiêm, làm sao không biết?
Mấy người kia là bề trên trong nhà xem ở đây có chiến tích, cho nên khiến vãn bối lại đây dát vàng đấy.
Trong mấy người, lấy Thường Khiêm, Hạ Lâm cầm đầu.
Còn có một cái Hàn Thanh, bởi vì từng đỗ Trạng Nguyên, cho nên còn có chút phân lượng.
Mà còn lại Tần Thọ, Hứa Sinh, Vương Thành, còn có dư lại hai người thì hẳn là sắm vai nhân vật tùy tùng của Thường Khiêm và Hạ Lâm.
Lúc Hạ Lâm nói phải đi, còn dư lại hai người quan viên trẻ tuổi, đều đã đứng dậy cũng chuẩn bị rời khỏi.
Giang Long không đoán sai, hai người này một người tên là Hàng Vận, một người tên là Thư Nghĩa, đúng là từng giây từng phút đều đi theo bên người Hạ Lâm.
Lấy Hạ Lâm là việc chính.
- Cảnh đại nhân đoán không lầm.
Thấy không ai nói tiếp, Hàn Thanh bất đắc dĩ đáp.
Thường Khiêm và Hạ Lâm lai lịch không tầm thường, hơn nữa Thường Khiêm chịu thiệt, Hạ Lâm lại có chút bất mãn Giang Long mạnh mẽ, cứng rắn, bọn họ tất nhiên sẽ không mở miệng trả lời.
Người còn lại là hai người theo số đông, hai người không lên tiếng, bọn họ tất nhiên cũng chắc chắn sẽ không mở miệng.
Giờ phút này, Tần Thọ và Hứa Sinh chạy tới giúp đỡ Vương Thành bị thương ở chân đứng ở cửa đại sảnh.
Ba người đều là một thân bụi đất, bộ dáng cực kỳ chật vật.
Chỉ có Hàn Thanh tuy rằng bị Thường gia lôi kéo, nhưng bởi vì từng trúng Trạng nguyên, cho nên thân phận không phải đám người Tần Thọ có thể so sánh.
Mặc dù đầu phục Thường gia, Thường gia cũng sẽ không đem Hàn Thanh hô tới quát lui như tùy tùng.
Đều có được tôn trọng nhất định.
- Không lâu trước đây, Vọng Sa quận Công Tào chủ quản Bành Hỉ, mang theo vài tên nha dịch đến huyện Linh Thông khảo sát, kết quả không ngờ vài tên nha dịch có chủ ý xấu, muốn cưỡng ép chiếm lấy một ít cửa hàng sát đường, sau khi bị bản quan phát giác, đánh trị tội đến thương nặng không trị nổi!
Giang Long chậm rãi nói.
- Ngươi có ý tứ gì?
Thường Khiêm hừ lạnh, đây là muốn thị uy sao?
- Ý tứ vô cùng đơn giản!
Giang Long hơi hơi nheo lại hai mắt, trong mắt phản xạ một tia nguy hiểm:
- Huyện Linh Thông một mẫu ruộng còn có ba phần đất là của bản quan, các ngươi lại đây vớt chiến tích tích lũy kinh nghiệm lý lịch, bản quan không ngại, thậm chí bản quan còn có thể phối hợp với các ngươi.
Nhưng ai nếu là có người tay dài muốn chen chân vào nhiều sự vụ trong huyện, ảnh hưởng tới tiến độ công trình, sáu tên nha dịch cả gan làm loạn kia chính là tấm gương!
-----oOo-----
← Hồi 294 | Hồi 296 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác