← Hồi 193 | Hồi 195 → |
Mục Hiên quả thực bị lôi ra khỏi đại trướng như một con chó chết.
Có lẽ là bị ném ra bãi đất hoang, đến cái hố làm nấm mồ cũng không có người nào đào giúp cho một cái.
Không phải cho chó hoang ăn, thì cũng là cho sói trên thảo nguyên một bữa no nê.
Khi còn sống có kiêu ngạo, có vinh quang, thì sao chứ?
Thái giám trung niên lúc này ánh mắt di động, lanh lảnh thanh âm, sắc mặt hiền lành hỏi,
- Không biết vị nào là Cảnh đại nhân?
- Chính là bản quan.
Giang Long tiến lên trước một bước.
- Cảnh đại nhân quả nhiên tuấn tú lịch sự!
Thái giám trung niên lập tức xoay người thi lễ, cười mà tiến lên,
- Lúc ở kinh thành ta đã rất ngưỡng mộ tài văn chương của Cảnh đại nhân, chỉ có điều thân ở trong cung, không có duyên hội kiến, hôm nay may mắn được gặp Cảnh đại nhân, cuối cùng cũng thỏa mãn nguyện vọng.
Giang Long ở ngoài mặt khách khí chắp tay đáp lễ lại, trong lòng lại thấy khó hiểu.
Cho dù Hoàng thượng kiêng dè Cảnh phủ, thái giám trước mắt cũng không phải nịnh nọt thể hiện thiện ý với mình như thế.
Lại khách khí với Giang Long vài câu, mời Giang Long ngồi xuống.
Thái giám trung niên mới là đề cập chính sự, lúc nhìn về phía những người khác trong trướng vải, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.
Ưỡn thẳng lưng, ngẩng cao cằm, vẻ mặt ngạo mạn.
So với lúc cùng Giang Long nói chuyện, dường như là hai người.
Giang Long thầm thán phục, quả nhiên là từ trong thâm cung đại nội ra, tay này tuyệt chiêu biến sắc mặt thật là đặc biệt, không phải người bình thường có thể học được.
- Cẩu tặc Mục Hiên kia cấu kết mã phỉ, đánh lén đội quân, khiến cấm quân quân sĩ thương vong hàng trăm người, hơn nữa lần này còn muốn tư tham nuốt muối ăn của đội ngũ bán cho biên cương tiểu thương, quả thực là cả gan làm loạn, xem thường quốc pháp coi trời bằng vung, chết chưa hết tội!
Thái giám trung niên vừa mở miệng, chính là khép Mục Hiên vào tội danh lớn.
Xem như định sẵn tội trạng.
Sau đó thái giám trung niên lại chửi mắng tiếp Mục Hiên một trận, hết cả nửa canh giờ, không có một câu lặp lại.
Sau khi mắng chửi xong, thái giám trung niên bắt đầu truy cứu trách nhiệm những người khác.
Mao Minh, Hứa Hữu Tài, hai người này tham gia kế hoạch của Mục Hiên, cũng giúp đỡ bày mưu tính kế, bị thái giám trung niên hạ lệnh bắt giữ.
Đám thân binh của Mục Hiên cũng là bị trói lại.
Vương Xương khá may mắn, xem như lập công chuộc tội.
Bởi vì chính gã ra tay giết Mục Hiên, cho nên lần này chẳng những sẽ không bị truy cứu trách nhiệm, ngược lại còn có thể lên chức.
Khiến cho Mao Minh và Hứa Hữu Tài lúc bị áp hạ không ngừng cảm thấy đố kỵ, nếu hôm nay là hai người bọn họ mai phục ở bên ngoài có phải là tốt hơn nhiều không.
Lần này bị bắt, tiểu mệnh khẳng định khó bảo toàn.
Chỉ có thể hy vọng người nhà không bị liên lụy đã là tốt rồi.
Mục Hiên chết, Thiên hộ Mao Minh, Bách hộ Hứa Hữu Tài cùng một đám thân binh của Mục Hiên bị bắt, tất nhiên là gây ra một trận hỗn loạn trong cấm quân, Vương Xương phải mất rất nhiều sức lực mới coi như là ổn định được cấm quân, không đến mức bất ngờ nổi loạn, thái giám trung niên đối với biểu hiện của Vương Xương, cũng xem như là vừa lòng.
Vương Xương thấy vậy, trong lòng mừng thầm.
Kỳ thật thái giám này là người bên cạnh Trình quý phi, trước kia cũng qua lại khá nhiều với Mục Hiên, cho nên Vương Xương lúc ở kinh thành đã từng xa xa nhìn thấy vài lần.
Nếu như thật sự không nhận ra, Vương Xương cũng sẽ không lập tức tín nhiệm thái giám, mạo hiểm đi giết Mục Hiên.
Thái giám trung niên hứa hẹn cho gã lợi ích, nói Mục Hiên chết rồi, Tín Vương tất nhiên muốn đào tạo thêm một kẻ thay thế.
Vương Xương hiện tại chỉ là một Bách hộ mà thôi, chức quan quá nhỏ, để có khả năng giúp đỡ Tín Vương, nói không chừng là gã có thể liên tục thăng chức, trở thành Tứ phẩm chính chỉ huy cấm quân Thiêm Sự.
Điều này làm sao bảo gã không vui cho được?
Đồng thời cũng là thầm reo vận may của mình tốt.
Lúc ủy nhiệm nhiệm vụ trước đó, hoàn toàn do Mục Hiên nhất thời tự quyết định, lại khăng khăng bắt gã dẫn dắt quân sĩ mai phục ở bên ngoài.
Mệnh tốt, xứng đáng để gã về sau từng bước từng bước thăng quan tiến chức hưởng vinh hoa phú quý.
Khống chế được cấm quân rồi, thái giám trung niên dò hỏi, làm sao ứng phó mã phỉ bên ngoài.
Quách Phóng đề nghị đặt bẫy, đem bọn mã phỉ giết chết ở nơi này.
Thái giám trung niên tất nhiên là đồng ý, nếu tiêu diệt được nhóm mã phỉ này, gã cũng là lập được công lớn.
Tuy nhiên đã đánh trận, khó tránh khỏi nguy hiểm.
Cuối cùng thái giám trung niên để Giang Long ra quyết định cuối cùng.
Giang Long đối với thái giám trung niên càng ngày càng hiếu kỳ, dần dần dẫn tới nghi ngờ, chẳng lẽ người này không phải tâm phúc của hoàng thượng?
Để gã ra quyết định, đương nhiên là đồng ý với ý kiến của Quách Phóng.
Đến Bắc Cương nhậm chức, kể cả không phải là võ tướng, thì cũng đừng hy vọng có thể bình an không phải đánh trận, Giang Long đúng lúc đi theo Quách Phóng học tập, luyện luyện tay chân.
Quyền chỉ huy biên quân và cấm quân toàn bộ giao cho Quách Phóng.
Giang Long, Trình Cương, Vi Hoán, Vương Xương được phân công nhận nhiệm vụ.
Các quân sĩ cũng phải chuẩn bị sẵn sàng.
Sau đó chính là moi từ miệng Mao Minh ra phương thức phát ám hiệu, dụ dỗ mã phỉ đột kích.
Vết thương sau lưng đại thủ lĩnh Độc nhãn vẫn chưa khỏi, ngồi thẳng trên lưng ngựa, nhìn về phía doanh trại.
Ở bên cạnh gã, còn có hai đại hán mặc áo giáp
Hai người này cũng là thủ lĩnh của mã phỉ vùng lân cận, lần trước đại thủ lĩnh Độc Nhãn bị mất một số nhân thủ, không đủ người để có thể một mình hoàn thành nhiệm vụ lần này, cho nên đám lái buôn lại liên hệ thêm hai nhóm mã phỉ, ba nhóm hợp lại, nếu không thuyết phục được Quách Phóng, ba nhóm mã phỉ chung sức hợp lại, định chém chết toàn bộ hơn bốn trăm biên quân.
Mỗi nhóm có năm trăm quân, tất cả có một ngàn năm trăm tên mã phỉ.
Từ hướng doanh trại đột nhiên bốc lên một đám khói lửa, đại thủ lĩnh Độc Nhãn đếm, tổng cộng chín đám.
Không ngừng liếm liếm miệng,
- Họ Quách lần trước đuổi theo chém ta một đao, lần này ta nhất định phải tự tay băm đầu của y!
Địa bàn của ba nhóm mã phỉ gần nhau, quan hệ coi như khá tốt.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên bắt tay hợp tác.
Mặt khác hai đại thủ lĩnh mã phỉ đã mở miệng nói sẽ toàn lực ra tay hiệp trợ.
Chiếm nhân mã nước Tề, đem theo lũ phản loạn, ba đại thủ lĩnh chính là xung trận ngựa phi lên trước hướng tới quân doanh đánh tới.
Một ngàn năm trăm con ngựa hăng hái chạy như điên, đại địa rung động, tràn ra từng đợt bụi mù.
Vừa mới tới gần, đại thủ lĩnh ba nhóm mã phỉ chính là nhìn thấy trong quân doanh có hai đám người ngựa đang chém giết lẫn nhau.
Có biên quân, có cấm quân.
Những tiếng la giết truyền vào bên tai bọn chúng.
Xem ra tất cả đều tiến hành theo kế hoạch của Mục Hiên.
Quần áo và áo giáp của biên quân với cấm quân là khác nhau rất lớn, đại thủ lĩnh ba nhóm mã phỉ lập tức dẫn theo thủ hạ nhằm phía có đông biên quân hơn.
Nhưng biên quân và cấm quân nhìn thấy mã phỉ xuất hiện, đột nhiên lui về phía sau tách ra hai bên.
Để cho nhóm mã phỉ tiến vào đại doanh trại.
Ba đại thủ lĩnh bỗng có dự cảm không tốt.
Nhưng mà ngựa đã phi rồi, trong bóng đêm bọn phản loạn phía sau nhìn không rõ quang cảnh phía trước, bọn họ căn bản không dám lập tức dừng lại.
Nếu không chắc chắn sẽ thành một đám rối loạn.
Cho nên bọn họ chỉ có thể kiên trì lập tức vọt vào giữa quân doanh.
Không có giảm lại mã lực, định từ phía bên kia doanh trại lao ra.
Nhưng lại vừa vặn lọt vào giữa đại doanh, ba người đang ngồi trên lưng ngựa bỗng nhiên lần lượt ngã chúi về phía trước, khiến bọn họ bị hất mạnh từ trên lưng ngựa xuống.
Hoá ra Quách Phóng đã lệnh cho quân sĩ đào sẵn hố bẫy ngựa ở trong này!
Chỉ là bởi vì thời gian quá gấp, cho nên hố đào không được sâu, bên trong cũng không kịp vùi lấp vũ khí sắc bén.
Bằng không người ngựa té xuống chắc chắn là bị đâm thủng lỗ chỗ khắp người đầy máu, chết không nghi ngờ.
Nhóm mã phỉ theo sát phía sau ba đại thủ lĩnh không kịp kìm ngựa lại, giống như sủi cảo lăn lông lốc từ trên lưng ngựa rơi xuống đất.
Bởi vì dừng gấp, tốc độ quá nhanh, đầu bị đâp thẳng xuống tóe máu, mắt nổ đom đóm.
Cho đến khi hơn ba mươi người bị ngã xuống những người ở đằng sau mới phát hiện, dần dần thu chậm tốc độ, sau đó nhóm mã phỉ phía sau chen chúc lại với nhau.
Bây giờ kể cả thằng ngốc cũng biết là không ổn.
Nhưng một đám ngựa chen chen chúc chúc thành một đám, trong lúc nhất thời căn bản là không có biện pháp phân tán ra.
Đúng lúc này, quân doanh bốn phía sáng lên vô số cây đuốc, sau đó từng đạo hỏa tiễn cắt qua bầu trời đêm, như một dàn sao băng chuẩn bị rơi xuống.
- Chạy mau!
- Có mai phục!
Mã phỉ từng đám từng đám lớn tiếng gào thét, cố tránh mưa tên, nhưng càng cuống quýt, lại càng chen chúc vào một chỗ không thể tản ra.
- A!
Mã phỉ liên tiếp bị trúng tên.
Trên đầu hỏa tiễn buộc một bao dầu hỏa, bắn trúng người mã phỉ sẽ khiến bọc giấy bị vỡ, dầu hỏa văng khắp nơi, lập tức bốc cháy.
Quần áo trên người mã phỉ bị bắn trúng chỉ chốc lát đã bị cháy, lập tức liền biến thành một quả cầu lửa.
Rú lên thảm thiết rồi rớt ra khỏi lưng ngựa, lăn lộn trên mặt đất.
Không bị chết cháy, thì cũng bị vó ngựa dẫm chết.
Những mã phỉ ở gần đấy cũng sẽ bị dầu lửa bắn sáng, bọn chúng dùng lực đập tắt, nhưng rất khó dập hết, cho đến khi bị đốt cháy kêu lên thảm thiết.
Có những con ngựa trên người bị cháy, lập tức không phân biệt được phương hướng, chỉ biết chạy tán loạn khắp nơi.
Toàn cảnh chính là biến thành càng lúc càng thêm hỗn loạn.
Nhóm mã phỉ ở tận sau cùng nhìn thấy tình cảnh như vậy liền tìm cách chạy trốn, nhưng đột nhiên bị từng đội từng đội biên quân lao ra chặn lại.
Biên quân tướng sĩ mượn tấm chắn của cấm quân dùng tạm.
Tạo thành một bức tường thép, khiến nhóm mã phỉ không còn đường để trốn.
Ưu thế của kỵ binh ở chỗ tấn công đột kích, nhất là cả một đoàn tiến công, lực sát thương kinh người.
Hiện tại người ngựa căn bản là chạy không nổi, bị biên quân dùng tấm chắn chặn lại, một tên mã phỉ cũng chạy không thoát.
Có mã phỉ định lần theo hai bên sườn chạy trốn, nhưng lần lượt bị ngã từ lưng ngựa xuống.
Các quân sĩ ở chỗ này đã đào dày đặc những hố sâu chừng nửa thước, đường kính lớn nhỏ cỡ nắm tay, vó ngựa đạp trúng là lập tức bị bẻ gãy.
Quách Phóng ra tay mạnh bạo như vậy, chính là muốn bắt hết toàn bộ một ngàn năm trăm tên mã phỉ tại nơi này.
Tổng cộng bắn ra ba lượt mưa hỏa tiễn, biên quân mang theo cấm quân bắt đầu xông lên chém giết, Giang Long vốn cũng định xông ra chiến trường, nhưng bị thái giám trung niên ngăn lại.
Chẳng phải chuyện đùa, lần này gã đến đây chính là muốn bảo vệ tính mạng Giang Long.
Nếu chẳng may Giang Long chết ở chiến trường hỗn loạn này thì phải làm sao?
Quả pháo thứ hai ở kinh thành, thật sự là quá mức kinh người!
Trực tiếp chính là khiến cho Vương gia kia nổ tan xương nát thịt!
Hoàng thượng không dám cược, bằng không nếu chọc giận Cảnh gia, loại vũ khí này có thể hù ngài hàng đêm ngủ không yên.
Càng là thân chức vị cao, thân phận hiển hách, nắm trong tay quyền lực, càng là kẻ sợ chết!
Bọn họ muốn tiếp tục sống, hưởng thụ nhân gian vinh hoa phú quý.
Nếu không tại sao lại có nhiều Hoàng đế mê muội luyện đan thuật như vậy, chẳng phải muốn cầu trường sinh bất tử?
Giang Long chỉ có thể thuận theo.
Quách Phóng mang theo tướng sĩ xông thẳng vào chiến trường, lập tức đám mã phỉ liên tiếp bỏ mạng.
Thái giám trung niên lặng lẽ kéo Giang Long đi vào một nơi vắng lặng phía sau.
Bởi vì có Đồ Đô, Cương Đế Ba Khắc, cùng với Tần Vũ đi theo, cho nên Giang Long cũng không e ngại.
- Cảnh đại nhân lúc trước cần gì phải lấy thân mạo hiểm? Phải biết Cảnh Phủ hiện tại chỉ có Cảnh đại nhân là độc đinh duy nhất.
Thái giám trung niên cười tủm tỉm, nói:
- Mục Hiên chết rồi, nơi này cũng chỉ có Cảnh đại nhân cùng chúng ta có quyền lực biên sớ trình lên trên, đến lúc đó viết như thế nào, còn không phải tùy ý chúng ta định đoạt?
Trắng trợn biểu lộ, muốn cướp công!
Giang Long khách khí chắp tay,
- Bản quan nhậm văn chức, đối với chiến công không quá để ý.
Hắn không muốn tranh công, nhưng cũng không thể ngăn cản thái giám trung niên cướp đoạt, bằng không lại đắc tội với người.
Thái giám trung niên sửng sốt, lập tức chính là minh bạch, Vương Xương đã nói qua, Giang Long và Quách Phóng đám người quan hệ rất tốt.
Giang Long đây là không muốn tranh giành chiến công của Quách Phóng.
Đồng thời gã nghe cũng hiểu được, Giang Long sẽ không ngăn cản gã cướp công.
Thái giám trung niên tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.
Kế tiếp, chính là thăm dò ý kiến Giang Long, chỉ chốc lát, hai người trao đổi xong, sẽ viết sớ như thế nào.
Cũng không thể viết không giống nhau, bằng không nhất định là sẽ khiến cho hoàng thượng ngờ vực.
- Kỳ thật chúng ta tìm Cảnh đại nhân, còn có một chuyện quan trọng cần thương lượng!
-----oOo-----
← Hồi 193 | Hồi 195 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác