← Hồi 133 | Hồi 135 → |
Những năm gần đây, Cảnh lão phu nhân tĩnh tâm tin Phật, rất ít khi nổi giận lớn như vậy.
Mà có thể làm Cảnh lão phu nhân tức giận như thế, không cần hỏi, khẳng định là có liên quan đến Cảnh Giang Long.
Người áo đen che mặt không có đoán sai, Cảnh lão phu nhân hôm nay giận dữ như vậy là vì người hộ vệ đó chuyển lời của Giang Long, nói là từ những năm trước trong phủ đã có người ngầm hạ sát thủ đối với hắn.
Hung thủ lợi dụng bản thân yêu thích mới lạ, liên tiếp làm cho mình nhìn thấy Sinh Thạch Hoa cùng Tinh Đăng Thảo, đem tới bày đặt trong phòng.
Sau đó trong hương liệu lại trộn lẫn thành phần Giác Nham Đằng.
Mùi ba vị này hòa trộn sẽ hình thành một loại độc dược mãn tính.
Cảnh phủ chỉ có Cảnh Giang Long là nam đinh, hơn nữa Cảnh Giang Long còn là tâm can bảo bối của Cảnh lão phu nhân, bà dù sao cũng không nghĩ ra có người có thể tránh được tầm mắt của bà, lén lút hạ độc Cảnh Giang Long.
Mấy năm nay Cảnh Giang Long sở dĩ đau yếu, ở trước giường bệnh buồn triền miên, lại bởi vì trúng độc!
Cảnh lão phu nhân khiếp sợ, tự trách, phẫn nộ!
Khiếp sợ trong phủ lại còn tiềm tàng một toán thế lực thủ đoạn mà chính mình không biết.
Tự trách chưa bảo vệ tốt cho tôn tử.
Còn lại là tức giận, Hắc Y Vệ trong phủ không ngờ cũng không có phát hiện.
Để cho kẻ kia lén lút thuận lợi, làm hại tôn tử nếm đau khổ nhiều năm như vậy.
Lúc này đối diện với người lãnh đạo Hắc Y Vệ, Cảnh lão phu nhân làm sao có thể không tức giận tràn đầy.
- Quý phủ nuôi các ngươi, mỗi năm không biết phải tốn bao nhiêu bạc, các ngươi chính là làm việc như vậy sao? Đồ vô dụng! Một đám vô dụng!
Cảnh lão phu nhân mắng to:
- Lại có thể để cho kẻ trộm lén lút vào trong phủ, dự tính hạ độc Giang Long cũng thành công. Trước đây, ngươi luôn miệng nói, ở trong phủ Hắc Y Vệ tuyệt đối có thể bảo vệ an toàn cho Giang Long.
Người áo đen che mặt quỳ ở đó vốn yên lặng, mặc cho Cảnh lão phu nhân tức giận, không dám lên tiếng.
Nhưng nghe được lý do hôm nay Cảnh lão phu nhân vừa mắng vừa hét lên, người áo đen che mặt không khỏi một phen hoảng sợ!
Lại có người có thể vào Cảnh phủ tránh được tầm mắt của Hắc Y Vệ, hạ độc tiểu thiếu gia?
Tinh Đăng Thảo, Sinh Thạch Hoa, còn có Giác Nham Đằng, ba vị này hòa làm một, sẽ hình thành một loại thuốc độc mãn tính?
- Hồi lão phu nhân, đây là loại thủ pháp hạ độc cũng không phải người bình thường hiểu được.
Người áo đen che mặt đợi Cảnh lão phu nhân mắng đến một đoạn, vội vàng nói chen vào.
- Ta đương nhiên biết!
Cảnh lão phu nhân la hét hồi lâu, cổ họng cảm thấy có chút phát khô, bưng chén trà trên bàn uống một hớp, sau đó cau mày, suy tính hồi lâu, nói chậm rãi:
- Loại thủ pháp này giống như là từ trong cung lưu truyền tới.
- Tiểu nhân cũng nghĩ như vậy, Sinh Thạch Hoa, Tinh Đăng Thảo, còn có Giác Nham Đằng, những thứ này không phải bách tính thông thường và con quan lại có thể tiếp xúc được, chớ nói chi hiểu biết đem nó hòa trộn với nhau làm một, sẽ thành một loại thuốc có độc tính chậm.
Người áo đen che mặt phụ họa.
- Chẳng lẽ là thái tử?
Cảnh lão phu nhân đặt chén trà trong tay xuống, suy đoán nói:
- Toàn bộ hoàng tộc, chúng ta thù hận sâu nhất cũng chính là với Thái tử.
Năm đó Cảnh tiểu Hầu gia chết trận, điều tra có người âm thầm giở trò, tài trí khiến viện quân không thể kịp đuổi tới biên cương. Về sau Cảnh phủ lại âm thầm phái ra mấy đội Hắc Y Vệ, đem sự tin cậy lớn đặt vào Thái tử. một nhà Thái phó của Thái tử bị Hoàng thượng hạ chỉ triệt bỏ chức quan, cứ như vậy bị tiêu diệt cả nhà.
Có thể nói giữa Cảnh phủ và Thái tử vì việc này, tính là không chết không dứt.
Thái phó của Thái tử âm thầm tham gia, trì hoãn bước tiến của viện quân, mới hại Cảnh tiểu Hầu gia bỏ mình.
Tuy rằng việc này không nhất định là Thái tử xúi dục, nhưng năm đó ở trong triều Thái phó đích thị là tâm phúc trợ thủ lớn nhất của Thái tử.
Thái phó của Thái tử làm như vậy, cũng làm vì Thái tử.
Việc này làm cho Cảnh phủ và Thái tử kết thành thù hận.
Mà Thái phó của Thái tử vì chuyện này, bị Hoàng thượng cách chức. Khiến cho Thái tử mất đi trợ thủ đắc lực, chỉ có điều Thái phó của Thái tử mặc dù là mất chức, ở trong triều vẫn có vây cánh quan lớn và địa vị cao, vẫn có thể giúp đỡ Thái tử.
Sau đó Cảnh phủ lại tiêu diệt cả nhà Thái phó của Thái tử, điều này khiến Thái tử làm sao có thể bỏ qua cho Cảnh phủ?
Đó là lý do Cảnh lão phu nhân hoài nghi có phải Thái tử âm thầm phái người ẩn vào Cảnh phủ, muốn hại chết cháu của mình.
Kinh thành, Hoàng cung và Đông cung Thái tử là nối thành một mảnh.
Cũng có thể nói Đông cung là một bộ phận trong hoàng cung.
- Không loại bỏ khả năng này.
Người áo đen che mặt mở miệng nói.
Cảnh lão phu nhân lúc này hừ lạnh một tiếng, trong nháy mắt trở mặt:
- Ba ngày, ta đưa cho ngươi thời gian ba ngày bắt hung thủ đem tới đây.
- Cái này, cái này...
Người áo đen che mặt một hồi bối rối.
Tuy rằng còn chưa điều tra, nhưng đối phương có thể qua được tầm mắt của Hắc Y Vệ, cũng đủ để chứng minh đối phương không đơn giản, không phải điều tra dễ như vậy.
Có cho mình thời gian ba ngày, y thật sự là không nắm chắc bắt được hung thủ.
- Nếu thật sự liên quan đến trong cung, ngươi chỉ cần điều tra rõ thân phận hung thủ là được.
Cảnh lão phu nhân nói.
Người áo đen che mặt cắn chặt răng:
- Tiểu nhân sẽ cố gắng hết sức!
- Không phải cố gắng hết sức, mà là nhất định phải làm được, bằng không cẩn thận cái đầu của ngươi!
Cảnh lão phu nhân mặt lạnh lùng phất phất tay, người áo đen che mặt do dự một chút mới ra khỏi Phật đường.
Y biết đến lúc này Cảnh lão phu nhân đang giận dữ, lại cầu xin thương tình gia hạn mấy ngày là vô dụng thôi.
Đợi đến lúc người áo đen lui ra, Cảnh lão phu nhân lại giấu đi vẻ mặt giận dữ.
Nhưng lúc này, thần sắc vẫn còn bất định.
Thân mẫu người tiểu thiếp của lão Hầu gia sớm đã ở trong tầm ngắm của bà, chỉ là những năm trở lại đây, mẫu thân của tiểu thiếp hành sự cẩn thận, vả lại người trong bóng tối kia đặc biệt thần bí. Mỗi lần đều cùng một mình mẫu thân của tiểu thiếp gặp nhau, một chút sơ hở đều không để lại, bà mới không thể bắt được.
Bà vốn dự định giữ thân mẫu của tiểu thiếp lại, cuối cùng cũng phải điều tra rõ ràng ai đứng sau lưng giở trò.
Nhưng Cảnh Đồng Tiền thình lình đem tờ giấy ra, bà không thể không bắt thân mẫu của tiểu thiếp được.
Có người muốn hại Cảnh Giang Long, oán hận Cảnh phủ, hơn nữa còn ẩn bên trong Cảnh phủ, đây không phải là chuyện nhỏ.
Nếu trong thời gian ngắn không thể bắt được, sẽ làm toàn bộ người Cảnh phủ hoang mang.
Nhân tâm bất ổn, trong phủ sẽ lộ ra sơ hở càng lớn, bị người trong bóng tối phát giác lợi dụng.
Cảnh lão phu nhân suy nghĩ chuyển động sắc bén. Một hồi lâu sau, hít sâu một hơi, chậm rãi đi ra cửa phòng Phật đường.
Nha hoàn sớm đã canh giữ trước cửa ra vào tiến lên, đỡ cánh tay lão phu nhân.
Trở lại phòng ngủ của mình, Cảnh lão phu nhân cởi áo vải màu xanh nhạt xuống, lại đổi trên thân mình váy dài vừa vặn hoa lệ màu tím, trên đầu cắm đầy đồ trang sức tráng lệ, sau đó vịn tay nha hoàn, lập tức đi tới sân gian phòng bỏ trống giam giữ mẫu thân tiểu thiếp kia.
Diêu mụ mụ đợi ở đây phụ trách trông giữ.
Nhìn thấy Cảnh lão phu nhân, liền vội vàng tiến lên chào:
- Lão phu nhân.
- Đứng lên.
Cảnh lão phu nhân hư đỡ một chút.
Lúc này trong phòng giam giữ thân mẫu tiểu thiếp, đột nhiên vang lên tiếng chửi bậy sắc bén một hồi.
Cảnh lão phu nhân không khỏi nhíu mày.
Diêu mụ mụ cúi đầu, nhẹ giọng nói:
- Lúc trước, Khương ma ma và mẫu thân nô tỳ đến, đang thẩm vấn bên trong.
Sau khi Cảnh lão phu nhân phái người đem thân mẫu tiểu thiếp kia và người liên quan đến đây, từng lên tiếng không cho phép người vào trong, nhưng nghĩ đến Diêu mụ mụ căn bản là ngăn không được hai người nha hoàn hồi môn của mình, lại nhẹ nhàng khoát tay áo ra hiệu mình không có tức giận.
Diêu mụ mụ thấy thế thở phào nhẹ nhõm, sau đó tiến lên thay nha hoàn, đỡ tay Cảnh lão phu nhân đi từng bước một hướng về phía cửa phòng.
Két...!
Theo cửa phòng bị đẩy ra, Khương ma ma đang thẩm vấn bên trong ngừng lại tiếng la mắng sắc nhọn.
Bản năng quay trở lại, lời nói cũng là buột miệng nói ra:
- Ai, ta không phải đã nói không cho phép để người...
Nói được một nửa, Khương ma ma nhìn rõ người đang tới. Vội vàng im lặng, sau đó sửa sang lại một chút quần áo xốc xếch, tiến lên chào lão phu nhân.
Thân mẫu của Diêu mụ mụ vốn là đang ngồi, cũng khẩn trương sang đây.
Cảnh lão phu nhân cho hai người đứng lên, sau đó dời mắt nhìn về phía thân mẫu tiểu thiếp kia.
Trong nháy mắt, liền đối mặt một đôi mắt tràn đầy oán độc và thù hận.
Thân mẫu tiểu thiếp bị trói vào cột, trong miệng còn chận vải trắng, đây là vì để phòng ngừa bà ta cắn lưỡi tự vận.
- Sắp chết đến nơi rồi, còn dám kiêu ngạo như vậy?
Khương ma ma nhìn thấy, tiến lên vài bước, chính là quăng cho lão phụ nhân mấy cái tát tai.
Cái tát vang dội, âm thanh vọng lại trong phòng.
Trên mặt lão phụ nhân cũng đỏ bừng dấu ấn mấy cái bàn tay.
Cảnh lão phu nhân không ngăn cản Khương ma ma, mặc Diêu mụ mụ đỡ đi hướng về phía trên, ngồi xuống.
Đợi Khương ma ma đánh xong, đến đây mới thản nhiên mở miệng nói:
- Buông bà ta ra.
- Lão phu nhân, bà ta đã treo cổ tự tử mấy lần rồi.
Trần ma ma vội vã chỉ vào trán lão phụ nhân mở miệng nhắc nhở.
Lão phụ nhân đụng tường vài lần nhưng đều không chết thành công.
Có điều trên trán, nhiều lần bị đụng nứt ra, tuy thoa thuốc lên nhưng vẫn có máu tươi chảy ra.
Cảnh lão phu nhân nhẹ nhàng khoát tay nói:
- Không sao, ta biết đến từ miệng bà ta hỏi cũng không được gì, chỉ là muốn tùy tiện hàn huyên với bà ta một chút.
Khương ma ma do dự một chút, mới tiến lên mấy bước đỡ lão phụ nhân cỡi bỏ dây thừng.
Lão phụ nhân vừa mới được tự do, liền nổi giận gầm lên một tiếng, giương nanh múa vuốt muốn đánh về phía Cảnh lão phu nhân.
Tuy nhiên bà ta tuổi cao, vừa khô vừa gầy, sức lực yếu, trực tiếp bị Khương ma ma nắm chặt áo, trở tay cho vài tát vào mồm.
- Thành thật một chút, không thì đập nát miệng của ngươi!
Khương ma ma tức giận mắng.
Lão phụ nhân vùng vẫy mấy cái, thật sự giãy giụa mà không thoát, biết rõ không đả thương được Cảnh lão phu nhân, lúc này mới hết hy vọng, tuy nhiên vẫn hung hăng nhìn chằm chằm Cảnh lão phu nhân. Lộ ra một bộ dáng đáng hận không thể lập tức nhào tới cắn Cảnh lão phu nhân mấy miếng.
- Con gái ngươi không phải ta giết.
Cảnh lão phu nhân bất chợt mở miệng nói.
Lão phụ nhân đầu tiên ngẩn người ra, ngay sau đó liền cười lớn:
- Không phải ngươi giết, là ai giết?
- Không biết.
Cảnh lão phu nhân thần sắc thản nhiên, nhẹ nhàng lắc đầu.
- Đến lúc này, ngươi còn giả bộ?
Lão phụ nhân cao giọng thét lên:
- Rõ ràng là con gái ta được lão Hầu gia sủng ái, còn mang bầu con trai của lão Hầu gia, ngươi trong lòng ghen tỵ, sợ lão Hầu gia yêu thiếp diệt thê, lúc này mới xuống tay độc ác, không ngờ gây hại tính mệnh con gái ta!
- Đáng thương, lúc đó hài nhi trong bụng con gái ta đã được năm tháng hơn!
- Năm tháng hơn, hẳn là cũng đã thành hình rồi!
- Quả thực không phải ta giết.
Cảnh lão phu nhân thần sắc không có nửa phần gợn sóng.
- Hừ, ngươi cho rằng ta sẽ tin lời ngươi nói sao?
Lão phụ nhân cười nhạt:
- Năm đó lão Hầu gia vốn không vừa ý ngươi, ngươi là nương tử Hoàng thượng hạ chỉ ban hôn, hơn nữa ngươi là thân phận gì?
- Năm đó chẳng qua là con gái một thương gia thôi, cũng không so bì cao quý bao nhiêu hơn con gái ta.
- Con gái của ngươi chết là ngoài ý muốn, hoặc giả là người khác có trù tính hại chết. Khi đó trong phủ rất loạn, ngươi cũng biết, lão Hầu gia căn bản là một lão sắc quỷ, từ bên ngoài mang về tiểu thiếp nhiều như vậy! Tóm lại, quả thực không phải ta hạ thủ. Đến lúc này, ta lừa ngươi có ý nghĩa gì?
Cảnh lão phu nhân phủ nhận.
← Hồi 133 | Hồi 135 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác