← Hồi 128 | Hồi 130 → |
- Vì sao không thể mắng? Đồ nhát gan!
Phụ nhân trung niên vẻ mặt oán độc:
- Nhà chúng ta chỉ có một đứa con gái như thế, vốn còn trông cậy vào nó có thể chiêu con rể tới nhà cơ, hiện tại nó đã chết ở trong tay của Hoài Vương, về sau hai người chúng ta già rồi, ngay cả đường cũng đi không được, ai tới nuôi sống chúng ta?
Người nam tử kia cúi đầu trầm mặc.
Ở kinh thành, đất trống rất là đắt tiền, giống như hai vợ chồng này, có thể ở kinh thành có được một tiểu viện chiếm diện tích khoảng một mẫu như vậy vầy, không nói phú quý, nhưng cũng coi như cuộc sống không kém rồi.
Muốn tuyển một người con rể tới nhà, thật đúng là không phải việc khó.
Càng ở địa phương phồn hoa, thì số lượng dân chúng ở vào tầng địa vị thấp nhất cũng càng nhiều.
- Nói chuyện đi!
- Nếu không, nếu không chúng ta lại mua một đứa bé nữa về?
Nam tử do dự nói.
Hầu Giang đang nghe lén, liền hơi sững sờ.
Hóa ra nữ hài tử kia không phải là con gái ruột của đôi vợ chồng này?
Phụ nhân trung niên sắc mặt âm trầm, mắt liếc nhìn về chỗ đặt quan tài.
Trầm mặc thật lâu sau mới nhẹ nhàng gật đầu.
- Chỉ có thể như vậy, bằng không phải đợi chúng ta ra đi, ngay cả người lo việc hậu sự chôn cất đều không có.
Nam tử lúc này đột nhiên có chút kích động hét lên:
- Còn không phải tâm tư của bà quá lớn? Có chuyện gì liền toàn bộ trách móc đến trên người ta, Ngọc nhi lúc nhỏ, nếu bà không dạy dỗ nó nhiều tâm nhãn như vậy, nó nếu thành thành thật thật làm việc ở Hoài Vương phủ, làm sao sẽ bị chết oan uổng như vậy?
- Ông lại dám trách cứ ta...
Hầu Giang không có tiếp tục nghe tiếp, lặng lẽ rời khỏi.
Hai vợ chồng này hẳn không có khả năng vì một dưỡng nữ mà báo thù, đi mạo hiểm ám sát Hoài Vương.
Hầu Giang sau khi được Giang Long phân phó, liền đi tới phụ cận Hoài Vương phủ sưu tập manh mối, tìm kiếm người có thù oán không đợi trời chung với Hoài Vương, hận không thể tự tay giết chết Hoài Vương.
Người hận muốn Hoài Vương lập tức chết có rất nhiều, nhưng chân chính dám dũng cảm quên mình đi động thủ, cũng thật sự không nhiều lắm.
Nguyên nhân rất đơn giản, ngoại trừ mỗi người đều sợ chết ra, chính là rất nhiều người đều khó có thể dứt bỏ được vướng bận trong lòng.
Tỷ như trưởng bối, tộc nhân, con cái, bạn tốt vân vân.
Phải biết rằng Hoài Vương là hoàng tộc, hơn nữa còn là thân sinh nhi tử của đương kim Hoàng thượng, một khi bị ám sát thành công, như vậy sát thủ ám sát nhất định là cũng bị tru di cửu tộc.
Thậm chí Hoàng thượng dưới sự giận dữ, sẽ đem hảo hữu, cùng với hàng xóm xung quanh kẻ ám sát toàn bộ giết chết giải hận!
Có ít người nữ nhi đã bị chết ở trong tay Hoài Vương, nhưng bọn họ hoặc là nhát gan, hoặc là còn có vướng bận với trưởng bối, tộc nhân, cho nên không khả năng vì báo thù cho nữ nhi, sẽ đi ám sát Hoài Vương điện hạ.
Hầu Giang tìm kiếm người thích hợp, đầu tiên loại bỏ chính là những người có được rất nhiều thân nhân hảo hữu cùng tộc nhân.
Mà Phương Bàn cùng gia đình này, thì đều là rời xa quê hương, không ai biết lai lịch.
Xem như khá thích hợp.
Đương nhiên, Hầu Giang còn tìm được một ít người thích hợp khác, lúc nào cũng nhìn chằm chằm.
Rời khỏi nơi này sau khi, Hầu Giang đi thẳng đến nhà người kế tiếp, cứ như vậy, một buổi tối chạy đi tìm hiểu toàn bộ bảy gia đình.
Bởi vì sự tình trọng đại, cho nên Hầu Giang tuyệt không vội vàng xao động, nghe tiếng khóc của những người đó nhưng thần sắc y vẫn bình tĩnh, không có nửa điểm dao động.
Tuy rằng y ở phụ cận Hoài Vương phủ điều tra một phen, đối với việc Hoài Vương khát máu giết người như ngóe, đồng dạng cũng rất phẫn nộ, nhưng lại biết không thể bị những cảm xúc tiêu cực này ảnh hưởng.
Đây cũng là những kinh nghiệm mà y tích lũy được khi bước chân vào giang hồ tới nay.
Nếu không phải cũng đủ tỉ mỉ, cẩn thận, bình tĩnh, y cũng sống không được đến bây giờ.
Mà nhiệm vụ lần này còn có thể dính đến an nguy của Cảnh phủ, cho nên y càng thêm không dám khinh thường.
Chỉ khi ý nghĩ đầy đủ bình tĩnh, mới có thể chọn ra được nhân tuyển tốt nhất, bằng không một khi bị cảm xúc ảnh hưởng tới khả năng phán đoán, đến lúc đó hơi có sơ hở, liền có khả năng mang đến tai họa ngập đầu cho chính y và cả Cảnh phủ.
Hầu Giang làm việc vững vàng, không nhanh không chậm, đâu vào đấy.
Không hổ là tay già đời trà trộn trong giang hồ mấy chục năm.
...............
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Giang Long đã bị Sài Thế Vinh đánh thức, tuy Sài Thế Vinh đối với Giang Long có phần tin tưởng, nhưng phía kinh thành còn có việc lớn đang chờ y quyết định, mà y ra ngoài cũng lâu rồi, nếu chẳng may hai tên huynh đệ trong tộc phụ tá y cùng đi xưởng in tới trước mặt Thành Quốc Công tố cáo y không tận tâm hết sức, vậy liền thảm rồi.
- Giang Long, đệ không cùng đệ muội ở cùng một chỗ?
Ngồi ở trước bàn cơm sáng, Sài Thế Vinh vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
- Ngô...
Giang Long hàm hồ lên tiếng trả lời.
Trong lòng Sài Thế Vinh nghi hoặc, nhưng cũng không nói thêm gì, dù sao việc này cũng là sự tình của người ta.
Chỉ có điều nhỏ giọng nói:
- Giữa vợ chồng khó tránh khỏi bởi vì một ít chuyện nhỏ mà cãi nhau, tuy rằng nam nhân chúng ta là người chủ gia đình là trời đối với nữ nhân, nhưng có chút địa phương cần nhường nhịn, vẫn phải nhường nhịn một chút, đệ muội xinh đẹp như vậy, không biết có bao nhiêu người hâm mộ phúc khí của đệ đâu, đệ phải hiểu được thương hương tiếc ngọc đó.
Giang Long ngẩng đầu liếc nhìn Sài Thế Vinh một cái:
- Ừ.
Cuối cùng không có uổng phí đã giúp đỡ Sài Thế Vinh.
Từ trong lời nói này có thể nghe được Sài Thế Vinh thật sự quan tâm chính mình.
Đổi lại giả tình giả ý đấy, nhất định sẽ nói cái gì nam nhân là chủ gia đình, tuyệt đối không thể hướng nữ nhân cúi đầu.
Bằng không mặt mũi để ở đâu?
Hoặc nói lên vài câu châm ngòi thổi gió mà nói..., khiến cho hắn cùng với Lâm Nhã khi không vô cớ tạo thêm mâu thuẫn.
- A, không phải là?
Sài Thế Vinh vừa mới ăn một miếng đồ ăn, đột nhiên nghĩ đến một khả năng.
Giang Long đầu tiên sửng sốt, lập tức liền hiểu được ý tứ của Sài Thế Vinh:
- Tiểu đệ lập gia đình mới không lâu cũng không nhanh như vậy đâu.
- Ah.
Sài Thế Vinh còn tưởng rằng Lâm Nhã có thai rồi, như vậy Giang Long đích thật là không tiện cùng Lâm Nhã tiếp tục ở tại trong một gian phòng:
- Coi hiện tại không có, nhưng tin vui chắc cũng không còn xa, khi đệ muội có, đệ nhất định phải báo cho ta một tiếng, ta sẽ sớm chút chuẩn bị cho cháu trai lễ vật tắm ba ngày cùng đầy tháng.
Bởi vì Giang Long giúp đỡ Sài Thế Vinh nhiều lắm, cho nên Sài Thế Vinh không thể thiếu được chút tâm ý tặng ít thứ tốt cho đứa con tương lai của Giang Long.
Chỉ là đưa chút vàng khóa bạc, liền có vẻ thật sự không có chút thành ý nào.
- Làm sao huynh biết Nhã nhi nếu mang thai, liền nhất định là cái nam hài?
Giang Long khẽ cười nói.
- Vô nghĩa, đệ tài hoa hơn người như thế, đệ muội lại xinh đẹp như vậy, mang thai khẳng định sẽ là nam...
Này là cái thứ logic gì?
Giang Long nhìn vẻ mặt chắc chắc bộ dáng của Sài Thế Vinh, lập tức liền dở khóc dở cười.
Ăn xong điểm tâm, Giang Long cũng không lập tức khởi hành.
Đợi nghỉ ngơi một hồi, ở trong viện đánh ba lần quyền, uống xong thuốc bổ, lúc này mới cùng Sài Thế Vinh vẻ mặt lo lắng cưỡi ngựa mang theo đa số hộ vệ thẳng tới kinh thành.
Bởi vì Sài Thế Vinh thúc giục đi nhanh, cho nên chỉ dùng gần nửa canh giờ, cả đám đã tới ngoài cửa kinh thành.
Giang Long cảm thấy bản thân đều nhanh bị xóc nảy cảm thấy mệt rã rời.
Vẫn là kiếp trước ngồi xe tốt, nhất là loại xe cao cấp, giảm xóc đều rất tốt.
Xuyên qua cửa thành, mọi người tốc độ chậm dần xuống.
Sài Thế Vinh cưỡi ở trên lưng ngựa, thấy Giang Long giống như là đang suy nghĩ gì, tò mò hỏi.
Giang Long cười khẽ đáp:
- Ta đang suy nghĩ trước tiên cùng với huynh đi xưởng in bên kia, hay trước tiên muốn đi nhà huynh bái phỏng Thành Quốc Công.
Sài Thế Vinh ngẩn ra rồi mới thấp giọng nói:
- Lão gia tử nhà ta rất khó đối phó.
- Ừ.
Giang Long gật đầu phụ họa.
Tộc Sài thị nhân tài xuất hiện lớp lớp, có thể ở năm đó kế thừa tước vị Thành Quốc Công, sau đó lại tiếp tục dẫn theo phủ Quốc công trường thịnh không suy, gia gia của Sài Thế Vinh tự nhiên không phải người dễ đối phó.
- Chúng ta trước đi xưởng in đi.
Giang Long ngẫm nghĩ một chút, mở miệng nói.
Đi gặp Thành Quốc Công mà nói..., không tránh được phải cùng Thành Quốc Công đánh lên một trận mồm mép, không biết bao nhiêu lâu mới có thể đi ra ngoài.
Mà hiện tại Sài Thế Vinh đã là bị người ta bức cho luống cuống tay chân, không biết nên như thế nào ứng phó rồi.
Bằng không Sài Thế Vinh cũng không bị hoang mang rối loạn chạy tới nông trang, tìm Giang Long hỗ trợ.
Không đợi được chính mình đi ra từ Thành Quốc Công phủ, Sài Thế Vinh cũng nhanh bị tức hộc máu.
- Tốt.
Mọi người chuyên tìm ngõ nhỏ hẻo lánh ít người, như vậy có thể nâng cao một ít tốc độ.
Một lát sau khi, rốt cục đi tới cửa xưởng in.
Giang Long còn không có xuống ngựa, chỉ thấy một bóng dáng gầy gò chạy vội vào nhà máy, hiển nhiên có người đang nhanh chóng chạy vào bên trong mật báo.
- Thành Quốc Công phái ai tới phụ giúp ngươi kinh doanh nhà máy in bên này?
Giang Long hỏi.
- Là hai vị đường huynh của ta, địa vị của bọn họ ở trong tộc không cao, nhưng kiên quyết đứng phía sau Thế Hào ca nhà đại bá ta.
Sài Thế Hào chính là con trai trưởng của đại bá Sài Thế Vinh, là sau Thành Quốc Công thuận vị người thừa kế.
- Ah.
Giang Long gật đầu, sau đó nói:
- Đi, chúng ta vào thôi.
- Ừ.
Hai người đi vào trong xưởng, một số người làm thuê đang làm việc nhìn thấy Sài Thế Vinh, đều cung kính gật đầu ân cần chào hỏi.
Giang Long nhìn thấy, biết sự tình còn không tính quá tệ.
- Thế Vinh!
Khi sắp đi đến phụ cận nhà xưởng, thanh âm của thanh niên nam tử bỗng nhiên truyền đến.
Sài Thế Vinh theo bản năng nhăn mày lại.
Giang Long nhìn sang phương hướng thanh âm vang lên, theo sau nhìn thấy một thân hình cao lớn, một thanh niên thân áo gấm đi nhanh tới.
- Canh Sâm Ca, có việc gì?
Sài Thế Vinh không kiên nhẫn hỏi.
Ở bên trong Sài thị, con cháu trực hệ đều là cùng một chữ đi đầu, tỷ như thế hệ của Sài Thế Vinh, chính là lấy chữ thế đi đầu, mà con cháu thứ xuất vốn không có nhiều chủ ý như vậy rồi.
- Đương nhiên!
Sài Canh Sâm mặc dù chỉ là con cháu thứ xuất, nhưng bởi vì theo sát Sài Thế Hào, trong gia tộc cũng đươ, c xem như trợ thủ đắc lực của Sài Thế Hào, cho dù không đem Sài Thế Vinh để ở vào mắt, hất cằm, ngạo mạn trách hỏi:
- Ngươi ngày hôm qua đi đâu?
- Đúng vậy, trong xưởng in có rất nhiều sự tình chờ ngươi quyết định, ngươi làm sao có thể suốt đêm chạy ra ngoài vui chơi, tìm khoái hoạt?
Cách đó không xa, thanh âm của một thanh niên khác vang lên.
Sài Thế Vinh nhíu mày chặt hơn một chút.
Người thanh niên này khá gầy, nhưng thân hình cao lớn, giống như cái sào tre, đúng là một trong hai người vâng lệnh đến phụ tá Sài Thế Vinh, tên là Sài Chi Tế.
Giang Long sờ cằm, khóe miệng hiện lên vẻ cười lạnh, Sài Thế Vinh mới vừa vặn vào cửa, đã bị hai người làm khó dễ.
Mà lúc này, Sài Canh Sâm không đợi Sài Thế Vinh trả lời, bỗng nhiên đưa tay lên chỉ vào Giang Long, mở miệng dữ dội nói:
- Thế vinh, sao ngươi lại làm thế?
Chẳng lẽ ngươi không biết lần in ấn này mà nói sẽ mang đến rất nhiều lợi ích cho gia tộc, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài sao?
- Như thế nào còn đem người không liên hệ tới mang vào trong xưởng?
- Nếu câu chuyện trong thoại bản bị tiết lộ ra ngoài, ngươi gánh vác được trách nhiệm sao?
- Hắn chính là người viết ra truyện Tây Du Ký cùng với truyện con sói xám và chú dê vui vẻ Tiểu thiếu gia Cảnh gia, Cảnh Giang Long, hắn sẽ tiết lộ ra ngoài?
Sài Thế Vinh tức giận sắc mặt xanh mét, rống lớn nói.
- Vậy cũng không thể xác định.
Sài Canh Sâm cười lạnh.
Rất hiển nhiên, tên Sài Canh Sâm này đã nhận ra thân phận của Giang Long.
← Hồi 128 | Hồi 130 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác