Vay nóng Tima

Truyện:Đại mạc lãng tử đao - Hồi 080

Đại mạc lãng tử đao
Trọn bộ 134 hồi
Hồi 080: Đêm trong miếu Thổ Địa
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-134)

Siêu sale Lazada

Liễu Trần khẽ thở dài: "Nghiệt duyên, là nghiệt duyên, La thí chủ không cần tự trách như thế, đó cũng là kiếp số trong vận mệnh của họ"

La Nhất Đao nói: "Đại sư, những lời này... nếu có thể tránh được thì đừng nói kẻo..."

Liễu Trần nói: "Phương Ngọc Thành Phương thí chủ do làm tổn thương người ta trước đó, anh ta dù chưa giết người nhưng Sở Thiên Nam lại bởi vì anh ta mà chết, vì vậy mới đưa tới họa của ngày hôm nay, trên giang hồ phân phân tranh tranh, vi danh đoạt lợi...", Liễu Trần cúi đầu, khẽ thở dài: "Thế nhân nhiều sự tranh đấu, ngươi giết ta, ta giết ngươi, đến cuối cùng phát hiện ra thì cũng là không. Có nhân trước đó thì ắt có quả của ngày hôm nay, bần tăng đến đây cũng là vì muốn hóa giải trường ân oán này, nguyện cho thế nhân có thể buông hạ đồ đao, quay đầu là bờ".

La Nhất Đao nghe hắn chậm rãi nói, trong giọng nói bình tĩnh nhưng lại tựa hồ tràn ngập sự bất đắc dĩ, tuy nhiên những lời này lại rất có đạo lý nên nhất thời cũng không thể phản bác gì.

Du Mộng Điệp vội la lên: "Đại sư đến đây chẳng lẽ không phải vì báo thù cho Tiểu Thần Long Phương tứ ca sao?"

Lúc vừa thốt lời này ra khỏi miệng thì Du Mộng Điệp đã biết bản thân đang hỏi một chuyện quá ngu ngốc, Phương Ngọc Sơn dù sao đã là người xuất gia, làm thế nào có thể vì sự phân tranh của thế gian mà đi giết người.

Liễu Trần lắc đầu, chậm rãi nói: "Bần tăng đã không còn là người của Phương gia".

Du Mộng Điệp nói: "Không, đại sư vẫn là người của Phương gia, chỉ là không ở trong tục thế mà thôi, nếu không phải thì tại sao lại vượt ngàn dặm xa xôi tới nơi này làm gì?", lời nói của nàng không biết là đang tức giận hay là đau buồn nữa, trong đó cũng bao hàm vài phần trêu người.

Hiên Viên Hoằng lên tiếng: "Du nha đầu, không được vô lễ".

Liễu Trần cúi đầu, khẽ thở dài: "Cũng là do bần tăng tu hành chưa đủ..."

Hiên Viên Hoằng hỏi: "Là Phương lão phu nhân bảo người mang thư cho đại sư phải không?"

Liễu Trần khẽ gật đầu.

Du Mộng Điệp đã hiểu được.

Phương lão phu nhân đã nhờ người mang thư đến cho Liễu Trần báo cho hắn việc Phương Ngọc Thành bị hại và Phương Thất đang ngàn dặm truy tìm manh mối, chắc trong thư Phương lão phu nhân cũng không ghi rõ chi tiết gì cụ thể. Phương Ngọc Sơn của xưa kia, Liễu Trần của ngày nay sau khi biết chuyện thì lập tức tới đây, có lẽ trong lòng hắn còn có tục niệm, hắn lo lắng cho Phương Thất sẽ mất mạng tại nơi này và cũng không đành lòng thấy Phương Thất tạo sát nghiệt quá nặng, bất luận là nguyên nhân vì thì hắn cũng đã tới rồi.

Hiên Viên Hoằng hỏi: "Chẳng biết đại sư bây giờ có tính toán gì không?"

Liễu Trần nói: "Bần tăng định làm pháp sự ngay tại đây để siêu độ cho những vong hồn đã chết, sau đó sẽ khuyên bảo Phương thí chủ trở về Thần Long sơn trang, không biết lão thí chủ thấy thế có được không?"

Hiên Viên Hoằng gật đầu, nói: "Đại sư là cao tăng đắc đạo, giúp siêu độ cũng tốt, chỉ là Phương tiểu huynh đệ kia rất khó khuyên giải đấy, phải kiên nhẫn từ từ mà làm"

Liễu Trần nói: "Lão thí chủ trạch tâm nhân hậu, tất cả xin lão thí chủ giúp cho"

Hoàng hôn, sau cơn mưa to không khí trong ngôi thành tựa hồ tốt hơn rất nhiều, ánh nắng của trời chiều lại lần nữa rọi xuống ngôi thành, chiếu xuống con đường dài, chiếu xuống quán trọ Duyệt Lai, và cũng chiếu xuống một cái miếu thổ địa đổ nát ở phía bắc ngôi thành.

Thân ảnh của Liễu Trần phiêu hốt đi trên con đường dài, tiếp đó đứng lại trước cái miếu thổ địa.

Cửa miếu bằng gỗ trông rất xơ xác, những bức tường đổ nát, trước cửa miếu và trong sân cỏ hoang mọc nhiều, bên trong miếu có vài cây cột đã gãy đổ nằm đó, mái của ngôi miếu có một cái lỗ thủng to, bức tượng thổ địa giăng đầy mạng nhện, màu sắc của bức tượng cũng phai nhạt rất nhiều.

Đây là nơi mà cả những người ăn mày cũng không thèm đến.

Liễu Trần khẽ thở dài một tiếng, lau chùi một chỗ trước bàn thờ rồi khoanh chân ngồi xuống, hai bàn tay đan vào nhau, lòng bàn tay hướng lên trên đặt tại bụng, sau đó chậm rãi nhắm đôi mắt lại.

Trời đã vào đêm.

Những ngôi sao sáng trên trời chớp lóe, mỗi một ngôi sao đều trông giống một viên ngọc đang phát sáng, trời không chút gió.

Một trận gió đột nhiên thổi qua, từ ngoài tường có tám bóng đen phóng vào, tám người đều mặc đồ đen và đeo vải đen che mặt, đứng ở bãi cỏ hoang trong sân, tám cặp mắt sắc bén như đao nhìn vào Liễu Trần đang ngồi ở trong miếu.

Ánh trăng non chiếu ánh sáng bạc của nó xuyên qua lổ thủng to trên mái nhà rọi vào Liễu Trần đang ngồi trong miếu.

Liễu Trần ngồi đó như lão tăng nhập định, từ lúc hắn ngồi xuống tới giờ thì không có nhúc nhích qua.

Một bóng đen đứng trong sân lớn tiếng hét: "Hòa thượng, ra đây chịu chết đi"

Liễu Trần vẫn bất động, tựa hồ là không hề nghe thấy gì.

Một bóng đen khác lại quát to: "Hòa thượng, mau ra đây nhận lấy cái chết"

Liễu Trần vẫn không động, dường như hắn đã trở thành người điếc rồi.

Một bóng đen khác kinh ngạc thốt: "Ồ..."

Một bóng đen đứng phía sau hắn nói: "Ngươi đi xem sao", giọng nói của hắn rất trầm giống như ra lệnh.

Một bóng đen liền cúi đầu đáp: "Vâng" rồi chậm rãi bước vào trong miếu, đến giữa chừng chợt quay đầu lại.

Bóng đen ra lệnh quát: "Nhanh đi"

Cái bóng đen quay đầu không dám chần chờ, tay phải nắm chặt chuôi đao, chầm chậm bước vào, tới trước mặt Liễu Trần, lớn tiếng gọi: "Hòa thượng..."

Liễu Trần vẫn không động đậy.

Cái bóng đen ‘a’ một tiếng, hắn đột nhiên làm ra một động tác rất kỳ quái, tiếp đó vươn tay trái ra sờ sờ vào cái đầu trọc bóng lưởng của Liễu Trần.

Liễu Trần vẫn bất động.

Cái bóng đen kỳ quái nhìn Liễu Trần một chút, tiếp đó lại nhìn vào bức tượng thổ địa rồi đưa tay dò xét việc hít hở tại mũi của Liễu Trần, không có hơi thở.

Cái bóng đen kinh ngạc nhíu mày rồi quay ra bên ngoài nói: "Hắn... hắn... hắn hình như đã chết rồi?"

Bóng đen ra lệnh khi nãy quát hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

Cái bóng đen nói: "Hắn... hắn và bức tượng của thổ địa giống nhau, không còn hơi thở"

Bóng đen ra lệnh suy nghĩ trong chốc lát, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ hắn đã nhập định?"

Một bóng đen khác hỏi: "Nhập định là cái gì?"

Bóng đen ra lệnh nói: "Có nói ngươi cũng không hiểu, chúng ta mau đi vào, hắn nếu đã nhập định thì đây đúng là thời cơ tốt để giết hắn"

Một luồng gió lớn thổi qua, mấy cái bóng đen trong sân phóng vào trong miếu và vây quanh Liễu Trần đang ngồi đó, cái bóng đen tiến vào trước tiên lại đưa tay sờ sờ cái đầu trọc của Liễu Trần, nói: "Mọi người xem đây, ta đâu có nói bậy"

Hắn quả thật không có nói bậy, Liễu Trần vẫn đang ngồi đó không động đậy.

Mấy cái bóng đen lấy làm kỳ quái nhìn vào Liễu Trần, bóng đen thủ lĩnh nghi hoặc nói: "Hình như đầu của hắn vẫn còn ấm?"

Các bóng đen khác nghe được đều lấy làm kinh hãi, trong thoáng chốc đã tản ra, bóng đen thủ lĩnh vẫn đứng đó, nói: "Các ngươi sợ cái gì? Hắn quả thật là không còn thở nữa"

Một bóng đen khác lên tiếng: "Thôi đừng nói gì nữa, hãy cùng tiến lên chặt đầu hắn xuống, chỉ có lấy đầu hắn ra khỏi cổ thì đó mới tính là chết thật sự"

Mấy cái bóng đen lại chậm rãi tiến đến bao quanh Liễu Trần, bóng đen thủ lĩnh ho khan một tiếng, tiếp đó tám loại binh khí đồng thời vung ra như tia chớp đánh tới Liễu Trần.

Liễu Trần vẫn khoanh chân ngồi đó, ánh trăng sáng vẫn vô tư chiếu vào người hắn.

Tám loại binh khí như tia chớp ập tới nhưng động tác của tám bóng đen đồng thời dừng lại, Liễu Trần khoanh chân tĩnh tọa tại đó đã không thấy đâu nữa.

Tám bóng đen đứng bất động nhìn nhau, chúng trông giống như những bức tượng La Hán vậy, vĩnh viễn duy trì một loại động tác cùng nét mặt, tuy nhiên cái khác là trên tay bọn chúng lại có đao có kiếm.

Đao kiếm giết người.

Nhưng đao kiếm của chúng lần này không giết được ai cả, một hòa thượng cũng không, ngay khi bọn chúng đồng thời ra tay, đao kiếm trên tay đồng thời ập tới Liễu Trần thì bọn chúng cũng đồng thời cảm giác được có người dùng chỉ nhanh như tia chớp điểm vào các huyệt đạo trên người bọn chúng.

Huyệt đạo của tám người đồng thời bị điểm, vì thế tám bóng đen mới giống như những bức tượng đứng tại chỗ không thể cử động.

Đột nhiên bọn chúng nghe được một tiếng niệm Phật vang lên trong miếu: "A di đà Phật, các vị thí chủ đêm tối đến đây, bần tăng không kịp tiếp đón, thật thất kính"

Tám người ai cũng không thể nói được lời nào, huyệt câm của bọn họ đã bị điểm trúng.

Lòng của tám bóng đen nặng trĩu, tên hòa thượng vừa rồi như tượng ngồi đó mà có thể trong khoảnh khắc đồng thời điểm vào huyệt đạo trên người của tám người, thân thủ nhanh như vậy có nằm mơ cũng nghĩ không ra.

Tám bóng đen trong nháy mắt đều tuyệt vọng, giờ phút này nếu hòa thượng muốn giết bọn chúng quả thật là dễ như trở bàn tay, bọn chúng bây giờ như những con dê chỉ chờ đồ tể hạ dao mà thôi.

Đột nhiên có một tiếng quát khẽ vang lên, ánh sáng chiếu vào trong miếu đột nhiên tắt đi, từ cái lỗ thủng to trên mái nhà một người mặc đồ xanh phóng xuống, trong tay cầm một thanh kiếm màu xanh nhạt lóe hàn quang rợn người, đâm thẳng xuống đỉnh đầu Liễu Trần.

Liễu Trần tựa hồ không có nghe cũng không nhìn thấy.

Ánh sáng lạnh lẽo của thanh trường kiếm lóe ra, thế như sét đánh đã tới đỉnh đầu của Liễu Trần.

Liễu Trần chậm rãi vươn tay, động tác thong thả tựa như một lão nhân treo cái giỏ lên tường, nhưng động tác nhìn rất chậm đó đột nhiên đã đón lấy được mũi kiếm nhanh chóng của người áo xanh.

Thanh trường kiếm của người áo xanh không thể đâm xuống thêm một tấc nào nữa, nó đột nhiên dừng lại, thì ra mũi kiếm đã bị hai đầu ngón tay kẹp chặt, giống như là cắm vào một hòn đá to cứng rắn, có muốn tiến thêm một chút cũng khó.

Thời gian dường như dừng lại, Liễu Trần đứng ở trong miếu cúi đầu nhìn cái bóng in trên mặt đất, tay phải vẫn để tại đỉnh đầu, ngón trỏ và ngón giữa vẫn kẹp mũi kiếm, thân thể của người áo xanh vẫn ở tại không trung phía trên đầu Liễu Trần, tám người mặc đồ đen hình thành một vòng tròn bất động, đao kiếm trong tay đều cùng hướng về một hướng, toàn bộ mọi hành động đều đã đứng lại theo thời gian ngừng trôi.

Mồ hôi trên lưng của người áo xanh đã tuôn ra thấm ướt hết cả áo, nhỏ luôn xuống đỉnh đầu của Liễu Trần.

Một tiếng ‘cạch’ nhỏ vang lên, vô số ngân châm từ trong tay trái người áo xanh phóng ra, nhanh như gió cuốn bắn về phía Liễu Trần.

Là gió thì không thể đón đỡ, lúc ngươi cảm giác được gió thì nó đã thổi tới người rồi.

Người áo xanh cười lạnh, với khoảng cách gần như vậy mà phóng ra Ly Hồn Đoạn Mệnh châm bá đạo thì hòa thượng này làm sao mà sống được.

Theo tiếng "cạch" nhỏ phát ra thì Liễu Trần đứng phía dưới người áo xanh cũng như làn gió tan biến, thanh kiếm bị kẹp chặt đã được buông ra, thân thể đang rơi xuống, người áo xanh lấy làm kinh hãi vội vàng chống mũi kiếm xuống đất rồi lợi dụng phản lực xoay người trên không phóng đi, cả người từ trong miếu đã vọt ra bãi cỏ hoang ngoài sân miếu.

Người áo xanh đưa tay quệt trán một cái rồi thầm thở phào, nhưng sau đó hắn đột nhiên cảm giác được có người đang ở sau lưng vỗ nhè nhẹ vào vai hắn.

Người áo xanh hoảng hốt vội phóng lên không trung, sau đó đạp tường phóng ra ngoài rồi vẫn tiếp tục khinh công phóng đi, hiện trước mặt hắn là những đồi cát vàng vô tận, tuy nhiên hắn lại cảm giác được có người đang vỗ nhè nhẹ vào vai của hắn.

Người áo xanh kinh hãi, vội đảo kiếm chém về phía sau nhưng phía sau hắn chẳng có một bóng người.

Chẳng lẽ là gặp quỷ?

Người áo xanh ngơ ngác đứng ở trên đồi cát, không ngừng quan sát xung quanh, tuy nhiên chỉ thấy một hoang mạc trống trải yên tĩnh không người, bầu trời đầy những ngôi sao không ngừng chớp lóe tựa như đang cười nhạo hắn, người áo xanh cắn răng, lớn tiếng quát: "Ngươi ở đâu? Mau ra đây"

Một tiếng niệm Phật từ phía sau truyền đến, tựa như vang lên bên tai: "A di đà Phật, thí chủ đang tìm bần tăng phải không?"

Người áo xanh vội quay đầu lại, dưới ánh trăng sáng, thân hình gầy yếu của Liễu Trần đang đứng đó cách hắn không tới một thước.

Người áo xanh kinh hãi, lại một kiếm như độc xà đâm ra, thân kiếm màu xanh nhạt dưới ánh trăng lóe ra thanh quang mờ ảo, nhanh như tia chớp phóng tới cổ họng của Liễu Trần.

Nhất kiếm phong hầu!

Một kiếm này, hắn đã sử dụng toàn lực.

Có thể né tránh một kiếm này của hắn, trên đời tuyệt không có mấy người.

Liễu Trần vẫn lẳng lặng đứng đó, tựa hồ không có nhìn thấy kiếm đang đâm tới, tuy nhiên ngay khi mũi kiếm sắp chạm vào yết hầu thì Liễu Trần lại chậm rãi vươn tay lên, động tác của hắn rất, rất chậm, tựa như một hòa thượng đang chầm chậm quét lá đa trong sân, và hai ngón tay lại kẹp chặt lấy mũi kiếm nhanh như tia chớp của người áo xanh.

Trên trán của người áo xanh mồ hôi đã chảy ra.

Liễu Trần đứng dưới ánh trăng nhìn người áo xanh, ánh mắt nhu hòa ấm áp, chậm rãi hỏi: "Bằc Hải Thần Quân là gì của ngươi?"


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-134)


<