← Hồi 069 | Hồi 071 → |
Du Mộng Điệp mỉm cười đi đến tựa như một người tiên nữ xinh đẹp đang chậm rãi bước vào cung điện của mình.
Phía sau Du Mộng Điệp có một người sắc mặt rất bình thản bước theo, nhìn rất phóng khoáng, quần áo tuy rách rưới vá lỗ chỗ nhưng sạch sẽ không hề bẩn chút nào, đúng là Bang chủ Cái bang Bắc Hải Vũ.
Phương Thất quay đầu lại nhìn một chút rồi quay sang mỉm cưởi nhìn vào Xà Ma Thiên Tàn.
Trong mật thất rộng rãi và lạnh lẽo, tuy nhiên trán của Xà Ma Thiên Tàn lại tràn đầy mồ hôi.
Gương mặt đầy mồ hôi cùng ánh mắt của Xà Ma nhìn Phương Thất rồi lại chuyển sang nhìn hai cái bao bố chứa Chu Trường Phúc và tú ông, gương mặt xấu xí của hắn không ngừng biến hóa rồi bỗng nhiên lại ha ha cười to lên.
Phương Thất vẫn ngồi trên bàn, một mặt hai chân thoải mái duỗi ra thư giãn, một mặt mỉm cười nhìn Xà Ma Thiên Tàn đang cười to.
Tiếng cười của Xà Ma Thiên Tàn đột nhiên dừng lại, rồi hỏi Phương Thất: "Ngươi không muốn biết ta đang cười chuyện gì sao?"
Phương Thất lắc đầu đáp: "Không muốn"
Xà Ma Thiên Tàn lại ngẩng đầu lên cười to, giọng cười như đang cười chính bản thân hắn, trong tiếng cười tràn ngập sự chế nhạo. Một hồi lâu sau thì tiếng cười lại nghe như tiếng khóc, rồi tiếp đó lại vừa khóc vừa cười, thật không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Phương Thất vươn người ngáp một cái, hắn đang kiên nhẫn chờ tiếng cười của Xà Ma chấm dứt.
Du Mộng Điệp mỉm cười nhìn Xà Ma, còn Bắc Hải Vũ thì gương mặt chẳng biểu lộ gì, Chu Trường Phúc và tú ông bị nhốt trong bao vẫn không nhúc nhích.
Tiếng cười kỳ lạ của Xà Ma Thiên Tàn rốt cuộc cũng chậm rãi dừng lại. Tiếng cười của một người cho dù kéo dài cỡ nào cũng sẽ có lúc dừng lại.
Khóc cũng giống vậy.
Phương Thất mỉm cười hỏi: "Ngươi cười đủ chưa?"
Xà Ma Thiên Tàn yên lặng gật đầu, đápo: "Gần như vậy"
Phương Thất nói: "Tiếng cười của ngươi nghe cũng không tệ lắm, khi một người đang vui vẻ cười thì ta luôn không đành lòng cắt đứt sự vui vẻ của họ đâu".
Xà Ma Thiên Tàn nói: "Đạ tạ ngươi"
Phương Thất nói: "Đừng khách khí"
Xà Ma Thiên Tàn khẽ thở dài, nói: "Ta có vấn đề này muốn hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc có trúng độc hay không?"
Phương Thất mỉm cười đáp: "Không có".
Xà Ma Thiên Tàn nói: "Nhưng rõ ràng là ngươi đã uống bình rượu có chứa Thập Hương Nhuyễn Cốt tán..."
Phương Thất mỉm cười nói: "Ta biết, bọn ngươi hạ độc vào bình rượu thứ hai, ta đích thật cũng có uống, hơn nữa còn uống cạn bình không chừa lại một giọt, có rượu uống mà lãng phí là điều không tốt đâu"
Xà Ma Thiên Tàn nói: "Vậy... vậy là thế nào mà..."
Phương Thất mỉm cười nói: "Cách phát hiện ra rượu có độc hay không ít nhất cũng có hơn sáu mươi, bảy mươi phương pháp, ta đây cũng am hiểu khoảng mười mấy cách, nếu ngay cả ruợu bị hạ độc mà cũng nhận không ra thì chỉ sợ rằng mười cái mạng của ta vẫn còn chưa đủ chết"
Xà Ma Thiên Tàn chậm rãi gật đầu, nói: "Điểm này chúng ta cũng đã nghĩ tới, nhưng rõ ràng là ngươi đã uống xong bình rượu đó, tại sao lại không bị trúng độc? Ta thật suy nghĩ không ra".
Phương Thất thở dài, nói: "Ngươi rõ ràng rất thông minh, tại sao lại đột nhiên ngu ngốc trong phút chốc thế?"
Xà Ma Thiên Tàn nhíu mày, gương mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
Phương Thất lại thở dài, chậm rãi nói: "Trên đời đã có độc dược thì chẳng lẽ không có thuốc giải sao?"
Xà Ma Thiên Tàn há to miệng, càng thêm ngạc nhiên.
Thập Hương Nhuyễn Cốt tán đích xác là có thuốc giải, Kim Hoa bà bà tuy đã chết nhưng cũng để lại độc dược Thập Hương Nhuyễn Cốt tán và thuốc giải của nó, bất quá là bọn họ đang giữ thuốc giải trong tay thì Phương Thất làm sao có được? Chẳng lẽ là Tử Yên...
Phương Thất thản nhiên nói: "Mặc dù ta không có thuốc giải của Thập Hương Nhuyễn Cốt tán nhưng đúng lúc có một người bạn tốt đã đưa cho ta một loại thuốc còn tốt hơn thuốc giải của Thập Hương Nhuyễn Cốt tán nữa, đó chính là Tuyết Liên Tục Mệnh tán, trước đó ta đã uống nó rồi, bây giờ ngươi hiểu chưa?"
Xà Ma Thiên Tàn gật đầu, thở dài rồi chậm rãi đáp: "Ta đã hiểu"
Tuyết Liên Tục Mệnh tán là độc môn bí dược của Minh Nguyệt sơn trang ở Thái Hồ, là võ lâm chí bảo, có thể kéo dài mạng sống và công hiệu khởi tử hồi sinh. Trên giang hồ có biết bao người mơ tưởng đến nó, ngay cả người trúng Ly Hồn Đoạn Mệnh Châm độc nhất cũng cứu sống được, đừng nói là Thập Hương Nhuyễn Cốt tán cỏn con.
Tuyết Liên Tục Mệnh tán nổi tiếng thiên hạ, nguời trên giang hồ cho dù có quên mất cha mẹ mình là ai thì cũng sẽ không quên được cái tên Tuyết Liên Tục Mệnh tán, Xà Ma Thiên Tàn cũng cũng không ngoại lệ.
Xà Ma Thiên Tàn cúi đầu, lẩm bẩm nói: "Kỳ thật điểm này ta cũng đã nghĩ tới cho nên ta mới dùng con rắn độc thử ngươi"
Phương Thất mỉm cười nói: "Ta biết".
Xà Ma Thiên Tàn dùng ánh mắt kỳ quái và phức tạp nhìn Phương Thất, nói: "Lúc ấy ta chỉ cần húyt sáo nhẹ một tiếng thôi thì ngươi sẽ bị nó cắn chết, chẳng lẽ ngươi không sợ?"
Cho dù ngươi trước đó đã uống Tuyết Liên Tục Mệnh tán thì chẳng lẽ bị một con rắn độc quấn quanh cổ họng và lúc nào cũng có thể cắn ngươi, ngươi làm sao mà có thể chịu được?
Phương Thất thở dài hõi: "Ngươi muốn nghe lời thật à?"
Xà Ma Thiên Tàn gật đầu.
Phương Thất nói: "Sợ chứ, quả thực ta rất sợ"
Xà Ma Thiên Tàn ngạc nhiên hỏi: "Nếu đã sợ thì sao ngươi có thể chịu được và không nhúc nhích tí nào?"
Phương Thất mỉm cười nói: "Bởi vì ta muốn đánh cuộc một keo".
Xà Ma Thiên Tàn hỏi tiếp: "Muốn đánh cuộc ta có để con rắn đó cắn ngươi hay không à?"
Phương Thất đáp: "Rất đúng"
Xà Ma Thiên Tàn cười khổ nói: "Ngươi đã thắng"
Phương Thất mỉm cười nói: "Ta thắng và các ngươi đã mất một cơ hội tuyệt vời để giết ta"
Xà Ma Thiên Tàn chậm rãi gật đầu.
Phương Thất nói: "Cho nên có đôi khi cũng nên phải ác độc một chút, nếu ngươi khi đó xuống tay thì bây giờ người thoải mái mỉm cười ở đây đã là các ngươi rồi"
Xà Ma Thiên Tàn buồn bã thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "Ta thua tâm phục khẩu phục".
Phương Thất mỉm cười nói: "Đừng quá khách khí".
Xà Ma Thiên Tàn lại thở dài, nói: "Ta không phải là đối thủ của ngươi, ngươi ra tay đi".
Phương Thất liền hỏi: "Ra tay làm gì?"
Xà Ma Thiên Tàn cười thảm nói: "Đương nhiên là ra tay giết ta".
Phương Thất nhíu mày hỏi: "Ta có nói là muốn giết ngươi sao?"
Xà Ma Thiên Tàn ngạc nhiên hỏi: "Ngươi không giết ta?"
Phương Thất chậm rãi nói: "Ta đang suy nghĩ..."
Xà Ma Thiên Tàn cười khổ nói: "Không cần suy nghĩ, hãy ra tay đi".
Phương Thất lắc đầu, nói: "Tại sao ngươi ngoan cố thế? Không mũi không lỗ tai còn có thể sống chứ nếu mạng đã mất thì chẳng còn gì nữa đâu"
Xà Ma Thiên Tàn lạnh lùng nói: "Không phải là ta ngoan cố, đã biết rõ đã chết thì chết sớm hay muộn có gì khác nhau?"
Phương Thất gật đầu nói: "Mặc dù ngươi có khó nhìn một chút nhưng so với hai tên tiểu nhân kia cũng dễ nhìn hơn và cũng đáng yêu hơn"
Xà Ma Thiên Tàn hừ lạnh một tiếng, ngẩng cao đầu ngạo nghễ.
Hắn luôn khinh thường Chu Trường Phúc và tú ông, tuy nhiên luôn phải theo lệnh đi chung với bọn chúng.
Chuyện trên đời thường thường là như vậy, có những chuyện không muốn nhưng vẫn phải làm.
Phương Thất chậm rãi nói: "Ta thấy ngươi cũng là một hán tử, nói vậy thì ngươi cũng là bị buộc gia nhập vào tổ chức này phải không? Nếu ngươi có thể nói cho ta biết tình huống tổ chức của các ngươi thì ta cam đoan ngươi sẽ an toàn mà rời khỏi đây".
Xà Ma Thiên Tàn đột nhiên cúi đầu không nói, gương mặt xấu xí dường như tràn ngập sự buồn bã, phảng phất như đang oán than cho vận mệnh cuộc đời bất hạnh.
Phương Thất hỏi: "Ngươi có muốn nói không?"
Xà Ma Thiên Tàn cười khổ, hỏi: "Nếu ta không nói thì sao?"
Phương Thất khẽ thở dài: "Thì ta đây chẳng còn biện pháp gì nữa"
Xà Ma Thiên Tàn lạnh lùng nói/: "Ta nói cũng chết, không nói cũng chết, con người ai mà không chết, không bằng ngươi bây giờ cứ một đao nhanh chóng giúp ta đi"
Phương Thất hiểu được hắn muốn nói gì.
Xà Ma Thiên Tàn biết, nếu hắn nói ra thì nhất định sẽ bị người áo xanh của tổ chức thần bí kia giết chết.
Người áo xanh có khả năng buộc hắn gia nhập tổ chức thì nhất định cũng sẽ có biện pháp đối phó với hắn.
Phương Thất nói: "Nếu ngươi nói ra thì có lẽ còn có một con đường sống"
Nếu ngươi nói ra thì ta đây sẽ đi đối phó hắn, đến lúc đó ngươi cũng không cần lo lắng nữa.
Xà Ma Thiên Tàn cười khổ nói: "Ngươi nghĩ với võ công của ngươi có thể đối phó được hắn sao?"
Phương Thất nói: "Có lẽ có thể, có lẽ không nhưng nếu có thêm Hiệp Nghĩa Cái Vương Hiên Viên Hoằng lão tiền bối thì ngươi nghĩ có thể không?"
Xà Ma Thiên Tàn gật đầu, nói: "Đủ rồi, vậy cũng đủ rồi".
Phương Thất hỏi tiếp: "Ngươi còn có gì băn khoăn nữa không?"
Xà Ma Thiên Tàn đáp: "Không có".
Phương Thất mỉm cười nói: "Vậy ngươi nói đi, nói xong rồi có thể lập tức rời đi".
Xà Ma Thiên Tàn chậm rãi cúi đầu trầm tư, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó.
Phương Thất mỉm cười nhìn hắn.
*****
Tú ông và Chu Trường Phúc vẫn nằm trong bao bố không nhúc nhích.
Du Mộng Điệp đột nhiên đi tới, xuất ra một cước đá vào bụng của tú ông, hắn hét thảm một tiếng rồi lập tức mở to hai mắt ra.
Du Mộng Điệp cười lạnh nói: "Giả chết hả, bây giờ đã tỉnh chưa?"
Tú ông đau đớn ôm bụng, nằm trên mặt đất cuống quít gật đầu.
Du Mộng Điệp cười lạnh nói: "Ông chủ Chu, ngươi cũng nên tỉnh lại đi?"
Chu Trường Phúc nằm trên mặt đất bỗng nhiên thở dài, chậm rãi nói: "Ta đã tỉnh lại lâu rồi, chỉ là không muốn mở mắt mà thôi".
Du Mộng Điệp cười lạnh nói: "Vậy bây giờ ngươi có muốn mở mắt không?"
Chu Trường Phúc nói: "Bây giờ ta rất muốn".
Du Mộng Điệp nói: "Tốt rồi, nếu các ngươi đã tỉnh lại hết, vậy thì hãy nói đi".
Chu Trường Phúc nói: "Cô nương... cô nương muốn chúng ta nói gì đây?"
Du Mộng Điệp cười lạnh nói: "Tốt nhất là ngươi nên thành thật một chút, đối phó với ngưởi như ngươi thì ta có nhiều biện pháp lắm đó"
Chu Trường Phúc chậm rãi lắc đầu, một lời cũng không phát.
Du Mộng Điệp chậm rãi đi tới, đột nhiên xuất ra một cước đá vào bụng Chu Trường Phúc, Chu Trường Phúc hét thảm một tiếng, cả thân thể bị đá bay ra xa khoảng ba thước, tiếng kêu của hắn thảm thiết còn hơn heo bị thọc huyết nữa.
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Bây giờ hãy thoải mái một chút đi".
Chu Trường Phúc cố nhịn cơn đau đớn, nói lớn: "Ta... cô nương... ta cái gì cũng đều không biết, thật đó"
Du Mộng Điệp khẽ thở dài, chậm rãi gật đầu, nói: "Ta nghĩ ngươi cũng không biết, bất quá ta có biện pháp làm cho ngươi biết".
Chu Trường Phúc hỏi: "Là... biện pháp gì?"
Du Mộng Điệp mỉm cười nói với tú ông: "Ta nghĩ ngươi cũng biết mà, phải không?"
Gương mặt của tú ông lập tức tràn ngập sự sợ hãi, vội vàng cười cười nói: "Tiểu nhân... tiểu nhân quả thật là không biết"
Du Mộng Điệp gật đầu, mỉm cười nói: "Ta có thể cho ngươi một con đường sống, không biết ngươi có muốn sống không?"
Tú ông chần chờ, nói: "Thật vậy sao? Tiểu nhân đương nhiên rất muốn sống..."
Du Mộng Điệp gật đầu hỏi: "Thật muốn sống?"
Tú ông vui vẻ nói: "Đa tạ Du nữ hiệp"
Du Mộng Điệp đột nhiên nói: "Ngươi sao biết được ta họ Du?"
Tú ông lấy làm kinh hãi, lắp bắp: "Việc này... việc này..."
Du Mộng Điệp mỉm cười nói: "Được rồi, ngươi có thể rời đi, bất quá trước khi đi phải giúp ta làm một việc".
Tú ông hỏi: "Là chuyện gì?"
Du Mộng Điệp chậm rãi vươn tay phải, nói: "Ngươi nhìn xem đây là cái gì?"
Sắc mặt của tú ông đột nhiên thay đổi, Du Mộng Điệp một tay vẫn chắp phía sau lưng, một tay giơ con dao nhọn lcủa hắn ên quơ quơ.
Du Mộng Điệp lạnh lùng hỏi: "Thấy rõ rồi chứ?"
Tú ông dùng sức nuốt nước bọt một cái, nói: "Thấy... thấy rõ"
Du Mộng Điệp gật đầu nói: "Hay lắm, bây giờ ngươi hãy dùng con dao nhọn kia biểu diễn lại cho ta xem ngươi đã làm thế nào đối phó Tiểu Thần Long Phương Ngọc Thành, nhất định phải làm giống như đúc đấy, nếu có chút nào không giống thì ta sẽ lập tức làm thịt ngươi ngay, còn làm xong rồi thì ngươi lập tức có thể rời đi, rõ không?"
Tú ông lắp bắp trả lời: "Không... không thành vấn đề... biểu diễn... với ai?"
Du Mộng Điệp mỉm cười chỉ vào Chu Trường Phúc, nói: "Hắn".
Sắc mặt của Chu Trường Phúc đột nhiên thay đổi, trong nháy mắt đã trở nên trắng bệch...
← Hồi 069 | Hồi 071 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác