← Hồi 056 | Hồi 058 → |
Phương Thất nhìn vào phía dưới thân trống rỗng của Đại Mộng, khẽ thở dài nói: "Ngươi đích xác là không thể trốn đi đâu cả".
Đại Mộng nói: "Nhân sinh quý tại tiêu dao, tự do tự tại, giống như ta vậy..." Đại Mộng cười khổ, có chút nói không ra lời.
Phương Thất đột nhiên nói: "Bất quá ta có thể mang ngươi ra ngoài".
Đại Mộng liền hỏi: "Ngươi thật muốn làm thế?"
Phương Thất đáp: "Đúng vậy".
Đại Mộng lại hỏi: "Tại sao ngươi không hỏi xem ta có muốn rời đi không?"
Phương Thất ngẩn người, lên tiếng: "Vậy ngươi có muốn rời đây hay không?"
Đại Mộng thản nhiên đáp: "Ta không muốn".
Phương Thất hỏi: "Tại sao?"
Đại Mộng thở dài nói: "Cuộc đời như giấc mộng, trong mộng cũng là cuộc đời. Nơi này cùng ở ngoài có gì khác nhau? Nếu không thể tiêu diêu tự tại thì ta cần gì phải đi ra ngoài?"
Phương Thất khẽ thở dài, trầm mặc không nói.
Đại Mộng đột nhiên hỏi: "Vừa rồi một tiếng thét vang kia có phải là tuyệt kỹ Hổ Khiếu Long Ngâm của Phương gia không?"
Phương Thất đáp: "Đúng vậy".
Đại Mộng nhíu nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Phương Thất, hỏi: "Phương Thanh Vân là gì của ngươi?"
Cả người Phương Thất đột nhiên run rẩy, nhìn vào người ngồi tại bàn, chậm rãi trả lời: "Đó là tiên phụ".
Phương Thất đã thật lâu không có nghe qua cái tên này rồi.
Đối với cha, Phương Thất thật sự không có ấn tượng gì cả, từ lúc hắn sinh ra tới nay thì chưa hề gặp mặt được cha của hắn, vì thế nên không có tình cảm yêu thương hoặc là cảm tình đặc biệt gì cả, chỉ là mỗi lần nhớ tới trong lòng chỉ hơi buồn bã thôi.
Một đứa trẻ chưa hề gặp qua người cha, một đứa trẻ vừa sinh ra thì người cha đã qua đời thì đối với người cha kia trong lòng của hắn chỉ có sự buồn bã mà thôi.
Đại Mộng chậm rãi gật đầu, lẩm bẩm nói: "Thì ra là thế, thì ra là thế...", hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, tinh quang trong hai mắt lại bắn ra bốn phía, nhìn chằm chằm Phương Thất, nói: "Tiên phụ? Chẳng lẽ ông ta..."
Phương Thất trầm mặc nói: "Gia phụ đã trở về cõi tiên hơn ba mươi năm rồi".
Đại Mộng đột nhiên nở nụ cười.
Phương Thất không khỏi trợn mắt nhìn Đại Mộng.
Cho dù hắn đối với cha hắn không có ấn tượng và cảm tình gì nhưng nếu người khác nghe được tin cha hắn đã chết mà lại cao hứng thì thử hỏi Phương Thất sao không phẫn nộ cho được.
Cha thì dù sao cũng là cha, là người đã sinh ra hắn.
Đại Mộng lẩm bẩm: "Đã chết, đã chết, cũng hay, có thể thoát khỏi sự trói buộc của thân thể, đến nơi tiên cảnh, cũng còn hơn ở tại trần thế chịu khổ..."
Phương Thất ngẩn người, lời của Đại Mộng nói tựa hồ cũng có chút đạo lý. Trong mấy năm sống kiếp sống phiêu bạc, Phương Thất cũng đã nếm trải nhiều khó khăn và đau khổ trong cuộc sống.
Phương Thất thầm thở dài, chậm rãi nói: "Chỉ tiếc có đôi khi cho dù phải chịu khổ thì chúng ta cũng phải cố sống, bởi vì chúng ta còn có rất nhiều chuyện phải làm", hắn nhìn Đại Mộng, nói: "Rất nhiều chuyện".
Khi nói ra những lời này nhưng trong ánh mắt của Phương Thất toát ra vẻ rất kiên định.
Đại Mộng cười cười, nói: "Ta vốn cũng nghĩ như thế, sống trong căn phòng tối tăm này nhiều năm ta cũng đã dần dần hiểu được", hắn tiếp tục nói: "Nhất là hôm nay..."
Phương Thất liền hỏi: "Hiểu được cái gì?"
Đại Mộng nói: "Hiểu được việc muốn sống chỉ là do chính bản thân tự tìm ra lý do sống cho mình mà thôi, và cũng hiểu được cái chết đích xác còn tốt hơn so với việc còn sống".
Phương Thất nhíu mày suy nghĩ, không nói một lời.
Đại Mộng cười khổ nói: "Phương Thanh Vân đã chết hơn ba mươi năm, còn ta thì lại ở trên trần thế này chịu khổ hơn ba mươi năm, ngươi nói đi, có phải cái chết tốt hơn so với còn sống không?".
Chết rồi quả thật không cần phải chịu đựng gì nữa, một người không có đôi chân bị nhốt trong căn phòng tối tăm này quả thật chẳng biết đã phải chịu bao nhiêu đau khổ rồi nữa, sống trong một nơi có sự yên tĩnh và bóng đêm vô tận bao quanh này thì không phát điên đã là kỳ tích rồi.
Phương Thất đột nhiên cũng cảm giác được việc còn sống như vậy thì chi bằng chết đi còn tốt hơn. Nếu thay đổi là mình, thì chỉ cần sống trong nơi bóng đêm vô tận bao trùm này ba ngày thôi chắc cũng sẽ nổi điên.
Phương Thất thở dài, nói: "Ngươi thật ra có quan hệ ra sao với tiên phụ của ta?"
Đại Mộng khẽ lắc đầu, nói: "Bây giờ cả ta cũng không nhớ rõ nữa, cuộc đời là mộng, chớp mắt đã qua trăm năm, cuộc đời như mộng, mọi sự giai không, cần gì phải so đo đến ân ân oán oán... Phương Thanh Vân đích xác so với người trong mộng như ta đây thông minh vạn lần..."
Phương Thất đột nhiên cười lạnh nói: "Người sống trên đời, trên không thể không hiếu với cha mẹ, dưới không thể không giáo dạy con cái, chỉ nghĩ đến bản thân mình thì không thấy quá ích kỷ sao?"
Đại Mộng thở dài nói: "Ngươi sai rồi, thiên địa bao trùm vạn vật, mọi sự đều do thiên ý, năng lực con người sao có thể chống lại đây?"
Phương Thất lạnh lùng nói: "Nếu chết đi là vui vẻ thì sao ngươi lại không chết?"
Đại Mộng chậm rãi gật đầu, một hồi lâu khẽ thở dài: "Ngươi là con của Phương Thanh Vân, ta cũng không làm khó ngươi nữa, ngươi đi đi!"
Phương Thất liền nói: "Hẹn gặp lại".
Đại Mộng thản nhiên nói: "Không cần thiết".
Phương Thất khẽ thở dài, liếc nhìn Đại Mộng một cái, chỉ thấy Đại Mộng đang cúi đầu ngồi tại đó, Phương Thất chậm rãi lắc đầu, tiếp đó trở ra khỏi căn phòng và đi tiếp về phía trước.
Phía sau đột nhiên truyền đến một âm thanh kỳ quái, tựa như một luồng gió mát thổi qua, ngay sau đó lại khẽ vang lên một tiếng ‘Đông’, Phương Thất nhíu nhíu mày rồi lui nhanh trở lại chỗ của Đại Mộng.
Trên bàn nến vẫn còn cháy leo lét, Đại Mộng vẫn ngồi trên ghế, tuy nhiên đầu của hắn đã ngã ra sau lưng.
Cây roi dài nằm sóng xoài trên mặt đất, nằm cạnh nó có một thanh chủy thủ còn dính máu, cổ họng của Đại Mộng đã bị cắt đứt, máu tươi đang chảy ra như suối nhiễm đỏ cả bộ đồ trên thân.
Phương Thất nhíu mày, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng rồi xoay người đi.
Cuộc đời như mộng, thật chẳng biết hiện tại gặp được Đại Mộng là trong hiện thực hay là đang ở trong mộng nữa?
Hết thảy đều như một giấc mộng.
Nếu là đang trong mộng thì cứ mặc nó đi, cần gì phải phân rõ là đang tỉnh hay mộng? Như vậy thì đâu cần gì phải phân rõ sống hay chết?
Có một số việc vốn là không có đáp án.
Nếu ngươi cứ nhất định muốn phân rõ đúng sai thì kết quả thường thường chỉ có thể là mang đến sự phiền não cho mình.
Một người một lòng muốn chết thì ai có thể ngăn cản được đây? Một người nếu cho rằng chết là một loại vui vẻ thì ai có thể nói thuyết phục hắn được?
Phương Thất vẫn còn sống, còn sống thì phải làm những chuyện khi còn sống nên làm.
Trong thông đạo vẫn một mảnh tối đen, Phương Thất khẽ thở dài rồi lại móc ra một ngọn đuốc nhỏ.
Đây cũng là ngọn đuốc cuối cùng trong người của hắn, không biết con đường phía trước còn xa hay không nữa.
Chân của Phương Thất đã bước nhanh hơn.
Đột nhiên nhìn thấy ở phía trước không có đường đi nữa.
Nhìn kỹ lại thì cũng không phải là không có đường đi mà là có một bóng đen cao lớn đang đứng chặn giữa đường.
Phương Thất dùng ngọn đuốc chiếu về phía trước.
Một người giống như một cái tháp đang đứng trong thông đạo, thân hình cao lớn, trên thân mặc một bộ áo của hòa thượng, tuy nhiên lại là màu đỏ, một bên vai và tay để trần làm lộ ra cơ thể giống như là một khối thiết, đầu cạo bóng lưỡng, trên đỉnh đầu có chấm chín chấm trắng rất rõ ràng. Phương Thất nhìn vào con người kỳ quái này và nói: "Xin hãy nhường đường".
Người nọ liền hỏi: "Tại sao phải nhường?"
Phương Thất nói: "Bởi vì ta muốn đi tiếp".
Người nọ nói: "Ngươi có thể đi tiếp nhưng phải để lại một món đồ".
Phương Thất hỏi: "Ngươi muốn gì?"
Người nọ nói: "Muốn mạng của ngươi".
Phương Thất nở nụ cười, nói: "Một hòa thượng hung ác như ngươi vậy thì ta chưa từng thấy qua bao giờ".
Người nọ cười lạnh nói: "Ta không phải là hòa thượng, ta là La Hán".
Phương Thất đột nhiên ngẩn ra, đã sớm nghe đồn trên giang hồ có một La Hán, vốn là họ La tên Hán, bởi vì cái tên này cho nên hắn mới đến Thiếu Lâm Tự xuất gia, luyện được một thân công phu, võ công cực cao, công phu khổ luyện là Thiết Bố Sam Kim Chung Tráo, toàn thân đao thương bất nhập. Khi công phu đại thành thì đã rời khỏi Thiếu Lâm, tự xưng là La Hán, trên giang hồ hoành hành bá đạo, mấy năm gần đây đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, không ngời lại xuất hiện tại đây.
Phương Thất thầm thở dài, nói: "Thì ra là ngươi".
La Hán lạnh lùng nói: "Đúng là bổn đại gia".
Phương Thất nói: "Ta với ngươi không thù không oán..."
La Hán nói: "Vốn không có nhưng bây giờ đã có"
Phương Thất nói: "Thật à? Sao ta không biết?"
La Hán cười lạnh nói: "Ta đứng ở chỗ này, còn ngươi thì muốn đi qua nơi này"
Phương Tthất nhíu mày, nói: "Chỉ bởi vì ta muốn ngươi nhường đường cho nên mới có thù với ngươi à?"
La Hán nói: "Không sai".
Phương Thất nở nụ cười, nói: "Ngươi thật là hoành hành bá đạo quá đó".
La Hán nói: "Hoành hành bá đạo thì có chỗ nào không tốt?"
Phương Thất nói: "Có một điểm không tốt".
La Hán liền hỏi: "Là gì?"
Phương Thất nói: "Sẽ bị chết nhanh một chút".
La Hán liền ngửa đầu cười to.
Phương Thất mỉm cười nhìn La Hán.
La Hán ngừng cười, một quyền đột nhiên xuất ra đánh tới Phương Thất.
Một quyền này đúng là một chiêu La Hán Khai Sơn trong Thiếu Lâm La Hán Phục Hổ Quyền, uy cương dũng mãnh, tốc độ nhanh như gió, có thể đem La Hán Phục Hổ Quyền luyện đến cảnh giới như thế thì trong Thiếu Lâm Tự chỉ có hai người, trong đó một người chính là La Hán này.
Nắm tay trong chớp mắt đã đến trước mắt.
Phương Thất động tác như tia chớp chuyển ngọn đuốc sang tay trái, còn tay phải thì thuận tay rút đao ra khỏi vỏ, ánh đao dưới ánh sáng của ngọn đuốc lóe lên một đường trông giống như cầu vồng, một đao xuất ra bổ vào nắm tay của La Hán đang đánh tói.
Có một loại niềm tin gọi là ‘không tin có tà’, Phương Thất vốn là mang loại niềm tin này trong người, cái hắn muốn chính là một đao bổ đôi nắm quyền của La Hán.
Đáng tiếc có đôi khi ‘không tin có tà’ là không được, mặc dù một đao này đã bổ rất mạnh vào nắm tay của La Hán nhưng là lưỡi đao giống như là chém vào đá tảng vậy, lực phản hồi khiến cho cánh tay của Phương Thất tê dại.
La Hán cười hắc hắc, tiếp đó liền ra tiếp một quyền.
Phương Thất đột nhiên cúi người xuống, một đao lại xuất ra đâm vào bụng của La Hán.
Nhưng một đao này đâm vào cũng giống như là đâm vào sắt thép vậy, La Hán vẫn như không chả bị gì cả, còn Phương Thất thì ngược lại bị chấn phải lùi ra sau ba bước.
La Hán ha ha cười to, nhấc chân xuất tiếp một cước đá vào Phương Thất.
Phương Thất điểm mũi chân nhẹ lên mặt đất rồi nhảy lên cao, tiếp đó lại một đao đâm thẳng vào cổ họng của La Hán.
Cổ họng là một trong những nơi yếu nhất trên cơ thể con người, cho dù là Thiết Bố Sam cũng rất khó luyện nơi này trở nên đao thương bất nhập, nếu La Hán chỉ khổ luyện công phu toàn thân thì cổ họng của hắn hẳn phải là phải nơi yếu nhất.
Nhưng Phương Thất đã sai.
Cổ họng của La Hán vẫn cứng rắn như thiết, lúc đao trong tay Phương Thất đâm vào cổ họng của La Hán thì hắn đã biết được, tuy nhiên Phương Thất cũng mượn lực phản chấn bay ngược về phía sau khoảng bảy tám thước mới đáp xuống.
Phương Thất thầm thở dài, hắn cũng không biết nên làm cái gì bây giờ nữa.
La Hán lại ha ha cười to, chân chỉ tiến hai bước thì đã đến, tiếp đó chân trái xuất ra một chiêu ‘Trắc Thích Bắc Đẩu’ hướng Phương Thất tung ra, tựa như hắn muốn một cước này đá văng Phương Thất tới điểm cuối thông đạo vậy.
Phương Thất cắn răng, ánh đao lại lóe lên, hướng về huyệt Dũng Tuyền dưới giữa lòng bàn chân của La Hán đâm tới.
La Hán đột nhiên kêu thảm một tiếng, một đao này bỗng nhiên đã đâm xuyên qua lòng bàn chân của hắn vào tới xương.
La Hán kêu thảm một tiếng rồi rơi phịch xuống đất.
Phương Thất nở nụ cười, nguyên lai điểm yếu của La Hán nằm ở huyệt Dũng Tuyền dưới lòng bàn chân.
Một đao tiếp đó lại xuất ra, ánh đao lóe lên, thẳng một đường đâm vào cổ họng của La Hán.
La Hán vẫn ngồi ở đó, tại cổ họng không ngừng phát ra âm thanh ‘Lạc Lạc Lạc’.
Phương Thất mỉm cười nói: "Ta thật sự nghĩ rằng ngươi đao thương bất nhập, giết không chết, thì ra ngươi cũng có thể chết".
Âm thanh "lạc lạc" vẫn không ngừng phát ra tại cổ họng của La Hán, hắn một câu nói cũng không nên lời nữa.
Phương Thất mỉm cười nói: "Giết ngươi cũng tính là vì dân trừ hại, ngươi không ngại thì đến thế giới cực lạc phương tây một chuyến hỏi xem Phật tổ có đồng ý nhận ngươi làm đệ tử không?"
La Hán trừng đôi mắt nhìn vào Phương Thất, Phương Thất chậm rãi tra đao vào vỏ, còn hắn thì từ từ ngã lăn ra.
Phương Thất thở dài, tiếp đó bước qua cái xác của La Hán rồi tiếp tục tiến tới trước.
Ngọn đuốc trong tay đã sắp tắt.
Lại băng qua một chỗ cong nữa, phía trước dường như là một cái dốc.
Trong lòng Phương Thất liền mừng rỡ, xem ra cũng đã sắp đến mặt đất rồi.
Phía sau đột nhiên phát ra một tiếng nổ ‘ầm’ dữ dội, trong chớp mắt đất rung núi chuyển, các mảnh đất đá nhỏ từ phía sau văng tới, có lẽ đường hầm trong thông đạo phía sau lưng đã sụp đổ.
Trong đầu Phương Thất nhanh chóng hiện lên một ba chữ - Phích Lịch đường.
Thuốc nổ của Giang Nam Phích Lịch đường danh chấn thiên hạ, và cũng chỉ có thuốc nổ của Phích Lịch đường mới có thể có được uy lực như thế.
Phương Thất đột nhiên nghĩ đến: phía sau sụp đổ, còn phía trước thì sao?
Nếu phía trước cũng bị nổ sụp thì không phải bản thân sẽ bị chôn sống tại đây?
Mồ hôi của Phương Thất lại tuôn ra, cả thân hình chợt lóe, tay vừa cầm ngọn đuốc chiếu rọi vừa nhanh chóng phóng về phía trước.
Bỗng nhiên ánh lửa của ngọn đuốc tắt đi, trong thông đạo lại lâm một mảnh tối đen.
Đường trong thông đạo thẳng tắp, Phương Thất đang chậm rãi bước tới.
Phương Thất đột nhiên nhìn thấy ở xa xa phía trước, cũng không thể đoán được bao xa, có một vật gì đó đang cháy phát ra ánh lửa cùng tiếng "xuy xuy xuy" vang khắp thông đạo yên tĩnh.
Thuốc nổ.
Bọn chúng quả nhiên muốn chôn sống mình ở đây.
Với khoảng cách xa như vậy, không biết bản thân có khả năng vượt qua chỗ đó lúc chưa phát nổ hay không, nếu chậm một bước thì thuốc nổ sẽ nổ mạnh, bản thân sẽ bị chôn sống tại nơi này.
Thuốc nổ của Giang Nam Phích Lịch đường tuyệt không phải là thứ đồ chơi, nó cũng không cần biết võ công của ngươi cao bao nhiêu cả.
Mồ hôi toàn thân của Phương Thất lại tuôn ra như suối.
← Hồi 056 | Hồi 058 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác