← Hồi 027 | Hồi 029 → |
Cả thân thể của Phương Thất đang ở trên không trung, đã không thể chuyển biến thân thể được nữa.
Thanh đao sáng loáng của cái thi thể vừa sống lại này đã đâm ra, hắn mỉm cười chờ người Phương Thất hạ xuống ngay mũi đao.
Trong lòng Phương Thất không khỏi hoảng hốt!
Nếu bị một đao này đâm trúng thì đao sẽ từ ngực đâm xuyên thấu đến lưng, cho dù là Hoa Đà [1] có sống lại, Biển Thước [2] có tái sinh cũng chỉ có thể ngửa mặt lên trời mà thở dài mà thôi, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Lúc này Phương Thất đang rơi xuống, đột nhiên vỏ đao ở tay trái như tia chớp xuất ra đánh vào thân đao đang thẳng đứng, còn tay phải hóa chưởng thay đao đánh về cổ họng của tên cầm đao vừa sống lại.
Tên cầm đao chưa kịp kêu lên một tiếng thì cổ họng hắn đã bị năm đầu ngón tay của Phương Thất đâm xuyên qua, lần này hắn đã thật sự biến thành một xác chết.
Phương Thất rốt cục cũng đáp xuống trên người của một xác chết.
Thấy một đao của mình trảm vào khoảng không, tên cầm Quỷ Đầu đao liền hét lớn một tiếng, từ gò đất nhảy xuống, lúc cả người hắn đang ở giữa không trung, thanh Quỷ Đầu đao đã mang theo kình phong từ trên bổ xuống đầu của Phương Thất.
Lúc Phương Thất vừa hạ xuống trên thi thể tên cầm đao, thì một cỗ thi thể ở phía bên trái lại sống lại, cây Phán Quan bút trong tay hắn giống như tia chớp đánh tới huyệt Thái Dương của Phương Thất, ở phía bên phải cũng có một thi thể đột nhiên bật dậy, trong tay hắn cầm một cây thương dài, thương như linh xà đâm vào hông của Phương Thất.
Phương Thất vừa đáp xuống, chưa ổn định thân thể thì đã ra tay, tay phải cầm thanh đao chạm vào mặt đất, tiếp đó cả thân thể như một mũi tên từ cung bắn ra vọt về phía trước, tránh thoát tình huống cực kỳ nguy hiểm của ba binh khí do ba tên thi thể tấn công từ ba hướng phải trái và trên không.
Lúc Phương Thất vọt về phía trước tránh khỏi ba đợt công kích thì ngay tại đây cũng có một thi thể đã sống lại, Lưu Tinh chùy màu bạc đã phóng ra như tia chớp, mang theo tiếng xé gió, thế nhanh như lôi điện đánh tới mặt Phương Thất. Phía sau là một vật hình tròn màu vàng đang xoay tròn bay tới cổ của Phương Thất, đúng là Đồng bạt.
Phương Thất hoảng hốt.
Phương Thất vội xuất lực cắm đao sâu vào mặt đất khoảng một thước rồi chân đạp chuôi đao phóng lên không trung.
Tiếp đó lại rơi thẳng xuống.
Thân thể đã có chút đứng không vững.
Vừa rồi trong tình thế cấp bách, mặc dù mở được đường máu thoát đi nhưng lúc bay lên trên không thì vẫn bị Lưu Tinh chùy đánh trúng vào chân trái, còn Đồng bạt thì xẹt ngang cắt vào đùi phải của hắn, máu tươi đỏ thắm đã chảy ra theo miệng vết thương.
Đây là một âm mưu quá cao siêu, đã bố trí được một cái lưới lớn vô cùng chặt chẽ.
Phương Thất là con chim đang rơi vào lưới.
Vì bắt con chim này, kế hoạch đã được bố trí đâu vào đó, mỗi một bước đều được tính toán cẩn thận, mỗi một bước đều có thể lấy mạng của con chim Phương Thất.
Bất luận Phương Thất có tiếp xúc với thi thể nào trước đi nữa thì lập tức sẽ khởi động kế hoạch, một bước tiếp một bước, từng mắc lưới đan chặt vào nhau không lộ chút sơ hở.
Thậm chí ngay cả cơ hội rút đao Phương Thất cũng không có.
Phương Thất có thể sống sót đến bây giờ không biết có phải là do may mắn hay do hắn là cao thủ có võ công cao siêu nữa?
Trên đời có lẽ có may mắn nhưng tuyệt sẽ không nhiều.
Trên đời này cũng không thể có chuyện vô duyên vô cớ mà trở thành cao thủ.
Tuyệt đối không có.
Trên giang hồ, mỗi một cao thủ thành danh thì danh tiếng của họ tuyệt không phải là do may mắn có được mà là đổi lấy bằng vô số mồ hôi và máu.
Mồ hôi thì nhất định là của chính bản thân, nếu ngươi chảy mồ hôi càng nhiều thì cơ hội chảy máu sẽ càng ít đi. Còn máu thì có của chính mình và của người khác, mỗi một giọt máu chảy ra đều là một giọt lệ hối hận.
Bất luận võ công có xảo diệu và cao minh cỡ nào thì cũng đều phải trải qua khổ luyện cả.
Ngày qua ngày khổ luyện, mười năm cũng như một ngày.
Kết quả của việc khổ luyện chính là có được tốc độ, sức mạnh và sự phản ứng bất khả tư nghị.
Chỉ có việc khổ luyện như vậy thì cao thủ hành tẩu giang hồ mới có thể có nhiều thắng lợi và có nhiều cơ hội sống sót hơn, cơ hội thất bại và tử vong sẽ giảm đi rất nhiều.
Võ công của Phương Thất chính là do khổ luyện mà có được, mồ hôi của hắn chảy ra tuyệt đối không thua bất cứ người nào.
Thoạt nhìn thì hắn rất ôn văn nho nhã, nhưng quá trình mà hắn khổ luyện thì không phải người thường có khả năng tưởng tượng.
Một võ lâm thế gia đào tạo các thế hệ sau của mình, đặc biệt là võ lâm thế gia như Thần Long sơn trang thì sự nghiêm khắc và yêu cầu đối với các thế hệ sau đã đạt đến hai chữ tàn khốc, tuyệt không phải giống như các gia đình giàu có khác.
Mỗi một gia tộc đều có phương thức đào tạo các thế hệ nối tiếp của mình, ngay cả hoàng đế thì cũng như thế.
Đây là gia quy và gia phong, thường thường sẽ được truyền từ đời này sang đời khác, điều này cũng làm cho một số võ lâm thế gia có thể đứng vững lâu dài cùng thời gian vì đời nào cũng có cao thủ xuất hiện.
Phương Thất đúng là lớn lên trong hoàn cảnh đó.
Từ lúc năm tuổi đã bắt đầu, Phương Thất mỗi ngày rời khỏi giường rất sớm dưới sự giám sát của Khải Mông tiên sinh, trước tiên là đọc sách học chữ, sau khi chấm dứt khóa học văn thì mới đến khóa luyện võ công.
Phương pháp luyện công tổ truyền của Phương gia dường như có chút đặc biệt, đó là phải luyện công trong Ẩm Mã hồ trước cửa gia môn, một đứa con nít năm tuổi sẽ được bỏ xuống hồ, chỉ lộ ra đầu tại mặt nước, tiếp đó sử dụng một thanh đao nặng gấp ba lần thể trọng giết cá đang bơi trong hồ, luyện một canh giờ, bất luận là xuân hạ thu đông, mỗi ngày đều phải luyện như thế, nếu bị phát hiện ra là lười biếng thì gia pháp của Phương gia tuyệt sẽ không lưu tình.
Sau khi luyện công buổi sáng chấm dứt thì mới là thời gian dùng bữa sáng.
Mỗi một đứa trẻ đều là ham ăn ham ngủ, đại đa số trẻ con tuổi này đều nằm trong lòng cha mẹ ngủ say, còn Phương Thất thì lại phải rời giường đọc sách và luyện công, thức giấc lúc trời vẫn còn đầy sao,do đó hãy thử tưởng tượng thời gian hắn dậy sớm thế nào. Một đứa nhỏ được sinh trong gia đình võ lâm thế gia không hề có một chút sung sướng.
Được sinh ra tại nhà giàu có, có đôi khi cũng không phải là một việc may mắn.
Khi dùng xong bữa sáng thi lại tiếp tục, vẫn một canh giờ đọc sách học chữ, sau đó là một canh giờ luyện võ công, thời gian dùng cơm trưa vẫn như cũ không thay đổi, đó là luyện tập xong.
Khi Phương Thất đem đao pháp, chưởng pháp và khinh công tổ truyền của Phương gia luyện thành công, thì hắn vẫn là sử dụng thanh đại đao nặng nề đó tiếp tục luyện đao trong hồ, khi có thể sử dụng được đao dễ dàng, nhanh chóng và uy mãnh mà không mệt mỏi thì đối với Phương gia mà nói, lúc này mới chỉ có thể xem như đạt được một chút thành tựu, thành thử tiếp đó mỗi ngày cũng vẫn phải kiên trì luyện tập.
Lúc mười hai tuổi, hắn đã đạt được thành tựu như vậy nhưng hắn cũng không vì thế mà nghỉ ngơi.
Mỗi một thế hệ của Phương gia đều là trải qua khổ luyện như vậy, Phương Ngọc Sơn, Phương Ngọc Thành cũng vậy.
Phương Thất cũng không ngoại lệ.
Khổ luyện như vậy thì có trở thành cao thủ cũng không là việc lạ, nếu không trở thành cao thủ thì điều này mới quái đản.
Còn kinh nghiệm hành tẩu giang hồ, kinh nghiệm lâm địch thì cũng không phải do khổ luyện mà có được, những thứ này phải tự chính bản thân cảm thụ và tích lũy mới có thể hiểu thấu được. Trong ba năm sống cuộc sống lãng tích thiên nhai, Phương Thất cũng đã tích lũy rất nhiều kinh nghiệm.
Lúc Phương Thất vừa rơi xuống mặt đất, có chút đứng không vững thì lại có một thanh khoái kiếm tấn công vào cổ họng hắn.
Trong tay của Phương Thất hiện đã không còn đao nữa, vừa rồi hắn đã cắm đao vào đất rồi.
Đùi phải của hắn mặc dù đang chảy máu, chân trái cũng bị Lưu Tinh chùy đánh trúng gây thương tích nhưng thân pháp của hắn vẫn còn nhanh như điện.
Phương Thất đột nhiên ngã về sau.
Ngay khi ngã chạm mặt đất, hắn đã thuận thế đưa tay rút đao ra khỏi vỏ.
Thanh khoái kiếm nhanh như điện khó khăn lắm mới có cơ hội đâm vào cổ họng của Phương Thất nhưng hắn lại đột nhiên ngã người về phía sau.
Loại chiêu thức này cũng rất hiếm thấy nên tên sử dụng kiếm nhìn thấy cũng có một chút sửng sốt nhưng tiếp đó kiếm trong tay hắn lại đâm ra.
Chiêu thức của tên sử dụng kiếm vẫn như cũ không gì biến hóa, thân thể lao đến, kiếm trong tay lại hướng tới cổ họng của Phương Thất. Phương Thất đang ngã xuống mặt đất, thuận thế dùng tay rút đao ra khỏi vỏ, ánh đao chợt lóe, đao trong tay với một tốc độ nhanh bất khả tư nghị, như tia chớp đâm vào bụng của hắn.
Bụng tên sử dụng kiếm bị trúng đao, cả thân thể liền chết lặng, kiếm trong tay hắn chỉ còn cách cổ họng Phương Thất chỉ một tấc mà thôi, hắn ngơ ngác nhìn Phương Thất, vẻ mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
Cho tới hiện tại hắn nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua, sao trên đời lại có thân pháp và đường đao nhanh như vậy!
Nhưng ngay lúc này lại có một cây trường thương trông giống như linh xà đâm vào Phương Thất, còn một bên là Lưu Tinh chùy phát ra ánh bạc lấp lánh gào thét nhắm đầu Phương Thất bay đến.
Phương Thất vẫn còn nằm trên mặt đất, đao trong tay vẫn còn nằm trong bụng tên sử dụng kiếm.
Mỗi một người luyện võ đều biết một khi lấy tay bắt lấy tay người khác, thì từ một mặt nào đó cũng có thể nói là người khác đã bắt được ngươi, bởi vì mặc dù ngươi bắt được một bộ phận của người nhưng tay ngươi cũng đang bị kẹt lại.
Nếu tay sử dụng đao bị kẹt lại thì không thể sử dụng đao tiếp tục nữa, và đồng dạng đối với người sử dụng kiếm cũng vậy.
Tay của Phương Thất hiện tại đang nắm chuôi đao, lưỡi đao đang nằm trong bụng địch nhân.
Thanh trường thương đã đâm tới, chỉ còn cách người Phương Thất không tới ba tấc, Lưu Tinh chùy cũng đã sắp bay tới.
Phương Thất đột nhiên rút đao ra khỏi bụng tên dùng kiếm rồi thuận tiện dùng tay còn lại kéo hắn ra đón đỡ Lưu Tinh chùy, mặt khác lăn qua một bên né tránh mũi thương đang đâm tới. Lưu Tinh chùy gào thét đánh vào đầu của tên dùng kiếm đã chết làm nó vỡ ra, thân thể ngã xuống, máu văng khắp nơi.
Mũi thương đã đâm tới chỗ Phương Thất nằm nhưng hắn đã sớm tránh né làm cho mũi thương đâm hụt và cắm sâu vào mặt đất, tiếp đó Phương Thất đột nhiên lăn nhanh tới bên cạnh tên dùng thương, đao trong tay đâm ra như tia chớp, ánh đao lóe lên, cắm vào trước ngực và xuyên qua đến lưng hắn.
Lúc Phương Thất vừa mới đâm trúng tên dùng thương thì tên cầm Quỷ Đầu đao ở một bên hét lớn một tiếng, từ không trung nhảy đến chém ra một đao, kình phong sắc bén và bá đạo vô cùng, mắt thấy đao đã tới ngay cổ nhưng Phương Thất đã lực bất tòng tâm.
Hắn đã vô pháp né tránh.
Một tiếng "keng" vang lên, một thanh đao từ xa bay tới với tốc độ còn nhanh hơn điện đánh trúng vào lưỡi Quỷ Đầu đao sắp trảm vào cổ Phương Thất, lưỡi thanh đao nặng nề lập tức gãy làm hai đoạn, đoạn bị gãy văng ra xa, đồng thời lại có một thanh đao thứ hai bay tới cắm xuyên qua cổ họng của tên dùng Quỷ Đầu đao, cả thân hình nặng nề của hắn ngã xuống, chết ngay tức khắc.
Du Mộng Điệp đứng ở cách đó không xa mỉm cười, tiếp đó cúi người xuống nhặt tiếp một thanh đao lên.
Phương Thất thoát khỏi hiểm cảnh liền thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi chống tay đứng lên, trên đùi vẫn còn đang chảy máu.
Vừa rồi đợt tấn công liên hoàn thất quá nhanh, thậm chí ngay cả một lần hít thở cũng không có thời gian nữa.
Phương Thất đứng lên, cúi đầu nhìn vào vết thương trên đùi đang không ngừng chảy máu, màu hồng của máu đã nhiễm ướt hết cả quần và đã chảy xuống cả bàn chân.
Ngay khi Phương Thất cúi đầu nhìn xuống vết thương thì Lưu Tinh chùy đã như tia chớp bay đến công kích, Đồng bạt màu vàng đồng thời cũng phát ra âm thanh đầy sát khí, xoay tròn bay tới, cả hai một trước một sau, thế công sắc bén đánh vào Phương Thất.
Lưu Tinh chùy và Đồng bạt trong phút chốc đã bay tới trước mặt và phía sau đầu của Phương Thất.
Phương Thất cúi đầu nhìn vết thương trên đùi đang không ngừng chảy máu, dường như không có nhìn thấy Lưu Tinh chùy và Đồng bạt đang bay tới. Ngay lúc Lưu Tinh chùy sắp đánh trúng mặt của Phương Thất thì hắn lại tiếp tục cúi đầu thấp xuống một chút nữa.
Lưu Tinh chùy gào thét xẹt qua đỉnh đầu Phương Thất, đánh vào Đồng bạt đang bay tới.
Đồng bạt và Lưu Tinh chùy chạm vào nhau, một tiếng ‘keng’ vang lên, Đồng bạt đã bay trở về, vòng tròn với những gai nhọn sắc bén trực tiếp cắm vào trong vách tường. Tên sử dụng Lưu Tinh chùy ngẩn người, liền vội kéo dây xích thu hồi chùy nhưng lúc hắn vừa định ra tay thì đột nhiên lại sợ run.
Hắn nhìn thấy Lưu Tinh chùy đang bay nhanh trở lại phía hắn.
[1] Hoa Đà: là một vị lương y nổi tiếng thời Đông Hán trong lịch sử Trung Hoa, được xem như thần y. Ông được xem là một trong những ông tổ của Đông Y.
[2] Biển Thước: tên thật là Tần Hoãn tự Việt Nhân, vốn người châu Mạc, Bột Hải (nay là huyện Nhiệm Khâu, tỉnh Hà Bắc - thời Chiến quốc thuộc nước Triệu.
← Hồi 027 | Hồi 029 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác