← Hồi 093 | Hồi 095 → |
Trong khách sạn.
Chúng nhân sau khi nghe xong kế hoạch của ta, đều gật đầu kêu hay.
Tây Kỳ vui vẻ nói: "Vậy thì tốt rồi! Lan Đặc không cần gian dâm phụ nữ khắp nơi, ta cũng không phải bất an trong lòng nữa rồi."
Vinh Đạm Như cười với Tiểu Phong Hậu: "Không ngờ y không cần dùng tà thuật mà đã dễ dàng thu phục được cô rồi."
Tiểu Phong Hậu Ninh Tố Chân nói: "Vậy cô thì chống đỡ được mấy ngày vậy?"
Vinh Đạm Như cười khổ nói: "Sợ rằng cũng đến ba bốn ngày!"
Chúng nhân đều phá lên cười.
Ninh Tố Chân nói: "Pháp sư! Ta muốn theo nàng đến Vu cung, còn muốn đem Diệp Phượng đi cùng, nàng ta là người có thể tuyệt đối tin cậy."
Ta đánh mắt cho Vinh Đạm Như, muốn nàng mở miệng cự tuyệt, nào biết Cự Linh lại chen vào nói: "Ta tán thành!"
Chúng ta đều ngạc nhiên nhìn hắn.
Chiến Hận cười "hề hề" nắm chặt lấy vai y nói: "Ta ủng hộ cho đại tình nhân của chúng ta, chỉ cần Diệp Phượng tiểu thư nghe hắn nói chuyện tình yêu một lúc, ta bảo đảm sẽ lao vào lòng ôm lấy vị hảo huynh đệ này."
Chúng ta không nhịn được cười, thì ra là vậy.
Tây Kỳ đề nghị: "Không bằng gọi Đái Thanh Thanh tới, pháp sư dứt khoát phải đem theo Vu quốc tam đại mỹ nhân, rêu rao khắp nơi, như vậy sẽ càng làm Cuồng Vũ không hiểu chúng ta đang làm cái gì. Chuyên này đối với Đái Thanh Thanh cũng có điểm công bình."
Một mặt là ta tín nhiệm vào trí tuệ của nàng, một mặt khác cản thấy hành động kinh nhân như thế thì vô cùng thú vị, nhưng vẫn có một chút do dự, nhíu mày nói: "Chúng ta làm gì có nhiều thời gian mà trì hoãn ở lại đây đợi nàng ta?"
Ninh Tố Chân yêu kiều cười nói: "Đừng lo lắng, nếu thiếp không đoán sai, muộn nhất là ngày mai Đái Thanh Thanh sẽ đến đây. Bởi vì hôm kia thiếp đã nhận được tin của nàng ta truyền đến, bảo thiếp lưu bọn chàng lại hai ngày. Lúc đó thiếp còn cho rằng nàng ta muốn tìm chàng để tính nợ, bây giờ mới biết được là nàng không nhịn được nỗi khổ tương tư."
Mọi người đều mỉm cười.
Đêm đó trong Phong Hậu cung cử hành thịnh yến, ta phao tin tà công của Âm phong đã thay đổi, khéo léo làm cho thủ hạ của Ninh Tố Chân truyền ra tin tức biểu thị vu công của Âm Phong ta đã đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực, chuyển hóa khí chất, không còn làm những việc gian dâm nữa. Ninh Tố Chân đã thật sự yêu ta chứ không phải bị ta khống chế.
Khi tin tức này truyền tới tai Cuồng Vũ, tất sẽ làm cho hắn vô cùng hoài nghi, khó đoán được sự cao thâm của ta.
Chuyện duy nhất hắn có thể làm chính là tìm cách ngăn trở ta tới gặp Vu đế. Một mặt khác, hắn phải chiến thắng ta trước, không để ta chinh phục được Đồ Giảo Giảo.
Ta có thể làm cho hắn phải thất vọng.
Không có nữ nhân nào có thể kháng cự được Lan Đặc, kẻ hiểu vu thuật này.
Ta có lòng tin là như vậy.
Ngày hôm sau, Đái Thanh Thanh dưới sự hộ tống của một đội Hắc Xoa nhân đi đến Phong thành. Gặp ta nàng tự nhiên lại có một phen hoan hỉ vui sướng.
Để tranh thủ thời gian, sau giờ ngọ chúng ta lập tức lên đường, dùng thuyền buồm theo đường thủy tới thủ đô của Hồng Ma nhân "Hồng Kinh".
Trên thuyền toàn là người của chúng ta cho nên không khí rất hòa hợp, nhẹ nhàng vui vẻ.
Chúng ta rất nhanh đã tiến vào phạm vi thế lực của Hồng Ma nhân, trên sự thực lại vô cùng an toàn.
Hồng Ma nhân cho dù gan to hơn trời cũng không dám sơ suất mà công kích chiếc thuyền có hai vu thần trên đó, đặc biệt là còn có Tiểu Phong Hậu và Đái Thanh Thanh. Cho nên đấu tranh đã trở thành việc giữa ta và Cuồng Vũ pháp sư hai người.
Nhân vật mấu chốt chính là "Long Nữ" Đồ Giảo Giảo.
Nàng rút cục là một nữ nhân như thế nào đây?
Trong khoang chính.
Chúng ta ngồi quanh bàn cùng ăn cơm tối.
Tà và Chiến Hận hai người ngồi ở hai đầu, Cự Linh và Diệp Phượng ngồi cùng nhau, thái độ thân mật, xem ra tên gia hỏa này đã đạt được rồi. Ngồi hai bên trái phải ta làĐái Thanh Thanh và Tây Kỳ, Ninh Tố Chân và Vinh Đạm Như.
Hôi Ưng ở bên ngoài khoang thuyền say sưa công tác, phụ trách nhiệm vụ quan trọng phòng vệ và điều khiển hướng đi con thuyền. Hắn đúng là một người rất tích cực tham gia làm việc.
Tất cả mọi người đang nói cười vui vẻ, có Ninh Tố Chân và Đái Thanh Thanh theo hai bên cạnh làm tâm tình ta vô cùng vui vẻ, Ninh Tố Chân càng là vạn chủng phong tình, mỹ thái đủ mọi mặt, yểu điệu vô cùng.
Chủ đề cuộc nói chuyện rất nhanh đã chuyển sang Đồ Giảo Giảo.
Ninh Tố Chân nói: "Giảo Giảo là một nữ hài tử khá là ngang tàng phóng khoáng, con người lại băng tuyết thông minh, rất không dễ ứng phó."
Chiến Hận nói: "Không cần biết nàng ta kiêu ngạo thế nào ta cũng không tin nàng ta có thể chạy thoát khi Đại Kiếm Sư phóng lưới tình ra. Chỉ sợ là Cuồng Vũ đưa nàng ta đến nơi khác, làm chúng ta không có cơ hội nào để gặp nàng ta.
Vinh Đạm Như nói: "Chuyện này thì ngươi không cần lo lắng. Nếu Cuồng Vũ làm như vậy thì trong cuộc chiến bằng vu thuật có thể coi như hắn sớm đã thua rồi, bởi vì từ đó ai cũng có thể nhìn ra hắn là kẻ nhát gan. Vu thần nhát gan sao có thể phục chúng, huống chi hắn cũng biết nhát gan sẽ làm pháp lực suy giảm."
Đái Thanh Thanh nhíu mày nói: "Việc này thủy chúng ta vẫn không hiểu lắm, tại sao nếu Đồ Giảo Giảo thất thân trong tay Âm Phong lại đại biểu cho việc kẻ thua là Cuồng Vũ nhỉ?"
Vinh Đạm Như nói: "Đạo lý rất đơn giản, đây là Cuồng Vũ thông qua Đồ Giảo Giảo giao chiến với Âm Phong. Âm Phong sau khi đeo mặt nạ vừa già vừa xấu, tuyệt không thể hấp dẫn được nữ nhân. Cái hắn dựa vào chỉ có Vu pháp. Nếu Đồ Giảo Giảo thật sự bị Âm Phong câu dẫn, chính là đại biểu cho việc Cuồng Vũ không có năng lực phá giải vu pháp của Âm Phong, không bảo hộ nổi một nữ nhân." Nàng dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Ngoài ra, tình thế đối với Cuồng Vũ chỉ có lợi mà không có hại, bởi vì Đồ Giảo Giảo là người đã trải qua huấn luyện, chắc là có thể đối kháng với vu thuật lợi hại nhất, ác cảm đối với Âm Phong của nàng rất sâu. Trong tình hình đó, Âm Phong căn bản không có chỗ nào để dựa vào. Cho nên Cuồng Vũ có thể tạo ra cơ hội để Âm Phong pháp sư của chúng ta thi triển pháp thuật, vì nếu Cuồng Vũ có thể nhất cử phá được yêu pháp của Âm Phong pháp sư của chúng ta, hắn không những đã thắng lợi mà còn có thể biến Âm Phong thành một nô tài nghe lời hắn, vĩnh viễn bị hắn khống chế."
Cự Linh bật cười nói: "Nhưng trên thực tế thứ mà Đại Kiếm Sư thi triển với Đồ Giảo Giảo tịnh không phải là vu thuật mà là tình thuật. Đồ Giảo Giảo ngăn cản bằng cách nào đây? Cuồng Vũ phá thế nào đây?"
Tây Kỳ bình tĩnh phân tích: "Đừng có dương dương đắc ý như vậy. Cho dù Đại Kiếm Sư mang bộ mặt thật ra gặp Đồ Giảo Giảo, nói hết những lời ngọt ngào nhưng vì vốn đã có thành kiến nên Đồ Giảo Giảo có thể cho rằng đây chính là một loại vu thuật ở cảnh giới tối cao. Đến lúc đó nói không chừng lại chữa khéo thành vụng đấy."
Mọi người suy nghĩ một hồi, đều cảm thấy nàng nói cũng rất có đạo lý. Sự háo hức vui vẻ đang bừng lên lại tụt xuống.
Ta nói: "Kỳ thực mục đích chân chính của chúng ta chỉ là cần tiến vào Vu cung, tìm Vu đế tính nợ..."
Vinh Đạm Như ngắt lời ta nói: "Ta hiểu chàng đang nói gì. Đó chỉ là vì chàng không biết tình hình Vu cung thủ vệ sâm nghiêm thế nào đấy thôi. Thủ vệ trong Vu cung được gọi là Vu nô, tuy bọn người này chỉ có hơn chục, nhưng đều giống như nô tài của Âm Phong vậy, bị Cuồng Vũ dùng dược vật kích phát tiềm năng trong thể nội, sức mạnh vô cùng, vừa hung hãn lại không sợ chết, tai mắt rất thính, muốn vượt qua bọn chúng đúng là khó hơn lên trời. Cho nên phương pháp tốt nhất là phải vượt qua Cuồng Vũ trước. Tốt nhất là có thể thật sự chế phục được hắn thì chúng ta mới có thể an nhiên mà nhập cung."
Chiến Hận nói: "Giả như chúng ta đến được Hồng Kinh, Cuồng Vũ lại lập tức tiếp thụ yêu cầu của chúng ta, để chúng ta tiến cung, há không phải là tất cả nan đề đều đã được giải quyết sao. Lần này chúng ta tới là muốn đem thánh nữ Tây Kỳ hiến cho Vu đế cơ mà!"
Vinh Đạm Như thở dài: "Cuồng Vũ há lại là kẻ dễ dãi như vậy. Trước đây mỗi lần chúng ta vào gặp Vu đế đều là vì Vu đế triệu kiến chúng ta. Lần này chúng ta đi gặp Vu đế như vậy đúng là lần đầu tiên trước nay chưa từng thấy, Cuồng Vũ sao có thể không hoài nghi động cơ của chúng ta. Cho nên nếu chúng ta đề xuất muốn hiến người, hắn sẽ lấy người trước, sau đó mới nói để Vu đế tự quyết định xem có nên gặp chúng ta hay không. Ngươi nói xem Đại Kiếm Sư có thể để Kỳ Kỳ ngoan của chúng ta đi vào hiểm cảnh sao?"
Chiến Hận cứng họng không biết nói gì.
Ninh Tố Chân nói: "Muốn qua được cửa của Cuồng Vũ, nhất định phải chế phục được hắn. Bất quá muốn chinh phục được Đồ Giảo Giảo còn có một nan đề khác, chính là Đồ Giảo Giảo cùng hai đại tướng trẻ tuổi của phụ thân của nàng ta Liễu Khách và Cơ Phong đang bị hãm vào cục diện cuộc tình tay ba khổ sở. Cho dù dưới tình huống bình thường Đại Kiếm Sư muốn chen một chân vào cũng không dễ dàng, cho nên việc này tịnh không lạc quan đâu. Cuồng Vũ tuy không phá nổi tình pháp của Đại Kiếm Sư, nhưng muốn trong một thời gian ngắn mà đoạt được trái tim của Đồ Giảo Giảo lại cực kỳ không dễ dàng."
Nói đến đây, mọi người đều cảm thấy con đường phía trước rất là mờ mịt, vả lại nếu lộ ra ngọn nguồn, dưới thế lực cường đại của Hồng Ma nhân, đào mệnh đã không dễ dàng rồi hà huống còn có Vu đế thâm sâu khó dò ở đó, ai có thể đo được pháp lực của hắn kinh nhân đến như thế nào?
Vu Thần hà là con sông lớn nhất trong phạm vi Vu quốc, khởi nguồn từ phía nam Phong thành, chảy về hướng bắc, chảy qua hơn mười thành thị của Hồng Ma nhân.
Hồng Kinh, thủ đô của Hồng Ma nhân là một mảnh lục địa có bờ bắc giáp biển, cũng là nơi đô hội hùng vĩ nhất trong Vu quốc. Ngoại ô phía nam Hồng Kinh có một địa quật thiên nhiên kỳ dị, trên tường có đầy những nhũ thạch mỹ lệ. Vu cung làm người ta nghe danh mà mất vía được xây trong động chính rộng rãi nhất của địa quật đó.
Địa quật này có tên là Vu Uyên.
Đến Vu quốc chính là vì muốn đến nơi đó.
Ta có thể đến cứu công chúa ra kịp lúc không đây?
Sau khi xong chuyện, ta không quản chuyện gì nữa, mang theo những nữ nhân mà ta yêu cùng với cốt nhục của ta, tìm lấy một thắng cảnh ưu mỹ chốn nhân gian ở Tịnh Thổ mà cùng với bọn họ hưởng thụ những tư vị ngọt ngào của tình yêu suốt đời, để thanh lợi kiếm nằm một chỗ mà tích bụi, vậy là tốt rồi.
Ta ở đuôi thuyền đựa vào lan can mà nhìn về hai bờ được mặt trăng chiếu xuống ở phía xa cùng với dòng sông rộng rãi thấp thoáng ánh đèn.
Ở Vu quốc, Vu thần có một quyền lực chí cao vô thượng. Họ đại biểu cho Vu đế, cho nên chúng ta muốn đến Hồng Kinh, trên đường Hồng Ma nhân tuyệt không dám ngăn cản, chỉ cần một ngày thân phận của ta không bị nhìn ra thì ta vẫn vô cùng an toàn.
Ngày đó nếu không có Cuồng Vũ ở phía sau chống lưng, Thuật Do cũng không dám thi hành quỷ kế với chúng ta.
Tây Kỳ đến bên cạnh ta, dựa vào ta rồi ôn nhu nói: "Lan Đặc! Trước giờ thiếp chưa bao giờ cảm thấy chàng tâm trạng bất an như bây giờ. Có phải là chàng mất đi lòng tin rồi không?"
Ta gật đầu nói: "Từ khi biết Vu đế tịnh không phải là con người, đến một chút nắm chắc và tin tưởng ta cũng không có được."
Tây Kỳ nói: "Nghìn vạn lần đừng đánh mất lòng tin. Nếu không chúng ta tất bại không nghi."
Ta thở dài một hơi nói: "Yên tâm đi! Sau khi một kiếm thủ giỏi xuất kiếm, tâm thần của anh ta sẽ hợp thành một thể với kiếm, chỉ biết muốn thủ thắng, tất cả những chuyện khác đều bị quên đi."
Tây Kỳ vui vẻ nói: "Thiếp tin chàng!"
Ninh Tố Chân đến bên kia ta nói: "Có thể gia nhập với bọn chàng không?"
Ta cười nói: "Nếu bây giờ ta cùng Tây Kỳ trên giường ân ái, nàng tuyệt không thể nói câu này, cứ cởi hết ra rồi trèo lên là được rồi."
Ninh Tố Chân lập tức giận dữ quở mắng: "Chàng thật xấu!"
Ta nghĩ đến một chuyện bèn hỏi: "Phụ thân nàng bị Vu đế hại chết như thế nào vậy?"
Ninh Tố Chân thân tình trở nên ảm đạm, lặng yên một lúc rồi mới nói: "Từ sau khi phụ thân thành công trừ đi tâm linh cấm chế mà Vu đế cài vào, luôn luôn tìm cách mượn cớ cự tuyệt sự triều kiến mười năm một lần của Vu đế. Vu đế vì vậy mà sinh lòng nghi ngờ, sai khiến Âm Phong tới giết hại phụ thân. Hắn thôi miên một tỳ nữ được phụ thân sủng ái rồi giấu một con tiểu xà cực độc vào trong người nàng. Khi phụ thân và sủng thiếp đó hoan hảo, hắn ở một nơi khác thi pháp, làm độc xà từ trong người sủng tỳ chui ra, cắn vào yết hầu phụ thân. Sủng tỳ đó như là phát cuồng mà quấn lấy phụ thân, làm người không thể kịp thời lấy thuốc ra giải độc. Người thảm tử như vậy đó."
Ta nghe mà sợ đến sởn gai ốc lên, vu thuật như vậy thật là quá khủng bố.
Ninh Tố Chân thấp giọng nói: "Thiếp còn chưa cảm tạ chàng đã báo đại thù cho thiếp nữa!"
Ta đưa tay ra ôm chặt lấy nàng, yêu thương nói: "Nàng đã dùng thân báo đáp cho ta rồi, còn có lễ vật nào có thể trân quý hơn thế nữa?"
Ninh Tố Chân nói: "Phụ thân từ một công cụ gây tội ác cho Vu đế biến thành hoàn toàn đối lập với Vu đế là một cuộc đấu tranh trường kỳ, người đã ghi lại kỹ càng quá trình này, chàng có muốn xem không?"
Ta đại hỉ nói: "Đó là một chuyện cực kỳ quan trọng, ta cần lập tức đi đọc ngay."
Ninh Tố Chân nói: "Đợi đến lúc đi ngủ thiếp sẽ đem đến cho chàng."
Ta gật đầu nói: "Từ hôm nay trở đi, trừ việc cùng các nàng hoan hảo ra, một tiết mục khác trên giường chính là đọc quyển nhật ký này."
Vinh Đạm Như và Đái Thanh Thanh cũng vừa hay đi đến. Đạm Như đưa tay ôm lấy vai ta và Ninh Tố Chân, hướng về Ninh Tố Chân mỉm cười nói: "Tiểu Phong Hậu cô có quen với việc cùng với ba nữ nhân khác, đồng thời ở trên một chiếc giường hoan hảo với một nam nhân không?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Tố Chân đỏ lên, nàng xấu hổ nói: "Ta cũng không quen việc cùng một nam nhân ân ái trên một chiếc trường kỷ, nhưng tối qua không phải là như vậy sao?"
Ta nghe mà lòng mềm ra, hướng về Đái Thanh Thanh đang đứng sau lưng ta nói: "Nàng nói sao?"
Đái Thanh Thanh nhẹ nhàng nói: "Thiếp sớm đã bị chàng dùng Vu pháp câu mất hồn phách rồi, chàng muốn thiếp làm cái gì thì thiếp sẽ làm cái đó."
Ta cười lớn nói: "Một đêm đẹp như vậy há có thể uổng phí, chúng ta lập tức mở đường về khoang thôi, đừng bỏ phí mất thời gian xem sách."
"Khai khiếu trở thành Vu thần đã ba mươi năm rồi, nhưng năm đó, ta chưa từng có một ngày hoài nghi những việc mình làm là sai. Cho đến cái đêm đó, trước thần tượng của Vu đế, khi hắn và ta tâm linh tiếp xúc, không biết vì nguyên nhân gì, ta lại nhìn thấy bộ mặt thật của hắn. Từ đó về sau mỗi đêm ta đều tỉnh lại sau những cơn ác mộng. Đó có phải là ảo tượng? Không phải! Trong thâm tâm ta biết rằng đó là sự thực, sự tu luyện nhiều năm đã giúp ta có một trực giác vượt hẳn thường nhân. Ta cảm thấy bi quan tuyệt đối. Ta biết Vu đế đang hoài nghi ta đã nhìn ra chân tướng của hắn. Ta biết có một ngày ta sẽ bị giết hại. Vu đế sẽ không dung tha cho bất kỳ kẻ nào biết được bộ mặt thật của hắn. Đây là một kinh nghiệm đáng sợ mà chưa từng có người nào từng trải qua. Vu đế tịnh không phải là người, hắn là một loại sinh vật đáng sợ ẩn tàng dưới đất sâu. Có lẽ còn thiếu một vài điều kiện gì đó, cuối cùng có một ngày hắn sẽ xuất hiện. Vận mệnh bi thảm của nhân loại sớm đã được định trước rồi. Người có cơ hội đọc được những chuyện ta viết dưới đây, chớ có cho rằng ta là người điên nói xằng. Mỗi một chữ ta viết đều là những kết luận sau khi được suy nghĩ vô cùng kỹ càng. Trong lĩnh vực vu thuật, cái ta cảm thấy hứng thú nhất chính là tâm linh huyền bí kỳ dị khó dò của nhân loại..."
Hơn mười trang tiếp đó đều là ghi lại ông ta làm thế nào mà rèn luyện được tâm linh của mình, cũng là trong quá trình tu luyện này, ông đã phát hiện Vu đế đã đặt một cấm chế trong tâm linh ông ấy.
Dưới cái chăn ấm áp lại có Thanh Thanh và Tố Chân thân thể xích lõa nóng bừng đang quấn chặt lấy ta, dưới sự phụ họa của Tây Kỳ và Đạm Như, ta đọc mà chân tay vẫn phát lạnh, nhưng lại không thể ngưng lại không đọc, bởi vì ta rất nóng lòng muốn biết tất cả về Vu đế, càng nhiều càng tốt.
Giá trị của bản bút ký này với ta mà nói đúng là lớn đến khó mà đoán được, làm ta đối với sự hiểu biết về tâm linh rộng lớn vô biên của nhân loại đã tiến thêm được một một bước lớn so với lúc trước.
Bút ký tiếp tục viết: "Tà lực mà Vu đế cấy vào linh hồn ta tràn đầy sự cay nghiệt và thù hận. Đó là một loại cảm giác tà ác mà ta hoàn toàn không thể hiểu nổi. Phương pháp đối kháng duy nhất chính là tình yêu của nhân loại. Chỉ có tình yêu mới có thể giúp ta hóa giải cấm chế này, giúp linh hồn ta đoạt lại tự do."
Ta trong lòng chợt động, nghĩ đến cái lúc ta giúp Đạm Như thoát khỏi sự khống chế của Vu đế, không phải là cũng dùng tình yêu nồng chày của ta với nàng sao?
Bút ký đến đây là kết thúc.
Ta không ngăn nổi cảm thấy vô cùng thất vọng.
Phụ thân Vu thần của Tố Chân tại sao không viết ra thân phận thực của Vu đế rút cục là từ đâu đến, cũng không viết phương pháp cụ thể để giải trừ cấm chế ra.
Ta không ngăn nổi khổ não mà thở dài một hơi.
Tây Kỳ trèo lên, lộ ra thân hình xích lõa mỹ lệ của nàng, mặt đỏ bừng nói với ta: "Lan Đặc! Ngủ đi!"
Ta lại thở dài một hơi nói: "Ta cần được yêu nhiều thêm một chút, nếu không nhất định sẽ gặp ác mộng."
Dục hỏa trong hai mắt Tây Kỳ bừng lên, nàng ngọt ngào cười nói: "Để Kỳ Kỳ ngoan của chàng cho chàng được không?"
Trong lòng ta chợt động, tựa hồ đã nắm chắc được một chuyện trọng yếu.
Tây Kỳ thổi tắt đèn, trèo qua Đái Thanh Thanh, trong bóng đêm nàng nằm áp lên người ta nhẹ nhàng nói: "Chàng không được động đậy, để Kỳ Kỳ phục thị ngài, đừng làm bọn họ tỉnh lại."
Sáng sớm hôm sau, tứ nữ bên bàn ăn đặc biệt nhu mì khả ái, đặc biệt là càng ngày càng trở nên lãnh đạm như thường. Tây Kỳ đã vượt qua nhục dục càng trở nên đặc biệt kiều mị mê nhân, bất thời khuôn mặt xinh đẹp của nàng đỏ lên lén nhìn ta, làm tâm ta khó chịu như bị kiến cắn, không nhịn được ghé sát tai nàng thấp giọng nói: "Tại sao Kỳ Kỳ ngoan của ta hôm nay lại trở nên động lòng người như thế, đã có chuyện gì xảy ra trên người nàng vậy."
Tây Kỳ xấu hổ không dám gẩng đầu lên, làm một động tác mà chỉ có Đạm Như mới có thể làm ra, từ dưới bàn đưa tay ra bấm vào bắp đùi ta nói: "Đêm qua khi chàng xem bút kí, thiếp đã đem tâm linh của mình hợp thành một thể với chàng, bồi tiếp chàng cùng nhau tỷ mỉ đọc quyển sách đó, đột nhiên trái tim thiếp bừng lên một ngọn lửa tình yêu mạnh mẽ, làm toàn thân thiếp như bốc cháy hừng hực lên, hoàn toàn không tự chủ được mà cầu xin tình yêu của chàng. Cảm giác đó cho đến bây giờ vẫn lưu lại ở nơi thâm sâu nhất trong cơ thế thiếp, từ sau khi được mẫu thân dẫn phát tiềm năng trong cơ thể, đây là lần đầu tiên thiếp như vậy, cảm giác đó rất hay! Thật sự rất hay! Lan Đặc, thiếp yêu chàng."
Ta ngây ngốc nói: "Đúng vậy, trong mấy ngày nay đây là lần đầu tiên nàng tràn trề nhiệt tình như vậy."
Tây Kỳ vừa mừng vừa giận trừng mắt nhìn ta, bàn tay nhỏ xinh dưới bàn véo mạnh ta một cái.
Đạm Như nhìn Tây Kỳ một cách kỳ quái.
Ta linh cơ nhất động bèn hướng về Tây Kỳ hỏi: "Ngày đó Bách Hợp nói cho ta rằng đã đem tình yêu truyền vào trong Ma Nữ nhận, làm nguồn năng lượng cực kỳ to lớn trong nhận có thể chuyển đến trong cơ thể ta, đó rút cục là chuyện gì vậy?"
Tây Kỳ đưa cái miệng nhỏ xinh ghé sát tai ta nói: "Trong Ma Nữ nhận có ẩn tàng một nguồn linh năng cường đại vô bỉ mà phụ thần truyền vào. Đó là một loại năng lượng có thể kết hợp với nhục thể và tinh thần của nhân loại, nhưng làm thế nào để kết hợp được với nhân loại yếu ớt thì lại là một đại vấn đề khó mà vượt qua. Cho dù với thể chất của mẫu thân thiếp cũng khó mà chịu được."
"Vì vậy mẫu thân đã nghĩ ra một phương pháp vô cùng tuyệt diệu, chính là, đầu tiên phải yêu một nam nhân, sau đó bà mới dùng sức mạnh tâm linh đem tình yêu của bản thân thâu nhập vào trong nhận, kết hợp với nguồn linh năng to lớn có thể làm vạn vật tái sinh đó, dùng tình yêu để dẫn đường, làm cho nguồn linh năng đó trở nên thật sự ’yêu’chàng. Cho nên nó cũng không thể làm tổn thương chàng giống như sự kết hợp của nam nữ vậy. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà không có nữ nhân nào có thể kháng cự được chàng."
Ta chấn kinh nói: "Đêm qua nàng nhất định là đã có được sự kích thích của linh năng, cho nên không nén nổi tình cảm mà cầu xin ta yêu thương phải không?"
Tây Kỳ cười ngọt ngào gật đầu, ngọc thủ dưới bàn véo ta càng mạnh hơn.
Chiến Hận sờ nhẹ vào mông của hai trong thập nhị du nữ vừa mang thức ăn tới một cái rồi hướng về ta càu nhàu: "Sao mới sáng sớm mà Đại Kiếm Sư đã cùng với tiểu tình nhân của ngài thầm thì riêng gì vậy. Kỳ Kỳ mặt mũi đỏ bừng lên rồi kìa. Ngài làm ta đố kỵ muốn chết, có phải đó là phương thức thị uy với Dạ Lang nhân chúng ta không vậy."
Đạm Như trừng mắt nhìn Chiến Hận nói: "Ngươi tự mình còn không thỏa mãn sao, đêm qua đem Tuệ nhi của ta lên giường vui vẻ rồi, ta còn chưa tính toán cùng ngươi đấy."
Cự Linh dắt tay Diệp Phượng bước vào trong khoang, nghe xong cười nói: "Con thuyền này chúng ta nên gọi là ‘con thuyền tình yêu’. Hôm nay là ngày đầu tiên trong đời ta không dậy luyện kiếm trước khi mặt trời mọc, cảm giác đó thật là tốt."
Thanh Thanh và Tố Chân nghĩ lại chuyện hoang đường hôm qua, khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên, vô cùng đồng ý với lời của Cự Linh cho nên cùng nổi lên sự đồng tình.
Đạm Như hướng về Tây Kỳ trêu chọc: "Từ lúc nào mà Kỳ Kỳ ngoan đã hiểu được cách chủ động gợi tình nam nhân vậy, không phải vừa mới dậy được nửa khắc lại muốn cùng nam nhân của muội trở lại giường chứ?"
Tây Kỳ lập tức mặt mũi đỏ bừng, bàn tay dười bàn vẫn không bỏ ta ra, cúi đầu xuống như mặc nhận.
Chúng nhân bất luận nam nữ đều bị phong tình đãng thái của nàng làm cho tim đập thình thịch, ngây ngốc tại đương trường.
Trong lòng ta lại động, biết rằng bởi vì nàng đã cảm thụ được sự kết hợp của tình yêu và linh năng trong người ta, kéo theo sự biến hóa của tình yêu trong lòng với ta, nhưng không ngờ lại đến mức vừa phát ra đã không thể thu thập như thế này.
Đồng thời ta nghĩ đến tình ý vi diệu giữa Đạm Như và nàng, cũng là bởi vì trên thân hai người đồng thời có "ái năng" của ta cho nên mới hấp dẫn lẫn nhau.
Cũng minh bạch vì sao với tâm linh thánh khiết của nàng mà vẫn không chịu nổi một chút khiêu khích của ta.
Càng minh bạch hơn vì sao lại có lúc dị năng có thể suy kiệt, nhưng khi ta vì Hoa Nhân trị thương, linh năng lại không giảm mà tăng.
Bởi vì đó là một dạng trao đổi tình yêu.
Trong cuộc chiến tranh đoạt Đạm Như, Vu đế đã bại dưới tay ta cũng tịnh không phải là ngẫu nhiên, bởi vì ta đã có tình yêu để khắc chế Vu đế.
"Tình yêu" mà Hoán Thiên vu thần chỉ ra trong bút kí có phải là như vậy không?
Vu đế có phải là một sinh vật tà ác chỉ có thù hận, không có tình yêu không. Nếu để tình yêu xâm nhập vào trong tâm linh hắn, hắn sẽ toi luôn. Tình yêu đối với hắn cũng giống như một liều kịch độc vậy.
Bởi vì hắn không chịu nổi.
Ta cảm thấy vui vẻ như phát điên, biết rằng mình đã nắm được một mấu chốt quan trọng trong cuộc đấu tranh với Vu đế, nắm chắc được bí quyết tất thắng trong việc chinh phục Đồ Giảo Giảo.
Tây Kỳ ghé vào tai ta hô nhẹ: "Lan Đặc, xin chàng lập tức cùng thiếp trở về giường đi, chàng làm lửa tình nguyên thủy nhất, cuồng dã nhất trong cơ thể người ta nổi lên rồi."
Ta mỉm cười với nàng: "Ta còn chưa cả chạm một đầu ngón tay vào nàng mà!"
Tây Kỳ thấp giọng nói: "Là Kỳ Kỳ không tốt, từ tối qua đến giờ, tâm linh của thiếp đều không thể dời được chàng, cho nên mới thành ra thế này. Bất quá chàng cũng phải chịu trách nhiệm đấy."
Ta trong lòng vô cùng vui mừng ngưng tụ linh năng trong người lại, nhưng không giống với trước đây trong lòng tình yêu kích thích vô cùng mạnh mẽ, ta nhìn về Đạm Như.
Đạm Như cũng đang mỉm cười nhìn ta, xem ra đang mỉm cười chế giễu ta, nhưng vừa tiếp xúc với nhãn thần của ta, lập tức kiều khu kịch chấn, đôi mắt xinh đẹp như bị ta hút lấy, khuôn mặt diễm lệ như hoa đỏ hồng lên.
Ta ôn nhu nói: "Đạm Như, nàng có cảm giác gì?"
Đạm Như lần đầu tiên xấu hổ nói: "Tên hoại đản chàng, trêu đùa người ta như vậy sao." Tiếp đó lại ngây ngốc nói: "Tại sao chàng lại hiểu mỵ thuật?"
Khi nàng động tình, ta phát giác ra mình đã thành công khóa chặt được tâm linh nàng, không để cho nàng có cơ hội trốn thoát. Đột nhiên ta nắm chắc được tinh túy của Vu thuật, chính là tìm cách để khống chế được tâm linh người khác. Bất quá Vu thuật muốn khống chế linh hồn người khác là có ác ý, còn ta lại là có thiện ý.
Vu đế dùng sức mạnh tà ác khống chế người khác còn ta dùng sức mạnh của tình yêu.
Khuôn mặt xinh đẹp của Đạm Như đỏ lên, hô hấp trở nên gấp gáp, đây là bởi vì trong tình yêu của ta hàm chứa tình dục.
Ta cảm thấy mình hoàn toàn nắm chắc nguồn linh năng to lớn vô bỉ mà dị vật truyền vào trong Ma Nữ nhận.
Ta tha cho Đạm Như mà nhìn về phía Chiến Hận, ánh mắt tràn đầy tình bằng hữu.
Khi nhãn thần của ta và Chiến Hận tiếp xúc, y ngây ngốc một hồi, mục quang lộ ra tình cảm chân thành tha thiết.
Ta hiểu rồi.
Linh năng này không những có thể chế ngự thế giới vật chất mà còn có thể chế ngự thế giới tinh thần.
Đó toàn là bởi vì tình yêu của Ma Nữ.
Chiến Hận ngạc nhiên nói: "Nhãn quang của ngài rất kỳ quái, giống như đưa sinh cơ vô hạn vào trong người ta vậy, làm ta cảm thấy cả thiên địa này đều trở nên đáng yêu. Tất cả đố kỵ ghen ghét đều biến mất."
Lòng hiếu kỳ của Cự Linh nổi lên, anh ta nói: "Ngài cũng nhìn ta đi."
Ta mỉm cười nhìn về anh ta, đưa niềm cảm kích trong lòng qua.
Cự Linh chấn động nói: "Quả nhiên lợi hại, ta cảm thấy tất cả mọi sự vật đều trở nên sống động, tràn đầy tình ý vượt qua khỏi nhục dục của con người.
Ninh Tố Chân kéo vạt áo ta thấp giọng nói: "Đại Kiếm Sư đừng thiên vị thế, thiếp cũng muốn chàng khiêu khích thiếp như vậy."
Ta vui sướng vô bỉ nhìn về phía nàng, cố ý gia tăng thành phần nhục dục.
Cô nương này bản thân đối với ta tình yêu vô cùng sâu đậm, sao mà chịu nổi sự xung kích của linh năng. Toàn thân nàng run lên, cái miệng nhỏ mở ra, khó mà ngăn được tình cảm lộ ra trên mặt, trong mắt lóe lên ngọn lửa dục vọng.
Để công bằng ta đưa ánh mắt đầy dục tình truyền đến Đái Thanh Thanh. Hắc mỹ nhân này lại càng không thể ngăn chặn được. Nàng ôm lấy ngực, đôi tai đỏ rực lên.
Đạm Như đứng dậy kéo ta đi, hung hăng nói: "Âm Phong pháp sư, quyền ăn sáng của ngài đã bị những hành vi dâm đãng của chính ngài tước đoạt hết rồi.Mau cùng chúng ta lên giường đi.
Đây là lần đầu tiên ta được thưởng thức cái tư vị của việc khiêu khích tình cảm dẫn đến những phản ứng cường liệt như vậy.
← Hồi 093 | Hồi 095 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác