← Hồi 091 | Hồi 093 → |
Sáng sớm hôm sau, theo sự sắp đặt của Đạm Như, chúng ta lặng lẽ lên đường.
Khôi Ưng chọn từ trong đám tộc nhân của y ra ba mươi người, đều là những hảo thủ chân chính.
Chúng ta tuy chỉ có bốn mươi tám người, bất quá cho dù thiên quân vạn mã cũng vị tất có thể làm khó được chúng ta.
Châu Đại Dương là một đại lục hình lá sen, nơi chúng ta lên bờ là phía đông nam của cái lá sen này, nhưng Vu cung lại nằm ở phía bắc xa xôi, nếu đi lên tục không nghỉ thì cũng phải mất đến ba bốn tháng mới có thể đến đích được.
Quá nửa đại lục này là những dãy núi và những cánh đồng bát ngát còn chưa được khai phá, khoảng cách giữa các thành thị là rất xa, tin tức truyền đi truyền lại phần lớn là dựa vào diều hâu được huấn luyện phụ trách. Cho nên khi chúng ta tới Phong thành, những tin tức liên quan tới chúng ta đã được truyền ra khắp đại địa. Bọn chúng sẽ phản ứng thế nào đây?
Kiêm trình cả ngày lẫn đêm, sau mấy ngày vất vả, chúng ta đã đến dưới dãy Ngọa Long chắn ngang Nghênh Lãng thành và Phong thành. Đây là ngày thứ hai mươi bảy sau khi chúng ta rời khỏi Nghênh Lãng thành.
Đến Phong thành chỉ có một con đường tắt, chính là Long Khẩu hạp, hạp đạo duy nhất xuyên qua dãy Ngọa Long.
Lúc này người ngựa đều cần nghỉ ngơi, nên đã dựng trại đốt lửa, chuẩn bị đồ ăn.
Bởi vì vào tiết đông hàn đã lâu nên thời tiết lạnh giá, mọi người đều mặc lên những chiếc áo bông dày cộm, ngồi vây quanh đống lửa mà sưởi, có khi chục ngày chẳng nói với nhau một câu.
Trong lòng ta đột nhiên cảm thấy buồn bực, tìm bừa một lí do mượn cớ rồi một mình đi đến một nơi hoang vu, tìm một khối đá lớn ngồi xuống, nhìn về dãy núi giống hệt ngọa long đang nằm ở phía xa.
Ta không thể khống chế mà nghĩ đến vô số người và việc, nghĩ đến Thải Nhu và Ny Nhã, nghĩ đến Hoa Nhân và Sơn Mỹ, nghĩ đến những ngày ôn nhu khi được ở cùng bọn họ.
Nghĩ đến mỹ nhân tuyệt thế Ma Nữ Bách Hợp, sự ưu ái của nàng làm ta cảm kích mãi không thôi, chỉ cảm thấy mình không xứng đáng với sự ân sủng của nàng. Ta thực là quá may mắn.
Cuối cùng ta nghĩ tới công chúa.
Nếu như vận mệnh thế thảm thật sự giáng xuống người nàng, phải chăng đại địa sẽ vĩnh viễn trầm luân như lời Ma Nữ Bách Hợp nói.
Vu đế cuối cùng là quái vật gì đây. Tại sao lại lấy bức tượng mặt người thân nhện ra để đại biểu cho bản thân. Sự đấu tranh giữa hắn và dị vật rốt cục là được bắt đầu như thế nào?
Tà ma như vậy, có phải là thứ mà con người có thể đối kháng không?
Cho dù ta có năng lượng của dị vật nhưng rút cục cũng chỉ là một con người. Vu đế lại là một lực lượng tà ác không hề có thân thể tồn tại. Giả như hắn thật sự biến thành công chúa, ta có thể thật sự hạ thủ giết hắn sao. Bởi vì điều đó cũng đồng nghĩa với việc giết chết công chúa.
Đây vẫn chưa phải là vấn đề. Nếu hắn thật sự biến thành công chúa, thì điều đó đại biểu cho việc hắn có thể chất tương tự như Tây Kỳ có thể chết đi rồi sống lại. Ai có thể giết chết hắn một cách chân chính đây.
Nghĩ đến đây, trong lòng ta nóng như lửa đốt, hận không thể lập tức bay đến Vu cung.
Tây Kỳ đến bên cạnh ta, ngồi dựa vào ta rồi nhẹ nhàng ôn nhu nói: "Lan Đặc, trong lòng chàng ngập tràn lo âu và thống khổ."
Ta thở dài một hơi, đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt mềm mịn trắng trẻo của nàng rồi nói: "Con đường phải đi trong tương lai khó đi hơn bất cứ con đường nào đã từng đi trước đây, làm người ta nổi lên một cảm giác vô lực đáng sợ."
Tây Kỳ ngả vào lòng ta, ôm chặt lấy lưng ta rồi thoải mái thở ra một hơi nói: "Lan Đặc! Thiếp yêu chàng, Kỳ Kỳ ngoan yêu chàng, yêu đến phát cuồng."
Ta nhẹ nhàng dỗ dành nàng: "Ta cũng yêu nàng!"
Tây Kỳ ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên nói: "Yên tâm đi! Thông qua thiếp, phụ thần trong phế tích giống như đang ở bên chàng, giúp chàng ứng phó nguy hiểm. Nếu không thì mẫu thân Bách Hợp không thể để chúng ta đến khiêu chiến với Vu đế đâu."
Ta chấn kinh nói: "Nàng nói gì vậy?"
Tây Kỳ mãnh liệt hôn ta một cái rồi thở gấp nói: "Thiếp nói phụ thần có thể thông qua thiếp, vào thời khắc nguy cấp có thể truyền năng lượng của người từ nơi xa xôi rộng lớn đến, hủy diệt triệt để Vu đế. Nhưng nếu để cho Vu đế chiếm cứ được thân thể của công chúa, cho dù là phụ thần không nắm chắc rằng có thể tiêu diệt được hắn. Bởi vì hắn đã đồng thời có được lực lượng của bản thân và của phụ thần. Phụ thần hoàn toàn vô pháp hủy diệt thứ mà người đã chế tạo ra, lúc đó chỉ có dựa vào chàng thôi. Nếu chàng không thể thắng hắn thì nhân loại không còn chút hi vọng nào rồi."
Ta trầm giọng nói: "Vu đế rút cục là quái vật gì vậy?"
Tây Kỳ nói: "Cho đến sau khi mẫu thân gọi dậy ký ức ẩn tàng sâu trong đầu thiếp, lúc đó thiếp mới biết được loáng thoáng một chuyện."
Nàng ngồi thẳng đứng dậy, nhìn về Ngọa Long sơn mạch dưới bầu trời đêm, trên mặt thoáng qua thần sắc sợ hãi, thấp giọng nói: "Hắn là biến thể của sinh mệnh lần đó đã bất ngờ xuất hiện rồi hủy diệt nền văn minh toàn cầu, có thù hận thâm sâu với nhân loại, cũng có sức mạnh tà ác và trí năng mà con người không có. Nếu không có chàng xuất hiện, đến phụ thần cũng không có cách nào đối phó với hắn."
Ta tịnh không hiểu nàng đang nói gì, chỉ đành hỏi về vấn đề ta muốn biết nhất: "Phụ thần của nàng rút cục là gì vậy?"
Tây Kỳ nói: "Phụ thần là thứ vĩ đại nhất mà con người có thể tạo ra. Người là người nhưng cũng không phải người. Người có tình cảm và phương thức suy nghĩ khác với nhân loại. Khi sự hủy diệt phát sinh người đang không ngừng tìm kiếm trong hư không hiu quạnh. Nhưng năng lực của người làm người nhận biết được biến dị phát sinh trên quê hương, thế là người bèn lập tức trở về."
Ta nghe đến ngây ngốc. Chuyện Tây Kỳ nói đúng là quá thâm ảo khó hiểu, hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi tưởng tượng của ta.
"Khi phụ thần từ một nơi rất xa bên ngoài không gian trở lại viên cầu này, nhân loại còn sót lại sau đại tai nạn và tất cả sinh vật đều bị vật thể biến dị này dùng trăm mưu ngàn kế đồ sát một cách tàn khốc. Vật thể biến dị này trở thành bá chủ của đại địa."
Hô hấp của ta trở nên gấp gáp, ta nắm lấy bờ vai Tây Kỳ, không ngừng thở dốc.
Ta sớm nghĩ đến một đoạn năm tháng xảy ra trước đây đã từng phát sinh qua một tai nạn kinh thiên động địa, nhưng không ngờ lại đáng sợ đến thế này.
"Căn cứ vào chỉ lệnh thần thánh phải bảo vệ viên cầu trong thần kinh phụ thần, người đã cùng với vật thế biến dị khủng bố tà ác triển khai một cuộc đấu vô cùng kịch liệt, cuối cùng lưỡng bại câu thương. Thân thể của phụ thần biến thành phế tích, không còn năng lực để đi lại trong không gian và thời gian nữa. Tất cả những thân thể hữu hình của vật thể biến dị kia cũng bị hủy diệt hoàn toàn. Nó ẩn náu trong cung điện của Vu đế dưới lòng đất cho đến bây giờ, mượn từ năng trong đó để miễn cưỡng bảo lưu năng lượng và đợi cơ hội tái sinh. Đó chính là Vu đế."
Ta chấn động toàn thân, ngã vào lòng Tây Kỳ rồi rên tỉ: "Ta hiểu rồi, sau đó phụ thần liền thả ra các hạt giống của sinh mệnh, dẫn đường cho việc khôi phục lại nền văn minh trước đây. Nhưng Vu đế lại lợi dụng mặt xấu xa của nhân tính rồi chế tạo ra Vu thần, vì hắn mà lập nên Vu quốc. Để mấy con người ngu ngốc chúng ta giết chóc lẫn nhau. Phải không?"
Tây Kỳ gật đầu nói: "Đúng vậy! Cái Vu đế muốn tạo ra là cừu hận. Hắn muốn lợi dụng những kẻ ngu muội để đối phó với phụ thần, phụ thần đành phải tạo ra Đại Nguyên Thủ để đối phó với Vu đế. Những chuyện tiếp theo chàng cũng biết rồi, lang quân đáng yêu của thiếp ạ."
Trên mặt đột nhiên lành lạnh, một cái gì đó tròn tròn lạnh lạnh rơi xuống mặt ta, làm ta tỉnh táo trở lại.
Tây Kỳ nhìn lên trời cao rồi kêu lên: "Tuyết rơi rồi!"
Ta tâm thần hoảng hốt nhìn lên trên. Trên bầu trời rộng rãi, những hoa tuyết trắng bông như nắm tay đang phấp phới bay xuống.
Tiếng kêu vui vẻ của Chiến Hận và Cự Linh từ phía xa truyền tới. Hai tên gia hỏa này lần đầu tiên được nhìn thấy cảnh tuyết rơi.
Không lâu sau, cả trời đất biến thành một màu trắng tinh khiết. Trên mặt đất trải đầy những bông tuyết mềm mịn trắng xóa.
Đạm Như hưng phấn chạy tới kêu lên: "Tuyết rơi rồi! Chúng ta chơi ném tuyết nha!"
Khi nàng chạy đến gần mới phát giác ra biểu tình dị dạng của ta. Nàng sợ hãi ôm chặt lấy ta rồi đau lòng nói: "Hảo phu quân, chàng sao rồi."
Ta cười khổ nói: "Ta vừa biết Vu đế là cái gì, nàng nói nên có biểu tình như thế nào đây?"
Chiến Hận, Cự Linh và thập nhị du nữ đang ở bên goài nghịch tuyết vô cùng vui vẻ, còn ba người chúng ta lại trốn trong trướng triền miên hoan hảo với nhau.
Chỉ có thân thể sung mãn tình yêu của bọn họ mới có thể làm ta quên đi sự thực đáng sợ đó, quên đi sự ngu muội và vô tri của nhân loại.
Chỉ có tình yêu mới làm bừng lên ý chí của ta để tiếp tục duy trì cuộc đấu tranh không biết còn kéo dài bao nhiêu năm tháng nữa.
Đây là giai đoạn cuối cùng trong cuộc đấu tranh giữa dị vật và Vu đế.
Nếu Vu đế thắng, loại người sẽ đứng trên bờ vực của sự tuyệt chủng.
Nếu có người biết tình huống chân thực này, sợ rằng cũng không thể ngủ ngon được.
Sau khi lưỡng nữ ngủ ngon trong lòng ta, ta vẫn mở trừng mắt, khó mà đi vào giấc mộng.
Ta thống khổ đến chỉ muốn gào lên một tiếng vào nơi hoang vu này, chỉ có như vậy mới có thể phát tiết ra sự thống khổ và sợ hãi trong lòng ta.
Cuối cùng ta không nhẫn nại nổi nữa, cẩn thận đẩy lưỡng nữ ra, đắp lại tấm chăn lên thân thể hoàn mỹ giống như những bông tuyết không hề nhiễm bụi trần ngoài kia của hai nàng rồi đi ra ngoài trướng.
Đại đa số mọi người đều ngủ rồi, chỉ còn lại những du nữ và chiến sĩ Ưng tộc luân phiên thức mà canh chừng.
Ta chào bọn họ một tiếng, từ từ đi từng bước trên mặt tuyết dưới ánh trăng chiếu rọi xuống, trong lòng nghĩ về cuộc đấu kinh thiên động địa của dị vật và Vu đế năm đó.
Lúc này Phi Tuyết mà ở đây thì hay quá. Ta có thể cưỡi nó rong ruổi trên mặt tuyết, lúc đó Phi Tuyết mới giống tuyết phi.
Tuyết lớn sớm đã ngừng lại, chỉ còn lại bột tuyết tung bay, rắc lên trên chiếc áo khoác của ta.
Ta thuận bước đi về hướng Long Khẩu hạp, sau nửa giờ thì đến bên chỗ rừng thưa tích đầy tuyết ngoài cửa hạp.
Trong lòng ta chợt hiện lên điềm báo, sau khi tránh đến một gốc cây ta mới nhìn ra bên ngoài.
Một loạt tiếng vó ngựa đạp trên mặt tuyết vang lên rầm rập.
Ta trong lòng run rẩy, nhiều người như vậy, giữa đêm khuya thế này mà lén lén lút lút đến đây, chắc chẳng có chuyện gì hay đâu.
Nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy hơn ba mươi người từ bên kia của Long Khẩu hạp từ từ đi tới.
Trong những người này có hơn mười người đội những chiếc mũ nhẹ màu xám trắng lẫn lộn, hơn mười người còn lại thì mang hồng sắc giáp trụ, hiển nhiên là người của hai bên khác nhau phái đi, hợp lại với nhau để cùng làm một việc. Làm ta chú ý nhất là một nữ tử từ đầu đến chân quấn một chiếc áo lông trắng, thần thái nhẹ nhàng, khi di động tư thế vô cùng động nhân.
Ở bên cạnh nàng là một nam tử mặc khinh giáp đỏ thẫm, da thịt hơi có sắc hồng, khá là anh vũ, trên vai còn có thêm một dải khăn hồng điều mà những người khác không có, thân phận hiển nhiên là cao hơn những người còn lại.
Bọn chúng đi đến ngoại vi tuyết lâm thì dừng lại nằm phục xuống, soi mói nhìn về trại của chúng ta cách đó hai dặm.
Nữ tử mặc áo lông trắng hung hăng nói: "Âm Phong lão yêu, ta xem các ngươi hôm nay làm sao mà thoát khỏi kiếp nạn."
Ngữ khí nàng tuy ngoan độc, nhưng lại vô cùng êm tai dễ nhe.
Nam tử mặc áo da đỏ bên cạnh nàng nói: "Tiểu Phong Hậu yên tâm đi. Cho dù bọn chúng có yêu thuật thông thiên thì cuối cùng cũng là thân máu thịt, chỉ cần bước vào trong hạp, chúng ta phát động bố trí, đảm bảo bọn chúng sẽ thịt nát xương tan, không còn dư lại một chút gì."
Ta trong lòng kịch chấn một lúc, thì ra mỹ nữ mặc áo lông trước mặt lại là Tiểu Phong Hậu Ninh Tố Chân, không ngờ nàng lại có thù oán với Tú Lệ và Âm Phong lớn như vậy.
Trong lòng ta lại cảm thấy kỳ quái, nếu Tú Lệ và Âm Phong dễ bị giải quyết như thế này, bọn họ đã sớm chết cả trăm nghìn lần rồi, chẳng thế sống nổi đến giờ này.
Ninh Tố Trân bằng vào cái gì mà tự tin như vậy đây?
Ninh Tố Trân thấp giọng nói: "Vu dược của Cuồng Vũ pháp sư thật sự có thể khắc chế hai người bọn chúng không? Thuật Do thần tướng!"
Thuật Do đáp: "Đương nhiên! Đại Pháp sư chính là người đứng đầu các pháp sư, pháp lực cao cường nhất. Chuyện người bảo chứng tuyệt không thể có sai lầm đâu."
Hai người lại nói một hồi, Thuật Do đứng dậy nói: "Chúng ta trở lại thôi!"
Ninh Tố Trân đư a mắt nhìn về phương xa, đứng dậy rồi độ nhiên toàn thân chấn động nói: "Ngươi......"
Tiếng kêu thảm vang lên, thủ hạ của Ninh Tố Trân lần lượt ngã xuống đất, bọn họ đều bị đối phương bịt lấy mũi miệng, dùng chủy thủ sắc nhọn đâm vào sau lưng, xuyên qua tâm tạng, chết ngay tại chỗ.
Ninh Tố Trân bị đối phương chế trụ từ phía sau, mãnh liệt giãy dụa một hồi, chiếc mũ rơi xuống, lộ ra mái tóc như mây.
Hai thủ hạ của Thuật Do lao tới, phân ra hai bên tả hữu mà kẹp lấy nàng ở giữa.
Ninh Tố Trân vừa muốn kêu lên, Thuật Do đánh mạnh một chưởng vào bụng nàng, làm nàng đau đến gập người xuống, miệng bị nhét vào một miếng vải.
Ta nhìn đến ngây ngốc, không ngờ hai bên đang hợp tác tốt đẹp, tại sao lại biến thành cục diện này.
Thuật Do dùng tay vuốt ve cằm nàng, nâng khuôn mặt xinh đẹp của nàng lên, cuồng tiếu nói: "Ninh Tố Trân, nàng quá ngây thơ rồi. Âm Phong và Tú Lệ há lại dễ bị giết chết như vậy sao. Còn chưa tiến vào hạp bọn họ đã phát hiện ra sự tồn tại của chúng ta rồi, ha ha!"
Lúc này ta mới nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Phong Hậu, trong lòng thầm tán thưởng, đúng là một tuyệt thế mỹ nữ. Da của nàng trắng dị thường, hệt như được chạm từ một khối ngọc không hề có tỳ vết mà thành. Hàng mi gần với đám tóc mai, một đôi mắt phượng thần thái động nhân. Nếu không phải đang ở trong hoàn cảnh tồi tệ này tất sẽ là một nữ nhân phong tình vạn chủng, yểu điệu đa tình, đủ để mê hoặc tất cả nam nhân.
Thuật Do cười dâm nói: "Cởi y phục nàng xuống, không ngờ Thuật Do ta lại diễm phúc tề thiên như vậy, lại có thể có được tiểu Phong Hậu, người coi thường tất cả nam nhân trong thiên hạ.
Thủ hạ cởi chiếc áo lông của Ninh Tố Trân xuống, lộ ra bộ võ phục màu vàng bó sát người, làm thân thể vừa tiêm mỹ lại vừa phong mãn của nàng lộ hết ra, đúng là vật mà nam nhân ao ước, cực phẩm của nhân gian.
Thuật Do cười gằn nói: "Mấy cái này để ta tới cởi cho nàng ta." Đưa tay ra cởi chiếc cúc áo trước ngực nàng ra, đám Hồng Ma nhân vây lại, dâm đãng cười lên hắc hắc.
Thuật Do vừa cởi cúc vừa dâm đãng cười nói: "Niệm tình nàng động nhân như vậy, ta để nàng chết cũng không phải làm quỷ hồ đồ. Chuyện lần này là do đại pháp sư và đại vương của chúng ta nghĩ ra. Chúng ta để nàng muốn chết không được, sau đó trở lại thông tri cho thủ hạ của nàng, nói nàng bị Âm Phong bắt cóc đi rồi. Thủ hạ của nàng nhất định sẽ liều mạng tới cứu. Khi bọn chúng phát giác thi thể trần truồng sau khi bị cưỡng hiếp của nàng, hậu quả không cần ta nói nàng cũng biết thế nào rồi đấy. Sau đó đại pháp sư dùng cái này mượn lời, đối phó với Âm Phong và Tú Lệ hai người, ây! Thật đẹp!"
Y phục của Ninh Tố Trân đã được mở ra hai bên, lộ xuất bộ ngực còn kiều mỹ hơn cả hoa tuyết, giống hệt như ngưng chi bạch ngọc.
Ninh Tố Trân xấu hổ vô cùng, tú mục rơi xuống hai hàng nhiệt lệ.
Ta thừa lúc ánh mắt của bọn chúng tập trung lên bộ ngực của nàng, lẩn đến sau lưng cười lớn nói: "Đúng là rất đẹp!"
Chúng nhân ngây ngốc quay đầu nhìn lại.
Ta tịnh không mang theo binh nhận, thuận thế rút thanh kiếm của kẻ trước mặt ra. Kiếm quang lóe lên, hai đầu người bay lên lưng chừng không.
Đám Hồng Ma nhân vội vã rút kiếm ra, lại bị ta giết thêm ba người. Ta thừa thế lao vào trong trận của bọn chúng rồi cứ thế mà đâm chém bổ chẻ. Hồng Ma nhân máu thịt tung tóe rơi xuống đất, trong lúc bất ngờ không kịp phòng bị, mấy người này lại càng không phải là đối thủ của ta.
Thuật Do chuyển người đến sau lưng Ninh Tố Trân, kề kiếm vào yết hầu nàng rồi quát lên: "Không được qua đây, nếu không ta sẽ giết chết nàng ta ngay!"
Lúc này trừ hắn ra, tất cả đều đã bị ta giải quyết. Không thể trách ta độc ác, ta không mang theo bộ mặt giả của Âm Phong, tuyệt không thể để một cái miệng nào còn sống về báo cáo với Cuồng Vũ.
Ninh Tố Trân trừng mắt nhìn ta, thần tình cực kỳ phức tạp.
Thuật Do quát lên: "Ngươi là ai?"
Ta mỉm cười nói: "Ngươi có tư cách biết sao?"
Thuật Do tức giận nói: "Quẳng thanh kiếm trong tay ngươi xuống, nếu không ta lập tức giết nàng ta."
Ta nhẹ nhàng cười nói: "Cái này có gì không thể!" Tay đưa ra, trường kiếm như thiểm điện bay ra, cắm vào trên thân một cây đại thụ cách đó năm mươi bước.
Thuật Do nhìn đến run rẩy kinh hãi, đột nhiên đẩy Ninh Tố Trân nhào về phía ta, trường kiếm bổ thẳng đến.
Ta ngưng tụ tâm lực, thần quang trong hai mắt hiện ra, chiếu thẳng vào trong mắt hắn.
Thuật Do toàn thân chấn động, bị ngưng lại một chút, ta thừa thế lao lên đến gần bên cạnh rồi lên gối thẳng vào hạ âm hắn một phát.
Trường kiếm rời khỏi tay Thuật Do rơi xuống.
Cùng lúc đó, quyền đầu của ta mạnh mẽ kích trúng ngực hắn.
Tiếng xương gãy thịt tan vang lên.
Thuật Do toàn thân cơ nhục mất đi sức mạnh, đổ thẳng xuống đất.
Ta lại cho hắn thêm một cước, khi chắc chắn hắn chẳng còn hi vọng sống sót nữa mới cầm chiếc áo lông lên, đi đến chỗ Ninh Tố Trân đang bò dậy.
Ninh Tố Trân vô cùng kiên cường đứng lên nói: "Tráng sĩ là ai, Tố Trân nhất định phải báo đáp ngài."
Ta khoác tấm áo lông lên người nàng, nhãn quang không thể tự chủ mà nhìn vào gò nhũ phong tuyết bạch cao vút của nàng. Khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Tố Trân đỏ lên, muốn che đi cũng không phải, không muốn che đi lại càng không phải.
Ta đưa tay ra, ôn nhu cài cúc lại cho nàng, đồng thời nói: "Nàng một mình đi về liệu có gặp phải nguy hiểm gì không?"
Ninh Tố Trân nhìn ta cài cúc cho nàng, bàn tay to lớn lại cẩn thận không chạm đếm những chỗ nhạy cảm của nàng thì an tâm lại, thấp giọng nói: "Không sợ, Hồng Ma nhân chỉ có mấy người này đến, đều bị ngài giết rồi, trong hạp đều là thủ hạ của ta."
Ta sửa lại y phục cho nàng, lại giúp nàng mặc áo lông lên, vỗ vỗ vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng nói: "Sau khi trở lại, hãy nói với khác thủ hạ của nàng và Hồng Ma nhân đều đã bị thủ hạ của Âm Phong giết rồi, nhớ lấy! Đừng nói cho người nào khác, bao gồm cả người thân cận nhất, nàng đã từng gặp qua một người như ta, nếu không thì nàng sẽ gặp nguy hiểm đấy."
Ninh Tố Trân nói: "Ngài không theo ta trở về sao? Ta nhất định phải báo đáp ngài, ta sẽ đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào ngài đề ra."
Ta mỉm cười nói: "Chỉ cần nàng giữ bí mật về sự tồn tại của ta đã là sự báo đáp tốt nhất rồi."
Đôi mắt xinh đẹp của nàng sáng lên, nói: "Ngài không có yêu cầu nào khác sao?"
Ta cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên môi nàng một cái rồi nói: "Mau về đi."
Nàng hôn lại ta một cái rồi thấp giọng nói: "Rút cục ngài là ai. Ta không thể đến tên của nam nhân đầu tiên hôn mình cũng không biết được."
Ta cố kìm nén tình cảm, quay đầu về phía doanh trại nói: "Bây giờ vẫn chưa phải là thời cơ thích hợp, ta phải đi rồi."
Tiếng bước chân vang lên, nàng cũng đi rồi.
Nửa đường gặp Tây Kỳ và Đạm Như.
Ta nói cho bọn họ những chuyện đã xảy ra một cách vắn tắt.
Đạm Như cười nói: "Cuồng Vũ sợ rồi, sợ ta và Âm Phong pháp sư giả chàng liên thủ đối phó hắn. Bất quá hắn thật độc ác, đem tội danh gian sát Tiểu Phong Hậu đổ lên đầu chúng ta, làm những tộc nhân luôn luôn tôn kính nàng không ngại gì mà đến báo thù. Cuồng Vũ lại mượn lời công nhiên gán cho chúng ta tội danh nghiêm trọng nhất, bởi vì Tiểu Phong Hậu chung quy cũng là con gái của Vu thần, có thân phận tôn quý bất khả xâm phạm."
Nhưng trong lòng ta lại hiện lên ngọc dung thanh mỹ của Ninh Tố Trân, cùng với biểu tình thất vọng làm người ta mềm lòng khi ta không nói tên của mình cho nàng biết.
Ta tức giận đánh mạnh nàng một cái rồi nói: "Đừng có nói linh tinh."
Tây Kỳ ở một bên cười nói: "Vu quốc tứ đại mĩ nhân lại có thêm một người rơi vào tay Lan Đặc chàng rồi, cố gắng lên!"
← Hồi 091 | Hồi 093 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác