Vay nóng Tima

Truyện:Đại kiếm sư truyền kỳ - Hồi 065

Đại kiếm sư truyền kỳ
Trọn bộ 131 hồi
Hồi 065: Lâm Biệt Y Y
5.00
(một lượt)


Hồi (1-131)

Siêu sale Shopee

Sự tiếp hợp thần kỳ của Thánh Kiếm thần tích truyền đến khắp nơi trên thuyền, mọi người lập tức tâm tình vui vẻ, đối với tương lai tràn đầy lòng tin và hi vọng.

Ta đặc biệt yêu thích cách ghép vá này, bởi vì năng lượng thần kỳ đang sống trong nhận là do ta đưa trả lại cho nó, nhưng năng lượng của bản thân ta lại không vì thế mà giảm sút, không những thế còn mạnh mẽ hơn. Đó là một cảm giác khó nói lên lời.Bọn Thải Nhu chăm chú quan sát Ma Nữ nhận, thích thú không muốn rời.

Nhạn Phi Phi nhẹ nhàng hỏi:"Chàng làm thế nào mà được vậy?"

Ta nhún vai nói: "Chỉ mong ta có thể biết được."

Nhạn Phi Phi mặc một bộ võ phục anh phong lẫm lẫm, nhưng bộ mặt nhu nhược của nàng đã đi vào trong kí ức của ta, không thể nào quên được.Nàng thấy ánh mắt tham lam của ta đang quét trên thân thể mình, mặt đỏ bừng, mượn cớ đi làm việc lùi về phía sau, tránh khỏi ta.

Lúc này hai nữ thân binh đã sớm tiến đến, chúng nữ mang Ma Nữ nhận giao lại cho Thánh Kiếm Kị Sĩ ta. Ma Nữ nhận vừa trở lại lập tức mang đến cho ta một tư vị thật là đặc biệt, làm ta cảm động đến suýt rơi lệ, giống như Ma Nữ Bách Hợp đang ở trên lưng ta vậy. Đối với thanh Ma Nữ Nhận này ta đã nảy sinh tình cảm vô cùng thâm sâu như đối với bọn Thải Nhu, Đại Hắc, Phi Tuyết..Đồng thời cũng làm ta thêm khát vọng và mong chờ vào năng lượng kỳ dị trong nội thể. Cuối cùng có một ngày ta sẽ nắm được phương pháp vận dụng nó. Đúng rồi! Thời khắc đó chính là lúc ta đại biểu cho Dị vật cùng Vu đế quyết chiến.

Trong vài ngày này ta hoàn toàn say mê trong hương sắc và cảnh đẹp của phương bắc Tịnh Thổ, trên đường từ Tiểu Tiên hà đi tới Vọng Hải hà, ta bỗng dưng phát hiện chuyện ly biệt trước mắt với ta và các nàng là vô cùng tàn nhẫn.Tiếng cười các nàng đã giảm đi nhiều, ta còn cảm thấy họ đang khóc thầm sau lưng ta.

Nếu không phải rời khỏi dây thì tốt biết bao.

Ta cũng không phải cả ngày cùng chúng nữ cuồng hoang tác lạc, thỉnh thoảng lấy ra tấm bản đồ Dực Kỳ đã đưa cho ta, nghiên cứu về hình thế địa lí trên Viên cầu. Tấm hải đồ này không biết có phải đến từ Trí Tuệ điển hay không nửa.Thật khiến người ta khó có thể tin được.

Các vùng Đế quốc, đại sa mạc, đại lục Tịnh Thổ rộng lớn, vốn trên Viên cầu chỉ chiếm một diện tích nhỏ, ngoài ra những phần còn lại là hai tiểu lục địa và vô số các đảo lớn nhỏ.Nhưng so với đại dương lục địa chỉ chiếm không đến một phần tư diện tích, còn lại toàn là biển cả.Một hải lục to lớn như vậy thật khiến người ta sợ hãi.

Đây phải chăng là nơi tập trung tất cả sinh mệnh trong vũ trụ?Bên ngoài Viên cầu phải chăng còn các Viên cầu khác?

Mặt trăng, mặt trời và các tinh tú trên trời thật ra là cái gì? Bọn chúng chắc không phải chỉ vì Viên cầu của bọn ta mà tồn tại?

Trở lại Ma Nữ quốc, ta nhất định phải xem xét cẩn thận lại Trí Tuệ điển, cái chết của Ma Nữ với ta lúc đó là một đả kích vô cùng trầm trọng đau đớn, khiến cho ta đã từng hờ hững với bộ kì thư quan trọng đối với tương lai của Viên cầu này, cũng biết tâm tình có thể làm người ta không ngừng gặp sai lầm, cũng giống như sau khi Phượng Hương tử nạn, ta nổi giận đùng đùng như vậy thật sự khiến mọi người bất an và áy náy.

Ni Nhã từ phía sau đi ra ngồi vào trong lòng ta, chỉ về một ngọn cao sơn mỹ lệ ở phía xa bên trái nói: "Chúng ta nhìn thấy chính là Tróc Tuệ sơn trong Tịnh Thổ Cửu Sơn Thập Hà. Lúc nào chúng ta thấy Tịch Dương sơn thì chỉ trong vòng hai ngày nữa là đến Vọng Hải vực." Nói đến hai câu cuối cùng thanh âm của nàng trầm xuống và nàng quay người ôm lấy ta.Ta không chỉ ôm lấy nàng, còn có nữ nhi bảo bối trong bụng nàng, nghĩ tới lúc ly biệt ta nhất thời không tìm ra được lời nào để an ủi nàng.

Ni Nhã nhẹ nhàng nói: "Lan Đặc! Chàng nhất định phải mau chóng trở về, những ngày không có chàng, một ngày cũng khó qua được, mong chàng đừng để chúng ta phải đợi quá lâu!"

Ta kề vào tai nàng nói: "Hãy tin vào nam nhân của nàng đi! Các nàng vĩnh viễn ở vị trí số một trong lòng hắn. Trước đây có thể ta chưa biết quý trọng, nhưng bây giờ ta đã hiểu rồi.

Ta nghĩ lại Hoa Nhân và công chúa đã mất tích.

Hoàng hôn ngày hôm sau, Tịch Dương sơn cuối cùng đã xuất hiện ở phía tây trên đất liền. núi non cây cối tú lệ liên miên bất tuyệt đỏ rực trong ánh chiều tà.Những đám mây đủ màu sắc trên trời thật khiến người ta xúc động.

Bữa tối trôi qua một cách lặng lẽ trong tâm trạng nặng nề, đến cả Hồng Nguyệt luôn luôn vui vẻ nói cười cũng không nói một lời nào.

Lăng Tư cũng cảm giác được cái không khí nặng nề đang đè nén tâm trạng mọi người, đặt một mâm hoa quả xuống rồi rời đi.Trong lòng ta chợt động bèn đứng dậy đuổi theo ra ngoài, vừa chạy vừa gọi nàng ta dừng lại. Lăng Tư dừng lại lưng hướng về phía ta, nhưng từ cử động trên vai nàng ta có thể nhận ra nàng đang run rẩy.

Hai tay ta vuốt trên mi nàng, xoay người nàng lại, sau đó giống như lúc ở trong phòng của Đái Thanh Thanh ở Lưu Tiên thành, bế nàng áp lên tường và hỏi: "Tại sao mấy ngày nay nàng dường như luôn trốn tránh ta, nếu nàng không muốn phục thị ta, ta có thể để nàng tự do rời khỏi đây."

Lăng Tư vội vàng lắc đầu và nhẹ nhàng nói: "Không! Không! Đại Kiếm Sư nghĩ nhầm rồi. Lăng Tư chỉ cảm thấy mình không xứng với ngài. Được làm người hầu của ngài ta đã mãn nguyện vừa ý rồi, đâu dám cầu mong gì hơn."

Ta nhẹ nhàng nói: "Còn nhớ hôm đó ta hôn nàng không?"

Lăng Tư mặt ngọc nóng bừng gật gật đầu.

Ta nói: "Cảm giác đó có tuyệt diệu không?"

Lăng Tư không khỏi xấu hổ cúi đầu xuống rồi nhẹ gật đầu.

Ta nói: "Vậy thì còn sợ cái gì nữa."

Hai ngày sau, cuộc hành trình vừa ngọt ngào, vừa đau thương, cuối cùng đã kết thúc khi đến được Vọng Hải vực. Dưới yêu cầu của ta, Vọng Hải vực chỉ cử hành một nghi thức hoan nghênh đơn giản.

Tối hôm đó bọn ta ở tại một căn phòng u tĩnh trong hậu viên Đại công phủ, đến Đại Hắc cũng cảm nhận được nỗi buồn li biệt, không nhịn được muốn cùng ta phải cùng nó chơi đùa. Đêm đó ta và chúng nữ say đắm bên nhau, thống khổ và vui sướng, nụ cười và nước mắt, không một ai có thể phân khai bọn họ ra. Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng, ta đã ra khỏi giường, chúng nữ giúp ta tắm rửa mặc áo.

Dưới ánh sáng thần diệu của hòa bình và yên ổn thật khiến người ta chuyện gì cũng không muốn làm càng không nói đến phải đi ra biển khơi xa thẳm.

Bước lên trên sàn thuyền, ta vừa quay đầu lại, Đại Hắc đã lao vào lòng ta kêu lên buồn bã.

Ta trìu mến xoa lên cái đầu to của nó, cái lưỡi to lớn của nó không ngừng liếm lên mặt ta, nhớ tới cảnh khi tìm thấy Đại Hắc, trong lòng ta chua xót nói: "Đại Hắc! Sau khi ta đi Thải Nhu sẽ chiếu cố ngươi, chịu khó yên ổn ở đây nhé!"

Vừa nói xong, Hồng Nguyệt và Long Di nhịn không nổi lại khóc òa lên, còn nhiều hơn Lăng Tư và Ny Nhã, Thải Nhu vẻ mặt cũng buồn bã, chỉ có Nhạn Phi Phi giữ được thần sắc bình tĩnh, chỉ là ánh mắt nửa khắc cũng không rời khỏi ta.Ta ôm lấy các nàng nói lời tạm biệt

Ta hướng về phía Thải Nhu giống như một người chồng nói với thê tử: "Nàng tìm cho ta một nơi đẹp nhất Tịnh Thổ, tốt nhất là ở bên bờ sông hoặc bờ hồ, nếu là một sơn cốc thì phải có vài dòng suối bên trong mới được, Gọi thủ hạ của Ny Nhã đại công làm một ngôi nhà ở đó, không cần quá to, chỉ cần đủ rộng để Đại Hắc chạy một vòng đã mệt là đủ, phải nhớ kỹ những lời này đấy nhé."

Vị nhu thê khẽ cười nói: "Thiếp sẽ ở chốn tiên cảnh của nhân gian đó chờ ngài, chờ tới khi chết già thì thôi."

Lúc ta ôm Ny Nhã vào trong lòng, cũng cảm thấy như đang ôm tiểu nữ nhi cùng ta huyết mạch tương liên, chỉ mong có thể trở về trước khi nó được sinh ra.

Ny Nhã nhẹ nhàng nói:"Đại Kiếm Sư!Có lúc ta điêu ngoa quá không?"

Điêu ngoa ư? Ta bật cười nói: "Cái đó tuyệt không thích hợp với hình dáng của nàng, trừ phi hai chữ 'điêu ngoa' còn được đặt trên cả 'cao quý', đó là 'điêu ngoa cao quý', bốn chữ gắn liền chặt chẽ với nhau như áo trời không kẽ hở.

Ny Nhã nhẹ nhàng gỡ hai tay của ta ra, một lần nữa lại biểu hiện cái điêu ngoa cao quý của nàng. Long Di và Hồng Nguyệt hai người nhất tề ngồi vào lòng ta, khóc như lê hoa đái vũ, làm cho vị Đại Kiếm Sư đã đánh là thắng ta phải tâm loạn như ma, một chút ứng biến cũng không có. Bọn Thải Nhu mấy người đi đến, vừa cứng vừa mềm kéo hai người ra, lần này ngay cả Thải Nhu cũng không kìm được mà khóc lên nức nở. Ta hướng về phía Phi Tuyết bên cạnh ra hiệu cho nó tiến lên thuyền.

Phi Tuyết dừng bước lại, không vội lên thuyền, nó đến bên Đại Hắc và hạ cái đầu xuống, lần đầu tiên Đại Hắc không sợ hãi mà liếm lên cái mặt dài của nó.

Ta cũng quay đầu lại vừa khéo nhìn thấy Nhạn Phi Phi đã tới bên cạnh, kéo lấy tay ta nói giọng đầy thâm tình:"Đại Kiếm Sư! Cảm ơn ngài!"

Ta đáp lời: "Kẻ cảm ơn phải là ta mới đúng."

Đúng vậy! Ta cảm kích các nàng. Nếu không có các nàng, ta chỉ là một thằng mù ngu xuẩn, không biết thế nào là mỹ cảnh vô cùng vô tận của thế giới ái tình. Chỉ có luyến ái nồng nhiệt mới có thể làm người ta cảm nhận được tư vị của sự chờ đợi khổ đau.

Trong tâm ta vô cùng cảm tạ bọn họ đã biến ta thành người hạnh phúc nhất trên đời. Sự hồi báo của ta là muốn cùng các nàng nhiệt luyến đến khi đầu bạc răng long. Vô luận có cùng ở cạnh nhau, rồi cũng thành li biệt.

Đó là lời hứa lúc chia tay.

Ta hôn các nàng mấy lần, ôm Đại Hắc vào lòng. Ta cố nhịn nỗi đau khổ, đi thẳng lên thuyền không dám quay đầu lại nhìn, chỉ sợ lại phải nhìn thấy nước mắt trên mặt họ. Tiếng sủa điên cuồng của Đại Hắc từ phía sau truyền đến.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-131)


<