Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Đại kiếm sư truyền kỳ - Hồi 005

Đại kiếm sư truyền kỳ
Trọn bộ 131 hồi
Hồi 005: Quận Chúa Đa Tình
5.00
(một lượt)


Hồi (1-131)

Pháo hoa rực sáng cả bầu trời đêm. Ta cố tách ra khỏi đám người, tránh những bàn tay của hàng chục cô gái bạo dạn chạm vào người ta, tránh xa khỏi đám người đang hân hoan tháp tùng. Chỉ còn một mình trên con phố vắng, bỗng trước mặt ta xuất hiện hơn mười bóng người. Ta cảm thấy sát khí đang tới gần, cả mười người này đồng loạt rút kiếm, thân kiếm lấp lóe phản chiếu ánh sáng pháo hoa trên trời. Ta nhận ra ngay tên đi đầu là kẻ từng luôn kè kè cùng Nạp Minh, hóa ra bọn chúng đến tìm ta để báo thù cho tên thủ lĩnh đã chết. Không hề lên tiếng, chúng cầm kiếm xông thẳng vào ta từ bốn phía. Trong nháy mắt ta đã rút kiếm chém đứt họng hai tên, những kẻ còn lại dồn ta vào một ngõ hẹp. Trong ngõ nhỏ này, trường kiếm của ta thật rất khó phát huy sức mạnh. Ta lâm vào tình huống bất lợi khi phải một mình đối chọi với quá nhiều người, kẻ nào cũng đang sôi sục báo thù cho đồng bạn của chúng là Nạp Minh. Bản năng sinh tồn được khơi dậy đến tột độ. Kiếm của ta vung lên như hành vân lưu thủy, lạnh lùng tìm đường cắm ngập vào từng thân người. Liên tiếp sáu bảy tên đã theo nhau ngã gục, những kẻ còn lại mặt mũi biến sắc, lùi dần rồi vội vã bỏ chạy. Có lẽ bây giờ bọn chúng mới biết rằng ta đã giết chết Nạp Minh bằng thực lực của ta chứ không phải là nhờ sự may mắn. Bỗng một tiếng nữ nhân vang lên: "Dừng tay! " Ta ngoảnh lại nhìn. Một đôi mắt rất đẹp, rất sáng đang nhìn thẳng vào ta. Hoá ra đó chính là Hoa Nhân - đệ nhất nữ kiếm đưới trướng quận chúa Lệ Thanh. Hoa Nhân tiến đến trước mặt ta. Thực ra ta không hề có ác cảm với người con gái này. Hơn nữa, sự tự tôn nam nhi khiến ta không hề né tránh ánh mắt của nàng. Hoa Nhân nhíu mày hỏi: "Ta đã từng gặp anh ở đâu rồi nhỉ?" Ta biết rằng nàng đã nhận ra ánh mắt của ta, chỉ mong không nhận ra tiếp lớp mặt nạ trên mặt, liền lạnh lùng đáp: "Ở Vọng Nguyệt thành này ai mà chẳng biết tôi! " Hoa Nhân cười lạnh lùng: "Cứ cho là anh thay thế được Nạp Minh đi nhưng nhớ phải ăn nói cẩn thận, Nạp Minh chính là tấm gương cho anh đấy! " Ta thật sự vui mừng, như vậy là kế hoạch đã thành công, quận chúa Lệ Thanh đã triệu kiến ta. Lời nói của Hoa Nhân chứng tỏ ta đã trở thành sủng nam mới của Quận chúa, nhưng không được quên ta chỉ là một món đồ chơi, một ngày nào đó ta cũng sẽ phải chết như Nạp Minh, Quận chúa tuyệt đối sẽ không nhỏ một giọt nước mắt nào vì ta. Đôi mắt ta trở nên dịu dàng hơn, nhìn sâu vào mắt Hoa Nhân và nói: "Mùa đông đã tới rồi, mùa xuân cũng không còn xa nữa, đời người cũng vậy, đa tạ đã chỉ giáo! " Hoa Nhân lặng im, có lẽ nàng không thể nghĩ được rằng một kẻ vong mạng như ta lại nói được ra những lời hoa mĩ triết lí như vừa rồi. Ta hỏi: "Bây giờ tôi phải tới đâu?" Hoa Nhân như sực tỉnh khỏi suy ngẫm, giơ tay vẫy, một chiếc xe ngựa rất đẹp tiến lại. Ta và Hoa Nhân cùng ngồi chung trên xe, các nữ binh và Hắc Khôi võ sĩ theo xe tiến vào Cung quận chúa. Đêm dần về khuya, người đi trên đường càng lúc càng thưa thớt. Mã Nguyên từng nói với ta rằng Vọng Nguyệt thành có tất cả bảy quân doanh, ba quân doanh được bố trí ở phía Tây thành, trấn giữ mặt sông Vọng Nguyệt, nơi ngăn cách Đế quốc và Ma nữ quốc, hai quân doanh đồn trú phía đông thành, số còn lại được bố trí xung quanh Cung quận chúa. Bảy quân doanh này do bảy thống lĩnh Hắc Khôi chỉ huy, phân biệt theo bảy màu hồng, lam, thanh, lục, tử, hoàng, bích, vì thế dân chúng Vọng Nguyệt thành còn gọi chúng là Thất sắc doanh và Thất sắc thống lĩnh. Binh lực bảy vạn người này là lực lượng đối phó với Ma nữ quốc của Vọng Nguyệt thành. Hệ thống nữ binh của Hoa Nhân chỉ có khoảng hơn một ngàn người do Quận chúa trực tiếp cai quản, không phụ thuộc vào Thất sắc thống lĩnh, lực lượng vì thế tuy ít nhưng quyền lực lại rất lớn. Chiếc xe ngựa đã tiến vào con đường lớn trong Cung quận chúa. Quân lính đứng canh khắp nơi. Từ xa xa đã có thể trông thấy Vọng Nguyệt Hồ. Cung quận chúa được xây dựng trên một đảo nhỏ, chính điện có mái vòm hình tròn, cao đến mức xa hơn mười dặm cũng có thể nhìn được. Nghe nói Quận chúa đã ra lệnh bất cứ công trình kiến trúc nào cũng không được xây cao hơn Cung quận chúa để thể hiện quyền lực của mình. Tám cung điện lộng lẫy thấp hơn bao quanh khu chính điện, đền đài lầu các, cây cối và những hành lang dài liên kết với nhau thành một quần thể uy nghi đồ sộ. Bên ngoài điện sừng sững những bức tường cao vút, vô cùng kiên cố, Mã Nguyên nói Cung quận chúa là một nơi rất lợi hại, trên mặt thành cao hào sâu, dưới đất còn có hầm ngầm chằng chịt, cho dù Vọng Nguyệt thành có sụp đổ thì việc tấn công vào cung cũng không hề dễ dàng chút nào. Bốn con đường đi vào Cung được xây dựng trên mặt hồ, ta đang đi trên chính một trong bốn con đường đó, rốt cuộc Trí tuệ điển có sức mạnh gì mà người ta lại có thể dựa vào đó làm ra được những công trình vĩ đại như thế này? Nước hồ trong suốt có thể nhìn đến đáy, từng đàn cá bơi lội tung tăng. Trong đầu ta bỗng nảy sinh một ý nghĩ rất kì lạ. Cung điện của hai nhân vật quan trọng nhất của Đế quốc là Đại Nguyên Thủ và quận chúa Lệ Thanh đều được xây dựng trên mặt hồ. Theo lời Kì Bắc thì cung điện của Ma nữ cũng được xây trên mặt hồ, đây có phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên không hay còn có một bí mật kinh thiên động địa nào khác? Xe ngựa đi chậm dần, chốc lát đã hết con đường qua hồ dài hơn nửa dặm, cây cầu bắc vào thành được xây thẳng tới cung quận chúa. Hoa Nhân chợt hỏi ta: "Anh tên gì?" Suýt chút nữa ta đã buột miệng nói ra tên thật, thật may ta kịp tĩnh trí, nhanh nhẹn đáp: "Thần Lực Vương". Tiếng Hoa Nhân lạnh lùng: "Lại là cái tên đó sao?" Ta cũng đáp lại bằng ánh mắt lạnh như băng: "Tôi đã quen rồi, cái tên chỉ là thứ để cho người khác phân biệt được mà thôi, gọi là gì cũng không quan trọng. " Hoa Nhân hình như không hề bực bội, nàng nói nhỏ: "Ta nhớ đã từng gặp anh ở đâu đó. " Ta cố tình giữ bộ mặt thản nhiên thậm chí còn không hề chớp mắt. Đây là thời khắc quan trọng nhất, chỉ cần bất cẩn sẽ gặp ngay hoạ diệt thân, nhưng ta biết Hoa Nhân chỉ dò hỏi như vậy. Nếu nàng biết chắc thân phận giả mạo của ta thì nàng sẽ hạ lệnh bắt giam ngay lại chứ không việc gì phải mất thời gian phán đoán phản ứng của ta làm gì. Ta mỉm cười, nói một cách ôn hòa: "Chúng ta nhất định có duyên hoặc có thể kiếp trước còn là phu thê nữa. " Nét mặt Hoa Nhân vẫn lạnh lùng vô cảm, đúng lúc xe ngựa dừng lại, nàng xuống xe trước, ta theo sau nàng. Xe ngựa dừng tại cửa chính của sân, một vài cung nữ cung kính cúi chào Hoa Nhân rồi thích thú liếc ta, có vẻ rất cao hứng khi nhìn thấy một sủng nam mới. Hoa Nhân nhếch mép cười: "Anh hãy đi theo họ! Nếu không được lệnh của chính Quận chúa thì tuyệt đối không được đi lại lung tung, bằng không thì đừng trách ta vô tình. " Ta cố ý nhìn nàng một cách tình tứ, đến khi nàng tỏ ý tức giận ta mới bước vào cửa. "Dừng lại! ", tiếng Hoa Nhân gọi giật, ta dừng bước rồi từ từ quay đầu. Mấy cung nữ sợ tái mặt, đứng co lại một bên. Tay trái Hoa Nhân đã đặt lên đốc kiếm, ta lạnh lùng nhìn nàng. Cái nhìn tình tứ lúc nãy là do ta cố ý, trực giác mách bảo ta rằng người con gái này có điều gì đó rất kì lạ, có thể chính nàng cũng không hiểu được. Ta đã lợi dụng điểm này để khiến nàng mất bình tĩnh, khiến nàng có thể quên đi những nghi ngờ về thân phận của ta. Sự lả lơi này không phải là bản tính của ta nhưng lại là cách có thể cứu ta thoát chết. Hoa Nhân quát to: "Thử nhìn lại ta bằng đôi mắt của một tên gian tặc xem! " Mặt ta chuyển từ lạnh lùng sang đỏ bừng, ta cười nói: "Kiếm chỉ dùng để giết người thù hận cô chứ không phải là để giết người ngưỡng mộ cô! " rồi quay đầu bước tiếp đến một căn phòng tráng lệ, Hoa Nhân cũng không nói gì thêm và cũng không đi theo ta nữa. Các cung nữ xúm lại giúp ta tắm và thay y phục, cuối cùng ta được đặt nằm trên một chiếc giường lớn, ngủ vùi luôn đến sáng hôm sau. Khi ta mở mắt ra, ánh nắng đã cao đến đầu người chiếu qua cửa sổ làm ánh lên màu xanh của đá vân thạch. Ta thở sâu khoan khoái, chỉ hi vọng rằng đây không phải là phòng của Nạp Minh và nơi ta ngủ cũng không phải là giường của hắn. Giấc ngủ đã giúp ta hồi phục hoàn toàn cả tinh thần và sức lực. Ta bước ra khỏi giường, tiến ra căn phòng lớn vô cùng tráng lệ bên ngoài, góc phòng có hai cung nữ đang đứng, thấy ta đi ra họ vui vẻ nói: "Cuối cùng thì anh đã tỉnh dậy rồi, tối qua Quận chúa có ghé qua nhưng thấy anh đang ngủ nên không đánh thức. " Ta không tin vì một kiếm thủ như ta dù là trong lúc ngủ nhưng giác quan vẫn rất thính nhạy, làm sao mà Quận chúa đến ta lại không biết gì! Ta nhất định phải tìm ra được nguyên nhân của việc này, ta thuận miệng hỏi: "Khi nào thì Quận chúa sẽ lại đến?" Hai cung nữ dẫn ta vào phòng trong, vừa giúp ta thay quần áo vừa nói: "Một nhân vật quan trọng của Đế quốc vừa đến, chỉ sợ Quận chúa không có lấy một chút thời gian để đến thăm anh. " Ai vừa đến, Ca Chiến, Hắc Quả Phụ hay Đại Nguyên Thủ? Ta nói: "Cung quận chúa đẹp như vậy, các cô có thể đưa tôi đi xem được không?" Một cung nữ vóc người khá cao nói: "Đến tên chúng tôi anh cũng không thèm hỏi, lại còn đòi chúng tôi dẫn đi đâu! " Ngữ khí của cô gái có vẻ như trách móc nhưng khuôn mặt lại rất tươi tỉnh. Cung nữ thứ hai có khuôn mặt tròn chỉ mỉm cười và liếc mắt xem phản ứng của ta. Ta hỏi họ một cách dịu dàng: "Xin hỏi quý tính của hai cô là gì?" Cung nữ cao hơn nói: "Tôi là Lộ Nghị Tư còn cô ấy là Lạc Đế. Thôi được, hãy đi xem các nơi cùng chúng tôi. " Ta theo hai nàng tới khu vườn hoa lớn mà tối hôm qua ta đã đi qua. Giữa các hàng cây là những con đường thông ra tứ phía. Lộ Nghị Tư nói: "Hậu cung này được chia thành bốn cung Đông Tây Nam Bắc, mỗi cung đều có một nam kĩ sống ở đó, trừ khi được sự cho phép đặc biệt của Quận chúa, nếu không sẽ không ai được phép ra khỏi phạm vi của hậu cung. " Ta thú vị đến mức bật cười trong lòng, không thể nghĩ được rằng sau khi trở thành một kiếm thủ ta lại có thêm một thân phận đáng cười là làm nam kĩ trong cung, tuy nhiên đây không phải là lúc để than thân trách phận. Ta âm thầm quan sát tình hình, tính toán khoảng cách giữa các phòng bằng cách quan sát các mái vòm trên đỉnh các cung điện nhằm chuẩn bị cho việc tìm kiếm Trí tuệ điển. Lạc Đế nói: "Quận chúa cho anh ở hậu cung số một cho thấy anh được Quận chúa vô cùng sủng ái, không chừng còn cho phép anh tuỳ ý ra vào Cung như Nạp Minh. " Đúng vậy, nhiệm vụ đầu tiên ta cần phải làm là phải tận dụng các thủ đoạn để trước hết lấy được lòng tin của Quận chúa. Một ngày đã trôi qua như vậy. Lộ Nghị Tư và Lạc Đế luôn tỏ ý muốn ta lưu giữ hai nàng lại sau khi họ phục vụ ta. Có vẻ như Quận chúa không cấm cung nữ có quan hệ mật thiết với các sủng nam, nếu không thì có gan trời họ cũng không dám làm như vậy. Thấy ta không có biểu hiện gì họ mới lui ra ngoài nhưng vẫn không dấu nổi sự ấm ức trong ánh mắt. Tận đến khi rời đi, Lạc Đế vẫn còn để lại lư hương trên đầu giường, ta nói: "Tôi không cần xức nước thơm đâu. " Lộ Nghị Tư nói thay: "Đó là quy định của quận chúa, quận chúa thích nhất mùi hương đó", nói rồi nhìn ta một cách trách móc, sau đó mới cùng Lạc Đế lui ra ngoài. Căn phòng tráng lệ chỉ còn lại mình ta, ta đến bên lư hương thử hít một hơi sâu, lập tức cảm thấy đầu óc như mê đi, vội lùi lại vài bước. Bây giờ ta mới hiểu tại sao đêm qua ta lại ngủ mê man không biết gì như vậy, hóa ra chính là do tác dụng của lư hương này, tuy nhiên ta không thể bỏ nó đi được. Nghĩ đến lọ thuốc giải mà Kì Bắc đưa cho, ta lấy ra một ít bôi lên mũi, khi ta hít lại mùi hương đó thì không thấy có cảm giác mê man nữa. Ta đoán không sai, loại thuốc mê này cũng do một tay Vu sư làm ra. Ta nằm xuống giường, một lúc sau đã thiếp đi. Ta không rõ mình đã ngủ được bao lâu, nhưng khi tỉnh lại ta không dám mở mắt ra vì phải giả vờ rằng mùi hương kia vẫn còn tác dụng. Có tiếng bước chân rón rén, hai nữ nhân đang tiến đến bên giường, ta có thể ngửi được mùi hương quyến rũ theo bước chân của họ. Một tiếng nói cất lên: "Hoa Nhân, ngươi đã điều tra kĩ lai lịch hắn chưa?" Tiếng Hoa Nhân đáp: "Thưa Quận chúa, lai lịch người này không có vấn đề gì". Ta nhẹ thở phào, Mã Nguyên thật là giỏi, nếu không đóng giả được "Thần Lực Vương" thì làm sao có thể đối phó được với Đế quốc. Quận chúa Lệ Thanh nói: "Hi vọng anh ta khá hơn Nạp Minh. " Hoa Nhân không nói gì, lúc này ta lại muốn biết thái độ của nàng. Hoa Nhân hỏi: "Quận chúa, có cần đánh thức anh ta dậy không?" Tiếng Quận chúa Lệ Thanh nói: "Tối nay phải tiếp đón Ca Chiến và Hắc Qủa Phụ, ta mệt mỏi quá rồi. Ngày mai sau khi Ca Chiến tới Ma nữ quốc thám sát tình hình, ngươi hãy đưa hắn tới Trí tuệ cung gặp ta. " Khi ta tưởng hai người đã bắt đầu dời đi thì Quận chúa Lệ Thanh đột nhiên lên tiếng: "Hắn ta không được tuấn tú nhưng lại có khí chất của một anh hùng, kiếm thuật lại rất cao siêu, hay là ta gả hắn cho người?" Ta giật mình, vừa lo Hoa Nhân cự tuyệt làm tổn thương lòng tự trọng của một người đàn ông như ta, vừa sợ Hoa Nhân nhận lời thì sẽ làm lỡ hết kế hoạch đánh cắp Trí tuệ điển. Một lúc sau Hoa Nhân mới nhỏ nhẹ đáp: "Đó có phải là mệnh lệnh không? Nếu không phải thì thần xin từ chối. " Quận chúa Lệ Thanh cười rồi nói: "Ngươi từ chối nhưng đã phải suy nghĩ rất lâu, có thể thấy con người đó có sức hấp dẫn đến như thế nào. Nếu ngày mai trước khi đưa hắn ta đến Trí tuệ cung mà ngươi thay đổi tâm ý thì vẫn có thể nói với ta. " Hoa Nhân một mực im lặng. Đây là lần thứ hai quận chúa Lệ Thanh đề cập tới Trí tuệ cung, liệu có liên quan gì tới cuốn Trí tuệ điển mà ta cần phải đánh cắp hay không? Tiếng bước chân đã đi xa nhưng ta vẫn chưa dám mở mắt mà ngủ một mạch đến khi trời sáng. Hoa Nhân đẽ đến từ rất sớm. Nàng nói lạnh lùng: "Quận chúa muốn gặp ngươi, hãy đi theo ta. " Vẻ mặt Hoa Nhân thật vô tình nhưng sau buổi tối hôm qua ta biết rằng nàng rất có cảm tình với ta. Tất nhiên ta không thể có bất cứ hành động nào có thể đẩy ta đến gần nàng, nếu không sẽ làm hỏng hết tất cả dự mưu đánh cắp Trí tuệ điển. Ta cố tình làm ra vẻ vui mừng hớn hở: "Thật không?"Hoa Nhân thấy vẻ nôn nóng muốn được gặp Quận chúa của ta, trong mắt lộ rõ vẻ thất vọng, nhưng rối nàng lấy lại bình tĩnh rất nhanh, quay người đi lạnh nhạt: "Xe ngựa đã đợi trước cửa rồi…" Nàng còn chưa nói hết lời ta đã giả vờ đi nhanh ra phía cửa. Chắc chắn hành động này của ta sẽ khiến Hoa Nhân ghét cay ghét đắng. Hoa Nhân nói: "Từ từ đã! " rồi quay sang hai cung nữ: "Các ngươi hãy lui ra trước, ta có vài câu muốn nói với Thần Lực Vương. " Hai cung nữ có vẻ ngạc nhiên, Hoa Nhân ở đây địa vị chỉ dưới Quận chúa, họ lo lắng liếc nhìn ta nhưng không thể không lui ra ngoài. Hoa Nhân tiến tới trước mặt, nhìn thẳng vào mắt ta. Nàng thở dài, ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng: "Anh đã từng được thấy Quận chúa chưa?" Ta đáp: "Chưa". Hoa Nhân nói: "Quận chúa là một người có cả danh vọng và quyền lực, nam sủng tuy được hưởng các đặc quyền cá nhân nhưng thực ra một chút thực quyền cũng không có. Đối với một người thông minh như anh, điều đó không đáng tiếc hay sao?" Ta thận trọng đáp: "Sinh mệnh đối với ta mà nói chỉ như khói như mây. Ta thích làm gì thì làm, sao có thể tính toán được sâu xa như vậy? Việc trước mắt mà ta muốn thực hiện ngay là diện kiến Quận chúa, những việc khác ngay cả nghĩ đến ta cũng không muốn, ai mà biết được ngày mai sẽ ra sao?" Nét mặt Hoa Nhân lại trở lại vẻ lạnh lùng cố hữu, nàng bình thản: "Những gì muốn nói ta đều đã nói hết rồi. Xe ngựa đã chờ ở cửa chính, anh hãy lên xe đi rồi sẽ gặp được Quận chúa. " Ta đi qua mặt nàng ra ngoài cửa rồi lên xe, một lúc sau xe ngựa đã dừng lại trước một tòa cung cạnh Chính điện. Bốn nữ võ sĩ dẫn ta tới Trí tuệ cung - một nơi tương đối nhỏ nhưng vô cùng trang nghiêm và tráng lệ. Giữa điện là một cột đá tròn rất lớn, đá lát nền từng phiến to như mặt bàn khiến người ta không khỏi có cảm giác kiên cố, nặng nề. Bỗng một thân hình mềm mại ôm lấy ta từ phía sau, đẩy ta xuống chiếc giường dát vàng lót bằng những tấm da thú mềm mại. Ta vội vàng nói: "Thần Lực Vương tham kiến quận chúa". Quận chúa Lệ Thanh xoay người lại nhìn ta, bốn nữ võ sĩ lui ra khỏi điện rồi đóng cửa lại. Ta đã sớm có sự chuẩn bị nhưng vẫn bị vẻ đẹp của Quận chúa làm cho ta rung động. Vẻ đẹp của Quận chúa thật mê hồn, đặc biệt vẻ phong tình thành thục của nàng thật dễ dàng khơi gợi dục vọng bản năng của đàn ông, không khó hiểu khi một kẻ có bản lĩnh như Nạp Minh lại cam tâm làm sủng nam của nàng. Ta không hoàn toàn bị vẻ đẹp của Quận chúa cuốn hút chính vì chợt nghĩ đến tuổi tác của nàng. Đại Nguyên Thủ là kẻ cùng thời với cha ta, quận chúa Lệ Thanh lại là em gái của Đại Nguyên Thủ, như vậy năm nay người đàn bà này cũng phải bốn mươi tuổi rồi, nhưng vẻ ngoài tràn đầy sức sống của nàng như chỉ khoảng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi là nhiều nhất. Lệ Thanh hỏi ta: "Có phải ngươi rất muốn gặp ta không? Bây giờ ngươi đã được gặp rồi, ngươi có yêu cầu gì nữa không?" Ta đáp: "Nếu mục đích của thần đến đây chỉ là để giết Quận chúa thì Quận chúa thấy có nguy hiểm không?" Quận chúa cười nhạt: "Ngươi cũng thật to gan, dám nói những lời bất đạo như vậy. Ta nói cho ngươi biết…" Ta ngắt lời: "Quận chúa không cần phải nói gì với thần, dưới chiếc bàn sau lưng Người có mười hai nữ vệ đang nấp, thần đã nghe thấy tiếng thở của họ. " Quận chúa Lệ Thanh khựng người lại, nhìn ta nói: "Quả nhiên là ngươi rất giỏi! " Ta ngẩng cao đầu cười lớn: "Thần đã thắng đuợc đủ một trăm trận, ngoài việc muốn chiếm đoạt được cơ thể của Quận chúa ra thần còn có yêu cầu khác nữa. " Quận chúa Lệ Thanh nhìn ta chằm chằm. Đêm qua ta đã biết rằng nàng rất thích vẻ anh hùng khí khái ta đã biểu hiện, vì thế ta cố tình làm như vậy để gây thêm ấn tượng cho nàng. Quận chúa lạnh lùng: "Kiếm thuật ngươi quả là rất cao minh nhưng ta dám cam đoan với ngươi rằng ngươi sẽ không thể ra khỏi Trí tuệ cung nếu cố ý làm ta tức giận. " Ta rút kiếm ra nói với Quận chúa: "Chỉ cần Người hạ lệnh, thần sẽ sẵn sàng chết vì Quận chúa! " Nàng xua tay: "Ngươi hãy bỏ kiếm xuống đi", nói rồi đứng dậy ra hiệu, mười hai nữ vệ sĩ ra khỏi chỗ nấp rồi nhanh chóng biến đi theo một lối đi bí mật sau cung điện, chớp mắt đã chỉ còn lại ta và Quận chúa trong phòng. Quận chúa hỏi: "Ngươi có yêu cầu gì?" Ta thản nhiên: "Thần không muốn làm sủng nam của quận chúa. " Mặt quận chúa biến sắc, gằn giọng: "Cái gì?" Ta tiến lên một bước: "Thần chỉ muốn làm người đàn ông của Quận chúa còn Quận chúa là người đàn bà của thần mà thôi. " Quận chúa tức giận nói to: "To gan, ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì chứ! " Ta nói ngay: "Chỉ cần quận chúa nói một tiếng, thần có thể chết ngay trước mặt người. " Quận chúa nhìn ta rồi bỗng nhiên quay lưng lại. Người đàn bà này có quyền uy với sự sống chết của hàng triệu người. Từ trước tới giờ chắc hẳn chưa từng có ai dám nói với nàng như vậy, những lời nói của ta vừa khiến nàng tức giận lại vừa cảm thấy mới lạ, nếu không phải tối qua ta giả ngủ để nghe được những lời Quận chúa nói về ta thì trăm ngàn lần ta đã không dám mạo hiểm như vậy. Ta tiến lại gần Quận chúa rồi ôm chặt lấy tấm lưng thon thả của nàng. Tuy là có ý đồ khác nhưng ta vẫn không thể kìm nén được dục vọng bản năng của mình. Ta xé toạc y phục Quận chúa một cách thô bạo và chiếm lấy cơ thể nàng như một con thú hoang ngay giữa sàn nhà. Trong vòng tay cuồng loạn của ta, Quận chúa cũng quằn quại rên xiết như một ả đàn bà dâm đãng. Vì báo thù gia tộc, vì Kì Bắc và Tây Kì mà ta đã biến thành một kẻ không từ bất cứ thủ đoạn nào. Nhiệm vụ trước mắt của ta là phải lấy được lòng tin của quận chúa, đánh cắp được Trí tuệ điển, tới Ma nữ quốc, sau đó là tìm sức mạnh huỷ diệt Đế quốc từ Phế tích trong tấm bản đồ. Con đường đó rất dài và gian khổ nhưng ta đang từng bước đi gần tới đích. Tối đó ta trở về hậu cung, trong lòng vẫn còn lưu luyến dư vị của cuộc mây mưa với người đàn bà quyền uy nhất Đế quốc. Nhìn vào mắt Quận chúa, ta biết chiến lược của mình đã thành công. Trước khi ta ngủ, hai cung nữ lại châm thuốc mê. Ta đã chuẩn bị trước, cho thuốc giải lên lòng bàn tay rồi đặt lên mũi, quả nhiên đến nửa đêm quận chúa và Hoa Nhân lại đến đứng cạnh đầu giường. Quận chúa nói: "Hoa Nhân, ngươi nghĩ người này có vấn đề gì không?" Hoa Nhân đáp lại: "Thưa quận chúa, quả thực là thần không rõ nhưng thần nghĩ anh ta là một người đàn ông đặc biệt, ánh mắt ưu buồn giống như có rất nhiều tâm sự vậy. " Quận chúa hỏi: "Đã như vậy sao ngươi không lấy anh ta làm chồng?" Hoa Nhân đáp: "Trong lòng anh ta chỉ có mỗi mình Quận chúa, nếu cứ cố cưỡng ép thì có ý nghĩa gì?" Quận chúa bỗng hét lên: "Hoa Nhân, hãy mau giết anh ta cho ta! Làm nhanh một chút, ta không muốn anh ta bị đau! " Những lời nói đó làm cho kẻ đang giả vờ ngủ là ta phải sợ hãi mà muốn vùng dậy ngay. Lúc chiều ta và Quận chúa mới hợp thân, vậy mà chỉ vài giờ sau nàng đã muốn giết ta, người đàn bà này thuộc loại nào vậy? Hoa Nhân ngập ngừng: "Quận chúa…" Lệ Thanh lạnh lùng nói: "Đây là mệnh lệnh! ". Cheng! Hoa Nhân đã rút kiếm, ta không thể tiếp tục giả vờ ngủ được nữa, thầm tính nhanh trong đầu. Ta sẽ nhân lúc Hoa Nhân chém ta không đề phòng mà ra tay khống chế, sau đó chuyển sang bắt lấy Quận chúa, ép nàng dẫn đi lấy cuốn Trí tuệ điển. Dù là đại hạ sách, ta cũng không còn con đường nào khác, chưa nói đến Quận chúa võ nghệ cao cường, những kẻ lợi hại như Ca Chiến, Hắc Quả Phụ đều ở đây, có khống chế được Quận chúa thì ta vẫn có thể dễ dàng mất mạng. Hoa Nhân lại nói: "Quận chúa, có thể để người khác làm việc này được không?" Rõ ràng Hoa Nhân có tình cảm với ta. Kì thực chúng ta đã có những lúc rất gần nhau, không hiểu tại sao nàng cứ phải đối xử với ta như vậy. Có lẽ, bản tính nàng vốn đã kiêu ngạo và coi thường đàn ông nên khi rung động lại có những biểu hiện vô cùng mãnh liệt. Giọng Quận chúa vẫn lạnh lùng: "Đây là mệnh lệnh! " Hoa Nhân thét lên một tiếng, thanh kiếm đã vung lên. Ta lập tức co người lại, dự đoán vị trí chém xuống của thanh kiếm, nếu ta không nhanh thì có lẽ nàng đã lấy được thủ cấp của ta. Kiếm đã chém xuống, ta nhắm mắt và trở mình. "Dừng tay! "Quận chúa hét lên, thanh kiếm đã đặt trên cổ họng ta. Hoa Nhân thở gấp, Quận chúa nói: "Ngươi hãy thu kiếm lại! " Hoa Nhân đứng im lặng, quận chúa như tự nói với mình: "Ngươi có biết tại sao ta muốn ngươi giết anh ta không?" Hoa Nhân đáp: "Quận chúa, thần không dám nói. " Quận chúa nói: "Ngươi là thủ lĩnh Nữ vệ đội của ta đã hơn bốn năm nay, ta coi ngươi như em ruột của ta, có gì mà ngươi không dám nói?" Hoa Nhân đáp: "Trong lòng Quận chúa, đàn ông đều chỉ như một món đồ chơi, kể cả Nạp Minh cũng chẳng qua chỉ là một món đồ chơi được yêu thích hơn một chút mà thôi, nhưng Thần Lực Vương này lại có thể chinh phục được Quận chúa, vì thế người muốn giết chết người này, không muốn trở thành người tình của anh ta. " Bây giờ ta mới thực sự thấy rằng không ai hiểu quận chúa bằng Hoa Nhân. Nếu cha ta biết được ta đã sử dụng thủ đoạn ái tình như vậy, không biết ông sẽ nghĩ gì? Quận chúa hỏi: "Vậy tại sao ta lại kêu người dừng tay?" Hoa Nhân nói: "Điều này thì thần không hiểu. " Quận chúa nói: "Nếu giết chết người này bây giờ thì trong ta chỉ có hình ảnh tốt đẹp nhất của anh ta, ta sẽ vì thương nhớ mà mất ngủ, héo mòn, bất luận thế nào thì anh ta vẫn là người chiến thắng còn ta là kẻ bị chinh phục. Nhưng nếu ta giữ lại mạng của anh ta thì sẽ khiến anh ta có cơ hội thể hiện nhược điểm của mình, ta sẽ dần trở nên chán ghét, đến lúc đó ta sẽ đẩy hắn ra, tuyệt nhiên không lưu luyến gì nữa. " Ta nghe mà lặng người, trên thế gian này lại có người đàn bà như vậy sao! Phụ nữ cần người đàn ông trao tặng những tình cảm dịu dàng nhưng quận chúa lại coi tình cảm như một trận đấu. Tuy vậy ta có thể biết rõ hơn tình cảm của Quận chúa đối với mình, điều này rất có lợi đối với việc đánh cắp Trí tuệ điển. Quận chúa Lệ Thanh nói: "Hoa Nhân, tại sao ngươi không nói gì cả?" Hoa Nhân đáp: "Thần không biết phải nói gì cả! " Bỗng Quận chúa chuyển đề tài: "Đại quân của Đại Nguyên Thủ chậm nhất là hoàng hôn ngày mai sẽ tới, ngươi hãy chuẩn bị cho tốt nghi lễ đón tiếp. Ta thật sự không hiểu tại sao chỉ vì con trai của Lan Lăng mà Đại Nguyên Thủ phải vất vả như vậy. Ma nữ quốc tuy nhỏ hơn chúng ta nhưng cũng không thể coi thường được. " Ta cố gắng nghe ngóng, chỉ mong Quận chúa tiếp tục nói tiếp nhưng nàng lại đột ngột ra lệnh: "Muộn rồi, đi nghỉ đi! " Hoa Nhân hỏi: "Có cần đánh thức anh ta dậy không?" Quận chúa nói: "Để ta! " Hoa Nhân liền lui ra. Quận chúa ngồi xuống cạnh giường, những ngón tay mềm như lụa vuốt ve khuôn mặt ta, chiếc mặt nạ này vô cùng tinh tế, ta không hề lo sợ nàng sẽ phát hiện ra bí mật dưới lớp mặt nạ đó. Một mùi cay xộc vào mũi, ta giả vờ choàng tỉnh, đúng lúc gặp ánh mắt Quận chúa đang lạnh lùng nhìn ta. Ta biết nàng có tình ý với mình, tất nhiên sẽ không bị vẻ ngoài lạnh lùng đó làm cho sợ hãi. Ta kéo quận chúa lại gần mình hơn rồi hôn chặt lên môi nàng, người đàn bà này quả là một động vật đáng yêu. Ta chợt nghĩ tới Công chúa, Tây kì, Hắc Mạc Phụ, Hoa Nhân, nếu so sánh thì sắc đẹp của quận chúa không hề thua kém. Ta chưa nhìn thấy dung nhan của Hoa Bách Hợp nhưng sức hấp dẫn của nàng thật là hơn tất cả. Nếu có cơ hội ta sẽ nhất định phải thực mục sở thị dung nhan người con gái kỳ bí đó. Ta không biết Quận chúa đối với các sủng nam khác như thế nào nhưng khi ân ái với ta, Quận chúa đích thực là rất toàn tâm toàn ý, không buông ta ra lấy một phút. Lúc này Quận chúa chỉ giống như một kiều nữ khát tình, không hề khiến người ta biết được bản chất độc ác của nàng. Cha ta thường nói: mỗi con người đều có một khuôn mặt và tâm địa thứ hai, chỉ cần khơi gợi đúng thì kẻ hung tàn nhất cũng sẽ trở thành đáng yêu và nhân từ. Quận chúa giờ đây đang yêu quý ta, không thể phủ nhận đó là mặt hấp dẫn nhất của nàng. Trời sáng dậy, quận chúa vẫn nằm ôm chặt lấy ta. Ta thở dài một tiếng, quận chúa lập tức tỉnh giấc nhìn ta hỏi: "Tại sao chàng lại thở dài?" Mặc dù vừa thức dậy nhưng hơi thở của nàng vẫn thơm như hoa lan, thể chất của nàng quả thực tốt hơn người bình thường rất nhiều. Ta nói với quận chúa: "Thế giới này nếu không còn chiến tranh và hận thù mà chỉ còn tình yêu thì tốt biết bao! " Trong lòng ta lại nghĩ tới cha ta, người thân, Kì Bắc, Tây Kì, họ đều là những người đã phải hi sinh vì sự hận thù. Nếu một ngày nào đó thân phận ta bị lộ thì người đàn bà yêu kiều đang nằm cạnh ta đây chắc chắn sẽ giết chết ta không do dự. Quận chúa rời khỏi vòng tay ta bước ra khỏi giường, ta cũng dậy đến đứng sau lưng nàng. Khuôn mặt quận chúa đã trở lại vẻ lãnh băng vốn có. Ta nói với Quận chúa: "Quận chúa, thần có một yêu cầu. " Quận chúa lạnh lùng: "Ta có thể cho ngươi vinh hoa phú quý nhưng cũng có thể làm cho ngươi bị mất tất cả. " Hoá ra nàng vẫn đề phòng ta. Ta nói: "Đời người qua đi rất nhanh, nếu cả ngày quận chúa chỉ tính toán với người khác thì còn gì là thú vị nữa?" Quận chúa bình thản: "Đối với ngươi là như vậy nhưng đối với ta lại không phải như thế. Trên đời này có những chuyện mà ngươi có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới đâu. " Lệ Thanh xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Trên mảnh đất đầy sự thù hận này, nhân từ chỉ là biểu hiện của sự yếu mềm mà thôi, nếu ngươi không cưỡi lên đầu người khác thì ngươi sẽ bị người khác đạp xuống đất. " Ta rút kiếm ra nói với Quận chúa: "Nếu người không nghe thần nói thì thần sẽ liều chết ra khỏi cung để có được sự tự do của mình. " Ánh mắt Quận chúa đầy những tia nhìn giận dữ, gằn giọng nói: "Ngươi có thể ra khỏi đây được hay sao?" Ta kiên quyết: "Thần không sợ ba thứ, đó là đau khổ, máu và cái chết. " Quận chúa hỏi: "Có phải ngươi đang ép buộc ta không?" Ta cười lớn: "Tuyệt đối không phải vậy, Quận chúa là người đàn bà đầu tiên trong đời khiến thần yêu thương. Bất luận Quận chúa đối xử với thần như thế nào thì thần sẽ không bao giờ làm hại tới Người, xông ra ngoài cung chỉ là chuyện của thần và thủ hạ của Người thôi. " Ánh mắt Quận chúa dịu đi, nàng nhìn ta một lát rồi nói: "Tại sao trên đời này lại có một kẻ như ngươi nhỉ? Hãy nói ra yêu cầu của mình đi! " Ta chớp lấy cơ hội, quỳ xuống: "Thần muốn Quận chúa trả lại tự do cho thần. " Quận chúa thở dài: "Ngươi nói yêu ta, tại sao vẫn muốn đi?" Ta cười, đáp: "Ai nói rằng thần muốn đi, chẳng qua thần không muốn mình chỉ là một trong những sủng nam của Quận chúa. Thần muốn tự do tự tại chứ không phải là sống trong cung thâm như thế này, để hàng ngày chờ đợi được Quận chúa triệu kiến và mỗi tối đến lại chờ đợi được Quận chúa sủng ái. " Quận chúa nói: "Vậy ngươi muốn có thân phận gì?" Ta nói: "Điều đó do quận chúa quyết định. " Quận chúa nói: "Ta cũng chịu ngươi. Ngươi chưa có chiến công thì ta cũng không thể phá cách phong cho ngươi làm Thất sắc thống lĩnh. Các vệ binh lại do Hoa Nhân nắm giữ, thế này vậy, ngươi hãy tạm thời làm cận vệ của ta. " Ta lại quỳ xuống, cung kính nói: "Đa tạ Quận chúa! " Ta đã lợi dụng thành công lòng say đắm của Quận chúa. Nàng nhìn ta nói: "Hoa Nhân sẽ chỉ bảo tất cả cho ngươi, tối nay ở Chính điện sẽ có yến tiệc lớn chào mừng Đại huynh của ta là Đại Nguyên Thủ đến đây. Ngươi phải cẩn thận đừng làm ông ấy tức giận, nếu không thì ngay đến bản thân ta cũng không thể giúp ngươi được. " Đến tận khi bóng Quận chúa đã khuất sau cánh cửa, tim ta vẫn đập thình thịch. Vừa rồi ta đã xin được tự do đi lại trong cung, vậy là ta đã tiến gần hơn một bước tới Trí tuệ điển. Ta đã nhận lời với Hoa Bách Hợp là sẽ lấy cắp được Trí tuệ điển trong vòng bảy ngày, hôm nay đã là ngày thứ hai, thời gian đã không còn nhiều nữa. Tuy Quận chúa đã cho ta tự do nhưng chắc chắn sẽ vẫn cho người giám sát mọi hoạt động của ta, chỉ cần sơ sẩy một chút thì hoạ diệt thân có thể giáng xuống bất cứ lúc nào. Sau bữa điểm tâm, Hoa Nhân đưa ta tới Chính điện, hàng trăm cung nữ và vệ binh đang nhộn nhịp chuẩn bị yến tiệc. So với Chính điện, Trí tuệ cung chỉ giống như một căn phòng mà thôi. Những chiếc bàn dài được bố trí quanh phòng chừa ra một khoảng rộng để hàng trăm người có thể cùng nhảy múa. Hoa Nhân đến bên ta nhìn ta bằng ánh mắt rất khó hiểu như đang dò xét. Ta bình thản: "Chào cô! " Hoa Nhân lạnh lùng nhìn ta: "Làm sao được bằng một hồng nhân như ngươi! " Ngữ khí nàng không chút gì thân thiện nhưng lại rất tận tâm chỉ bảo cho ta các lễ nghi. Chắc chắn nàng vẫn có thiện cảm với ta, tâm lí phụ nữ thật phức tạp và khó đoán biết. Ta đã không chọn nàng mà chọn Quận chúa, theo lẽ thường nàng đang phải hận ta đến tận xương tủy. Cả ngày hôm đó ta theo Hoa Nhân đi khắp mọi nơi trong Chính điện. Khi lần đầu tiên ta tới Trí tuệ cung triều kiến, Hoa Nhân đã cảnh báo ta: "Trí tuệ cung là cấm địa do Quận chúa chỉ định và cũng là nơi Quận chúa nghỉ ngơi. Trừ phi được đích thân Quận chúa triệu kiến, bất cứ ai cũng không được vào, vi phạm sẽ bị chém đầu. " Dưới lòng Trí tuệ cung ắt hẳn phải có căn phòng bí mật nào đó, khả năng Trí tuệ điển được cất giấu ở đó rất cao, một kế hoạch mạo hiểm bắt đầu hình thành trong đầu ta. Hoàng hôn dần buông xuống, một bộ quân phục được đưa đến cho ta. Khi mặc vào ta cảm thấy mình thật oai phong lên nhiều.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-131)


<