Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Đại kiếm sư truyền kỳ - Hồi 048

Đại kiếm sư truyền kỳ
Trọn bộ 131 hồi
Hồi 048: Phi Điểu Hành Động
5.00
(một lượt)


Hồi (1-131)

Về đến doanh trại, người của Tiểu Ải Bàn đã ra nghênh đón, nói gã muốn gặp ta.

Ta sợ Hồng Nguyệt không vui, muốn hỏi nàng đi cùng, mới biết tiểu nữ tử này đã ngủ rồi.

Thải Nhu len lén ngồi dậy, theo chúng ta đi.

Ven đường Đại Hắc lúc trước lúc sau, đi đi về về.

Lúc này toàn bộ người trong doanh trại đã được huy động ra ngoài làm việc, chỉ còn lại phụ nữ phụ trách những việc thường nhật của doanh trại.

Nữ tử Tịnh Thổ đều thân thể thon dài, khuôn mặt tú mĩ, da dẻ trắng trẻo, lại thêm phong khí nóng bỏng, ánh lưu ba đẹp lấp lánh, tình ý nồng nàn, khiến cho ngưởi ta nhìn thấy nóng bừng cả đầu. Bọn họ thấy ta xuyên qua doanh trại mà đi, đều nhiệt tình hô lên danh tự Đại Kiếm Sư của ta.

Khó khăn lắm mới tới được đại công trường hiện tại của Tiểu Ải Bàn. Một giàn giáo được dựng lên bằng gỗ, bên trên không gian rộng lớn, tuy biết Tiểu Ải Bàn đang làm cái gì, nhưng vẫn không khỏi giật mình.

Khoảng không gian bên trong cái giàn giáo rộng hơn bảy mươi thước, cao khoảng hai mươi thước, gần như toàn bộ bị chiếm lĩnh bởi một bộ khung Bì Điểu Phi siêu lớn. Bên trên các đài cao bằng nhau, hơn trăm người đang nỗ lực làm việc.

Ta thở ra một hơi hỏi: "Sao lại to lớn như thế?"

Tiểu Ải Bàn nói: "Ta đã thực hiện được một thử nghiệm hữu ích phi thường. Từ trên đỉnh ngọn núi nhỏ tại vùng phụ cận thành, phóng ra chỉ một Bì Điểu Phi, đã có được phát hiện mới."

Ta bây giờ đã bội phục thử nghiệm tinh tế của Tiểu Ải Bàn, vỗ nhẹ vào vai gã khích lệ.

Đại Hắc chạy lon ton tới, hiếu kỳ ngửi ngửi bộ khung Bì Điểu Phi vẫn còn chưa có vỏ.

Tiểu Ải Bàn hớn hở nói tiếp: "Phát hiện thứ nhất, đó là Bì Điểu Phi tịnh không bay hướng lên trên trời, mà là..."

Gã dùng bàn tay miêu tả lộ tuyến cong cong hạ xuống của Bì Điểu Phi nói: "Mà là hạ xuống theo đường cong, thậm chí có thể ngược gió mà bay, nhưng có thêm trọng lượng có thể sẽ ảnh hưởng đến độ xa gần của điểm rơi."

Ta mừng rỡ nói: "Được như vậy, ta sẽ có cơ hội rất lớn hạ xuống địa điểm ta mong muốn."

Tiểu Ải Bàn lắc đầu nói: "Chúng ta đã làm các Bì Điểu Phi hình dạng tương đồng từ đỉnh núi phóng xuống hơn chục lần. Không một lần nào có điểm rơi giống nhau. Chiếc xa nhất cách hơn hai dặm. Nếu từ Cư Tiên Lĩnh cao hơn mười lần phóng xuống, sai biệt sẽ lớn hơn, khả năng là Lưu Tiên thành bắc, cũng khả năng là Lưu Tiên thành nam, thậm chí trực tiếp rơi vào trong thành."

Thải Nhu và Long Di khuôn mặt trắng bệch, kêu lên: "Thế thì phải làm sao?"

Tiểu Ải Bàn đắc ý nói: "Không cần phải lo, ta đã thực hiện nhiều thử nghiệm, từ đó đã có nhiều cải biến khác nhau trên hai cánh của Bì Điểu Phi, gần như có thể quyết định theo ý muốn điểm rơi sang phải hoặc sang trái. Vì thế..."

Đoạn bước một bước dài đến bộ khung của Bì Điểu Phi, nâng cánh của nó lên nói: "Ta trên mỗi bên cánh đều đã lắp đặt hệ thống để cho Đại Kiếm Sư có thể dễ dàng điều khiển. Vì thế Đại Kiếm Sư có thể khống chế phương hướng phi hành, chỉ cần không ngược gió quá lớn, thì không cần phải lo lắng, cũng giống như là điều khiển thuyền vậy."

Ta nói: "Như thế này có thể điều chỉnh được góc rơi của Bì Điểu Phi chứ?"

Tiểu Ải Bàn nói: "Hạ xuống lại phải dùng phương pháp khác, ta đã làm cho ngài có thể gấp cánh lại, như vậy Bì Điểu Phi có thể hạ xuống dưới đất được."

Long Di thất thanh nói: "Từ trên cao rơi xuống như vậy, sao có thể sống được?"

Tiểu Ải Bàn nói: "Không cần phải lo, khi rơi xuống đất nhanh quá, Đại Kiếm Sư có thể lại giương hai cánh ra, giảm hoãn lại thế rơi xuống. Hơn nữa ta đã đặc chế một cái áo lớn toàn bông mềm bên trong. Khi Đại Kiếm Sư mặc vào, cho dù có rơi xuống đất, cũng không có gì đáng ngại lớn."

Ta đối với Tiểu Ải Bàn trong lòng dâng lên sự bội phục, gật đầu nói: "Làm tốt lắm! Bao giờ có thể hoàn thành!"

Tiểu Ải Bàn nhìn kiệt tác đắc ý của gã, nói: "Ta đã động viên hai trăm phụ nữ may khâu vỏ của Bì Điểu Phi, muộn nhất tối ngày mai, ta có thể giao hàng."

Ta trong lòng kích động, tối ngày mai, chính là lúc khí trời thích hợp nhất, ta có thể từ Cư Tiên Lĩnh bay lượn xuống dưới. Lúc quay trở về doanh trướng, Thiên Mộng và Phiêu Hương tinh đã lên đến giữa bầu trời, thời gian đã là giữa đêm.

Trong doanh trại khắp nơi đều thắp đăng hoả lên sáng rực. Tất cả mọi người đều không ngủ, cũng không ngừng nghỉ, nỗ lực cho chiến trận công thành sắp đến. Hồng Nguyệt đã tỉnh lại, cùng với Ny Nhã vừa mới trở về cười nói. Không gian phía trước doanh trướng bị một đống lửa đốt nóng lên. Các tướng lĩnh trẻ đang ngồi vây quanh, hân hoan chờ đợi ta quay về. Nguyên lai là Ước Nặc Phu, Long Ca, Tú Thanh, Hầu Ngọc và Hồng Tình. Nhóm tướng lĩnh Nam Bắc này tựa như rất hoà hợp với nhau, không còn chút vết tích nào của sự thù địch trong dĩ vãng.

Đại Hắc nhận ra bọn Hồng Tình, liền chạy đến thè cái lưỡi to lớn của nó ra sủa lên chào hỏi.

Hồng Tình thân thiết cúi xuống chào nó. Lúc này ta mới nhìn thấy trên đầu vai gã đang được băng bó.

Ta ngồi giữa mọi người. Long Di trái lại xấu hổ ngồi xuống cạnh huynh trưởng Long Ca.

Thải Nhu ngồi lại với Ny Nhã và Hồng Nguyệt thành một vòng tròn nhỏ. Đó là tác phong từ trước tới giờ của Thải Nhu, không làm phiền nam nhân của mình cùng bằng hữu giao du trò chuyện.

Ta quay sang Hồng Tình nói: "Bị nữ nhân nào đánh bị thương vậy?"

Chúng nhân cười lớn ầm ĩ.

Hồng Tình vui vẻ đáp: "Hôm nay chúng ta tại phía bắc cách doanh trại mười dặm đã gặp đội ngũ trinh sát gần trăm tên của địch nhân, đã bắt được hơn mười tên, số còn lại vội vã đào tẩu. Bất quá chúng ta cũng có nhiều người chết, Hắc Xoa quỷ quả là không dễ đối phó."

Tú Thanh, nước da dẻ trắng trẻo, khí chất đẹp lạ thường, đã cùng với ta chinh chiến từ phương nam đến đây, nói: "Ta thật hi vọng có được một nửa sự lợi hại của Đại Kiếm Sư, đối diện với Hắc Xoa nhân có thể giết chết nhiều hơn."

Hầu Ngọc nói: "Nhưng Đại Kiếm Sư đã cho chúng ta dũng khí và lòng tin, trước kia khi đối đầu với Hắc Xoa quỷ, mỗi lúc bọn chúng hò hét như dã thú tấn công đến, đao pháp chúng ta thi triển ra không được đến năm thành như lúc bình thường. Nhưng ngày nay chúng ta và Hắc Xoa quỷ đánh nhau, người người dũng khí đều tăng lên bội phần, chiến đấu không kể đến bản thân, ngược lại Hắc Xoa quỷ giống như rất khiếp sợ. Chém giết thật là thống khoái lâm li."

Ta nói: "Các ngươi sao lại xảo hợp như vậy, đi cùng nhau hay sao?"

Ước Nặc Phu cười nói: "Ta và Long Ca đi tuần tra trở về, mới gặp bọn họ, nhắc đến Đại Kiếm Sư, liền cùng nhau đến xem xem ngài ngủ hay chưa, mới biết ngài vẫn chưa trở về."

Long Ca nói: "Ta đến là có một đồ vật thú vị muốn đưa cho Đại Kiếm Sư." Nói xong đưa một cái túi da nặng cho ta.

Ta mở túi da, lấy ra một vật hình ống tròn đen nhánh, trên đầu trụ có tám cái móc câu bằng thép trắng, sáng bóng lấp lánh nối với nhiều cái đầu móc, làm thật chắc chắn, bộ phận dây cáp còn lại tất nhiên nằm ẩn trong thân ống.

Long Ca giải thích: "Đây là vật do một thợ giỏi bắc phương gọi là diệu thủ tạo ra. Đáng tiếc khi Hắc Xoa nhân công thành không biết sống chết thế nào. Nhìn xem! Bên cạnh thân ống là cơ quan, chỉ cần ấn vào một cái, thì các móc câu có dây nối này lập tức sẽ bật ra rất mạnh, xa nhất được hơn năm mươi thước, có thể bám được vào tường thành cao nhất, đối với việc Đại Kiếm Sư thâm nhập vào Lưu Tiên thành càng hữu ích, ngài có muốn nhìn xem thế nào không?"

Ta ngắm nghía đồ vật thú vị này không rời ra được, nói: "Đương nhiên muốn thử, nhưng còn nhiều thời gian, chúng ta hãy nói chuyện trước đã."

Long Ca nói: "Hi vọng Đại Kiếm Sư sau này có thể thường xuyên sử dụng nó, thì thật là tốt."

Ta nhìn gã cảm tạ rồi ngạc nhiên hỏi: "Vì sao các ngươi không mang rượu đến?"

Hồng Tình than thở nói: "Thất vị đại công cùng ký pháp lệnh, từ ngày hôm nay trở đi, đến khi công hãm xong Lưu Tiên thành, ai cũng không được uống rượu, lại còn có nhiều quy củ quỷ quái khác."

Ước Nặc Phu nói: "Đại Kiếm Sư ngài có biết không? Hiện tại không những tất cả nam nhân Tịnh Thổ đều lấy ngài làm thần tượng, ngay cả nhiều cô nàng rất kiêu ngạo, cũng không nhịn được đàm luận về ngài cả ngày trời. Lúc ngài ra ngoài phải coi chừng, vì tuyệt không phải bằng thánh kiếm của ngài mà có thể ứng phó với sự việc xảy đến."

Long Ca cười lớn nói: "Ngay cả muội tử của ta không để ai trong mắt, cũng đã cùng ngài đi đâu chẳng biết... ái ôi."

Long Di dùng khuỷu tay thúc mạnh vào Long Ca, khuôn mặt đỏ lên đứng bật dậy, quay đầu chạy về chỗ bọn Ny Nhã đang ngồi.

Mọi người vui sướng cười lớn khanh khách.

Ta cảm nhận được sự tình cảm chân thành của bọn họ, trong lòng ấm áp, để tạo được quan hệ thế này, chúng ta đã phải trải qua biết bao hiểu lầm, hoà giải và hoạn nạn.

Long Ca hạ thấp giọng xuống ra vẻ thần bí nói: "Thậm chí ngay cả lão hổ cái mĩ lệ của chúng ta, lúc nhắc đến Đại Kiếm Sư, khuôn mặt cũng đã đỏ rực lên."

Ước Nặc Phu trợn mắt há hốc miệng nói: "Cái gì! Cô ta cũng đỏ mặt được ư."

Hồng Tình, Hầu Ngọc và Tú Thanh mấy người đều đến từ phương nam, không biết hai người kia đang nói ai, tính hiếu kỳ nổi lên, hỏi gấp: "Là lão hổ cái mỹ lệ nào vậy?"

Long Ca nheo mắt, nói: "Đương nhiên là Nhạn Phi Phi, nữ tướng lợi hại nhất của chúng ta."

Ba người giật thót mình, sau đó nhất tề cười khùng khùng một cách quái đản.

Hồng Tình đặt tay lên vai ta, ra vẻ như một lão đại bằng hữu, nói: "Đại Kiếm Sư không phải khách khí. Nam nhân chúng ta ôm được mĩ nữ vào lòng càng nhiều thì càng tốt. Ngài hỏi bọn họ, ai mà không dễ chịu khi được ở cùng với nữ nhân nhiều như bầy ngựa hoang."

Chúng nhân vỗ đùi đấm ngực cười lên quái dị, làm cho bọn Ny Nhã hiếu kỳ nhìn sang. Long Di chạy trốn từ chỗ bọn ta ra đương nhiên biết chúng ta không nói chuyện gì tử tế.

Long Ca thở dốc cười nói: "Ai khác ta đều khả dĩ giúp được Đại Kiếm Sư, chỉ duy có lão hổ cái, ta động vào một cái cũng không dám."

Chúng nhân lại nổi lên một trận cười lớn nữa, không khí cực kỳ náo nhiệt.

Ny Nhã đi tới, trên tay cầm hai vật cuộn tròn, cười đùa nói: "Đại Kiếm Sư cần cẩn thận giao du với bằng hữu không tốt. Đây là vật mà Tạ Vãn đại công nhờ ta giao cho ngài."

Ta nhận lấy, Ny Nhã thu ánh mắt nhìn ta một cái, rồi quay về bên mấy người Thải Nhu, cùng bọn họ đi vào trong trướng. Đại Hắc thấy vậy, từ dưới chân ta liền bật dậy, lúc lắc chạy theo.

Ta mở ra xem, thì ra một cuộn là bản đồ nhìn từ trên không xuống của Lưu Tiên thành, các địa phương trọng yếu đều có văn tự thuyết minh, địa đạo, nhân khẩu tại đó, đều ghi chú rõ ràng. Bất quá sợ rằng phải nhờ bọn Hồng Nguyệt giúp đỡ, mới có thể hoàn toàn hiểu hết văn tự Tịnh Thổ mà ta chỉ nhận ra được một bộ phận nhỏ này. Cuộn còn lại là sơ đồ bí đạo dưới thành.

Long Ca nói: "Ta thật hy vọng có thể theo bên cạnh Đại Kiếm Sư, tới lật nghiêng Lưu Tiên thành lên một trận."

Ta thu lại cuộn bản đồ, ngạc nhiên nói: "Sao các ngươi giống như không lo lắng ta không thể hoàn thành được nhiệm vụ, chẳng lẽ không biết việc này cực kỳ nguy hiểm hay sao?"

Chúng nhân nhất tề ngạc nhiên.

Hồng Tình gãi đầu nói: "Đúng vậy! Sao ta không có một chút suy nghĩ ngài sẽ thất bại. Tới bây giờ ngài để tỉnh ta, ta cũng vẫn không cảm thấy phải nghĩ về nó, hoặc giả là vì chúng ta đã sâu sắc tin tưởng trên đời này không có việc gì mà ngài lại không làm được. Ta còn nhớ, chỉ một mình ngài đã phá huỷ hoàn toàn thành luỹ của Hắc Xoa nhân."

Chúng nhân đồng loạt gật đầu, biểu hiện có cùng suy nghĩ như vậy.

Từ khi ta bước chân vào Tịnh Thổ, ta đã biết chỉ có một phương pháp duy nhất xoay chuyển được tình thế bất lợi, là dựa vào thân phận Thánh Kiếm Kỵ Sĩ trong Dự ngôn của ta, xây dựng lòng tin của Tịnh Thổ nhân với ta. Hiện tại cuối cùng đã thành công. Tịnh Thổ nhân từ bại quân đã biến thành một lực lượng quân sự đáng sợ, tràn trề tự tin, có thể cùng Hắc Xoa quỷ đối mặt tranh đấu.

Trước mắt còn có hai nhân tố chưa được minh bạch. Đó là Đại Nguyên Thủ và Hắc Xoa Vương Nghiêu Địch thực lực bất minh. Thời gian sẽ chứng minh ai mới thật sự là kẻ mạnh.

Ước Nặc Phu nhớ ra điều gì kêu lên: "A! Ta suýt nữa quên báo với Đại Kiếm Sư một sự việc trọng yếu. Hoàng hôn ngày hôm nay, ta dẫn một đội theo ven sông đi lên, dò xét động tĩnh của địch nhân, đã phát hiện phía dưới chòi gác của Hắc Xoa quỷ, một nhóm nam nhân Tịnh Thổ đã bị biến thành nô lệ, đang xây dựng một công sự nhỏ tại ven sông."

Ta ngây người, nói như vậy, Hắc Xoa nhân tuyệt không phải giết sạch tất cả nam nhân Tịnh Thổ, mà vẫn lưu lại một bộ phận để làm những việc gian khổ. Tin tức này thật trọng yếu phi thường.

Chúng ta đàm luận trên trời dưới bể, phong hoa tuyết nguyệt một lúc, không biết sao chủ đề vẫn không rời ra khỏi nữ nhân. Đến lúc rạng sáng, bọn họ mới hết chuyện đi về.

Ta quay vào trong trướng.

Một mùi hương thơm mát bay thẳng vào mũi.

Bốn nữ nhân người ngồi, người nằm, đều đã thay đồ ngủ mềm mại. Thải Nhu và Đại Hắc ôm nhau một chỗ chơi đùa, Hồng Nguyệt đã ngủ, Ny Nhã và Long Di ngồi trên mặt đất nói chuyện thân thiết. Long Di thấy ta đi vào, nhìn lại bản thân thấy lộ ra một phần lớn khuôn ngực trắng sữa, cánh tay ngọc và cặp đùi đẹp đẽ trong bộ áo ngủ, xấu hổ không kể xiết cúi đầu xuống.

Bên cạnh ngọn đèn dầu trên bàn là một bát hương, khói hương phất phơ từ bát hương tràn ra không khí.

Thải Nhu thả Đại Hắc đang ngửa bốn chân lên trời xuống, uyển chuyển đứng dậy, vui vẻ nói: "Đó là hương liệu của Ny Nhã mang đến, ngày trước Niên Gia... Niên Gia tiên sinh..."

Ta ôm lấy nàng vào lòng, an ủi nói: "Quá khứ hãy để nó trôi vào quá khứ, chỉ cần chúng ta khôi phục lại Tịnh Thổ như thiên đường mĩ lệ trong lòng của anh ta, anh ta sẽ có thể an nghỉ."

Ny Nhã và Long Di đang ngồi một bên ngừng nói chuyện, trở nên trầm mặc.

Thải Nhu chầm chậm rời khỏi lòng ta, đưa bàn tay nhỏ nhắn lên, ôn nhu cởi áo cho ta.

Ta đứng tại trong trướng, nhớ đến những ngày trên sa mạc, nhớ đến thế giới phía bên kia sa mạc, không ngăn được trăm ngàn xúc cảm tràn về.

Nếu như có một ngày ta quay về Ma Nữ quốc, ta sẽ quỳ xuống trước mặt Hoa Thiến, thỉnh cầu nàng khoan dung tha thứ cho kẻ vô tình bạc hạnh này.

Long Di và Ny Nhã cùng đứng dậy, giúp Thải Nhu cởi chiến giáp của ta ra, tháo Ma Nữ Nhận xuống.

Hương thơm dịu mát tràn ngập trong mũi, không chỉ đến từ là hương liệu đang tự cháy, mà còn từ hương thơm thân thể động lòng người của ba nữ nhân.

Tại thời khắc này, người ta vĩnh viễn không cần suy nghĩ sinh mệnh có ý nghĩa gì. Bởi vì bản thân một thời khắc này đã có ma lực động lòng người nhất, khiến người ta quên đi hết thảy.

Không đến một lúc sau, ta trên thân người trần trụi, chỉ còn một mảnh khố ngắn, đứng trong trướng nội.

Thải Nhu sau khi dùng một chiếc khăn ấm mềm lau cho ta, nhìn Long Di đang nấp phía sau ta, không dám nhìn ta, nói: "Long Di lại đây! Đến lau người cho Đại Kiếm Sư."

Long Di âm thanh lí nhí như muỗi kêu từ phía sau ta nói: "Muội... muội sợ muội làm không tốt... "

Thải Nhu khích lệ nói: "Có thể lau thân thể cho nam nhân mình yêu thương, là quang vinh lớn nhất của nữ nhân. Đến đây! Học cách tỷ làm sẽ được thôi."

Ny Nhã đẩy Long Di đến trước mặt ta, Thải Nhu nhét chiếc khăn ấm vào tay nàng.

Long Di đỏ rực đến tận mang tai, cúi thấp đầu xuống, dùng bàn tay run rẩy cẩn thận lau cho ta.

Ny Nhã đưa một tay vuốt ve bắp thịt trên lưng ta, ngâm nga nói: "Đại Kiếm Sư ngài thật cường tráng, không lạ có sức mạnh đáng sợ như vậy, ngay cả Hắc Xoa nhân hung tợn dũng mãnh mà cũng không chịu nổi ngài một kích. Phải không, Long Di quý nữ!"

Người dễ xấu hổ đặc biệt ghét kẻ hay trêu đùa, Long Di trước mặt chính là một ví dụ tốt.

Long Di thấp giọng đáp lại: "Đúng... đúng vậy! A! Tỷ vừa nói cái gì?"

Thải Nhu trừng mắt nhìn Ny Nhã một cái nói: "Hồng Nguyệt ham chơi đùa không nói đến, ngay cả muội cũng thích trêu chọc Long Di quý nữ."

Ny Nhã cười hi hi, ghé sát vào tai ta nói: "Chúng ta tối nay tất cả cùng bồi tiếp ngài, được không?"

Ta trong lòng rung động, đưa tay ôm lấy eo của nàng, vuốt ve lên xuống, nói: "'Bồi tiếp' của nàng rốt cuộc đại biểu cho ý tứ gì đây, có thể nói rõ hơn không?"

Ny Nhã thẹn thùng nói: "Là bồi tiếp đại anh hùng ngài nói chuyện à! Mãn ý không?"

Ta hây một tiếng nói: "Xin lỗi! Ta đã hiểu lầm, lại cho rằng là bồi tiếp giấc ngủ cho ta chứ."

Hồng Nguyệt mà tất cả đều cho là đã ngủ bỗng lật mình, quay mặt nhìn chúng ta cười hi một tiếng, nói: "Lúc Ny Nhã bồi tiếp giấc ngủ Đại Kiếm Sư cũng có thể nói chuyện mà!"

Ny Nhã hổ thẹn không ngẩng lên được, nhảy vọt vào Hồng Nguyệt tính sổ, ôm lấy nhau thành một khối. Trong trướng nội hỉ khí dạt dào, xuân sắc vô biên. Thải Nhu đi đến sau lưng ta, ôm lấy ta thật chặt, nói líu lo bên tai ta: "Đại Kiếm Sư! Thải Nhu thật hạnh phúc."

Ta chợt nhớ đến nhãn thần của Thiên Nhãn, trong tim run lên một trận, vòng tay ra sau ôm lấy eo nhỏ nhắn mềm mại của nàng, trong lòng kêu lên: "Thải Nhu à Thải Nhu! Nàng là thần vật trân quý nhất mà vận mệnh đã ban tặng cho ta. Tại sao vận mệnh lại muốn từ trong bàn tay ta đoạt lại nàng.

Long Di khuỵu người xuống, lau bắp đùi ta.

Ta cúi đầu nhìn đường cong ưu mĩ trên chiếc mông đang đung đưa nhẹ nhàng của nàng, trong lòng nổi lên niềm ôn nhu vô hạn, đưa tay vuốt nhẹ lên chiếc cổ trắng như tuyết của nàng.

Ta tuy thống hận sự tồn tại của vận mệnh. Nhưng tối nay ta thật muốn cảm kích nó. Bởi vì đã ban tặng cho ta cả vũ trụ này.

Ngày hôm sau mở mắt ra, ánh dương quang từ bên ngoài trướng qua các khe hở xuyên vào.

Ta đột nhiên bật dậy, kêu lên: "Không tốt!"

Long Di sát bên thân ta cũng hoảng hôt ngồi dậy, ngạc nhiên nói: "Chuyện gì vậy?"

Ta than thở nói: "Thời tiết thế này, ta sao có thể thần không biết quỷ không hay bay trên không trung của Lưu Tiên thành." Nói xong nhìn sang Long Di, chỉ thấy tấm thân loã thể của nàng trừ phần dưới bị cái chăn mỏng che đi, những chỗ còn lại hoàn toàn nằm trong mục quang của ta không bảo lưu lại chút nào, nhũ phòng hoàn mĩ săn chắc tựa như nụ hoa mềm mại động lòng người.

Long Di thấy ánh mắt tham lam của ta, tuy cúi khuôn mặt thanh tú đã đỏ bừng xuống, nhưng vẫn để cho ta thưởng thức no nê diễm sắc.

Ta ngạc nhiên nói: "Ba người kia đi đâu rồi?"

Long Di nói: "Ny Nhã tỉnh dậy vào sáng sớm, liền đi đốc thúc công việc của người của tỷ ấy. Sau đó Hồng Nguyệt tỉnh lại, liền muốn đi xem Bì Điểu Phi siêu cấp do Tiểu Ải Bàn chế tạo, vì tỷ ấy chưa được xem qua, Thải Nhu và Đại Hắc đi cùng với tỷ ấy."

Ta tưởng tượng đến dáng điệu vùng vằng đáng yêu của Hồng Nguyệt, nói: "Nàng sao không đi cùng với bọn họ."

Long Di cúi đầu thấp hơn, nhẹ nhàng nói: "Ngài làm... làm người ta dậy còn không nổi. Huống chi nếu thiếp cũng đi, thì không còn người nào phục thị ngài."

Nữ nhân đích xác rất nuông chiều nam nhân. Nghĩ đến năm đó ta một thân cô độc, chạy nam chạy bắc, hết ngày này đến ngày khác. Nhưng từ khi gặp được Thải Nhu, ngay cả đến việc cởi áo, mặc áo cũng lười.

Lúc đầu, ta những muốn cùng Long Di thân mật một phen. Nhưng nghĩ đến tiết trời đáng hận kia, trong lòng như đeo một tảng đá lớn nặng chĩu, không còn tâm tình đó nữa.

Sau khi rửa ráy xong, ta và Long Di cùng ra khỏi trướng.

Ánh dương quang nóng bỏng làm ta gần như không mở to mắt ra được.

Hai nữ thân binh của Ny Nhã đang đứng đợi, thấy ta đi ra cung kính thi lễ, nói: "Ny Nhã đại công thỉnh Đại Kiếm Sư đến chỗ người."

Ta nhìn bốn phía, không thấy Phi Tuyết đâu.

Một nữ thân binh hiểu ra nói: "Khi chúng thuộc hạ đến đây, nhìn thấy Phi Tuyết vừa uống nước từ sông trở về, hiện tại đang gặm cỏ bên ngoài doanh trại."

Ta nghĩ thầm Phi Tuyết quả là linh mã, tính cách độc lập tự chủ.

Long Di vui vẻ nói: "Đại Kiếm Sư có thể để Long Di cùng ngài cưỡi chung Phi Tuyết?"

Ta cười nói: "Đương nhiên có thể!"

Ta cưỡi Phi Tuyết, cùng Long Di đi theo hai nữ chiến sĩ. Lên trên đỉnh núi ngày trước đã đứng quan sát Lưu Tiên thành. Ny Nhã, Long Đằng, Yến Sắc và các tướng lĩnh, đang chờ đợi ta.

Long Đằng thấy con gái, khuôn mặt đang u ám như bị phủ một lớp khói hiện ra một tia tươi cười, nói: "Long Di! Có làm phiền khiến Đại Kiếm Sư không vui không đấy?"

Long Di không bám lấy khuỷu tay của Long Đằng đưa lên, nhảy mạnh xuống, biểu hiện thái độ kháng nghị.

Ta đến bên Ny Nhã, nhìn ra Lưu Tiên thành, vừa nhìn một cái thì trong lòng chấn động.

Hai chiếc Hắc Ma thuyền đang rời đi, nhưng Hắc Ma thuyền ngược dòng mà đi đến không biết gấp bao nhiêu lần. Chỉ thấy hơn chục chiếc, mà thuyền cập bến trong thành hai ngày trước chỉ có hơn ba chục chiếc, nay tăng lên hơn năm chục chiếc.

Yến Sắc nói: "Hắc Xoa quỷ đến nhanh quá. Đây là thuyền đội của "Hắc Trân Châu" Đái Thanh Thanh, nhìn tình hình thì bọn chúng từ Tụ Tiên hồ đi đến. Chiếu theo tốc độ điều động thế này của quân đội Hắc Xoa nhân, nội trong năm ngày, bọn chúng có thể đạt đến hai mươi vạn đại quân. Lúc đó... lúc đó... " Rồi trầm mặc yên lặng.

Ta tự nhiên biết Yến Sắc muốn nói: "Lúc đó sẽ là thời khắc mà chúng ta không mong muốn xảy đến." Trầm ngâm một lúc, rồi hỏi: "Công việc chuẩn bị của chúng ta đến đâu rồi?"

Long Đằng nói: "Mỗi một cá nhân đều cố gắng hết sức, tiến triển so với dự tính thì nhanh hơn chí ít gấp đôi. Gần như tối muộn ngày mai, mọi thứ đều có thể chuẩn bị xong xuôi."

Ny Nhã nói: "Nhưng thời tiết thế này... "

Ta quả quyết nói: "Không cần quan tâm đến thời tiết trong sáng hay âm u, tối ngày mai ta sẽ dùng Bì Điều Phi bay về Lưu Tiên thành."

Chúng nhân nhất tề ngây người.

Ny Nhã kinh hãi nói: "Không! Thế quá nguy hiểm, Hắc Xoa nhân sẽ phát hiện ra ngài."

Ta bình đạm nói: "Bọn chúng trừ phi toàn kẻ đui mù, nếu không sao không nhìn thấy ta. Nhưng việc này đối với bọn họ thật quá sức tưởng tưởng, có khả năng chỉ cho là một con chim lớn, thậm chí nghi thần nghi quỷ, sẽ không biết phản ứng thế nào cho hợp lý."

Yến Sắc nhíu mày nói: "Nhưng bọn chúng tất phái người truy lùng điều tra, nếu phát hiện ra ngài, thì phải làm sao đây?"

Ta nói: "Nên ta phải thay đổi kế hoạch, huỷ bỏ điểm rơi tại phía bắc ngoài thành, mà sẽ cải biến thành ngay chính trong thành nội."

Mọi người ngạc nhiên nói: "Cái gì?"

Lòng ta bình tĩnh lại, bình đạm nói: "Hiện tại là thời khắc phải tranh thủ từng giây từng phút, nếu ta hạ xuống bên ngoài thành, nếu để Hắc Xoa nhân phát hiện, ta có thể vĩnh viễn không thể tiến vào trong thành."

Long Đằng nói: "Nhưng địch nhân trong thành sẽ lập thiên la địa võng đợi ngài tiến vào."

Ta nói: "Sự tình tuyệt không bi quan như vậy. Nếu ta có thể đáp xuống đỉnh một toà cao lâu, rồi đem Bì Điểu Phi thiêu huỷ sạch sẽ, rồi sau đó tiềm nhập vào địa đạo, ngài đoán xem Hắc Xoa nhân có thể nghĩ gì?"

Yến Sắc cười khổ nói: "Bọn chúng có lẽ sẽ quỳ xuống trước hoả điểu mà chắp tay dập đầu, nhưng là ngài có thể khống chế chuẩn xác điểm rơi được như vậy hay không? Nếu rơi xuống sông, ngài có thể không có cơ hội thoát thân, giống như cầm chắc rơi vào chỗ chết."

Ta mỉm cười nói: "Đừng quên ta là Thánh Kiếm Kỵ Sĩ."

Yến Sắc ngạc nhiên, nghĩ đi nghĩ lại, vỗ mạnh vào đùi nói: "Đúng vậy đúng vậy! Sao ta luôn quên mất điểm tối trọng yếu này. Hơn nữa ngài mỗi lần thủ thắng, đều là không theo lẽ thường, lần này cũng chẳng ngoại lệ."

Long Đằng thần sắc ngưng trọng đáp: "Được! Để chúng ta đánh một trận, cùng lắm thì nằm xuống báo đền Tịnh Thổ, còn hơn ngồi đây chờ chết, hoặc quay lại Thiên Miếu."

Ta đưa tay ra trước, để Yến Sắc, Long Đằng và Ny Nhã đưa tay ra nắm lấy.

Ta có thật là Thánh Kiếm Kỵ Sĩ hay không, có phải là hy vọng khôi phục hoà bình của Tịnh Thổ hay không, sẽ do Phi Điểu hành động tối mai quyết định. Ta và Long Di quay về doanh trại, lấy làm kỳ lạ vẫn không thấy Hồng Nguyệt và Thải Nhu, liền tìm đến công trường của Tiểu Ải Bàn.

Vào trong công trường, liền minh bạch nguyên nhân.

Thải Nhu đang đại triển thân thủ, tô màu và vẽ hình lên trên Bì Điểu Phi gần như đã hoàn thành.

Tiểu Ải Bàn đến bên đắc ý nói: "Nhìn xem! Cho dù Hắc Xoa nhân nhìn thấy, cũng chỉ cho là cự điểu từ địa ngục bay ra, không thể nghĩ được ngài đang ở trong bụng nó."

Ta nhìn Thải Nhu đang hạ bút vẽ xuống cái đầu chim sống động như thật, xem đủ rồi nói: "Ai nghĩ ra chủ ý này!"

Tiểu Ải Bàn nói: "Đương nhiên là Thải Nhu tiểu thư, ta sao có thể nghĩ ra ý tưởng tài giỏi như vậy."

Hồng Nguyệt nhảy đến, kéo ta hưng phấn kêu lên: "Nhìn xem! Thải Nhu tỷ vẽ thật đẹp!"

Thải Nhu đứng thẳng bên trên đài, dùng dầu quét lên trên cánh chim tạo thành hình lông chim, quay khuôn mặt dính đầy dầu lại, gửi một nụ cười ngọt ngào.

Ta kêu to: "Thải Nhu! Không cần phải sợ bẩn, lúc quay về ta sẽ tắm nước nóng cho nàng."

Thải Nhu giậm chân, không chịu được quay đầu lại, hờn dỗi nhìn ta một cái, rồi lại quay người tiếp tục công việc. Trong công trường, nam nữ đang gắng sức đều bật lên cười.

Đại Hắc từ trong bụng chim chạy ra, lắc đầu vẫy đuôi đến liếm vào ta. Hồng Nguyệt và Long Di đều ngồi xuống, một người ôm đầu, một người ôm đuôi Đại Hắc, cùng với tên bằng hữu này chơi đùa thân mật.

Tiểu Ải Bàn bồi bạn cùng ta, đi một vòng quanh Bì Điểu Phi, đồng thời giải thích cho ta các phương pháp thao tác.

Ta vừa nghe vừa hỏi, sau khi tinh tường hết cả chi tiết nhỏ nhất, vỗ vỗ vào vai Tiểu Ải Bàn, khen ngợi nói: "Đúng là người phát minh vĩ đại nhất của Tịnh Thổ, chỉ trong một ngày ngươi đã có thể chế thành một vật cho phép ngưởi ta tự do bay lượn trên không."

Tiểu Ải Bàn lâng lâng nói: "Không có sự tưởng tượng phong phú của Đại Kiếm Sư, sao có thể làm ra được bảo bối thế này."

Ta đưa tay xoa vào da dê che phủ trên cánh chim, nói: "Ngươi có thể bôi đầy dầu hoả lên trên thân chim từ phần chân trở lên không, để ta có thể sau khi hạ xuống nhanh chóng xoá sạch dấu vết, khiến Hắc Xoa Quỷ không có dấu tích nào lần ra."

Tiểu Ải Bàn gật đầu nói: "Sau khi nhận được chỉ thị mới của Ny Nhã đại công, ta đã chuẩn bị làm điều này, Đại Kiếm Sư yên tâm."

Bàn tay ta cảm nhận chất da của Bì Điểu Phi, tâm thần bay đến tối ngày mai, quang cảnh động lòng người khi giương cánh li khai Cư Tiên Lĩnh.

Hiện tại còn chút ít thời gian, ta phải cố gắng luyện tập bộ dây móc Long Ca đã đưa cho ta.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-131)


<