← Hồi 040 | Hồi 042 → |
Thời gian đã là chính ngọ, ánh dương quang tràn ngập bầu trời ngoài song cửa sổ.
Trong phòng rất yên tĩnh, trên chiếc giường lớn chỉ còn có một mình ta. Thải nhu, Ny nhã, Hồng nguyệt không thấy đâu, ngay cả Đại hắc cũng không thấy bên cạnh giường.
Từ khi li khai Phiêu hương thành, lần "dậy sớm" này là thoải mái nhất, phiền não đều đã đi hết.
Phòng ngoài âm thanh nói cười của ba nữ nhân phảng phất truyền vào.
"Chao ôi!"
Cánh cửa vụt mở ra, kèm theo là một âm thanh: "Hừm! Rốt cuộc cũng đã tỉnh rồi à!"
Ta nhận ra đó là âm thanh của Hồng nguyệt.
Ta rầu rĩ nói: "Tiểu nữ tử vào đi!"
Hồng nguyệt hoan hỉ nói: " A! Thì ra là giả vờ ngủ." Sau khi đóng cửa lại, nàng ta liền nhảy lên giường, không thèm quan tâm đến việc gì khác chui tọt vào trong lòng ta, cất giọng mềm mại nói: "Chúng ta tất cả đều hưng phấn không ngủ được, ngươi không thẹn là Thánh kiếm kỵ sĩ, đến cả giấc ngủ cũng cao minh hơn người."
Ta ngạc nhiên nói: "Cả nàng cũng không ngủ được sao?"
Hồng nguyệt oán giận nói: "Phải đi ngủ lúc đã gần sáng, đã bị quá giấc ngủ thì còn ai có thể ngủ được nữa?"
Ta cười thất thanh nói: "Thì ra Hồng nguyệt quý nữ của chúng ta, lại có giới hạn thời gian cho giấc ngủ."
Hồng nguyệt đột nhiên hạ giọng nói: "Ta hận ngươi!"
Ta ngây người nói: "Hận ta?"
Hồng nguyệt đấm mạnh vào ngực ta, liên thanh nói: "Hận ngươi hận ngươi hận ngươi!"
Ta kêu lên ầm ỹ: "Nhẹ tay thôi. Thải nhu còn chưa mặc giáp trụ cho ta đâu."
Hồng nguyệt ngoác miệng nói: "Mặc khôi giáp vào thì có quỷ mới đánh được ngươi."
Ta vuốt ve mái tóc vàng vừa mềm mại, vừa bắt mắt như ánh dương quang bên ngoài, nói: "Nói ta nghe, nàng hận ta điều gì?"
Hồng nguyệt mặt phấn hồng lên, nói: "Hận ngươi khiến người ta bị bức bách phải nói dối."
Ta nổi tính hiếu kỳ, nói: "Ai ép nàng phải nói dối chứ?"
Hồng nguyệt vùi khuôn mặt vào ngực ta, giọng oán hận nói: "Không phải ngươi thì ai, mỗi khi Tịnh thổ nữ nhân hỏi chuyện của ta và ngươi thế nào, ta đều phải nói dối."
Ta ngạc nhiên nói: "Cái gì?"
Hồng nguyệt giận dữ nói: "Chẳng lẽ ta nói với bọn họ rằng ngươi mới chỉ hôn lên môi ta, ôm ta thôi sao? Ta Hồng nguyệt còn mặt mũi nào nữa?"
Ta sằng sặc cười thất thanh, không ngờ lại là chuyện này.
"A!" Cánh cửa lại mở ra lần nữa. Thải nhu thò đầu tiến vào nói: "Đại kiếm sư, Đại tế ti đến, đang chờ chàng tại đại sảnh."
Hồng nguyệt trên môi nở nụ cười nói: "Cả hai đều là Đại, không hiểu hiện giờ thì ai lớn hơn ai?"
Trong đại sảnh không những có Đại tế ti, mà còn các tế ti khác, chỉ không thấy Minh nguyệt và Pháp ngôn đâu.
Sau khi thi lễ, tất cả ngồi xuống.
Đại tế ti nói: "Tối qua phân thân của Âm nữ sư từ bắc lộ đào tẩu, người thủ thành của ta không dám cản trở, chỉ ngồi nhìn yêu phụ thản nhiên rời đi."
Đó là điều đã được đoán trước. Nhưng sẽ có một ngày ả phải chết dưới lưỡi kiếm của ta, trả mối huyết cừu của Phượng hương.
Đại tế ti than một tiếng dài nói: "Minh nguyệt sáng nay đã uống rượu độc, lúc phát hiện ra thì đã chết."
Ta không nói được lời nào, nếu ta là ông ta thì cũng chỉ có phương pháp duy nhất đó, chỉ có cái chết mới có thể bảo tồn được sự tôn nghiêm của ông ta. Đại tế ti tiếp tục nói: "Pháp ngôn tự thấy không còn mặt mũi nào làm chưởng quản tông pháp Tịnh thổ, xin được rút khỏi chức vị tế ti, hi vọng Đại kiếm sư phê chuẩn điều này và chọn người sẽ lên thay thế..."
Ta khoát tay nói: "Toàn bộ sự vụ nội bộ của Tịnh thổ, sẽ do các ngài tác chủ, ta chỉ quản về phương diện quân sự, khi Hắc xoa nhân bị đánh đuổi về đại hải, thì ta sẽ công thành thân thối, hi vọng các ngài minh bạch."
Chúng tế ti lộ ra thần sắc cảm kích, chỉ có Hoa vân cúi đầu, không dám nhìn ta. Ai dà! Tối qua ta bức bách nàng nói yêu ta, cũng thật quá đáng.
Linh trí đứng dậy nói: "Đại kiếm sư xin hãy ra ngoài quán một chút, mọi người từ sáng sớm đến giờ vẫn đang đợi ở ngoài đó."
Ta ngạc nhiên nói: "Cái gì?"
Chúng tế ti vừa cười vừa đứng dậy, kéo ta ra phía ngoài cửa, vừa ra khỏi đại môn, tức thì tiếng kêu hoan hỉ như sấm rền vang lên ầm ĩ.
Ta vừa nhìn qua không tin vào mắt mình, chỉ thấy ngoài cửa Quan bộc quán, trên khoảng đất rộng lớn dưới chân thạch đại, đường to ngõ nhỏ, phòng xá tại những nơi địa thế thấp, trong phòng, trên nóc toàn người là người, nam có nữ có, trẻ có già có, chiến sĩ lẫn lộn với bình dân thành một khối, đứng chen chúc vào nhau đến nước cũng chẳng lọt qua, sợ phải đến chục vạn người.
Bọn họ lập tức hưng phấn, hét lên điên cuồng, mũ mão, tạp vật, hoa tươi ném hết lên không trung liên tục.
"Thánh kiếm kỵ sĩ! Thánh kiếm kỵ sĩ!"
Ta ngạc nhiên không biết làm gì, sớm nay ta những muốn dắt ba nữ nhân và Đại hắc đi thưởng lãm đường phố của sơn thành mĩ lệ này. Nhìn lại thì nguyện vọng này thật khó mà thực hiện được. Bởi vì không ai không nhận ra ta. Đây là cái giá của việc trở nên nổi tiếng!
Quan dương đứng bên cạnh nói vảo tai ta: "Sáng nay sau khi chúng ta thông báo tin tức, thì trừ những người phải canh giữ thành không thể rời bỏ vị tríị, toàn bộ người của Thiên thành đều đã đến đây."
Ta thu mắt nhìn bọn người Đại tế ti, phát giác bọn họ trên mặt phủ toàn nhiệtệ hoan hỷ, Hoa vân càng như đoá hoa trong mưa, khóc không thành tiếng, nàng khổ sở chờ một ngày tươi đẹp, dần dần cũng đã đến.
Ta bước ra trước hai bước, đến cạnh lan can, đưa hai tay lên, ra hiệu bọn họ yên lặng.
Thanh âm như cơn thuỷ triều nhanh chóng hạ xuống, trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
Ta trong lòng kích động, lớn tiếng kêu to: "Hãy tin ta! Ngày Hắc xoa quỷ bị đuổi về đại hải đã đến gần ngay trước mắt."
Âm thanh hoan hỉ lại một lần nữa vang lên chấn động đất trời.
Khoảng không trên cao của Thiên nguyên có những điểu thú hình thù kỳ quái nương theo gió tự to lướt đi. Bọn chúng thả xuống một đoạn dây dài, một đầu bị nắm chặt trong tay của một đám tiểu hài đang đứng trên thảo nguyên.
Chúng ta vừa dạo bước trên thảo nguyên, vừa đưa mắt nhìn ra xa, cảm thấy vô cùng hứng thú, Phi tuyết đi theo bên cạnh.
Thải nhu rối rít kêu lên:" Thật là thú vị, cái đó gọi là gì?"
Ny nhã cười nói: "Đó là trò chơi ưa chuộng nhất của tiểu hài Thiên nguyên, gọi là "Bì điểu phi", vỏ ngoài chế tạo như hình điểu nhân, một khi gặp gió thì bay lên trên cao, ta sẽ lấy cho muội một con."
Thải nhu kêu lên sợ sệt: "Không! Không! Muội sợ sẽ làm hỏng chúng mất, chúng thật mỹ lệ khả ái!"
Ta nói: "Đại hắc đã chạy qua đó rồi ư?"
Ba nữ nhân cất tiếng cười lớn. Hồng nguyệt nói: "Chúng ta từ đầu đã không nhắc đến Đại hắc. Nhìn xem ngươi có thể kiên nhẫn chịu được bao lâu. Đại hắc đã theo Quan dương đi rồi."
Ta lấy làm lạ nói: "Đại hắc sao lại ngoan ngoãn đi với ông ta?"
Thải nhu cười đầy vẻ đáng yêu nói: "Tại sao lại không chứ, Quan dương đã mang theo một con chó cái. Chàng nếu nhìn thấy cái bộ dạng thèm muốn của Đại hắc, thì đã sớm chết cười!"
Ta nói: "Là Quan dương đã làm Đại hắc chú ý, hay là con chó cái vậy?"
Hai nữ nhân kia cười đến gần như không thể thở được nữa. Hồng nguyệt nói: "Chó của Thiên nguyên có danh tiếng phi thường. Đều biết cai quản đàn dê. Bất quá không như Đại hắc có thể chiến đấu. Vì thế Quan dương muốn Đại hắc lưu lại giống chủng của nó."
Ta nhìn nàng nói trông thật khả ái, liền trêu trọc nói: "Ta cũng biết chiến đấu, có ai muốn lưu lại giống chủng của ta không?"
Hồng nguyệt kêu lên: "Ta vẫn chưa muốn sinh con."
Ny nhã cúi đầu xuống, rời khỏi ánh mắt của ta.
Đôi mắt xinh đẹp của Thải nhu như bỗng nhiên thất lạc, mượn việc nhìn "Bì điểu phi" trên trời, không trả lời ta.
Ta thầm trách bản thân, chuyển chủ đề nói: "Mấy người Hồng thạch đi đâu rồi?"
Ny nhã nói: "Hồng thạch, Hầu ngọc và Hồng tình đã trở về Lập thạch bảo, an bài một bộ phận người của chúng ta đi lên Thiên miếu, một bộ phận đến Long thổ thuỷ để hiệp trợ kiến lập thành bảo mới, một bộ phận quay về Phiêu hương và Bộ hoả thành. Ước nặc phu đã theo Yến sắc lên Cầm thiên bảo trên bắc lộ, thám sát tình hình mới của tiền tuyến."
Ta nói: "Nàng thân là Bộ hoả đại công, sao không theo về xem xét tình hình?"
Ny nhã cắn vào môi nói: "Ngài ở đâu ta ở đó, ngài ở tại Tịnh thổ một khắc, ta sẽ theo ngài một khắc."
Ta đưa ánh mắt nhìn nàng, cảm khái vô.
Phía xa, một tiểu hài bỗng nhiên kêu lên, tuyệt vọng thu dây lại, thu hồi "Bì điểu phi" màu sắc rực rỡ tươi đẹp. Ta nhìn lên trời, một đám mây đen bay về Thiên nguyên, làm cho một bên trời tối đen như đêm về.
Ba nữ nhân kinh hãi kêu lên: "Sắp mưa to rồi!"
Ta quay ra nhìn bốn phía, ở đây cách Thiên thành tối thiểu năm, sáu dặm, cách bắc lộ còn xa hơn. Thật khó mà tìm thấy phương nào tránh được cơn mưa này.
Thải nhu kêu lên: "Nhìn kìa! Phía cánh rừng kia có một căn nhà nhỏ."
Ny nhã vui mừng nói: "Đó chính là căn nhà tránh mưa của những người chăn dê."
Ta kêu lên một tiếng hoan hỉ, quay đầu chạy về phía căn nhà. Ba nữ nhân cùng cười lên, hớn hở chạy theo ta. Phi tuyết chạy phía cuối, cảm thấy kỳ lạ vì sao chúng ta không nhảy lên lưng nó mà đi.
Căn nhà còn cách trăm bước nữa.
Cuồng phong cuộn tới, làm chúng ta phải kêu lên liên hồi.
Ta vừa nhảy vừa kêu ầm ĩ như điên, giống như tâm hồn của những ngày trẻ thơ bỗng nhiên lại trở về thân xác đã to lớn trưởng thành.
Âm thanh lộp bộp vang lên.
Cơn mưa lớn cuối cùng đã đến.
Vừa kêu lên đinh tai, chúng ta vừa chạy ào vào trong cửa, y phục đã ướt sũng.
Ba nữ nhân nước rơi lã chã từ người xuống, khuôn mặt đẫm nước, nhưng thần sắc lại cực kỳ hưng phấn.
Trong nhà sạch sẽ, một bên là đống cỏ dày, một bên toàn là củi khô. Tất cả dụng cụ dùng để nổi lửa cũng đã được chuẩn bị sẵn.
Thải nhu kêu lên: "Phi tuyết vẫn ở bên ngoài!"
Ta mở lại cửa, luồng gió lạnh tràn vào trong nhà. Nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy phía ngoài khu rừng Thiên nguyên toàn một màn trắng, muốn nhìn ra xa cũng không nhìn thấy một điểm nào. Trong cơn mưa gió, Phi tuyết dựng hai chân trước lên, há miệng đón nước mưa đang ào ào rơi xuống, nhìn như đang vô cùng hưởng thụ.
Phía sau đống củi khô có âm thanh truyền lại, ta quay đầu lại nhìn. Ba nữ nhân đang lấy củi nhóm lửa, ánh lửa hừng hực chiếu ánh sáng ấm áp ra tràn ngập không gian.
Ta đóng cửa lại, mở hé hai cửa sổ ra bằng hai cành củi khô, để cho khí lạnh ẩm thấp thổi vào bên trong nhà. Khung cảnh khiến người ta phần nào cảm thấy như tách biệt khỏi thế giới, vừa an toàn vừa ấm áp.
Ta nhàn nhã dựa vào tường ngồi xuống, nhìn khói từ đống lửa đang bốc lên trên nóc nhà, rồi thành đám hơi tản đi, trong lòng tràn ngập niềm hạnh phúc.
Bên ngoài Phi tuyết cất tiêng hý.
Chúng ta đồng thời ngẩn người.
Từ sau cánh cửa gỗ truyền lại một âm thanh kỳ quái khác hưởng ứng.
Chúng ta đưa mắt nhìn nhau.
"Uông uông uông!"
Thải nhu vui mừng nói: "Đại hắc!" Rồi tiến ra mở cửa.
Đại hắc ẩm ướt như một cơn lũ phi vào, nhảy thẳng vào lòng Thải nhu, làm cho nàng đến thời gian phản đối cũng không có.
Ta nhắm mắt lại, chờ đợi sự tình đã đoán được trước phát sinh.
Quả nhiên tiếng kêu kinh hãi bốn phía vang lên, trong nhà nước bắn tứ tung, không ai có thể tránh né được. Đại hắc rũ nước là hành vi vô cùng đáng ghét. Ta đã từng lãnh giáo, nhưng vẫn không có phương pháp đối phó.
Giọt nước bắn vào đống lửa làm phát ra âm thanh xì xì.
Ba nữ nhân đột nhiên đồng loạt cười khúc khích.
Ta mở mắt ra nhìn. Thì ra Đại hắc ngồi trên đất, dạng hai chân ra, cúi đầu vào giữa liếm láp cái bảo bối của nó.
Hồng nguyệt kêu lên: "Đại hắc, không cho ngươi liếm ta nữa, ngửi cũng không cho."
Đại hắc nghĩ rằng Hồng nguyệt đang gọi nó, bèn khó nhọc đứng dậy, đi về phía Hồng nguyệt.
Tiếng kêu kinh hãi vang lên, Hồng nguyệt chạy ra phía sau Ny nhã, Ny nhã chạy ra phía sau Thải nhu.
Thải nhu cười đến mềm người, dùng tay chặn vào cổ Đại hắc, ngăn không cho Đại hắc liếm lên mặt mình. Ta nhìn ba nữ nhân y phục ướt đẫm hoàn toàn không có tác dụng che dấu thân hình. Ngắm nhìn cơ thể đẹp tuyệt diệu của họ, thật là khiến người ta sẵn sàng vì họ mà tìm đến cái chết. Thời khắc động lòng người này vĩnh viễn ghi dấu trong tim.
Ta nghĩ đến dáng vẻ Hoa vân sáng nay khóc như một bông hoa bị đẫm nước mưa, không biết hiện tại đang làm gì? Không biết cũng như ta, ở một nơi nào đó bên ngoài Thiên thành ngắm mưa rơi? Tâm thần bay lên, ta như trở về ngôi điện dưới lòng đất của Ma nữ quốc, nhìn quý thể của Ma nữ như hoa bách hợp đẹp tuyệt nhân thế. Nàng như đang sống, lại như đã chết. "Đại kiếm sư!"
Ta quay đầu lại nhìn, Hồng nguyệt xinh đẹp đứng thẳng trước mắt.
Hai phía bên cạnh là Thải nhu và Ny nhã vẫn vừa cười vừa thở, một người ôm chặt lấy Đại hắc, một người vỗ vỗ và cái đầu ẩm ướt của nó trêu trọc.
Hồng nguyệt thấy ánh mắt ta nhìn đi nơi khác, tức giận kêu: "Đại kiếm sư!"
Ta đưa ánh mắt lại nhìn cơ thể đang ẩn hiện sau y phục thấm nước của nàng, thân thể mĩ lệ toả ra khí tức thanh xuân, không tự chủ được nuốt nước bọt, trong lòng kêu to: "Nữ tử này thực đã trưởng thành."
Hồng nguyệt khuôn mặt hồng lên như hai đám mây, bằng một giọng cực kỳ quyến rũ nói: "Đại kiếm sư, ta cho ngươi ngắm nhìn ta." Rồi tháo y phục ra khỏi hai vai, từ từ cởi bỏ toàn bộ y phục ướt đẫm ra khỏi người, không còn lại một chút nào, đứng trước mặt ta.
Thải nhu và Ny nhã như không hề biết bên cạnh đang phát sinh chuyện gì, vẫn tiếp tục cùng Đại hắc chơi đùa.
Ánh mắt của ta hoàn toàn không rời khỏi thân thể Hồng nguyệt một phút, thân thể vừa đẹp vừa non tơ, lại vừa mềm mại trơn nhẵn, ánh mắt hiện vẻ vửa kiêu ngạo lại vừa mang đầy ham muốn nhục dục thanh xuân, khiến ta trong lòng nóng dần lên, rồi bùng cháy.
Hồng nguyệt chưa bao giờ có thần thái quyến rũ như vậy, cắn vào môi, cúi đầu xuống, ngạo nhiên đứng thẳng.
Ánh mắt ta lướt qua lướt lại trên chiếc chân dài, thon thả như ngọc của nàng, dùng tâm nhãn hoạ lên một đường mỹ diệu.
Ta nhớ đến Tây kỳ, một cơn thống khổ như xé tâm can nổi dậy. Ta đứng bật dậy, một tay kéo mạnh lấy Hồng nguyệt đang loã thể, áp vào cái miệng nhỏ nhắn của nàng, kéo nàng về đống cỏ mềm mại ấm áp.
Hồng nguyệt, ta khuất phục rồi! Đầu hàng rồi!
Trong thời khắc ấy, nàng là điều khả ái nhất, mĩ diệu nhất trên thế gian.
Tiếng củi cháy tí tách như đang hưởng ứng.
Vào lúc hoàng hôn, chúng ta quay về Thiên thành. Chiến sĩ và cư dân Thiên thành chỉ hướng về chúng ta chào hỏi, khiến ta cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Sáng nay, ta đã yêu cầu Đại tế ti, không cho phép mọi người vây lấy ta, cũng không được quỳ trước ta. Đó là những điều ta rất không muốn gặp. Nhìn như yêu cầu đó đã có hiệu quả.
Bốn người hai thú, cùng tiến vào Quan bộc quán, có người ra báo Hoa vân tế ti đang đợi.
Ta trong lòng rất lấy làm kỳ lạ, Hoa vân tìm ta có việc gì, liền đi về phía đại sảnh, ba nữ nhân quay về phòng.
Trong đại sảnh có vị khách mà ta không hề nghĩ đến, con gái của Long đằng đại công, muội tử của Long ca, Long di quý nữ, vừa nhìn thấy ta đã cúi đầu xuống.
Ta trong lòng âm thầm tự cảnh tỉnh, ngàn vạn lần không thể lại lần nữa gieo mầm ái tình.
Ta ngồi đối diện trước Hoa vân, ánh mắt hỏi han nhìn về phía nàng.
Hoa vân nhìn Long di nói: "Đại kiếm sư đến rồi, muội có gì muốn nói với ngài cứ nói!"
Long di nhắm chặt mắt lại, tay run run, đầu càng cúi xuống thấp hơn.
Hoa vân than lên nói: "Hài tử khờ dại này!" Rồi nhìn ta giải thích: "Hôm nay, cô ấy đến tìm ngài, nói với ngài phụ thân và ca ca cô ấy đau đớn đến suy sụp, vô cùng hối hận vì đã tin nhầm lời nói của Âm nữ sư, đã làm nên những việc ngốc nghếch, xin lỗi Đại kiếm sư...."
Nhiệt lệ từ khuôn mặt xinh đẹp của Long di chảy xuống đọng thành giọt rơi xuống đất.
Ta trong lòng cảm khái. Nỗi khổ của Long di không chỉ vì Long đằng, Long ca. Đả kích lớn nhất chính là lòng tin và tự tôn của nàng ta. Từ trước tới nay, nàng tất cả đều theo phụ thân và huynh trưởng của mình, coi niềm tin của họ là niềm tin của bản thân, vì họ mà thấy vinh dự. Nhưng tất cả "cảm giác an toàn" đó đã bị tan vỡ đêm qua.
Ta ngạc nhiên nói: "Ta không phải đã nói "quá khứ để cho nó trôi vào quá khứ" rồi sao, sao bọn họ lại không thể vượt qua cảm xúc này vậy?"
Long di khóc nói: "Ngài mắng chửi họ, họ còn cảm thấy tốt hơn, ngài càng tốt với họ, càng khiến họ cảm thấy không phải với ngài."
Hoa vân thấp giọng nói: "Minh nguyệt tự sát và Pháp ngôn từ chức, khiến bọn họ càng thấy không được tốt."
Ta căn bản đối với phụ tử hai người này không có nhiều hảo cảm, nhưng hiện tại thấy bọn họ tự trách bản thân sâu sắc như vậy, ấn tượng thay đổi rất nhiều, huống chi còn có nhiệt lệ của Long di đang rơi lã chã trước mắt.
Ta nhìn Long di khóc nước mắt đã chảy ướt cả đất, trong đầu chớp lên một tia linh quang nói: "Tối nay ta sẽ tổ chức vũ hội tại đại sảnh này, trừ những người đã có mặt tối qua, các khách mời khác do nàng tự đề xuất."
Hoa vân nét lo lắng biến mất trên khuôn mặt, thu ánh mắt nhìn ta vạn vẻ phong tình, nói: "Ta thường nghĩ, không hiểu trong thế giới này có chuyện gì Lan đặc công tử lại không làm được?"
Long di ngẩng đôi mắt đã bị đỏ vì khóc lên, cảm kích nhìn ta.
Ta trong lòng kêu to.
Sợ nhất là nhãn thần hàm chứa tình ý của nữ nhân.
Bên ngoài Quan bộc quán, xe như nước, ngựa như rồng tiến lại. Trong quán tràn đầy hương thơm, trang trí đẹp đẽ.
Mọi người đều bỏ lại giáp trụ quân phục, chỉ mặc những chiếc áo mềm rực rỡ tươi đẹp của Tịnh thổ. Các nữ nhân càng phục trang quyến rũ, khiến ta tưởng nhớ đến yế hội tại Phiêu hương thành.
Thải nhu, Ny nhã, Hồng nguyệt tối nay là nữ chủ nhân, ân cần khoản đãi các tân khách, một đội nhạc tấu lên những điệu vũ nhạc của Tịnh thổ.
May mắn là đại sảnh của Quan bộc quán cực kỳ rộng rãi, chứa đến hai trăm người cũng không thành vấn đề.
Ny nhã phái hơn mười nữ thân binh diện mạo thanh tú, đầu cài hoa tươi, mình mặc trường bào kim sắc, lộ ra nửa khuôn ngực trắng hồng, tay bê thức ăn và mĩ tửu, khuôn mặt tràn đầy nụ cười tươi rói, như hồ điệp xuyên hoa đi qua các bàn phục vụ khách nhân.
Những cư dân danh dự của Thiên thành, tướng lĩnh quý tộc đều tham dự.
"Đang!"
Ta và Long đằng đang hiện thần sắc nơm nớp lo sợ chạm cốc rượu vào nhau, nói: "Ta chưa nói với ngài, cả Hồng thạch, thậm chí Ny nhã cũng một lần bị yêu phụ đó làm cho thất vọng, tại Phiêu hương thành đã sai lầm cùng ta cãi vã quyết liệt, cũng dữ dội chẳng kém tối qua."
Kì thật ai mà không biết Long đằng vì quá tư tâm mà ngộ tín sàm ngôn, nhưng đó là cách để xuống thang. Long đằng cũng nhân cơ hội thuận lợi này, nét mặt hiện ra vẻ thành khẩn, nhướng lông mày cười đầy vẻ xấu hổ, nói với Long ca đang bên cạnh: "Ha ha! Con xem, đến Hồng thạch lão tiểu tử còn trúng gian kế, may thay Đại kiếm sư đại nhân đại lượng, không trách mắng chúng ta."
Long ca da mặt đương nhiên không dày như phụ thân, miễn cưỡng cười lên, thần sắc trông càng mất tự nhiên.
Ny nhã đi đến, trách móc nói: "Ta vừa nghe có ai nhắc đến tên ta, ai đã nói xấu gì ta vậy?" Ta lấy làm kỳ nói: "Ai đã nói đến tên nàng vậy, sao ta không nghe thấy?"
Ny nhã trừng mắt nhìn ta, rồi hướng Long ca nói: "Không muốn mời ta nhảy một điệu sao?"
Long ca ngạc nhiên ngây người, rồi như choàng tỉnh cúi người nói: "Xin Ny nhã đại công chấp thuận lời mời này."
Ny nhã cười cười, nắm lấy tay Long ca, đi ra giữa sảnh, gia nhập vào các đôi nam nữ đang cùng nhau khiêu vũ.
Đại tế ti đứng bên cạnh ta nói: "Đại kiếm sư, ngài sao không khiêu vũ?" Ông ta tâm tình tỏ ra rất tốt, khuôn mặt tươi cười, tuy nhiên đôi mắt vẫn luôn luôn giữ vẻ trang nghiêm. Ông ta thật đúng là vị trưởng giả có lượng độ được mọi người kính trọng nhất.
Ta lắc đầu nói: "Các điệu nhảy của đế quốc so với ở đây có sự khác biệt rất lớn, ta không thể nhảy được."
Linh trí cười nói: "Ngài nhìn xem dáng nhảy của tiểu Thải nhu thật mĩ diệu, tiểu nữ này chỉ mới nhảy có hai lần mà so với người khác còn đẹp hơn."
Ta cười khổ nói: "Cho dù ta có muốn nhảy cũng chẳng có ai mời."
Yến sắc đại công vừa kết thúc điệu nhảy với Trữ tố cười nói: "Các nữ hài từ toàn trường đều muốn có vinh dự nhảy cùng với Đại kiếm sư. Chỉ bởi vì ngài bị vây quanh bởi Đại tế ti và vị hung thần ác sát Long đằng, thử hỏi ai dám."
Chúng nhân ôm bụng cười, chút bụi khí u ám còn sót lại bị thổi tan đi.
Ta nhìn trộm Hoa vân, do dự không biết có nên mời nàng ra nhảy. Nàng cũng nhìn trộm lại ta. Hai ánh mắt tiếp xúc nhau, cả hai đều giật mình quay đi. Quan hệ của chúng ta thật sự vi diệu phi thường, không thể biết đưa vào dạng nào.
Âm thanh vui cười đáng yêu của Hồng nguyệt truyền lại, chỉ thấy nàng rời khỏi tay của bạn nhảy, quay người hai vòng, như bay lên nhẹ nhàng, trông đẹp lạ thường, chiếc váy dài xoè rộng tung lên, cánh tay đưa lên cao làm tay áo rủ xuống, tạo ra những tư thế mĩ diệu trên đỉnh đầu, vừa mạnh bạo vừa nóng bỏng. Ngay cả ta nhìn thấy trong lòng cũng thấy ngứa ngáy, nhớ lại nàng lúc tại đống cỏ vừa nhiệt tình vừa quyến rũ.
Lúc này ta nghe thấy Trữ tố hạ giọng hỏi: "Hồng thanh đại công chưa về sao?"
Trác liên đáp: "Sợ rằng tối nay ông ấy chưa thể về được."
Trữ tố thở ra một hơi thất vọng.
Ta thầm than một tiếng, những sự việc nam nữ thế này, ngoại nhân không thể xen vào. Nếu xen vào thì thật không thích hợp. Ta đang nghĩ đến mời Hoa vân khiêu vũ, thì phía sau có một âm thanh của nữ nhân nhẹ nhàng vang lên: "Đại kiếm sư! Long di không biết có được vinh dự nhảy cùng ngài không?"
Yến sắc vỗ tay cười to: "Nhìn xem! Mĩ nữ có dũng khí nhất toàn trường cuối cùng cũng xuất hiện."
Ta nhìn lên mặt của Hoa vân, thấy hiện lên thần sắc thất vọng.
Long di tức giận một cách quyến rũ nói: "Yến sắc đại công!" Rồi bàn tay nhỏ nhắn đưa vòng qua khuỷu tay của ta.
Ta theo nàng đi ra đến giữa sảnh, nói: "Tiểu thư phải dạy ta cho tốt đấy nhé!"
Long di gò má xinh đẹp hồng lên hưng phấn, khật đầu một cách quyến rũ, nhưng vẫn không dám nhìn ta.
Ta vừa mới rời khỏi những người có uy quyền nhất Tịnh thổ, quả nhiên không ngoài sở liệu của Yến sắc, nữ nhân toàn trường đổ ánh mắt lên người ta, lộ đầy vẻ thèm muốn.
Long di bỏ tay ra khỏi khuỷu tay ta, hướng dẫn ta làm sao ôm lên cái eo mềm mại nhỏ nhắn của nàng, làm sao nắm lấy bàn tay ngọc của nàng, làm sao bước lên xuống, chỉ một lúc sau chúng ta đã hoà vào điệu nhạc.
Hồng nguyệt cùng bạn nhảy nhảy đến bên cạnh ta, kêu lên: "Đại kiếm sư vậy mà ngươi nói không biết nhảy làm người ta thất vọng, điệu sau phải đến lượt ta."
"Ái ui!"
Ta vì nhìn Hồng nguyệt, quên mất bước chân, liền dẫm lên bàn chân nhỏ nhắn của Long di.
Sau khi ta xin lỗi liền nhìn Hồng nguyệt kêu lên: "Nhìn thấy chưa, nàng không sợ sẽ giống như thế chứ!"
Long di cười rồi nhún hạ hông xuống, hai tay đặt lên vai ta, thuận thế đưa cái miệng nhỏ nhắn sát vào người ta nói nhẹ nhàng: "Đại kiếm sư, cám ơn ngài!"
Hồng nguyệt đi đến, nhìn Long di cười ngọt ngào nói: "Hảo Long di, đến lượt ta nhé!"
Long di không có cách nào, liếc mắt nhìn ta đầy thâm tình, rồi rời về chỗ nghỉ.
Hồng nguyệt ôm lấy ta, thân thể nóng hổi bắt đầu điệu nhảy. Thân hình đẹp đẽ của nàng dán chặt vào người ta, nồng nhiệt chẳng ai sánh bằng.
Ta nói: "Sau này không làm người thất vọng nữa chứ!"
Hồng nguyệt chun mũi nói: "Đương nhiên lại làm người ta thất vọng, ta không thể nói với mọi người chuyện giữa ta và ngươi, vì thế ngươi nếu muốn ta không phải nói dối, thì biết phải làm gì rồi đó."
Rồi đột nhiên nhún mình đứng lên hai đầu mũi chân, qua vai của ta nhìn những người mới đến, hưng phấn kêu to: "A! Phụ thân và ca ca đã đến, lại có cả Tiểu ải bàn."
Ta thả Hồng nguyệt ra, quay đầu lại nhìn.
Hồng thạch, Hồng tình ang nhung phục trên người, cùng với Tiểu ải bàn và Hầu ngọc bước vào trong sảnh.
Hồng nguyệt chạy lại, túm lấy Tiểu ải bàn, ép gã phải khiêu vũ. Tiểu ải bàn khuôn mặt khổ sở nhìn ta nói: "Đại kiếm sư, sáng ngày mai ta có việc cần gặp ngài."
Ta gật đầu cười. Hồng tình và Hầu ngọc cũng đã bị các mĩ nữ kéo đi theo. Chỉ còn ta và Hồng thạch đi về chỗ "Tiểu quyển tử" của các đại công và tế ti.
Long đằng chủ động hướng Hồng thạch thân mật chào hỏi nói: "Hồng thạch đại công, trên đường có vất vả không?"
Hồng thạch lạnh lùng nhìn ông ta. Ta thầm kêu bất diệu, dấu tay ra sau lưng Hồng thạch vỗ nhẹ.
Hồng thạch là người mẫn duệ, liền ra vẻ ngạc nhiên lắc đầu cười khổ nói: "Lão quỷ ngươi, thật không biết đối phó cách nào!"
Chúng nhân cười to, chỉ lúc đó Long đằng mới chân chính bỏ được hòn đá trong tim xuống.
Trữ tố đi đến bên Hồng thạch, gọi nhỏ: "Hồng thạch đại công khoẻ chứ!"
Hồng thạch liếc nhìn bà ta một cái, lông mày lưỡi kiếm nhướng lên cao, khuôn mặt đầy đặn rộng lớn thoáng hiện biểu tình phức tạp, bình đạm nói: "Trữ tố đại công, hôm nay sao lại nhàn rỗi vậy?" Ông ta hiển nhiên đối với việc Trữ tố không chịu gặp ông trước yến hội tối hôm qua vẫn để trong lòng.
Trữ tố thuận tay lấy trong khay của nữ thị tỳ một cốc "Tuý quả tửu" trứ danh của Tịnh thổ, hai tay nâng lên cao, nói: "Hồng thạch đại công tức giận rồi! Đây là mỹ tửu ngài yêu thích nhất."
Hồng thạch không ngờ Trữ tố lại trực diện xin lỗi, vô cùng mát mặt, đưa tay ra đỡ lấy cốc rượu, uống một hơi hết hơn nửa cốc, rồi đưa lại cho Trữ tố.
Trữ tố ngây người, khuôn mặt đẹp hồng lên, đón lấy cốc rượu còn phân nửa, một hơi uống cạn.
Yến sắc đặt một tay lên vai Hồng thạch, thần tình vui vẻ hiện trên mặt, cười lớn nói: "Lão tiểu tử! Quả đúng là ngài."
Ta không hiểu gì, vì sao Trữ tố uống cốc rượu đó lại cảm thấy xấu hổ? Yến sắc nói vậy có ý gì? Ta hoàn toàn bất minh bất bạch hàm ý trong đó.
Trong lòng khẽ động, liền đi đến trước Hoa vân nói: "Hoa vân tế ti, nàng có thể cho ta vinh hạnh được nhảy cùng một điệu chăng?"
Hoa vân chỉ có thể gật đầu, đưa tay cho ta.
Ta cặp đôi với nàng đi ra giữa nơi mọi người đang vui nhảy. Một tay đặt trên chiếc eo thon, một tay đặt trên bờ vai thơm tho của nàng, từ từ khiêu vũ.
Hoa vân cúi đầu xuống.
Ta nói: "Sao không dám nhìn ta?"
Hoa vân lắc lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Ta sợ nhìn nhãn tình của ngài?"
Ta giả vờ giận nói: "Nàng sợ ta ư?"
Hoa vân ngẩng khuôn mặt xinh đẹp, nhìn ta sâu lắng, rồi lại cúi đầu xuống nói: "Ngài biết không phải vậy." Rồi thở ra một hơi nói: "Từ sau khi được tuyển chọn thành tế ti học đồ, ta đã quyết định không bao giờ nói những lời như tối qua cho bất kỳ nam nhân nào, nhưng ta cuối cùng đã vi phạm, lại là cam tâm tình nguyện, không một chút hối hận."
Lòng ta mềm đi, khiến cho hận ý phát sinh vì nàng ta đã yêu cầu Ny nhã phải ở lại Tịnh thổ, bỗng chốc tiêu thất vô ảnh vô tung.
Hoa vân nhìn lại ta, cất giọng mềm mại nói: "Đại kiếm sư! Ngài đã mãn ý chưa?"
Ta lắc đầu cười khổ.
Hoa vân nói: "Nam nhân các ngài đều là như vậy, giống như Hồng thạch lúc nãy bức bách Trữ tố uống chung cốc rượu, muốn bà ta trước mặt chúng nhân biểu lộ tâm ý."
Lúc đó ta lập tức đại ngộ, không lạ là Trữ tố lại như vậy.
Ta nói: "Sao bây giờ không dám nhìn ta?"
Hoa vân nói qua hơi thở:" Lời của ngài giống như kiếm của ngài, khiến người ta vừa sợ vừa hận, hoàn toàn không có cách nào biết trước, nhưng cũng khiến cho người ta không kìm được vui thích, thích bị ngài từng bước bức bách."
Đó là lời nói thâm tình, là hàm súc tình yêu của Hoa vân, ta tuy không ngừng đề tỉnh bản thân ngàn vạn lần không thể tiếp tục trải ra lưới tình, nhưng không thể kìm được nghĩ đến nàng, muốn cùng nàng nói chuyện, ngắm nhìn tư thái vừa chống cự vừa chào đón của nàng. Nàng có khí chất cao quý bất khả xâm phạm, càng gia tăng dục ý "xâm phạm" của ta đối với nàng. Ta tuyệt không phải cần quan hệ nhục dục với nàng, chỉ cần trong lòng nàng có ta.
Hoa vân dường như nhìn xuyên thấu tâm sự của ta, trừng mắt nhìn ta nói: "Đã hài lòng chưa? Lan đặc công tử!"
Mọi người bốn phía bống nhiên vỗ tay ầm ĩ.
Chúng ta ngạc nhiên nhìn ra.
Chỉ thấy bốn phía mọi người đã ngừng lại, đứng thành một vòng tròn lớn. Tại trung tâm của vòng tròn, Thải nhu đang nhảy một vũ điệu kỳ quái, phô bày những tư thế mĩ diệu không thể hình dung.
Hoa vân rời khỏi tay ta, nhưng vẫn để ta ôm lấy eo nàng.
Thải nhu đang nhảy Thiểm linh vũ điệu.
Mái tóc óng ả của nàng tung lên vừa sung mãn vừa có tiết tấu, mỗi một động tác đều phối hợp với nhãn thần và biểu tình của nàng, lúc thì như thiếu nữ hoài xuân, lúc lại như thâm khuê oán phụ, cực kỳ mê hoặc lòng người.
Ta trong đầu nhớ đến lời nói của phụ thân: "Khi Thiểm linh nữ tử khiêu vũ, đến người mù cũng phải mở mắt ra."
Đại hắc xuyên qua đám người hồi lâu rồi chạy ra bên cạnh Thải nhu, vừa sủa vửa nhảy lên, hẳn nó nghĩ rằng Thải nhu đang đùa nghịch với nó.
Tiếng vỗ tay của mọi người hoà với tiếng sủa càng thêm náo nhiệt.
Đội nhạc hưng phấn không ngừng tay.
Bàn chân Thải nhu chợt nhanh chợt chậm lướt trên mặt đất, phát ra tiết tấu khiến người ta máu huyết sôi sục lên.
Thải nhu đột nhiên lướt đến ta, làm thành những động tác mĩ diệu không gì sánh nổi, vừa kiêu ngạo lại vừa dã tính, khiến ta gần như không thể kìm được ham muốn ôm nàng vào lòng, thẩm vấn nàng vì sao Thiểm linh vũ điệu mĩ diệu như vậy lại không nhảy cho ta nhìn sớm hơn.
Hoa vân nhẹ nhàng đẩy ta lùi ra.
Ta sau khi dụng lực bóp vào chiếc eo nhỏ của nàng, mới chịu buông tay ra.
Thải nhu lồng tay vào nhau đưa lên cao, ôm lấy ta kéo vào cùng nhảy.
Chúng nhân kêu to thích thú.
Thải nhu nói nhỏ vào tai ta: "Đại kiếm sư! Thiếp rất sung sướng!"
Một đám lông mềm xông vào giữa hai chúng ta, thì ra là Đại hắc.
← Hồi 040 | Hồi 042 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác