← Hồi 039 | Hồi 041 → |
Thiên miếu, ngoài Ma nữ điện ta đã nhìn thấy ra thì là kiến trúc to lớn vĩ đại nhất, đại biểu chđỉnh cao của văn minh Tịnh thổ.
Dựng hai bên cửa chính là mười hai bức đại thạch điêu, có cả nam cả nữ, mỗi hình một vẻ. Duy nhất tương đồng là các hình điêu khắc đó, hoặc là nâng trên tay, hoặc là đeo trên vai, hình nóc điện tròn của Thiên miếu. Hồng thạch từng nói với ta về sáu hình nam, sáu hình nữ này là đại biểu cho mười hai ngôi sao trên bầu trời. Nóc điện hình tròn là vầng thái dương phủ hơi ấm và ánh sáng xuống cho mặt đất, miếu đường hình vuông, nóc điện hình tròn, tượng trưng cho địa phương thiên viên.
Lúc này chúng ta leo được không dưới hai trăm bậc đá dài tiến lên cổng chính của Thiên miếu. Nhìn những thạch điêu lớn hai bên, chỉ ngón chân của họ cũng đã cao đến eo của chúng ta, càng làm chúng ta qua đó thấy sự tồn tại của mình là vô cùng bé nhỏ. Thềm của Thiên miếu bắt đầu từ Trục thiên trở đi toàn làm bằng đá trắng, khiến cho người ta cả trong lẫn ngoài đều cảm thấy chí thuần, chí tịnh.
Một vị tế ti vô cùng thanh tú, tay giữ chùm râu dài, đứng tại đại môn có thể chứa được mười người, nghênh tiếp chúng ta. Nhìn một lần, thấy ông ta dường như còn trẻ, lại dường như rất già.
Ông ta giữ nụ cười bước đến chào hỏi. Dáng vẻ cung kính nhưng luôn giữ một cự ly chào hỏi với mỗi cá nhân. Khi đến trước ta, ông ta lộ ra thần sắc đặc biệt chú ý, nói: "Hoan nghênh Đại kiếm sư tới thăm Thiên miếu. Ta là Pháp ngôn tế ti, chuyên trách việc lễ nghi và tông pháp thiết yếu của Tịnh thổ."
Ta nhìn đôi mắt đầy thâm ý của ông ta, cười cười, không một lời.
Pháp ngôn thần sắc lộ vẻ không tự nhiên, nói: "Đại kiếm sư, mời!" Rồi cùng ta đi vào.
Bước chân vào trong miếu, ta bất giác hít một hơi.
Đây là miếu đường vừa hùng vĩ, vừa quý phái trong đời ta nhìn thấy. Các thạch trụ tròn to lớn được chạm khắc bóng nhoáng. Binh sĩ đứng quanh bốn bức tường, làm cho người ta có cảm giác mạnh mẽ và vững chãi như núi. Trung ương miếu điện là một hình tròn lớn đường kính đạt đến trăm thước. Bên trong có các viên đá nhỏ nhiều màu sắc sắp xếp thành một bản đồ các vì tinh tú. Chiếm nhiều nhất là các viên đá màu đen. Đương nhiên là tượng trưng cho bầu trời đêm. Ta không có thời gian tìm xem viên đá đại biểu cho Thiên mộng và Phiêu hương nằm ở đâu. Vì mục quang của mọi người đổ hết vào thân ta.
Xếp vây quanh tâm của hình tròn đại tinh đồ, là mười bốn trường kỷ. Bên trên ngập tràn các loại hoa quả và mĩ tửu, nhưng không hề có thịt cá. Phía sau trải thảm lông màu trắng, dành cho người ngồi.
Bấy giờ, trong mười bốn chỗ thì đã có chín chỗ có người ngồi, phân thành hai hàng. Hàng trên chỉ ngồi một người, những người mặc tế ti bào chỉ ngồi một mình, còn phía sau các đại công có từ hai đến năm, sáu người khác nhau. Thân phận phân minh.
Ta cố ý không nhìn bọn họ, theo chỉ dẫn của Pháp ngôn, tại chỗ ngồi gần bên cửa ngồi xuống cùng Ny nhã trên hàng trên. Hồng nguyệt, Thải nhu ôm Đại hắc và Hầu ngọc ngồi phía sau.
Hồng thạch ngồi vào một chỗ bên cạnh ta. Ước nặc phu và Hồng tình ngồi phía sau.
Thiên nhãn, Linh trí, Hoa vân tuần tự ngồi vào ba vị trí bên phải ta, hình thành cục diện Nam Bắc tường lỹ phân minh.
Pháp ngôn quay về vị trí của mình, nói: "Thiên nhãn tế ti, mời người giới thiệu tế ti và đại công chúng ta cho Đại kiếm sư được biết."
Ta đảo mắt một vòng. Không thấy Âm nữ sư. Hảo phụ này không biết lại giở trò quỷ gì.
Thiên nhãn lộ vẻ trang trọng, ánh mắt lấp lánh tinh quang, nhìn qua mọi người, trầm giọng nói: "Nếu như Pháp ngôn tế ti yêu cầu ta giới thiệu Thánh kiếm kỵ sĩ trong Dự ngôn thư, Thiên nhãn sẽ vô cùng vinh dự đáp ứng, nói với người Tịnh thổ: Thánh kiếm kỵ sĩ trong Dự ngôn thư đã xuất hiện, lãnh đạo chúng ta đánh ba trận đại thắng, đập tan âm mưu của Hắc xoa nhân đối với Tịnh thổ. Nhưng hiện tại, khi Thánh kiếm kỵ sĩ vì Tịnh thổ đánh đuổi Hắc xoa nhân về phương bắc chưa được thừa nhận, thì Thiên nhãn sẽ hổ thẹn khi phải cất lời."
Mọi người đồng loạt ngạc nhiên. Không ngờ Thiên nhãn vốn luôn trầm mặc ít lời, một khi nói ra lại không có nửa phân thối nhượng như vậy.
Không khí tức thì cương ngạnh đến cực điểm. Ngoại trừ tiếng phì phò của Đại hắc, không có một nửa âm thanh nào.
Một vị đai công cao gầy, nhưng thanh mảnh như một cây thương phá bầu không khí trầm mặc, cười khanh khách nói: "Như vậy thì để cho Long đằng ta giới thiệu cho!"
Ta nhìn về phía ông ta.
Ông ta mắt toả ra thần khí mạnh mẽ nhìn thẳng ta không hề thối nhượng.
Mục quang của ta dừng lại trên người ông ta một lúc, rồi chuyển sang năm thanh niên một nữ bốn nam ngồi sau ông ta.
Nữ nhân tự nhiên hấp dẫn ánh mắt của ta. Nàng ta đúng là nữ tử vừa kiêu ngạo vừa mĩ lệ, có thể sánh được với Ny nhã, Hồng nguyệt. Nhưng ánh mắt nàng nhìn ta lộ vẻ khinh miệt. Bên cạnh là bốn nam nhân danh tướng, đều có vẻ nhanh nhẹn, dũng mãnh. Một người có thân hình đặc biệt cao. Nhãn thần toát ra vẻ tự tin. Khiến ta nhận ra gã nhất định là con trai của Long đằng, cùng với Ước nặc phu tề danh Long ca.
Gã nhìn ta, ánh mắt sung mãn lộ rõ ý khiêu chiến, giống như cho rằng tài năng của mình là phiền toái chân chính của Thánh kiếm kỵ sĩ.
Ta trong lòng cười khổ. Nếu không đáp ứng Hoa vân, đúng thật sao phải khổ sở, trắng mắt ngồi đây như phạm nhân.
Long đằng sang sảng giới thiệu nữ tử mặc giáp trụ của đại công ngồi phía bên cạnh nói: "Đại kiếm sư! Đây là vị nữ đại công đầu tiên trong lịch sử của Tịnh thổ chúng tôi, cũng là nữ đại công duy nhất, Trữ tố đại công."
Hồng thạch và Hầu ngọc sau lưng ta đều hừ một tiếng, hiển thị bất mãn Long đằng nói Trữ tố là nữ đại công duy nhất, rõ ràng muốn gạt Ny nhã sang một bên.
Ta đã sớm chẳng lạ, cẩn thận đánh giá vị nữ đại công đã có một đoạn tình duyên với Hồng thạch này.
Trữ tố tuyệt không phải không đẹp. Sự thật thì trên Tịnh thổ không hề có nữ nhân xấu. Nhưng ấn tượng sâu sắc nhất của bà ta là khí khái anh phong lẫm liệt không kém gì nam tử hán. Đặc biệt con mắt sáng quắc hiển lộ thần khí, khiến người ta cảm thấy bà ta dám nghĩ dám làm, là người quyết đoán, tuyệt không có một chút nữ tính nhu mì. Tuổi tác nhìn qua chưa quá bốn mươi, còn trẻ hơn so với tưởng tượng của ta.
Trữ tố bình tĩnh vòng tay thi lễ nói: "Hân hạnh được gặp Đại kiếm sư!" Không hề nói thêm lời thứ hai.
Ngồi phía sau bà là hai nam hai nữ. Hai nữ nhân sắc diện thuộc hàng trung đẳng, còn xa mới sánh được với mĩ nữ bắt mắt phía sau Long đằng.
Lúc này, một vị ngồi giữa Pháp ngôn và Minh nguyệt, là tế ti niên kỷ già nhất, tự giới thiệu với ta nói: "Xin chào Đại kiếm sư, ta là Quan dương tế ti, chuyên trách về kiến trúc." Ngừng lại một lúc, cảm khái nói: "Vô luận Đại kiếm sư có phải là Thánh kiếm kỵ sĩ hay không, nhưng Đại kiếm sư đã vì Tịnh thổ làm nên sự nghiệp vĩ đại, Quan dương cảm kích phi thường!"
Long đằng, Minh nguyệt, Pháp ngôn ba người đồng loạt biến sắc. Rõ ràng là không ngờ Quan dương lại nói lời như vậy đối với ta.
Nam tử trung niên ngồi phía xa chưa được giới thiệu, đương nhiên là Tạ vãn đại công, có vẻ muốn cản không cho Quan dương nói tiếp, cao giọng nói: "Bổn nhân Tạ vãn, xin được gửi lời hỏi thăm Đại kiếm sư!"
Phía sau ông ta là hai vị thanh niên tướng lĩnh. Ta nhìn về phía họ, bọn họ địch ý nồng hậu, dáng vẻ hăm hở.
Hiện tại, trừ Đại tế ti, Âm nữ sư và Yến sắc đại công ra, các vị trí đã ngồi đầy đủ, nhưng không một ai cất lời.
"Yến sắc đại công tới!" Tiếng hô ngoài cửa miếu vang đến.
Một vị đại tướng trông uy mãnh, hùng vĩ như sơn, hai bên có sáu vị tướng lĩnh đi cùng, bước dài chân tiến vào miếu. Ông ta trước tiên chỉ cho những người đi theo ngồi phía sau chỗ ngồi của ông ta, rồi đưa mắt lên nhìn. Cuối cùng nhìn vào người ta, trong mắt thần quang loé lên mạnh mẽ, không thèm để ý đến người khác, đi thẳng đến chỗ ta, chớp chớp mắt nhìn ta đánh giá.
Ta nhanh chóng đứng dậy, lãnh đạm nói: "Yến sắc đại công!"
Yến sắc đại công không chỉ dùng mắt nhìn ta, là còn sử dụng toàn tâm toàn linh nhìn ta. Ta cảm giác được điều đó. Ở ông ta có một "Lực lượng" phi thường.
Yến sắc nhắm mắt, ngẩng mặt lên trời thở một hơi hoan hỉ, rồi quay lại ta, mở to hai mắt, từng chữ từng chữ nói: "Đúng thật nhân vật anh hùng, đúng thật nhân vật anh hùng!"
Ta không biết Long đằng bọn họ sắc mặt ra sao, nhưng tưởng cũng không dễ nhìn.
Yến sắc ánh mắt rời khỏi người ta nhìn về Ny nhã, trong mắt phát ra thần sắc thân thiết ấm áp, thở dài một tiếng nói: "Con gái cố nhân, con gái cố nhân, Ny nhã cháu đã phải chịu nhiều oan khuất."
Ny nhã yêu kiều đứng dậy, cúi đầu cung kính thi lễ, ai nhìn vào trong mắt nàng thì thấy lệ quang đã lấp lánh.
Pháp ngôn tế ti sợ ông ta nói thêm gì nữa, vội nói: "Yến sắc đại công, mời vào chỗ ngồi."
Yến sắc đai công lộ thần sắc không vui, không thèm lý đến Pháp ngôn, thành thực nói: "Yến sắc bỏ lỡ mất cơ hội nhìn thánh kiếm của Đại kiếm sư giết chết Tịch chúc đồng. Hy vọng, khi chém một Hắc xoa ma đầu tiếp theo, ta sẽ được ở bên cạnh Đại kiếm sư." Nói rồi ngang nhiên về chỗ.
Ta trong lòng thầm khen. Yến sắc không uý kỵ số người phản đối ta đang chiếm ưu thế. Có thể thấy ông ta là người rất tài giỏi.
Trong Thiên miếu trầm tĩnh trở lại.
"Đinh!"
Mọi người đồng loạt ngạc nhiên, quay sang nhìn ta.
Ma nữ nhận phía sau lưng ta cảnh báo.
Quan dương tế ti lộ ra thần sắc vui như điên cuồng, kêu to: "Thánh kiếm gọi rồi!"
Long đằng, Trữ tố cùng những người còn lại đang còn kinh ngạc thì tiếng tù và nổi lên.
"Đại tế ti tới!"
Một lão nhân thanh tú, thân hình rất cao gầy, mặc trường bào kim sắc, cầm cây quyền trượng, Âm nữ sư đi bên cũng cao không kém, long hành hổ bộ tiến vào trong miếu. Ông ta đi thẳng vào tâm của thiên văn viên đồ, Âm nữ sư ngồi vào chỗ của ả.
Mọi người tất cả đứng dậy, vòng tay thi lễ.
Chỉ có ta và Đại hắc là vẫn ngồi như không.
Thải nhu lúc đầu đứng dậy, sau thấy ta ngồi im, liền vội ngồi xuống. Nàng là người nhìn nam nhân hành sự, đúng theo truyền thống của nữ nhân Thiểm linh tộc.
Đại tế ti mục quang lăng lệ nhìn vào ta, từ từ giơ cao quyền trượng, rồi lại hạ xuống, đập ba cái xuống đất, rồi nói: "Các vị mời ngồi!"
Thiên nhãn bọn họ trong lòng lo lắng nhìn Đại tế ti, rồi lại nhìn ta, không biết ta vô lễ có chọc giận người có quyền lực tối cao tại Tịnh thổ này hay không.
Đại tế ti khuôn mặt nghiêm nghị vô hỉ vô nộ, giơ cao quyền trượng, nhìn về phía tâm vòng tròn, nơi có tiêu chí đại biểu của mặt trời nói: "Thần Thái dương, xin hãy mang ánh sáng của ngài, vĩnh viễn chiếu sáng và mang ấm áp đến cho Tịnh thổ."
Ánh mắt lại nhìn về ta nói: "Người lạ! Nói cho ta, ngài đến Tịnh thổ là vì cái gì?"
Ta bật cười thất thanh nói: "Ta đến Tịnh thổ là vì cái gì ư? Ta đến Tịnh thổ là vì cái gì ư?" Sau một chút yên lặng làm cho người ta xấu hổ, ta đứng bật dậy, bình tĩnh nói: "Ta tự có lý do của ta, nhưng tuyệt không giống với cái gì của Thánh kiếm kỵ sĩ, cũng không cầu khẩn ai thừa nhận thân phận phiền toái này."
Lần này, ngoại trừ Hoa vân, ngay cả Hồng thạch cũng lộ ra thần sắc lo lắng, ta làm vậy không lưu lại đường lui nào, chỉ khiến sự việc thêm trầm trọng.
Kỳ thật bọn họ không biết được dụng ý sâu xa của ta. Hình thức đấu tranh này vô cùng phức tạp. Nếu ta không nhầm, Âm nữ sư đã chỉ trích ta, tất tạo ra tin đồn rằng ta lợi dụng thân phận Thánh kiếm kị sỹ, tương lai sẽ biến thành kẻ độc tài đế quốc thống trị Tinh thổ nhân. Nếu như Tịnh thổ nhân không có ác cảm mạnh mẽ với điều đó, ả thậm chí có khả năng vu khống ta và Đại nguyên thủ kỳ thực cùng nhau diễn trò. Đương nhiên, mâu thuẫn Nam Bắc đã cho ả cơ hội tạo ra lời đồn như vậy.
Nhưng ta không quan tâm đến thân phận Thánh kiếm kỵ sĩ, ngược lại sẽ làm cho người phương bắc phải suy nghĩ kỹ càng hơn. Trên thực tế, ta cũng thật hoàn toàn không quan tâm đến thân phận Thánh kiếm kỵ sĩ này.
Trữ tố, Tạ vãn quả nhiên hiện thần sắc ngạc nhiên.
Long đằng và Minh nguyệt thì lộ vẻ giận dữ.
Ta nghiên đầu nhìn Âm nữ sư ngồi phía đối diện. Y thị mặt lạnh như nước, không lộ ra một chút nội tâm nào. Nhưng ta biết đối với phản ứng như kỳ binh đột kích của ta, y thị không biết phải làm thế nào. Ma nữ nhận đã cho ta linh giác kỳ dị, khiến ta chỉ qua chút ít biểu hiện bên ngoài cũng có thể nhận biết được rất nhiều thứ ẩn dấu sâu bên trong.
Long ca sau lưng Long đằng rút thanh loan đao màu đen lấp loáng làm phát ra âm thanh đanh gọn, quát lớn: "Lan đặc! Ta được Thiên miếu ân tứ cấp cho Trân ô đao. Nay dùng thân phận Thiên miếu đệ nhất cao thủ, vì ngươi đã miệt thị đối với Thánh kiếm kỵ sĩ, khiêu chiến với ngươi."
Ta đưa mắt kiểm tra thanh Trân ô đao trên tay của gã, trong lòng nổi sóng. Đó là Trân ô đao, có thật có khả năng chặn được Ma nữ nhận của ta sao?
Long ca nghĩ rằng ta sợ, cười to nói: "Lan đặc! Để chúng ta xem bảo kiếm của ngươi nào!"
Ánh mắt ta lạnh lùng chuyển lên khuôn mặt gã, nói: "Chỉ có hai loại người có khả năng xem kiếm của ta, một loại là bằng hữu, một loại là địch nhân. Nhưng người không nằm trong cả hai loại ấy."
Long ca và những kẻ xung quanh nhất tề nổi giận.
Mĩ nữ bên cạnh quát to giận dữ: "Đại kiếm sư! Ngươi không nhát gan đến thế chứ?"
Đến lượt bọn người Hồng thạch đồng loạt hiện vẻ giận dữ lên mặt.
"Đốc, đốc, đốc!"
Đại tế ti đập quyền trượng xuống đất, lãnh đạm nhìn Long ca nói: "Ngồi xuống!"
Long ca nghênh ngang ngồi xuống, để cho ta và Đại tế ti đối đầu với nhau.
Đại tế ti hiển nhiên tu dưỡng cực tốt, ôn hoà đánh giá ta một lúc, gật đầu nói: "Đại kiếm sư xin đừng động nộ, ngài là vị khách từ viễn phương tôn kính của chúng tôi. Nhưng vì sự xác nhận " Thánh kiếm kỵ sĩ " có liên quan đến tồn vong của Tịnh thổ, vì thế chúng tôi không thể không cẩn thận hành sự, hi vọng Đại kiếm sư bỏ qua cho."
Không lạ là Đại tế ti có khả năng là lãnh tụ tối cao của Tịnh thổ, quả nhiên trong lòng có khác biệt.
Nhưng ta buộc phải tiếp tục bức bách, cười một tiếng lãnh đạm nói: "Xin lỗi, ta không có tính kiên nhẫn, cũng không có thời gian, vì thế ta yêu cầu lập tức triệu khai Tế ti hội tại đây, giải quyết mọi việc."
Không một ai nghĩ ta lại có kỳ chiêu này, đều ngạc nhiên nhìn. Đối với kiếm thủ như ta, dùng kỳ chiêu đoạt thế chủ động, chính là hợp với đạo công thủ.
Minh nguyệt lạnh lùng nói: "Trước khi thân phận của ngài được xác định, ngài không có tư cách đề xuất yêu cầu này." Lời nói không hề có một chút khách khí nào.
Yến sắc bình hoà nói: "Tế ti hội cộng lại có chín cánh tay. Tám vị tế ti khả kính mỗi người có một cánh tay. Chúng ta đại công có một cánh tay theo phía chiếm đa số. Thiên miếu tông pháp quy định chỉ cần có ba cánh tay giơ lên, là có thể yêu cầu triệu khai tế tị hội, đúng không? Pháp ngôn tế ti khả kính."
Pháp ngôn trầm giọng nói: "Đó đúng là quy định của tông pháp, nhưng tại đây mở hội nghị, người ngoài có thể tham gia hay không, phải được Đại tế ti đồng ý."
Ánh mắt mọi người tập trung vào người Đại tế ti.
"Đinh!"
Ma nữ nhận phát ra âm thanh cùng một lúc khi Âm nữ sư mở lời: "Nhưng là..." Khiến ả ngừng lại giận dữ nói: "Lan đặc, ngươi làm trò quỷ!"
Đại tế ti lần đầu tiên nghe thấy thanh âm cảnh báo của thánh kiếm, khuôn mặt luôn bình tĩnh yên lặng như nước trong một thoáng lộ ra thần sắc kinh dị.
Long đằng nổi giận nói: "Đó là ma thuật!"
Trữ tố, Tã vãn rõ ràng bị sửng sốt. Khiến kiếm phát ra âm thanh có thể là ma thuật. Nhưng trong cùng một thời gian với lời nói của Âm nữ sư, kiếm phát ra tiếng kêu, thì đã vượt qua khỏi phạm trù ma thuật.
Ta cười không nói.
Đại tế ti nhìn Âm nữ sư nói: "Âm nữ sư tế ti, người định nói gì?"
Âm nữ sư nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, âm thầm cười nói: "Ta chỉ muốn đề tỉnh các vị, tế ti hội không thể được triệu khai bởi ngoại nhân, quyết định vội vàng sự việc, khiến cho chúng ta không có cơ hội cân nhắc kỹ càng."
Đại tế ti ngẩng đầu nhìn tiêu chí thái dương trên đỉnh miếu, giống như đang yêu cầu thần thái dương cấp cho ông ta trí tuệ để phán quyết, sau một hồi lâu thở ra một hơi dài rồi nói: "Chúng ta đã nghĩ ngợi rất lâu rồi. Được! Hiện tại ta muốn lấy biểu quyết, ai tán thành biến yến hội này thành một tế ti hội nghị chưa từng có trong lịch sử?"
Tám cánh tay giơ lên, tế ti có Quan dương, Hoa vân, Thiên nhãn, Linh trí, đại công trừ Long đằng, Trữ tố và Tạ vãn, tất cả đều giơ tay.
Chín cánh tay, chúng ta chiếm được bốn và một nửa.
Long đằng đột nhiên đứng dậy nói: "Đại tế ti, ta yêu cầu ngài phủ quyết triệu khai tế ti hội, nếu không ta sẽ lập tức rút đi."
Đại tế ti song mục tinh quang loé lên như điện, quay sang nhìn Long đằng nói: "Long đằng đại công ngài dám ra chinh chiến nơi xa trường, không hiểu sao lại không dám đối diện với hội nghị công khai này?"
Pháp ngôn giọng phản đối nói: "Tông pháp quy củ, không thể bỏ qua, nếu phải lập tức triệu khai hội nghị, trừ tế ti và các vị đại công, tất cả phải lập tức rời khỏi."
Đại tế ti mặc nhiên không nói.
Quan dương tế ti nói: "Nếu như Đại kiếm sư đúng là Thánh kiếm kỵ sĩ, cứu chủ của Tịnh thổ, chúng ta gạt ngài ra ngoài, không cho ngài có cơ hội tự biểu đạt, không cho ngài tiến thêm một bước tiếp xúc những người đang mong đợi ngài, lại bừa bãi hạ quyết định ngài là Thánh kiếm kỵ sĩ hay không, quyết định vận mệnh của Tịnh thổ, điều đó có sáng suốt hay không?"
Minh nguyệt lạnh lùng tham gia nói: "Ta tiếp xúc hắn đã nhiều, cũng thấy đủ rồi."
Long đằng trầm giọng nói: "Quan dương ngài bằng cái gì nhận định hắn là Thánh kiếm kỵ sĩ, cho đến hiện tại ngài chỉ mới nhìn hắn được ba khắc thời gian."
Quan dương mục quang từ từ thu lại, cuối cùng dừng lại trên người ta, kỳ quang lấp lánh trong mắt, một cách khẳng định và mạnh mẽ nói: "Ta một đời người đam mê đạo lý kiến trúc, chỉ cần một lần nhìn qua kiến trúc bất kỳ, có thể cảm giác được toà kiến trúc đó có kiên cố hay không, có khí phách hay không, thiết kế có sáng ý hay không. Ta nhìn người cũng vậy, người cũng là một dạng kiến trúc. Ta chỉ một lần nhìn Đại kiếm sư, thì đã biết ngài là người thiên sinh chính trực vô tư, là anh hùng chân chính. Người như vậy sẽ không bao giờ làm chúng ta thất vọng."
Yến sắc nói lớn: "Nói hay lắm! Ta tuy không có tuệ nhãn như Quan dương, nhưng nhìn Đại kiếm sư một lần thì đã cảm thấy tin tưởng. Hơn nữa, ta tin Thiên nhãn, ngài là người duy nhất tại Tịnh thổ có thể nhìn thấu tương lai."
Từ đầu không nói gì, Ước nặc phu đột nhiên đứng dậy, quát to dữ dội: "Các vị tế ti và các vị đại công khả kính, tiểu tử thật không hiểu, Dự ngôn thư nói không rõ ràng sao? Xin hãy nhìn vào sự thật trước mắt, các ngài đã nhìn thấy thanh kiếm nào sắc bén hơn của Đại kiếm sư chưa? Các ngài đã nhìn thấy con ngựa nào chạy nhanh như Phi tuyết của Đại kiếm sư chưa? Đại kiếm sư không phải từ Liên vân sơn đi đến sao? Nói cho tiểu tử hay! Các ngài đã thấy gì?"
Hồng tình cũng đứng dậy nói: "Các ngài đã tưởng tượng có một ai chỉ bằng lực lượng một cá nhân, trong thiên quân vạn mã của địch nhân, lấy thủ cấp tướng địch như lấy đồ trong túi hay chưa? Chỉ dùng sức một mình phá tan thành bảo đang tập trung chủ lực của địch nhân hay chưa? Hoặc chỉ một người điều khiển ngàn vạn dã ngưu đánh giết Hắc xoa quỷ như lạc hoa lưu thuỷ hay chưa? Tiểu tử bằng mắt mình chứng kiến, toàn thể người phương nam cũng đã tận mắt chứng kiến." Rồi chuyển hướng Long ca quát lớn: "Long ca! Ngươi làm được không?"
Long đằng, Long ca và những người khác tái mặt, không tìm được lời nào đáp lại.
Thanh âm bình tĩnh của Đại tế ti vang lên: "Hiện tại không phải thời gian để cãi vã, nhưng là thời gian của hội nghị, ta nhân danh người nắm giữ Tịnh thổ pháp trượng, tuyên bố tế ti hội khai mạc từ giờ phút này, các vị mời ngồi."
Trong miếu nhất thời tĩnh lặng đến cái kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Ta ngồi xuống đầu tiên, rồi tiếp đến mọi người lần lượt ngồi xuống, chỉ còn Đại tế ti một mình đứng thẳng ở giữa tâm của tinh đồ.
Đại tế ti nhìn ta, trang nghiêm nói: "Đại kiếm sư, theo giới hạn của tông miếu pháp quy, ngài không có quyền biểu quyết, nhưng tuyệt đối có quyền phát ngôn, mời ngài nói trước!"
Ta thầm quan sát biểu tình của mọi người trong miếu. Long đằng, Minh nguyệt và Pháp ngôn trên mặt hiện thần thái bất phẫn. Nhưng Trữ tố và Tạ vãn lộ sắc trầm tư. Âm nữ sư khuôn mặt âm trầm, nhưng mắt lộ ra vẻ âm hiểm bất thường, hiển thị đang có âm mưu xảo kế gì, nữ vu này lợi hại phi thường, không thể không đề phòng.
Ta cười cười nói: "Ta cần có một đáp án."
Đại tế ti trước lời nói như thiên mã hành không của ta tác phong vẫn thản nhiên như thường, ôn hoà nói: "Chúng tôi đang nghe."
Mục quang mọi người tập trung hết lên người ta. Ngay cả Hồng thạch, Ny nhã, Hoa vân cùng người khác cũng không biết ta có "Vấn đề" gì.
Ta cao giọng hơn một chút hỏi: "Ai có thể nói cho ta, có cá nhân nào có đủ khả năng so sánh với người giết chết Tịch chúc đồng, tiêu diệt mộc bảo của Tả lệnh quyền, cùng Hồng thạch đại công và Ước nặc phu hầu tướng giải phóng nam lộ của Thiên miếu như là Ny nhã quý nữ, con gái của Lạp tát đại công, ai có tư cách hơn kế thừa tước vị đại công này?"
Chúng nhân không tưởng vấn đề của ta lại như là như thế, vừa mới bắt đầu đã đi thẳng đến điểm trọng yếu.
Đại tế ti song mục loé lên thần sắc tán thưởng, biểu lộ hiểu thấu vấn đề bao hàm trí tuệ phía sau của ta.
Tất cả mọi người đều biết sự nghiệp vĩ đại của ta qua lời nói lúc trước, không ai không biết ta là công thần chân chính một tay sáng tạo nên. Nhưng xảo diệu là, nếu bọn Long đằng đồng ý với điểm này, thì cũng như là đã tuyên dương ta, cuối cùng phải kết luận ta là Thánh kiếm kỵ sĩ, ta muốn Ny nhã thành đại công, bất quá chỉ là một cái nhấc tay.
Nếu như bọn chúng cương quyết nói ta không phải là Thánh kiếm kỵ sĩ, thì ta tự nhiên chỉ là một viên mãnh tướng dưới trướng Ny nhã. Tất cả công lao đều do nàng hưởng thụ. Nếu như nàng thành đại công, có phiếu biểu quyết, rồi liên thủ với Hồng thạch, Yến sắc, Trác liên giành được một phiếu của các đại công, sẽ chi trì được thân phận của ta.
Vấn đề này cũng như lưỡi kiếm, hai mặt đều sắc, không thể đánh vào.
Bọn Long đằng nhất thời ách khẩu vô ngôn.
Hồng thạch chầm chậm nói: "Ta có thể bảo chứng, không một ai có thể so với Ny nhã nhận được sự hoan nghênh của nhân dân Bộ hoả thành và hàng trăm thôn làng phụ cận. Chỉ có tiểu nữ này, mới có khả năng khiến cho nam phương tiếp tục ổn định, chỉ có tiểu nữ này đối với Thiên miếu và Tịnh thổ yêu thương không dứt, mới có thể khiến cho Nam Bắc không bị chia cắt làm đôi." Lời nói của ông ta ẩn chứa sự uy hiếp, nhưng cũng vạch ra sự thật.
Long đằng tuy có nghìn lẻ một lý do cho con trai ông ta nhưng không thể cải biến được tình thế "Nam phương bất phục".
Lúc này Minh nguyệt vội vã nhìn sang Âm nữ sư, nhưng Âm nữ sư không hề nhìn lại. Nhìn qua thấy hai người bọn họ quả nhân quan hệ không hề tầm thường.
Minh nguyệt hắng giọng một cái, ngữ khí ôn hoà nói: "Thiên miếu có đề xuất này, chủ yếu là từ tấm gương của Trữ tố đại công, là người duy nhất không theo truyền thống kế thừa mà trở thành đại công của Tịnh thổ. Nhưng đại công đã vô cùng xuất sắc. Trước mắt, Tịnh thổ rơi vào cảnh nước sôi, lửa bỏng, chúng ta không thể tiếp tục quy định thừa kế này được. Dĩ chiến công định tước vị, không những có thể cổ vũ chiến sĩ nỗ lực, mà còn có thể đề bạt nhân tài giỏi nhất, trở thành lãnh tụ quân sự."
Hồng thạch giọng sắc nhọn đáp trả: "Đây tịnh không phải là ý của Thiên miêu, nhưng là của ngài, Âm nữ sư và Long đằng!"
Minh nguyệt, Long đằng hai người nhất tề biến sắc, chỉ có Âm nữ sư vẫn giữ nguyên vẻ lãnh mạc.
Hoa vân cất giọng ôn nhu nói: "Tịnh thổ luôn luôn là nơi hoà bình và an định. Tất cả được xây dựng cơ bản trên luật kế thừa, ít khi xảy ra sự tranh giành, và mỗi vị tế ti, đều do một vị tế ti sau khi tuyển lựa và huấn luyện chỉ định. Nếu như đột nhiên phế trừ phương pháp này, lập tức sẽ xuất hiện đấu tranh quyền vị. Sự việc trước mắt đã là minh chứng. Nếu như sau này xuất hiện tình hình minh tranh ám đấu nhảy lên tước vị, thì sẽ là hoạ chứ không phải phúc."
Từ đầu ngồi yên không nói sau lưng ta, Ny nhã đứng lên, thanh âm bình tĩnh làm say lòng người nói: "Vị trí Bộ hoả thành đại công, đối với tiểu nữ mà nói, không phải là do ham muốn điều gì mà giành lấy. Chỉ là một gánh nặng và trách nhiệm, một sự hy sinh! Nếu như ai có khả năng đề xuất nhân tuyển được nhân dân Bộ hoả thành tiếp nhận, tiểu nữ chân tâm cảm tạ người ấy, lập tức tuyên bố vĩnh viễn không nhắc đến vị trí đại công Bộ hoả thành." Ngữ khí của nàng tràn đầy tình cảm khiến người ta phải động lòng. Tất cả không ai hoài nghi sự chân thành trong lời nói của nàng.
Lòng ta lại nổi lên niềm đau thương, nhìn sang Hoa vân, cũng vừa vặn nàng nhìn về phía ta. Bốn mắt nhìn nhau, Hoa vân lộ vẻ ảm đạm, cúi đầu xuống.
Yến sắc nói to: "Tốt! Nói cho ta, ai có khả năng so sánh với sự nghiệp huy hoàng của Ny nhã, lại có khả năng được người của Bộ hoả thành tiếp thụ. Nếu còn có lời, xin hãy nói ra."
Đai tế ti hướng Minh nguyệt nói: "Minh nguyệt tế ti, ngài là người quản lý trực tiếp bảy vị đại công, xin hỏi ngài có đề xuất nhân tuyển nào hay không."
Minh nguyệt mấp máy môi, do dự vừa muốn nói lại vừa không muốn, cuối cùng không nói một lời nào.
Đại tế ti chuyển sang Long đằng.
Long đằng khuôn mặt biến sắc, ách khẩu vô ngôn. Ông ta tự nhiên không thích hợp đề cử con trai mình. Nhưng Minh nguyệt không nói, ông ta có thể nói được gì?
Đại tế ti cười cười, hỏi một lần nữa, vẫn không có đáp án, cuối cùng nhìn sang Âm nữ sư.
Âm nữ sư bình thản nói: "Với vấn đề này, ta không có ý kiến."
Tất cả đều ngạc nhiên.
Ta cảm thấy kinh sợ trong lòng. Tại lần tranh đấu này, ả hiển nhiên ở thế hạ phong, không hiểu ả rốt cuộc có pháp bảo gì thập phần ác độc không?
Đại tế ti giống như hít một hơi dài, hướng về Ny nhã nói: "Từ ngày hôm nay, Ny nhã quý nữ chính thức thành đại công của Bộ hoả thành, kế tục Lạp tát đại công sở hữu quyền lực và lãnh địa."
Ny nhã cúi đầu xuống, trên mặt không có một điểm vui mừng.
Tước vị này với nàng và ta mà nói, chỉ là một chén rượu khổ đau, chỉ hận là chúng ta đều phải cay đắng đấu tranh để giành lấy.
Trong Thiên miếu nhất thời trở nên trầm mặc.
Long ca không dấu được hận ý của mình, quắc mắt nhìn ta, kẻ đã phá tan giấc mộng đẹp của gã.
Ta mỉm cười nhìn lại.
Long ca đạp mạnh xuống đất đứng dậy, hai nam một nữ bên cạnh cũng đứng dậy theo.
Long đằng ngây người quát to: "Long ca!"
Long ca giận dữ nói: "Không công bằng." Phẫn uất rời đi. Hai nam một nữ kia cũng nộ khí trùng trùng, trừng mắt nhìn ta rồi theo Long ca vượt qua cổng chính.
Long đằng đại nộ quát to: "Quay lại đây!"
Đại tế ti nói: "Long đằng đại công, để cho chúng đi! Thiếu niên khí thịnh, để chúng có thời gian bình tĩnh lại, thì sẽ không sao, chúng ta có thể tha thứ cho chúng."
Long đằng thở dài, sau khi thay cho con mình thỉnh tội, chán nản ngồi xuống.
Không khí cực kỳ căng thẳng.
Đại tế ti chầm chậm quay trở về chỗ ngồi của mình, ngồi xuống nói: "Hiện tại là biểu quyết quyết định Đại kiếm sư liệu có phải là Thánh kiếm kỵ sĩ của Dự ngôn thư hay không?"
Âm nữ sư đứng dậy nói: "Khoan đã!"
Bọn Hồng thạch nhíu mày, không biết ả đang diễn trò gì.
Chúng ta tuy trong lòng biết ả là gian tế, nhưng khổ nỗi không có chứng cứ, không làm gì được ả.
Âm nữ sư bước đến vị trí Đại tế ti vừa đứng, hướng về ta nói: "Ta có một vấn đề, những tưởng Đại kiếm sư có thể cho đáp án."
Ta cao giọng nói: "Mời nói!"
Âm nữ sư nói: "Sao trong Phiêu hương thành, ngài kết tội sai lầm ta trên vai có vết kiếm thương, không hiểu có phải muốn tạo ra mâu thuẫn Bắc Nam, phân liệt Tịnh thổ?"
Ta thầm kêu lợi hại, y thị không vây hãm ta bằng vấn đề "có phải Thánh kiếm kỵ sĩ hay không", mà chỉ công kích ta vào nhược điểm không thể bắt được cái chân đau của ả. Thật là lợi hại phi thường.
Cả bọn Hồng thạch, Hoa vân cũng không thể giúp ta việc này.
Bất quá ta đã nghĩ qua vấn đề này, cũng đã có biện pháp đối phó.
Ta đừng dậy, đến trước mặt y thị năm bước thì dừng lại, mỉm cười nhìn vào y thị.
Nhìn thân hình của y thị vừa dài vừa đầy đặn, mềm mại động lòng người, cùng với bộ ngực vun cao, không thể phủ nhận yêu phụ quả nhiên có mị lực yêu dị. Không lạ Minh nguyệt bị y thị khống chế, nói không chừng Pháp ngôn cũng là khách trong màn của ả.
Âm nữ sư lạnh lùng nói: "Đại kiếm sư không có lời gì biện bạch, phúc đáp cho vấn đề của ta sao?"
Ta lắc đầu nói: "Xin lỗi! Ta vẫn kiên trì cho rằng trên vai Âm nữ sư có kiếm thương, nhưng không phải Âm nữ sư người, mà là một Âm nữ sư khác."
Mọi người ngẩn người, không hiểu ta nói gì.
Đại tế ti kỳ lạ lại không như vậy.
Minh nguyệt cười lạnh nói: "Đại kiểm sư xin ngài cẩn thận lời nói. Thiên miếu tuyệt không dung thứ ngài tiếp tục vũ nhục Âm nữ sư tế ti khả kính."
Âm nữ sư trong mắt loé lên một tia thần sắc kỳ quái, vừa như kinh dị, lại vừa tự đắc.
Thiên nhãn nói: "Minh nguyệt tế ti, xin ngài nhường cho Đại kiếm sư nói tiếp."
Âm nữ sư nói: "Đương nhiên, Đại kiếm sư đương nhiên tiếp tục nói, nếu không ta cũng không thể bằng lòng."
Ta thầm cảm thấy bản thân tựa như đã phạm sai lầm, bước chân vào trong cạm bẫy không có đường lui, nhưng cũng không còn có khả năng quay đầu nói: "Xin hỏi tế ti đà phó của người còn ở đây không, có thể mời đến được hay không?"
Âm nữ sư bình tĩnh nói: "Đang đứng đợi ta tại đại đạo bên ngoài, nhưng trước tiên xin nói với ta, ngài muốn cô ta làm gì?"
Ta nói: "Ta muốn kiểm tra vai của cô ta, xem xem có giống của tế ti người không?"
Âm nữ sư trừng mắt nhìn ta, trong mắt phóng ra lệ mang.
Bọn Hồng thạch đột nhiên đại ngộ, cuối cùng cũng hiểu ra lời nói của ta. Phân thân chi thuật của Âm nữ sư, là bởi vì Âm nữ sư không phải một người, mà là hai người. Một người giả làm đà phó, cải trang thành lưng gù không phải là việc khó. Giả thiết bọn họ là chị em song sinh giống nhau như đúc, thì tất cả nghi vấn đều được sáng tỏ.
Âm nữ sư ngẩng mặt lên trời cười nói: "Lan đặc công tử chí tưởng tượng thật cực kỳ phong phú. Được! Nếu trên vai đà phó của ta không có vết thương nào, thì công tử định như thế nào với Thiên miếu?"
Ta trong lòng kêu hỏng, nếu trên vai của đà phó không có vết sẹo nào, uy tín của ta sẽ bị đả kích nghiêm trọng, cho dù có thành công trở thành cái gì Thánh kiếm kỵ sĩ, cũng không có chút hào quang nào. Nhưng hiện tại đã thành thế cưỡi lưng hổ, đột nhiên, ta nghĩ đến phản ứng của thánh kiếm đối với ả.
Ta cười cười nói: "Người muốn ta phải làm thế nào?"
Âm nữ sư quát lên sắc bén: "Được! Truyền đà phó tiến vào."
Ta đưa tay ra ngăn lại, lãnh đạm nói: "Không cần phải gọi, ta tin lời nói của tế ti."
Chúng nhân trừng mắt há miệng, không nghĩ ta lùi bước nhanh vậy, thảm bại nhanh như vậy.
Ngược lại Âm nữ sư không có chút thần sắc thắng lợi, trừng mắt nhìn ta.
Ta đánh bạo nói lớn: "Bởi vì kẻ bị thương là người, hãy để chúng ta một lần nữa hân thưởng bờ vai của người, có được không?"
Minh nguyệt quát to: "To gan!"
Âm nữ sư sắc mặt đại biến.
Ta cười lạnh nói: "Ta không thể nhận ra ngươi, nhưng kiếm sau lưng ta nhận ra ngươi. Vì thế khi ngươi vừa xuất hiện, nó đã cảm ứng được."
Minh nguyệt quát lên giận dữ: "Hồ ngôn loạn ngữ. Nếu trên vai Âm nữ sư không có kiếm thương, ngươi nhận tội thế nào đây."
Ta cười lớn nói: "Nếu vậy ta không thể là cái gì Thánh kiếm kỵ sĩ."
Minh nguyệt gọi to: "Âm nữ sư tế ti, hãy để hắn xem, để tất cả mọi người trong Thiên miếu thấy sự thanh bạch của nàng."
Ta cười to nói: "Minh nguyệt tế ti, ngài là tối hôm qua vừa nhìn thấy đầu vai của ả, hay là tối hôm kia nhìn thấy?"
Minh nguyệt nổi cơn thịnh nộ nói: "Lời nói này là có ý gì?"
Âm nữ sư giơ cao tay trái, ra hiệu cho mọi người yên lặng, hiểm độc nhìn ta, nói: "Được! Lan đặc, ta để ngươi xem!"
Ta toàn thân tập trung lên người ả, đề phòng ả đột nhiên tấn công.
Ta biết ả đã vào thế đường cùng. Lời nói của Minh nguyệt đã bức ả không còn có thể lật chuyển được tình thế.
Cặp mắt phượng vừa dài vừa nhỏ của ả đột nhiên loé lên quang mang kì dị rất mãnh liệt.
Ta cảm thấy hơi chóng mặt, cùng vào thời khắc ấy, ả kéo mạnh bào phục tụt xuống khỏi hai vai, đến tận thắt lưng, cặp nhũ phong cân đối săn chắc hoàn toàn phơi ra trước ánh mắt của mọi người.
Mục quang mọi người không tự chủ được tập trung vào đôi nhũ phong trên người ả, rồi quay đầu nhìn lên vai. Trên vai trái một vết sẹo dài ba thốn do kiếm gây ra hiện rõ mồn một.
Chúng nhân liền kêu lên kinh hãi. Nhưng chưa kịp làm gì thì dị biến xuất hiện.
"Phốc! Phốc!"
Hai đạo sương khói nồng nặc màu tím hồng từ hai cánh tay đang rũ xuống của ả phát ra, nhanh chóng bao chùm lấy ả rồi toả ra bốn phương tám hướng. Sự tình phát sinh quá nhanh, giả như Âm nữ sư không hướng về ta thi triển dị thuật, ta chắc chắn có thể đứng trong màn khói triển khai thế công, nhưng cái chóng mặt đã khiến cho ta bị chậm lại, đương nhiên, nếu là người khác thì đã không chỉ chóng mặt nhẹ như vậy.
Trong chớp mắt, trước mắt đã toàn một màn khói đặc màu tím hồng.
Một điểm khí lạnh hướng về vị trí tiểu phúc của ta bắn tới.
Tức thì Ma nữ nhận xuất ra khỏi vỏ, ta một kiếm chém xuống, "Đinh" một tiếng vang lên, đánh bắn thanh truỷ thủ đi chỗ khác.
Tiếng kêu kinh hãi vang lên khắp nơi. Mọi người đến lúc này mới bắt đầu phản ứng.
"Phốc! Phốc"
Hai đạo khói hồng lại phóng ra.
Ta nghe thấy một âm thanh đập vào cửa miếu. Qua nơi khói hồng còn mỏng, chỉ thấy Âm nữ sư đang dùng phương cách của nữ vu để phun khói. Khắp nơi bay đầy khói hồng.
Bọn người Hồng thạch, Ny nhã, Thải nhu, Hầu ngọc muốn can thiệp vào. Nhưng khi màn khói hướng về bọn họ tràn đến, tất cả chỉ kịp ho lên sặc sụa rồi lùi ra ngoài. Chỉ có ta không bị màn khói ảnh hưởng Trong Thiên miếu loạn cả lên.
"Uông uông!"
Một đạo hắc ảnh mơ hồ hướng về Âm nữ sư đang chạy ra lối đi chính bên ngoài miếu lao tới.
Trong lòng kêu to không tốt. Lập tức thấy hàn quang loé lên. Loan đao của Âm nữ sư nhằm Đại hắc chém tới.
Trong cơn lo giận, ta hét lên một tiếng điên cuồng. Ma nữ nhận toàn lực ném ra.
Giống như một đạo thiểm điện nhằm thẳng vào bối tâm của Âm nữ sư.
Âm nữ sư quả là nhất lưu cao thủ, không để ý đến Đại hắc nữa, quay đao lại đỡ.
"Đang!"
Loan đao gãy rời, Ma nữ nhận không có nửa điểm bị đình trệ, sau một âm thanh gọn gẽ đưa Âm nữ sư ngã bay ra cách phía trước điện môn bảy, tám bước, không thấy ngồi dậy nữa.
Đại hắc vồ hụt vào khoảng không.
Âm nữ sư như đang cố gắng ngồi dậy, nhưng lực bất tòng tâm, Ma nữ nhận cắm tại bối thượng rung rinh.
Không đến một khắc, bên cạnh ta đã tụ tập đầy người.
Một cơn gió từ bên ngoài thổi vào, làm cho là khói bay tứ tán mờ dần đi.
Chúng nhân kinh hãi nhìn nửa thân trên loã lồ đầy máu của Âm nữ sư.
Âm nữ sư thở nặng nhọc nói: "Lan đặc ngươi được lắm, ta đấu không lại ngươi..., nhưng có người sẽ báo thù cho ta....tỷ muội ta và vu đế....sẽ giết..." Run lên một cái, cuối cùng lăn ra chết.
Ta rút Ma nữ nhận từ bối thượng ả về, máu tươi phun lên, nhưng thân nhận không có một chút huyết tích nào.
Ta nhìn mọi người. Long đằng, Minh nguyệt và Pháp ngôn ba người toàn lực bảo vệ Âm nữ sư, trên mặt không còn một chút huyết sắc.
Hồng thạch nói: "Nữ yêu hại người chung quy đã chết"
Ta lạnh lùng nói: "Không! Còn một kẻ nữa!" Bước chân vươn dài tiến ra ngoài miếu.
Mọi người cùng lúc rút binh khí ra khỏi vỏ, đi theo ta ra ngoài miếu, địch khí cùng cừu hận hạ xuống, trái tim mọi người liên kết lại với nhau như một gia đình.
Ngoài miếu sao đầy trời, gió đêm thổi xào xạc, khiến người ta đại chấn tinh thần.
Mới đi được hơn mười cấp thang đá.
Một bóng đen từ môt bên chạy ra, đứng sững trước mặt, quát lớn: "Đại kiếm sư! Ta khiêu chiến với ngươi!" Thì ra là Long ca đang như một con hổ điên.
Long đằng là người đầu tiên quát lên: "Ngươi điên rồi sao! Mau tránh ra!"
Long ca kêu lên điên cuồng: "Phụ thân! Đừng cản trở con, hắn vũ nhục con, con phải dùng Trân ô đao để đòi lại danh dự."
Ánh mắt ta nhìn qua vai gã, phía cuối bậc thang trên con đường lớn chính là xe ngựa của Âm nữ sư, nhưng đà phó đã không biết ở nơi nào.
Ả đã chạy thoát!
Ta một điểm cũng không kỳ quái, nếu nói hai người bọn chúng không có truyền tâm thuật, thì ta không tin, cho dù có Long ca cản đường, ả lại có khả năng lặng im chạy trốn.
Ta đưa tay cản mọi người, lãnh đạm nói: "Được! Tiện đây để ta xem xem Trân ô đao của hắn sắc bén ra sao?"
Long đằng cả kinh kêu: "Đại kiếm sư!"
Ta biết bọn họ nghĩ rằng ta vì bị Long ca cản trở mất đi cơ hôi truy sát Âm nữ sư kia, liền nổi cơn thịnh nộ, định giết Long ca để hả giận. Kỳ thực ta chỉ là lợi dụng cơ hội ngàn năm không gặp này, thử sự lợi hại của Trân ô đao.
Âm nữ sư giảo hoạt đa tí, hẳn đã có phương pháp nhanh chóng rời khỏi Trục thiên cao nguyên.
Ta từng bước từng bước tiến lại gần Long ca.
Long ca giơ Trân ô đao lên, từ từ lùi xuống. Gã tịnh không phải khiếp đảm, chỉ là muốn ta rời xa khỏi những người phía sau, để gã có đủ không gian phát huy hết sở trường.
Ta đi cách mọi người được tối thiểu hơn hai mươi cấp thì phía sau có tiếng bước chân đi tới, một người tiến đến phía sau ta.
Ta quay đầu nhìn lại, thì ra là Hoa vân.
Hoa vân đến bên cạnh ta, nhỏ giọng cầu khẩn: "Đại kiếm sư! Xin ngài đừng giết anh ta!"
Ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hoa vừa mĩ lệ vừa cao quý. Trong lòng dâng lên cả trăm cảm xúc. Mĩ nữ có thân phận tôn quý này là vĩnh viễn đẩy ái tình xuống hàng thứ yếu, hay là thiên sinh đã có khả năng hy sinh hạnh phúc cá nhân? Nàng quan hoài mọi người, nhưng có quan hoài đến bản thân hay không?
Đôi mắt đẹp của Hoa vân lộ ra thần sắc ai cầu nồng nhiệt.
Ta cười nói: "Nói ta nghe, nàng yêu ta!" Hoa vân run mạnh thân thể xinh đẹp, cúi đầu xuống.
Dồn được nàng vào thế bí, ta cảm thấy dâng lên một niềm khoái ý. Từ khi biết nàng khuyên Ny nhã không được li khai Tịnh thổ, ta một mặt hiểu nỗi khổ của nàng, nhưng cũng không tránh khỏi nảy sinh oán hận. Hoa vân ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ vẻ kiên định, thấp giọng nói: "Đúng thế! Lan đặc, ta yêu ngài!" Rồi chuyển thân quay về.
Ta cười một tiếng dài, tiếp tục đi xuống, Ma nữ nhận như nước chảy mây trôi, vẽ một đường cong nhằm vào Long ca.
Long ca hét lên một tiếng, Trân ô đao phát ra trăm đạo đao mang, trực diện nghênh tiếp.
"Đinh đinh đang đang" thanh âm liên tiếp đinh tai. Ma nữ nhận và Trân ô đao trong nháy mắt đã giao tiếp trăm lần.
Ta chợt lùi lại phía sau.
Trân ô đao hoàn hảo vô khuyết.
Một đạo hàn khí, xông lên tận đầu. Giả thiết Đại nguyên thủ cầm Trân ô đao này, không biết sẽ có hậu quả gì?
Long ca sắc mặt trắng bệch.
Đao của gã tuy đích thực là loan đao tốt nhất từng thấy của Tịnh thổ, nhưng so với kiếm thuật của ta còn cách một đoạn xa. Nếu không phải ta chủ yếu muốn thử Trân ô đao của gã, gã sớm đã bại trận hoặc chết tại đương trường.
Gã từ đầu đã luôn chỉ có khả năng tử thủ ở thế hạ phong. Đã nhiều lần muốn chiếm lại thế thượng phong, nhưng đều hữu tâm vô lực.
Tay gã run rẩy, vốn là người nổi danh dũng lực, lần đầu nếm phải sức mạnh còn hơn cả gã.
Ta nhạt giọng nói: "Trò chơi còn chưa bắt đầu!"
Lưỡi nhận loé lên, đương đầu chém xuống.
Long ca đại kinh cử đao lên đỡ.
Ma nữ nhận loé lên lần nữa, từ chém xuống biến thành bạt ngang.
Long ca biến chiêu nghênh đón.
Ma nữ nhận lên cao một chút, lướt qua thân đao, hướng vào yết hầu.
Long ca không ngờ kiếm của ta linh hoạt như vậy, hoảng hốt thối lui, rút đao về chống đỡ, nhưng đã muộn, ta truy đuổi không ngừng, mũi nhận nhắm vào giữa tay của gã.
"Đang!"
Âm thanh rõ rệt vang khắp không gian bậc thềm đá.
Long ca kêu lên kinh sợ, Trân ô đao bay lên không trung, cao đến hai mươi thước, rồi lại rơi xuống bậc thềm đá.
Ma nữ nhận lại đâm về yếu hầu Long ca.
"Không được sát hại ca ca ta!"
Mĩ nữ lúc trước ngồi đằng sau Long ca, cùng với gã giận dữ rời khỏi miếu, từ sau thạch trụ của bậc thềm đá lao ra.
"Đinh đinh đang đang!" Giống như vô số kim loại rơi trên đất.
Mọi người nhất tề ngạc nhiên.
Đó là tiếng Trân ô đao rơi xuống đất.
Ta nhắm mắt lại, cảm tạ bảo nhận di vật của Ma nữ.
Trân ô đao chung quy cũng không địch lại Ma nữ nhận, rơi xuống bậc thềm đá vỡ thành nhiều mảnh vụn.
Nhưng ta có khả năng đánh Đại nguyên thủ hàng trăm chiêu mạnh mẽ từ trên cao xuống như vậy hay không? Ta cũng không biết. Nhưng chung quy cũng còn có một tia hy vọng, đặc biệt Đại nguyên thủ đối với điều này vẫn không hề hay biết.
Mĩ nữ kia chạy tới, cách hai người chúng ta bảy, tám bước, sau đó dừng lại không dám hấp tấp chạy qua.
Ta nhìn nàng cười cười nói: "Nàng tên là gì?"
Mĩ nữ sắc mặt trắng bệch, mấp máy môi nói: "Ta tên Long di."
Sau một âm thanh gọn gẽ, ta thu hồi hảo bằng hữu Ma nữ nhận đang điểm tại yết hầu Long ca trở về vỏ.
Long ca sắc diện như tro, chủ yếu là do mất sức sau khi phải khốn khổ chiến đấu, hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống bậc thềm đá.
Chúng nhân chạy đến như gió.
Long đằng là người đầu tiên đến cạnh ta, quỳ một chân xuống nói: "Thánh kiếm kỵ sĩ, xin tha thứ cho chúng ta."
Ta vội đỡ ông ta đứng lên nói: "Quá khứ cứ để nó trôi vào quá khứ. Ngài sau này phải cùng ta kề vai giết địch, được không?"
Đại tế ti đến trước mặt ta, giao quyền trượng cho Quan dương, đưa hai tay ra, nắm chặt lấy ta nói: "Thánh kiếm kỵ sĩ, xin tha thứ cho sự hồ đồ và ngu xuẩn của chúng ta, chút nữa đã thành di thiên đại hoạ, thành đại tội nhân của Tịnh thổ."
Ta nói: "Đại tế ti, không có ai có thể xử lý mọi việc tốt hơn ngài. Phụ thân ta Lan lăng thường nói: con người rất hay bị hiện tượng giả dối che mắt, lại nói: hối hận chỉ là con độc xà cắn xé tâm can. Tất cả sự việc hãy để nó theo đêm tối mà chìm vào quá khứ, hiện tại đã là một ngày mới."
Yến sắc quát to: "Đúng! Thánh kiếm kỵ sĩ, từ ngày hôm nay, nếu còn có người bất phục tùng ngài, ta sẽ một đao chém chết."
Ánh mắt ta nhẹ nhàng nhìn qua Minh nguyệt và Pháp ngôn đang vừa thẹn vừa sợ. "Quá khứ cứ để nó trôi vào quá khứ." Nói thì nói vậy, như hai người này, đặc biệt Minh nguyệt sớm đã mất uy tín, sao có thể tiếp tục đảm đương vị trí tế ti, quản trì bảy vị đại công, sau này chỉ có thể dùng biện pháp, ép ông ta phải tự động biết xấu mà lui. Hiện thực thật là tàn khốc.
Hồng thạch nói: "Vừa rồi chúng ta đã gửi đi báo động, lệnh cho thủ vệ không cho phép ai rời khỏi Thiên thành. Bất quá, sợ không có tác dụng gì, bởi vì tế ti và đại công là những người không bị hạn chế, thủ vệ sợ rằng không biết yêu phụ kia không phải là tế ti."
Long đằng nhìn Long ca giận dữ nói: "Tên súc sinh không biết mình đã gây nên đại hoạ gì!"
Ta nói: "Không cần phải trách Long ca, anh ta không chỉ là chiến sĩ siêu trác, còn là nam tử hán có tính cách. Cho dù không có anh ta làm mất thời gian, chúng ta cũng không truy đuổi nổi yêu phụ đó. Bởi vì phù thuỷ đến từ vu quốc, tất cả đều biết truyền tâm chi thuật." Kỳ thực câu không cần trách Long ca, là hoàn toàn giả dối. Bởi vì chỉ cần ta gọi Phi tuyết, nói không chừng có thể đuổi kịp được y thị. Ta đoán y thị tất sẽ bằng con đường ngắn nhất đào tẩu lên phía bắc. Nhưng đoàn kết nội bộ là vấn đề trước tiên, ta không thể không uý lạo phụ tử đáng trách chỉ biết đến tư tâm này. Ta đã là lãnh tụ chí cao vô thượng của Tịnh thổ nhân, thì tất phải hành động như vậy.
Trong lòng thở dài một cái.
Long ca lúc này đã minh bạch bản thân đã gây ra việc gì, lại nghe ta không những không trách, là còn tha cho gã, khiến gã thoát tội, cảm động rơi dòng nhiệt lệ, kêu lên: "Đại kiếm sư! Không! Thánh kiếm kỵ sĩ."
Ta bình đạm nói: "Các ngài về sau hãy gọi ta là Đại kiếm sư! Thánh kiếm kỵ sĩ danh tự này vừa dài vừa khó nghe."
← Hồi 039 | Hồi 041 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác