← Hồi 030 | Hồi 032 → |
Phượng Hương mừng rỡ mở rộng cửa lớn rồi lùi ra sau hai bước cúi người chào đón: "Phượng hương thật cảm kích được Đại kiếm sư quang lâm"
Trên chiếc áo dài trắng ôm sát thân hình điểm xuyết những dải hạt lấp lánh làm nàng như đang khoác trên mình một chiếc cầu vồng. Sự mảnh mai làm lộ rõ vẻ yếu ớt của nàng càng khiến người ta cảm nhận khoảnh khắc tồn tại ngắn ngủi trong vẻ mỹ lệ của cầu vồng.
Ta bước vào vướng hoa duy nhất trong trang viên, đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thất rất nhiều laọi chậu sành, trồng rất nhiều loại kỳ hoa dị thảo, thiên hình vạn trạng, hoạc để trên mặt đất, hoạc treo trên xà nhà, biến khung cảnh thành một rừng hoa u thâm.
Tiếng Phượng Hương vang lên phía sau ta: "Đây là do Hoa Vân dậy tôi làm!"
Ta rúng động buột miệng: "Nàng và Hoa Vân đích thị là hảo bằng hữu"
Phượng Hương quay sang ta cười ôn nhu, nói: "Hoa Vân là một trong số ít người mà thiếp rất tôn kính, bà ta không những dó trí tuệ vô cùng linh mẫn mà còn có một hoài bão mỹ lệ."
Ta cười đáp: "Đã bao giờ muốn vẽ một bức cho bà ta chưa?"
Phượng Hương thở dài nói: "Ôi!, không phải là chưa từng nghĩ qua, chỉ là bà ta không thể tiếp thu yêu cầu của tôi với bà ta"
Ta ngạc nhiên, quay sang, cúi đầu nhìn nữ hoạch sư mỹ lệ nhỏ nhắn, hỏi: "Điều kiện gì?"
Sắc mặt Phượng hương bỗng chốc đỏ bừng, khẽ cúi đầu nói: "Đại kiếm sư không được cười, tôi mới dám nói!"
Nói rồi, sắc mặt nàng càng đỏ hơn giống như một tiểu hài nữ.
Ta đáp: "Cô cứ nói, ta tuyệt đối không cười!"
Phượng Hương bất giác giương mắt nhìn ta, rồi bỗng quay mình chạy vụt vào trong nói vọng lại "Vào đây rồi hẵng nói!" Vẫn chưa hề nói về yêu cầu của nàng với Hoa Vân.
Ta thật đối với nàng không còn cách nào, chẳng nhẽ lại túm yết hầu nàng mà ép nàng nói ra sao, đành lắc đầu cười khổ, rồi theo nàng bước vào trong. Mặc dù đã có chuẩn bị về tâm lý, nhưng ta vẫn vô cùng kinh ngạc, chỗ này nhìn ngoài như những căn phòng vậy mà vào trong lại là một khoảng không gian thật rộng.
Trong này là một họa thất với vô số những bức họa được chất đống, từ những bức chân dung lớn tới những bức tiểu họa, loại nào cũng có, phải đến hàng trăm bức bày ra khắp nơi.
Mặt rộng nhất của căn phòng dài khoảng bốn mươi xích, tường phòng rất cao ước lượng vào khoảng ba mươi xích, trên tường còn treo ba cái giá gỗ có thể nâng cao, cạnh đó là một súc gỗ để ngồi, xem ra đó là nơi nàng vẽ tranh. Xảo hợp ánh dương quan từ của sổ gần đó ùa vào, khiến người ta thật không nhận ra bức tranh vẽ nháp bằng mầu đen nhạt đó là gì.
Phượng Hương bước tới cười khẽ nói: "Đây là họa thất của tôi!" Thầng sắc thoáng lộ vẻ ngạo nhiên tự đắc.
Ta đưa mắt nhìn bốn phía.
Hầu hết trong họa thất là các bức tranh vẽ phong cảnh và kiến trúc vật, chỉ có khoảng một phần ba là tranh vẽ người, nét vẽ đều rất tinh tế đầy vẻ hào sảng, tự nhiên. Ngay bức họa đơn sơ "sơ lâm viễn thụ" cũng có thể trong nhỏ mà nhìn thấy to, mang lại một cảm giác hài hoà, bỗng nhiên, ta như mê đi giữa đất trời của hoạch thất.
Ta lại bước đến trước một bức họa lớn, trong lòng khẽ chấn động, vì ta đã nhận ta cảnh vật trong bức tranh là ở đâu.
Trong tranh, dòng sông Phiêu hương uốn lượn, mênh mang, phong cảnh mỹ lệ đó giống như cái buổi ban mai ta cùng Hồng Nguyệt ngắm cảnh Phiêu hương hà. Ta vốn đối với hội hạo không có nhiều hứng thú, nhưng cũng bị bức tranh này hấp dẫn một cách sâu sắc.
Tại Đế quốc, địa vị của các hoạ sư rất thấp, so với các nghệ nhân tạo tượng thì còn có phần thấp hơn, bởi vậy tất cả các bức vẽ đều là vẽ người, trong tranh tất cả các nhân vật đều có vẻ mặt lạnh lùng cứng ngắc, sắc thái âm trầm, một tia sinh khí cũng không có.
Thế nhưng ta nhận thấy thế giới trong tranh của Phượng Hương ngập tràn tâm trạng, cảm xúc, bút pháp tùy ý thả theo dòng suy nghĩ không có một chút bó buộc, nhưng cũng vừa vặn nắm bắt được cái thần của sự vật trong từng nét vẽ, ý cảnh vô cùng.
Tiếng Phượng Hương từ phía sau vọng tới: "Nơi đó ở ngoại thành, Phiêu hương hà"
Ta khe khẽ gật đầu thốt: "Phải, ta biết!" rồi chỉ sang một bức khác cách đó khoảng 5 thước bị treo úp vào tường, "Tại sao bức này lại bị treo như vậy?" Phượng hương im lặng giây lát rồi trầm giọng đáp: "Bức họa này tôi đã hoàn thành bảy tháng trước đây, nhưng chẳng rõ vì sao, bắt đầu từ thời khắc hoàn thành nó tôi bỗng không muốn nhìn thấy nó nữa, tôi cảm thấy có chút sự hãi."
Ta hiếu kỳ hỏi: "Có thể cho ta xem qua được chăng?"
Phượng hương do dự giây lát, bước đến bên bức họa, xoay nó lại phía ta. Bức tranh họa một nữ nhân tóc điểm bạc, niên kỷ vào tầm hơn bốn mươi. Tướng mạo người này không thể không tính là không đẹp, chỉ là chiếc mũi rất dài và nhỏ, khiến cho khuôn mặt có vẻ không tự nhiên và âm trầm, nhưng vấn đề lại không hoàn toàn nằm ở đây, vấn đề là ở cặp mắt đặc biệt dài và hẹp của bà ta, phát ra một cảm giác băng lãnh thâm trầm rất khó hình dung, khiến người ta không lạnh mà run, càng nhìn kỹ, cảm giác này lại càng trở nên mãnh liệt.
"Đây là ai vậy?"
Phượng Hương đáp: "Trong Thiên Miếu bát vị tế ti, nữ tế ti thứ hai ngoài Hoa Vân, – Linh nữ sư"
Ta ngây người, thì ra đây là vị tế ti có tinh thần dị lực, thông thạo y dược." Phượng Hương im lặng quay bức họa Linh nữ sư trở lại.
Ta bước tới bên cạnh khẽ hỏi: "Bức họa này có giống với người thật không?" Phượng hương khẽ gật đầu, tấm thân mềm mại chợt run lên, tựa nhẹ vào người ta, ta luống cuống đưa tay ra đỡ lấy bờ vai nàng, hỏi: " Sao vậy! Cô không được khoẻ sao? Vừa rồi cô có nhìn bức hoạ của Linh nữ sư không?" Phượng Hương rời khỏi vòng tay ta, tiến tới bức tường không, khẽ kêu "Ah" lên một tiếng, dừng lại, chỉ tay về phía trước.
Ở góc độ tại cự ly gần thế này, ta cũng nhìn thấy những đường nét tung hoành tạo thành một bức phác họa, rốt cục là hình gì.
Đó chính là hình dáng của ta được phác thảo trong tranh, đặc biệt là khuôn mặt, tuy chỉ có vài đường sơ qua, nhưng cũng biểu hiện rất rõ ràng từng nét từng nét một của ta.
Trong bức tranh vẽ ta trên tường, nhìn kỹ còn thấy cả hình dáng một con ngựa rất giống Phi Tuyết, còn vài đường nét sắc bén nữa, khiến ta liên tưởng đến thanh Ma Nữ Nhận của mình, dưới người là những dãy núi trùng trùng điệp điệp, sông suối quanh co, hai chân trần, một chân dẫm trên bờ biển Tịnh Thổ, một chân nhúng sâu vào biển lớn, vẻ hoành vĩ và tự do không lời nào tả được, thiên không là một mảng trống trắng lớn. Lúc này, nàng họa sư mỹ lệ tuyệt thế ngả đầu vào lòng ta, vòng ngọc thủ ôm chặt lấy hông ta.
Thật lạ, trong giây phút đó ta không hề có cảm giác ái tình nam nữ, có chăng chỉ là một loại cảm giác thăng hoa của tình yêu, vượt qua được sự tiếp xúc xác thịt mặc dù cảm nhận từ thân thể của nàng thật rõ rệt vô cùng. Ta vòng tay ôm chặt lấy nàng.
Phượng Hương khẽ thở dài, rời khỏi vòng tay ta, vẻ mặt trang trọng, ta biết tự trong lòng nàng đang cảm nhận đã hoàn thành được một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời.
Phượng Hương bước thẳng tới bên bức bích họa, ánh mắt khẽ liếc nhìn ta, trong mắt phát ra vẻ thâm tình vô hạn, nhẹ nhàng nói: "Tối qua sau khi trở về, tôi đã bắt đầu bức vẽ cho Đại Kiếm Sư, cho đến giây phút này, lẽ ra phải là rất mệt rồi, nhưng sự thật là tôi chưa từng cảm thấy khoẻ mạnh, hưng phấn, khoái nhạc vô ưu như bây giờ."
Ta dường như quên đi thế giới bên ngoài căn họa thất, quên hết những cuộc chiến không ngừng nghỉ những chết chóc ở bên ngoài, bước đến gần nàng, vòng tay ôm lấy nàng, cúi xuống nâng khuôn mặt nàng khẽ hỏi: "Nàng đâu cần đến ta cũng vẫn có thể hoàn thành bức họa này, vậy sao nàng vẫn muốn ta đến?" Nhìn nàng lúc này thật đáng yêu và nhu mì khiến ai cũng có cảm giác muốn được che chở cho nàng.
Phương Hương nhẹ nhàng thốt: "Phải! Tất cả những thứ mà tôi nhìn qua, cho đến nhiều năm sau vẫn có thểvẽ lại được, nhưng tôi nhất định phải cần ngài đến đây, bời vì bức bích hoạ này, là một giấc mơ đẹp trong hiện thực lãnh khốc, chỉ có sự hiện diện của ngài, mới có thể biến giấc mơ thành hiện thực."
Nàng từ từ nhắm mắt khe khẽ cất giọng: "Sau khi hoàn thanh bức tranh này, tôi sẽ như có được ngài, có được toàn bộ tình yêu của ngài, ngài...sẽ trở thành của tôi."
Cảm xúc trong lòng ta trào lên dữ dội.
Tình yêu của nàng dành cho ta, thật khác so với những nữ nhân trước đây, là một thứ tình cảm siêu nhiên vượt qua vòng cương toả của hiện thực, là một sự kết hợp thuần khiết của tinh thần.
Ta âu yếm nói với nàng: "Nàng hãy mở mắt ra!" Nàng ôn nhu theo lời ta khẽ mở đôi mắt đẹp.
Ta ngắm nhìn nàng, cố lưu vào ký ức mọi hình ảnh của nàng, từng chi tiết nhỏ nhất. Nàng không ngờ lại rất bình tĩnh, lặng yên để ta ngắm nhìn.
Ta khẽ đặt lên môi nàng một nụ hôn, rồi từ từ lùi lại. Khi ta bước ra tới cửa, nàng vẫn còn nhắm mắt đứng bên bức bích họa lớn.
Ta từ nàng lại tìm thêm được một ý nghĩa mới về nhân sinh.
← Hồi 030 | Hồi 032 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác