Vay nóng Tima

Truyện:Đại Tần bá nghiệp - Hồi 055

Đại Tần bá nghiệp
Trọn bộ 207 hồi
Hồi 055: Sóng ngầm cuồn cuộn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-207)

Siêu sale Lazada

Triệu Yên tinh nghịch chạy trốn vòng tay của Trương Cường càng khiến hắn muốn bắt được nàng để thỏa mãn một phen, ngặt nỗi mỹ nhân nhanh như một con sóc, mỗi lần sắp chạm tới lại bị vuột khỏi tay, nhìn thấy nụ cười quyến rũ của Triệu Yên, Trương Cường cười ha hả thốt lên: "Yên nhi dám đùa với trẫm à? Đợi khi trẫm bắt được nàng sẽ cho nàng biết tay!"

Triệu Yên nghe vậy, lại bắt gặp ánh mắt rực lửa và hơi thở hổn hển của Trương Cường đuổi theo sau lưng, thót tim một cái sợ hãi, vừa rồi nàng mới thử trái cấm lần đầu, trong thời gian ngắn như thế không chịu nổi lần thứ hai, trái tim yếu ớt đập thình thịch, vội cất tiếng van nài: "Yên nhi không dám nữa đâu, bệ hạ tha cho Yên nhi lần này đi!"

Trước dáng vẻ yêu kiều và bộ mặt hoảng sợ tội nghiệp của Triệu Yên, Trương Cường phải cố gắng lắm mới kiềm chế nổi ngọn lửa dục vọng đang bùng cháy, cười hi hí nói: "Nàng còn không mau lui xuống, trẫm sắp phải nuốt chửng nàng đây!"

Triệu Yên thoáng đỏ mặt, làn da trắng mịn bao phủ bởi sắc xuân mơn mởn khiến người ta khó chống nổi dục vọng giày vò. Đúng lúc này, tiếng bước chân quen thuộc vang lên ngoài điện, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một đám tiểu thái giám bưng mâm thức ăn bước vào. Lúc trưa ở Lâm Phong lầu chả ăn được bao nhiêu đã bị tên Bình Huỳnh quân phá hỏng, quay về lại mây mưa một trận với mỹ nhân Triệu Yên, lúc này nhìn thấy ngự thiện liền cảm thấy bụng đói cồn cào, Trương Cường quay sang Triệu Yên nói: "Hôm nay trẫm đã học được rất nhiều thứ từ nàng, giờ trẫm ban cho nàng ngự thiện xem như cảm tạ vậy."

Đợi khi Triệu Yên ngồi yên vị, Trương Cường lại hỏi tiếp: "Yên nhi, nàng biết thứ gì là hỏa dược không?"

Triệu Yên cảm thấy kinh ngạc, ngơ ngác hồi: "Hỏa dược? Thứ này Yên nhi chưa từng nghe qua, nếu đã gọi nó là Dược* chẳng lẽ đó là một loại thuốc?"

Trương Cường lắc đầu giải thích: "Đó là một thứ rất dễ bắt lửạ, làm từ hỗn hợp lưu huỳnh và một số chất khác."

Triệu Yên suy ngẫm giây lát mới nói: "Lưu huỳnh là thứ thường được các đạo sĩ dùng luyện đơn, nếu trong hỏa dược mà bệ hạ nói đến có chứa lưu huỳnh thì có thể tìm đạo sĩ hỏi thử, nói không chừng họ sẽ biết rõ hơn."

Nói đến đây, Triệu Yên ngạc nhiên nhìn chăm chăm vào Trương Cường, thốt lên: "Ý tưởng kỳ lạ của bệ hạ thật khiến Yên nhi bất ngờ, chỉ e khắp thiên hạ không tìm ra người thứ hai nữa rồi."

Trương Cường nghe vậy đành tạm gác lại ý tưởng hỏa dược, lại hỏi tiếp: "Yên nhi, nàng có biết tư nam (*) không?"

Triệu Yên gật đầu đáp lời: "Tư nam tuy quý trọng nhưng phàm là trong nhà quý tộc đều có vật này, nhất là trong quân đội còn là vật không thể thiếu, chẳng lẽ bệ hạ lại có ý tưởng gì?"

Trương Cường lo lắng mình nói một hơi ra hết mọi hiểu biết thời hiện đại sẽ khiến Triệu Yên nghi ngờ, bèn chấm dứt câu chuyện: "Trẫm chỉ hỏi thử cho vui thôi, Yên nhi không cần để ý làm gì."

Dứt lời, Trương Cường nghĩ thầm trong bụng: Xem ra nên truyền gọi tên phương sĩ lần trước vào cung gặp mình đến hỏi thử, nói không chừng có thể tìm ra cách chế tạo hỏa dược, nếu áp dụng hỏa dược vào lĩnh vực quân sự thì Hạng Vũ Lưu Bang có đáng là gì chứ? E rằng trong thời đại này đem cộng hết toàn bộ quân đội khắp thế giới cũng đừng hòng chống lại quân đội Đại Tần có hỏa dược trong tay.

Nghĩ đến đây, khó kiềm chế được niềm háo hức trong lòng, Trương Cường vui mừng quên cả cơn đói.

Phủ Hoài An hầu.

Thành Thái thấp thỏm không yên ngồi trên ghế, trước mặt bày la liệt sơn hào hải vị, một đội vũ cơ xinh xắn đang lả lướt ca múa góp vui. Lần này bày tiệc chỉ mời có hai người tham dự, ngoài Thành Thái ra chính là huynh trưởng của Hoài An hầu, hiện là tộc trưởng Doanh thị Vũ ứng hầu Doanh Trọng, điều này khiến Thành Thái thất kinh không nhỏ.

Thành Thái dè dặt liếc mắt về hướng Hoài An hầu, trong lòng nhủ thầm: Lần này Hoài An hầu đột nhiên mời mình đến đây nhưng không nói rõ nguyên nhân, chỉ vì trước thịnh tình không dễ từ chối nên đành miễn cưỡng đến tham dự, dù sao Hoài An hầu cũng là hoàng đệ của Tần Thủy Hoàng, hiện là một trong mấy vị trưởng bối tông thất có danh vọng, ngay cả hoàng đế cũng phải nể mặt ba phần, mình chỉ là một thống lĩnh cấm vệ nhỏ nhoi không thể không nể mặt, nghĩ đến đây, Thành Thái càng thêm lo âu, không đoán ra ý đồ của đối phương là gì.

Đúng lúc này, Hoài An hầu chợt cười phá lên một tiếng, khẳng khái nói: "Thành tướng quân được kề cận bên cạnh thiên tử thật khiến người ta ngưỡng mộ!"

Thành Thái vội khiêm tốn nói: "Thành Thái chỉ là một viên thống lĩnh cấm vệ nhỏ nhoi, được hầu gia đề cao như thế thật không dám nhận."

Hoài An hầu vào khoảng sáu mươi tuổi, do sống an nhàn nên đầu tóc vẫn đen tuyền, không hề ra dáng già nua, thêm vào khí thế uy nghi trấn áp người đối diện toát ra trên người ông càng khiến người khác cảm thấy bức bối khi tiếp xúc.

Hoài An hầu cười ha hả, phất tay một cái, 12 nàng vũ cơ đang ca múa lập tức dừng lại, thướt tha bước tới xếp hàng ngay ngắn dọc hai bên, ngoan ngoãn đợi lệnh từ Hoài An hầu.

Thấy Thành Thái tỏ vẻ ngạc nhiên, Hoài An hầu mỉm cười dò ý: "Thành tướng quân thấy số vũ cơ này thế nào? Có thể xem là mỹ nhân chứ?"

Thành Thái giật mình một cái, vội gật đầu khen: "Hầu gia quả có ánh mắt tuyệt diệu, số vũ cơ này mỗi một nàng đều là tuyệt sắc giai nhân."

Hoài An hầu nghe vậy ung dung vuốt râu, cười ha hả nói: "Được Thành tướng quân để mắt tới thì tốt quá, tướng quân cứ lựa chọn thoải mái, nếu thích thì cứ lên tiếng, bổn hầu đích thân sai người đưa đến phủ dâng tặng tướng quân."

Nói đến đây, cảm thấy cần có lý do gì đó để tặng quà, Hoài An hầu nhìn thẳng vào Thành Thái trấn an: "Tướng quân không cần hốt hoảng, bổn hầu làm vậy chẳng qua chỉ vì một chút lợi ích riêng mà thôi."

Thở dài một tiếng, Hoài An hầu mỉm cười chua chát nói tiếp: "Bổn hầu thấy tướng quân nay được hoàng thượng tin cậy, sau này tiền đồ nhất định tươi sáng nên hy vọng kết giao với tướng quân, cũng vì nghĩ cho gia tộc, tướng quân chắc có biết từ sau khi hoàng thượng lên ngôi luôn đối xử nghiêm khắc với tông thất, bổn hầu lo gia quyến trong nhà không nên thân, nếu quả thật làm hoàng thượng nổi giận, mong tướng quân có thể nói tốt vài lời trước mặt hoàng thượng, ngoài ra không còn ý gì khác, tướng quân không cần nghi ngờ."

Thành Thái nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt xem qua một lượt các nàng vũ cơ tuyệt sắc, chậm rãi gật đầu nói: "Hầu gia chính là bậc trưởng bối trong tông thất, hoàng thượng chắc sẽ nể tình, nếu đúng như lời hầu gia vừa nói, Thành Thái nhất định cố sức giúp đỡ."

Dứt lời, Thành Thái chỉ tay vào một nàng vũ cơ mặc y phục xanh lục, chắp tay hành lễ với Hoài An hầu: "Thành Thái xin đa tạ lễ vật của hầu gia!"

Hoài An hầu cười to sảng khoái nói: "Thành tướng quân không cần khách sáo, sau này bổn hầu còn cần tướng quân chiếu cố mới đúng. Ha ha."

(*) Tư nam: Vật dùng để xác định phương hướng, có thể xem là "La bàn" cổ đại từ thời 2000 năm trước, nhưng chưa chính xác như la bàn.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-207)


<