Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Đại Tần bá nghiệp - Hồi 053

Đại Tần bá nghiệp
Trọn bộ 207 hồi
Hồi 053: Luận bàn thế cuộc (2)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-207)

Trương Cường vỗ tay một cái tán thưởng: "Lời tướng quân không sai tí nào, trẫm cũng cảm thấy hiện nay tặc phỉ nổi dậy khắp nơi, nhưng kẻ thật sự uy hiếp đến giang sơn Đại Tần ta chỉ có thế lực tàn dư của sáu nước, lúc tiên hoàng tại thế, đám người này khiếp sợ uy danh của tiên hoàng nên không dám làm bừa, giờ đây thiên hạ đại loạn, chính là thời cơ tốt để chúng hành động, vì thế trẫm mới lệnh cho Chương Hàm đóng quân tại chỗ trấn thủ chặt Hàm Cốc Quan. Trước mắt chúng ta cần củng cố xây dựng lại lực lượng, không cần thiết truy đuổi đám thảo khấu kia, quần hùng nổi dậy đã là cục diện Đại Tần không thể kiểm soát, chi bằng cứ mặc chúng thừa nước đục thả câu, chúng ta giữ chặt Hàm Cốc Quan, khoanh tay đứng nhìn chúng tàn sát tranh giành lẫn nhau, đợi thời cơ thích hợp mới tiêu diệt tận gốc."

Mông Điềm kinh ngạc nhìn về phía Trương Cường, những việc này ông cũng mới nghĩ tới, không hề có phương án đối phó chi tiết như Trương Cường vừa nêu, ngẩng đầu lên góp ý: "Bệ hạ nói rất đúng, chỉ là mặc cho các thế lực tự tung tự tác, lỡ một trong số chúng lớn mạnh lên chẳng phải chúng ta tự kề dao vào cổ mình, hay sao?"

Trương Cường cười phá lên, khẳng khái nói: "Sợ gì chứ? Trẫm có tướng quân ở đây, cùng lắm lại thống nhất sáu nước một lần nữa, lập lại chiến công lẫy lừng của tiên hoàng."

Mông Điềm bị hào khí của Trương Cường ảnh hưởng, vỗ ngực nói to: "Đúng vậy! Nhớ năm xưa Vũ Thành hầu Dương Tiễn công thành đoạt đất oai phong biết bao? Mông Điềm hận không ra đời sớm hơn vài năm nên không có đất dụng võ, đây là cơ hội tốt để thử một phen cảm giác oai phong của Dương Tiễn tướng quân khi san bằng sáu nước năm xưa."

Trương Cường gật đầu nói thêm: "Có câu "Loạn thế xuất anh hùng", giờ đang là thời loạn thế, chính là cơ hội để tướng quân kiến công lập nghiệp."

Đang lúc nói chuyện, chỉ thấy Hàn Hoán đang lấp ló ở bên ngoài, Trương Cường quay đầu lại hét lớn: "Hàn Hoán, có chuyện gì mà lấp ló ngoài kia thế hả?"

Hàn Hoán giật mình một cái, vội bước nhanh vào quỳ xuống bẩm báo: "Bệ hạ, thừa tướng Phùng Khứ Tật cầu kiến ngoài điện, nói có chuyện quan trọng cần gặp hoàng thượng, nô tài thấy hoàng thượng và Mông tướng quân đang bàn luận việc lớn nên không dám làm phiền."

Trương Cường gật đầu hạ lệnh: "Không cần nói nhiều, mau đi mời thừa tướng vào đây!"

Một lúc sau, thừa tướng Phùng Khứ Tật lê bước nặng nề vào điện, thấy Trương Cường và Mông Điềm đang ngồi chung với nhau, thoáng giật mình kinh ngạc, vừa định quỳ xuống hành đại lễ quân thần, bị Trương Cường đưa tay ngăn lại.

Đang lúc ngạc nhiên, chỉ nghe Trương Cường mỉm cười hòa nhã nói: "Thừa tướng tuổi đã cao, sau này không cần hành đại lễ như thế nữa."

Phùng Khứ Tật được bàn tay ấm áp đỡ lấy, trong lòng cảm động, vừa định lên tiếng tạ ân, Trương Cường đã gật đầu nói tiếp: "Thừa tướng đến đúng lúc lắm, thượng tướng quân cũng ở đây, trẫm có việc quan trọng cần bàn với thừa tướng."

Phùng Khứ Tật khẳng khái nói ngay: "Hoàng thượng có việc gì cần bàn với lão thần? Chỉ cần lão thần có thể góp sức, dù bảo tấm thân già này thịt nát xương tan cũng không dám phụ lòng hoàng thượng."

Trương Cường nghĩ ngợi giây lát, nghiêm túc nói: "Trẫm đang nghĩ, nếu có thể bãi miễn một số hình phạt hà khắc, để những ai chỉ vì phạm phải một số tội nhẹ vì muốn trốn tránh cực hình mà lưu lạc chốn rừng núi trở thành thảo khấu có thể về nhà, an tâm sản xuất tiếp tục cuộc sống, từ đó ngăn chặn nguồn lực lượng bổ sung cho các cuộc làm loạn, không biết thừa tướng cảm thấy cách này có khả thi không?"

Phùng Khứ Tật và Mông Điềm cùng lúc giật mình kinh ngạc, hai người đưa mắt nhìn nhau, đồng thời cất tiếng: "Bệ hạ có thật muốn miễn giảm hình phạt hà khắc?"

Trương Cường hít một hơi sâu, trịnh trọng gật đầu nói: "Đúng vậy, người Tần áp dụng luật pháp hình phạt nghiêm khắc, nhờ đó người Tần uy dũng thiện chiến, nhưng người dân của sáu nước vốn quen sống thoải mái nên rất khó chấp nhận luật pháp Đại Tần, do đó oán thán khắp nơi, Đại Tần ta mất sạch nhân tâm.

Có câu "Đắc nhân tâm giả đắc thiên hạ", Vũ Vương phạt Trụ chính nhờ thuận theo lòng dân, trẫm không muốn Đại Tần giẫm lên vết xe đổ của Ân Trụ."

Phùng Khứ Tật nghiêm túc hỏi thêm: "Không biết bệ hạ định giảm miễn hình phạt hà khắc như thế nào?"

Trương Cường suy nghĩ một lúc lâu, mỉm cười chua chát nói: "Trẫm muốn hạ chỉ xá miễn những ai phạm tội nhẹ, hơn nữa cho phép những ai từng tham gia vào hàng ngũ quân giặc nếu thật lòng quay về an phận sinh sống sẽ được miễn tội, hơn nữa nếu họ thuyết phục lôi kéo được những người khác cùng về quê nhà, trẫm sẽ phong thưởng xét theo quân công."

Dứt lời, Trương Cường quay sang Phùng Khứ Tật trố mắt ngơ ngác thành khẩn giải thích: "Thừa tướng, trẫm làm vậy cũng vì nghĩ cho cơ nghiệp thiên thu vạn đại của Đại Tần, thân làm quân vương phải có tấm lòng bao dung thần dân khắp thiên hạ chứ không phải hạn hẹp trong một đất nước một thành trì."

Mông Điềm đứng phắt dậy, khẳng khái nói: "Hoàng thượng nói rất có lý, tuy luật pháp cần nghiêm khắc thực hiện nhưng cũng phải hợp với lòng người, nếu triều đình bãi miễn hình phạt để xoa dịu lòng dân, lo gì bọn phản loạn có chốn dung thân chứ?"

Trương Cường nghe vậy càng tăng thêm niềm tin, quay sang Phùng Khứ Tật mái đầu bạc phơ, hạ lệnh: "Thừa tướng hãy lập tức soạn thánh chỉ theo ý của trẫm vừa nói, 3 ngày sau công bố thiên hạ, bất kể là ai nếu dám to gan kháng chỉ tội sẽ nặng thêm."

Phùng Khứ Tật rùng mình một cái, ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp ánh mắt cương quyết của Trương Cường, không dám nói thêm lời nào, chỉ chậm rãi gật đầu nói: "Nếu bệ hạ đã quyết chí làm vậy thì lão thần nhất định tuân chỉ, lần này lão thần đến gặp hoàng thượng là muốn hỏi xem, thiếu phủ Chương Hàm đã đại phá quân giặc, không biết bệ hạ có phong thưởng gì không?"

Trương Cường không cần suy nghĩ đã nói ngay: "Phong thưởng thế nào sẽ do thừa tướng quyết định, trẫm không có ý kiến."

Phùng Khứ Tật vội khom lưng hành lễ, cất tiếng: "Lão thần tuân chỉ, mọi việc sẽ làm theo ý chỉ của hoàng thượng, lão thần xin phép cáo lui!"

Trương Cường ra lệnh cho Hàn Hoán mang đên một cây nhân sâm ngàn năm đặt trong hộp gấm, trịnh trọng đưa tận tay Phùng Khứ Tật, quan tâm căn dặn: "Thừa tướng hãy giữ gìn sức khỏe, đất nước đang vào lúc nguy nan, sau này thừa tướng vẫn còn nhiều việc phải nhọc tâm."

Phùng Khứ Tật cảm động rơi nước mắt, sụt sùi nói: "Lão thần... cáo lui... Bệ hạ bảo trọng!" Dứt lời, toàn thân run lên bần bật, ôm hộp nhân sâm lê bước ra khỏi đại điện.

Trương Cường nhìn theo bóng lưng Phùng Khứ Tật rời đi, thở dài một tiếng, quay đầu nói với Mông Điềm: "Trẫm muốn nhờ tướng quân huấn luyện giúp trẫm một đội kỵ binh để phòng lúc cần thiết sẽ dùng đến."

Mông Điềm nghe vậy vội nói: "Hoàng thượng, thần giao chiến nhiều năm với hung nô nên biết rõ kỵ binh hung nô vô cùng dũng mãnh, có thể nói thuộc loại mạnh nhất thiên hạ, thiết kỵ của Đại Tần đủ sức chống lại hung nô chỉ vì dựa vào uy lực của nỏ Tần, chỉ có điều nỏ Tần không dễ mang theo, kỵ binh trong lúc bắn nỏ phòng vệ kém nên tổn thất cũng rất lớn, nếu muốn huấn luyện một đội quân dũng mãnh hơn chỉ e không phải chuyện dễ."

Trương Cường chợt nảy ra một ý, bèn hỏi: "Kỵ binh của chúng ta có phải đã được trang bị tên nỏ thu gọn?"

Mông Điềm gật đầu nói: "Kỵ binh khi tác chiến mang theo tên nỏ chỉ có thể tấn công ở cự ly xa, hơn nữa sau đợt bắn đầu tiên đành phải vứt nỏ đi dùng đao kiếm chém giết, một khi bị quân địch áp sát nỏ Tần sẽ không thể phát huy tác dụng đuợc.."

Trương Cường nghĩ tới một nghiên cứu thời hiện đại chỉ ra rằng sức chiến đấu của kỵ binh cổ đại Trung Quốc được nâng cao rõ rệt gắn liền với sự ra đời của bàn đạp yên ngựa, liền ngắt lời Mông Điềm nói: "Không biết thời này đã có bàn đạp yên ngựa chưa?"

"Bàn đạp yên ngựa?" Mông Điềm há hốc miệng kinh ngạc, ngơ ngác hỏi: "Không biết bàn đạp yên ngựa mà bệ hạ nói đến là thứ gì? Chẳng lẽ là binh khí mới mà thần không biết?"

Crypto.com Exchange

Hồi (1-207)


<