← Hồi 184 | Hồi 186 → |
Trương Cường lưu luyến thu hồi ánh mắt trên người Thích Cơ, lúc này mới phát giác ánh mắt khác thường của mọi người chung quanh, không khỏi cười gượng nói: "Trẫm mộ danh Thích phu nhân đã lâu, hôm nay thật sự có chút không kìm lòng được, ha hả... Ha hả...".
Lời nói này của hắn vốn là lời nói thật, đích thực là từ trong lòng, chỉ là lúc này nói ra lại tăng thêm một lệnh mập mờ làm cho mọi người khó xử không biết nên xử trí như thế nào.
Trương Cường nói xong lời này, mới phát giác ra sự mập mờ trong lời nói của mình, trong lòng bất giác rất là hối hận mình đã tùy tiện lỡ lời, đang khó xử, chỉ nghe trong đại sảnh phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng bước chân dồn dập, cuối cùng phá tan sự khó xử trong đại viện.
Vương Bôn và cấm vệ cuối cùng đều âm thầm thở dài một hơi, loại không khí này thật là làm cho người ta khó chịu muốn chết.
Trương Cường cười gượng một tiếng, nhìn lại, chỉ thấy Hàn Hoán đầu đổ đầy mồ hôi vội vàng đến, nhìn thấy Trương Cường, tiến lên quỳ trên mặt đất, cẩn thận bẩm tấu nói: "Bệ hạ, bố cáo đã dán xong ở chung quanh cửa thành, dân chúng đã đang trên đường trở về".
Nói tới đây, nhìn thoáng qua sắc mặt âm trầm bất định của mọi người, trong lòng nghi hoặc, cũng không nói thêm cái gì, đành phải tiếp tục cung kính nói: "Bệ hạ, quan coi ngục Nhạn Môn tiền nhiệm cũng đã chạy về trong thành, nô tài sợ bệ hạ có việc còn muốn hỏi thăm, cho nên cố ý lệnh hắn ở ngoài cửa phủ hầu chỉ".
"A? Quan coi ngục của quận Nhạn Môn?". Trương Cường cảm thấy không ngờ tới, ngày đó ban đầu khởi nghĩa Trần Thắng - Ngô Quảng, Nhạn Môn liền bị Triệu Vương chiếm cứ, sau lại là Lưu Bang chiếm cứ đến ba năm, thật cũng không biết quan viên của quận Nhạn Môn này đã rơi rụng ở nơi nào, không khỏi nghi hoặc hỏi han: "Quận thủ Nhạn Môn và đô úy hiện ở nơi nào?".
Hàn Hoán nghe vậy khom người nói: "Ngày đó lúc loạn phỉ Trần Thắng, phản tặc Võ Thành ở nước Triệu xưng vương, quan viên quận Nhạn Môn sau khi đầu hàng Võ Thành, lại bị Triệu Yết giết chết, người thoát chết chỉ có số ít chưa đầu hàng. Tên quan coi ngục này là ngày đó loạn lạc bèn trốn vào trong núi mới sống được đến ngày Nhạn Môn trở về bản đồ Đại Tần!".
Nói tới đây, Hàn Hoán cẩn thận thấp giọng nói: "Quan coi ngục ở ngoài phủ đang đợi chịu tội, không biết bệ hạ xử trí như thế nào?".
Trương Cường biết sớm trước những điều Tần Nhị Thế đã làm khiến cho lòng người Đại Tần ly tán, một khi có việc phát sinh, quan viên địa phương này liền không muốn bán mạng cũng là chuyện rất bình thường. Bất giác gật đầu thở dài: "Ngày đó Triệu Cao loạn chính, lòng người trong thiên hạ tan tác, thế cục như thế, cũng là việc không thể làm thế nào được!".
Nói tới đây, trong đại sành màn che đã mắc xong, một gã nội thị tiến lên bẩm tấu nói: "Bệ hạ, màn che đã mắc xong, mời bệ hạ ngủ lại ở trong phòng".
Thời đại này. Thiên tử đi nằm đều phải nằm trong màn che, quy củ "Cẩn thận" này Trương Cường mấy lần muốn thay đổi đều không được sự đồng ý từ văn võ bá quan đến tam công tôn thất hoàng hậu đại thần, tuy rằng đi đến đâu đều phải mang theo màn trướng thật sự phiền toái, Trương Cường cũng không thể thay đổi đại lễ nghi này, đành phải nhập gia tùy tục thay đổi chính bản thân mình.
Nghe được tên nội thị kia bẩm tấu. Trương Cường gật gật đầu vừa đi vào trong phòng, vừa phân phó cho Hàn Hoán đi theo phía sau nói: "Trẫm ở trong phòng nghỉ ngơi một lát, tên quan coi ngục kia tạm thời đảm nhiệm chức vụ ban đầu, trẫm khi có việc sẽ gặp!".
Nói xong, xoay người phân phó cho Vương Bôn nói: "Tướng quân phái người tạm thời nhốt đám người Lữ Trĩ tại hậu viện nghiêm mật trông coi, chăm sóc cẩn thận. Sau đó đến sảnh gặp trẫm".
Hắn còn chưa dứt lời, chỉ nghe Thích Cơ quỳ trên mặt đất bỗng nhiên rên rỉ một tiếng té xỉu trên mặt đất, làm cho Lưu Doanh ở bên cạnh sợ tới mức thất thanh khóc rống lên. Trương Cường lúc này mới nhớ tới dù sao cũng là người đang mang thai, qua một đêm kinh tâm động phách, lại trải qua một trận sóng gió nguy hiểm. Đã làm kinh động thai nhi, lại có dấu hiệu sinh non.
Trương Cường bất giác âm thầm cười gượng, chớ không phải là Triệu Vương Lưu Như Ý bị Lữ Hậu hại chết sắp sinh ra rồi? Đây là Lưu Như Ý khác xa với trong lịch sử, bởi vì mình đã tham gia vào trong lịch sử, mà đã làm thay đổi hoàn toàn lịch sử.
Nghĩ đến đây, nhìn thấy ánh mắt vừa lo âu lại bất an của mọi người phía sau, bèn lập tức lệnh cho Hàn Hoán nói: "Gọi ngự y đến đây, cẩn thận chẩn trị".
Nghe thấy mệnh lệnh, Hàn Hoán đang cứng ngắc cả người lập tức thả lỏng xuống, vội vàng đi truyền ngự y. Mà Thích Cơ đang rên rỉ trên mặt đất lúc này dường như cũng thấy được một chút hy vọng. Nhịn cơn đau nhức, đợi ngự y đến.
Trương Cường lúc này mới thở dài trong lòng một tiếng, đi đến đại sành.
Trong gió sớm lạnh buốt, một nhánh hành quân lặng lẽ, lẫn với kỵ binh Hung Nô mặc da thú và áo giáp đồng, quân Hán đang chật vật hành quân vội vàng xuyên qua giữa núi rùng mang sắc thái tuẫn lệ. Trong rùng rậm xanh biếc thinh thoảng nhuốm một sắc thái sáng lạn hoặc hồng hoặc vàng, phủ lên không trung xanh thẳm buổi sáng sớm, so với biển hoa mùa xuân tăng thêm một sự ý nhị khác.
Nhưng quân Hán đang vội vàng chạy trối chết, không có một chút tâm tình với cảnh đẹp trước mắt, dù sao phía sau còn có hai mươi vạn kỵ binh quân Tần đang đuổi theo phía sau, mặc dù vừa mới hội họp cùng viện binh Hung Nô, nhánh đại quân này vẫn ngựa không dùng vó chạy như điên về phía trước.
Ở giữa đại quân, Lưu Bang mới vừa thoát khỏi bảy rập cưỡi trên chiến mã màu trắng, bên người có Lô oản và Trương Nhĩ bảo vệ thần sắc kích động dò xét bốn phía chung quanh, chỉ sợ trong rùng rậm nhảy ra một nhánh phục binh quân Tần, có chút bi thảm của con chim sợ cành cong.
Nhìn thấy bộ dáng lo sợ bất an của Lưu Bang, Trương Nhĩ ở bên cạnh tuy rằng cũng kinh hồn, lại vẫn ra vẻ thong dong tự nhiên, miễn cưỡng thấp giọng nói với Lưu Bang: "Chủ công không cần lo lắng, chúng ta họp binh một chỗ với Hung Nô, quân Tần mặc dù dốc toàn lực đuổi theo cũng không thể một miếng nuốt được chúng ta, chỉ cần trước khi trời tối chạy tới thành Bình, lại chuyển hướng Hà Đông, liền có thể tiến hai bờ sông Liêu mà chúng ta đã cẩn thận chuẩn bị hai năm, đến lúc đó, chúng ta liền có thể liên họp Hung Nô, cùng kháng cường Tần, đồng thời phái người cứu hai vị phu nhân và công tử ra".
Lưu Bang nghe vậy hơi yên tâm một chút, vẫn thật cẩn thận quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái, nhìn thấy phía sau toàn là đội ngũ quân Hán, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nghĩ đến hai mươi vạn đại quân của mình hiện giờ còn sót lại năm vạn tàn quân, trong lòng lại bất giác cảm thấy căm hận Trương Cường vô cùng, đối với chút của cải cải mình, tổn thất lớn như thế, thật sự là đau lòng không nguôi.
Hàn Tín lúc này nhìn thấy quân đội Hung Nô lẫn ở bên trong quân Hán, không khỏi cảm thấy bất mãn, đang muốn đi tìm tướng lãnh Đồ Hồn lĩnh quân lần này của Hung Nô, vừa mới quay đầu ngựa lại, liền nhìn thấy Đồ Hồn mặc áo choàng dài phóng ngựa đi đến trước người Hàn Tín, chắp tay, hắc hắc cười nói: "Hàn tướng quân, tại hạ phụng mệnh tiếp ứng Bái Công, hiện giờ Bái Công đã thoát khỏi nguy hiểm, ta và sáu vạn huynh đệ này dù sao cũng phải có chút ưu đãi phải không?".
Hàn Tín cười lạnh một tiếng nói: "Ngươi cũng thấy đấy, chúng ta chỉ là tàn quân bại trận, vội vàng thoát thân, lấy đâu tiền tài mà ưu đãi?".
Hai tròng mắt của Đồ Hồn chợt lóe lên tia giảo hoạt, hắc hắc cười nói: "Đừng nói với ta là một chút đồ vật các ngươi đều không mang đến, lão tử lần này đi ra, nữ nhân và tiền bạc đều không có, ngươi bào ta ăn nói với các huynh đệ như thế nào đây?".
Hàn Tín xanh mặt, thản nhiên cười gượng nói: "Việc này không phải nằm trong quyền lực và trách nhiệm của Hàn Tín, mong tướng quân đến bẩm tấu với chủ công nhà ta, việc trọng đại, Hàn Tín không thể làm chủ!".
Đồ Hồn cười lạnh nói: "Tướng quân cũng là người dẫn binh, chúng ta đi gặp sinh tử, lấy tính mạng chiến đấu, các huynh đệ cũng không ý gì khác, chỉ là vì nữ nhân và vàng bạc, nếu là tay không trở về, đại tướng quân ta thật không ra gì, chỉ là không biết ăn nói thế nào với các huynh đệ, nếu là có tình hình nguy hiếm gì, cũng đừng trách chúng ta không tận lực!".
Hàn Tín nghe vậy cẩn thận đánh giá thân hình khôi ngô cao lớn của Đồ Hồn, trong lòng suy nghĩ một lúc lâu, trong lòng biết nếu để cho hắn đi tìm Trương Nhĩ hoặc là Lưu Bang, nhất định làm cho Đồ Hồn cảm thấy được mình đang lừa gạt hắn. Đành phải khấu một ít từ phần của mình, ngày sau sẽ nói với Lưu Bang.
Nghĩ đến đây, mới buồn bã gật đầu nói: "Đại quân vội vàng rời khỏi Thiện Vô, đồ vật mang theo có hạn, hiện giờ chỉ có hai trăm lượng vàng, có thể chuyển cho tướng quân năm mươi lượng, nếu là tướng quân ngại ít, Hàn Tín cũng đành chịu!".
Ánh mắt Đồ Hồn chợt lóe lên, nhìn Hàn Tín ngửa đầu cười nói: "Đồ Hồn chỉ là đòi một chút tiền vất vả cho các huynh đệ, sao có thể làm khó dễ tướng quân? Năm mươi lượng tuy rằng không nhiều lắm, nhưng chung quy là một chút tâm ý của Bái Công, Đồ Hồn ta thay mặt các vị huynh đệ tạ ơn tướng quân!".
Hàn Tín ánh mắt lạnh như băng liếc Đồ Hồn một cái, lấy ấn túi từ trong lòng giao cho một gã tân binh bên cạnh, thấp giọng phân phó nói: "Đi lấy năm mươi lượng vàng đến, nói bản tướng quân lĩnh dùng, ghi trên sổ sách của bản tướng quân là được!".
Tân binh kia trả lời một tiếng, xoay người đi. Đồ Hồn lúc này mới vừa lòng cười to nói: "Tướng quân quả nhiên là quang minh, Đồ Hồn thích vẻ ngay thẳng này! Ngươi yên tâm, có Đồ Hồn ta ở đây, nhất định bào đảm quân Hán ngươi thuận lợi tới Liêu Đông".
Hàn Tín gật đầu cười nói: "Như thế tướng quân cần phải lo lắng nhiều hơn, chỉ là quân Tần rất lợi hại, lại có danh tướng Mông Điềm, Vương Bôn như vậy, hơn nữa Tần vương kỳ trí chồng chất, làm người ta khó lòng phòng bị, dọc theo đường đi còn phải dựa vào tướng quân!".
Khi Hàn Tín và Đồ Hồn nói chuyện với nhau, một gã tân binh của Trương Nhĩ đã đưa tin tức này cho hắn biết, Trương Nhĩ nghe thấy Hàn Tín tự tiện đem vàng tặng cho Đồ Hồn, trong lòng tuy rằng hiểu được dụng ý trong đó, nhưng vẫn bất mãn với việc Hàn Tín tự tiện hành động, bèn giục ngựa đi đến bên người Lưu Bang, thấp giọng nói: "Chủ công, Hàn Tín đã đồng ý với Đồ Hồn cho hắn năm mươi lượng vàng, tin tức của ty chức bẩm báo chủ công, không biết chủ công có cần lệnh cho Hàn tướng quân đến đây hỏi cho rõ ràng?".
Lưu Bang nghe vậy quay đầu liếc nhìn một cái, Hàn Tín vẫn đang nói chuyện với Đồ Hồn, trong mắt hiện lên một tia sắc lạnh lướt qua trong giây lát, trên mặt lại dường như không có việc gì gật đầu nói: "Năm mươi lượng vàng, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng không phải số lượng nhỏ, để ta tự mình hoàn trả cho tướng quân, Thừa tướng chớ để lộ ra, tránh cho tướng quân hiểu lầm, trước mắt chính là cơ hội của chúng ta dùng người, không thể hiểu lầm cho nhau, tự loạn đầu trận tuyến, làm cho quân Tần có kẽ hở để lợi dụng!".
Trương Nhĩ thấy Lưu Bang cũng không có biểu lộ gì, trong lòng kinh dị, làm ra vẻ thong dong khom người nói: "Trương Nhĩ hiểu được, chủ công dụng tâm lương khổ!".
Lúc này, từ phía sau đội ngũ bỗng nhiên truyền đến một tiếng vó ngựa dồn dập, đang vội vàng chạy trối chết, mọi người kinh hồn bạt vía đều bị tiếng vó ngựa này kinh động, đều quay lại nhìn.
Lưu Bang sắc mặt khẽ biến, khi đưa mắt nhìn lại, hai tay nắm chặt dây cương có một chút run rẩy. Chỉ thấy một gã đô úy tướng quân phụ trách hậu điện phóng ngựa chạy nhanh, đến khi nhìn thấy Lưu Bang, không để ý xuống ngựa, mà chắp tay nói: "Khởi bẩm chủ công, hai mươi vạn tinh kỵ quân Tần đã đến phía sau, sắp đuổi theo đại quân càn phía sau!".
← Hồi 184 | Hồi 186 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác