← Hồi 163 | Hồi 165 → |
Thành Thái bị hừ lạnh này sợ tới mức cả người run lên, cẩn thận nói: "Đại ân của bệ hạ, Thành Thái vĩnh viễn không dám quên, tuyệt không dám vì một mình tư lợi mà phụ đại ân của bệ hạ!".
Trương Cường liếc nhìn Thành Thái, vuốt cằm nói: "Đi xuống đi, ngươi mấy ngày nay cùng khồ sờ không ít, trẫm sẽ không trách phạt, đi xuống tu chinh phi hành quân, làm cho mọi người sớm khôi phục lại trạng thái, trầm còn phải tiếp tục ủy thác trọng trách cho các ngươi".
Thành Thái trã lời một tiếng, đang muốn lui ra, chỉ nghe Trương Cường bỗng nhiên nói: "Thành Thái ngươi hiện tại là chức quân gì?".
Thành Thái không biết Trương Cường rốt cuộc có ý tứ gì, không khỏi cẩn thận nói: "Theo ý chỉ của bệ hạ, phi hành quân mỗi lần xuất chiến là một lần ghi còng, hiện giờ vi thần vừa mới thăng nhiệm tướng quân".
Trương Cường nghe vậy, xoay người hướng về Hàn Hoán bên cạnh lạnh lùng thốt: "Ghi sồ, giáng Thành Thái tướng quân xuống hàng làm tì tướng quân!".
Thành Thái biến sắc, cũng không dám tái nói thêm gì, chỉ là chắp tay nói: "Thành Thái tạ ơn thánh ân của bệ hạ.
Trương Cường nhìn Thành Thái, thản nhiên gật đầu nói: "Tước vị, trẫm sẽ không cắt giảm, ngươi còn phải huấn luyện sĩ tốt, tương lai mới có thể tái lập công huân".
Thành Thái lúc này không nghĩ tới tuy rằng bị trùng phạt giáng chức, lại còn có thể giữ lại tính mạng và tước vị, trong lòng vô cùng cảm kích, không khỏi hơi nức nò nói: "Bệ hạ... Ân trọng như thế... Thành Thái chỉ có một tính mạng báo đáp, thật sự hổ thẹn!".
Trương Cường nghe vậy thản nhiên gật đầu nói: "Ngươi lần này thất bại chỉ là nhân tố khách quan tạo thành, đày cũng là chỗ thiếu hụt tri mạng không tránh khỏi của phi hành quàn, cho nên trẫm mới không có truy cứu trách nhiệm của ngươi. Nhưng là, Mông tướng quân sau khi đến Quận Bắc Địa, các ngươi lại chậm chạp không đến trước Quận Bấc Địa, thiếu chút nữa hủy hoại phi hành quân mà trầm phí bao tâm huyết kiến tạo chỉ trong chốc lát! Cho nên, trầm mới cắt giảm chức vị của ngươi, đó cũng là công bình với các tướng sĩ hy sinh cho Đại Tần ta".
Nói tới đây. Nhìn thần sắc xám xịt của Thành Thái lạnh lùng gật đầu nói: "Ngươi xuống đi".
Thành Thái thần thái kính cẩn trã lời một tiếng, đang muốn lui ra, chỉ nghe Hàn Hoán nhẹ nhàng ở cửa đại điện thấp giọng bẩm tấu nói: "Bệ hạ, Mông tướng quân ở ngoài điện hầu chì".
Trương Cường ngẩn ra, kinh ngạc nói: "Mông tướng quân đã trở lại?".
Hàn Hoán nghe vậy cẩn thận cười nói: "Mông tướng quân suốt đêm phi nhanh, qua một ngày một đêm mà quay về, giờ phút này xuống ngựa chưa nghỉ ngơi, liền lập tức vào chờ bệ hạ truyền triệu.
Trương Cường không nghĩ tới Mông Điềm lại liều mạng như vậy, kỳ thật Hung Nô đã diệt, hắn hoàn toàn không đáng cuồng đuổi không muốn sống như vậy. Bất giác thở dài một tiếng. Mới gật đầu nói: "Mau mời tướng quân vào trong điện nghỉ ngơi".
Hàn Hoán trã lời một tiếng, xoay người tiến đến truyền chi. Một lát sau, liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của Mông Điềm hiện tại trong tầm mắt, phi nhanh trên đường, lúc này hai chân Mông Điềm hơi có chút run rẩy, trên mặt lại vẫn bình tĩnh, có vẽ không mỏi mệt.
Nhìn thấy Trương Cường thân thiết nhìn về phía mình, Mông Điềm kéo hai chân đã tê dại cất cao giọng nói: "Mạt tướng Mông Điềm. Diện kiến bệ hạ!".
Nói xong, liền quỳ gối hành lễ, bị Trương Cường tiến lên phía trước, đỡ lấy, đang kinh ngạc hết sức, chỉ nghe Trương Cường cảm xúc thở dài nói: "Tướng quân hai chân tê dại rồi, không cần đại lễ, ngồi xuống nghỉ ngơi đi".
Mông Điềm nghe trong thanh âm ôn hòa kia tràn đầy chân thành tha thiết, trong lòng bất giác chấn động, không thể tưởng được Trương Cường lại cẩn thận quan sát hai chân của mình như thế. Qua một đêm phi nhanh đã sớm đau nhức vô cùng, bất giác cảm khái nói: "Không thể tưởng được bệ hạ lại cẩn thận như thế. Quan tâm vi thần như thế, thật là cảm động".
Trương Cường trong lòng thở dài, hiện giờ chính mình thực sự quá mức nề trọng Mông Điềm, đối với việc khống chế quần thần mà nói, thật sự không phải là chuyện tốt. Vẫn là phải sớm chám dứt Lưu Bang ở Quận Nhạn Mòn, cho Vương Bôn có cơ hội lập công, nàng Vương Bôn lên tầm danh tướng không thua với Mông Điềm, dùng đề kìm chế thế lực Mông Điềm càng ngày càng lớn mạnh.
Nghĩ đến đây, im lặng mỉm cười gật đầu nói: "Tướng quân suốt đêm phi nhanh, trở về Hàm Dương. Không biết vì sao vội vàng như vậy?".
Mông Điềm thần sắc chấn động. Tiến lên một bước nói: "Vi thần nghe nói bệ hạ chuẩn bị viễn chinh quân Hung Nô, có thật không?".
Trương Cường đánh giá thần sắc nghiêm trọng của Mông Điềm. Vuốt cằm nói: "Tướng quân ngồi xuống đi, trẫm đang muốn cùng tướng quân thương nghị biện pháp đối phó Hung Nô".
Mông Điềm nghe vậy không quan tâm đến cả người mỏi mệt, vừa ngồi xuống tọa tháp bên dưới Trương Cường, vừa chắp tay nói: "Hiện giờ Đại Tần ta vừa mới đã trài qua mấy năm liên tục chinh chiến, đúng là sức cùng lực kiệt, bệ hạ lại động can qua thật sự có chút không phù hợp".
Trương Cường không thoải mái nhíu nhíu mày, nhìn Mông Điềm nói: "Tướng quân lo lắng, trong lòng trầm hiểu được. Chính là, trước mắt Hung Nô đang gãy cánh, còn có thể miễn cưỡng tiêu diệt được, trầm lo lắng tương lai Hung Nô thật sự lớn mạnh lên, thật là họa lớn của Đại Tần, khi đó còn phải tiêu diệt chỉ sợ liền phải trả giá hơn bày giờ mấy lần!".
Mông Điềm kinh ngạc nhìn thoáng qua Trương Cường, suy nghĩ thật làu sau, mới gật đầu thở dài: "Bệ hạ suy nghĩ quả nhiên rộng lớn, Hung Nô từ Mặc Đốn tới nay, đã liên tục thâu tóm mười mấy bộ lạc du mục thào nguyên phương bấc, lần này có thể cảm nhận thấy kẽ hờ giữa Đại Tần ta và Sờ Hạng, mượn cơ hội xâm nhập phía nam Trung Nguyên, đích xác không nên coi thường!".
Trương Cường nghe vậy nghiêm trọng gật đầu nói: "Hiện giờ lúa gạo Đại Tần sấp chín, vấn đề lương thảo của đại quân phức tạp như vậy cũng phải đến lúc giải quyết, cộng thêm hơn bốn mươi vạn lương thảo chưa dùng đến, trước khi thời tiết chuyển lạnh hoàn toàn có thể chuyền đến chinh chiến Hung Nô. Chính.
Là, hiện giờ chưa nghĩ đến biện pháp tốt nhất khắc chế kỵ binh Hung Nô, nếu việc này giải quyết được, chinh phạt Hung Nô sẽ không thành vấn đề. Lại có thể liên hợp người Khương phía tày cùng tiến lên tiêu diệt quân Hung Nô, như vậy có thể giảm bót một ít tồn thất của chúng ta, đồng thời cùng có thể tiêu hao thế lực người Khương, thật sự là phải làm".
Mông Điềm suy nghĩ một lát, nghiêm trọng gật đầu nói: "Chiến mã Hung Nô số lượng khổng lồ, một chiến mã thường phải nghìn vàng, so với tính mạng thứ dân còn phải sang quỹ hơn, mà xây dụng một đội kỵ binh khoảng một ngàn người, ngoài bố trí về chỉ phí con người, trang bị binh giới, chỉ là chiến mã đã phải tiêu hao hơn mười vạn tiền, thật sự là hao phí khổng lồ. Mà Hung Nô cơ hồ chiếm cứ tất cả nơi sàn sinh lương mã, khống chế được chiến mã tiến vào con đường Trung Nguyên. Cho nên, về mặt bố tri chiến mã, Đại Tần không thể so sánh. Mà bộ binh càng không phải là đối thù của kỵ binh, nếu muốn cùng Hung Nô chính diện khai chiến, phải có đội kỵ binh quy mò lớn, chỉ sợ, trước mắt thật khó làm được!".
Trương Cường nghe vậy trong lòng cứng lại, không thể tưởng được nhìn kỵ binh đơn giản như vậy, lại có gánh nặng kinh tế nặng nề như vậy, chà trách Phùng Khứ Tật kiệt lực phản đối. Xem ra vô luận cồ kim, cỗ máy chiến tranh thúc đẩy đều là khảo nghiệm thật lớn đối với thực lực kinh tế quốc gia. Chiến tranh như một quái thú ăn uống vĩnh viễn không dùng, vò tình nuốt tất cả thành quà kinh tế. Chỉ là trước mắt, Hung Nô đích xác đã tới bước không thể không đánh, mà chiến tranh cần tiêu hao phí dụng thật sự là ván đề làm người ta đau đầu, mà biện pháp giải quyết vấn đề này, xem ra chỉ có phương pháp "Quốc trái" của Tiêu Hà.
Suy nghĩ một lát, gật đầu nói: "Nếu là sang năm đi chinh chiến quân Hung Nô, trẫm lo lắng khi đó Hung Nô đã hoàn toàn thâu tóm bộ lạc du mục phương bắc, người Khương sợ hãi quân Hung Nô, không dám xuất binh. Khi đó chúng ta có hàng vạn chiến mã cũng chỉ sợ vẫn là phí sức. Mnr vậy...
Mông Điềm nhìn nhíu mày nhìn Trương Cường khồ sờ, chấp tay nói: "Kỵ binh Hung Nô đích xác dũng mãnh. Vi thần ngày đó tuy rằng tùng bấc tiến đẩy Hung Nô ra xa hơn hai ngàn dặm, nhung khi đó vẫn là Thiền Vu bình thường mà nhát gan, hơn nữa lúc ấy cơ hồ đã sử dụng thực lực của cả nước, cho nên mới có chiến quà như vậy. Hiện giờ Mặc Đốn Thiền Vu, trước đã thâu tóm hơn mười bộ lạc du mục phương bắc, khiến cho uy hiếp phía sau hắn đã toàn bộ tiêu trừ. Mà thực lực của Đại Tần ta không thể sánh bằng với ngày trước, nếu là khai chiến, chỉ sợ...
Trương Cường lúc này quả nhiên là thất vọng lại buồn bực, không thể tưởng được chinh phạt Hung Nô lại khó như vậy, định bụng buông tha, nhưng lại thật sự không cam lòng, không khỏi hồi tưởng lại trong lịch sử mấy lần chinh phạt quân Hung Nô, nhất là vài lần chinh phạt của Hán Vũ Đế, nhớ tới tướng quân Hoắc Khứ Bệnh lúc thiếu niên, chỉ có với tám trăm kỵ binh dũng mãnh chém giết hơn hai ngàn binh Hung Nô. Còn giết chết nhiều quan tướng như tồ phụ Tịch Nhã Hầu Sàn của Thiền Vu Hung Nô cùng với các quan tướng như tướng quốc, đương hộ, bắt giữ thúc phụ La Cô Ti của Thiền Vu, đánh bất ngờ mà thắng, toàn quân dũng mãnh, bất giác trước mắt sáng ngời. Hoắc Khứ Bệnh sờ dĩ có thể giết được toàn bộ Hung Nô không trở tay được, nhiều khá nàng là do Hoắc Khử Bệnh với số ít tính kỵ, triền khai tập kích đường dài. Loại chiến thuật này có hiệu quà giống với quân Đức tiến còng chớp nhoáng ở thế chiến thứ hai.
Nghĩ vậy chút, không khỏi phấn chấn vô cùng gật đầu nói: "Nếu là từ trong quân Tần chọn lựa một bộ phân tinh kỵ, tập kích đường dài, dựa vào phi hành quân ở trên trời tìm kiếm trung tâm của Hung Nô, sau đó đánh thẳng vào bụng kẻ địch với thế tấn xông như chớp. gầy thương tích thật nặng cho chúng. Mặc dù thất bại, tổn thất cũng không lớn. Như thế mới có thể làm cho Hung Nô Mặc Đốn vò kế khà thi. Do ta dùng tốc độ để thay cho điềm yếu của quân Tần trên lung ngựa, từ đó, chúng ta tránh được tác chiến kỵ binh chính diện quy mò lớn!".
Mông Điềm cẩn thận suy tư về lời nói của Trương Cường, chỉ cảm thấy trước mắt bỗng nhiên sáng sủa, tình cảnh chinh phạt Hung Nô vốn vẫn làm khó quân Tần rốt cục được mở ra, hắn giống như có thể nhìn thấy một màn vương đỉnh Hung Nô bị bức lên tận tày thiên.
Lúc này thật sự có chút không khống chế được lớn tiếng nói: "Được! Biện pháp của Bệ hạ quả nhiên làm người ta sợ hãi! Có phi hành quân trên bầu trời hơn nữa trên mặt đất, bệ hạ ban cho thiên lý nhãn, tìm kiếm trung tâm Hung Nô thật sự dễ dàng mấy lần! Có biện pháp này, chỉ cần số ít chiến mã liền có thể giãi quyết chiến tranh cùng Hung Nô, hơn nữa Mặc Đốn nhất định khó có thể chống đỡ được biện pháp đánh từ ba hướng này của bệ hạ, chỉ cần vận dụng thích đáng, nói không chùng còn có thể dọn sạch các bộ lạc phương Tây, đúc lại bản đồ Đại Tần ta!".
Vấn đề làm Trương Cường đau đầu mấy ngày rốt cục đã được giải quyết, lúc này cũng không khỏi vô cùng hưng phấn, nghe vậy, nhịn không được cười vang nói: "Như thế, tướng quân cảm thấy kế chinh phạt Hung Nô có được hay không?".
Mông Điềm hai mắt sáng ngời nhìn Trương Cường, mỉm cười gật đầu nói: "Theo Mông Điềm, tuy rằng khá nắm chắc, nhung cũng phải chuẩn bị toàn diện mới được!".
Nhìn thấy Mông Điềm một bộ dáng bình tĩnh thong dong, Trương Cường không khỏi vô cùng cảm thán, rốt cuộc vẫn là tứ đại danh tướng Chiến quốc, một đại tướng danh chấn lịch sử, bình tĩnh thong dong như thế làm người ta vô cùng khâm phục!
Nhìn Mông Điềm bộ dáng tuy rằng mỏi mệt nhung tinh thần phấn khởi, Trương Cường liền biết, ông ta nhất định cũng là đang hưng phấn, đã trài qua vò số trận chiến, bàn tính cẩn thận khiến cho ông ta trước khi chưa tự mình thử nghiệm biện pháp này vẫn vô cùng cẩn thận.
Suy nghĩ một lát, kìm chế không được kích động trong lòng, đứng dậy ở đại điện suy tư nói: "Tuy rằng biện pháp tiến công chớp nhoáng vô cùng tốt, nhưng là chúng ta còn cần suy nghĩ vài biện pháp hành động, vạn nhất biện pháp này không dùng, liền lập tức dùng biện pháp khác, như thế mới có thể linh hoạt mà nắm vững tình thế chiến trường, cướp trước khi kẻ địch ứng biến, đả kích kẻ địch, bào tồn thực lực!".
Mông Điềm lúc này đã vô cùng bội phục Trương Cường, lúc này nghe vậy, lập tức trà lời nói: "Dễ làm thôi, nếu là có thể định ra một kế sách ủng biến được tất cả các tình huống dự đoán, lúc tác chiến có thể tùy cơ ứng biến!".
Trương Cường nghe vậy, lấc đầu cười nói: "Tuy rằng chế định nhiều phương án tác chiến, có thể tránh được sai sót ngoài ý muốn, nhưng là sự linh hoạt trong chiến tranh cùng không thể bị ảnh hưởng, chỉ có như vậy, mới là kế sách vẹn toàn!".
Mông Điềm nghe vậy, có chút khó có thể kìm chế nói: "Mnr thế, chỉ cần lương thảo không có vấn đề, mạt tướng có thể kiếm chỉ quân Hung Nô, binh lâm đại mạc!".
← Hồi 163 | Hồi 165 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác