← Hồi 117 | Hồi 119 → |
Ánh nắng ban mai xuyên qua chạm lộng chấn song cửa sổ đại điện xuyên vào đại điện loang lổ, làm cho người ta có cảm giác như ở trong mộng. Trương Cường bỏ cây bút trong tay xuống, vừa phê chuẩn xong bản tấu, đưa bản tấu nét mực còn chưa ráo nét mực cho Hàn Hoán đứng hầu bên cạnh.
Tiện tay nâng chén trà nóng vừa pha hớp một ngụm, vừa đứng dậy đi đến cửa đại điện hưởng thụ ánh mặt trời đầu xuân ấm áp, vừa rũ bỏ những u uất đang tích trữ trong lòng, nhìn ra ngoài điện, chỉ thấy trên nguyệt đài cao cao, hai tên vệ cầm quân mặc áo giáp đứng nghiêm trang, xa xa đinh điện màu tro dần dần hiện lên trong tầm mắt.
Nhìn thấy tâm trạng Trương Cường không được vui, Hàn Hoán cần trọng mỉm cười: "Bệ hạ, hôm nay thời tiết quà là đẹp hiếm có, bệ hạ hay là vào Thượng Lâm Uyển đi dạo đi".
Trương Cường mặc áo dài đen, chính là loại áo không lạnh không nóng, hoàng đế cúi đầu nhìn áo mình đang mặc, bất chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp hoàng hậu, cũng là thời tiết như thế này, cái áo này chính là đích thân hoàng hậu may cho hoàng đế, còn nhớ lúc đó cảm giác mặc trên người thật ấm áp đến mức khó nói thành lời.
Đang trong lúc trầm tư, mới nhớ ra, sau lần trước cãi nhau một trận to với hoàng hậu, đã hơn một tháng rồi chưa hề gặp mặt hoàng hậu, nỗi đau tang tóc đã bị sự bận rộn trong một tháng làm tiêu tan đi ít nhiều, tuy nhiên vẫn làm u uất tâm can như cũ, chỉ có điều không đâm buốt tim gan như ban đầu, mà trở thành một nỗi đau âm ỉ lâu dài, lúc nào cũng khiến hoàng đế cảm thấy một nỗi đau chưa từng thấy bao giờ, khắc cốt ghi tâm.
Nhìn thấy Trương Cường sắc mặt trầm trọng Hàn Hoán cẩn trọng bước từ đằng sau lên, nói nhỏ: "Bệ hạ, nô tài rất lâu rồi không thấy bệ hạ nở nụ cười rồi".
Trương Cường nghe thấy thế sững người, mới nhớ ra, đến lúc này sau khi đã có được thân phận tôn nghiêm chí cao, bản thân thực sự cũng chưa trải nghiệm qua niềm vui đơn giản của thế kỷ hai mươi mốt trước đây, số lần cười vui vẻ dường như không có cách nào lục tìm được trong ký ức, tất cả đều chỉ nghiêm trang, trầm trọng.
Hoàng đế cười gượng một tiếng, ngoảnh đầu nhìn lại khuôn mặt lo lắng quan tâm của Hàn Hoán, gật đầu than: "Hãy cùng trẫm đi đến cung Tuyên Minh, trẫm đi thăm hoàng hậu".
Hàn Hoán cần trọng nhìn Trương Cường, đáp nhẹ: "Bệ hạ, thái úy còn chưa tra rõ, bệ hạ đã đi thăm trước, hay là có chuyện gì".
Trương Cương hừm một tiếng, gật đầu nói: "Trẫm đi là được, không cần có chuyện gì".
Nói xong, bước lớn ra ngoài đại điện, rồi bước lên kiệu sớm đã đợi ngoài điện, nhằm hướng cung Tuyên Minh của hoàng hậu tiến thẳng. Đây là lần đầu tiên Trương Cường có ý định thực sự đến cung hoàng hậu, điện Tuyên Minh nằm ở cung Hàm Dương, sau hai ngôi điện chính, quy mô rộng lớn, khí thế dồi dào, là cung điện hoa lệ nhất trong cung Hàm Dương, đây là tẩm cung Vương hậu Tần Vương các triều đại trước, qua mấy trăm năm bào dưỡng sửa chữa, lại càng thêm phần mỹ lệ, trong sự uy nghiêm lại toát ra vẻ mỹ lệ, xinh tươi, trầm định nhưng không mất đi vẻ thanh nhã, giống như một cô thục nữ cao quý nhẹ nhàng trông xuống thâm cung buồn bã ai oán.
Khi kiệu mềm của Trương Cường chậm chậm tiến đến quàng trường trước điện, trên quảng trường rộng lớn, ngoài cấm vệ được phòng bị nghiêm ngặt, thì không thấy một tên nô tài hay cung nữ nào, cung điện hoa lệ vốn có, trong ánh nắng mặt trời buổi sáng hiện ra không chút sức lực và nhợt nhạt.
Dường như không ngờ rằng Trương Cường lại đột nhiên xuất hiện ở điện Tuyên Minh, cấm vệ phụ trách việc trong coi điện Tuyên Minh, hơi ngạc nhiên, rồi đồng loạt quỳ xuống hô to: "Bệ hạ vạn tuế!".
Bị tiếng động ngoài điện gây kinh động, cánh cửa chạm lộng bằng vàng từ từ mở ra một khe hở nhỏ, một nô tài trang niên khoảng hơn ba mươi tuổi sắc mặt hoang mang chạy đến nguyệt thái quỳ xuống đất run rẩy thưa: "Nô tài truyền lệnh điện Tuyên Minh Triệu Trình tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế!".
Trương Cường trong lòng nặng trĩu nhìn đại điện đầy tử khí, nén không được tiếng thở dài, đang định bước vào, thì nghe thấy tiếng Hàn Hoán bầm: "Bệ hạ, điện Tuyên Minh bây giờ vẫn là chốn chờ tội, bệ hạ muốn vào, e là...".
Trương Cường hừm một tiếng, không để tâm đến lời khuyên can của Hàn Hoán, mà sải bước lớn đi vào trong điện. Hình như rất lâu rồi chưa mờ cửa, trong đại điện khí đục nồng nồng khiến Trương Cường bị sặc, đang lúc thính ứng với ánh sáng mờ mờ trong đại điện, thì nghe âm thanh quen thuộc run rẩy bên tai: "Bệ hạ... Sao bệ hạ lại...".
Trương Cường quay người lại nhìn, thì thấy hoàng hậu Tả Uyên người mặc áo dài thầm màu, tóc dài được buộc một cách qua loa sau lưng, dùng một cây trâm ngọc cố đinh, khuôn mặt nhợt nhạt võ vàng, thân hình gầy đi nhiều.
Nhìn thấy bóng dáng quên thuộc của Trương Cường, Tả Uyên mãi một lúc sau mới định thần lại, cười nói: "Bệ hạ đến ban chết cho thần thiếp phải không?".
Trương Cường nghe thấy thế sững người, gật đầu cười gượng: "Trẫm đến thăm nàng, chứ không có ý gì khác".
Tả Uyên lúc này mới để ý thấy chiếc áo dài mà hoàng đế mặc chính là chiếc áo do đích thần mình may, đỏ hoe mắt, nức nở: "Không lẽ bệ hạ còn nhớ đến thần thiếp, Tả Uyên thấy thế là đủ rồi".
Trương Cường nhìn thấy khuôn mặt vàng võ của nàng, bất giác gật đầu than: "Nàng thân là hoàng hậu, sao lại hạ độc thủ, trẫm hôm nay đến thăm nàng, chính là tận nghĩa vợ chồng, thái úy đang điều tra nghiêm ngặt án này, tin rằng không lâu sau sẽ rõ trắng đen, đến lúc đó nàng yên tâm, trẫm tuyệt đối không liên lụy kẻ vô tội, Tả đại nhân trẫm vẫn vô cùng tin tưởng".
Tả Uyên nghe thấy biết rằng Trương Cường đã cho mình là hung thủ rồi, bất giác trong lòng thấy đau đớn vô cùng, hồi lâu mới cười gượng một cách khó khăn: "Tả Uyên tạ ơn long ân bệ hạ".
Trương Cường nghe thấy tiếng nàng mang hàm ý mỉa mai, bèn lạnh lùng hừm một tiếng: "Hoàng hậu sức khỏe không được tốt, hãy tĩnh dưỡng thêm, trẫm phải hồi cung rồi".
Nói xong bèn quay người bỏ đi.
Tả Uyên nghe thế bèn nhìn rất lâu vào Trương Cường và chiếc áo dài màu đen, cười buồn: "Bệ hạ, Tả Uyên có thế lại được thấy bệ hạ trong lòng đã mãn nguyện lắm rồi, thần thiếp cung tiễn bệ hạ".
Nói xong, thân hình yếu ớt mảnh mai khẽ rang lên, rồi cung kính quỳ bái xuống đất, khuôn mặt nhợt nhạt thêm mấy phần kiên quyết.
Trương Cường nhìn thấy nàng không đại náo như trong dự liệu, bất giác thấy kỳ lạ, quay lưng lại hỏi: "Hoàng hậu có thể bình tĩnh như thế, làm trẫm rất yên tâm, trẫm nhất định sẽ giành lại cho nàng công lý".
Lúc này, Hàn Hoán cẩn trọng thưa: "Bệ hạ, nương nương thân thể yếu ớt, nếu có thể ra ngoài đi lại, thì sẽ tốt hơn".
Trương Cường nghe thế sắc mặt biến đổi, trừng mắt nhìn Hán Hoán nói: "Thái úy đang điều tra vụ án này, đợi sau khi tất cả được điều tra rõ ràng hãy nói".
Lời nói lạnh lùng khiến Tả Uyên vừa đứng dậy đau đớn, người váng vất, may mà có một cung nữ đứng bên cạnh kịp thời dìu đỡ.
Trương Cường thấy thế nhíu mày, đang định quay lưng thì thấy một tên nội giám mặc áo danh vội vàng bước tới, quỳ trước mặt hoàng đế thưa: "Bê hạ, thừa tướng đang đợi bệ hạ trước đại chính điện, nói có việc quan trọng cầu kiến".
Trương Cường nghe xong trong lòng thắt lại, nhất định là cuộc chiến diệt hán ở tiền phương xảy ra vấn đề gì, nếu không Phùng Kiếp tuyệt không hoang mang thế, không để ý gì đến hoàng hậu, rồi lên kiệu mềm, ra lệnh: "Đi mau, mau về đại chính điện".
Nhìn thấy ngự giá của hoàng đế mau chóng mất hút trong tầm mắt Tả Uyên thu ánh mắt thất thần lại, tê liệt ngã xuống đất, cười gượng: "Hoàng thượng đã nghi ngờ Tả Uyên như thế, đáng tiếc cho năm năm Tả Uyên khổ sở đợi chờ, cái gì là lãng tử quay đầu, thà dùng quay đầu còn hơn, ai".
Bên cạnh, một tiểu cung nữ dung mạo xinh đẹp bước lên trên cẩn trọng dìu Tả Uyên đứng dậy an ủi: "Nương nương đừng vội thất vọng, hoàng thượng là minh quân hiếm thấy, hung thủ nhất định không qua được mắt hoàng thượng".
Tả Uyên cười gượng một tiếng, rồi mệt nhọc ngồi xuống chiếc sạp, vừa gật đầu than: "Diệp Nhi, không thế nói thế được, ta thân là hoàng hậu nhưng không có con nối dõi, e rằng khó tránh được tội chết, hôm nay bị người ta hãm hại đến bước đường này, dù phụ thân có tâm, cũng không dám cầu xin trước mặt hoàng thượng, ta...".
Nói đến đây, đã nức nở không thành tiếng, khó lòng kìm chế.
Diệp Nhi nhíu mày nói: "Nương nương, nô tì sẽ nghĩ cách đi liên hệ với ngự sử đại nhân, xem có thể cứu được nương nương thoát khỏi nguy nan không".
Tả Uyên nghe thấy thế vội ngăn: "Diệp Nhi, không được, ngươi làm thế cũng sẽ liên lụy cả phụ thân ta, sự anh minh của bệ hạ trong các triều đại quân vương thật khó thấy, nếu bị phát giác, chúng ta càng nhanh đến chỗ chết".
Diệp Nhi sững người, vội vàng nói: "Nương nương, chúng ta không thể ngồi chờ chết được".
Tả Uyên nhìn cửa điện đang được đóng lại nói: "Diệp Nhi, yên tâm, hoàng thượng không giết nổi ta đâu".
Trong lúc Trương Cường vội vàng đến đại chính điện mới phát hiện thừa tướng Phùng Khứ Tật, thái úy Phùng Kiếp, ngự sử đại phu Tà Lâm, đình úy Tiêu Hà đều sắc mặt căng thẳng đang chờ Trương Cường trong đại điện.
Trương Cường nhìn thấy bọn họ cùng lúc tấn cung gặp mình, trong lòng rất ngạc nhiên vội xua tay: "Các vị cùng lúc tấn cung, có phải là Mông Điềm đã xảy ra chuyện gì rồi không?".
4 người sắc mặt biến đổi, Phùng Khứ Tật cần trọng đáp: "Bệ hạ, Mông Điềm đến hôm nay đã bao vây huyện Thượng Đảng, đồng thời đã tiêu diệt toàn bộ ba vạn tinh binh mai phục".
Trương Cường nghe thấy thế hài lòng gật đầu: "Làm rất tốt, thủ quân Thượng Đảng không quá bảy, tám vạn người, đến hôm nay bị tiêu diệt ba vạn việc phá thành chỉ là việc trong tầm tay".
Phùng Khứ Tật nghe thế, do dự một lát rồi tiếp tục: "Mông Điềm sau mười ngày bao vây Thượng Đảng cứ một mực vây mà không đánh...".
Nói đến đây đưa mắt nhìn Trương Cường, do dự, ba người còn lại sắc mặt càng lúc càng trầm xuống, dường như có lời gì cũng không dám nói.
Trương Cường thấy quái lạ hỏi: "Thừa tướng có gì mau nói ra".
Phùng Khứ Tật nghe xong mới gật đầu: "Mấy hôm nay lão thần đột nhiên nghe tin, nói Mông Điềm lần này muốn lui quân là do muốn đoạt ba mươi vạn quân đó cho mình, còn Trần Bình đã bí mật mấy đêm liền phóng ngựa đến Thượng Đảng, cùng Lưu Bang liên thủ, đối phó với bệ hạ, cùng đại Tần ta tam phân thiên hạ".
Phùng Khứ Tật nói xong thì Tả Lâm tiếp lời: "Bệ hạ, không có lửa làm sao có khói, tin đồn dù không đáng tin, nhưng cũng không được coi thường, trước mắt Mông điềm ám binh bất động, nếu như có bất trắc gì, nhất định sẽ gây ra đại loạn".
Trương Cường nghe xong nhíu mày, lạnh lùng nói: "Các vị có suy nghĩ gì về chuyện này?".
Tả lâm liền đáp: "Bệ hạ nên triệu hồi Mông Điềm về ngay lập tức, điều tra rõ chuyện này".
← Hồi 117 | Hồi 119 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác