← Hồi 067 | Hồi 069 → |
Vương Bôn đứng ở trên tường thành liên tục thở dài khi thấy quân Thục không chống trả được. Những quân Thục này dù do chính mình huấn luyện, nhưng mà khí thế không thể nào bằng được người Tần trời sinh tính bưu hãn. Đối mặt với đoàn quân có thể nói là vô cùng chuyên nghiệp đó, đám quân mới chiêu mộ của Thục căn bản không phải là đối thủ. Hơn nữa, Doanh Tử Anh cũng không có được lời hiệu triệu mạnh mẽ, cho nên quân Thục cũng không muốn liều chết bán mạng. Chỉ sau ba lượt tấn công của quân Tần, trận hình quân Thục đã bắt đầu tán loạn, đội hình đã loạn, lại càng không phải đối thủ của quân Tần. Khó khăn lắm mới thu hút được một số ít quân Tần, cũng không thu hút được quân chủ lực của Tần.
Vương Bôn nhìn quân Thục ở dưới thành càng lúc càng ít, trong lòng kìm không nổi lo âu, nếu một vạn người này không thể thu hút được chú ý của Mông Điềm, lần này chỉ sợ là lành ít dữ nhiều!
Nghĩ đến đây, áp lực trong lòng đột nhiên kích phát ra ngoài, 'Xoẹt' một tiếng rút bội kiếm ra, xoay người lên ngựa, khuôn mặt đỏ như lửa hét to: "Ra ngoài kia cùng lão tử, mọi người hội họp ở mười dặm trước Dã Lang Giản, tối nay chính là thời khắc sinh tử, con mẹ nó xốc hết tinh thần lên cho lão tử!"
Nói xong, kẹp vào bụng ngựạ, con ngựa lồng lên phóng như điên ra ngoài thành. Vương Uyên ở phía sau Vương Bôn vừa sợ vừa vội, sợ Vương Bôn bị dính tên bay lạc, không kịp suy nghĩ, cũng đá vào bụng chiến mã, chiến mã đau đớn, lồng lên, phóng như điên theo sau Vương Bôn.
Đón cơn gió lạnh thấu xương, Vương Uyên lo lắng hô lên với Vương Bôn phía trước: "Tướng quân, ta đã tập trung toàn bộ một vạn một ngàn người ở cổng Bắc, trước mắt cổng Nam đang chiến đấu kịch liệt, là cơ hội hiếm có để chúng ta rút lui từ cổng Bắc. Tuy còn chưa kịp tra xét Dã Lang Giản, nhưng chỉ có thể tùy cơ ứng biến thôi!"
Vương Bôn kéo lại dây cương, quay đầu ngựa lại, nhìn Vương Uyên đã gấp đến độ mồ hôi ròng ròng, thở dài nói: "Thôi vậy, ý trời không thể trái! Vương Uyên, chúng ta lập tức dẫn dắt một vạn nhân mã còn lại phá vây!"
Nói tới đây, thân hình hơi cứng lại, hồi lâu sau mới thấp giọng thở dài: "Vương Uyên, lần này nếu ngươi còn có thể sống về tới Thành Đô, nhất định phải tìm biện pháp ngăn công tử nhập vào Thục."
Vương Uyên chấn động cả người, thất thanh nói: "Tướng quân, chẳng lẽ ngài không định quay về Thành Đô?"
Vương Bôn cười gượng, khẽ lắc đầu nói: "Ta trước dẫn theo mọi người liều chết phá vây, còn có thể trở về Thành Đô hay không, thật khó có thể đoán trước, cho nên..."
Lời còn chưa dứt, đã thôi không nói nữa, quay lại hét lớn với hai gã thiên tướng: "Mọi người chuẩn bị đi, chúng ta chuẩn bị phá vây từ cổng Bắc, toàn bộ quân nhu vứt bỏ lại!"
Vừa dứt lời, liền đi đầu phóng vào bóng đêm.
Màn đêm nặng nề bao phủ thành cổ Hàm Dương yên tĩnh, gió bắc lạnh thấu xương làm cửa sổ nhà dân đập rền rĩ. Cung Hàm Dương, điện Triệu Đức, lúc này lại ấm áp như xuân. Những vũ cơ y phục hoa mỹ, thân thể lả lướt, dung nhan xinh đẹp đang múa trong tiến nhạc, khiến cho cái lạnh giá ban đêm hoàn toàn bị chặn ở ngoài điện, còn người ở trong điện đang chìm đắm trong say mê.
Trương Cường cùng với hoàng hậu và ba vị ái phi đang chuẩn bị tại tẩm cung của mình thưởng thức tuyệt nghệ kiếm vũ kinh động thiên hạ của Ngu Cơ. Bởi vì đã có ấn tượng tốt đẹp lần trước, mọi người đều thầm mong được chứng kiến lại khoảnh khắc động lòng người đó của Ngu Cơ.
Nâng chén lên uống một hơi cạn sạch rượu ngon, Trương Cường cố ý gật đầu thở dài: "Kiếm vũ của Ngu Cơ đúng là hiếm có thế gian, không hiểu sao thời loạn thế này, một nữ tử yếu nhược như nàng lại phải phiêu linh đây đó như vậy."
Nhu nhi lần đầu tiên có cơ hội ngồi cạnh Trương Cường nghe thấy thế, nhợt nhạt cười nói: "Ngu tỷ tỷ đúng là nữ tử hiếm có trên thiên hạ, mỹ nhân như vậy phóng nhãn khắp thiên hạ cũng chỉ có bệ hạ mới có thể xứng đôi."
Trương Cường nhịn không được thở dài, khẽ lắc đầu nói: "Các nàng nói cũng đúng, thế gian này đúng là không ai có thể xứng đáng với nàng ấy. Trẫm tuy rằng ái mộ tài hoa của nàng, nhưng lại không muốn ép buộc nàng ở trong thâm cung. Thiên hạ rộng lớn bên ngoài, mới là sân khấu để Ngu Cơ triển lộ tài hoa."
Mọi người ở đây đều không ngờ Trương Cường lại có suy nghĩ khác người như vậy, đều âm thầm liếc trộm nhìn hắn. Chỉ có Triệu Yên ngồi ở bên cạnh Trương Cường là vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, cũng không có vì lời nói ngoài ý muốn này của Trương Cường mà kinh ngạc.
Hoàng hậu bình ổn lại, mới gật đầu thở dài nói: "Bệ hạ thật là hào sảng hiếm có, lời này nói ra, chỉ sợ mỹ nhân trên thiên hạ sẽ đều ái mộ bệ hạ thôi."
Trương Cường không nghĩ tới suy nghĩ của mình lại khiến cho các mỹ nhân cảm thán, nhịn không được cười nhẹ nói: "Một câu nói của trẫm lại khiến cho nhiều mỹ nhân cảm thán như vậy, trẫm thực nên nói ít đi một chút, miễn cho tất cả các mỹ nữ trên thiên hạ đều thương nhớ trẫm mới được."
Nhu nhi đại khái là bởi vì đang mang thai, thân phận không còn giống trước, cho nên lúc này cũng lớn mật hơn nhiều, nghe thấy vậy, khẽ cười nói: "Lời này của bệ hạ nếu Ngu Cơ tỷ tỷ nghe được, chỉ sợ sẽ thực sự ở bên cạnh bệ hạ đó!"
Trương Cường nhớ tới dáng người tuyệt diệu của Ngu Cơ, ngọc dung kinh động cõi trần, nhịn không được chợt động trong lòng, quay đầu lại nhìn Nhu nhi. Lúc này mới nhận ra, Nhu nhi hôm nay mặc một bộ thâm y đỏ thẫm thêu vàng, dưới ngọn đèn lay lắt, kim tuyến tỏa ra ánh sáng mê muội, khiến cho khuôn mặt vui vẻ của Nhu nhi lại càng thêm kiều mỵ.
Lúc này, hoàng hậu ngồi ở bên phải Trương Cường nhẹ nhàng gật đầu nói: "Hoàng thượng là người đứng đầu thiên hạ, lại có tấm lòng rộng rãi như vậy, thật là khiến người ta khâm phục vạn phần!"
Trương Cường thản nhiên cười, bỗng nhiên nhớ tới Triệu Yên vẫn đang trầm mặc không nói gì, không khỏi đưa mắt nhìn lại, đúng lúc chạm vào ánh mắt rung động lòng người của Triệu Yên, trong lòng chợt động, đang muốn hỏi han Triệu Yên, đã thấy một tiếng bước chân nhỏ truyền tới từ sau màn trướng. Ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy Ngu Cơ mặc vũ y xanh ngọc, đi từ sâu trong đại điện tới, dáng người thướt tha động lòng người, những chỗ mềm mại lả lướt khiến cho người ta nhịn không được mà miên man.
Ngu Cơ mỉm cười, nhẹ nhàng tiến lên thi lễ: "Nô tỳ tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế!"
Trương Cường vội phẩy tay, gật đầu liên tục nói: "Ngu cô nương bình thân, trẫm từ lần trước đó, vẫn luôn không quên được kiếm vũ của cô nương, chỉ có điều lại không có cơ hội mời cô nương tiến cung, phải kéo dài tới tận hôm nay."
Ngu Cơ cười nhẹ, hơi khom người nói: "Thịnh tình của bệ hạ thật hiếm có, Ngu Cơ sao dám không tuân thánh chỉ."
Trương Cường bị những lời mềm mại này khiến cho cứng người, không biết nói thêm điều gì. Đối mặt với mỹ nhân tuyệt thế như vậy, mà mình lại không thể lấy thân phận hoàng đế để cưỡng ép nàng, không khỏi cười gượng, lúng túng gật đầu nói: "Đã như vậy, Ngu cô nương cứ tự nhiên biểu diễn đi."
Ngu Cơ nhẹ nhàng thi lễ, đang muốn xoay người đi tới giữa sân, chợt nghe thấy Triệu Yên thấp giọng cười nói: "Ngu tỷ tỷ, giấy mới dùng tốt chứ?"
Ngu Cơ nghe thấy thế, đôi mắt đẹp sáng ngời, kinh hỉ nói: "Ngu Cơ thiếu chút nữa quên, đa tạ Tuệ phi nương nương ngày hôm trước đã ban tặng giấy mới, giấy đó đúng là đồ tốt khó tìm, trước mắt các thương nhân trong thiên hạ đều không quản chiến loạn mà chạy tới Hàm Dương, là vì thứ giấy mới này. Giấy này đã tuyệt rồi, mà người chế tạo ra phương pháp làm giấy mới, mới khiến cho Ngu Cơ chân chính thán phục, chính là vẫn không biết người đó đến tột cùng là ai."
Triệu Yên nở nụ cười điên đảo chúng sinh, gật đầu nói: "Ngu tỷ tỷ có biết, giấy mới này là ý tưởng độc đáo của hoàng thượng không?"
← Hồi 067 | Hồi 069 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác