← Hồi 03 | Hồi 05 → |
Nhưng trận đánh bạc này vẫn còn chưa dứt, Tiểu Phương chắc chắn còn phải đánh tiếp nữa, bởi vì đối thủ của chàng tuyệt không chịu buông tha cho chàng.
Đòn này Tiểu Phương tuy thắng, đòn sau rất có thể sẽ thua, mọi lúc đều có thể sẽ thua, cái thua chính là cái mạng của chàng. Rất có thể ngay thân hình của đối thủ còn chưa nhìn thấy, thì đã thua mất cái mạng mình rồi.
Tiểu Phương vốn đã sẵn sàng chịu chết, nhưng cách chết như thế này chàng chết thực sự không cam tâm.
Tiểu Phương bỗng bắt đầu ho.
Ho tất nhiên là sẽ có tiếng, có tiếng động tất có mục tiêu, chàng đã lộ hoàn toàn bản thân mình cho đối phương.
Lập tức nghe thấy một loạt tiếng gió, một loạt tiếng gió mơ hồ xé nát toàn thân Tiểu Phương.
Nhưng Tiểu Phương đã lủi người đi, dụng tận tất cả tiềm lực để lủi đi, lủi đi dưới tiếng gió.
Trong bóng đêm đột nhiên lóe lên ánh kiếm.
Lúc Tiểu Phương ho, chàng đã rút kiếm, một trong những thanh kiếm sắc bén nhất trong thiên hạ.
Kiếm quang lóe lên, phát ra một tiếng "tiêng", sau đó là một tiếng động thiết khí rơi xuống mặt đất.
Tiếng động này vừa dứt, thì đã trở lại ngay sự im lặng chết chóc.
Tiểu Phương cũng không nhúc nhích thêm nữa, ngay hơi thở cũng kém lại, duy nhất cái có thể cảm giác được, chính là mồ hôi lạnh đang từ sống mũi nhỏ xuống, rồi không biết trôi qua bao lâu như một sự trường cửu vĩnh hằng như thế, chàng nghe thấy một âm thanh khác.
Âm thanh mà chàng đang chờ đợi.
Vừa nghe thấy âm thanh này, toàn thân Tiểu Phương lập tức hư thoát, từ từ ngã xuống.
Cái mà Tiểu Phương nghe thấy là một tiếng rên rỉ rất yếu và những tiếng rên rỉ rất yếu và những tiếng thở hổn hển.
Con người ta chỉ khi ở lúc thống khổ đã đạt tới cực hạn, đã hoàn toàn không cách gì khống chế bản thân, mới phát ra loại âm thanh như vậy.
Tiểu Phương biết trận chiến này chàng lại đã thắng, thắng tuy thê lương gian khổ, nhưng tóm lại là đã thắng.
Tiểu Phương đã thắng, thường thắng, vì vậy chàng vẫn còn sống sót.
Chàng luôn cho rằng, bất kể thế nào, thắng lợi và sinh tồn, ít ra cũng tốt hơn thất bại, tốt hơn cái chết.
Nhưng lần này ngay hương vị của thắng lợi Tiểu Phương cũng không cách gì phân rõ được, toàn thân chàng đột nhiên hư thoát, một loại hư thoát vì hoàn toàn rã rời buông lỏng mà sinh ra.
Khắp nơi vẫn là một màn đêm, bóng đêm không bờ không bến, một bóng đêm đầy tuyệt vọng.
Thắng lợi và thất bại dường như đã không còn gì để phân biệt, nhìn trừng mắt hay nhắm mắt lại càng không có gì khác biệt.
Mi mắt của Tiểu Phương dần khép lại, đã không còn muốn cầm cự nữa, vì sống hay chết dường như không có gì khác nhau.
- Ngươi không thể chét.
- Chỉ cần còn có một chút cơ hội sinh tồn, ngươi không thể bỏ qua.
- Chỉ có kẻ nhu nhược vô năng mới sẽ bỏ qua cơ hội sinh tồn.
Tiểu Phương đột nhiên tỉnh giấc bật dậy.
Không biết vào lúc nào, trong bóng tối đã có ánh sáng.
Ánh sáng cũng giống như bóng đêm, cũng đột nhiên mà đến, Tiểu Phương cuối cùng cũng nhìn thấy con người này, con người nhất tâm muốn cái mạng của chàng.
Con người này cũng không chết.
Người này vẫn còn đang giãy giụa vẫn còn đang nhúc nhích, động đậy vật vã chậm chạp khó khăn, giống như một con cá giãy chết bị vây hãm trong khe đá.
Trong tay người này vừa cầm ra một vật.
Tiểu Phương đột nhiên lao tới, dụng tận lực khí toàn thân lao tới, vì chàng đã nhìn thấy cái vật mà người này cầm trong tay là một túi nước bằng da dê.
Ở đây, nước là mạng sống, mỗi người chỉ có một mạng sống. Tay của Tiểu Phương vì hưng phấn mà rung lên, lao tới như dã thú, dùng động tác của dã thú mà đoạt lấy túi nước.
Nước trong túi còn lại không nhiều, nhưng chỉ cần còn có một giọt nước, cũng có thể kéo dài được sinh mạng.
Mỗi người chỉ có một mạng sống, sinh mạng đáng quý biết bao.
Tiểu Phương ung dung tay bật mở cái nút gõ của túi nước, đôi môi khô nẻ đã cảm giác thấy hương thơm của nước, hương thơm của cuộc sống, chàng chuẩn bị chậm rãi hớp từng ngụm chút nước trong túi.
Chàng muốn chậm rãi hưởng thụ, hưởng thụ cái ẩm ướt tươi nhận của nước, hưởng thụ cuộc sống.
Đúng vào lúc ấy, Tiểu Phương nhìn thấy đôi mắt của con người này.
Một đôi mắt tràn đầy vẻ thống khổ, tuyệt vọng và khẩn cầu, một đôi mắt sắp chết.
Thương tích của con người này còn nặng hơn cả Tiểu Phương, còn cần chút nước này hơn cả chàng. Không có nước, con người này tất sẽ chết càng mau hơn.
Con người này tuy đến giết chàng, nhưng trong giây phút này, chàng đã quên mất đi điểm đó.
Vì chàng là người, không phải là dã thú, cũng không phải là chim ưng ăn xác chết.
Tiểu Phương đột nhiên phát hiện ra một con người và một con chim ưng ăn xác chết, vô luận dưới tình huống nào, cũng có sự khác biệt.
Sự tôn nghiêm của con người, lương tri và đồng cảm của con người, Tiểu Phương không vất bỏ đi được, cũng không thể quên được.
Chàng hoàn trả túi nước cho con người này, con người nhất tâm muốn lấy mạng chàng.
Tuy Tiểu Phương cũng đã từng muốn lấy mạng của người này, nhưng trong giây phút này, lúc nhân tình chịu sự khảo nghiệm vô tình như vậy, Tiểu Phương chỉ có thể làm như thế mà thôi.
Tiểu Phương tuyệt không thể đoạt lấy từ trong tay của một con người sắp chết, bất kể con người này là ai cũng vậy.
Người này lại là một nữ nhân, đợi lúc y thị lột bỏ tấm vải đen che mặt ra uống nước, Tiểu Phương mới phát hiện y thị là một nữ nhân, một nữ nhân cực kỳ mỹ lệ, tuy xem ra rõ ràng là trắng xanh tiều tụy, nhưng lại càng tăng thêm vẻ mềm mại, mỹ lệ của y thị.
Một nữ nhân giống như y thị, sao lại trong đêm tối của đại sa mạc đáng sợ như thế này, một mình đi giết người.
Y thị đã uống hết nước trong túi, đang len lén quan sát Tiểu Phương, đôi mắt thoáng vẻ ân hận.
- Ta vốn phải để lại một nửa cho ngươi.
Y thị ném túi nước rỗng xuống đất, thở dài:
- Đáng tiếc là nước ở trong túi quả thật quá ít.
Tiểu Phương cười cười.
Chàng chỉ cười cười với y thị, sau đó nhịn không được hỏi:
- Ngươi là người mù hay là Thủy Ngân?
- Ngươi phải nhìn ra ta không phải là mang nhân.
Sau khi đã được nước tưới nhuần, đôi mắt vốn đã xinh đẹp của y thị xem ra đã long lanh hơn.
- Ngươi cũng không phải là Thủy Ngân?
Tiểu Phương truy vấn tiếp:
- Ta chỉ nghe nói qua cái tên này, nhưng vẫn không biết Thủy Ngân là con người như thế nào?
Y thị lại thở dài:
- Kỳ thực, ta vốn cũng không biết ngươi là người như thế nào, chỉ biết ngươi họ Phương tên Phương Vũ.
- Nhưng ngươi lại muốn giết ta.
- Ta nhất định phải đến giết ngươi, ngươi chết thì ta mới có thể sống sót.
- Tại sao?
- Vì nước ở nơi này, không có nước không ai có thể sống nổi ba ngày.
Y thị nhìn túi nước rỗng ở dưới đất nói:
- Ta nhất định phải giết ngươi bọn họ mới cho ta nước uống, nếu không thì đây là lần cuối cùng uống nước của ta.
Giọng nói của y thị đầy vẻ sợ hãi:
- Có lần ta cơ hồ bị bọn họ bỏ cho chết khát, cái mùi vị đó ta chết cũng sẽ không quên. Lần này ta xem như có thể sống sót quay về, bọn họ biết ngươi vẫn còn chưa chết, thì tuyệt đối sẽ không cho ta dù một giọt nước.
Tiểu Phương lại cười cười với y thị.
- Có phải ngươi muốn ta để cho ngươi cắt lấy đầu của ta, để ngươi mang về đổi nước uống không?
Y thị lại cười cười, cười rất dịu dàng thê lương:
- Ta cũng là người, không phải là súc sinh, ngươi đối xử với ta như vậy, ta thà chết cũng không hại ngươi nữa.
Tiểu Phương không nói gì thêm, cũng chẳng hỏi bọn họ là ai.
Chàng không cần hỏi.
Bọn họ tất nhiên chính là người của Phú Qúy thần tiên phái đến truy sát chàng, bây giờ rất có thể đang ở quanh đây.
Bốc Ưng đã bỏ đi.
Con người này giống như gió bão của đại sa mạc, lúc y muốn đến, không ai ngăn chặn được, lúc y muốn đi, cũng không ai ngăn chặn được y, mãi mãi đoán không được lúc nào y sẽ đến càng đoán không được y lúc nào sẽ bỏ đi.
Nhưng Xích khuyển vẫn còn đó.
Mặt trời đã mọc lên, Tiểu Phương sau cùng mở miệng:
- Ngươi không thể lưu lại đây. Bất kể như thế nào, ngươi cũng phải quay về chỗ bọn họ.
- Tại sao?
- Chỉ cần mặt trời vừa mọc lên, nội trong ngàn dặm quanh đây, đều sẽ trở nên giống như lò lửa, chút nước mà ngươi uống đó, rất mau chóng sẽ bị nướng khô đi.
- Ta biết, lưu lại đây, ta sẽ bị chết khát giống vậy, nhưng...
Tiểu Phương ngắt lời y thị:
- Nhưng ta không muốn nhìn thấy ngươi chết, cũng không muốn ngươi nhìn thấy ta chết.
Y thị lặng lẽ gật gật đầu, lặng lẽ đứng dậy, nhưng vừa đứng đậy đã ngã ngay xuống.
Thương tích của y thị không nghẹ.
Kiếm vừa rồi của Tiểu Phương đã đâm vào ngực của y thị, cách tim y thị nhiều nhất cũng chỉ hai phân.
Lúc này y thị di chuyển rất khó nhọc, ngay đứng cũng đứng không nổi, làm sao có thể quay về được kia chứ?
Tiểu Phương đột nhiên lại nói:
- Ta có một bằng hữu có thể đưa ngươi quay về.
Y thị không nhìn thấy bằng hữu của chàng đâu cả.
- Nơi đây dường như chỉ có một mình ngươi mà thôi.
- Bằng hữu không nhất định là người, ta biết có rất nhiều người không phải là bằng hữu.
Chàng bước tới xoa nhẹ lông bờm mềm mại của Xích khuyển.
- Ta cũng nhìn thấy có rất nhiều kẻ mà ngươi xem là bằng hữu, đều không phải là con người.
- Bằng hữu của ngươi là con ngựa này à?
Y thị tỏ ra rất kinh ngạc:
- Ngươi xem một con ngựa là bằng hữu à?
Tiểu Phương cười cười nói:
- Tại sao ta không thể xem một con ngựa là bằng hữu chứ?
Nụ cười của chàng thoáng vẻ cay đắng:
- Ta phiêu bạt chân trời góc bể, không thân nhân không cố hương, chỉ có nó trước sau đi theo ta, sống chết có nhau, có chết không bỏ, bằng hữu như vậy ngươi có mấy người nào?
Y thị cúi đầu xuống, rất lâu sau mới nhẹ nhàng hỏi:
- Tại sao bây giờ ngươi lại muốn chia tay với nó? Muốn nó đưa ta về?
- Tại vì ta cũng không muốn nó chết theo ta.
Chàng vỗ nhẹ Xích khuyển nói:
- Nó là một con ngựa tốt, bọn họ tuyệt sẽ không để cho nó chết, ngươi là một nữ nhân rất xinh đẹp, bọn họ cũng sẽ không để ngươi chết khát. Ta để nó đưa ngươi về, mới là sinh lộ duy nhất của các ngươi.
Y thị ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú, rất lâu sau mới nhẹ nhàng hỏi:
- Ngươi có nghĩ qua về bản thân ngươi không? Tại sao ngươi không nghĩ xem bản thân ngươi phải như thế nào mới có thể sống sót được?
Tiểu Phương chỉ cười cười với y thị.
Có những vấn đề không thể trả lời cũng không cần trả lời.
Y thị không khỏi thở dài thườn thượt, nói ra suy nghĩ của y thị đối với Tiểu Phương:
- Ngươi thật là người kỳ quái, kỳ quái vô cùng.
- Ta vốn là như thế.
Vầng thái dương đã mọc lên.
Sa mạc vô tình, lại trở thành một cái lò lửa, mọi sự sống đều đã bị thiêu cháy, chung cuộc của sự thiêu cháy là diệt vong, là chết.
Tiểu Phương đã ngã gục xuống.
Xích khuyển đã đi rồi, mang theo nữ nhân vốn bị ép tới giết người. Có lẽ nó vốn không muốn chia tay với Tiểu Phương, nhưng nó cũng không thể làm trái ý chàng, nó tóm lại cũng chẳng qua chỉ là một con ngựa mà thôi.
Quanh đây đã không còn nhìn thấy sự sống nào khác, Tiểu Phương ngã xuống bãi cát nóng như lửa, cố gắng cầm cự không để cho đôi mắt khép lại.
Nhưng bầu trời đại địa trong đôi mắt của chàng, cơ hồ đã biến thành một ngọn lửa.
Tiểu Phương biết bản thân lần này thật sự phải chết, tại vì, chàng đã nhìn thấy ảo giác mà chỉ có những kẻ sắp chết mới có thể nhìn thấy, chàng bỗng nhìn thấy một đoàn kiệu ngựa nghi thức phong lưu xuất hiện dưới ánh mặt trời vàng chói.
Thân thể mỗi người đều mơ hồ đang lấp lánh sánh sáng chói chang trong tay đều cầm túi nước vàng chói trong túi chứa đầy rượu ngon và nước ngọt như mật.
Nếu đây không phải là ảo giác, không phải là ảo giác mà trời cao dùng để an ủi một kẻ sắp chết thì chắc chắn đó là sứ giả từ âm cảnh đến đón chàng.
Đôi mắt Tiểu Phương cuối cùng đã nhắm lại, chàng chết trong lòng không chút áy náy Ngày này đã là ngày mười bảy tháng chín.
Lúc Tiểu Phương tỉnh dậy, ngay lập tức xác định hai chuyện.
Chàng vẫn còn chưa chết.
Chàng hoàn toàn lõa thể.
Nằm lõa thể ở trên một chiếc giường nệm trải da báo, chiếc giường nệm này đặt ở trong góc một bức lều to lớn hoa lệ, trên chiếc kỷ gỗ bên cạnh có một cái chậu vàng, trong chậu chứa đày nước quý hơn vàng.
Một nữ nhân thân hình thon thả thướt tha, ăn mặc đồ người Hán, trên mặt che tấm mạng lụa, đang dùng một miếng vải tơ mềm mại, nhúng vào nước trong chậu lau lau thân hình của chàng.
Tay của nữ nhân thon dài nhu mỹ, động tác của nàng nhẹ nhàng êm ái cẩn thận, giống như một người bảo tồn cổ vật đang lau chùi một cổ vật mới lấy từ lòng đất lên, từ mày, mắt, mặt, miệng của Tiểu Phương, lau rửa cho tới ngón chân, thậm chí cáu bẩn trong móng tay của chàng cũng đều được lau rửa sạch sẽ.
Một con người trải qua vô vàn tai họa, ra sống vào chết bỗng nhiên phát giác ra bản thân mình ở trong một tình huống như vậy, cảm giác của y sẽ là kinh dị, hay là vui thích?
Cảm giác đầu tiên của Tiểu Phương giống như phạm tội vậy.
Trong sa mạc, lại có người dùng nước, quý hơn cả vàng để lau rửa cho chàng, thì đây không phải là sự xa xỉ, mà là một tội ác.
- Chủ nhân ở đây là ai? Ai cứu chàng?
Tiểu Phương muốn hỏi:
Nhưng toàn thân vẫn còn yếu ớt vô lực, trong họng vẫn còn khô khát muốn nứt ra, miệng vẫn còn đắng chát, lưỡi như sắp nứt toạc ra.
Nữ nhân che mặt xa lạ này tuy dùng nước sạch lau khắp toàn thân Tiểu Phương, nhưng lại không cho chàng một giọt nước nào cả.
Cảm giác thứ hai của chàng không phải là vui thích mà là phẫn nộ.
Nhưng sự phẫn nộ lại không bùng ra, vì Tiểu Phương lại chợt phát hiện ra trong căn lều này không chỉ có hai người bọn chàng, mà còn có một người đang lặng lẽ đứng ở góc đối diện, đang lặng lẽ nhìn chàng.
Một nam nhân có lòng tự tôn, bị người khác nhìn chăm chú lại hoàn toàn đang lõa thể giống như đứa trẻ sơ sinh được một nữ nhân xa lạ lau rửa, thì cái mùi vị này, có ai có thể chịu đựng được chứ?
Lúc này nữ nhân lại bắt đầu lau rửa bộ phận mẫn cảm nhất của nam nhân, nếu Tiểu Phương không phải là vì quá mệt, quá khát, quá đói, thì tình dục của chàng rất có thể đã bị khơi gợi lên.
Tình huống này càng khiến người ta không thể chịu nổi.
Tiểu Phương dùng lực đẩy tay của nữ nhân ra, vùng ngồi dậy, muốn uống nước ở trong chậu vàng.
Chàng nhất định muốn uống chút nước đã, uống nước rồi mới có thể lực, cho dù có người rửa chân hôi thối của họ trong chậu nước này đi chăng nữa chàng cũng vẫn uống.
Đáng tiếc là động tác của nữ nhân này còn nhanh hơn cả Tiểu Phương, đột nhiên nhấc bổng chậu nước, cười khúc khích, rồi lao ra khỏi lều.
Tiểu Phương lại không có sức lực để đuổi theo, cũng không cách gì đuổi theo được.
Chàng vẫn còn hoàn toàn lõa thể, một nam nhân lạ mặt đối diện vẫn còn đang nhìn chàng.
Lúc này Tiểu Phương mới nhìn rõ con người này.
Trước đây Tiểu Phương chưa hề nhìn thấy một con người như vậy, sau này e rằng cũng mãi mãi sẽ không nhìn thấy.
Cái góc đối diện đó, có một chiếc ghế bành rất to lớn, rất dễ chịu, con người này đứng ở trước chiếc ghế, nhưng nãy giờ vẫn không ngồi xuống.
Lần đầu nhìn qua, các bộ dạng mà y đứng ở đó so với người khác cũng không có gì khác.
Nhưng nếu nhìn nhiều lần, thì sẽ phát hiện cái thế đứng của y đều khác với bất cứ ai.
Tóm lại có gì khác? Không ai có thể nói ra được.
Y rõ ràng đứng ở đó, nhưng lại khiến người khác khó phát hiện sự tồn tại của y, tại vì con người của y dường như đã cùng với chiếc ghế phía sau lưng y, bức lều trên đỉnh đầu y, mặt đất dưới chân y hòa làm một thể.
Bất kẻ y đứng ở nơi nào, thì dường như đều có thể cùng với sự vật nơi đó hoàn toàn hòa hợp.
Lần đầu nhìn qua, y tuyệt đối tĩnh tại, tay chân tứ chi, lông tóc trên người, khắp toàn thân không có chỗ nào động đậy cả, thậm chí ngay cả nhịp tim cũng dừng lại.
Nhưng nếu nhìn nhiều lần, thì sẽ phát hiện khắp toàn thân y chỗ nào cũng đều đang động đậy, không ngừng động đậy. Nếu đánh tới một quyền, bất kể muốn đánh nơi nào trên thân thể y, đều có thể sẽ ngay lập tức nhận được sự phản kích cực kỳ đáng sợ.
Trên mặt y lại tuyệt đối không lộ ra một vẻ gì.
Y rõ ràng đang nhìn, nhưng đôi mắt cũng tuyệt đối không lộ ra một vẻ gì, giống như không nhìn thấy vật gì cả.
Trong tay y có kiếm, một thanh kiếm nằm trong vỏ màu đen rất đẹp, rất dài, rất nhẹ.
Kiếm của y vẫn còn trong vỏ.
Nhưng chỉ cần nhìn một cái, cũng sẽ cảm giác thấy kiếm khí ghê người. Thanh kiếm trong tay y vẫn còn chưa rút ra khỏi vỏ, nhưng phảng phất đã ở giữa lông mày, yết hầu của đối phương.
Tiểu Phương thật sự không muốn nhìn lâu con người này, nhưng vẫn cứ nhịn không được phải nhìn. Con người này vẫn không có phản ứng gì.
Lúc y đang nhìn người khác, dường như hoàn toàn không có cảm giác gì. Người khác lúc nhìn y, y cũng dường như hoàn toàn không biết gì.
Vạn sự vạn vật thiên thượng địa hạ, y dường như không để nó ở trong lòng, người khác nhìn y như thế nào, y càng không thèm để ý đến.
Và y chỉ quan tâm có một chuyện...
Kiếm của y.
Tiểu Phương đột nhiên phát giác lòng bàn tay mình trở nên ẩm ướt.
Chỉ trước khi đọ sức quyết liệt sinh tử thế nan lưỡng tồn, thì lòng bàn tay chàng mới trở nên ẩm ướt.
Lúc này, chẳng qua chàng chỉ nhìn con người này mấy cái, con người này vẫn không động đậy, đối với chàng cũng không có ý thù địch gì, sao lại có phản ứng như vậy cơ chứ?
Lẽ nào bọn họ trời sinh ra là đối thủ? Sớm muộn cũng phải có một người chết trong tay người kia ư?
Chuyện này đương nhiên tốt nhất là đừng xảy ra. Giữa bọn họ không hề có ân oán, càng không có thù hận, tại sao nhất định phải trở thành thù địch chứ?
Kỳ quái là trong lòng Tiểu Phương cơ hồ lại có một triệu chứng bất tường, mơ hồ nhìn thấy giữa bọn họ có một người ngã xuống, ngã dưới kiếm của người kia, ngã trong vũng máu của chính mình.
Nhưng chàng không nhìn thấy người ngã xuống này là ai.
Tiếng cười như chuông ngân vang lên.
Nữ nhân che mặt đó lại từ ngoài lều lao vào, trong tay vẫn còn đang bê cái chậu vàng.
Tiếng cười của nàng thanh thoát ngọt ngào, không những tỏ rõ niềm vui của bản thân, mà còn có thể làm cho người khác vui lây.
Nhưng Tiểu Phương lại không thấy vui. Nghĩ không ra tại sao nữ nhân này lại cười vui vẻ như thế.
Chàng nhịn không được hỏi:
- Ngươi có thể cho ta uống chút nước không?
- Không thể!
Nữ nhân mỉm cười lắc đầu:
- Chậu nước này đã dơ rồi, không thể uống.
- Nước dơ cũng là nước, chỉ cần có nước là có thẻ giải khát được.
- Ta vẫn không thể cho ngươi uống.
- Tại sao?
- Tại vì cái chậu nước này vồn không phải để cho ngươi uống.
Nàng vẫn cười nói tiếp:
- Ngươi phải biết ở sa mạc nước quý như thế nào, đây là nước của ta, tại sao ta phải cho ngươi uống chứ?
- Ngươi thà có thể dùng chậu nước để lau rửa cho ta, chớ không chịu cho ta uống ư?
- Đó hoàn toàn là hai chuyện.
- Tại sao là hai chuyện?
Tiểu Phương hoàn toàn không hiểu lời nói này, lời nói của nàng quả thật làm cho người nghe rất khó hiểu.
May mà nữ nhân đã giải thích:
- Lau rửa cho ngươi là sự hưởng thụ của ta.
- Hưởng thụ của ngươi ư? Hưởng thụ gì?
Tiểu Phương càng không hiểu.
- Ngươi là một nam nhân thanh niên thân hình rất đẹp, từ đầu đến chân đều phát triển rất tốt, lau rửa cho ngươi ta cảm thấy rất vui thích, nếu để cho ngươi uống nước, lại là một chuyện khác.
Nàng cười ngọt ngào hơn nói tiếp:
- Bây giờ ngươi đã hiểu rõ ý của ta rồi chứ?
Tiểu Phương cũng muốn mỉm cười với nàng, nhưng cười không nổi.
Bây giờ thì chàng đã nghe hiểu lời của nữ nhân này, nhưng không hiểu nàng sao lại nói ra được những lời như vậy.
Điều này rõ ràng không giống lời con người.
Nhưng bản thân nữ nhân lại dường như cảm thấy rất hữu lý:
- Đây là nước của ta, ta dùng nó như thế nào, cũng không có quan hệ gì đến ngươi cả. Nếu ngươi muốn uống nước, thì phải tự mình nghĩ cách.
Lúc nàng cười, đôi mắt híp cong lại, giống trăng lưỡi liềm, lại giống như cái móc câu cá, chẳng qua vô luận ai cũng đều có thể nhìn thấy ra cái mà nàng muốn câu không phải là cá, mà là người.
- Nếu ngươi nghĩ không ra cách bọn ta có thể chỉ cho ngươi một con đường sáng.
Đây là lời nói của con người.
Tiểu Phương lập tức hỏi:
- Ta dùng cách gì mới có thể tìm được nước chứ, tới đâu tìm?
Nữ nhân đột nhiên đưa bàn tay trắng mềm ra, chỉ chỉ về phía sau lưng của Tiểu Phương:
- Chỉ cần ngươi quay đầu lại là biết ngay.
Tiểu Phương quay đầu lại.
Không biết từ lúc nào, đã có một người từ phía sau đi vào lều.
Bình thời thì một con mèo có bí mật đi vào cũng nhất định sớm bị Tiểu Phương phát hiện, nhưng lúc này chàng quá mệt, quá khát, quá muốn uống nước, chỉ đến lúc chàng quay đầu lại mới phát hiện ra con người này.
Người mà chàng nhìn thấy là Vệ Ưng Bằng.
Vệ Ưng Bằng thân thể cao lớn, thái độ nghiêm túc, khí thế trầm hùng, rất chú trọng y phục, vẻ mặt suốt năm khó mà lộ ra nụ cười, một đôi mắt lung linh đầy uy lực, tràn ngập một quyết tâm sắt đá.
Vô luận bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào, lão đều có thể khiến người khác giữ gìn sự tôn kính đối với lão.
Việc mà lão làm thông thường cũng đáng được người khác tôn kính.
Năm nay lão năm mươi ba tuổi. Lúc hai mươi mốt tuổi, lão đã cầm đầu bọn vệ sĩ áp tải của một Tiêu cục hàng hóa lớn nhất vùng Quan Trung. Ba mươi năm nay, trước sau thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ gặp một thất bại quá lớn nào.
Cho đến những ngày qua lão mới gặp phải.
Vàng bị cướp mất, lão cũng có trách nhiệm, đệ tử thân tín của lão, cơ hồ hoàn toàn bỗng nhiên đều chết thảm.
Nhưng lúc này xem ra lão vẫn uy nghiêm tôn quý như bình thường, trận đả kích đáng sợ đó dường như vẫn không hề làm lay chuyển được lão chút gì.
Tiểu Phương dùng tấm da báo ở trên giường quấn quanh hông, rồi mới ngẩng đầu nhìn Vệ Ưng Bằng:
- Không ngờ là ngươi cứu ta.
- Ta không cứu ngươi!
Vệ Ưng Bằng nói:
- Không ai cứu nổi ngươi, chỉ ngươi mới có thể cứu được ngươi.
Lời nói của lão xưa nay ngắn gọn trực tiếp:
- Ngươi đã giết nhi tử duy nhất của Phú Qúy thần tiên, vậy thì chắc chắn ngươi phải thường mạng.
Dừng một chút Vệ Ưng Bằng tiếp:
- Còn bây giờ ngươi phải chết ở trong sa mạc, chết ở trong tay của y thị.
Chữ "y thị" mà y nói, chính là nữ nhân che mặt.
Vệ Ưng Bằng bỗng lại hỏi:
- Ngươi biết y thị là ai chứ?
- Ta biết!
Tiểu Phương lại cười cười nói:
- Nữ nhân này chắc chắn cho rằng ta không nhận ra y thị, tại vì sáng hôm nay lúc ta nhìn thấy thì y thị vẫn còn là một nữ nhân đáng yêu sắp chết, bị người ta ép buộc đi giết ta, nhưng lại trúng một kiếm của ta, trong túi chỉ cón lại hai ngụm nước.
Chàng thở dài nói tiếp:
- Vì y thị đã biết chưa chắc có thể giết chết được ta, vì vậy đã sớm giữ lại thoái lộ, nước trong túi đương nhiên không thể có nhiều, để tránh bị ta giành lấy nên bộ dạng nhất định phải làm ra vẻ đáng thương, mới có thể làm ta xúc động.
Nữ nhân nãy giừ vẫn lắng nghe, vẫn đang cười, cười càng vui thích hơn cả lúc nãy:
- Lúc đó ngươi không nên tin ta, chỉ đáng thương cho trái tim của ngươi quá mềm yếu.
Vệ Ưng Bằng bỗng buột miệng:
- Nhưng trái tim của y thị lại tuyệt không mềm yếu, Thủy Ngân lúc giết người, tuyệt không mềm yếu, tay cũng tuyệt không mềm yếu.
Nữ nhân này là Thủy Ngân, Thủy Ngân không nơi nào mà không lọt vào được.
Tiểu Phương lại dường như không cảm thấy bất ngờ.
Vệ Ưng Bằng lại hỏi:
- Ngươi có biết tại sao y thị vẫn chưa giết ngươi không?
Tiểu Phương lắc đầu.
- Vì Lữ Thiên Bảo đã chết rồi, còn ba mươi vạn lạng vàng thì vẫn còn.
- Lữ Thiên Bảo với số vàng đó có gì liên quan chứ?
- Chỉ có một điểm liên quan.
Vệ Ưng Bằng nói tiếp:
- Số vàng đó cũng là của Phú Qúy thần tiên Lữ tam gia.
Thủy Ngân nói:
- Vô luận ai sau khi chết cũng chẳng qua chỉ là xác chết mà thôi, trong mắt Lữ tam gia, một người chết đương nhiên không sao được với ba mươi vạn lạng vàng.
Y thị cười khích khích nói tiếp:
- Vì vậy chỉ cần ngươi có thể giúp ta tìm ra tăm tích của ba mươi vạn lạng vàng đó, ta đảm bảo Lữ Tam gia tuyệt sẽ không tìm ngươi phục thù nữa.
Tiểu Phương nói:
- Nghe ra thì điều này lại là một cuộc trao đổi rất hay.
Thủy Ngân nói:
- Vốn là thế.
- Các ngươi trước sau hoài nghi số vàng đó đã bị Bốc Ưng cướp mất, ta vừa đúng biết được y, cũng là dịp thay các ngươi đi điều tra việc này.
Thủy Ngân cười nói:
- Ngươi quả thật không ngu.
Vệ Ưng Bằng nói:
- Chỉ cần ngươi chịu đáp ứng, bất kể cần cái gì, bọn ta đều có thể cung cấp cho ngươi.
- Bọn ta có thể giúp ngươi tìm ra Bốc Ưng.
Tiểu Phương trầm ngâm, chậm rãi nói:
- Bốc Ưng không xem ta là bằng hữu, thay người của Tiêu cục đi bắt cường đạo, cũng không thể xem là bị mất mặt.
Vệ Ưng Bằng nói:
- Không sai.
- Ta nếu không đáp ứng, các ngươi không giết ta, thì ta cũng chết khát.
Thủy Ngân thở dài:
- Cái mùi vị này thật sự không dễ chịu chút nào.
Tiểu Phương nói:
- Vì vậy ta dường như không thể không đáp ứng các ngươi.
- Ngươi thực sự đã không còn con đường nào khác để chọn lựa.
Tiểu Phương cũng thở dài:
- Xe ra dường như thật sự là như thế.
Thủy Ngân nói:
- Vì vậy ngươi đã đáp ứng.
- Vẫn còn chưa.
- Ngươi còn suy tính gì nữa chứ?
← Hồi 03 | Hồi 05 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác