← Hồi 095 | Hồi 097 → |
An ủi một hồi, bảo nha hoàn đưa lão mẫu về phòng, Nghê đại phu mới gọi thê tử, cùng thê thiếp, nhi nữ của Nghê nhị vào phòng thương lượng. Hay tin Nghê Nhị khả năng bị tử hình, cả đám người nhốn nháo cả lên.
– Im hết, khóc lóc được ích gì, bây giờ nghĩ cách giải quyết ra sao đây.
Cả ngày nín nhịn uất ức, Nghê đại phu không kìm được vỗ bàn rầm cái:
Thấy Nghê đại phu thường ngày ôn hòa nổi giận, cả đám người sợ hãi im bặt, thê tử Nghê Nhị là người nhanh nhạy, tương đối có chủ ý, nén khóc nói:
– Đại ca, Thang bác sĩ và Tiền tri huyện không nói, vậy chỉ còn cách tìm An y quan, ông ấy và phu quân thiếp thân quan hệ không tệ. Chỉ có tìm ra chân tướng mới tiện nghi cách ...
Đang thương lượng làm sao thì một tiểu nha hoàn vội vã chạy vào, thi lễ nói:
– Lão gia, thái thái, tiểu thiếu gia hình như bệnh rồi.
Mọi người thất kinh, đúng là nhà rột gặp mưa rào, Nghê đại phu hỏi vội:
– Làm sao?
– Tiểu thiếu gia trán rất nóng, còn tiêu chảy.
– Chuyện từ lúc nào?
– Buổi sáng hôm nay.
– Sao không nói?
– Tiểu thiếu gia không cho nói, sợ uống thuốc, nói thuốc quá đắng.
Nghê phu nhân đứng dậy:
– Có phải tiểu thiếu gia lại đi nghịch tuyết không?
– Vâng ạ.
Tiểu thiếu gia này là tiểu nhi tử của Nghê đại phu, nhũ danh Trí Nhi, năm nay bảy tuổi, vì tuổi già có thêm đứa con này cho được phu thê họ cực kỳ cưng chiều.
Trẻ con ghét uống thuốc nên thường dấu bệnh, chuyện này là bình thường, Nghê đại phu không trách nha hoàn, vội vã đi tới phòng nhi tử, chỉ thấy nhi tử nằm đắp chăn trên giường, còn có tiểu nha hoàn nữa hầu hạ ở bên.
Quan sát sắc mặt nhi tử xám xịt, má đỏ hồng, Nghê đại phu sờ trán, hỏi:
– Trí Nhi, con thấy sao?
– Lạnh, lạnh lắm.
Đứa bé nằm co quắp, trả lời yếu ớt:
– Còn gì nữa?
– Đau bụng.
Nghê đại phu hỏi tiểu nha hoàn:
– Tiểu thiếu gia đi ngoài ra sao?
– Bẩm lão gia, toàn nước thôi.
Nghê đại phu bách mạch xong, yêu thương vỗ má nhi tử:
– Không sao, con bị lạnh nên tiêu chảy, dặn con rồi, không được nghịch tuyết, con không nghe. Cha kê thuốc cho uống, sẽ ổn thôi.
– Con không uống, đắng lắm.
– Không uống không được, thuốc đắng dã tật. Ngoan, nghe lời.
Nghê đại phu hiện giờ lòng trăm mối lo rồi, không ở lâu, an ủi nhi tử vài câu rồi về tiền sảnh, kê đơn dặn thê tử sắc xong tự mình cho con uống, tránh nhi tử sợ thuốc đắng không uống lừa nha hoàn nói uống rồi thì bệnh không khỏi được.
Tối hôm đó Nghê đại phu mang theo một phần lễ lớn, không dám mang rương to như ban ngày, sợ người ta thấy, chỉ mang cái hộp nhỏ chứa châu báu, cũng không mang theo ai khác, một mình thừa lúc trời tối chưa giới nghiêm, tới nhà An y quan bái phỏng.
An y quan cũng khó xử lắm, vừa là giao tình với Nghê Nhị, lại vừa tiếc số bạc trắng phau phau trong hộp ngần ngừ mãi mới nói:
– Nghê huynh, không phải là tiểu đệ không giúp, dù không có số bạc này, với giao tình hai nhà, giúp được gì tiểu đệ nhất định ra sức. Nhưng vụ án này thứ sử đại nhân theo dõi sát sao, nói không chừng lúc nào đó rứt mình ra được lại đích thân xuống huyện ta nắm tình hình, nên không ai dám làm giả, ngay huyện lão gia không giúp nổi, tiểu đệ chức nhỏ quyền ít, càng không giúp được.
Nghê đại phu gật đầu:
– Cái này ta biết, không dám xin lão đệ mạo hiểm giúp đỡ, chỉ mong lão đệ nói ra chân tướng sự tình, ta còn tìm cách.
– Nếu chỉ thế thì đơn giản.
An y quan thở phào:
– Dù sao hai ngày nữa thăng đường cũng sẽ nối chất làm rõ. Theo như nhị lang nói, Tùy mẫu khi đó bị hàn sán, huynh ấy dùng thương thuốc là đại ô đầu tiên, lão thái thái uống chừng thời gian một bữa cơm thì chết, khi đó cũng không hoài nghi huynh ấy, chỉ báo quan. Tiền huyện lệnh biết quan hệ giữa Tùy gia và Âu Dương đại nhân nên đích thân dẫn ngỗ tác, bộ khoái tới nghiệm thi, mới xác định là trúng độc mà chết.
Nghê đại phu lòng máy động, hỏi vội:
– Triệu chứng trúng độc là gì? Có phải do ô đầu không?
Ô đầu là vị thuốc trong đại ô đầu tiên, nếu không phải là trúng độc ô đầu, vậy có thể bài trừ đệ đệ ông ta.
An y quan cười khổ:
– Nghê huynh, nếu không phải trúng độc ô đầu thì ai vô duyên vô cớ gây chuyện với y giả chứ? Lão thái thái uống thuốc xong một khắc kêu tứ chi như có kiến bò, rồi tê dại, miệng không nói được, nôn ọe liên hồi, hô hấp khó khăn, sau đó co giật mà chết. Quá trình lão thái thái uống thuốc có nhi tử, tức phụ, nha hoàn, phó dịch, vô số người ở đó chứng kiến, không ai hãm hại cả.
– Nhưng cũng không thể nói là xá đệ dùng thuốc không ổn, có lẽ bệnh lão thái thái nguy kịch, mệnh kết thúc đúng ở thời khắc đó.
– Nói thực tình, thứ sử đại nhân không phải là không hiểu lý lẽ, cả nhà Tùy chưởng quầy cũng thế, cũng đã nghĩ tới nguyên nhân đó, nên lệnh đệ mới về nhà được, về sau mới có chứng cứ "cố bất như bổn phương".
– Chứng cứ gì?
– Bã thuốc, Nghê huynh, huynh nói xem "đại ô đầu tiên" dùng mấy miếng ô đầu?
Cái này Nghê đại phu không cần nghĩ cũng nói được:
– Nhiều nhất là năm miếng.
– Huynh nói đúng, nhưng mà lệnh đệ dụng tới 8 miếng.
An y quan giơ tay minh họa:
– Còn to như thế này này.
– Hả?
Nghê đại phu thất kinh đứng bật dậy, lắp ba lắp bắp:
– 8 miếng? Nó bị điên à?
Ồ đầu có kịch độc, độc tính còn cao hơn phụ tử, mà Đại ô đầu tiên dùng ô đầu nhiều hơn phụ tử, một khi bào chế không đạt tới yêu cầu, trừ độc không triệt để, dễ làm trúng độc. Cho nên y giả không dám dùng số lượng tối đa, đừng nói là dùng nhiều hơn.
Nghê đại phu là danh y có tiếng một vùng, mỗi lần dùng ô đầu cũng vô cùng cẩn thận, như khi trị phong thấp cho Chúc Dược Quỹ, vì ông ta bị hàn tà nhập sâu cơ thể nhiều năm, kinh lạc bế tắc, nên dùng 5 miếng đã là cực hạn trong sách, có thể coi là mạo hiểm rồi, không ngờ Nghê Nhị còn dùng tới 8 miếng, thực sự không biết nghĩ cái gì.
– Không, không thể nào, đệ đệ ta sao có thể dùng thuốc bừa bãi như vậy..
– Khi đó lệnh đệ kê đơn bốc thuốc, Tùy mẫu bệnh lâu năm, trước kia cũng dùng thuốc này, thấy ông ấy dùng tới 8 miếng ô đầu, còn tưởng viết sai, lệnh đệ nói không sai, còn vỗ ngực nói bệnh này phải phải dùng liều lượng mạnh mới có thể trị bệnh, tuyệt đối không có vấn đề, ông ta lấy đầu ra bảo đảm. Kết quả Tùy mẫu uống vào chết người. Kiểm tra bã thuốc, hỏi người hiện trường, thậm chí lệnh đệ sau khi bị bắt không cần dùng hình, cũng thừa nhận như thế.
– Không thể nào.
Nghê đại phu nói nhưng cũng không còn dám tin vào lời giải thích của mình nữa, chỉ cố bao biện:
– Xá đệ hành y bao năm, chưa bao giờ dùng tới 8 miếng ô đầu, ắt phải có nguyên do trong đó.
An y quan thở dài:
– Nguyên do thế nào cũng chỉ lệnh đệ mới rõ thôi, tiểu đệ đã bẩm báo cho huynh hết ngọn nguồn rồi đó.
Nghê đại phu ngồi ngây ra chốc lát, giọng như hết hơi:
– Ta có thể gặp xá đệ không?
– Chuyện này tiểu đệ không giúp được rồi, Nghê huynh nên tìm lao đầu nói, có điều nhị lang đã bị đưa vào tử lao, không được gặp người ngoài. Huynh nghĩ xem, vụ án lớn thế, bao nhiêu người trông vào, sợ lao đầu không dám cho huynh gặp.
– Nhưng thực sự vô lý, làm sao có thể vô cớ dùng tới 8 miếng ô đầu.
Nghê đại phu vẫn lẩm bẩm:
An y quan tỏ ý kết thúc câu chuyện ở đây:
– Vậy huynh nghĩ cách đi, tiểu đệ không giúp thêm được gì nữa rồi.
Nghê đại phu đành đứng dậy cáo từ, về nhà đem chuyện kể ra, vợ con Nghê Nhị nghe nói chân tướng đúng là do dùng thuốc, bản thân Nghê Nhị cũng đã khai nhận, khóc rống cả lên. Cầu xin Nghê đại phu nghĩ cách vào lao ngục tìm hiểu nguyên do.
Vì lúc này đã bắt đầu giới nghiêm, không kịp đi đâu nữa, thế là tiếng khóc lóc vang lên suốt đêm.
← Hồi 095 | Hồi 097 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác