← Hồi 089 | Hồi 091 → |
Không muốn ở cùng một chỗ với loại người như Chu chưởng quầy, Tả Thiếu Dương lại đứng lên chắp tay nói:
– Chúc lão bá, nếu không có việc gì khác thì cháu đi đây.
– Không vội, cha cậu uống trà ít nhất phải mất nửa canh giờ.
Chúc Dược Quỹ quen ra lệnh rồi, không hỏi ý Tả Thiếu Dương gọi to:
– Oa Tử, Oa Tử, mang cốc trà của tiểu lang trung vào đây.
– Vâng.
Tang Oa Tử ở ngoài đáp lớn, chẳng mấy chốc mang cốc trà của Tả Thiếu Dương vào, thêm nước sôi:
Tang Oa Tử rót nước xong chuẩn bị đi thì Chu chưởng quầy gọi hắn lại, nhìn Tả Thiếu Dương một cái, hỏi:
– Oa Tử, chuyện gả tiểu muội ngươi chuẩn bị ra sao rồi?
Tả Thiếu Dương chấn động, gả Tiểu Muội? Gả ai, bao giờ, tại sao? Y quay ngoắt sang nhìn Tang Oa Tử không chớp, tai dựng lên như tai thỏ.
Tang Oa Tử ái ngại nhìn Tả Thiếu Dương, ngập ngừng, chỉ nói vắn tắt:
– Chuẩn bị đâu vào đó rồi, cha cháu nói lão bá cứ yên tâm, tới lúc đó nhất định đưa Tiểu Muội qua ... A, Chu lão bá, tay bị làm sao, ta lấy thuốc cho.
– Không cần, chút thương tích ngoài da không hề gì, năm xưa lão từ chèo thuyền, sóng gió gì chưa qua, chết còn không sợ, sợ gì chút thương tích nhỏ này.
Chu chưởng quầy cười gằn, cố ý lớn tiếng nói cho Tả Thiếu Dương nghe:
– Bảo với cha mẹ ngươi, thu của ta 80 lượng bạc trắng phau phau rồi, không được có sơ xuất gì, nhất định đưa Tiểu Muội sạch sẽ trắng trẻo sang nhà ta, nghe chưa?
– Nghe rồi, lão bá yên một trăm cái tâm đi.
– Đương nhiên là yên tâm, muội muội ngươi dù cương liệt, nhưng lão tử chinh phục nữ nhân cương liệt còn ít à, rồi cũng nằm xuống lấy lòng lão phu cả thôi. Chỉ sợ trước khi quá môn có sự cố.
– Không có, không có.
Tang Oa Tử có hơi chậm chạp cũng hiểu Chu chưởng quầy cố ý nhắm vào Tả Thiếu Dương, nhìn y một cái, hạ thấp giọng nói:
– Mẹ cháu đã nhốt Tam muội vào phòng rồi, tới hôm quá môn sẽ đưa tới nhà ngài, tuyệt đối không có chuyện gì được.
– Ừ, thế thì tốt, trông coi cẩn thận.
– Vâng, đồ đạc trong phòng đã bị mang đi hết, trong phòng trừ chăn đệm không có gì cả, mẹ cháu còn mời mấy lão mụ ở trong phòng theo dõi, thuận tiện khuyên nhủ nó.
Chu chưởng quầy đắc ý nói:
– Đến khi Tam nha đầu thành người Chu gia rồi, ta nhất định không bạc đãi.
– Vâng vâng, Chu chưởng quầy tốt bụng, Tam muội qua đó tuy làm tiểu thiếp cũng không thua thiệt.
Chúc Dược Quỹ nhíu mày, đặt cốc trà xuống bàn:
– Lão Chu, trước đây chuyện thối tha của ông, ta không xen vào, nhưng lần này ta phải nói, ông đống tuổi rồi, còn muốn ăn cỏ non sao? Bảy tám con hổ trong nhà còn chưa đủ cho ông dày vò à? Hơn nữa chúng ta và Tang lão hán năm xưa cùng là bằng hữu, nhìn Tam nha đầu lớn lên từ nhỏ, nó gọi chúng ta một tiếng "lão bá, lão thúc", ngoan ngoãn đáng yêu, bây giờ ông thu nó về làm tiểu thiếp, có thất đức quá không?
Chu chưởng quầy vô liêm sỉ:
– Không phải là ta thất đức, mà là phu thê Tang lão hán quấn lấy ta đòi ta nạp khuê nữ họ vào phòng. Chúc lão quỷ, mấy ngày qua ông cũng nhìn thấy rồi đấy, hai phu thê bọn họ cứ lải nhải bên tai ta, nhất là Tang bà nương đó, còn đem cái gì mà mà có hai tên thổ tài chủ người ra giá 60 lượng, người trả bảy mươi lượng. Chẳng lẽ ta đành lòng nhìn Tam nha đầu tới vùng nông thôn xa xôi chịu khổ sao, Tam nha đầu không tệ, hợp khẩu vị lão phu. Được, lão phu cắn răng bỏ 80 lượng bạc ra nạp nó vào phòng.
Tả Thiếu Dương càng nghe mặt càng tím lại, tay bóp chặt cốc trà nóng vừa mới được Tang Oa Tử thêm nước nóng, nhưng y không có cảm giác gì hết, trong lòng như có cả cơn bão lớn, Tiểu Muội gả cho con lợn tởm lợm này sao?
– Đây gọi là Chu Du đánh Hoàng Cái, một bên muốn đánh, một bên sẵn sàng chịu. Ta chẳng làm gì phạm pháp trái luân lý hết, Chúc lão quỷ, ông đừng có quản vào.
Chu chưởng quầy không quên mỉa mai:
– Vốn Tang gia không vội thế đâu, nhưng nữ nhi lớn rồi, sợ giữ trong nhà sớm muộn có chuyện, lúc đó cả nhà đẹp mặt, nên vội gả đi như thế. Lão Chu này tưởng phải đợi thêm một hai năm, chậc chậc, ai ngờ, nói ra còn phải cám ơn kẻ nào đó, nếu không đã chẳng thuận lợi được như vậy. Ngày kia là ngày lành tháng tốt, giờ ngọ tiến môn, đại cát đại lợi, Chu lão quỷ nhớ tới uống chén rượu mừng nhé.
– Các người, lão phu phải nói gì bây giờ, thôi thôi, thèm vào quản chuyện thôi tha này. Có điều Lão Chu, ông thấy rồi, Tam nha đầu bị nhốt trong phòng, người ta không chịu theo ông, tội gì mà cưỡng ép, dưa hái xanh không ngọt.
Chu chưởng quầy không lấy làm hổ thẹn còn trơ trẽn nói:
– Cái này ông không hiểu bằng ta rồi, dưa hái xanh mới có vị đấy.
Chúc Dược Quỹ hừ một tiếng:
– Lão thất đức này, xảy ra chuyện thì thế nào? Mạng người đấy, Tam nha đầu rất cương liệt.
– Xảy ra chuyện gì được, lão phu nhiều kinh nghiệm rồi. Cho ông biết, đối phó với liệt nữ, không thể cưỡng ép, đương nhiên không thể quá mềm mỏng, ân uy phải đầy đủ. Còn nhớ năm xưa lão phu nạp tiểu thiếp thứ năm, còn chẳng phải sống chết không theo, lão phu cho uống thuốc mê, biến nàng thành nữ nhân, để nàng hết hi vọng. Sau đó nuôi trong lầu son, cơm ngon áo đẹp người hầu kẻ hạ, ban ngày lão phu ân cần hỏi han săn sóc, chiều chuộng, tới tối thì quấn lấy lời ngon tiếng ngọt, nàng muốn sao trên trời lão phu cũng hái xuống. Bây giờ, còn không phải chủ động nghĩ đủ trò trên giường lấy lòng lão phu, tranh sủng với tỷ muội khác sao? Ha ha ha, cảm giác chinh phục liệt nữ, thật sướng. Tam nha đầu rồi cũng thế thôi, giọng nó êm ái, đêm đêm nghe giọng nói đó thỏ thẻ bên tai ... ài, chậc chậc, đáng trông đợi ...
Chúc Dược Quỹ nhổ phì bãi nước bọt:
– Lão già ngươi đừng nói nữa, ta nghe mà phát tởm ...
Tả Thiếu Dương nghe Chu chưởng quầy nói cứ như nuốt phải con ruồi, nhưng vì muốn biết rõ đầu đuôi, nên nén ngồi lại. Tới đây thì rốt cuộc không nhịn được nữa, dộng mạnh cốc xuống bàn:
– Lão bá, ta đi đây.
Rồi đi ngay không quay đầu lại.
Lúc này Chúc Dược Quỹ mới xua tay đuổi Tang Oa Tử đi, lừ mắt Chu chưởng quầy một cái:
– Vừa lòng rồi chứ, giờ nói đi, rốt cuộc sao Tang lão hán lại vội vàng như thế?
– Ài, lão quỷ ngươi đúng là tinh, cứ nghĩ lần này qua mắt được ngươi.
Chu chưởng quầy thay đổi hẳn thái độ, nghiêm túc nói:
– Biết vì sao phu thê Tang lão hán vội gả khuê nữ đi thế không? Để cho Khúc chưởng quầy vay tiền đấy.
– Lại là chuyện đó?
Chúc Dược Quỹ nhíu mày:
– Ta đã cảnh cáo họ rồi, Khúc chưởng quầy đó vay tiền khắp nơi, rất có vấn đề, bất cẩn chút thôi là không trả nổi. Nhưng họ không nghe, lại còn khuyên ta có tiền thì nên cho ông ta vay, nói cái gì mà cuối năm lợi gấp đôi. Ta nói dù có tiền chất thành đống cũng làm chuyện này, không thỏa đáng.
– Ài, Tang lão hán còn đỡ, may ra thì khuyên được, bà nương kia thì ngu xuẩn không chịu nổi, trong mắt chỉ có tiền. Là lão bằng hữu, ta cũng không muốn nhìn họ trắng tay, khuyên rồi đấy mà bà nương kia có nghe đâu, thôi kệ.
Chu chưởng quầy cười hềnh hệch:
– Dù sao cũng có cái lợi, Tam nha đầu càng lớn càng xinh đẹp, da trắng nõn nà, chưa cần sờ đã càm tưởng được đã thế nào, lão phu vừa mắt mấy năm rồi, mỗi điều phu thê Tang gia ra giá cao quá.
– Cút, cút, đừng nói thứ tởm lợm đó trước mặt lão phu, nếu không đừng trách ta không nể tình bằng hữu.
Chúc Dược Quỹ đập bàn chỉ tay ra cửa, Chu chưởng quầy không phật ý, còn cười lớn đắc ý nghênh ngang bỏ đi.
Tả Thiếu Dương về chỗ Tả Quý, nói với cha chuyện Hằng Xương đã bán được thuốc do y bào chế, Tả Quý vui lắm, không muốn làm chậm trễ chuyện nhi tử bào chế thuốc, không ở lại tán gẫu nữa, cáo từ về nhà.
← Hồi 089 | Hồi 091 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác