← Hồi 084 | Hồi 086 → |
– Thể diện? Thể diện ông ta có giá trị quái gì?
Tang mẫu giọng cao lên đến nửa chừng lại nghĩ tới Chúc Dược Quỹ đứng sau chống lưng đành kìm lại, nhưng cơn giận càng lớn:
– Cho dù là thể diện của kẻ nói giúp chúng cũng không bằng cái mông của lão nương.
– Mụ nhỏ cái mồm thôi.
Tang phụ đá bà ta một cái:
– Muốn cả thành nghe thấy à, được lên lên lầu chuông của chùa Thanh Phong mà hét cho sướng cái mồm đi, đi đi, muốn đắc tội với cả đám Chúc lão quỷ à? Muốn cái quán trà này khỏi mở nữa sao, muốn cả nhà chết đói sao? Muốn chết thì ra cái sông sau nhà đâm đầu xuống đi, lão tử muốn sống.
Tang mẫu thấy trượng phu nổi giận thật rồi, không dám giở trò đanh đá ra nữa, chỉ biết nghiến răng nghiến lợi:
– Nếu không trả tiền đúng hẹn, lão nương cho cái nhà đó biết mặt.
– Rồi rồi, mụ chỉ lắm lời thối tha vô ích.
Tang phụ đưa bọc vải cho bà ta:
– Này, Tả gia cho Tam nha đầu làm váy đấy. Đi, mau thả nó ra, bảo nó sửa soạn cho gọn gàng còn đi lấy nước, coi như trả lời Chúc lão hán. Còn nữa, bảo nó lấy giấy cầm đồ ra đây, xem cụ thể bao nhiêu tiền.
Tang mẫu hầm hầm lên lầu, tới phòng Tang Tiểu Muội mở khóa ra, nhìn thấy nữ nhi đắp chăn, xoay mặt vào trong, vai run run, có vẻ vẫn còn đang khóc, cơn giận dồn nén nãy giờ bùng phát:
– Cái con dâm đãng kia, mày còn nằm chết dí ở đó bao giờ? Muốn mẹ này tức chết mới cam tâm sao? Dậy mau, xéo đi làm việc, có nghe thấy hay không hả?
Tang Tiểu Muội kéo chăn bò dậy, cúi đầu che đi đôi mắt khóc tới sưng đỏ, đi ngang qua Tang mẫu không nói không rằng. Tang mẫu giật tay nàng lại:
– Khoan đã, thứ toi cơm, dấu diếm đồ trang sức đã đành, còn mang đi cho nam nhân, bà nhổ vào! Sao lão nương lại sinh ra thứ lăng loàn như vậy chứ? Đưa phiếu cầm đồ đây.
Tang Tiểu Muội mắt đỏ hoe, hai cánh môi mím chặt, bộ dạng yếu đuối tội nghiệp, nhưng trái ngược với vẻ ngoài có phầm điệu đà mềm yếu, nàng là nữ tử rất quật cường:
– Trang sức là nãi nãi cho con làm của hồi môn, nói là chỉ một mình con dùng. Con đã cầm đồ thì tự con chuộc, không cần mẹ quản.
– Á, mày, mày mày dám cãi cả nương thân của mày? Có phải cánh chắc rồi, muốn bay phải không? Tao xé nát cái mồm mày.
Tang mẫu đưa tay ra túm tóc nàng, nhưng Tiểu Muội trẻ trung nhanh nhẹn, rùn người một cái chui qua nách bà ta chạy mất.
Tang mẫu tức tới mất trí, chống hông chửi bới:
– Mày, mày dám cãi lại lão nương à? Ôi dời ơi cái thứ toi cơm, uổng công lão nương mang nặng đẻ đau, chăm bắm bú mớm nuôi nó lớn thế này. Nuôi một con lợn còn có ích hơn nó, đồ toi cơm, lợn nó thấy lão nương còn ủn ỉn lấy lòng, mày? Mày không bằng con lợn ...
Tang Tiểu Muội nước mắt lưng tròng xuống lầu, cẩn thận né tránh ánh mắt của người khác chui ngay vào bếp. Hoàng Cầm đã lấy nước rửa mặt cho nàng, giúp nàng chải tóc, vuốt phẳng lại váy áo, còn kể cha con Tả Thiếu Dương đã tới, đang ở tiền sảnh uống trà, mang cho nàng vải vóc làm váy.
Tiểu Muội thu nước mắt lại, nói nhỏ:
– Tẩu tử, giúp muội chuyển lời nhé.
– Chuyển cho ai, chó hay mèo?
Hoàng Cầm cố ý chọc Tiểu Muội cười:
Quả nhiên Tiểu Muội phì cười một cái, đánh nàng:
– Nói với huynh ấy không phải trả tiền cho muội vội đâu.
– Tất nhiên còn trả làm cái gì nữa, để chỗ cậu ấy là được, dù sao sớm muộn gì cũng gả qua đó, hi hi.
Tiểu Muội đỏ mặt thò tay cù nách Hoàng Cầm:
– Tẩu, tẩu lại trêu muội.
Hoàng Cầm cười khanh khách, giữ tay Tiểu Muội:
– Đừng đùa nữa, nói chuyện đàng hoàng, muốn chuyển lời gì? Nói cả đi, nếu không bà bà chửi chán rồi xuống đây không nói dược đâu.
– Bảo huynh ấy không cần gấp, dù sao muội cầm đồ kỳ hạn một năm cơ, đó là đồ của muội, sau này chuộc về không đưa cho cha mẹ muội, trả lại lại cho muội. Phiếu cầm đồ trong tay muội, muốn chuộc thì lấy phiếu của muội.
– Ồ, lấy phiếu làm mai, hậu hoa viên hẹn hò, hi hi.
– Muội không tha cho tẩu.
Hai thiếu nữ thanh xuân chưa biết lo buồn lại quấn lấy nhau đùa nghịch.
........
Tả Quý dẫn Tả Thiếu Dương ra hậu viện chào hỏi Chúc Dược Quỹ một câu, có điều ông chẳng phải nhóm bằng hữu năm xưa cùng họ chèo thuyền, nên chào xong liền ra tiền sảnh đợi.
Nãy giờ Tả Thiếu Dương luôn giỏng tai nghe ngóng tình hình, cho nên loáng thoáng nghe thấy Tang mẫu mắng chửi, dù không nghe rõ nói gì, song từ ngữ điệu đủ biết không có lời lẽ nào hay ho hết, đối tượng bị mắng chửi không nói cũng biết. Tiếp đó thấy bóng hình tiều tụy của Tiểu Muội đi nhanh xuống lầu, không nhìn về phía y mà vào thẳng bếp. Trong lòng bất an, biết Tiểu Muội vì mình mà bị mẹ trách mắng, muốn an ủi nàng, chỉ sợ làm chuyện càng tệ hơn, đành ngồi im uống trà. Được một lúc lại nghe thấy tiếng cười đùa quen thuộc của Tiểu Muội và Hoàng Cầm, hẳn tâm tình nàng đã tốt hơn, cũng yên lòng.
Hoàng Cầm là tẩu tử tốt, Tả Thiếu Dương mang ơn nàng lần này.
Tang mẫu từ trên lầu xuống, nói với trượng phu là Tiểu Muội không chịu đưa phiếu cầm đồ, hẳn là sợ mình nuốt mất, lại rít giọng chửi mắng một chập. Tang phụ biết nữ nhi tính cách quật cường, cũng hết cách, liền sách ấm trà đi nói với Tả Quý không cần viết giấy nợ, khi nào có thì trả là được, ông ta tin vào nhân cách của Tả lang trung. Tả Quý lại càng cảm kích vô cùng, người uống trà xung quanh đều giơ ngón cái lên cơ ngợi Tang phụ.
Một lúc sau Hoàng Cầm từ bếp đi ra, rót nước sôi cho khách, tới bàn bọn họ. Tả Thiếu Dương nhân lúc cha nói chuyện say sưa với lão trà khách, hỏi nhỏ:
– Cầm tẩu, Tiểu Muội sao rồi?
Hoàng Cầm mỗi lần nghe y bị mình lừa gọi là Cầm tẩu lại buồn cười, nhất là y còn nhiều tuổi hơn nàng, cố lắm mới nhịn được, mượn cớ lấy khăn lau bàn, nói nhỏ:
– Khóc cả đêm sưng mắt, giờ đỡ hơn một chút.
Đồng thời đem lời Tiểu Muội chuyển cáo cho y.
Chúc Dược Quỹ nói không sai, dù Tiểu Muội chỉ nói là đồ của nàng, xem ra đúng là của hồi môn của nàng rồi, tâm trạng của Tả Thiếu Dương lại có chút nặng nề.
Lão trà khách ở bên nhìn qua:
– A, Tiểu lang trung, hôm nọ cậu xem bệnh cho Chúc lão quỷ, nói lời nào chuẩn lời đó, còn rõ hơn cả bản thân. Khi nào rảnh coi bệnh cho lão phu với.
Tả Quý vừa nghe lời này mặt lạnh ngay xuống, Tả Thiếu Dương xua tay lia lịa:
– Không, không có chuyện đó ...
– Quên rồi sao, hôm đó lão phu cũng có mặt, khám bệnh mà đâu phải chuyện xấu gì mà che dấu?
Tả Quý mặt càng thêm âm trầm, Tả Thiếu Dương kêu khổ không thôi, đầu óc mau chóng xoay chuyển:
– À, lão bá nói chuyện hôm đó à, chỉ là đùa thôi mà, Chúc lão bá muốn kiểm tra xem ta học được mấy phần bản lĩnh của cha ta thôi, không phải là khám bệnh thật. Hiện ta chưa xuất sư, chưa thể khám bệnh cho người ta được.
– À ra thế.
Lão trà khách không hành y, tất nhiên không biết quy củ trong nghề này, nhìn sắc mặt hai cha con Tả gia cũng đoán ra rồi, hơi hối hận vì mình lắm mồm, không muốn gây thêm phiền phức cho Tả Thiếu Dương, nói:
– Ha ha ha, ra là thế, Chúc lão quỷ này già đầu rồi cứ thích làm khó người trẻ.
– Không đâu ạ, Chúc lão chưởng quầy chỉ đùa chút thôi.
Bấy giờ có mấy vị khách khác đi vào, xem chừng cũng là người quen của Tả Quý, nhiệt tình tới chào hỏi, nói:
– Tả lang trung, hôm qua hiểm quá nhỉ, không ngờ phu thê Tang lão hán thường ngày keo kiệt là vậy, cuối cùng là người trượng nghĩa, quả nhiên là gian nguy mới rõ chân tình. Bội phục, bội phục.
Tang phụ nói vài câu khách khí, Tang mẫu gượng cười, lòng vẫn đau lắm.
*****
Người còn lại bất mãn nói oang oang:
– Ai chả biết Lão Tả là người thực thà, không tơ hào dù là cái kim sợi chỉ của người ta, không biết kẻ nào giật giây họ làm chuyện dồn người ta tới đường cùng như thế chứ, bà con chòm xóm đều đang chửi đám người đó. Lại nói chuyện lão phụ bị trúng gió được Lão Tả cứu mạng trước đó người nhà đi khắp y quán trong thành nhờ người chữa trị, tới cả Huệ Dân Đường mà người ta không chịu cứu, vì sao chứ, mọi người biết không?
– Vì sao vậy?
Trà khách bốn xung quanh đều dồn sự chú ý vào ông ta.
Lão hán đó có vẻ là người ưa chuyện, càng nhiều người nghe thì nói càng to:
– Vì bạc đấy, nghe bảo muốn chữa trị được cho lão phụ đó phải dùng nhân sâm thượng hạng để làm thuốc, nhà lão phụ đó nghèo rớt mùng tơi, làm sao có tiền mua thứ thuốc quý như thế? Vậy nên Lão Tả trị bệnh cho người ta mà tiêu sạch tiền trong nhà, mới không trả nợ được cho họ, đám người đó còn tụ tập tới nhà ép nợ, nào là đòi lấy thuốc lấy đồ, đúng là đám vô lương tâm. Còn Huệ Dân đường nữa, huệ dân cái gì chứ, toàn dối trá, tiền khám bệnh trên trời, chả trách giàu nứt đố đổ vách, có câu kẻ hành y mà giàu có là kiếm tiền trên sự bất hạch của bách tính, quả không sai.
Tả Thiếu Dương nghe mà há hốc mồm, không ngờ ngoài đường phố chuyện lan truyền thành thế này, từ đâu mà ra chứ? Y không hề biết rằng đều do Triệu Tam Nương bảo Đồ thiết đầu đi phát tán tin đồn này, giúp họ tiêu trừ ảnh hưởng xấu của sự kiện đòi nợ.
Có người phụ họa ngay:
– Đúng đúng, còn sản phụ gì đó nữa, ngay Nghê đại phu cũng lắc đầu nói hết cách rồi, chỉ còn đưa về nhà chờ chết, ai ngờ Tả lang trung kê cho một đơn thuốc thế là sống lại, bây giờ nam nhân sản phụ đó gặp ai cũng nói tức phụ hắn do Tả lang trung cứu, là ân nhân của nhà họ. Có điều mẫu thân hắn hôm đó nói lời không nên, làm hắn không mặt mũi nào tới Tả gia tạ ơn.
Một lão phụ đi tới nói:
– Tả lang trung, nhân lúc ngài rảnh rỗi coi cho lão thân được không, mấy ngày qua lão thân toàn thân nhức mỏi, đầu chóng mắt hoa.
Xã hội phong kiến thời Đường khá thoáng, nữ nhân xuất đầu lộ diện ở ngoài đường rất bình thường, có lẽ ảnh hưởng của người Hồ, cũng một phần lý do nam nhân đánh trận hết rồi, ở nhà toàn do một tay nữ nhân lo liệu, không ra ngoài thì cả nhà chết đói à? Sau này sang thời Tống, quy củ nghiêm khắc hơn, đạt đỉnh điểm sự ngột ngạt là vào thời Minh, rất nhiều cô nương tới khi xuất giá mới là lần đầu tiên bước chân ra khỏi nhà.
Lão phụ nhân kia trong nhà rảnh rỗi không có việc gì làm, hay tới quán trà tụ tập nói chuyện trên trời dưới đất, chính họ là người đầu tiên loan tin Tiểu Muội mang tiền cho Tả gia vay.
Lão trà khách kia nói:
– Này, lão hán nói trước rồi, bà đừng chen ngang, đợi Tả lang trung xem bệnh xong cho ta đã, đến sau xếp sau mà, đúng không Tả lang trung.
Tả Quý mặt mày hớn hở, nhiều người như vậy tranh nhau nhờ mình khám bệnh, chưa từng có, lòng vui vẻ, con người cũng trở nên khảng khái:
– Được, từng người một, đây là quán trà, lão phu xem bệnh không thu tiền. Kê đơn rồi ai tới Quý Chi Đường lấy thuốc tất nhiên phải thu.
– Ha ha ha, có khi Tang chưởng quầy nên mời Tả lang trung tới đây khám bệnh, như thế một công đôi việc.
Nghe nói khám bệnh không thu tiền, trà khách liền quây cả tới, có bệnh không bệnh cũng đều xem, náo nhiệt là chính.
Nhân lúc họ nói chuyện, bảo Tả Thiếu Dương ngồi kê đơn. Tả Thiếu Dương đặt giấy bút lên bàn trống bên cạnh, khéo léo che ánh mắt mọi người, được cái hiện giờ cha y là tâm điểm không ai chú ý tới y, đáng lẽ y phải dứt khoát với Tiểu Muội, không nên làm gì khiến nàng tơ tưởng nữa, nhưng bây giờ chuyện y không muốn nhất là làm tổn thương Tiểu Muội, thoáng nghĩ một lúc cầm bút hí hoáy chẳng biết vẽ vời gì, sau đó lén đưa Hoàng Cầm đang cầm ấm nước ở bên coi náo nhiệt.
Tả Thiếu Dương nói nhỏ:
– Cầm tẩu, chuyển hộ Tiểu Muội cho ta được không?
– Cái gì đấy?
– Viết cho Tiểu Muội.
– Có lời gì ta chuyển cho không được à?
– Cái này, viết ra vẫn hơn.
– Hừm, sợ ta biết sao, ta thèm vào xem lời tình tứ sởn gai ốc của hai đứa.
Hoàng Cầm không tiện xem ngay tại chỗ, mang gấy vào bếp, đưa Tiểu Muội:
– Tiểu lang trung đưa đấy, mở ra xem cậu ta viết cái gì?
Tiểu Muội mừng rỡ, tim đập rộn ràng, nàng thích những điều lãng mạn, còn chuyện gì hơn cùng tình lang trao đổi thư nữa, mặt nóng đỏ mở ra xem, lập tức nhìn thất thần.
– Cái gì mà hay thế?
Hoàng Cầm tò mò giật xem, thì ra đó không phải là lá thư mà là một bức tranh, vẽ một thư sinh chắp tay với cô nương, thư sinh kia đeo rương thuốc là Tả Thiếu Dương rồi, cô nương kia váy có bông hoa cực lớn không thể ai khác ngoài Tiểu Muội. Ý tứ thì rất đơn giản, điểm đặc sắc là ở nét vẻ, cả hai người đều vẽ rất khoa trương khuôn mặt rất to, nhất là đôi mắt càng to long lanh quá đáng, chẳng giống thể loại gì, nhưng trông vô cùng đáng yêu, hơn nữa lột tả chính xác được thần thái cả hai, khiến ai biết họ nhìn một cái là nhận ra ngay, Hoàng Cầm chưa bao giờ thấy ai vẽ tranh thế này, vừa ghen tị vừa thán phúc:
– Tiểu lang trung này thật đa tài, yêu chết đi được.
Trước kia Hoàng Câm hay trêu Tả Thiếu Dương ngốc nghếch chậm chạp, thấy Tiểu Muôi tươi vui hoạt bát mà gả cho tên nhàm chán như y thì không hoàn toàn vừa ý, nhưng giờ xem ra phải đánh giá lại y rồi, bất giác nàng nhìn ra ngoài cửa sổ nhà bếp, trượng phu nàng lúc nào cũng cái bộ dạng ngủ chưa đủ đó, tại vì ban đêm hắn thường trốn ra ngoài đánh bạc, tuy không đánh nhiều nhưng rất ham, nhiều khi không có tiền thì đứng ngoài xem hò hét cổ vũ cho đỡ nghiền. Thương hắn, thi thoảng nàng cũng dúi cho hắn ít tiền, chuyện này nàng giữ kín, cả Tiểu Muội cũng không hay biết, nàng hiểu nam nhân rất cần thể diện.
Nhìn Tiểu Muội ôm bức tranh đặt trước ngực, đôi mắt long lanh không biết nghĩ gì, Hoàng Cầm thầm thở dài, Tiểu Muội xuất giá, cái nhà này với nàng khác gì địa ngục, nếu nàng có mụn con thì đỡ hơn nhiều, nhưng mãi chả có động tĩnh gì. Trượng phu nàng tối đi chơi bạc về là lăn ra ngủ như heo chết, nàng là nữ nhân, không thể chủ động đòi hỏi ...
– Huynh ấy đang làm gì?
Tiểu Muội cắt ngang dòng suy nghĩ của Hoàng Cầm, hiện như uống mật ngọt không để ý vừa rồi Hoàng Cầm thất thần, gấp bức tranh lại, nâng niu như báu vật, cất vào trong lòng:
Hoàng Cầm nhanh chóng che dấu tâm sự, mỉm cười đáp:
– Đang giúp Tả lang trung kê đơn.
– Muội đi xem sao.
Tang Tiểu Muội mím môi nói:
Hoàng Cầm giữ nàng lại:
– Muội điên hả, không sợ mẹ thấy à?
– Thấy thì thế nào, còn câu chửi nào mà muội chưa nghe nữa.
Tang Tiểu Muội không ức chế được hạnh phúc trong lòng, chạy ra cửa bếp, lén lút thò đầu nhìn ra ngoài, vừa vặn bắt gặp Tả Thiếu Dương cũng đang nhìn về phía bếp, thấy nàng liền mỉm cười, Tiểu Muội hoảng hốt rụt đầu lại, mặt nóng như hòn than, nhìn trộm nam nhân bị người ta phát hiện, xấu hổ không biết để đâu cho hết, một lúc sau lại kệ Hoàng Cầm trêu ghẹo thò đầu ra nhìn thì Tả Thiếu Dương đã quay đi xem cha khám bệnh, liền bĩu môi phụng phịu.
Tả Thiếu Dương phải quay đi vì Tả Quý vừa kê đơn xong cho một người, hiện lại tiếp một người khác:
– Ông có chỗ nào không thoải mái?
Lão giả này là người cũng là người từng làm việc trên sông như đám Tang phụ, Chúc Dược Quỹ, cười nói:
– Lão phu không nói, ông xem xem có bệnh không, nói trúng ta trả tiền trà. Nói sai không sao, tiền trà ai nấy trả, vui là chính.
Tả Quý hôm nay trong lòng thư thái, cười tủm tỉm nói:
– Tiền trà thì ta vẫn trả được, còn chẩn bệnh không giống với xem số mạng, không ai lại không bệnh mà đi xem bệnh, hết cách người ta mới tới hiệu thuốc tìm lang trung, có bệnh cũng nói mình không có bệnh, càng kỵ húy người ta nói mình có bệnh.
Lão giả xua tay:
– Năm xưa lão phu kiếm ăn trên sông là đem mạng cược với trời, không kỵ húy mấy thứ này, ông cứ xem là được.
← Hồi 084 | Hồi 086 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác